Dư sư huynh âm thầm nhếch môi nhưng thấy mặt Yên Cửu đen kịt bèn an ủi: “Yên sư đệ, thất bại là chuyện thường tình ấy mà. Bọn mình là Kiếm tu chứ có phải Thực tu đâu, không biết nướng khoai cũng chẳng sao.”
Song Yên Cửu lại không nghĩ vậy, chàng luôn nghĩ vụ phòng bếp Linh Thiện Đường nổ tung chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Giờ chỉ nướng một củ khoai bình thường sao mà không thành công được chứ? Yên Cửu cố chấp vứt một củ khoai lang dại vào đống lửa.
“Củ đầu do ta không để ý mới thế, lần này chắc chắn sẽ thành công!”
Trường Ly thầm hừ khẩy, gã sát thủ phòng bếp nào cũng từng thề thốt kiểu đó hết.
Vừa nghĩ, nàng vừa lén dùng đuôi kiếm hẩy một củ khoai vào đống lửa.
Một thanh kiếm thuộc tính Hỏa như nàng dẫu không học được phép làm mưa thì cũng phải biết cách nướng khoai mới hợp nhẽ chứ?
Trường Ly bắt đầu ảo tưởng mình sẽ moi ra một củ khoai nướng vàng ươm, thơm ngào ngạt, chiến thắng áp đảo Yên Cửu chỉ nướng ra một cục than đen thui.
Vừa nghĩ thôi mà Trường Ly đã sung sướng muốn lăn lộn.
Ở bên kia, Dư sư huynh cũng lặng lẽ vứt một củ khoai mới vào đống lửa.
Ai cũng biết phẩm chất quan trọng nhất của người tu đạo là lòng kiên trì, hẳn chuyện nướng khoai cũng thế.
Hắn đâu thèm tranh đua gì với sư đệ, chẳng qua là muốn mượn chuyện nướng khoai để tu thân dưỡng tĩnh thôi.
Ba đống lửa nhỏ cứ thế sáng lập loè, thi thoảng lại thơm ngào ngạt rồi sau đó bị mùi khét lấn át.
Mặt trời mọc từ Đông sang Tây, Trường Ly nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, bỗng dưng thấy hơi buồn ngủ.
Một ngày qua đi, bên cạnh ba đống lửa xuất hiện một đống than đen xì.
Cả hai người một kiếm đều gặp "mẹ thành công".
Kiếm huynh hết chịu nổi bèn khuyên Trường Ly: “Một kiếm linh như cô việc gì phải ganh đua với con người? Dẫu nướng nổi khoai thì cô cũng có ăn được miếng nào đâu?”
Trường Ly cố chịu đựng cơn buồn ngủ, lắc đầu đáp, “Huynh không hiểu đâu.”
Đây không còn là cuộc thi nướng khoai đơn thuần nữa mà đã biến thành cuộc chiến tranh giành địa vị gia đình.
Ai nướng được khoai trước sẽ làm nóc nhà.
Khi Trường Ly dùng đuôi kiếm hẩy một củ khoai vào đống lửa thì tình cờ thế nào mà một bàn tay khác cũng nắm lấy nó.
Trường Ly ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Yên Cửu.
Thế là tia lửa giữa một người một kiếm bắn tung tóe tứ phía.
Đây là củ khoai cuối cùng họ mang về.
Trường Ly: “Ta lấy trước.”
Yên Cửu: “Ai làm chứng?”
Trường Ly nhìn quanh bốn phía, thấy Dư sư huynh đang tập trung nhìn chằm chằm đống lửa của hắn còn Kiếm huynh đã ngáy o o từ đời nào.
Trừ họ ra, xung quanh không còn vật sống nào.
Trường Ly gằng giọng mắng, “Yên Tiểu Cửu, huynh chẳng phong độ gì hết!”
Yên Cửu: “Phong độ có ăn được không?”
Trường Ly không khỏi rầu lòng.
Yên Tiểu Cửu thay đổi rồi, chẳng còn là thiếu niên ngây thơ ngày xưa nữa.
Trường Ly dùng đuôi kiếm ấn chặt củ khoai. Ở đầu kia, Yên Cửu cũng nắm chặt củ khoai nhất quyết không buông.
Thấy củ khoai sắp sửa biến dạng vì sự tranh chấp của họ, một tiếng quát tức giận thình lình vọng từ sau tới: “Dừng tay! Mấy đứa đừng có bóp khoai của ta nữa!"
Vì bị giật mình, Trường Ly thoáng run rẩy, vứt phắt củ khoai kia đi.
Củ khoai tròn vo vẽ một đường parabol duyên dáng trên không rồi rơi luôn vào đống lửa của Yên Cửu.
Trường Ly bất giác rên lên một tiếng vì đau lòng.
Mà giọng nói đằng sau nghe còn đau lòng hơn cả nàng, “Lại hư thêm một củ...”
Yên Cửu lia mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng ai mà cũng không cảm thấy linh lực dao động. Chàng dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiền bối nào đang ở đây thế ạ?”
Giọng nói kia đằng hắng hai tiếng rồi đáp, “Ta là chủ động phủ này, đám ranh con mấy đứa đã ngồi xổm trước cửa nhà ta phá khoai của ta cả ngày trời, giờ nên dừng tay rồi nhỉ?”
Trường Ly sửng sốt, thử nhìn trái ngó phải nhưng chẳng biết cái động phủ kia ở đâu.
Yên Cửu áy náy hỏi: “Xin lỗi ạ, cho con hỏi động phủ của tiền bối ở đâu thế?”
Giọng nói kia đượm vẻ nôn nóng, “Chính là chỗ mấy đứa tới đào khoai đó. Mấy đứa đã lấy cơ man khoai của ta, nếu ăn đàng hoàng cũng đành, đằng này lại nướng hỏng hết. Ta đã ngậm bồ hòn suốt một ngày rồi, thật sự không chịu nổi nữa...”
Tai Yên Cửu đỏ ửng lên, “Bọn con đã thất lễ rồi.”
Trường Ly lơ đễnh lượn qua lượn lại trên mặt đất, không khỏi thấy hơi tò mò. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có một vị đại năng chọn ruộng khoai là động phủ, nghe sao mà dân dã quá.
Xin lỗi xong, Yên Cửu chợt nảy ra một ý định to gan.
“Nếu tiền bối đã chọn ruộng khoai làm động phủ thì hẳn ngài rất am hiểu nghệ thuật nướng khoai ạ?”
Câu hỏi của chàng đã chạm trúng tâm tư chủ ruộng khoai.
Giọng kia tức khắc bừng bừng sức sống, thậm chí còn toát ra chút tự đắc: “Lại không à! Năm xưa nhờ tài nướng khoai mà ta đã nổi đình nổi đám khắp giới tu tiên, dẫu trả nghìn linh thạch cũng khó mua được một củ khoai do ta nướng đấy.”
Trong đầu Trường Ly bỗng hiện ra hình ảnh một vị tiền bối già cả mặt đỏ phừng phừng, đang rung đùi khoái chí kể lại quá khứ huy hoàng của mình, sau lưng ông ta còn có một lá cờ vải bay phấp phới ghi “Cao thủ nướng khoai số một thiên hạ”.
“... Ta đã dùng cả cuộc đời để nghiên cứu ẩm thực, tiếc là toàn Kiếm tu bộc trực vào bí cảnh này, không có đứa nào biết nấu ăn khiến ta chẳng thể tìm thấy người nối nghiệp!”
Chủ ruộng khoai bỗng nổi quạu.
Yên Cửu và Trường Ly đều hổ thẹn cúi đầu.
Yên Cửu nhìn đống than bọn họ vừa sản xuất, khiêm tốn hỏi: “Tiền bối có thể chỉ bảo bọn con đôi điều được không ạ? Nếu bọn con học được một phần trong ấy thì sẽ không lãng phí nhiều khoai như vậy.”
Trường Ly nhìn Yên Cửu bằng con mắt khác.
Vãi chưởng, da mặt Yên Tiểu Cửu dày thế từ bao giờ vậy?
Đã phá sạch ruộng khoai của người ta rồi còn đòi người ta dạy nghề cho, ngay cả kiếm nghe xong cũng phải lắc đầu.
Chủ ruộng khoai nín thinh.
Hôm nay ông ta đã quan sát mấy đứa trẻ này cả ngày nhưng thật sự chẳng thấy chúng nó có tí năng khiếu nấu nướng gì.
Nhưng trăm nghìn năm qua, chúng nó là những kẻ duy nhất ngồi nướng khoai trước động phủ của mình, chẳng lẽ chuyện này do Thiên Đạo an bài?
Thấy đối phương không ừ hử gì, Yên Cửu bắt đầu tăng giá.
“Nếu con may mắn học được bí kíp nướng khoai của ngài thì con hứa sẽ quảng bá nó khắp giới tu tiên, để người đời đều biết đến tên tuổi lẫy lừng của ngài!”
Chủ ruộng khoai hơi xuôi xuôi.
Biết bao năm đã trôi qua, e là người bên ngoài sớm quên mất vị chân nhân từng một nồi một muôi rong ruổi tứ phương.
Nếu thừa dịp này mà chấn hưng được danh tiếng món khoai nướng thì đúng là chẳng uổng công ông ta đến thế gian này.
Ông ta bấm bụng nói, “Được, ta đồng ý!”
Với tài nấu nướng chinh phục cả giới tu tiên của mình, ông ta tin dù có là gỗ mục thì cũng sẽ đẽo thành nhân tài được!
Trường Ly sốc muốn rớt cằm.
Đúng là kẻ mặt dày có thể chu du thiên hạ.
So với mặt Yên Tiểu Cửu thì nàng cảm thấy vỏ kiếm của mình mỏng hơn nhiều.
Dù tiếc đứt ruột, chủ ruộng khoai vẫn để Yên Cửu đi đào một mớ khoai nữa làm nguyên liệu học tập.
Dư sư huynh và Trường Ly lặng lẽ đi theo dự thính.
Chủ ruộng khoai dốc lòng chỉ bảo: “Trước khi nướng khoai còn một bước quan trọng là chọn khoai...”
“Hầu hết khoai lang được chia làm hai loại: Thuôn dài và tròn ngắn. Thường thì loại thuôn dài ngọt hơn loại tròn ngắn nhiều nên hợp để nướng hơn. Người ngoài nghề không rành lại hay thích chọn mấy củ tròn ngắn...”
Mặt người ngoài nghề là Yên Cửu, Dư Hằng và kiếm ngoài nghề là Trường Ly đều lộ vẻ vỡ lẽ.
Quả đúng là họ chỉ tập trung đào mấy củ khoai tròn.
Chủ ruộng khoai nói tiếp: “Nhất là những người có tay nghề chẳng ra hồn như mấy đứa mà nướng khoai tròn, nếu không biết canh lửa sẽ xuất hiện tình trạng ngoài cháy trong sống.”
Nghe vậy, Trường Ly gật lia lịa.
Dưới sự chỉ đạo nghiêm túc của chủ ruộng khoai, Yên Cửu cẩn thận đào mười củ khoai nhọn hai đầu, giữa tròn, bề mặt nhẵn mịn sáng bóng.
Trường Ly và Dư Hằng cũng lựa vài củ, chủ ruộng khoai thấy họ cố ý học lỏm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chăn một con cừu hay vài con đều như nhau.
Ai biết đứa nào có khiếu hơn chứ?
Sau đó, hai người một kiếm mạnh ai nấy đào một cái hố theo đúng hướng dẫn của chủ ruộng khoai.
“Để khoai chín đều có thể đắp một đống đá nhỏ phía trên...”
Thế là ba đống đá nhỏ tự dưng mọc lên mặt đất, mỗi cái xấu một kiểu.
Trường Ly nhìn đống đá bên trái của Yên Cửu rồi nhìn đống đá bên phải của Dư sư huynh, cảm thấy đống của mình đẹp nhất.
Chủ rộng khoai không nỡ nhìn bèn dời mắt đi, nhắm mắt làm ngơ.
“Giờ nhóm lửa được rồi đấy, nhớ phải dùng thanh củi to lót dưới đáy, thấy củi cháy đượm mới bỏ khoai vào."
Hai người một kiếm ngoan ngoãn làm theo.
Chủ ruộng khoai nhìn đống củi xiêu vẹo của họ, gắng gượng nói tiếp: “Sau đó phủ thêm một lớp gỗ trên củ khoai để nhiệt phân bố đều.”
Trường Ly nghiêm túc chấp hành mỗi bước, thầm có dự cảm mãnh liệt rằng củ khoai thành công nhất do nàng nướng sắp sửa ra đời.
Không chỉ mình nàng nghĩ vậy mà Yên Cửu cũng thế.
Nếu đã tuân thủ nghiêm ngặt mỗi bước thì không thể thất bại được!
Hai khắc sau, ba đống đá đều tỏa mùi khét.
Trường Ly luống cuống đào củ khoai của mình ra khỏi đống đá, nhìn cục than mới ra lò mà lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ nàng không có chút năng khiếu nấu nướng nào sao?
Yên Cửu cũng thấy hơi nản, lí nhí nói: “Tiền bối, củ khoai này...”
Chủ ruộng khoai thở dài một tiếng.
Chẳng lẽ trời cao muốn trừng phạt ông ta nên mới bắt ông ta gặp lũ học sinh dốt đặc cán mai thế này ư?
Ông ta nhìn ba cục than đen y chang nhau, nói: “Mấy đứa cắt khoai ra xem thử đi.”
Ba cục than được cắt ra...
Cục của Dư sư huynh đen hết toàn bộ, ngay cả ruột cũng đen xì.
Trường Ly nhỉnh hơn chút, không đen tới mức đó.
Củ của Yên Cửu còn nhìn thấy tí tẹo màu vàng cam.
Yên Cửu kích động kêu lên, “Tiền bối, có phải con có chút năng khiếu không ạ?”
Chủ ruộng khoai nhìn mảng vàng nhỏ hơn móng tay cái mà nín thinh hồi lâu.
Đúng là có chút đó, chứ nhiều hơn thì đừng mơ.
Thằng chột làm vua xứ mù, chủ ruộng khoai từ bỏ hai đứa học sinh dự thính, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu dạy dỗ Yên Cửu.
Trường Ly và Dư sư huynh ngồi xổm bên cạnh làm nấm.
Dư sư huynh không nghe thấy tiếng nàng nói nên Trường Ly đành buôn chuyện với mình Kiếm huynh.
“Kiếm huynh, huynh nói xem sao nướng khoai lại khó thế chứ?”
Kiếm huynh đáp tỉnh bơ, “Bọn mình là kiếm thì rành kiếm thuật được rồi, mắc gì phải đi giành chén cơm của đầu bếp.”
Trường Ly thầm thấy chua xót, nàng cũng có biết kiếm thuật đâu.
Bên kia, Yên Cửu tiến bộ từng chút một.
Dưới sự dạy dỗ tận tình của chủ ruộng khoai, đống đá chàng xếp càng lúc càng đẹp và chuẩn, mà những lớp củi cũng ngay ngắn có trật tự hơn hẳn.
Phạm vi khoai trông bình thường lúc cắt ra mỗi lúc một nhiều.
Đến khi trăng lên, cuối cùng củ khoai nướng thành công đầu tiên cũng ra lò.
Chủ ruộng khoai thở phào một hơi, như này là đủ tốt nghiệp rồi.
Ban ngày ông ta nhất thời xúc động nên đã bị Yên Cửu lừa nhận một học sinh tồi, rồi cưỡi lên lưng hổ khó xuống đành cố dạy cho xong.
