Sau khi rời khỏi phủ Vương lão gia, hai người hai kiếm bèn tới một quán trà gần đó, Yên Cửu gọi hai ly trà thô.

Nhìn cổng phủ đóng chặt cách đó không xa, chàng nói: “Chuyện chúng ta vừa làm chắc chắn sẽ khiến Vương lão gia có hành động gì đó, tiếp theo chỉ cần theo dõi ông ta rồi tùy cơ ứng biến thì chắc chắn sẽ bắt được thóp bọn họ.”

Dư sư huynh đồng tình: “Trông biểu cảm ban nãy của Vương lão gia chẳng giống người bình tĩnh gì cả. Nếu chuyện đã bại lộ, thể nào ông ta cũng đi gặp lão đạo sĩ kia để bàn cách đối phó.”

Hắn đang nói thì cổng phủ họ Vương mở ra.

Vương lão gia rảo bước đi ra trông có vẻ sốt ruột, sau đó vội vàng leo lên một chiếc xe ngựa.

Dư sư huynh đứng dậy, xung phong nhận việc: “Yên sư đệ, ta sẽ theo dõi Vương lão gia, đệ tiếp tục ngồi đây canh đi, đề phòng trong phủ có biến.”

Yên Cửu gật đầu đồng ý, “Sư huynh cẩn thận nhé.”

Thế là Dư sư huynh đuổi theo chiếc xe ngựa vừa rời khỏi đó.

Chờ đợi lúc nào cũng mệt mỏi.

Trường Ly dựa vào bàn trà, dùng đuôi kiếm khảy ly trà trên bàn.

“Yên Tiểu Cửu, bọn mình mà bắt được lão đạo sĩ kia thì vụ án này sẽ kết thúc nhỉ?”

Yên Cửu sờ con chim non trong ống tay áo, lơ đễnh đáp: “Nếu mọi chuyện thuận lợi.”

Trường Ly cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, nàng tạm gác nỗi bất an sang một bên, bắt đầu điều động linh khí trong kiếm, tu luyện một lát mới bình tĩnh lại.

Tầm hai khắc sau, cổng phủ họ Vương lại mở ra thêm lần nữa.

Trường Ly tức khắc tỉnh táo, nàng vừa ngẩng lên nhìn thì thấy một cô gái mặc váy dài màu đỏ nhạt đang được hầu gái dìu lên xe.

“Là Liên nương tử, cô ta đi ra ngoài!”

Yên Cửu lập tức đứng dậy, tiện tay đặt tiền trà lên bàn rồi nhanh chóng đuổi theo chiếc xe ngựa kia.

Kéo xe là một con ngựa đỏ có bộ lông bóng loáng và nhịp bước tao nhã, chiếc xe liên tục lao về trước trên con đường lát đá xanh.



Trường Ly lướt tới bên cạnh Yên Cửu, không rõ tại sao Liên nương tử lại ra ngoài lúc này.

Trong phủ vừa xảy ra chuyện, đứa con trai duy nhất của cô ta đang bệnh liệt giường mà cô ta lại ra ngoài ngay lúc nhạy cảm như vậy.

Chẳng lẽ là vì Vương lão gia? Khoảng một khắc sau, xe ngựa của Liên nương tử dừng trước một tiệm may.

Trường Ly và Yên Cửu thấy cô ta bước vào tiệm may thì lấy làm khó hiểu.

Trường Ly thắc mắc: “Lúc này dù cô ta tới may đồ mới hay tới lấy đồ thì cũng lạ lắm.”

Yên Cửu hơi híp mắt lại, “Nói chung là không phải tới lấy đồ mừng thọ Miêu Nương.”

Trường Ly nghe Yên Cửu nói mà lạnh tóc gáy, nàng run lên một cái, tính nhìn kỹ xem rốt cuộc Liên nương định làm gì.

Chẳng bao lâu sau, Liên nương đã đi ra, theo sau còn có hai tiểu nhị, trong tay mỗi người đều ôm một cây vải trắng.

Trường Ly giật mình: “Sao mua nhiều vải trắng thế? Đừng nói là mua cho Miêu Nương nhé?”

Tiểu nhị phụ chất vải trắng lên xe ngựa, rồi tiếng bánh xe lộc cộc dần khuất xa.

Nhưng Liên nương không lên xe mà xoay người đi vào tiệm bạc bên cạnh.

Trường Ly càng thấy hoang mang, “Chẳng lẽ cô ta còn có hứng thú mua trang sức nữa à?”

Yên Cửu cũng nhất thời không hiểu được hành động của Liên nương, “Người trong phủ Vương lão gia đều kỳ quái quá!”

Một người một kiếm đợi ngoài tiệm bạc một lát mà chẳng thấy Liên nương ra.

Yên Cửu tái mặt, dẫn Trường Ly đi vào tiệm bạc.

Tiểu nhị của tiệm thấy có khách tới vội vàng bước ra đón.

Yên Cửu hỏi thẳng: “Cô gái mặc váy đỏ mới vừa vào đây không lâu đâu rồi?”

Tiểu nhị ngớ ra rồi giơ tay chỉ vào cửa sau.

“Cô ta vào một tí rồi đi khỏi đây bằng cửa sau rồi ạ.”

Tim Yên Cửu đánh thịch một cái, lập tức rảo bước đuổi ra cửa sau.

Vừa ra ngoài, nhìn con hẻm nhỏ trước mặt, Trường Ly bỗng nảy ra một ý.

“Yên Tiểu Cửu, huynh đi trước đi, lát ta tìm huynh sau.”

Yên Cửu không kịp nhiều lời với nàng mà chỉ dặn, “Nếu không tìm thấy ta thì nàng cứ về quán trọ đợi ta và Dư sư huynh nhé.”

Nói xong, Yên Cửu bèn chạy dọc theo con hẻm nhỏ ra ngoài.

Trường Ly lặng lẽ quay lại tiệm bạc, nàng nép vào góc khuất từ từ bay lên nóc nhà, nếu không ai ngẩng lên nhìn thì sẽ chẳng phát hiện có một thanh kiếm đang lướt trên đầu họ.

Mấy giây sau, có một bóng đỏ đi từ lầu hai của tiệm bạc xuống.

Tiểu nhị vừa tiếp đón Yên Cửu nói với người từ lầu xuống bằng giọng nịnh nọt: “Liên nương tử, người mà cô nói đã rời khỏi đây bằng cửa sau rồi.”

Liên nương tử cho tiểu nhị một thỏi bạc, “Cảm ơn nhé.”

Thế là cô ta thản nhiên rời khỏi tiệm bạc bằng cửa chính, không hề để ý đến thanh kiếm đang lặng lẽ bám theo sau.

Trường Ly vừa đi theo Liên nương tử, vừa âm thầm lắc đầu.

Đám người này ai nấy đều mưu mô xảo quyệt khiến kiếm khó phòng bị quá, nếu nàng không nhanh trí thì đã mất dấu rồi.

Thoạt trông có vẻ như Liên nương cực kỳ rành đường trong trấn Hồng Sơn, cô ta luồn lách khắp ngõ nhỏ, thi thoảng xoay người nhìn lại một cách cảnh giác.

Trường Ly không thể không cẩn thận vì sợ bị cô ta phát hiện.

Chẳng bao lâu sau, Liên Nương đã tới một căn nhà trông rất bình thường, cô ta nhìn dáo dác rồi gõ lên cánh cửa gỗ ba cái.

Cánh cửa từ từ mở hé một khe nhỏ đủ cho Liên Nương lách người đi vào.

Trường Ly dán sát góc tường lại gần cánh cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt mà phát sầu.

Nàng ngoái đầu nhìn căn nhà bên cạnh rồi quyết định leo tường vào.

Nhà bên không có ai, trong nhà rất yên ắng, thậm chí ngoài thềm đá còn phủ rêu xanh.



Chẳng biết chủ nhà đang đi xa hay nơi này vốn vô chủ.

Trường Ly lượn quanh chân tường hai vòng, rốt cuộc cũng tìm thấy một cái lỗ nhỏ khuất trong bụi cỏ.

Trường Ly hít sâu một hơi để chuẩn bị tâm lý rồi chui vào cái lỗ dơ dáy kia.

Nàng ló đầu ra phía bên kia lỗ, quan sát xung quanh một chút rồi mới tà tà bay ra.

May mà thân kiếm nàng mảnh chứ nếu là kiếm bản rộng thì chắc đã kẹt cứng trong cái lỗ đó rồi.

Trường Ly lắc người giũ bụi đất rồi tiếp tục tìm kiếm tung tích Liên Nương.

Nàng bay tới cửa sổ gần nhất, dỏng tai lên nhưng chẳng nghe thấy gì.

Trường Ly đánh bạo dùng lưỡi kiếm cạy một khe trên cửa sổ rộng chừng lóng tay đủ cho một thanh kiếm lách người qua rồi rón ra rón rén bay vào.

Vừa vào đến nhà, Trường Ly đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện ở phòng kế bên.

Nàng thầm thấy vui vẻ, bèn dán người lên vách tường để nghe bên kia nói.

“... Lão gia bảo ta tới đây một chuyến để báo ngài biết là đám tiên sư mới vào trấn đã tra ra ông ấy rồi.”

Đây là giọng Liên Nương.

“Tra ra thì sao chứ, chỉ cần bọn họ không bắt tận tay day tận mặt thì chẳng làm được gì hết.”

Đây là một giọng đàn ông lạ, nghe có vẻ già dặn.

Liên Nương nói tiếp: “Thưa đạo trưởng, lão gia bảo ông ấy sợ bị trận pháp cắn ngược, mong ngài có thể đích thân tới phủ trấn giữ.”

Trường Ly vỡ lẽ. Vương lão gia giảo hoạt quá, ông ta đã dùng bản thân làm mồi thu hút sự chú ý của bọn họ rồi phái Liên Nương đi mật báo.

Đạo trưởng cười khẩy, “Vương lão gia đúng là hồ đồ, rõ ràng hai thằng ranh kia chỉ muốn dọa ông ta nên mới nói thế chứ trận pháp bùa có hạ chú gì đâu mà cắn ngược được.”

Liên Nương đang định nói thêm thì lão đạo trưởng đã mất kiên nhẫn ngắt ngang, “Bảo ông ta cứ yên tâm ở trong phủ đi, chắc người được phái tới trấn Hồng Sơn điều tra chỉ là hai đệ tử trẻ xuống núi rèn luyện thôi, ông ta cần gì phải sợ tới mức đó.”

Sau đó tiếng nói chuyện dần nhỏ đi, rồi tới tiếng cửa khép mở, Liên Nương cáo từ ra về.

Trường Ly trở ra bằng đường cũ qua cái lỗ kia rồi tiếp tục đuổi theo Liên Nương.

Nàng nhìn chằm chằm Liên Nương đi về phủ rồi quan sát xung quanh một lúc, đến khi chắc chắn Liên Nương không đi đâu nữa mới quay lại quán trọ.

Trường Ly tình cờ gặp Yên Cửu trông có vẻ mất mát trước cửa quán trọ.

Thấy cô nhóc kiếm linh, Yên Cửu nghiêm túc nói: “Ta làm mất dấu Liên Nương rồi.”

Trường Ly ưỡn ngực đầy tự hào, hắng giọng nói.

“Không sao, ta tìm thấy cô ta rồi.”

Mắt Yên Cửu bỗng sáng lên, giọng nói lộ vẻ mừng rỡ và bất ngờ.

“Nàng tìm thấy rồi à? Cô ta đi đâu thế?”

Trường Ly vặn vẹo kiếm cho Yên Cửu xem một thân bụi bặm, “Vì theo dõi cô ta mà ta phải leo tường rồi chui lỗ đấy.”

Yên Cửu lập tức biết ý mà móc chiếc khăn lụa ra, tỉ mỉ lau sạch toàn kiếm cho Trường Ly.

Trường Ly lại thở dài một hơi, “Bay lâu quá nên linh khí sắp hao sạch rồi.”

Yên Cửu ngưng tụ một tia linh khí tinh thuần từ đầu ngón tay, ào ạt rót vào thân kiếm.

Trường Ly thoải mái lầm bầm, “Mười cái tua kiếm bọn mình cược lần trước...”

Yên Cửu khẽ cắn môi, “Mười cái cũng được, nhưng màu hồng hết thì không được.”

Trường Ly cò kè mặc cả, “Thế thì một nửa màu hồng còn một nửa màu khác.”

Yên Cửu giơ một ngón tay lên, “Cùng lắm là một cái màu hồng, không thể nhiều hơn.”

Trường Ly vẫn cố tranh thủ, “Bét nhất cũng phải hai cái, không thể ít hơn.”

Yên Cửu thủng thẳng bật ra hai tiếng, “Nhất trí.”

Trường Ly xoay người nhổm dậy nói, “Liên nương đi vào một căn nhà, huynh đoán xem cô ta tới đó để gặp ai?”



Yên Cửu đoán: “Lão đạo sĩ kia à?”

Trường Ly tụt hết cả hứng, ủ ê hỏi: “Huynh đoán được à?”

Yên Cửu gật đầu, “Dù sao Vương lão gia quang minh chính đại đi ra ngoài thế kia cũng lộ liễu quá.”

Trường Ly kể tiếp: “Vương lão gia muốn lão đạo sĩ tới phủ trấn giữ nhưng lão ta từ chối, hình như lão ta chẳng xem bọn mình ra gì.”

Yên Cửu nhướng mày, “Thế thì hay quá, bọn mình có thể đánh cho lão trở chẳng kịp tay.”

Trường Ly lập tức thấy phấn khích, “Bây giờ bọn mình tới đó đưa lão đạo sĩ thối tha kia ra công lý luôn hả?”

Yên Cửu nhìn sắc trời, “Nếu Vương lão gia cố ý ra ngoài lượn lờ một vòng thì chắc giờ cũng về phủ rồi. Bọn mình chờ Dư sư huynh một lát đi, nếu tiếp tục bỏ huynh ấy lại...”

Trường Ly thấy hơi rén.

Nàng mường tượng ra cảnh họ đang tự tiện hành động thì va phải Dư sư huynh...

Đáng sợ quá, không dám nghĩ nữa luôn.

Một khi người thật thà nổi quạu thì càng kinh hơn.

Trường Ly và Yên Cửu chưa đợi bao lâu thì đã thấy Dư sư huynh cau mày đi về.

Thấy Yên Cửu, Dư sư huynh thoáng ngẩn ra.

“Bọn đệ cũng về rồi à? Ta theo Vương lão gia lượn vô số vòng quanh trấn mà chẳng thấy ông ta làm gì cả.”

Yên Cửu vội nói: “Sư huynh, không sao, bọn ta đã tìm thấy nơi ở của lão đạo sĩ kia rồi.”

Dư sư huynh có cảm giác như mình lại bỏ lỡ gì đó.

Hắn bất giác mở to mắt hỏi, “Bọn đệ tìm ra rồi à?”

Yên Cửu ho khẽ hai tiếng, “Nói chính xác hơn là kiếm của ta tìm ra.”

Trường Ly ở bên cạnh hãnh diện đến độ muốn ngỏng đuôi kiếm lên.

Dư sư huynh nhìn Trường Ly với ánh mắt khen ngợi, “Yên Cửu, linh kiếm của đệ đúng là không tầm thường.”

Sau đó hắn liếc linh kiếm của mình một cái, trong mắt có ý nôn nóng bất mãn.

Kiếm huynh dùng sự im lặng để bày tỏ sự bất mãn khi bị Dư sư huynh so sánh với kiếm nhà người ta.

Hắn muốn khuyên Kiếm tu cảm thấy kiếm của mình không ra gì nên tự vấn bản thân trước.

Ai cũng nói chủ sao kiếm vậy, nếu hắn có gì đó không tốt thì chắc chắn đều tại Dư Hằng!

Trường Ly không biết được suy nghĩ của Kiếm huynh. Đây là lần đầu tiên nàng được làm kiếm nhà người ta nên sướng muốn lên tiên, chỉ mong mau chóng đi gặt hái thành quả thắng lợi.

“Yên Tiểu Cửu, bọn mình đi bắt lão đạo sĩ kia ngay đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện