Tiểu Chu vừa đấm vừa gầm gừ: “Ngươi đã sợ ta chưa? Còn dám hung hăng nữa không, hả? Dù biết khó thể giết được ngươi, nhưng ta tin chắc nếu đánh mãi thế này, ngươi sẽ bị tổn thương, có khi cũng bị mù luôn hai mắt. Chỉ khi nào ngươi mù, ngươi mới hết hung hăng, phải không? Thì cho ngươi mù này. Đánh này! Đánh nữa này.”
Tiểu Chu đánh mãi và dần dần tỉnh ngộ, hoặc gọi đúng hơn là phát hiện ra một điều kỳ lạ. Đó là thủy quái tuy có dùng sáu xúc tu còn lại lần lượt cuộn vào người Tiểu Chu, nhưng lạ thay, hết xúc tu này đến xúc tu khác, hễ cuộn vào Tiểu Chu là ngay sau đó bất ngờ buông ra. Chúng cứ tiếp tục như thế cho đến lúc thủy quái chẳng còn dám dùng bất kỳ xúc tu nào để chạm vào Tiểu Chu nữa.
Phát hiện điều này, Tiểu Chu vừa tiếp tục nện vào hai mắt thủy quái, vừa ngấm ngầm suy nghĩ.
Sau cùng Tiểu Chu nhận ra đấy là do thủy quái sợ, không dám chạm vào những phần da thịt đỏ hỏn bị bật máu của Tiểu Chu nữa.
“Là máu ta vẫn còn độc? Nếu vậy thì vô lý. Vì nếu là độc, sao bản thân ta vẫn sống đến ngày nay? Mà cũng lạ, dường như những chỗ thịt da đỏ hỏn chính là những vị trí trước đây bị mang những đốm đỏ do ta lỡ ăn phải trái cây lạ. Không lẽ tự thân những đốm đỏ đó có độc? Hoặc nếu không phải là độc, nó là khắc tinh của thủy quái?”
Mãi ngẫm nghĩ, Tiểu Chu không nhận ra thủy quái vì bị nện đau, nó lại không có cách gì đối phó lại Tiểu Chu, nên đang cuống cuồng bỏ chạy, mang theo cả Tiểu Chu trên lưng.
Đến lúc phát hiện ra sự thể này, Tiểu Chu đã cùng thủy quái lao vun vút ra giữa hồ.
Tiểu Chu cả sợ, càng nện mạnh hơn vào đầu thủy quái: “Ngươi định đối phó ta bằng cách muốn dìm ta chết ở giữa hồ nước mênh mông này ư? Mau đưa ta quay vào bờ nào. Quay lại nào.”
Nhưng thủy quái càng đau thì càng lao đi cuống cuồng hơn. Sau cùng, có lẽ là theo thói quen, thủy quái bỗng hùng hục lao trở lại khu vực bùn lầy, là nơi cư ngụ quen thuộc của nó.
Đang mừng rỡ vì cuối cùng cũng được quay trở lại nơi đang cần thăm dò nhằm tìm lối thoát, Tiểu Chu chợt thất kinh khi phát hiện thủy quái theo đà lao nhanh, rúc người thật sâu vào giữa lớp bùn lầy.
Với diễn biến đó, Tiểu Chu chỉ kịp hớp vội một luồng khí thật đầy vào phổi. Tiểu Chu vừa hớp xong cũng là lúc bị thủy quái đưa tuốt vào giữa lòng đất bùn mềm nhão, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Quá sợ hãi, Tiểu Chu thay vì tiếp tục nện, vội quơ tay chộp vào hai mô thịt mà hắn cho là hai hốc mắt của thủy quái, đồng thời tìm cách trụ vững thân hình ngay trên lưng thủy quái.
Thủy quái vẫn tiếp tục lao đi. Bỗng một tiếng “soạt” vang lên. Tiểu Chu nghe rất rõ tiếng động này, đồng thời thất kinh vì có cảm nhận đã bị thủy quái bỏ rơi, hai tay hắn lúc này chỉ còn nắm giữ hai mô thịt tròn ủm và mềm mại hoàn toàn riêng lẻ mà thôi.
