“Không phải là chuyện tin hay không. Tôi chỉ muốn hỏi, theo ý bác sĩ thì bây giờ tôi phải làm gì?”
“Rất đơn giản, làm ơn đi cùng tôi tới bệnh viện. Chúng ta sẽ cùng nhau tới chỗ cô ta. Anh hãy quan sát Triệu Thị Tuệ thật kỹ rồi cho tôi biết ý kiến của anh. Tôi ủng hộ anh tiến hành bất kỳ thử nghiệm nào. Tôi muốn biết cho chắc chắn rằng trong vụ này, tôi đã không nhầm lẫn. Tôi đã chạm tới ranh giới của mình. Y học không thể tiếp tục giúp đỡ trong vụ này. Phải có một cái gì đó đã xảy ra, nhưng tôi không miêu tả được, bởi nó không tuân theo lô-gic bình thường.”
Trương Anh Hào mỉm cười: “Bác sĩ đã thuyết phục tôi một cách hoàn toàn.”
“Cám ơn anh.” - Giọng nói bác sĩ nhẹ nhõm hẳn và nghe rất thành thật. Vị tiến sĩ rút ra một chiếc khăn tay, thấm mồ hôi trên trán. - “Tôi vẫn chưa cho phép lộ ra ngoài bất kỳ một tin tức nào. Báo chí ngày đó đã khuấy động rất nhiều bụi bặm. Cánh nhà báo bây giờ mà biết được tin Triệu Thị Tuệ tỉnh dậy thì chắc họ sẽ nhào tới ngay lập tức.”
“Đúng là chuyện đáng e ngại. Tốt hơn cả là không nên thông báo tin này trước công luận.”
“Tôi sẽ cố giữ.”
Tiến sĩ Trường Giang ra hiệu và bồi bàn xuất hiện. Một cô gái mặc một chiếc váy ngắn rất chật màu đen, đeo tạp dề màu trắng muốt. Tiến sĩ trả tiền và uống nốt cốc của mình. Ông lấy áo bành tô rồi yêu cầu Trương Anh Hào đi theo xe ông.
Tiến sĩ Trường Giang và Trương Anh Hào đã hẹn gặp nhau ở một quán rượu gần bệnh viện. Chỉ cần đi mười phút nữa là tới nơi.
Trời đã sụp tối. Hôm nay là một ngày tháng mười một khá ấm, nhưng rồi thời tiết sẽ thay đổi thật nhanh cho mà xem. Vừa lái xe, Trương Anh Hào vừa suy nghĩ về vụ việc và lùng sục thật sâu trong trí nhớ.
Trước mắt Trương Anh Hào như hiện ra hàng loạt các loại nhà sư cùng những thứ tự xưng là thần thánh. Đại đa số những người dại dột và trở thành tín đồ của họ là thanh thiếu niên. Đời nào cũng vậy, cứ như thể nó là một lỗi lầm không thể tránh của tuổi trẻ. Hôm nay cùng chẳng khác, dù rằng thế hệ “Những Đứa Con Của Nguyệt Thụ” và niềm khao khát tới đất thánh phương nam không còn nữa.
Thay vào đó, xuất hiện những nhóm đạo khác, những vị sư phụ thần thánh tự xưng khác, cũng chẳng kém phần trầm trọng. Chỉ có điều phương pháp hoạt động của chúng mỗi ngày một tinh quái, ranh khôn hơn so với những nhóm đạo ngày xưa.
Bệnh viện nằm giữa một khuôn viên xanh và rộng. Hai người Trương Anh Hào đi qua một công viên nhỏ, ánh đèn pha lướt qua những thân cây thật lớn, đứng đều đặn như một đội lính chì ven đường.
Hai người họ đi vào một bãi đậu xe dành riêng cho nhân viên bệnh viện. Những cột đèn tỏa sáng xuống nền nhựa đường.
