Nguyệt Phù hấp háy mắt. Hắn bị chuyện một người sờ sờ trước mắt tự dưng biến thành kiếm quen đả kích nên nhất thời không biết nên bày tỏ niềm vui được gặp lại bạn cũ trước hay hỏi thăm quá khứ của nàng trước.
Không rối rắm bao lâu, trong đầu Nguyệt Phù đã thình lình hiện lên câu Trường Ly nói lúc trước.
Khó khăn lắm hắn mới dựng thẳng tai lên vì kích động, bất giác ha một tiếng.
“Ta có một người bạn hả?”
Giọng Trường Ly nghe vừa lí nhí vừa yếu ớt, ngay cả tua kiếm cũng vô thức rủ xuống vì chột dạ.
“Thì là kiểu bạn của Schrodinger đó.”
(*) Bạn của Schrodinger là tiểu thuyết của tác giả Mạc Mạc Mạc Kỉ kể về một người bạn không tồn tại.
Nguyệt Phù đơ ra một thoáng, nhất thời không hiểu mô tê gì.
“Schro gì cơ?”
Trường Ly vội vung tua kiếm, “Chuyện này không quan trọng, ta có thể giải thích...”
Nguyệt Phù tiện tay nhặt bộ váy kia lên rồi khoanh tay trước ngực, liếc xéo Trường Ly.
“Vậy cô nói đi, ta nghe đây.”
Trường Ly lược bớt khúc mình lưu lạc đến Nhân tộc thế nào, chỉ tập trung kể khúc quan trọng là mình đã bị mang về Mộ Kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông để chữa trị.
Kể xong câu cuối, nàng không quên dặn khẽ: “Bọn họ không biết ta là kiếm tới từ Yêu giới nên huynh đừng lỡ lời trước mặt Tiểu Cửu đấy, huynh ấy là Kiếm tu chính thống.”
Nguyệt Phù ngắm Trường Ly một lượt từ trên xuống dưới, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của nàng.
Nhân tộc luôn có nhiều thành kiến về Yêu tộc mà bọn Kiếm tu thì lại càng cố chấp hơn, nhỡ biết được xuất xứ của Trường Ly thì ai biết bọn họ sẽ làm chuyện cực đoan gì chứ.
Nguyệt Phù vừa nghĩ vừa cảm thán: “Bé Trường Ly đỉnh quá đi mất, không ngờ sau ngần ấy năm không gặp, cô đã thâm nhập vào nội bộ Kiếm tông rồi.”
Trường Ly đang tính đáp lời hắn thì sòng bạc bỗng vang tiếng huyên náo.
Ngay sau đó, gã mới vào bị hai tên đô con vứt ra ngoài.
“Tôn tam thiếu gia, đã rỗng túi còn tới sòng bạc làm gì hả? Mau về nhà nghịch bùn đi.”
Gã kia phủi bộ đồ nhăn nhúm, mặt đỏ bừng lên.
“Ai nói ta không có tiền hả? Chẳng qua hôm nay ta đi vội quá nên quên mang theo thôi. Tiền ta mượn máyd ông thì mấy ông cứ tới thẳng phủ họ Tôn mà đòi.”
Hai tên đô con liếc nhau rồi cười phá lên.
“Tôn tam thiếu gia, cậu tưởng phủ họ Tôn vẫn còn là phủ họ Tôn thuở trước hay sao? Giờ khác xưa rồi, nhà họ Tôn các cậu phải dùng hết nhà đất để gán nợ, chỉ còn mỗi cái nhà thờ tổ thì đào đâu ra bạc.”
Gã kia đỏ lan xuống cổ, lớn tiếng cãi: “Ai nói nhà ta không có bạc, chỉ toàn là tin vịt!”
Tên đô con chẳng thèm đôi co với gã, cứ thế đóng sập cửa lại không buồn đếm xỉa gì nữa.
Gã Tôn tam thiếu gia này tức tối giậm chân huỳnh huỵch, trỏ vào trong chửi đổng, “Cái khỉ gì vậy! Đúng là đồ giậu đổ bìm leo, mắt chó khinh người.”
Gã vừa lẩm bẩm vừa căm tức xoay người đi, lúc ngước lên trông thấy Nguyệt Phù đứng cạnh thì không khỏi nhíu mày.