Bởi ông ta sợ nếu sau này thằng nhãi này ra ngoài khoe nghề, nhỡ ai hỏi tên thầy mà chàng nhắc đến tên ông ta thì ông ta biết giấu mặt vào đâu.
Yên Cửu ôm củ khoai nóng hầm hập trong tay, đang tính khoe thành quả với Trường Ly thì phát hiện nàng đã dựa vào gốc cây gần đó ngủ từ đời tám hoánh nào rồi.
Cơn phấn khích của chàng vơi hẳn, khẽ mở miệng hỏi: “Tiền bối, nếu ngài nghiên cứu ẩm thực lâu như vậy thì ngoài đồ ăn cho Nhân tộc, ngài có biết cách nào giúp kiếm linh nếm được vị đồ ăn không?”
Mới đầu chủ ruộng khoai ngớ người, sau đó bắt đầu săm soi Yên Cửu như mới phát hiện châu lục mới.
“Đám Kiếm tu mấy đứa chiều kiếm thật, ngày xưa ta chỉ thấy đám Kiếm tu hao tâm tốn sức sưu tầm giá kiếm, đánh bóng vỏ kiếm và nuôi kiếm thôi... còn người muốn nấu cơm cho kiếm như cậu thì ta mới gặp lần đầu luôn.”
Yên Cửu nhìn Trường Ly đang gà gật ngủ dưới tàng cây, ánh mắt bỗng dịu dàng hẳn.
“Cô nhóc kiếm linh nhà con thèm ăn dữ lắm, lần này thấy đồ ngon cũng chỉ ước vùi cả thanh kiếm vào chén để nếm thử.”
Biểu cảm chủ ruộng khoai trông rất phức tạp, ông ta nhìn chàng nói, “Chắc đây là ý trời thật... Cậu hãy đi tới chỗ tấm bia đá phía Đông ruộng khoai, ta từng chôn một cái hộp gỗ bên dưới, có lẽ thứ trong ấy sẽ hữu ích với cậu đấy.”
Yên Cửu mừng rỡ lạy khoảng không một cái, “Đa tạ tiền bối.”
Rồi chàng đi về phía Đông, tìm thấy tấm bia đá kia trong đống dây lang chằng chịt.
Chẳng rõ tấm bia này đã đứng đó bao năm mà trông rất đỗi dày dạn phong sướng, trên bia có khắc năm chữ mờ: Vạn vật đều nấu được.
Yên Cửu đào dưới tấm bia đá, chẳng bao lâu sau đã đụng phải một vật cứng.
Chàng cẩn thận bới sạch đất quanh đó rồi moi cái hộp gỗ cũ kỹ kia lên.
Cái hộp gỗ vừa vào tay chàng đã tự động mở nắp ra, để lộ cuốn sách ngọc bên trong.
Chủ ruộng khoai đứng cạnh nói: “Rót linh lực của cậu vào.”
Yên Cửu làm theo.
Ngay sau đó, một cuốn thực đơn có tên Nhật ký thử đồ ăn - Phần Vũ khí linh bỗng hiện lên trong đầu chàng.
Chủ ruộng khoai nghiêm giọng nói: “Vạn vật trong thiên hạ đều có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn, và toàn bộ sinh linh trong thiên hạ đều có thể thưởng thức món ăn.”
“Hầu hết tu sĩ chỉ dùng linh lực nuôi vũ khí linh, nhưng trong cuốn sách ngọc này của ta có ghi chép tất cả bảo vật thiên hạ mà vũ khí linh có thể hấp thu, cậu có thể thử xem sao.”
Yên Cửu gật đầu đầy trân trọng: “Vãn bối không biết lấy gì báo đáp ơn dày của tiền bối ngoài việc truyền bá danh tiếng món khoai nướng khắp năm châu bốn bể. Xin hỏi danh thơm của tiền bối là gì?”
“Đạo danh của ta là Lục Vị.”
Báo đạo danh xong, chủ ruộng khoai thủng thẳng dặn: “Món khoai nướng của cậu còn tạm chấp nhận được, nhưng nếu cậu nấu món khác chớ báo tên ta đấy.”
Yên Cửu: “Vâng thưa tiền bối.”
Lục Vị chân nhân ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tuy ta cho cậu thực đơn nhưng cậu gắng thử in ít thôi nhé.”
“Ta cũng không chắc nguyên liệu nấu ăn qua tay cậu thì kiếm linh của cậu có ăn được không nữa.”
Lục Vị chân nhân cảm thấy mình cần phủi sạch trước, nếu cô nhóc kiếm linh kia ăn vào bị ngộ độc thì không liên quan gì tới thực đơn của ông ta.
Yên Cửu nghe xong cũng thấy hơi do dự.
Chàng hướng mắt về phía Trường Ly dưới tàng cây. Cô nhóc kiếm linh mong manh thế kia đúng là không ăn bừa được.
Rồi chàng từ từ dời mắt sang linh kiếm trong tay Dư sư huynh.
Kiếm của Dư sư huynh cũng là kiếm linh, chi bằng lấy cậu ta làm chuột bạch?
Kiếm huynh đột nhiên thấy lạnh gáy, bất giác rùng mình một cái.
Hắn có cảm giác chuyện không may sắp ập tới với mình.
Ở bên kia, Trường Ly đang ngủ ngon lành.
Chẳng những trong mơ có khoai nướng mà còn có khoai sốt mật ong, khoai ngào đường, khoai nướng phô mai, khoai chiên, v.v...
Trường Ly chép miệng trong mơ, thèm quá đi mất thôi!
Song Yên Cửu lại không nghĩ vậy, chàng luôn nghĩ vụ phòng bếp Linh Thiện Đường nổ tung chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Giờ chỉ nướng một củ khoai bình thường sao mà không thành công được chứ? Yên Cửu cố chấp vứt một củ khoai lang dại vào đống lửa.
“Củ đầu do ta không để ý mới thế, lần này chắc chắn sẽ thành công!”
Trường Ly thầm hừ khẩy, gã sát thủ phòng bếp nào cũng từng thề thốt kiểu đó hết.
Vừa nghĩ, nàng vừa lén dùng đuôi kiếm hẩy một củ khoai vào đống lửa.
Một thanh kiếm thuộc tính Hỏa như nàng dẫu không học được phép làm mưa thì cũng phải biết cách nướng khoai mới hợp nhẽ chứ?
Trường Ly bắt đầu ảo tưởng mình sẽ moi ra một củ khoai nướng vàng ươm, thơm ngào ngạt, chiến thắng áp đảo Yên Cửu chỉ nướng ra một cục than đen thui.
Vừa nghĩ thôi mà Trường Ly đã sung sướng muốn lăn lộn.
Ở bên kia, Dư sư huynh cũng lặng lẽ vứt một củ khoai mới vào đống lửa.
Ai cũng biết phẩm chất quan trọng nhất của người tu đạo là lòng kiên trì, hẳn chuyện nướng khoai cũng thế.
Hắn đâu thèm tranh đua gì với sư đệ, chẳng qua là muốn mượn chuyện nướng khoai để tu thân dưỡng tĩnh thôi.
Ba đống lửa nhỏ cứ thế sáng lập loè, thi thoảng lại thơm ngào ngạt rồi sau đó bị mùi khét lấn át.
Mặt trời mọc từ Đông sang Tây, Trường Ly nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, bỗng dưng thấy hơi buồn ngủ.
Một ngày qua đi, bên cạnh ba đống lửa xuất hiện một đống than đen xì.
Cả hai người một kiếm đều gặp "mẹ thành công".
Kiếm huynh hết chịu nổi bèn khuyên Trường Ly: “Một kiếm linh như cô việc gì phải ganh đua với con người? Dẫu nướng nổi khoai thì cô cũng có ăn được miếng nào đâu?”
Trường Ly cố chịu đựng cơn buồn ngủ, lắc đầu đáp, “Huynh không hiểu đâu.”
Đây không còn là cuộc thi nướng khoai đơn thuần nữa mà đã biến thành cuộc chiến tranh giành địa vị gia đình.
Ai nướng được khoai trước sẽ làm nóc nhà.
Khi Trường Ly dùng đuôi kiếm hẩy một củ khoai vào đống lửa thì tình cờ thế nào mà một bàn tay khác cũng nắm lấy nó.
Trường Ly ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Yên Cửu.
Thế là tia lửa giữa một người một kiếm bắn tung tóe tứ phía.
Đây là củ khoai cuối cùng họ mang về.
Trường Ly: “Ta lấy trước.”
Yên Cửu: “Ai làm chứng?”
Trường Ly nhìn quanh bốn phía, thấy Dư sư huynh đang tập trung nhìn chằm chằm đống lửa của hắn còn Kiếm huynh đã ngáy o o từ đời nào.
Trừ họ ra, xung quanh không còn vật sống nào.
Trường Ly gằng giọng mắng, “Yên Tiểu Cửu, huynh chẳng phong độ gì hết!”
Yên Cửu: “Phong độ có ăn được không?”
Trường Ly không khỏi rầu lòng.
Yên Tiểu Cửu thay đổi rồi, chẳng còn là thiếu niên ngây thơ ngày xưa nữa.
Trường Ly dùng đuôi kiếm ấn chặt củ khoai. Ở đầu kia, Yên Cửu cũng nắm chặt củ khoai nhất quyết không buông.
Thấy củ khoai sắp sửa biến dạng vì sự tranh chấp của họ, một tiếng quát tức giận thình lình vọng từ sau tới: “Dừng tay! Mấy đứa đừng có bóp khoai của ta nữa!"
Vì bị giật mình, Trường Ly thoáng run rẩy, vứt phắt củ khoai kia đi.
Củ khoai tròn vo vẽ một đường parabol duyên dáng trên không rồi rơi luôn vào đống lửa của Yên Cửu.
Trường Ly bất giác rên lên một tiếng vì đau lòng.
Mà giọng nói đằng sau nghe còn đau lòng hơn cả nàng, “Lại hư thêm một củ...”
Yên Cửu lia mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng ai mà cũng không cảm thấy linh lực dao động. Chàng dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiền bối nào đang ở đây thế ạ?”
Giọng nói kia đằng hắng hai tiếng rồi đáp, “Ta là chủ động phủ này, đám ranh con mấy đứa đã ngồi xổm trước cửa nhà ta phá khoai của ta cả ngày trời, giờ nên dừng tay rồi nhỉ?”
Trường Ly sửng sốt, thử nhìn trái ngó phải nhưng chẳng biết cái động phủ kia ở đâu.
Yên Cửu áy náy hỏi: “Xin lỗi ạ, cho con hỏi động phủ của tiền bối ở đâu thế?”
Giọng nói kia đượm vẻ nôn nóng, “Chính là chỗ mấy đứa tới đào khoai đó. Mấy đứa đã lấy cơ man khoai của ta, nếu ăn đàng hoàng cũng đành, đằng này lại nướng hỏng hết. Ta đã ngậm bồ hòn suốt một ngày rồi, thật sự không chịu nổi nữa...”
Tai Yên Cửu đỏ ửng lên, “Bọn con đã thất lễ rồi.”
Trường Ly lơ đễnh lượn qua lượn lại trên mặt đất, không khỏi thấy hơi tò mò. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có một vị đại năng chọn ruộng khoai là động phủ, nghe sao mà dân dã quá.
Xin lỗi xong, Yên Cửu chợt nảy ra một ý định to gan.
“Nếu tiền bối đã chọn ruộng khoai làm động phủ thì hẳn ngài rất am hiểu nghệ thuật nướng khoai ạ?”
Câu hỏi của chàng đã chạm trúng tâm tư chủ ruộng khoai.
Giọng kia tức khắc bừng bừng sức sống, thậm chí còn toát ra chút tự đắc: “Lại không à! Năm xưa nhờ tài nướng khoai mà ta đã nổi đình nổi đám khắp giới tu tiên, dẫu trả nghìn linh thạch cũng khó mua được một củ khoai do ta nướng đấy.”
Trong đầu Trường Ly bỗng hiện ra hình ảnh một vị tiền bối già cả mặt đỏ phừng phừng, đang rung đùi khoái chí kể lại quá khứ huy hoàng của mình, sau lưng ông ta còn có một lá cờ vải bay phấp phới ghi “Cao thủ nướng khoai số một thiên hạ”.
“... Ta đã dùng cả cuộc đời để nghiên cứu ẩm thực, tiếc là toàn Kiếm tu bộc trực vào bí cảnh này, không có đứa nào biết nấu ăn khiến ta chẳng thể tìm thấy người nối nghiệp!”
Chủ ruộng khoai bỗng nổi quạu.
Yên Cửu và Trường Ly đều hổ thẹn cúi đầu.
Yên Cửu nhìn đống than bọn họ vừa sản xuất, khiêm tốn hỏi: “Tiền bối có thể chỉ bảo bọn con đôi điều được không ạ? Nếu bọn con học được một phần trong ấy thì sẽ không lãng phí nhiều khoai như vậy.”
Trường Ly nhìn Yên Cửu bằng con mắt khác.
Vãi chưởng, da mặt Yên Tiểu Cửu dày thế từ bao giờ vậy?
Đã phá sạch ruộng khoai của người ta rồi còn đòi người ta dạy nghề cho, ngay cả kiếm nghe xong cũng phải lắc đầu.
Chủ ruộng khoai nín thinh.
Hôm nay ông ta đã quan sát mấy đứa trẻ này cả ngày nhưng thật sự chẳng thấy chúng nó có tí năng khiếu nấu nướng gì.
Nhưng trăm nghìn năm qua, chúng nó là những kẻ duy nhất ngồi nướng khoai trước động phủ của mình, chẳng lẽ chuyện này do Thiên Đạo an bài?
Thấy đối phương không ừ hử gì, Yên Cửu bắt đầu tăng giá.
“Nếu con may mắn học được bí kíp nướng khoai của ngài thì con hứa sẽ quảng bá nó khắp giới tu tiên, để người đời đều biết đến tên tuổi lẫy lừng của ngài!”
Chủ ruộng khoai hơi xuôi xuôi.
Biết bao năm đã trôi qua, e là người bên ngoài sớm quên mất vị chân nhân từng một nồi một muôi rong ruổi tứ phương.
Nếu thừa dịp này mà chấn hưng được danh tiếng món khoai nướng thì đúng là chẳng uổng công ông ta đến thế gian này.
Ông ta bấm bụng nói, “Được, ta đồng ý!”
Với tài nấu nướng chinh phục cả giới tu tiên của mình, ông ta tin dù có là gỗ mục thì cũng sẽ đẽo thành nhân tài được!
Trường Ly sốc muốn rớt cằm.
Đúng là kẻ mặt dày có thể chu du thiên hạ.
So với mặt Yên Tiểu Cửu thì nàng cảm thấy vỏ kiếm của mình mỏng hơn nhiều.
Dù tiếc đứt ruột, chủ ruộng khoai vẫn để Yên Cửu đi đào một mớ khoai nữa làm nguyên liệu học tập.
Dư sư huynh và Trường Ly lặng lẽ đi theo dự thính.
Chủ ruộng khoai dốc lòng chỉ bảo: “Trước khi nướng khoai còn một bước quan trọng là chọn khoai...”
“Hầu hết khoai lang được chia làm hai loại: Thuôn dài và tròn ngắn. Thường thì loại thuôn dài ngọt hơn loại tròn ngắn nhiều nên hợp để nướng hơn. Người ngoài nghề không rành lại hay thích chọn mấy củ tròn ngắn...”
Mặt người ngoài nghề là Yên Cửu, Dư Hằng và kiếm ngoài nghề là Trường Ly đều lộ vẻ vỡ lẽ.
Quả đúng là họ chỉ tập trung đào mấy củ khoai tròn.
Chủ ruộng khoai nói tiếp: “Nhất là những người có tay nghề chẳng ra hồn như mấy đứa mà nướng khoai tròn, nếu không biết canh lửa sẽ xuất hiện tình trạng ngoài cháy trong sống.”
Nghe vậy, Trường Ly gật lia lịa.
Dưới sự chỉ đạo nghiêm túc của chủ ruộng khoai, Yên Cửu cẩn thận đào mười củ khoai nhọn hai đầu, giữa tròn, bề mặt nhẵn mịn sáng bóng.
Trường Ly và Dư Hằng cũng lựa vài củ, chủ ruộng khoai thấy họ cố ý học lỏm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chăn một con cừu hay vài con đều như nhau.
Ai biết đứa nào có khiếu hơn chứ?
Sau đó, hai người một kiếm mạnh ai nấy đào một cái hố theo đúng hướng dẫn của chủ ruộng khoai.
“Để khoai chín đều có thể đắp một đống đá nhỏ phía trên...”
Thế là ba đống đá nhỏ tự dưng mọc lên mặt đất, mỗi cái xấu một kiểu.
Trường Ly nhìn đống đá bên trái của Yên Cửu rồi nhìn đống đá bên phải của Dư sư huynh, cảm thấy đống của mình đẹp nhất.
Chủ rộng khoai không nỡ nhìn bèn dời mắt đi, nhắm mắt làm ngơ.
“Giờ nhóm lửa được rồi đấy, nhớ phải dùng thanh củi to lót dưới đáy, thấy củi cháy đượm mới bỏ khoai vào."
Hai người một kiếm ngoan ngoãn làm theo.
Chủ ruộng khoai nhìn đống củi xiêu vẹo của họ, gắng gượng nói tiếp: “Sau đó phủ thêm một lớp gỗ trên củ khoai để nhiệt phân bố đều.”
Trường Ly nghiêm túc chấp hành mỗi bước, thầm có dự cảm mãnh liệt rằng củ khoai thành công nhất do nàng nướng sắp sửa ra đời.
Không chỉ mình nàng nghĩ vậy mà Yên Cửu cũng thế.
Nếu đã tuân thủ nghiêm ngặt mỗi bước thì không thể thất bại được!
Hai khắc sau, ba đống đá đều tỏa mùi khét.
Trường Ly luống cuống đào củ khoai của mình ra khỏi đống đá, nhìn cục than mới ra lò mà lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ nàng không có chút năng khiếu nấu nướng nào sao?
Yên Cửu cũng thấy hơi nản, lí nhí nói: “Tiền bối, củ khoai này...”
Chủ ruộng khoai thở dài một tiếng.
Chẳng lẽ trời cao muốn trừng phạt ông ta nên mới bắt ông ta gặp lũ học sinh dốt đặc cán mai thế này ư?
Ông ta nhìn ba cục than đen y chang nhau, nói: “Mấy đứa cắt khoai ra xem thử đi.”
Ba cục than được cắt ra...
Cục của Dư sư huynh đen hết toàn bộ, ngay cả ruột cũng đen xì.
Trường Ly nhỉnh hơn chút, không đen tới mức đó.
Củ của Yên Cửu còn nhìn thấy tí tẹo màu vàng cam.
Yên Cửu kích động kêu lên, “Tiền bối, có phải con có chút năng khiếu không ạ?”
Chủ ruộng khoai nhìn mảng vàng nhỏ hơn móng tay cái mà nín thinh hồi lâu.
Đúng là có chút đó, chứ nhiều hơn thì đừng mơ.
Thằng chột làm vua xứ mù, chủ ruộng khoai từ bỏ hai đứa học sinh dự thính, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu dạy dỗ Yên Cửu.
Trường Ly và Dư sư huynh ngồi xổm bên cạnh làm nấm.
Dư sư huynh không nghe thấy tiếng nàng nói nên Trường Ly đành buôn chuyện với mình Kiếm huynh.
“Kiếm huynh, huynh nói xem sao nướng khoai lại khó thế chứ?”
Kiếm huynh đáp tỉnh bơ, “Bọn mình là kiếm thì rành kiếm thuật được rồi, mắc gì phải đi giành chén cơm của đầu bếp.”
Trường Ly thầm thấy chua xót, nàng cũng có biết kiếm thuật đâu.
Bên kia, Yên Cửu tiến bộ từng chút một.
Dưới sự dạy dỗ tận tình của chủ ruộng khoai, đống đá chàng xếp càng lúc càng đẹp và chuẩn, mà những lớp củi cũng ngay ngắn có trật tự hơn hẳn.
Phạm vi khoai trông bình thường lúc cắt ra mỗi lúc một nhiều.
Đến khi trăng lên, cuối cùng củ khoai nướng thành công đầu tiên cũng ra lò.
Chủ ruộng khoai thở phào một hơi, như này là đủ tốt nghiệp rồi.
Ban ngày ông ta nhất thời xúc động nên đã bị Yên Cửu lừa nhận một học sinh tồi, rồi cưỡi lên lưng hổ khó xuống đành cố dạy cho xong.
Bởi ông ta sợ nếu sau này thằng nhãi này ra ngoài khoe nghề, nhỡ ai hỏi tên thầy mà chàng nhắc đến tên ông ta thì ông ta biết giấu mặt vào đâu.
Yên Cửu ôm củ khoai nóng hầm hập trong tay, đang tính khoe thành quả với Trường Ly thì phát hiện nàng đã dựa vào gốc cây gần đó ngủ từ đời tám hoánh nào rồi.
Cơn phấn khích của chàng vơi hẳn, khẽ mở miệng hỏi: “Tiền bối, nếu ngài nghiên cứu ẩm thực lâu như vậy thì ngoài đồ ăn cho Nhân tộc, ngài có biết cách nào giúp kiếm linh nếm được vị đồ ăn không?”
Mới đầu chủ ruộng khoai ngớ người, sau đó bắt đầu săm soi Yên Cửu như mới phát hiện châu lục mới.
“Đám Kiếm tu mấy đứa chiều kiếm thật, ngày xưa ta chỉ thấy đám Kiếm tu hao tâm tốn sức sưu tầm giá kiếm, đánh bóng vỏ kiếm và nuôi kiếm thôi... còn người muốn nấu cơm cho kiếm như cậu thì ta mới gặp lần đầu luôn.”
Yên Cửu nhìn Trường Ly đang gà gật ngủ dưới tàng cây, ánh mắt bỗng dịu dàng hẳn.
“Cô nhóc kiếm linh nhà con thèm ăn dữ lắm, lần này thấy đồ ngon cũng chỉ ước vùi cả thanh kiếm vào chén để nếm thử.”
Biểu cảm chủ ruộng khoai trông rất phức tạp, ông ta nhìn chàng nói, “Chắc đây là ý trời thật... Cậu hãy đi tới chỗ tấm bia đá phía Đông ruộng khoai, ta từng chôn một cái hộp gỗ bên dưới, có lẽ thứ trong ấy sẽ hữu ích với cậu đấy.”
Yên Cửu mừng rỡ lạy khoảng không một cái, “Đa tạ tiền bối.”
Rồi chàng đi về phía Đông, tìm thấy tấm bia đá kia trong đống dây lang chằng chịt.
Chẳng rõ tấm bia này đã đứng đó bao năm mà trông rất đỗi dày dạn phong sướng, trên bia có khắc năm chữ mờ: Vạn vật đều nấu được.
Yên Cửu đào dưới tấm bia đá, chẳng bao lâu sau đã đụng phải một vật cứng.
Chàng cẩn thận bới sạch đất quanh đó rồi moi cái hộp gỗ cũ kỹ kia lên.
Cái hộp gỗ vừa vào tay chàng đã tự động mở nắp ra, để lộ cuốn sách ngọc bên trong.
Chủ ruộng khoai đứng cạnh nói: “Rót linh lực của cậu vào.”
Yên Cửu làm theo.
Ngay sau đó, một cuốn thực đơn có tên Nhật ký thử đồ ăn - Phần Vũ khí linh bỗng hiện lên trong đầu chàng.
Chủ ruộng khoai nghiêm giọng nói: “Vạn vật trong thiên hạ đều có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn, và toàn bộ sinh linh trong thiên hạ đều có thể thưởng thức món ăn.”
“Hầu hết tu sĩ chỉ dùng linh lực nuôi vũ khí linh, nhưng trong cuốn sách ngọc này của ta có ghi chép tất cả bảo vật thiên hạ mà vũ khí linh có thể hấp thu, cậu có thể thử xem sao.”
Yên Cửu gật đầu đầy trân trọng: “Vãn bối không biết lấy gì báo đáp ơn dày của tiền bối ngoài việc truyền bá danh tiếng món khoai nướng khắp năm châu bốn bể. Xin hỏi danh thơm của tiền bối là gì?”
“Đạo danh của ta là Lục Vị.”
Báo đạo danh xong, chủ ruộng khoai thủng thẳng dặn: “Món khoai nướng của cậu còn tạm chấp nhận được, nhưng nếu cậu nấu món khác chớ báo tên ta đấy.”
Yên Cửu: “Vâng thưa tiền bối.”
Lục Vị chân nhân ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tuy ta cho cậu thực đơn nhưng cậu gắng thử in ít thôi nhé.”
“Ta cũng không chắc nguyên liệu nấu ăn qua tay cậu thì kiếm linh của cậu có ăn được không nữa.”
Lục Vị chân nhân cảm thấy mình cần phủi sạch trước, nếu cô nhóc kiếm linh kia ăn vào bị ngộ độc thì không liên quan gì tới thực đơn của ông ta.
Yên Cửu nghe xong cũng thấy hơi do dự.
Chàng hướng mắt về phía Trường Ly dưới tàng cây. Cô nhóc kiếm linh mong manh thế kia đúng là không ăn bừa được.
Rồi chàng từ từ dời mắt sang linh kiếm trong tay Dư sư huynh.
Kiếm của Dư sư huynh cũng là kiếm linh, chi bằng lấy cậu ta làm chuột bạch?
Kiếm huynh đột nhiên thấy lạnh gáy, bất giác rùng mình một cái.
Hắn có cảm giác chuyện không may sắp ập tới với mình.
Ở bên kia, Trường Ly đang ngủ ngon lành.
Chẳng những trong mơ có khoai nướng mà còn có khoai sốt mật ong, khoai ngào đường, khoai nướng phô mai, khoai chiên, v.v...
Trường Ly chép miệng trong mơ, thèm quá đi mất thôi!
Danh sách chương