Khi xuống xe, ánh mắt của Trương Anh Hào đập thẳng vào mặt tiền của bệnh viện với không biết bao nhiêu cửa sổ đang sáng đèn.
Tiến sĩ Trường Giang bước lại gần Trương Anh Hào. Ông đút hai tay vào túi áo bành tô, hơi thở bay lất phất trước môi ông như một mảnh sương mù. Ông gật đầu rồi chỉ vào những biển chỉ đường được chiếu sáng, tất cả đều dẫn về cửa chính.
“Ta không đi đường này. Tôi đã quyết định dùng cửa ngách. Anh có thấy phiền không?”
“Không đâu, ở đây ông quen thuộc hơn tôi nhiều mà.”
“Thế nào gọi là quen thuộc?” - Vị tiến sĩ lẩm bẩm. - “Sau vụ việc này, tôi bắt đầu đâm nghi ngờ mọi thứ.”
“Nghi ngờ cái gì?”
“Nghi ngờ bản thân mình.”
Trương Anh Hào nghe tiếng bước chân của chính mình nghiến trên sỏi.
“Đừng làm vậy, thưa bác sĩ. Tự nghi ngờ bản thân mình có thể là điểm bắt đầu của kết thúc và dẫn ông vào một thời kỳ tăm tối.”
“Nhưng nghi ngờ cũng là một công cụ để người ta điều chỉnh bản thân.”
“Cũng có thể lắm. Chỉ có điều là sau đó người ta thật khó tìm ra con đường đúng đắn.”
“Để rồi xem sao.”
Cửa ngách tương đối hẹp. Chiếc máy quay phim treo trên cao quan sát mọi việc bằng một con mắt lạnh. Vị bác sĩ vừa bấm chuông vừa nhìn thẳng vào ống kính. Chỉ sau đó một chút, tiếng khóa điện vang nhè nhẹ. Tiến sĩ Trường Giang và Trương Anh Hào có thể mở cửa vào.
Một hành lang hẹp, sặc sụa mùi thuốc tiệt trùng. Một cái mùi mà Trương Anh Hào căm ghét.
Trong phòng bảo vệ có một người gác cổng đang ngồi, anh ta mỉm cười với bác sĩ.
“Thế nào bác sĩ, hôm nay ngài dùng cửa phụ à?”
“Đúng vậy. Có gì mới không?”
“Không, chẳng có gì đáng chú ý cả.” - Người đàn ông vừa trả lời vừa gãi trán. - “Tất cả đều rất yên tĩnh.”
“Cám ơn.”
Hai người Trương Anh Hào đi về hướng thang máy. Trương Anh Hào có cảm giác bác sĩ nhẹ cả người sau khi nghe câu trả lời của anh gác cửa.
“Vậy là chưa có tin gì lọt ra ngoài, nếu có thì người đàn ông đó đã nói cho tôi biết.”
“Tôi hiểu.”
Hai người họ theo một thang máy lớn lên trên. Thang máy dừng lại ở tầng bốn, họ ra khỏi thang máy và đi vào một dãy hành lang rất rộng, vắng tanh, hai dãy tường trắng lạnh gây cảm giác xua đuổi.
Qua một cánh cửa nhôm, họ bước vào khuôn nhà chính của bệnh viện. Rất nhiều ánh sáng, một không khí dễ mến, những cửa sổ rất lớn ở cuối hành lang và những cửa dẫn vào phòng rất rộng.
Tiến sĩ Trường Giang đi vội vã, ông muốn về khoa mình thật nhanh. Nó được ngăn cách với những khoa khác bằng một cửa kính. Trương Anh Hào không kịp đọc chữ viết trên đó. Trước khi chúng sập lại thì chân Trương Anh Hào đã bước sang phía bên kia.
Một cô y tá đi ngược chiều với hai người họ. Cô dừng lại khi nhận ra bác sĩ.
“Chẳng có gì mới cả, thưa bác sĩ.”
“Tốt lắm!” - Ông thoáng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, ông hỏi. - “Cô Thế Trinh đâu rồi?”
Khuôn mặt cô y tá lộ rõ vẻ hoang mang.
“Đã hơn một tiếng đồng hồ nay em không nhìn thấy chị ấy. Có lẽ chị ấy vẫn còn trong phòng của bệnh nhân.”
“Cám ơn.”
“Còn gì nữa không ạ?”
“Không!”
Cô y tá nhìn Trương Anh Hào, thoáng có vẻ lạ, rồi cô bước đi, không hỏi thêm.
“Ta phải đi đến cuối hành lang này.” - Bác sĩ giải thích. - “Đó là phòng cuối bên phải.”
Ông hắng giọng: “Dù anh tin hay là không, anh Anh Hào, nhưng tôi có một cảm giác bất ổn.”
“Ông muốn nói sao?”
“Tôi không thể nói cụ thể được, đơn giản là bất ổn. Tôi đã nghĩ kỹ về chuyện này. Những thế lực mà tôi đã gặp, chúng khiến tôi sợ hãi. Có lẽ vì tôi không thể kiểm soát nổi chúng. Chúng lớn mạnh quá tầm bao quát của tôi, chúng là... À, mà thôi, tôi thật không biết diễn tả điều đó bằng từ ngữ nào.”
“Ta chờ xem sao.”
Sau đó, hai người họ đã đứng trước cánh cửa. Nó được quét màu sơn vàng nhạt, nắm đấm cửa mờ mờ ánh lên chất thép.
“Nào.” - Vị bác sĩ nói và gây ấn tượng như ông vào căn phòng này lần đầu tiên. Ông mở cửa ra. Trương Anh Hào đã muốn đi theo, nhưng suýt nữa thì húc thẳng vào lưng ông, tiến sĩ Trường Giang đã dừng phắt lại bên ngưỡng cửa.
Một hành động có nguyên nhân. Căn phòng quá tối. Tiến sĩ Trường Giang sờ tay tìm công tắc đèn.
Bốn chiếc đèn hình chữ nhật trên trần phòng nhấp nháy hai ba lần, rồi chúng sáng ổn định.
Ánh sáng lạnh phả xuống toàn bộ căn phòng. Một phòng bệnh được trang trí bình thường như mọi phòng bệnh khác. Trương Anh Hào bước tới, đóng cửa lại.
Bác sĩ không bước đến bên giường. Ông dừng lại giữa khoảng cách từ cửa và giường, lắc đầu. Rất nhanh, Trương Anh Hào đến bên ông và nghe thấy tiếng ông rên lên.
“Sao vậy, bác sĩ?”
Ông chầm chậm giơ cánh tay lên và duỗi thẳng ra, ngón tay trỏ chỉ vào giường. Mũi Trương Anh Hào ngửi phải một mùi thân cây thối rữa tởm lợm và mắt hắn nhìn thấy bên cạnh giường có một vũng nước lớn, ở giữa là một bát đựng canh. Chắc đó là bữa ăn của bệnh nhân.
Đã có chuyện xảy ra.
“Kìa, bác sĩ!”
“Anh nhìn kỹ đi, anh Anh Hào, nhìn kỹ vào. Nhìn vào phía trước đó. Ở trên giường, ai đang nằm ở đó?”
“Một người đàn bà. Da màu...”
“Đúng thế, khốn khiếp!” - Bác sĩ thở hổn hển. - “Tóc đen và da cũng đen. Nhưng Triệu Thị Tuệ không phải vậy. Cô ta tóc vàng và da rất trắng. Người nằm ở trên giường là một người khác, đó là cô y tá Thế Trinh của tôi, còn Triệu Thị Tuệ đã biến mất rồi.”
Lưng Trương Anh Hào lạnh như có ai vừa đổ cả một xô nước đá lên trên. Dạ dày hắn bỗng thóp lại, ánh mắt Trương Anh Hào đảo từ trái qua phải. Khi bác sĩ muốn tiến lại giường, Trương Anh Hào dùng cả hai tay ngăn ông.
“Khoan đã, đây là việc của tôi.”
Tiến sĩ đứng lại, không phản kháng.
Trương Anh Hào bước tới giường bệnh. Trương Anh Hào biết trước mặt mình là một sự thật khủng khiếp, nhưng hắn muốn biết chắc chắn một trăm phần trăm.
Đến sát giường, Trương Anh Hào dừng lại.
Trương Anh Hào nhìn vào khuôn mặt cô gái. Khuôn mặt đã cứng đờ, đôi mắt mở thật to. Không nghi ngờ gì nữa, người đàn bà này đã chết và chắc chắn đây không phải một cái chết tự nhiên.
Trương Anh Hào cầm vào mép chăn, giơ nó lên rồi giật thật mạnh, như khi ảo thuật gia muốn trình bày một vật gì đó.
Đầu tiên, Trương Anh Hào ngửi thấy nó.
Rồi Trương Anh Hào nhìn thấy.
Máu chảy ra trên ngực cô y tá, chảy xuống nệm giường, thấm xuống bên dưới nữa. Nhưng bên cạnh đó còn một yếu tố khác.
Trong chất lỏng màu đỏ là cả một biển những thân cây nhỏ óng ánh đỏ. Một di sản của Thời Kỳ Nguyệt Thụ.
Việc giờ đây đã trở thành một vụ án cho Trương Anh Hào.
...
Trương Anh Hào đã cho mời các bạn đồng nghiệp lại. Mọi việc được tiến hành bí mật nhất có thể. Ít nhất thì cũng không được phép để bệnh nhân biết tin và đâm hoảng sợ.
Nhưng lực lượng nhân viên bệnh viện thì khác. Nhanh như gió thổi, người ta truyền tai nhau rằng trong nơi họ làm việc vừa có chuyện xảy ra. Một vụ giết người, một tội phạm đẫm máu, một số phận khủng khiếp. Sự hiện hữu của cái Ác nơi không một ai nhìn thấy thủ phạm.
“Rất đơn giản, làm ơn đi cùng tôi tới bệnh viện. Chúng ta sẽ cùng nhau tới chỗ cô ta. Anh hãy quan sát Triệu Thị Tuệ thật kỹ rồi cho tôi biết ý kiến của anh. Tôi ủng hộ anh tiến hành bất kỳ thử nghiệm nào. Tôi muốn biết cho chắc chắn rằng trong vụ này, tôi đã không nhầm lẫn. Tôi đã chạm tới ranh giới của mình. Y học không thể tiếp tục giúp đỡ trong vụ này. Phải có một cái gì đó đã xảy ra, nhưng tôi không miêu tả được, bởi nó không tuân theo lô-gic bình thường.”
Trương Anh Hào mỉm cười: “Bác sĩ đã thuyết phục tôi một cách hoàn toàn.”
“Cám ơn anh.” - Giọng nói bác sĩ nhẹ nhõm hẳn và nghe rất thành thật. Vị tiến sĩ rút ra một chiếc khăn tay, thấm mồ hôi trên trán. - “Tôi vẫn chưa cho phép lộ ra ngoài bất kỳ một tin tức nào. Báo chí ngày đó đã khuấy động rất nhiều bụi bặm. Cánh nhà báo bây giờ mà biết được tin Triệu Thị Tuệ tỉnh dậy thì chắc họ sẽ nhào tới ngay lập tức.”
“Đúng là chuyện đáng e ngại. Tốt hơn cả là không nên thông báo tin này trước công luận.”
“Tôi sẽ cố giữ.”
Tiến sĩ Trường Giang ra hiệu và bồi bàn xuất hiện. Một cô gái mặc một chiếc váy ngắn rất chật màu đen, đeo tạp dề màu trắng muốt. Tiến sĩ trả tiền và uống nốt cốc của mình. Ông lấy áo bành tô rồi yêu cầu Trương Anh Hào đi theo xe ông.
Tiến sĩ Trường Giang và Trương Anh Hào đã hẹn gặp nhau ở một quán rượu gần bệnh viện. Chỉ cần đi mười phút nữa là tới nơi.
Trời đã sụp tối. Hôm nay là một ngày tháng mười một khá ấm, nhưng rồi thời tiết sẽ thay đổi thật nhanh cho mà xem. Vừa lái xe, Trương Anh Hào vừa suy nghĩ về vụ việc và lùng sục thật sâu trong trí nhớ.
Trước mắt Trương Anh Hào như hiện ra hàng loạt các loại nhà sư cùng những thứ tự xưng là thần thánh. Đại đa số những người dại dột và trở thành tín đồ của họ là thanh thiếu niên. Đời nào cũng vậy, cứ như thể nó là một lỗi lầm không thể tránh của tuổi trẻ. Hôm nay cùng chẳng khác, dù rằng thế hệ “Những Đứa Con Của Nguyệt Thụ” và niềm khao khát tới đất thánh phương nam không còn nữa.
Thay vào đó, xuất hiện những nhóm đạo khác, những vị sư phụ thần thánh tự xưng khác, cũng chẳng kém phần trầm trọng. Chỉ có điều phương pháp hoạt động của chúng mỗi ngày một tinh quái, ranh khôn hơn so với những nhóm đạo ngày xưa.
Bệnh viện nằm giữa một khuôn viên xanh và rộng. Hai người Trương Anh Hào đi qua một công viên nhỏ, ánh đèn pha lướt qua những thân cây thật lớn, đứng đều đặn như một đội lính chì ven đường.
Hai người họ đi vào một bãi đậu xe dành riêng cho nhân viên bệnh viện. Những cột đèn tỏa sáng xuống nền nhựa đường.
Khi xuống xe, ánh mắt của Trương Anh Hào đập thẳng vào mặt tiền của bệnh viện với không biết bao nhiêu cửa sổ đang sáng đèn.
Tiến sĩ Trường Giang bước lại gần Trương Anh Hào. Ông đút hai tay vào túi áo bành tô, hơi thở bay lất phất trước môi ông như một mảnh sương mù. Ông gật đầu rồi chỉ vào những biển chỉ đường được chiếu sáng, tất cả đều dẫn về cửa chính.
“Ta không đi đường này. Tôi đã quyết định dùng cửa ngách. Anh có thấy phiền không?”
“Không đâu, ở đây ông quen thuộc hơn tôi nhiều mà.”
“Thế nào gọi là quen thuộc?” - Vị tiến sĩ lẩm bẩm. - “Sau vụ việc này, tôi bắt đầu đâm nghi ngờ mọi thứ.”
“Nghi ngờ cái gì?”
“Nghi ngờ bản thân mình.”
Trương Anh Hào nghe tiếng bước chân của chính mình nghiến trên sỏi.
“Đừng làm vậy, thưa bác sĩ. Tự nghi ngờ bản thân mình có thể là điểm bắt đầu của kết thúc và dẫn ông vào một thời kỳ tăm tối.”
“Nhưng nghi ngờ cũng là một công cụ để người ta điều chỉnh bản thân.”
“Cũng có thể lắm. Chỉ có điều là sau đó người ta thật khó tìm ra con đường đúng đắn.”
“Để rồi xem sao.”
Cửa ngách tương đối hẹp. Chiếc máy quay phim treo trên cao quan sát mọi việc bằng một con mắt lạnh. Vị bác sĩ vừa bấm chuông vừa nhìn thẳng vào ống kính. Chỉ sau đó một chút, tiếng khóa điện vang nhè nhẹ. Tiến sĩ Trường Giang và Trương Anh Hào có thể mở cửa vào.
Một hành lang hẹp, sặc sụa mùi thuốc tiệt trùng. Một cái mùi mà Trương Anh Hào căm ghét.
Trong phòng bảo vệ có một người gác cổng đang ngồi, anh ta mỉm cười với bác sĩ.
“Thế nào bác sĩ, hôm nay ngài dùng cửa phụ à?”
“Đúng vậy. Có gì mới không?”
“Không, chẳng có gì đáng chú ý cả.” - Người đàn ông vừa trả lời vừa gãi trán. - “Tất cả đều rất yên tĩnh.”
“Cám ơn.”
Hai người Trương Anh Hào đi về hướng thang máy. Trương Anh Hào có cảm giác bác sĩ nhẹ cả người sau khi nghe câu trả lời của anh gác cửa.
“Vậy là chưa có tin gì lọt ra ngoài, nếu có thì người đàn ông đó đã nói cho tôi biết.”
“Tôi hiểu.”
Hai người họ theo một thang máy lớn lên trên. Thang máy dừng lại ở tầng bốn, họ ra khỏi thang máy và đi vào một dãy hành lang rất rộng, vắng tanh, hai dãy tường trắng lạnh gây cảm giác xua đuổi.
Qua một cánh cửa nhôm, họ bước vào khuôn nhà chính của bệnh viện. Rất nhiều ánh sáng, một không khí dễ mến, những cửa sổ rất lớn ở cuối hành lang và những cửa dẫn vào phòng rất rộng.
Tiến sĩ Trường Giang đi vội vã, ông muốn về khoa mình thật nhanh. Nó được ngăn cách với những khoa khác bằng một cửa kính. Trương Anh Hào không kịp đọc chữ viết trên đó. Trước khi chúng sập lại thì chân Trương Anh Hào đã bước sang phía bên kia.
Một cô y tá đi ngược chiều với hai người họ. Cô dừng lại khi nhận ra bác sĩ.
“Chẳng có gì mới cả, thưa bác sĩ.”
“Tốt lắm!” - Ông thoáng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, ông hỏi. - “Cô Thế Trinh đâu rồi?”
Khuôn mặt cô y tá lộ rõ vẻ hoang mang.
“Đã hơn một tiếng đồng hồ nay em không nhìn thấy chị ấy. Có lẽ chị ấy vẫn còn trong phòng của bệnh nhân.”
“Cám ơn.”
“Còn gì nữa không ạ?”
“Không!”
Cô y tá nhìn Trương Anh Hào, thoáng có vẻ lạ, rồi cô bước đi, không hỏi thêm.
“Ta phải đi đến cuối hành lang này.” - Bác sĩ giải thích. - “Đó là phòng cuối bên phải.”
Ông hắng giọng: “Dù anh tin hay là không, anh Anh Hào, nhưng tôi có một cảm giác bất ổn.”
“Ông muốn nói sao?”
“Tôi không thể nói cụ thể được, đơn giản là bất ổn. Tôi đã nghĩ kỹ về chuyện này. Những thế lực mà tôi đã gặp, chúng khiến tôi sợ hãi. Có lẽ vì tôi không thể kiểm soát nổi chúng. Chúng lớn mạnh quá tầm bao quát của tôi, chúng là... À, mà thôi, tôi thật không biết diễn tả điều đó bằng từ ngữ nào.”
“Ta chờ xem sao.”
Sau đó, hai người họ đã đứng trước cánh cửa. Nó được quét màu sơn vàng nhạt, nắm đấm cửa mờ mờ ánh lên chất thép.
“Nào.” - Vị bác sĩ nói và gây ấn tượng như ông vào căn phòng này lần đầu tiên. Ông mở cửa ra. Trương Anh Hào đã muốn đi theo, nhưng suýt nữa thì húc thẳng vào lưng ông, tiến sĩ Trường Giang đã dừng phắt lại bên ngưỡng cửa.
Một hành động có nguyên nhân. Căn phòng quá tối. Tiến sĩ Trường Giang sờ tay tìm công tắc đèn.
Bốn chiếc đèn hình chữ nhật trên trần phòng nhấp nháy hai ba lần, rồi chúng sáng ổn định.
Ánh sáng lạnh phả xuống toàn bộ căn phòng. Một phòng bệnh được trang trí bình thường như mọi phòng bệnh khác. Trương Anh Hào bước tới, đóng cửa lại.
Bác sĩ không bước đến bên giường. Ông dừng lại giữa khoảng cách từ cửa và giường, lắc đầu. Rất nhanh, Trương Anh Hào đến bên ông và nghe thấy tiếng ông rên lên.
“Sao vậy, bác sĩ?”
Ông chầm chậm giơ cánh tay lên và duỗi thẳng ra, ngón tay trỏ chỉ vào giường. Mũi Trương Anh Hào ngửi phải một mùi thân cây thối rữa tởm lợm và mắt hắn nhìn thấy bên cạnh giường có một vũng nước lớn, ở giữa là một bát đựng canh. Chắc đó là bữa ăn của bệnh nhân.
Đã có chuyện xảy ra.
“Kìa, bác sĩ!”
“Anh nhìn kỹ đi, anh Anh Hào, nhìn kỹ vào. Nhìn vào phía trước đó. Ở trên giường, ai đang nằm ở đó?”
“Một người đàn bà. Da màu...”
“Đúng thế, khốn khiếp!” - Bác sĩ thở hổn hển. - “Tóc đen và da cũng đen. Nhưng Triệu Thị Tuệ không phải vậy. Cô ta tóc vàng và da rất trắng. Người nằm ở trên giường là một người khác, đó là cô y tá Thế Trinh của tôi, còn Triệu Thị Tuệ đã biến mất rồi.”
Lưng Trương Anh Hào lạnh như có ai vừa đổ cả một xô nước đá lên trên. Dạ dày hắn bỗng thóp lại, ánh mắt Trương Anh Hào đảo từ trái qua phải. Khi bác sĩ muốn tiến lại giường, Trương Anh Hào dùng cả hai tay ngăn ông.
“Khoan đã, đây là việc của tôi.”
Tiến sĩ đứng lại, không phản kháng.
Trương Anh Hào bước tới giường bệnh. Trương Anh Hào biết trước mặt mình là một sự thật khủng khiếp, nhưng hắn muốn biết chắc chắn một trăm phần trăm.
Đến sát giường, Trương Anh Hào dừng lại.
Trương Anh Hào nhìn vào khuôn mặt cô gái. Khuôn mặt đã cứng đờ, đôi mắt mở thật to. Không nghi ngờ gì nữa, người đàn bà này đã chết và chắc chắn đây không phải một cái chết tự nhiên.
Trương Anh Hào cầm vào mép chăn, giơ nó lên rồi giật thật mạnh, như khi ảo thuật gia muốn trình bày một vật gì đó.
Đầu tiên, Trương Anh Hào ngửi thấy nó.
Rồi Trương Anh Hào nhìn thấy.
Máu chảy ra trên ngực cô y tá, chảy xuống nệm giường, thấm xuống bên dưới nữa. Nhưng bên cạnh đó còn một yếu tố khác.
Trong chất lỏng màu đỏ là cả một biển những thân cây nhỏ óng ánh đỏ. Một di sản của Thời Kỳ Nguyệt Thụ.
Việc giờ đây đã trở thành một vụ án cho Trương Anh Hào.
...
Trương Anh Hào đã cho mời các bạn đồng nghiệp lại. Mọi việc được tiến hành bí mật nhất có thể. Ít nhất thì cũng không được phép để bệnh nhân biết tin và đâm hoảng sợ.
Nhưng lực lượng nhân viên bệnh viện thì khác. Nhanh như gió thổi, người ta truyền tai nhau rằng trong nơi họ làm việc vừa có chuyện xảy ra. Một vụ giết người, một tội phạm đẫm máu, một số phận khủng khiếp. Sự hiện hữu của cái Ác nơi không một ai nhìn thấy thủ phạm.
Danh sách chương