Tiểu Chu thử quơ tay thì càng nhận ra sự thật đó. Hai nắm thịt mềm mại nọ cũng tự do di chuyển theo hai tay Tiểu Chu, nghĩa là chúng đã bị bứt rời ra khỏi phần đầu của thủy quái.
Thủy quái đã trốn chạy theo đường nào thì chỉ có thủy quái biết. Riêng Tiểu Chu lúc này thì lại một mình lạc lõng giữa lớp bùn dày đặc.
Sợ cảnh chết ngạt sẽ xảy đến, Tiểu Chu cuống cuồng bươn người đi loạn giữa lớp bùn, dùng hai tay sờ soạng tứ tung, mong tìm thấy bờ đá, hoặc nếu may hơn là quay ngay trở lại mặt hồ - nơi duy nhất bấy lâu nay đã hóa thành chỗ cho Tiểu Chu dung thân.
Nhưng Tiểu Chu không thấy bờ đá đâu cả, lối quay trở lại mặt hồ cũng không có. Tiểu Chu càng thêm cuống cuồng vì thấy bản thân mãi vẫn cứ loay hoay giữa lớp bùn mênh mông.
Tiểu Chu bị ngạt dần, những bước đi cuống cuồng chỉ còn là những cử động theo bản năng.
Sau cùng, Tiểu Chu ngất lịm.
…
“Hoa Mai tỷ, hãy mau bẩm báo đến tiểu thư. Y tỉnh lại rồi.”
Tiếng kêu mừng rỡ này làm Tiểu Chu bừng tỉnh, thoát khỏi tâm trạng mơ hồ đã ngự trị tâm trí hắn một lúc lâu. Tiểu Chu không ngờ bản thân vẫn còn sống.
Có thanh âm thanh thoát và dịu nhẹ, nhưng không vì thế mà kém phần uy nghi liền vang lên từ nơi nào đó không xa lắm, lọt vào tai Tiểu Chu.
“Không cần đâu, vì ta đã biết thế nào y cũng tỉnh lại trong ngày hôm nay. Hãy chỉnh quần áo cho y. Khi nào xong, tự ta sẽ vào gặp y.”
Tiểu Chu nghe nói đến quần áo, vội mở mắt. Tức thì, Tiểu Chu nhìn thấy đôi mắt liếng láu của một cô gái xinh đẹp đang nhìn vào mắt hắn.
Cô gái xinh đẹp này thè lưỡi thật dài, nhí nhảnh trêu đùa Tiểu Chu: “Khiếp. Hôm kia tình cờ bắt gặp và cứu mạng ngươi, khắp thân ngươi toàn là bùn bẩn, hôi thối không thể tả. Ngươi còn đỏ mặt nhìn ta ư? Lẽ đương nhiên, chính ta chứ không phải Hoa Mai tỷ, càng không thể là tiểu thư tự tay tắm rửa, mặc quần áo cho ngươi. Chuyện nhìn thấy thân hình trần trùng trục của ngươi là điều không tránh khỏi. Và lý ra người phải phát ngượng chính là Hoa Cúc này. Nhưng ta không ngượng thì thôi, việc gì ngươi cứ đỏ mặt lên như thế. Thôi nào, tiểu thư ắt có chuyện đang cần cùng ngươi thương lượng. Ngươi không thể cứ mặc bộ quần áo đã mặc từ ngày hôm qua mà đi gặp tiểu thư. Hãy mau mau thay bộ quần áo khác. Nhanh lên, kẻo tiểu thư chờ lâu, Hoa Cúc ta lại bị tiểu thư quở phạt. Ngươi tự mặc được không?”
Tiểu Chu ngượng đến chín cả người, đành ngồi bật dậy, nhưng ngay sau đó lại thở dài chán nản: “Tiểu nhân... Tiểu nhân...”
Hoa Cúc phụng phịu trách Tiểu Chu: “Đã không đủ lực thì cứ bảo. Đâu phải ta chưa từng giúp ngươi thay quần áo mỗi ngày? Đã năm lần như vậy rồi còn gì. Nếu vì ngươi gắng sức khiến bệnh tình của ngươi chậm khôi phục, chắc chắn kẻ sắp bị tiểu thư quở phạt là ta. Ngươi làm như thế là cố ý hại ta đấy có biết không?”
Tiểu Chu đành lí nhí tạ lỗi: “Tiểu nhân nào muốn chết. Đâu có ngờ thể lực của tiểu nhân lại mất hết như bây giờ. Phiền Hoa Cúc tiểu thư thế này, tiểu nhân thật áy náy khôn xiết. Mong tiểu thư xá tội cho.”
Đang giúp Tiểu Chu thay quần áo, Hoa Cúc hành động thật tự nhiên, đúng là nàng đã hai lần giúp Tiểu Chu thay quần áo. Nàng bỗng phì cười: “Ngươi định đùa với ta sao vậy? Ta như thế này mà đáng gọi là tiểu thư sao? Hay là ngươi mãi cho đến bây giờ vẫn chưa biết thế nào là một vị tiểu thư kim chi ngọc điệp? Nên thấy ta thế này liền lầm tưởng là tiểu thư. Hãy nghe cho rõ đây, Hoa Cúc ta chỉ là hạng nô tỳ thôi. Trừ khi ta đầu thai kiếp khác, ta mới mong thay đổi thân phận nô tỳ đã lỡ mang kiếp này.”
Chợt có tiếng nữ nhân khác, già dặn hơn, vừa vang lên vừa tiến đến gần: “Hoa Cúc muội nếu muốn thoát phận nô tỳ thì đâu cần chờ đến kiếp sau. Muội chỉ cần thuận ý tiểu thư, nhận lời làm vợ của vị thiếu gia văn võ song toàn nọ, vậy thì lo gì không ngày một, ngày hai được người người gọi một tiếng là Thiếu phu nhân, hai tiếng là Thiếu hội chủ.”
Tiểu Chu đưa mắt nhìn qua vai Hoa Cúc, thấy có đến hai nữ nhân cùng một lúc xuất hiện. Một người tuổi lớn hơn, khoảng hai bảy, hai tám. Chính người này vừa nói giọng nửa đùa nửa thật với Hoa Cúc. Nữ nhân thứ hai thì trẻ hơn, nhưng uy nghi và trầm lặng hơn.
Chính vì uy nghi, trầm lặng, vừa nhìn thấy ánh mắt phần nào mang ý dò hỏi của nữ nhân trẻ tuổi vừa bước vào, Hoa Cúc lập tức cúi đầu hành lễ: “Hoa Cúc xin tham kiến tiểu thư. Phận sự của Hoa Cúc đã xong, nếu tiểu thư không còn gì sai bảo, Hoa Cúc xin lui bước.”
Vị tiểu thư cũng trầm lặng gật đầu. Và để giải thích rõ ý nghĩa của động thái gật đầu đó, nữ nhân tuổi lớn hơn lên tiếng bảo Hoa Cúc: “Trước khi lui, phiền muội mang luôn quần áo bẩn ra ngoài, kẻo lại chướng mắt tiểu thư.”
Hoa Cúc tuân lệnh và nhẹ nhàng lui chân, mang theo cả quần áo bẩn của Tiểu Chu vừa thay ra, cho dù chỉ dùng có một ngày, nhất là dùng trong trạng thái nằm yên, chưa hề bị dây bẩn dù chỉ là một vết nhỏ.
Vị tiểu thư kim chi ngọc điệp này quá kỳ tính, nếu không muốn nói là đỏng đảnh cầu kỳ. Điều này làm Tiểu Chu lên tiếng không chút thiện cảm: “Nghe bảo tiểu thư đang cần cùng tiểu nhân thương lượng. Là việc gì, xin tiểu thư chỉ dạy. Nếu là điều phù hợp, tiểu nhân sẽ nhanh chóng đáp ứng, quyết không để tiểu thư chờ đợi và lưu lại lâu ở một nơi bất tiện thế này.”
Nữ nhân lớn tuổi hơn lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Chu: “Ngươi không được vô lễ, nhất là đối với người vì từ tâm đã ra lệnh cho bọn ta cứu ngươi. Nếu vẫn còn tái diễn thái độ này...”
Vị tiểu thư nhẹ nhàng xua tay ngắt lời nữ nhân nọ: “Hoa Mai tỷ chớ vội trách người. Vì vị tất y đã hay biết chuyện y được cứu nguy như thế nào. Huống hồ, chuyện bảo toàn sinh mạng y còn khó khăn hơn gấp mười lần.”
Phát hiện Tiểu Chu nghe xong thoạt có vẻ mặt ngỡ ngàng, vị tiểu thư lạnh lùng bảo: “Ta nói như thế không phải để các hạ cảm kích. Trái lại, chỉ mong sao các hạ chịu thật tâm cùng ta thương lượng, là chuyện chỉ có lợi và không gây thiệt hại gì cho các hạ.”
“Hữu ân tất báo.” - Tiểu Chu nghĩ thế nên giọng nói đỡ gay gắt hơn: “Là chuyện gì, xin tiểu thư cứ nói, đừng ngại.”
Vị tiểu thư hất hàm, ngấm ngầm ra lệnh cho Hoa Mai.
Hoa Mai chợt xòe tay, cho Tiểu Chu nhìn thấy hai vật tròn, màu trắng đục. Độ to của cả hai chỉ vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay tương đối thon nhỏ của Hoa Mai.
“Hai vật này, lúc cứu ngươi đã nằm sẵn trong lòng hai bàn tay của ngươi. Ý tiểu thư ta muốn cho ngươi biết, là nếu tiểu thư có tính thích chiếm đoạt của người, tiểu thư chỉ cần bỏ mặc ngươi, chờ ngươi chết hẳn là hai vật này đã dễ dàng đổi chủ.”
Tiểu Chu đánh mãi và dần dần tỉnh ngộ, hoặc gọi đúng hơn là phát hiện ra một điều kỳ lạ. Đó là thủy quái tuy có dùng sáu xúc tu còn lại lần lượt cuộn vào người Tiểu Chu, nhưng lạ thay, hết xúc tu này đến xúc tu khác, hễ cuộn vào Tiểu Chu là ngay sau đó bất ngờ buông ra. Chúng cứ tiếp tục như thế cho đến lúc thủy quái chẳng còn dám dùng bất kỳ xúc tu nào để chạm vào Tiểu Chu nữa.
Phát hiện điều này, Tiểu Chu vừa tiếp tục nện vào hai mắt thủy quái, vừa ngấm ngầm suy nghĩ.
Sau cùng Tiểu Chu nhận ra đấy là do thủy quái sợ, không dám chạm vào những phần da thịt đỏ hỏn bị bật máu của Tiểu Chu nữa.
“Là máu ta vẫn còn độc? Nếu vậy thì vô lý. Vì nếu là độc, sao bản thân ta vẫn sống đến ngày nay? Mà cũng lạ, dường như những chỗ thịt da đỏ hỏn chính là những vị trí trước đây bị mang những đốm đỏ do ta lỡ ăn phải trái cây lạ. Không lẽ tự thân những đốm đỏ đó có độc? Hoặc nếu không phải là độc, nó là khắc tinh của thủy quái?”
Mãi ngẫm nghĩ, Tiểu Chu không nhận ra thủy quái vì bị nện đau, nó lại không có cách gì đối phó lại Tiểu Chu, nên đang cuống cuồng bỏ chạy, mang theo cả Tiểu Chu trên lưng.
Đến lúc phát hiện ra sự thể này, Tiểu Chu đã cùng thủy quái lao vun vút ra giữa hồ.
Tiểu Chu cả sợ, càng nện mạnh hơn vào đầu thủy quái: “Ngươi định đối phó ta bằng cách muốn dìm ta chết ở giữa hồ nước mênh mông này ư? Mau đưa ta quay vào bờ nào. Quay lại nào.”
Nhưng thủy quái càng đau thì càng lao đi cuống cuồng hơn. Sau cùng, có lẽ là theo thói quen, thủy quái bỗng hùng hục lao trở lại khu vực bùn lầy, là nơi cư ngụ quen thuộc của nó.
Đang mừng rỡ vì cuối cùng cũng được quay trở lại nơi đang cần thăm dò nhằm tìm lối thoát, Tiểu Chu chợt thất kinh khi phát hiện thủy quái theo đà lao nhanh, rúc người thật sâu vào giữa lớp bùn lầy.
Với diễn biến đó, Tiểu Chu chỉ kịp hớp vội một luồng khí thật đầy vào phổi. Tiểu Chu vừa hớp xong cũng là lúc bị thủy quái đưa tuốt vào giữa lòng đất bùn mềm nhão, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Quá sợ hãi, Tiểu Chu thay vì tiếp tục nện, vội quơ tay chộp vào hai mô thịt mà hắn cho là hai hốc mắt của thủy quái, đồng thời tìm cách trụ vững thân hình ngay trên lưng thủy quái.
Thủy quái vẫn tiếp tục lao đi. Bỗng một tiếng “soạt” vang lên. Tiểu Chu nghe rất rõ tiếng động này, đồng thời thất kinh vì có cảm nhận đã bị thủy quái bỏ rơi, hai tay hắn lúc này chỉ còn nắm giữ hai mô thịt tròn ủm và mềm mại hoàn toàn riêng lẻ mà thôi.
Tiểu Chu thử quơ tay thì càng nhận ra sự thật đó. Hai nắm thịt mềm mại nọ cũng tự do di chuyển theo hai tay Tiểu Chu, nghĩa là chúng đã bị bứt rời ra khỏi phần đầu của thủy quái.
Thủy quái đã trốn chạy theo đường nào thì chỉ có thủy quái biết. Riêng Tiểu Chu lúc này thì lại một mình lạc lõng giữa lớp bùn dày đặc.
Sợ cảnh chết ngạt sẽ xảy đến, Tiểu Chu cuống cuồng bươn người đi loạn giữa lớp bùn, dùng hai tay sờ soạng tứ tung, mong tìm thấy bờ đá, hoặc nếu may hơn là quay ngay trở lại mặt hồ - nơi duy nhất bấy lâu nay đã hóa thành chỗ cho Tiểu Chu dung thân.
Nhưng Tiểu Chu không thấy bờ đá đâu cả, lối quay trở lại mặt hồ cũng không có. Tiểu Chu càng thêm cuống cuồng vì thấy bản thân mãi vẫn cứ loay hoay giữa lớp bùn mênh mông.
Tiểu Chu bị ngạt dần, những bước đi cuống cuồng chỉ còn là những cử động theo bản năng.
Sau cùng, Tiểu Chu ngất lịm.
…
“Hoa Mai tỷ, hãy mau bẩm báo đến tiểu thư. Y tỉnh lại rồi.”
Tiếng kêu mừng rỡ này làm Tiểu Chu bừng tỉnh, thoát khỏi tâm trạng mơ hồ đã ngự trị tâm trí hắn một lúc lâu. Tiểu Chu không ngờ bản thân vẫn còn sống.
Có thanh âm thanh thoát và dịu nhẹ, nhưng không vì thế mà kém phần uy nghi liền vang lên từ nơi nào đó không xa lắm, lọt vào tai Tiểu Chu.
“Không cần đâu, vì ta đã biết thế nào y cũng tỉnh lại trong ngày hôm nay. Hãy chỉnh quần áo cho y. Khi nào xong, tự ta sẽ vào gặp y.”
Tiểu Chu nghe nói đến quần áo, vội mở mắt. Tức thì, Tiểu Chu nhìn thấy đôi mắt liếng láu của một cô gái xinh đẹp đang nhìn vào mắt hắn.
Cô gái xinh đẹp này thè lưỡi thật dài, nhí nhảnh trêu đùa Tiểu Chu: “Khiếp. Hôm kia tình cờ bắt gặp và cứu mạng ngươi, khắp thân ngươi toàn là bùn bẩn, hôi thối không thể tả. Ngươi còn đỏ mặt nhìn ta ư? Lẽ đương nhiên, chính ta chứ không phải Hoa Mai tỷ, càng không thể là tiểu thư tự tay tắm rửa, mặc quần áo cho ngươi. Chuyện nhìn thấy thân hình trần trùng trục của ngươi là điều không tránh khỏi. Và lý ra người phải phát ngượng chính là Hoa Cúc này. Nhưng ta không ngượng thì thôi, việc gì ngươi cứ đỏ mặt lên như thế. Thôi nào, tiểu thư ắt có chuyện đang cần cùng ngươi thương lượng. Ngươi không thể cứ mặc bộ quần áo đã mặc từ ngày hôm qua mà đi gặp tiểu thư. Hãy mau mau thay bộ quần áo khác. Nhanh lên, kẻo tiểu thư chờ lâu, Hoa Cúc ta lại bị tiểu thư quở phạt. Ngươi tự mặc được không?”
Tiểu Chu ngượng đến chín cả người, đành ngồi bật dậy, nhưng ngay sau đó lại thở dài chán nản: “Tiểu nhân... Tiểu nhân...”
Hoa Cúc phụng phịu trách Tiểu Chu: “Đã không đủ lực thì cứ bảo. Đâu phải ta chưa từng giúp ngươi thay quần áo mỗi ngày? Đã năm lần như vậy rồi còn gì. Nếu vì ngươi gắng sức khiến bệnh tình của ngươi chậm khôi phục, chắc chắn kẻ sắp bị tiểu thư quở phạt là ta. Ngươi làm như thế là cố ý hại ta đấy có biết không?”
Tiểu Chu đành lí nhí tạ lỗi: “Tiểu nhân nào muốn chết. Đâu có ngờ thể lực của tiểu nhân lại mất hết như bây giờ. Phiền Hoa Cúc tiểu thư thế này, tiểu nhân thật áy náy khôn xiết. Mong tiểu thư xá tội cho.”
Đang giúp Tiểu Chu thay quần áo, Hoa Cúc hành động thật tự nhiên, đúng là nàng đã hai lần giúp Tiểu Chu thay quần áo. Nàng bỗng phì cười: “Ngươi định đùa với ta sao vậy? Ta như thế này mà đáng gọi là tiểu thư sao? Hay là ngươi mãi cho đến bây giờ vẫn chưa biết thế nào là một vị tiểu thư kim chi ngọc điệp? Nên thấy ta thế này liền lầm tưởng là tiểu thư. Hãy nghe cho rõ đây, Hoa Cúc ta chỉ là hạng nô tỳ thôi. Trừ khi ta đầu thai kiếp khác, ta mới mong thay đổi thân phận nô tỳ đã lỡ mang kiếp này.”
Chợt có tiếng nữ nhân khác, già dặn hơn, vừa vang lên vừa tiến đến gần: “Hoa Cúc muội nếu muốn thoát phận nô tỳ thì đâu cần chờ đến kiếp sau. Muội chỉ cần thuận ý tiểu thư, nhận lời làm vợ của vị thiếu gia văn võ song toàn nọ, vậy thì lo gì không ngày một, ngày hai được người người gọi một tiếng là Thiếu phu nhân, hai tiếng là Thiếu hội chủ.”
Tiểu Chu đưa mắt nhìn qua vai Hoa Cúc, thấy có đến hai nữ nhân cùng một lúc xuất hiện. Một người tuổi lớn hơn, khoảng hai bảy, hai tám. Chính người này vừa nói giọng nửa đùa nửa thật với Hoa Cúc. Nữ nhân thứ hai thì trẻ hơn, nhưng uy nghi và trầm lặng hơn.
Chính vì uy nghi, trầm lặng, vừa nhìn thấy ánh mắt phần nào mang ý dò hỏi của nữ nhân trẻ tuổi vừa bước vào, Hoa Cúc lập tức cúi đầu hành lễ: “Hoa Cúc xin tham kiến tiểu thư. Phận sự của Hoa Cúc đã xong, nếu tiểu thư không còn gì sai bảo, Hoa Cúc xin lui bước.”
Vị tiểu thư cũng trầm lặng gật đầu. Và để giải thích rõ ý nghĩa của động thái gật đầu đó, nữ nhân tuổi lớn hơn lên tiếng bảo Hoa Cúc: “Trước khi lui, phiền muội mang luôn quần áo bẩn ra ngoài, kẻo lại chướng mắt tiểu thư.”
Hoa Cúc tuân lệnh và nhẹ nhàng lui chân, mang theo cả quần áo bẩn của Tiểu Chu vừa thay ra, cho dù chỉ dùng có một ngày, nhất là dùng trong trạng thái nằm yên, chưa hề bị dây bẩn dù chỉ là một vết nhỏ.
Vị tiểu thư kim chi ngọc điệp này quá kỳ tính, nếu không muốn nói là đỏng đảnh cầu kỳ. Điều này làm Tiểu Chu lên tiếng không chút thiện cảm: “Nghe bảo tiểu thư đang cần cùng tiểu nhân thương lượng. Là việc gì, xin tiểu thư chỉ dạy. Nếu là điều phù hợp, tiểu nhân sẽ nhanh chóng đáp ứng, quyết không để tiểu thư chờ đợi và lưu lại lâu ở một nơi bất tiện thế này.”
Nữ nhân lớn tuổi hơn lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Chu: “Ngươi không được vô lễ, nhất là đối với người vì từ tâm đã ra lệnh cho bọn ta cứu ngươi. Nếu vẫn còn tái diễn thái độ này...”
Vị tiểu thư nhẹ nhàng xua tay ngắt lời nữ nhân nọ: “Hoa Mai tỷ chớ vội trách người. Vì vị tất y đã hay biết chuyện y được cứu nguy như thế nào. Huống hồ, chuyện bảo toàn sinh mạng y còn khó khăn hơn gấp mười lần.”
Phát hiện Tiểu Chu nghe xong thoạt có vẻ mặt ngỡ ngàng, vị tiểu thư lạnh lùng bảo: “Ta nói như thế không phải để các hạ cảm kích. Trái lại, chỉ mong sao các hạ chịu thật tâm cùng ta thương lượng, là chuyện chỉ có lợi và không gây thiệt hại gì cho các hạ.”
“Hữu ân tất báo.” - Tiểu Chu nghĩ thế nên giọng nói đỡ gay gắt hơn: “Là chuyện gì, xin tiểu thư cứ nói, đừng ngại.”
Vị tiểu thư hất hàm, ngấm ngầm ra lệnh cho Hoa Mai.
Hoa Mai chợt xòe tay, cho Tiểu Chu nhìn thấy hai vật tròn, màu trắng đục. Độ to của cả hai chỉ vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay tương đối thon nhỏ của Hoa Mai.
“Hai vật này, lúc cứu ngươi đã nằm sẵn trong lòng hai bàn tay của ngươi. Ý tiểu thư ta muốn cho ngươi biết, là nếu tiểu thư có tính thích chiếm đoạt của người, tiểu thư chỉ cần bỏ mặc ngươi, chờ ngươi chết hẳn là hai vật này đã dễ dàng đổi chủ.”
Danh sách chương