Đi theo dấu máu, phát giác dấu vết đó dẫn đến một lùm cây um tùm, Đặng Bạch Cúc lo đến phát hoảng: “Có một cánh tay người! Không phải dã thú đâu. Lẽ nào là Anh Hào huynh?”

Đặng Tiểu Hồng rúng động toàn thân khi cũng nhìn thấy hình thể một cánh tay đang đưa lên, là cánh tay tuyệt vọng muốn bấu víu vào một cành cây nhưng không sao chạm đến.

Và rồi Đặng Tiểu Hồng cũng cố gắng trấn định, cẩn trọng lách người vào giữa lùm cây.

Ở bên ngoài chờ đợi và cũng là cảnh giới hộ cho Đặng Tiểu Hồng, Đặng Bạch Cúc nhẹ thở phào khi nghe Đặng Tiểu Hồng từ giữa bụi cây lên tiếng: “Là một thi thể xa lạ, nhưng lại có tử trạng thật khủng khiếp. Muội đừng nên nhìn.”

Tử trạng của thi thể nọ có lẽ khủng khiếp thật, Đặng Bạch Cúc nhìn thấy lúc Đặng Tiểu Hồng trở ra, diện mạo vừa tái xanh vừa tỏ ra bàng hoàng. Đặng Tiểu Hồng chỉ vì nhìn thấy tử trạng mà ra nông nỗi như thế sao? Đó là nguyên do khiến Bạch Cúc hỏi vội: “Là do Anh Hào huynh hạ thủ ư?”

Đặng Tiểu Hồng lắc đầu: “Chỉ có một vết tử thương chí mạng và là do vũ khí sắc bén gây ra. Anh Hào huynh không dùng kiếm. Hoặc nếu có muốn dùng, Anh Hào huynh cũng không có kiếm để dùng.”

Đặng Bạch Cúc chợt lo ngại: “Nơi này là vốn vắng vẻ, bỗng có một thi thể, và lại thêm một người đã âm thầm hạ thủ mà chẳng gây nên tiếng động nào.”

Đặng Tiểu Hồng đành gật đầu: “Tỷ cũng cảm thấy lo. Đi, chúng ta cần nên nhanh hơn.”

Nhưng lúc họ đi cách xa lùm cây nọ khoảng chừng ba mét, chợt ở phía đó có tiếng động sột soạt vang lên.

Họ thất kinh, chỉ suýt nữa ù té chạy vì ngỡ thi thể nọ vừa hóa thành quỷ nhập tràng sắp đuổi theo họ.

Họ nắm tay vào nhau cùng quay lại.

Lạ thay, ở đó bỗng xuất hiện một lão nhân. Lão đến từ lúc nào họ không biết. Lúc này lão nhân đã lôi thi thể nọ ra.

Tiếng sột soạt khi nãy họ nghe là tiếng thi thể nọ bị lão nhân nắm chân lôi ra.

Đấy là lúc Đặng Bạch Cúc có cơ hội biết thế nào là một tử trạng khủng khiếp như Đặng Tiểu Hồng đã nói.

Lão nhân cũng đang chăm chú nhìn vào tử trạng của thi thể nọ: “Một kiếm là phân rã lục phủ ngũ tạng. Có thể thi triển chiêu kiếm tàn khốc này không là ai khác ngoài Vạn Diện tiên sinh. Bọn nha đầu các ngươi nói xem, hơn một ngày qua, ở quanh đây chỉ có ba người bọn ngươi là thậm thì thậm thụt tìm chỗ ẩn náu. Nếu không phải hai ngươi, thì là do gã tiểu cẩu bán nam bán nữ nọ gây ra cái chết này, đúng không?”

Lão nói chuyện mà mắt vẫn cứ nhìn vào thi thể người. Nhưng lời nói của lão là dành cho Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc, điều này là tuyệt đối không thể lầm.

Do vậy, Đặng Tiểu Hồng thất kinh: “Lão trượng là ai? Dường như lão trượng có ý khẳng định Anh Hào huynh của bọn tiểu bối chính là Vạn Diện tiên sinh?”

Lão nhân ngẩng đầu lên, cho Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc nhìn thấy rõ nhất ở lão là đôi nhãn quang xanh biếc: “Gã Công Tôn Bạc là do ta hạ thủ. Và nếu gã tiểu cẩu kia không kịp có phản ứng bất phàm, mạng của gã và mạng của hai ngươi cũng đã bị ta thu thập. Nhưng cũng nhờ đó ta có cơ hội lén đuổi bám theo sau bọn ngươi.”

Đoạn lão gục gặt đầu, dáng vẻ trầm tư: “Gã rất thông minh, dẫn bọn ngươi chạy ngoắt ngoéo một lúc làm ta mất dấu. May nhờ ta có mang theo một vài trợ thủ, nên sau cùng cũng biết gã đưa hai ngươi chạy đến đâu.”

Và lão hất đầu về phía thi thể vẫn nằm cạnh lão: “Đây là gã có tin báo về, cho biết ba người bọn ngươi đã nhờ công phu vượt qua vách đá, chạy đến ẩn thân ở đây. Ta căn dặn gã cứ lẳng lặng dò xét, đừng vội lấy mạng bọn ngươi. Thế nhưng gã bị người lấy mạng. Bọn ngươi bảo sao, gã tiểu cẩu đó có thể là Vạn Diện tiên sinh chăng?”

Sau một lúc lâu chỉ có một mình lão nhân Mắt Xanh độc thoại, Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc càng nghe càng thấm. Và đã thấm tất phải sợ, nhưng sợ để làm gì nếu tình thế đã cưỡi lưng cọp.

Đặng Tiểu Hồng bật quát: “Cớ sao lão muốn hạ sát bọn ta? Cho lão hay Anh Hào huynh cho dù không thể là Vạn Diện tiên sinh, thì đây đã là lần thứ hai hễ bọn ta lâm nạn là có Vạn Diện tiên sinh ngầm trợ giúp. Nếu lão không mau bỏ chạy, thế nào Vạn Diện tiên sinh cũng xuất hiện để đoạt mạng lão.”

Lão nhân Mắt Xanh cười lớn tiếng: “Ngươi vừa có nhận định thật hay, vô tình giúp ta nghĩ được một kế cũng không kém. Không sai, ta được biết có lần Vạn Diện tiên sinh vì Mê Thù Môn các ngươi mà xuất hiện để hạ thủ Hồng Vân Hội. Thêm lần này nữa thì hai năm rõ mười là Vạn Diện tiên sinh rất thân với hai ngươi. Ta không cần biết tiểu cẩu kia có là Vạn Diện tiên sinh hay không, cứ bắt giữ hai ngươi thì lo gì Vạn Diện tiên sinh không hóa thành Nhất Diện tiên sinh. Ha... ha...”

Trong một giây thần tốc, đồng thời là cực kỳ lợi hại, lão nhân Mắt Xanh vừa chớp động thân hình là đã xuất hiện cạnh Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc.

Hai tay lão cũng nhanh tương tự, chộp ngay vào Đặng Bạch Cúc, Đặng Tiểu Hồng.

Ngay thời khắc này, bỗng nhiên có tiếng nạt trầm trầm vang lên vừa kịp lúc: “Cứ thử chạm vào họ xem. Hừ!”

Tiếng nạt không lớn nhưng lại làm toàn thân lão nhân Mắt Xanh giá lạnh, khiến lão dừng phắt lại, dừng trong tư thế chỉ sắp chạm vào hai nữ nhân, nhưng không thể và không dám chạm vào.

Lão thì như hóa đá, còn Đặng Bạch Cúc và Đặng Tiểu Hồng mừng rỡ kêu rú lên với bốn ánh mắt đều nhìn cả vào phía sau lưng lão nhân Mắt Xanh. Họ kêu: “Anh Hào huynh!”

“Sao Anh Hào huynh đi mãi không về. Thật không ngờ chỉ với một nhánh cây nhỏ dùng để nướng thịt, huynh cũng có thể...”

Trương Anh Hào lập tức quát: “Hỏng rồi! Chạy đi!”

Nhưng khi Trương Anh Hào đang quát, lão nhân Mắt Xanh đang bất động bỗng chớp động thật nhanh.

“Hự!”

“Hự!”

Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc cùng một lúc bị lão nhân khống chế. Lúc này lão đã xuất hiện ngay sau lưng hai nàng, vừa cười hềnh hệch, vừa mặt đối mặt với một Trương Anh Hào đang ngơ ngác cầm một nhánh cây đã đâm xuyên qua hai tảng thịt được nướng vừa chín tới. Lão bảo: “Ngươi cũng khá lợi hại đấy, đến ta cũng không hay. Chỉ tiếc rằng hành động của ngươi lại bị hai nha đầu này phá hỏng. Nếu không phải thế, ta đâu có cơ hội uy hiếp ngược lại ngươi. Hề... hề...”

Trương Anh Hào thất vọng khiến hai tảng thịt trở nên nặng, đè trĩu trên nhánh cây đã đâm xuyên qua chúng, vô tình làm cho cánh tay cầm nhánh cây của Trương Anh Hào từ từ buông xuôi xuống. Trương Anh Hào lắc đầu, trách Đặng Bạch Cúc: “Giang hồ đầy hiểm ác, muốn thắng địch thủ thì chỉ toàn là nhờ mưu. Nhưng đây là lần thứ hai, Bạch Cúc muội vì quá chân thật, chất phác, nên làm kế của tại hạ bị hỏng. Còn nhớ lần vì bị tại hạ dọa nên Công Tôn Bạc suýt phải buông tha Hoa Mai và Hoa Cúc chăng? Phen này tại hạ phải bó tay thật rồi.”

Đặng Tiểu Hồng cũng ái ngại: “Bạch Cúc muội tuy vô tâm nhưng không lẽ huynh không thật sự là Vạn Diện tiên sinh?”

Trương Anh Hào thở dài, chuyển ánh mắt qua nhìn lão nhân Mắt Xanh: “Lão là ai? Cớ sao lại sợ Vạn Diện tiên sinh đến thế? Đến nỗi vừa nghe tiếng tại hạ, lão đã sợ đến suýt vỡ mật mà chết?”

Lão nhân Mắt Xanh chợt lạnh giọng: “Ngươi đừng giả vờ nữa. Theo ta, chỉ có là hậu nhân của Vạn Diện tiên sinh, ngươi mới có bản lãnh đến sát cạnh ta nhưng không làm ta phát hiện. Mau thú nhận đi. Nếu không, hai nha đầu này tất phải mất mạng vì ngươi.”

Trương Anh Hào bật cười: “Lão tin chắc vào điều lão nói chứ? Nếu thế tại hạ đành mạo muội vẽ qua cảnh tượng này. Tại hạ vì là hậu nhân của Vạn Diện tiên sinh, nên sự xuất hiện này của tại hạ chỉ là nhằm đánh lạc hướng lão. Trong lúc đó thì Vạn Diện tiên sinh lại có hành động khác, chẳng hạn như là...”

Lão nhân Mắt Xanh đâm ra chột dạ, vội quay đầu nhìn lại phía sau lão thật nhanh.

Nhanh hơn lão, nhánh cây trên tay Trương Anh Hào chợt nhích động, làm cho hai tảng thịt theo sự nhích động đó bỗng bay thoát ra từ nhánh cây đâm xuyên qua chúng!

Vù...

Nghe tiếng rít gió, biết là bị Trương Anh Hào tập kích, lão nhân Mắt Xanh quay đầu trở lại và quát lớn: “Ngươi dám lừa ta ư? Muốn chết!”

Nhưng lão chưa kịp xuất thủ phát kình, chợt nghe tiếng Trương Anh Hào cười lớn: “Hai vị còn chưa chạy ư? Mau! Còn lão già ngu xuẩn, phần của lão đây. Ha ha...”

Trương Anh Hào phóng luôn nhánh cây trên tay vào lão.

Lão nhân Mắt Xanh định thần nhìn lại, phát hiện tiếng rít gió khi nãy lão nghe chỉ là do Trương Anh Hào dùng hai tảng thịt bay đến để giúp Đặng Tiểu Hồng và Đặng Bạch Cúc giải khai huyệt đạo. Trương Anh Hào không hề dùng hai tảng thịt vô dụng để tấn công lão.

Lúc này Đặng Tiểu Hồng đã cùng Đặng Bạch Cúc quay đầu tháo chạy. Phần lão thì chỉ có mỗi một nhánh cây cỏn con uy hiếp.

Lão giận dữ vì chỉ chớp mắt đã bị Trương Anh Hào liên tiếp lừa lão hai vố liên hoàn.

Vố thứ nhất là phía sau lão hoàn toàn không có ai, chỉ do lão thần hồn nhát thần tính nên vô tình bị Trương Anh Hào lừa thế thôi. Còn vố thứ hai chính là diễn biến đang xảy ra. Lão ngoặc tay đập một phát, làm nhánh cây gãy thành nhiều đoạn và lão điên cuồng lao vào Trương Anh Hào – người định chạy đuổi theo Đặng Bạch Cúc, Đặng Tiểu Hồng.

Lão gầm vang: “Ngươi có là ai thì cũng phải chết. Đỡ!”

Ào...

Trương Anh Hào chạy không kịp, đành tràn người tránh chiêu: “Muốn giết tại hạ ư? Hãy chờ xem bản lĩnh lão như thế nào đã. Hụt này, ha ha...”

Vụt...

Bóng hình mờ ảo của Trương Anh Hào cuối cùng đã làm lão nhân Mắt Xanh hụt mất chiêu đầu.

Lão nhân Mắt Xanh giận dữ, định phát chiêu tiếp theo thì lão bỗng nghe Đặng Bạch Cúc kêu lên thất thanh: “Lại có thêm một thi thể nữa? Vạn Diện tiên sinh đâu? Mau mau xuống trợ giúp Trương Anh Hào huynh cùng bọn tiểu nữ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện