Trường Ly nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, “Sao thỏ lại ăn thịt thỏ chứ?”
Yên Cửu ghé sát vào tai nàng giải thích: “Thỏ yêu thuộc Yêu tộc nên hắn không coi đám thỏ bình thường chưa phát triển trí tuệ là đồng loại của mình đâu.”
Bấy giờ, Tiểu Lữ cô nương đột nhiên hỏi: “Hai muội có biết chơi nhạc cụ không?”
Trường Ly khựng một thoáng rồi lí nhí nói: “Gõ chiêng có tính không?”
Tiểu Lữ cô nương mím môi cố nín cười, “Gõ chiêng không tính.”
Trường Ly cố nghĩ thêm vì không biết mình có cần chơi nhạc cho thỏ yêu nghe không.
Đây là một cơ hội tốt để gặp trực tiếp thỏ yêu, nàng không thể bỏ lỡ được.
Trường Ly không cam tâm hỏi tiếp: “Đánh trống thì sao? Ta biết đánh trống.”
Tiểu Lữ cô nương từ chối rất lịch sự nhưng quả quyết rồi nhìn sang Yên Cửu hỏi, “Còn muội thì sao?”
Yên Cửu cố ép giọng cho giống giọng con gái, “Ta biết đánh đàn cổ.”
Mắt Tiểu Lữ cô nương sáng rực lên.
“Thế thì tốt quá, vậy từ hôm nay trở đi muội phụ trách việc chơi đàn cho đám thỏ này nghe nhé.”
Yên Cửu trợn tròn mắt, chàng cứ tưởng Tiểu Lữ hỏi họ có biết chơi nhạc cụ không là để biểu diễn cho thỏ yêu xem, sao lại biến thành chơi cho đám thỏ này nghe chứ? Chàng tò mò hỏi lại: “Tiểu Lữ cô nương, sao bọn ta lại phải đánh đàn cho thỏ nghe thế?”
Tiểu Lữ cô nương nghiêm mặt nói, “Nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn mình là phục vụ thỏ tiên đại nhân, mà cho đại nhân ăn no lại là chuyện tối quan trọng.”
“Đánh đàn cho thỏ nghe sẽ giúp chúng ổn định cảm xúc, thả lỏng tâm trạng, có thế thì thịt chúng mới tươi ngon săn chắc.”
Rồi cô ta hỏi Trường Ly: “Muội không biết chơi nhạc cụ nhưng có biết hát không?”
Trường Ly lắc đầu, nàng ngu nhạc bẩm sinh, hễ hát bài nào là lạc điệu bài đó.
Tiểu Lữ cô nương suy nghĩ rồi nói, “Nếu vậy thì muội phụ trách chuyện mát xa và chải lông cho đám thỏ nhé.”
Tiểu Lữ cô nương mang một cây đàn, dụng cụ mát xa và lược tới cho họ, sau khi dặn dò tỉ mỉ mấy câu thì rời khỏi đó, bỏ lại Trường Ly và Yên Cửu ngơ ngác nhìn đám thỏ.
Trường Ly nghịch chiếc lược trong tay, đề nghị: “Hay bọn mình vào việc luôn đi?”
Yên Cửu ôm đàn cổ, yên lặng bắt đầu.
Tiếng đàn chầm chậm vang lên trong hang, đám thỏ dỏng tai nghe một lát rồi thoải mái rúc vào ổ khoái chí híp mắt lại.
Trường Ly rón rén tới gần một con thỏ trắng, thử vuốt lông nó mấy cái. Con thỏ ngoan ngoãn nằm yên cho nàng vuốt, không nhúc nhích gì cả.
Trường Ly chớp chớp mắt, giơ chiếc lược trong tay lên bắt đầu chải lông cho nó.
Nghe tiếng đàn cổ, đám thỏ mơ màng gà gật.
Trường Ly chải lên chải xuống, thỉnh thoảng lại có vài cọng lông mảnh chao liệng trong không khí.
Yên Cửu gảy đàn với khuôn mặt chết lặng. Lúc chàng học đàn cổ đâu ngờ có ngày mình sẽ phải đánh đàn cho đám thỏ nuôi lấy thịt nghe chứ.
Mới đầu Trường Ly chải lông thỏ rất nhiệt tình, nhưng sau một hồi lâu, nàng bắt đầu mỏi tay nên lén làm dối.
Trường Ly vừa chải dối vừa khẽ hỏi Yên Cửu: “Trông có vẻ cái hang này sâu lắm, chẳng biết tên thỏ yêu kia trốn ở góc nào?”
“Và cả những cô gái bị đưa tới đây trong hội đèn lồng suốt nhiều năm qua nữa, chắc chắn không chỉ có mình Tiểu Lữ cô nương, chẳng biết họ được sắp xếp ở đâu, đâu thể sai cả đám đi chăm thỏ được.”
Yên Cửu thờ ơ gảy đàn, nhìn sâu vào hang, “Chỗ này đâu đâu cũng sực nức mùi thỏ, chắc chắn đây là nơi thường trú của con thỏ yêu kia, sớm muộn gì bọn mình cũng gặp nó thôi.”
“Còn về mấy cô gái kia thì nhìn Tiểu Lữ cô nương là biết chắc họ không sao cả. Tên thỏ yêu này thích ăn đồ kho, lại còn trộm khoai, không giống một con yêu ghê gớm.”
Trường Ly càng thắc mắc hơn, “Nếu thế thật thì chẳng những tên thỏ yêu này không làm chuyện gì tàn ác gì mà còn chữa bệnh cho người ta và che chở trấn Lưu Vân, sao nhiệm vụ lại bảo là thỏ yêu làm loạn chứ?”
Tiếng đàn của Yên Cửu thoáng im bặt, chàng thủng thẳng đáp: “Ta sực nghĩ tới một chuyện, bọn mình đã tới trấn Lưu Vân nhiều ngày nhưng nàng có trông thấy nơi nào nhận khám chữa bệnh không?”
Trường Ly suy nghĩ rồi chợt phát hiện: “Trong trấn chẳng có chỗ nào nhận khám chữa bệnh, cũng không có hiệu thuốc, lại càng không có đại phu.”
Yên Cửu lại hỏi: “Thế trong trấn ngoài miếu thỏ tiên ra thì còn chùa miếu hay đạo quán nào nữa không?”
Trường Ly ngẫm ngợi.
Yên Cửu nghiêm túc nói: “Dù thỏ yêu có làm việc tốt đi chăng nữa thì chuyện hắn làm cũng ảnh hưởng tới lợi ích của một nhóm người. Dân chúng bị bệnh không tìm đại phu mà chỉ khấn thỏ yêu; gặp chuyện không tìm quan phủ mà chỉ khấn thỏ yêu; mọi lễ vật cúng tế dồn cả cho hắn còn chùa miếu khác lại lạnh ngắt khói hương.”
Mắt Trường Ly lóe sáng, “Cứ thế mãi thì chắc chắn sẽ khiến đám đại phu, hòa thượng và đạo sĩ cảm thấy bất mãn.”
Yên Cửu gật đầu tán đồng, “Nếu muốn biết rốt cuộc kẻ đứng sau thúc đẩy chuyện này là ai thì bọn mình chỉ cần xem ai là kẻ ngấm ngầm bày ra chuyện hiến tế trong hội đèn lồng là biết ngay.”
Vừa nói, chàng vừa gửi bùa đưa tin cho Dư sư huynh.
“Cứ để Dư sư huynh đi nghe ngóng tin tức trong trấn Lưu Vân, còn bọn mình ở đây tìm cách tiếp cận thỏ yêu, đến lúc đó mọi chuyện ắt sẽ hai năm rõ mười.”
Trường Ly thổi rớt nắm lông thỏ dính trên lược, “Nhưng giờ bọn mình chỉ có thể tiếp cận mỗi đàn thỏ nuôi lấy thịt này thôi chứ chẳng thấy bóng dáng thỏ yêu đâu cả.”
Yên Cửu ho khẽ một tiếng, ngước cằm lên nói, “Đã đến lúc dùng tới tài nấu nướng đỉnh cao của ta rồi.”
Trường Ly nhíu mày, “Nhưng bọn mình hết khoai rồi.”
Yên Cửu bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ ta chỉ nướng được mỗi khoai thôi à?”
Trường Ly dè dặt đáp, “Trong mấy món dành cho người thì huynh chỉ nướng được mỗi khoai thật mà.”
Yên Cửu trịnh trọng nói: “Nhưng hắn là yêu chứ có phải người đâu. Nhân tộc yếu ớt nên dễ ngộ độc còn đa phần Yêu tộc đều có da dày thịt béo, không gì là không ăn được.”
Trường Ly nhớ Tiểu Lữ từng kể mỗi bữa thỏ yêu đều ăn sạch không chừa mẩu xương nào thì chàng bị thuyết phục ngay.
Mà cho dù thỏ yêu có bị ngộ độc thì hắn cũng giỏi y thuật mà, hẳn kê đơn tự chữa cho mình chỉ là chuyện nhỏ!
Hai người làm đến giờ cơm thì Tiểu Lữ tới đưa cho họ hai hộp đồ ăn, bấy giờ Yên Cửu mới khéo léo hỏi xem liệu mình có thể tự nấu ít đồ ăn không.
Tiểu Lữ đồng ý ngay: “Muội cứ mượn phòng bếp mà dùng. Nếu tay nghề của muội tốt thì biết đâu lại được thỏ tiên đại nhân để mắt rồi có vinh hạnh nấu cho ngài ấy một bữa cũng nên.”
Nhớ đến hai củ khoai thình lình bị chôm mất, Yên Cửu nghĩ bụng: Đã nấu rồi còn gì, đại nhân nhà cô thích lắm.
Tiểu Lữ dẫn hai người tới phòng bếp rồi nhắc: “Nguyên liệu nấu ăn ở đây dùng sao cũng được, nhưng đám thỏ đại nhân nuôi thì muội tuyệt đối không được nấu bừa đâu, vì đại nhân biết rõ có bao nhiêu con đấy.”
Yên Cửu gật đầu đồng ý.
Sau khi Tiểu Lữ đi khỏi đó, Trường Ly và Yên Cửu bắt đầu lục lọi phòng bếp.
Trường Ly tìm được một bắp cải thảo, một bó hành lá và một ít nguyên liệu nấu ăn linh tinh.
Thấy Yên Cửu tự tin đầy mình mà cầm dao tính thái cải thảo, Trường Ly vội mở miệng ngăn: “Lần trước huynh nướng khoai thơm lừng nên mới dụ thỏ yêu đến, nếu lần này huynh nấu cải thảo không đủ thơm thì e là không hiệu quả đâu."
Yên Cửu vẫy cái muôi, “Xào cải thảo thôi mà, có gì khó đâu chứ?”
Trường Ly nhắc khéo: “Huynh ngẫm lại mùi thơm của món thịt kho Trần thị đi, huynh cảm thấy mình nấu thắng món ấy để dụ thỏ yêu tới không?”
Yên Cửu chần chờ, đúng là mùi thơm của món kho kia quá sức hấp dẫn.
Trường Ly đảo mắt, “Nhưng huynh có một món chắc chắn ăn đứt món ấy.”
Yên Cửu nhất thời không nghĩ ra, “Món gì?”
Trường Ly chỉ vào túi chứa đồ của chàng, “Cháo lục cầu đó! Chắc lục cầu nấu cải thảo sẽ không có biến gì đâu!”
Nói là làm luôn.
Yên Cửu nhanh nhẹn nhóm lửa bắc nồi, bắt đầu nấu món cháo lục cầu thân thương của mình.
Trong lúc chàng nấu, kẻ bị hành hạ nhiều nhất là Trường Ly, vì nàng ngửi mùi thơm trong nồi nhưng lại không thể dùng hình người nếm thử được.
Trường Ly vừa nuốt nước miếng cố kiềm chế cơn thèm, vừa nói: “Yên Tiểu Cửu, hay nhân lúc bọn mình ở đây huynh hãy học lỏm bí quyết kho thịt đi. Không cần học đủ mười phần đâu, chỉ cần học được năm sáu phần thì đã tốt lắm rồi.”
Yên Cửu tập trung canh lửa, đáp: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Khi cháo lục cầu sắp chín, Yên Cửu bỏ cải thảo đã sơ chế trước đó vào rồi rồi khuấy cẩn thận.
Lúc nấu xong, Yên Cửu vẫn luôn để ý động tĩnh xung quanh nhanh chóng ngửi thấy mùi yêu khí xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Chắc vì đây là hang ổ của mình nên thỏ yêu không thoắt ẩn thoắt hiện như trước.
Hắn thoải mái đi vào phòng bếp, hỏi thẳng hai người đang bận rộn trước lò: “Hai người là nữ đầu bếp mới tới à?”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp, ngoài chơi đàn cho thỏ nghe thì giờ chàng lại có thể cái danh nữ đầu bếp nữa hả?
Còn đôi ngươi của Trường Ly bỗng co lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Nàng quay phắt đầu lại nhìn bóng dáng thân quen ngoài cửa, “Nguyệt Phù!”
Cái bóng ngoài cửa hơi khựng lại, khẽ rung rinh đôi tai thỏ trắng như tuyết hai cái, hỏi với giọng hoang mang, “Cô biết ta à?”
Yên Cửu cũng nhìn Trường Ly thắc mắc: “Nàng quen hắn sao?”
Niềm vui sướng khi gặp lại bạn thỏ cũ của Trường Ly tức khắc vơi bớt một nửa.
Toi rồi, với thân phận linh kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông như bây giờ thì nàng đâu thể quen biết Nguyệt Phù đến từ Yêu giới được.
Đầu Trường Ly nảy số cực nhanh, nàng mở miệng hỏi Nguyệt Phù: “Có phải huynh hay tới chỗ bà cụ Thân mua bánh hoa mơ không?”
Nguyệt Phù cụp tai xuống vì thấy khó hiểu, “Sao cô biết?”
Trường Ly: “Ta có một người bạn cũng thích mua bánh hoa mơ của bà cụ Thân, ta từng nghe nàng nhắc tới huynh.”
Nguyệt Phù: “Bạn cô là...”
Trường Ly: “Nàng là kiếm linh.”
Ánh mắt Nguyệt Phù bỗng chốc thay đổi.
Chỉ có một kiếm linh từng mua bánh hoa mơ với hắn.
Chính là thanh kiếm năm ấy gặp hỏa hoạn và bị thiêu rụi trong ngôi nhà kia.
Nguyệt Phù đi tới trước mặt Trường Ly, cặp mắt đỏ lòm của thỏ chưa từng sắc bén như thế bao giờ.
“Bây giờ nàng đang ở đâu?”
Trường Ly giật giật khóe môi, “Bây giờ nàng sống rất tốt, mới xuất quan cách đây không lâu.”
Nguyệt Phù chưa kịp hỏi gì thì Trường Ly đã ngoái đầu lại bảo Yên Cửu: “Huynh ấy là bạn cũ của một kiếm linh ta quen hồi xưa.”
Yên Cửu thoáng tần ngần, cô nhóc kiếm linh nhà chàng quảng giao ghê, ngay cả yêu đụng phải lúc làm nhiệm vụ mà cũng là bạn cũ của bạn.
Thừa dịp nói chuyện, Trường Ly đẩy vội nồi cải thảo nấu lục cầu ra đằng sau rồi nháy mắt ra hiệu cho Yên Cửu.
Yên Cửu cuống lên, tính phi tang cái nồi kia.
Nếu là bạn cũ của bạn thì không thể cho hắn ăn bậy bạ được.
Yên Cửu ghé sát vào tai nàng giải thích: “Thỏ yêu thuộc Yêu tộc nên hắn không coi đám thỏ bình thường chưa phát triển trí tuệ là đồng loại của mình đâu.”
Bấy giờ, Tiểu Lữ cô nương đột nhiên hỏi: “Hai muội có biết chơi nhạc cụ không?”
Trường Ly khựng một thoáng rồi lí nhí nói: “Gõ chiêng có tính không?”
Tiểu Lữ cô nương mím môi cố nín cười, “Gõ chiêng không tính.”
Trường Ly cố nghĩ thêm vì không biết mình có cần chơi nhạc cho thỏ yêu nghe không.
Đây là một cơ hội tốt để gặp trực tiếp thỏ yêu, nàng không thể bỏ lỡ được.
Trường Ly không cam tâm hỏi tiếp: “Đánh trống thì sao? Ta biết đánh trống.”
Tiểu Lữ cô nương từ chối rất lịch sự nhưng quả quyết rồi nhìn sang Yên Cửu hỏi, “Còn muội thì sao?”
Yên Cửu cố ép giọng cho giống giọng con gái, “Ta biết đánh đàn cổ.”
Mắt Tiểu Lữ cô nương sáng rực lên.
“Thế thì tốt quá, vậy từ hôm nay trở đi muội phụ trách việc chơi đàn cho đám thỏ này nghe nhé.”
Yên Cửu trợn tròn mắt, chàng cứ tưởng Tiểu Lữ hỏi họ có biết chơi nhạc cụ không là để biểu diễn cho thỏ yêu xem, sao lại biến thành chơi cho đám thỏ này nghe chứ? Chàng tò mò hỏi lại: “Tiểu Lữ cô nương, sao bọn ta lại phải đánh đàn cho thỏ nghe thế?”
Tiểu Lữ cô nương nghiêm mặt nói, “Nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn mình là phục vụ thỏ tiên đại nhân, mà cho đại nhân ăn no lại là chuyện tối quan trọng.”
“Đánh đàn cho thỏ nghe sẽ giúp chúng ổn định cảm xúc, thả lỏng tâm trạng, có thế thì thịt chúng mới tươi ngon săn chắc.”
Rồi cô ta hỏi Trường Ly: “Muội không biết chơi nhạc cụ nhưng có biết hát không?”
Trường Ly lắc đầu, nàng ngu nhạc bẩm sinh, hễ hát bài nào là lạc điệu bài đó.
Tiểu Lữ cô nương suy nghĩ rồi nói, “Nếu vậy thì muội phụ trách chuyện mát xa và chải lông cho đám thỏ nhé.”
Tiểu Lữ cô nương mang một cây đàn, dụng cụ mát xa và lược tới cho họ, sau khi dặn dò tỉ mỉ mấy câu thì rời khỏi đó, bỏ lại Trường Ly và Yên Cửu ngơ ngác nhìn đám thỏ.
Trường Ly nghịch chiếc lược trong tay, đề nghị: “Hay bọn mình vào việc luôn đi?”
Yên Cửu ôm đàn cổ, yên lặng bắt đầu.
Tiếng đàn chầm chậm vang lên trong hang, đám thỏ dỏng tai nghe một lát rồi thoải mái rúc vào ổ khoái chí híp mắt lại.
Trường Ly rón rén tới gần một con thỏ trắng, thử vuốt lông nó mấy cái. Con thỏ ngoan ngoãn nằm yên cho nàng vuốt, không nhúc nhích gì cả.
Trường Ly chớp chớp mắt, giơ chiếc lược trong tay lên bắt đầu chải lông cho nó.
Nghe tiếng đàn cổ, đám thỏ mơ màng gà gật.
Trường Ly chải lên chải xuống, thỉnh thoảng lại có vài cọng lông mảnh chao liệng trong không khí.
Yên Cửu gảy đàn với khuôn mặt chết lặng. Lúc chàng học đàn cổ đâu ngờ có ngày mình sẽ phải đánh đàn cho đám thỏ nuôi lấy thịt nghe chứ.
Mới đầu Trường Ly chải lông thỏ rất nhiệt tình, nhưng sau một hồi lâu, nàng bắt đầu mỏi tay nên lén làm dối.
Trường Ly vừa chải dối vừa khẽ hỏi Yên Cửu: “Trông có vẻ cái hang này sâu lắm, chẳng biết tên thỏ yêu kia trốn ở góc nào?”
“Và cả những cô gái bị đưa tới đây trong hội đèn lồng suốt nhiều năm qua nữa, chắc chắn không chỉ có mình Tiểu Lữ cô nương, chẳng biết họ được sắp xếp ở đâu, đâu thể sai cả đám đi chăm thỏ được.”
Yên Cửu thờ ơ gảy đàn, nhìn sâu vào hang, “Chỗ này đâu đâu cũng sực nức mùi thỏ, chắc chắn đây là nơi thường trú của con thỏ yêu kia, sớm muộn gì bọn mình cũng gặp nó thôi.”
“Còn về mấy cô gái kia thì nhìn Tiểu Lữ cô nương là biết chắc họ không sao cả. Tên thỏ yêu này thích ăn đồ kho, lại còn trộm khoai, không giống một con yêu ghê gớm.”
Trường Ly càng thắc mắc hơn, “Nếu thế thật thì chẳng những tên thỏ yêu này không làm chuyện gì tàn ác gì mà còn chữa bệnh cho người ta và che chở trấn Lưu Vân, sao nhiệm vụ lại bảo là thỏ yêu làm loạn chứ?”
Tiếng đàn của Yên Cửu thoáng im bặt, chàng thủng thẳng đáp: “Ta sực nghĩ tới một chuyện, bọn mình đã tới trấn Lưu Vân nhiều ngày nhưng nàng có trông thấy nơi nào nhận khám chữa bệnh không?”
Trường Ly suy nghĩ rồi chợt phát hiện: “Trong trấn chẳng có chỗ nào nhận khám chữa bệnh, cũng không có hiệu thuốc, lại càng không có đại phu.”
Yên Cửu lại hỏi: “Thế trong trấn ngoài miếu thỏ tiên ra thì còn chùa miếu hay đạo quán nào nữa không?”
Trường Ly ngẫm ngợi.
Yên Cửu nghiêm túc nói: “Dù thỏ yêu có làm việc tốt đi chăng nữa thì chuyện hắn làm cũng ảnh hưởng tới lợi ích của một nhóm người. Dân chúng bị bệnh không tìm đại phu mà chỉ khấn thỏ yêu; gặp chuyện không tìm quan phủ mà chỉ khấn thỏ yêu; mọi lễ vật cúng tế dồn cả cho hắn còn chùa miếu khác lại lạnh ngắt khói hương.”
Mắt Trường Ly lóe sáng, “Cứ thế mãi thì chắc chắn sẽ khiến đám đại phu, hòa thượng và đạo sĩ cảm thấy bất mãn.”
Yên Cửu gật đầu tán đồng, “Nếu muốn biết rốt cuộc kẻ đứng sau thúc đẩy chuyện này là ai thì bọn mình chỉ cần xem ai là kẻ ngấm ngầm bày ra chuyện hiến tế trong hội đèn lồng là biết ngay.”
Vừa nói, chàng vừa gửi bùa đưa tin cho Dư sư huynh.
“Cứ để Dư sư huynh đi nghe ngóng tin tức trong trấn Lưu Vân, còn bọn mình ở đây tìm cách tiếp cận thỏ yêu, đến lúc đó mọi chuyện ắt sẽ hai năm rõ mười.”
Trường Ly thổi rớt nắm lông thỏ dính trên lược, “Nhưng giờ bọn mình chỉ có thể tiếp cận mỗi đàn thỏ nuôi lấy thịt này thôi chứ chẳng thấy bóng dáng thỏ yêu đâu cả.”
Yên Cửu ho khẽ một tiếng, ngước cằm lên nói, “Đã đến lúc dùng tới tài nấu nướng đỉnh cao của ta rồi.”
Trường Ly nhíu mày, “Nhưng bọn mình hết khoai rồi.”
Yên Cửu bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ ta chỉ nướng được mỗi khoai thôi à?”
Trường Ly dè dặt đáp, “Trong mấy món dành cho người thì huynh chỉ nướng được mỗi khoai thật mà.”
Yên Cửu trịnh trọng nói: “Nhưng hắn là yêu chứ có phải người đâu. Nhân tộc yếu ớt nên dễ ngộ độc còn đa phần Yêu tộc đều có da dày thịt béo, không gì là không ăn được.”
Trường Ly nhớ Tiểu Lữ từng kể mỗi bữa thỏ yêu đều ăn sạch không chừa mẩu xương nào thì chàng bị thuyết phục ngay.
Mà cho dù thỏ yêu có bị ngộ độc thì hắn cũng giỏi y thuật mà, hẳn kê đơn tự chữa cho mình chỉ là chuyện nhỏ!
Hai người làm đến giờ cơm thì Tiểu Lữ tới đưa cho họ hai hộp đồ ăn, bấy giờ Yên Cửu mới khéo léo hỏi xem liệu mình có thể tự nấu ít đồ ăn không.
Tiểu Lữ đồng ý ngay: “Muội cứ mượn phòng bếp mà dùng. Nếu tay nghề của muội tốt thì biết đâu lại được thỏ tiên đại nhân để mắt rồi có vinh hạnh nấu cho ngài ấy một bữa cũng nên.”
Nhớ đến hai củ khoai thình lình bị chôm mất, Yên Cửu nghĩ bụng: Đã nấu rồi còn gì, đại nhân nhà cô thích lắm.
Tiểu Lữ dẫn hai người tới phòng bếp rồi nhắc: “Nguyên liệu nấu ăn ở đây dùng sao cũng được, nhưng đám thỏ đại nhân nuôi thì muội tuyệt đối không được nấu bừa đâu, vì đại nhân biết rõ có bao nhiêu con đấy.”
Yên Cửu gật đầu đồng ý.
Sau khi Tiểu Lữ đi khỏi đó, Trường Ly và Yên Cửu bắt đầu lục lọi phòng bếp.
Trường Ly tìm được một bắp cải thảo, một bó hành lá và một ít nguyên liệu nấu ăn linh tinh.
Thấy Yên Cửu tự tin đầy mình mà cầm dao tính thái cải thảo, Trường Ly vội mở miệng ngăn: “Lần trước huynh nướng khoai thơm lừng nên mới dụ thỏ yêu đến, nếu lần này huynh nấu cải thảo không đủ thơm thì e là không hiệu quả đâu."
Yên Cửu vẫy cái muôi, “Xào cải thảo thôi mà, có gì khó đâu chứ?”
Trường Ly nhắc khéo: “Huynh ngẫm lại mùi thơm của món thịt kho Trần thị đi, huynh cảm thấy mình nấu thắng món ấy để dụ thỏ yêu tới không?”
Yên Cửu chần chờ, đúng là mùi thơm của món kho kia quá sức hấp dẫn.
Trường Ly đảo mắt, “Nhưng huynh có một món chắc chắn ăn đứt món ấy.”
Yên Cửu nhất thời không nghĩ ra, “Món gì?”
Trường Ly chỉ vào túi chứa đồ của chàng, “Cháo lục cầu đó! Chắc lục cầu nấu cải thảo sẽ không có biến gì đâu!”
Nói là làm luôn.
Yên Cửu nhanh nhẹn nhóm lửa bắc nồi, bắt đầu nấu món cháo lục cầu thân thương của mình.
Trong lúc chàng nấu, kẻ bị hành hạ nhiều nhất là Trường Ly, vì nàng ngửi mùi thơm trong nồi nhưng lại không thể dùng hình người nếm thử được.
Trường Ly vừa nuốt nước miếng cố kiềm chế cơn thèm, vừa nói: “Yên Tiểu Cửu, hay nhân lúc bọn mình ở đây huynh hãy học lỏm bí quyết kho thịt đi. Không cần học đủ mười phần đâu, chỉ cần học được năm sáu phần thì đã tốt lắm rồi.”
Yên Cửu tập trung canh lửa, đáp: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Khi cháo lục cầu sắp chín, Yên Cửu bỏ cải thảo đã sơ chế trước đó vào rồi rồi khuấy cẩn thận.
Lúc nấu xong, Yên Cửu vẫn luôn để ý động tĩnh xung quanh nhanh chóng ngửi thấy mùi yêu khí xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Chắc vì đây là hang ổ của mình nên thỏ yêu không thoắt ẩn thoắt hiện như trước.
Hắn thoải mái đi vào phòng bếp, hỏi thẳng hai người đang bận rộn trước lò: “Hai người là nữ đầu bếp mới tới à?”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp, ngoài chơi đàn cho thỏ nghe thì giờ chàng lại có thể cái danh nữ đầu bếp nữa hả?
Còn đôi ngươi của Trường Ly bỗng co lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Nàng quay phắt đầu lại nhìn bóng dáng thân quen ngoài cửa, “Nguyệt Phù!”
Cái bóng ngoài cửa hơi khựng lại, khẽ rung rinh đôi tai thỏ trắng như tuyết hai cái, hỏi với giọng hoang mang, “Cô biết ta à?”
Yên Cửu cũng nhìn Trường Ly thắc mắc: “Nàng quen hắn sao?”
Niềm vui sướng khi gặp lại bạn thỏ cũ của Trường Ly tức khắc vơi bớt một nửa.
Toi rồi, với thân phận linh kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông như bây giờ thì nàng đâu thể quen biết Nguyệt Phù đến từ Yêu giới được.
Đầu Trường Ly nảy số cực nhanh, nàng mở miệng hỏi Nguyệt Phù: “Có phải huynh hay tới chỗ bà cụ Thân mua bánh hoa mơ không?”
Nguyệt Phù cụp tai xuống vì thấy khó hiểu, “Sao cô biết?”
Trường Ly: “Ta có một người bạn cũng thích mua bánh hoa mơ của bà cụ Thân, ta từng nghe nàng nhắc tới huynh.”
Nguyệt Phù: “Bạn cô là...”
Trường Ly: “Nàng là kiếm linh.”
Ánh mắt Nguyệt Phù bỗng chốc thay đổi.
Chỉ có một kiếm linh từng mua bánh hoa mơ với hắn.
Chính là thanh kiếm năm ấy gặp hỏa hoạn và bị thiêu rụi trong ngôi nhà kia.
Nguyệt Phù đi tới trước mặt Trường Ly, cặp mắt đỏ lòm của thỏ chưa từng sắc bén như thế bao giờ.
“Bây giờ nàng đang ở đâu?”
Trường Ly giật giật khóe môi, “Bây giờ nàng sống rất tốt, mới xuất quan cách đây không lâu.”
Nguyệt Phù chưa kịp hỏi gì thì Trường Ly đã ngoái đầu lại bảo Yên Cửu: “Huynh ấy là bạn cũ của một kiếm linh ta quen hồi xưa.”
Yên Cửu thoáng tần ngần, cô nhóc kiếm linh nhà chàng quảng giao ghê, ngay cả yêu đụng phải lúc làm nhiệm vụ mà cũng là bạn cũ của bạn.
Thừa dịp nói chuyện, Trường Ly đẩy vội nồi cải thảo nấu lục cầu ra đằng sau rồi nháy mắt ra hiệu cho Yên Cửu.
Yên Cửu cuống lên, tính phi tang cái nồi kia.
Nếu là bạn cũ của bạn thì không thể cho hắn ăn bậy bạ được.
Danh sách chương