Lộ Tri Thức trông như một người khác hẳn. Anh ta xám nhợt, mồ hôi túa ra, làn da rám nắng đã biến mất. Anh ta trông nhỏ bé hơn. Lộ Tri Thức trông như bị ai đó rút hết không khí và để cho xẹp dí. Cơ thể anh ta co rúm lại như người bị hành hạ bởi cơn đau. Đôi mắt sau gọng kính vàng đờ đẫn, nhìn chăm chăm đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi. Trong lúc Liệu Tận Uông mở khóa buồng giam bên cạnh buồng Trương Anh Hào, Lộ Tri Thức đứng run rẩy. Anh ta không hề cử động. Anh ta đang run lên. Liệu Tận Uông nắm lấy cánh tay Lộ Tri Thức đẩy vào trong. Ông ta kéo cửa khóa lại. Các chốt cửa chạy điện bập vào, Liệu Tận Uông bước trở về căn phòng nhiều đồ gỗ hồng sắc.

Lộ Tri Thức ở nguyên chỗ Liệu Tận Uông đã đẩy vào. Đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Rồi anh ta chầm chậm đi lùi tới khi kịch tường buồng giam. Anh ta tựa lưng vào đó và trượt người xuống sàn, gục đầu xuống gối, tay buồng thõng. Trương Anh Hào có thể nghe tiếng ngón tay cái run rẩy gõ trên nền thảm bằng nylon cứng. Phong Tiểu Mạn ngồi ở bàn chằm chằm nhìn anh ta. Viên thượng sĩ ở quầy tiếp tân ngó sang. Họ đang nhìn một con người suy sụp.



Trương Anh Hào nghe có lời qua tiếng lại trong căn phòng gỗ hồng sắc ở phía sau. Đó là những tiếng tranh cãi gay gắt, tiếng bàn tay vỗ xuống bàn.

Cửa mở và Hà Thiên Lạc bước ra cùng đồn trưởng Phàn Văn Thịnh. Hà Thiên Lạc trông như điên. Anh ta sải bước dọc theo lề của khoảng không gian rộng, cổ viên cảnh sát này cứng đờ vì giận dữ, hai mắt anh ta như đóng đinh vào cửa trước. Hà Thiên Lạc đang phớt lờ lão béo đồn trưởng. Anh ta bước thẳng qua quầy tiếp tân, qua cánh cửa nặng nề ra bầu trời chiều đầy nắng. Phàn Văn Thịnh bước sau.

Liệu Tận Uông ra khỏi phòng bước về phía buồng giam của Trương Anh Hào, ông ta chẳng nói gì, chỉ mở cửa làm hiệu cho Trương Anh Hào ra ngoài. Trương Anh Hào kéo chiếc áo choàng sát vào thân và bỏ lại tờ báo có những bức ảnh lớn về lão tổng thống ở Hạ Cửu Vũ, bước ra rồi theo Liệu Tận Uông trở lại căn phòng đầy đồ gỗ hồng sắc.

Tiêu Mông đang ngồi bên bàn. Chiếc đài ghi âm vẫn còn đó, đám dây nguồn lòng thòng. Không khí vẫn tĩnh và lạnh. Tiêu Mông trông có vẻ căng thăng, cà vạt của viên thám tử được kéo xuống. Ông ta thở hắt ra một hơi chất chứa ân hận. Trương Anh Hào ngồi xuống ghế và Tiêu Mông vẫy tay làm hiệu cho Liệu Tận Uông ra khỏi phòng. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng viên cảnh sát.

“Ở đây chúng tôi có một vụ, anh Khoa.” - Tiêu Mông nói. - “Một vụ thực sự.”

Ông ta rơi vào trạng thái im lặng đầy lo lắng. Nửa giờ nửa xe chở tù sẽ tới. Trương Anh Hào muốn họ sớm có kết luận. Tiêu Mông ngước lên lấy lại tập trung, bắt đầu nói, nhanh, với cú pháp lịch lãm của cao học trong trạng thái chịu sức ép.

“Chúng tôi đưa anh chàng Lộ Tri Thức này tới đây, hiểu không?” - Đội trưởng thám tử nói. - “Có thể ông đã trông thấy anh ta, người làm ngành ngân hàng ở Atlan, hiểu không? Bộ đồ hãng Calvin Klein giá cả ngàn lượng bạc, đồng hồ Rolex vàng. Anh chàng rất căng thẳng. Ban đầu tôi nghĩ anh ta chỉ khó chịu. Ngay khi tôi bắt đầu nói là anh ta nhận ra giọng tôi từ cuộc gọi vào máy di động của anh ta. Anh ta tố cáo tôi có hành vi lừa dối, nói rằng tôi không nên đóng vai người của công ty điện thoại. Tất nhiên là anh ta đúng.”

Lại một lần nữa rơi vào im lặng. Tiêu Mông đang vật lộn với vấn đề đạo đức nghề nghiệp của mình.

“Thôi, ông Tiêu Mông, tiếp tục đi.” - Trương Anh Hào nói, hắn có không đầy nửa tiếng.

“Được rồi, thế là anh ta căng thẳng và khó chịu.” - Tiêu Mông nói. - “Tôi hỏi anh ta biết anh hay không. Nguyễn Văn Khoa, cựu quân nhân. Anh ta bảo không, chưa bao giờ nghe nhắc tới anh. Tôi tin Lộ Tri Thức. Anh ta bắt đầu thư thái, như thể toàn bộ chuyện này liên quan tới một tay tên Nguyễn Văn Khoa. Lộ Tri Thức chưa bao giờ nghe nhắc tới tay nào tên Nguyễn Văn Khoa, do vậy anh ta có mặt ở đây chẳng để làm gì. Anh ta thoải mái, hiểu không?"”

“Tiếp đi.” - Trương Anh Hào bảo.

“Rồi tôi hỏi xem anh ta biết một người cao lớn đầu trọc không.” - Tiêu Mông nói. - “Và hỏi anh ta về Zyrpaa. Ôi Chúa ơi! Cứ như thọc dao vào Lộ Tri Thức vậy. Anh ta cứng đờ người, như bị sốc, cứng đờ cả người, không trả lời. Thế nên tôi bảo anh ta rằng người đàn ông cao lớn ấy đã chết, bị bắn chết. Trời, như thể thêm một nhát dao nữa ấy. Thực tế là anh ta ngã bổ khỏi ghế.”

“Tiếp đi.” Trương Anh Hào nói, còn hai mươi lăm phút nữa là xe tù tới.

“Lộ Tri Thức run hết cả người.” - Tiêu Mông nói. - “Rồi tôi bảo anh ta rằng chúng tôi thấy số điện thoại giấu trong giày, số điện thoại của anh ta in trên một mẩu giấy, bên trên là từ “Zyrpaa”. Đó là một nhát dao nữa.”

Viên cảnh sát lại ngừng, ông ta hết vỗ túi quần lại đến áo.

“Anh ta không nói gì.” - Ông ta tiếp tục. - “Không một từ nào. Lộ Tri Thức cứng đơ vì sốc, mặt mũi xám ngoét cả. Lúc ấy tôi nghĩ anh ta lên cơn đau tim. Miệng anh ta ngáp như cá, nhưng anh ta không nói gì. Thế nên tôi bảo Lộ Tri Thức rằng chúng tôi thấy cái xác bị đá nát. Tôi hỏi anh ta xem còn ai khác liên quan, tôi bảo anh ta rằng chúng tôi thấy cái xác bị giấu dưới đống bìa cứng. Lộ Tri Thức không hé răng lấy một lời, chỉ liên tục ngó quanh. Sau một lúc tôi nhận ra rằng anh ta đang suy nghĩ như điên, cố gắng quyết định phải nói với tôi những gì. Lộ Tri Thức chỉ giữ im lặng và suy nghĩ như điên, phải tới bốn chục phút. Cả quãng thời gian đó cuốn băng vẫn chạy, ghi lại bốn mươi phút im lặng.

Tiêu Mông lại dừng. Lần này để tạo hiệu ứng, ông ta nhìn Trương Anh Hào.

“Rồi anh ta thú nhận.” - Đội trưởng thám tử nói. - “Tôi đã làm việc ấy, anh ta bảo. Tôi đã bắn ông ấy, anh ta bảo. Tay này thú tội, hiểu không? Trên băng ghi lại như thế.”

“Tiếp đi.” - Trương Anh Hào bảo.

“Tôi hỏi anh ta, anh cần luật sư không?” - Tiêu Mông nói. - “Anh ta bảo không, liên tục nhắc lại rằng anh ta đã giết người kia. Thế nên tôi truyền đạt cho Lộ Tri Thức lời cảnh báo, to và rõ, băng có ghi. Rồi ông biết không, tôi chợt nghĩ anh ta bị điên hay sao đó, thế nên tôi hỏi anh ta đã giết người nào. Anh ta đáp rằng người đàn ông cao trọc đầu. Tôi hỏi anh ta giết như thế nào, Lộ Tri Thức trả lời là bắn vào đầu. Tôi hỏi khi nào, anh ta nói rằng đêm qua, khoảng nửa đêm. Tôi hỏi anh ta kẻ nào đã đá cái xác lăn lông lốc, nạn nhân là ai, Zyrpaa nghĩa là gì. Lộ Tri Thức không trả lời, lại lần nữa cứng đờ người vì sợ hãi, từ chối nói bất kỳ lời nào. Tôi bảo anh ta rằng tôi không chắc anh ta đã làm tất cả những chuyện đó. Anh ta nhảy dựng lên túm lấy tôi. Lộ Tri Thức hét lên: “Tôi thú nhận, tôi thú nhận tôi đã bắn ông ấy, tôi đã bắn ông ấy.” Tôi đẩy anh ta ra, anh ta im lặng.”

Tiêu Mông ngồi thẳng lại, hai bàn tay đan vào nhau sau đầu, nhìn Trương Anh Hào băn khoăn.

Lộ Tri Thức là kẻ bắn sao? Trương Anh Hào không tin điều đó, bởi sự kích động của anh ta. Những kẻ trong lúc đánh nhau hay trong cơn kích động dùng súng lục bắn bừa vào ngực đối thủ thì sau đó đều bị kích động. Còn kẻ nã hai phát vào đầu người ta bằng súng gắn thiết bị giảm thanh, rồi thu vỏ đạn lại là kiểu người khác. Sau khi hành động chúng không hề kích động. Chúng chỉ bỏ đi và quên chuyện ấy. Lộ Tri Thức không phải kẻ nổ súng, kiểu anh ta đi nhún nhảy qua quầy tiếp tân đã chứng minh điều ấy. Nhưng Trương Anh Hào chỉ nhún vai và mỉm cười.

“Rồi.” - Trương Anh Hào nói. - “Giờ thì ông có thể thả tôi, đúng không?”

Tiêu Mông nhìn Trương Anh Hào và lắc đầu.

“Sai.” - Ông ta đáp. - “Tôi không tin anh ta. Vụ này liên quan tới ba gã, chính anh đã thuyết phục tôi tin điều đó. Vậy kẻ mà Lộ Tri Thức tự nhận là tên nào? Tôi không nghĩ anh ta là gã điên. Tôi không thấy anh ta có đủ sức mạnh làm việc ấy. Tôi không cho anh ta là kẻ sai vặt. Và dứt khoát anh ta không phải kẻ bắn, vì Chúa. Kẻ như thế không thể nổ súng được.”

Trương Anh Hào gật đầu, như đồng sự của Tiêu Mông, cố gắng giải quyết một vấn đề.

“Bây giờ phải tống anh ta vào buồng giam.” - Ông ta nói. - “Không có lựa chọn nào. Anh ta đã thú tội, vài tình tiết có vẻ có sức thuyết phục. Nhưng xét kỹ thì sẽ thấy không thuyết phục.”

Trương Anh Hào gật đầu lần nữa, linh cảm rằng sẽ còn có chuyện.

Tiêu Mông nhìn Trương Anh Hào, cái nhìn lạnh nhạt.

“Thậm chí lúc nửa đêm qua anh ta còn chẳng có mặt ở đó.” - Đội trưởng thám tử nói. - “Anh ta có mặt ở tiệc kỷ niệm ngày cưới của một đôi vợ chồng già, một sự kiện gia đình, không xa nơi Lộ Tri Thức sống. Đến đó lúc tám giờ tối qua, anh ta đi bộ tới cùng vợ. Hai giờ sáng nay họ mới rời khỏi đó. Hơn hai chục người trông thấy anh ta tới, chưa kể hai chục người nhìn thấy anh ta rời khỏi đó. Anh ta được anh rể của chị dâu anh ta đánh xe đưa về. Anh ta phải đi nhờ bởi lúc đó trời đã mưa như trút rồi.”

‘Tiếp đi, ông Tiêu Mông.” - Trương Anh Hào nói. - “Hãy nói cho tôi nghe.”

“Về anh rể của chị dâu anh ta à?” - Ông ta hỏi. - “Người đánh xe đưa anh ta về nhà trong mưa, lúc hai giờ sáng hả? Là sĩ quan Hà Thiên Lạc.”

Tiêu Mông ngả người ra sau ghế, hai cánh tay dài gập lại phía sau. Ông ta cao, lịch lãm, học hành ở Vũ Thiên, có văn hóa, có kinh nghiệm. Và ông ta đang tống Trương Anh Hào vào buồng giam vì việc gì đó mà Trương Anh Hào không làm. Rồi ông ta lại ngồi thẳng dậy, đặt tay lên bàn, lòng bàn tay ngửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện