Anh chàng ngừng lại và nhún vai, buông một tiếng thở dài. Anh ta không phải một tay tồi tệ. Anh ta không chọn trở thành một tên tội phạm lớn. Chuyện diễn ra mà Lộ Tri Thức không hay biết. Nó hút anh ta vào nhẹ nhàng đến nỗi anh ta không nhận thấy, cho đến khi anh ta muốn thoát ra. Nếu gặp may lắm thì chúng sẽ chờ cho Lộ Tri Thức chết hẳn mới cho toàn bộ xương của anh ta nát bét.
“Vợ anh biết được đến đâu?” - Trương Anh Hào hỏi.
Lộ Tri Thức liếc qua, khuôn mặt hiện lên sự kinh hoàng.
“Chẳng gì hết.” - Anh chàng nói. - “Hoàn toàn không gì hết. Tôi đã không kể bất kỳ điều gì với cô ấy. Không điều gì, tôi không thể. Đó là bí mật của riêng tôi. Không ai khác biết chuyện đó, một chút cũng không.”
“Anh sẽ phải nói với cô ấy một điều.” - Trương Anh Hào nói. - “Chắc chắn cô ấy đã nhận ra rằng anh không ở nhà, thay nước bể bơi hay làm việc gì đó mà anh vẫn làm vào cuối tuần.”
Trương Anh Hào cố gắng làm cho tình hình sáng sủa hơn nhưng không thành công. Lộ Tri Thức im lặng, lại mơ màng với ý nghĩ về khoảng sân sau nhà trong ánh nắng đầu thu. Có lẽ vợ anh ta đang bận bịu với mấy khóm hồng hay việc gì đó. Hai đứa con đang vừa chạy qua chạy lại vừa hò hét. Có khi họ nuôi một con chó. Và một ga ra chứa được ba xe với vài chiếc 010 của Hạ Cửu Vũ đang chờ lau rửa. Một khung bóng rổ phía trên cửa giữa đang đợi đứa trẻ chín tuổi lớn lên đủ sức khỏe để dúi trái bóng nặng vào đó. Một lá cờ trên hiên. Những chiếc lá rụng ban sáng chờ người quét đi. Cuộc sống gia đình vào một ngày thứ bảy. Nhưng không phải thứ bảy này. Không phải với con người này.
“Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ tất cả do nhầm lẫn.” - Lộ Tri Thức nói. - “Có thể người ta đã nói với cô ấy, tôi chẳng biết. Chúng tôi quen một cảnh sát, Hà Thiên Lạc ấy. Anh trai tôi lấy em vợ anh ấy. Không biết anh ấy đã nói với vợ tôi chưa. Tôi nghĩ thứ hai tôi sẽ xử lý chuyện ấy. Tôi sẽ nói rằng đó là sự nhầm lẫn ghê gớm, cô ấy sẽ tin. Mọi người đều biết là vẫn hay có nhầm lẫn mà.”
Suy nghĩ của Lộ Tri Thức đang bật ra thành lời.
“Lộ Tri Thức?” - Trương Anh Hào nói. - “Cái ông cao kều ấy đã làm gì với chúng đến nỗi bị bắn vào đầu?”
Lộ Tri Thức đứng lên tựa vào tường, đặt một chân lên mép bồn cầu thép, nhìn Trương Anh Hào. Anh ta không trả lời, bởi bây giờ là câu hỏi lớn.
“Còn anh thì sao?” - Trương Anh Hào hỏi Lộ Tri Thức. - “Anh đã làm gì với chúng đến mức phải bị bắn vào đầu?”
Anh ta không trả lời. Sự im lặng trong buồng giam của hai người Trương Anh Hào thật kinh khủng. Trương Anh Hào để nó lan ra xung quanh một lúc. Hắn không thể nghĩ ra điều gì nữa để nói. Lộ Tri Thức gõ giày vào bồn cầu kim loại. Đó là một giai điệu khe khẽ hơi rung, nghe như một đoản khúc của Vịnh Khư - một nhạc sĩ rock và roll tiên phong của Liên bang.
“Anh đã bao giờ nghe nói tới Khang Mù chưa?” - Trương Anh Hào hỏi.
Lộ Tri Thức ngừng gõ giày, nhìn lên.
“Ai kia?” - Anh ta lơ đễnh hỏi.
“Mà thôi, chẳng quan trọng.” - Trương Anh Hào nói. - “Tôi sẽ tìm buồng tắm. Tôi cần chườm khăn ướt lên đầu. Đầu tôi đang đau.”
“Tôi chẳng ngạc nhiên.” - Lộ Tri Thức nói. - “Tôi sẽ đi cùng anh.”
Anh ta lo lắng nên không muốn bị bỏ lại một mình, điều này có thể hiểu được. Trương Anh Hào là người trông nom anh ta trong kỳ cuối tuần, chẳng phải vì Trương Anh Hào có bất kỳ kế hoạch nào khác.
Hai người Trương Anh Hào đi dọc dãy buồng giam tới một khoảng không gian mở ở cuối dãy. Trương Anh Hào trông thấy cửa chống cháy mà đêm qua Swathac Bangula đã đi qua. Đằng xa có một ô cửa lát đá. Trên cửa có một chiếc đồng hồ. Gần 12 giờ trưa. Đồng hồ trong tù là điều kỳ lạ. Tại sao lại đo theo phút và giây trong khi người ta nghĩ theo năm và thập kỷ? Lối vào lát đá đã đầy người. Trương Anh Hào len qua, Lộ Tri Thức theo sau, tới một phòng lớn hình vuông, lát đá.
Mùi thuốc khử trùng rất mạnh. Lối đi nằm sát một bên tường. Bên trái là một dãy bồn tắm đứng, để mở. Bức tường phía sau là một dãy buồng vệ sinh. Phía trước để mở, ngăn cách nhau bằng các tấm chắn cao ngang hông. Tường bên phải là một hàng bồn rửa, rất có tính tập thể. Chẳng vấn đề gì lắm nếu cả đời ta đã sống trong quân đội, nhưng Lộ Tri Thức thì không vui. Đó là kiểu anh ta không quen chút nào.
Tất cả đồ đều bằng thép. Mọi thứ thông thường bằng sứ ở đây đều bằng thép, vì như thể là để đảm bảo an toàn. Một chiếc bồn rửa bằng sứ đập ra sẽ tạo thành nhiều mảnh nhọn sắc, một mảnh sắc có cỡ phù hợp sẽ là món vũ khí tốt. Cũng vì lý do ấy mà những chiếc gương phía trên bồn rửa đều là các tấm thép đánh bóng. Chúng hơi tối một chút nhưng vẫn đáp ứng được mục đích sử dụng. Ta có thể soi thấy mình trong đó nhưng không thể đập ra lấy một mảnh thọc vào người kẻ khác.
Trương Anh Hào bước tới một bồn rửa mở vòi nước lạnh, lấy một nắm giấy lau từ hộp ra nhúng ướt, đắp lên chỗ trán sưng. Lộ Tri Thức đứng đó chẳng làm gì. Trương Anh Hào giữ chỗ giấy ướt một lúc rồi lấy thêm. Nước chảy xuống mặt Trương Anh Hào, khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Không có chấn thương thực sự, ở đó không có thịt, chỉ có da ngoài xương cứng, nên có gì đâu để mà bị thương, và cũng có gì đâu để vỡ. Nó là một đường cung hoàn hảo, một kết cấu chắc khỏe nhất của tự nhiên. Đó là lý do Trương Anh Hào tránh đánh bất kỳ thứ gì bằng tay. Tay rất dễ gãy, bởi tất cả các loại xương nhỏ và gân ở đó. Một cú đấm đủ mạnh để hạ gã Trai Đỏ ấy sẽ khiến bàn tay Trương Anh Hào giập gãy. Trương Anh Hào sẽ cùng hắn vào bệnh viện. Làm thế chẳng có lợi mấy.
Trương Anh Hào chấm khô mặt rồi tựa sát tấm gương thép để kiểm tra chỗ đau. Cảm giác không tệ lắm.
Trương Anh Hào dùng ngón tay chải tóc. Lúc tựa vào bồn rửa Trương Anh Hào có thể cảm nhận được cái kính râm trong túi, cái kính của gã Trai Đỏ, nó là chiến lợi phẩm. Trương Anh Hào lấy đeo vào, rồi chăm chú nhìn vào hình ảnh mờ mờ của mình.
Khi mải mê trước gương, Trương Anh Hào thấy có thứ gì chuyển động phía sau. Trương Anh Hào nghe tiếng cảnh báo ngắn gọn của Lộ Tri Thức liền quay lại. Cái kính râm làm ánh sáng mạnh dịu đi.
Năm gã da trắng đang dàn ngang phòng, kiểu tay chơi mô tô. Quần áo màu cam, tất nhiên là thế, tay áo bị xé nhiều hơn nhưng lại bổ sung các món đồ đen bằng da. Mũ lưỡi trai, thắt lưng, găng tay không ngón, râu rậm. Cả năm đều là những gã to lớn, nặng nề, to như những tấm phản hầu hết làm từ cơ bắp nhưng không thực sự thế. Cả năm gã đều có những hình xăm hung dữ trên mặt và cánh tay. Chúng là chữ thập ngoặc ở má, dưới mắt và trên trán. Chúng là băng Huynh đệ Yoo, một băng đảng da trắng rác rưởi trong tù.
Khi năm tên căng ngang phòng, những người khác tản đi. Bất kỳ kẻ nào không hiểu được thông điệp đều bị túm lấy, tống ra cửa, ném ra hành lang. Ngay cả anh chàng đang trần truồng đầy bọt xà phòng cũng bị lôi khỏi buồng tắm. Vài giây sau phòng tắm lớn ấy đã chẳng còn ai, trừ năm tên cưỡi mô tô, Lộ Tri Thức và Trương Anh Hào. Năm tên giãn thành hình cánh cung quanh hai người Trương Anh Hào. Chúng là những tên to lớn xấu xí, với những hình thập ngoặc trên mặt chúng được xăm bằng mực.
Trương Anh Hào cho rằng bọn này đến để tuyển mộ hắn. Bằng cách nào đó, chúng đã biết được sự kiện Trương Anh Hào vừa xơi tái một tên Trai Đỏ, nên muốn có danh tiếng khác thường của Trương Anh Hào để phục vụ công việc của chúng, biến nó thành phương tiện để giành chiến thắng trong cuộc chạy đua vào băng đảng. Nhưng Trương Anh Hào lầm. Nhận định của Trương Anh Hào đã sai. Thế nên Trương Anh Hào không có sự chuẩn bị.
Tên ở giữa đang ngó qua ngó lại giữa Trương Anh Hào và Lộ Tri Thức. Hai mắt hắn đảo rất nhanh giữa hai người, rồi chúng dừng lại ở Trương Anh Hào.
“Ok, thằng này đấy.” - Gã ta vừa nói, vừa nhìn thẳng vào Trương Anh Hào.
Có hai việc diễn ra. Hai tên cưỡi mô tô ở hai đầu vòng cung túm lấy Lộ Tri Thức, tống anh chàng ra cửa. Còn tên cầm đầu tung nắm đấm to bự vào mặt Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào nhận ra hơi muộn.
Né sang trái, cú đấm trúng vào vai. Cú đòn làm Trương Anh Hào xoay cả người, bị nắm cổ từ phía sau. Hai bàn tay khổng lồ chụp vào họng Trương Anh Hào, bóp cổ Trương Anh Hào. Tên cầm đầu tiến thẳng để ra thêm một đòn vào bụng Trương Anh Hào. Nếu dính đòn này, Trương Anh Hào sẽ giã từ cuộc sống. Trương Anh Hào biết điều ấy lắm. Thế nên Trương Anh Hào ngả người về sau và tung đòn chân ra, giáng mạnh vào hạ bộ tên cầm đầu như thể Trương Anh Hào đang gắng sút một trái bóng ra ngoài sân vận động. Chiếc giày to bay tới tên này khá nhanh, mũi giày nện vào hắn như một chiếc rìu cùn.
Trương Anh Hào khom vai lại, rướn cổ lên để chống lại kẻ siết cổ mình. Gã này đang bóp mạnh, khiến Trương Anh Hào không giãy ra được. Trương Anh Hào đưa tay lên bẻ gãy ngón tay út của gã ta. Trong tiếng rú váng cả tai, Trương Anh Hào vẫn nghe thấy tiếng khớp xương gãy. Rồi Trương Anh Hào bẻ ngón nhẫn của tên này.
Thêm một tiếng gãy.
Trương Anh Hào bẻ xương tay giống như bẻ xương một con gà. Tên này buông ra, tên thứ ba xáp vào. Gã thứ ba là một núi mỡ chắc nịch, bao bọc bởi những phiến thịt nặng nề, trông như áo giáp.
Trong khi Trương Anh Hào nhận thấy không có chỗ để nện gã thứ ba, gã ta dồn những đòn thọc ngắn vào cánh tay và ngực Trương Anh Hào. Trương Anh Hào lùi vào giữa hai bồn rửa. Núi mỡ rắn đang dồn tới. Không có chỗ để nện gã ta, trừ đôi mắt. Thế là Trương Anh Hào thọc một ngón cái vào mắt tên này, móc ngón tay vào tai hắn và bóp mạnh. Móng ngón cái của Trương Anh Hào khiến con ngươi tên này lệch sang một bên. Trương Anh Hào thọc mạnh ngón tay vào. Con ngươi gần như bật ra ngoài, tên này gào thét kéo cổ tay Trương Anh Hào ra. Nhưng Trương Anh Hào vẫn tiếp tục.
“Vợ anh biết được đến đâu?” - Trương Anh Hào hỏi.
Lộ Tri Thức liếc qua, khuôn mặt hiện lên sự kinh hoàng.
“Chẳng gì hết.” - Anh chàng nói. - “Hoàn toàn không gì hết. Tôi đã không kể bất kỳ điều gì với cô ấy. Không điều gì, tôi không thể. Đó là bí mật của riêng tôi. Không ai khác biết chuyện đó, một chút cũng không.”
“Anh sẽ phải nói với cô ấy một điều.” - Trương Anh Hào nói. - “Chắc chắn cô ấy đã nhận ra rằng anh không ở nhà, thay nước bể bơi hay làm việc gì đó mà anh vẫn làm vào cuối tuần.”
Trương Anh Hào cố gắng làm cho tình hình sáng sủa hơn nhưng không thành công. Lộ Tri Thức im lặng, lại mơ màng với ý nghĩ về khoảng sân sau nhà trong ánh nắng đầu thu. Có lẽ vợ anh ta đang bận bịu với mấy khóm hồng hay việc gì đó. Hai đứa con đang vừa chạy qua chạy lại vừa hò hét. Có khi họ nuôi một con chó. Và một ga ra chứa được ba xe với vài chiếc 010 của Hạ Cửu Vũ đang chờ lau rửa. Một khung bóng rổ phía trên cửa giữa đang đợi đứa trẻ chín tuổi lớn lên đủ sức khỏe để dúi trái bóng nặng vào đó. Một lá cờ trên hiên. Những chiếc lá rụng ban sáng chờ người quét đi. Cuộc sống gia đình vào một ngày thứ bảy. Nhưng không phải thứ bảy này. Không phải với con người này.
“Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ tất cả do nhầm lẫn.” - Lộ Tri Thức nói. - “Có thể người ta đã nói với cô ấy, tôi chẳng biết. Chúng tôi quen một cảnh sát, Hà Thiên Lạc ấy. Anh trai tôi lấy em vợ anh ấy. Không biết anh ấy đã nói với vợ tôi chưa. Tôi nghĩ thứ hai tôi sẽ xử lý chuyện ấy. Tôi sẽ nói rằng đó là sự nhầm lẫn ghê gớm, cô ấy sẽ tin. Mọi người đều biết là vẫn hay có nhầm lẫn mà.”
Suy nghĩ của Lộ Tri Thức đang bật ra thành lời.
“Lộ Tri Thức?” - Trương Anh Hào nói. - “Cái ông cao kều ấy đã làm gì với chúng đến nỗi bị bắn vào đầu?”
Lộ Tri Thức đứng lên tựa vào tường, đặt một chân lên mép bồn cầu thép, nhìn Trương Anh Hào. Anh ta không trả lời, bởi bây giờ là câu hỏi lớn.
“Còn anh thì sao?” - Trương Anh Hào hỏi Lộ Tri Thức. - “Anh đã làm gì với chúng đến mức phải bị bắn vào đầu?”
Anh ta không trả lời. Sự im lặng trong buồng giam của hai người Trương Anh Hào thật kinh khủng. Trương Anh Hào để nó lan ra xung quanh một lúc. Hắn không thể nghĩ ra điều gì nữa để nói. Lộ Tri Thức gõ giày vào bồn cầu kim loại. Đó là một giai điệu khe khẽ hơi rung, nghe như một đoản khúc của Vịnh Khư - một nhạc sĩ rock và roll tiên phong của Liên bang.
“Anh đã bao giờ nghe nói tới Khang Mù chưa?” - Trương Anh Hào hỏi.
Lộ Tri Thức ngừng gõ giày, nhìn lên.
“Ai kia?” - Anh ta lơ đễnh hỏi.
“Mà thôi, chẳng quan trọng.” - Trương Anh Hào nói. - “Tôi sẽ tìm buồng tắm. Tôi cần chườm khăn ướt lên đầu. Đầu tôi đang đau.”
“Tôi chẳng ngạc nhiên.” - Lộ Tri Thức nói. - “Tôi sẽ đi cùng anh.”
Anh ta lo lắng nên không muốn bị bỏ lại một mình, điều này có thể hiểu được. Trương Anh Hào là người trông nom anh ta trong kỳ cuối tuần, chẳng phải vì Trương Anh Hào có bất kỳ kế hoạch nào khác.
Hai người Trương Anh Hào đi dọc dãy buồng giam tới một khoảng không gian mở ở cuối dãy. Trương Anh Hào trông thấy cửa chống cháy mà đêm qua Swathac Bangula đã đi qua. Đằng xa có một ô cửa lát đá. Trên cửa có một chiếc đồng hồ. Gần 12 giờ trưa. Đồng hồ trong tù là điều kỳ lạ. Tại sao lại đo theo phút và giây trong khi người ta nghĩ theo năm và thập kỷ? Lối vào lát đá đã đầy người. Trương Anh Hào len qua, Lộ Tri Thức theo sau, tới một phòng lớn hình vuông, lát đá.
Mùi thuốc khử trùng rất mạnh. Lối đi nằm sát một bên tường. Bên trái là một dãy bồn tắm đứng, để mở. Bức tường phía sau là một dãy buồng vệ sinh. Phía trước để mở, ngăn cách nhau bằng các tấm chắn cao ngang hông. Tường bên phải là một hàng bồn rửa, rất có tính tập thể. Chẳng vấn đề gì lắm nếu cả đời ta đã sống trong quân đội, nhưng Lộ Tri Thức thì không vui. Đó là kiểu anh ta không quen chút nào.
Tất cả đồ đều bằng thép. Mọi thứ thông thường bằng sứ ở đây đều bằng thép, vì như thể là để đảm bảo an toàn. Một chiếc bồn rửa bằng sứ đập ra sẽ tạo thành nhiều mảnh nhọn sắc, một mảnh sắc có cỡ phù hợp sẽ là món vũ khí tốt. Cũng vì lý do ấy mà những chiếc gương phía trên bồn rửa đều là các tấm thép đánh bóng. Chúng hơi tối một chút nhưng vẫn đáp ứng được mục đích sử dụng. Ta có thể soi thấy mình trong đó nhưng không thể đập ra lấy một mảnh thọc vào người kẻ khác.
Trương Anh Hào bước tới một bồn rửa mở vòi nước lạnh, lấy một nắm giấy lau từ hộp ra nhúng ướt, đắp lên chỗ trán sưng. Lộ Tri Thức đứng đó chẳng làm gì. Trương Anh Hào giữ chỗ giấy ướt một lúc rồi lấy thêm. Nước chảy xuống mặt Trương Anh Hào, khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Không có chấn thương thực sự, ở đó không có thịt, chỉ có da ngoài xương cứng, nên có gì đâu để mà bị thương, và cũng có gì đâu để vỡ. Nó là một đường cung hoàn hảo, một kết cấu chắc khỏe nhất của tự nhiên. Đó là lý do Trương Anh Hào tránh đánh bất kỳ thứ gì bằng tay. Tay rất dễ gãy, bởi tất cả các loại xương nhỏ và gân ở đó. Một cú đấm đủ mạnh để hạ gã Trai Đỏ ấy sẽ khiến bàn tay Trương Anh Hào giập gãy. Trương Anh Hào sẽ cùng hắn vào bệnh viện. Làm thế chẳng có lợi mấy.
Trương Anh Hào chấm khô mặt rồi tựa sát tấm gương thép để kiểm tra chỗ đau. Cảm giác không tệ lắm.
Trương Anh Hào dùng ngón tay chải tóc. Lúc tựa vào bồn rửa Trương Anh Hào có thể cảm nhận được cái kính râm trong túi, cái kính của gã Trai Đỏ, nó là chiến lợi phẩm. Trương Anh Hào lấy đeo vào, rồi chăm chú nhìn vào hình ảnh mờ mờ của mình.
Khi mải mê trước gương, Trương Anh Hào thấy có thứ gì chuyển động phía sau. Trương Anh Hào nghe tiếng cảnh báo ngắn gọn của Lộ Tri Thức liền quay lại. Cái kính râm làm ánh sáng mạnh dịu đi.
Năm gã da trắng đang dàn ngang phòng, kiểu tay chơi mô tô. Quần áo màu cam, tất nhiên là thế, tay áo bị xé nhiều hơn nhưng lại bổ sung các món đồ đen bằng da. Mũ lưỡi trai, thắt lưng, găng tay không ngón, râu rậm. Cả năm đều là những gã to lớn, nặng nề, to như những tấm phản hầu hết làm từ cơ bắp nhưng không thực sự thế. Cả năm gã đều có những hình xăm hung dữ trên mặt và cánh tay. Chúng là chữ thập ngoặc ở má, dưới mắt và trên trán. Chúng là băng Huynh đệ Yoo, một băng đảng da trắng rác rưởi trong tù.
Khi năm tên căng ngang phòng, những người khác tản đi. Bất kỳ kẻ nào không hiểu được thông điệp đều bị túm lấy, tống ra cửa, ném ra hành lang. Ngay cả anh chàng đang trần truồng đầy bọt xà phòng cũng bị lôi khỏi buồng tắm. Vài giây sau phòng tắm lớn ấy đã chẳng còn ai, trừ năm tên cưỡi mô tô, Lộ Tri Thức và Trương Anh Hào. Năm tên giãn thành hình cánh cung quanh hai người Trương Anh Hào. Chúng là những tên to lớn xấu xí, với những hình thập ngoặc trên mặt chúng được xăm bằng mực.
Trương Anh Hào cho rằng bọn này đến để tuyển mộ hắn. Bằng cách nào đó, chúng đã biết được sự kiện Trương Anh Hào vừa xơi tái một tên Trai Đỏ, nên muốn có danh tiếng khác thường của Trương Anh Hào để phục vụ công việc của chúng, biến nó thành phương tiện để giành chiến thắng trong cuộc chạy đua vào băng đảng. Nhưng Trương Anh Hào lầm. Nhận định của Trương Anh Hào đã sai. Thế nên Trương Anh Hào không có sự chuẩn bị.
Tên ở giữa đang ngó qua ngó lại giữa Trương Anh Hào và Lộ Tri Thức. Hai mắt hắn đảo rất nhanh giữa hai người, rồi chúng dừng lại ở Trương Anh Hào.
“Ok, thằng này đấy.” - Gã ta vừa nói, vừa nhìn thẳng vào Trương Anh Hào.
Có hai việc diễn ra. Hai tên cưỡi mô tô ở hai đầu vòng cung túm lấy Lộ Tri Thức, tống anh chàng ra cửa. Còn tên cầm đầu tung nắm đấm to bự vào mặt Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào nhận ra hơi muộn.
Né sang trái, cú đấm trúng vào vai. Cú đòn làm Trương Anh Hào xoay cả người, bị nắm cổ từ phía sau. Hai bàn tay khổng lồ chụp vào họng Trương Anh Hào, bóp cổ Trương Anh Hào. Tên cầm đầu tiến thẳng để ra thêm một đòn vào bụng Trương Anh Hào. Nếu dính đòn này, Trương Anh Hào sẽ giã từ cuộc sống. Trương Anh Hào biết điều ấy lắm. Thế nên Trương Anh Hào ngả người về sau và tung đòn chân ra, giáng mạnh vào hạ bộ tên cầm đầu như thể Trương Anh Hào đang gắng sút một trái bóng ra ngoài sân vận động. Chiếc giày to bay tới tên này khá nhanh, mũi giày nện vào hắn như một chiếc rìu cùn.
Trương Anh Hào khom vai lại, rướn cổ lên để chống lại kẻ siết cổ mình. Gã này đang bóp mạnh, khiến Trương Anh Hào không giãy ra được. Trương Anh Hào đưa tay lên bẻ gãy ngón tay út của gã ta. Trong tiếng rú váng cả tai, Trương Anh Hào vẫn nghe thấy tiếng khớp xương gãy. Rồi Trương Anh Hào bẻ ngón nhẫn của tên này.
Thêm một tiếng gãy.
Trương Anh Hào bẻ xương tay giống như bẻ xương một con gà. Tên này buông ra, tên thứ ba xáp vào. Gã thứ ba là một núi mỡ chắc nịch, bao bọc bởi những phiến thịt nặng nề, trông như áo giáp.
Trong khi Trương Anh Hào nhận thấy không có chỗ để nện gã thứ ba, gã ta dồn những đòn thọc ngắn vào cánh tay và ngực Trương Anh Hào. Trương Anh Hào lùi vào giữa hai bồn rửa. Núi mỡ rắn đang dồn tới. Không có chỗ để nện gã ta, trừ đôi mắt. Thế là Trương Anh Hào thọc một ngón cái vào mắt tên này, móc ngón tay vào tai hắn và bóp mạnh. Móng ngón cái của Trương Anh Hào khiến con ngươi tên này lệch sang một bên. Trương Anh Hào thọc mạnh ngón tay vào. Con ngươi gần như bật ra ngoài, tên này gào thét kéo cổ tay Trương Anh Hào ra. Nhưng Trương Anh Hào vẫn tiếp tục.
Danh sách chương