“Ngươi là kẻ mới đứng trước phủ nhà ta đúng không? Ngươi theo dõi ta à?”
Nguyệt Phù chưa kịp giải thích thì Tôn tam thiếu gia đã híp cặp mắt vốn chẳng to lại, nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là đại ca ta sai ngươi theo dõi ta nhé?”
Trường Ly nghe vậy thì sáng mắt lên.
Thoạt trông có vẻ gã Tam thiếu gia này chẳng thông minh lắm, ngay cả lý do cũng nghĩ hộ họ luôn, đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Nàng vội thọc Nguyệt Phù một cái, “Mau nói “Đại thiếu gia cũng chỉ muốn tốt cho Tam thiếu gia” đi.”
Nguyệt Phù chưa kịp định thần đã mở miệng lặp lại y chang.
Tôn tam thiếu gia lập tức trợn mắt mắng xằng.
“Hừ, muốn tốt cho ta cái nỗi gì? Huynh ấy sợ ta tiêu tiền thì có.”
Đoạn, Tôn tam thiếu gia lia mắt nhìn cổ tay áo rủ bên hông của Nguyệt Phù, mở miệng hỏi: “Này, ngươi ra ngoài làm việc chắc có đem theo bạc chứ hả?”
Trường Ly lập tức nói: “Lấy ít bạc ra dụ gã ta cắn câu đi.”
Nguyệt Phù lục lọi ống tay áo hồi lâu mới tiếc nuối móc vài mẩu bạc vụn ra.
“Xùy, có tí thế này thôi hả? Xem ra làm công cho đại ca cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.”
Tuy miệng Tôn tam thiếu gia giở giọng bỉ bai nhưng tay lại nhanh nhẹn quơ hết số bạc vụn kia.
Gã ước chừng mấy lạng bạc vụn trong tay rồi nhìn sòng bạc đang đóng chặt cửa với ánh mắt không cam tâm.
“Chút tiền này chẳng đủ chơi một ván nữa, nhưng nếu cố thì cũng uống được vài ngụm rượu.”
Tôn tam thiếu gia chuyển hướng, thoăn thoắt đi sang một con hẻm khác.
Trường Ly và Nguyệt Phù lập tức bám theo.
Tôn tam thiếu gia mặc kệ cái đuôi phía sau.
Trót cầm tiền của người ta thì đành đi chung vậy.
Nếu không có tên này thì ai biết đại ca lại sai ai theo dõi gã nữa.
Tôn tam thiếu gia đi vào một quán rượu ở góc hẻm, ngồi ngay xuống một bàn trống rồi gân cổ lên gọi: “Chủ quán, cho ta một vò rượu lâu năm.”
Hiển nhiên chủ quán cũng quen gã, phản ứng đầu tiên là: “Tôn tam thiếu gia, tiếc quá đi mất, hôm nay rượu vừa bán hết rồi, hay hôm khác ngài lại tới nhé?”
Tôn tam thiếu gia hừ khẩy một tiếng, ném mấy lạng bạc vụn chưa cầm nóng tay xuống bàn.
“Hôm nay ta có mang theo tiền, không ghi sổ đâu.”
Mấy mẩu bạc vụn lăn lông lốc hai vòng, lóe ánh bạc sáng loáng.
Thấy là bạc thật, nụ cười trên mặt chủ quán tức khắc chân thành hơn ba phần.
“Ôi, ta lẩm cẩm quá, suýt thì quên sau bếp còn ít hàng tồn kho. Ngài chờ một lát nhé, để ta mang rượu lên cho ngài ngay!”
Bấy giờ Tôn tam thiếu gia mới hài lòng vắt tréo chân phán bừa: “Có mỗi cái chiêu vặt này mà đòi lừa mình.”
Trường Ly nhìn hai người họ trò chuyện mà thầm líu lưỡi.
Xem ra nhà họ Tôn giờ đã nghèo túng thật, có vẻ như gã Tôn tam thiếu gia này đang nợ như chúa chổm, ngay cả chủ quán rượu cũng biết chuyện gã rỗng túi.
Nguyệt Phù yên lặng ngồi ở băng ghế bên cạnh.
Rượu này mua bằng tiền của hắn, không thể để người nhà họ Tôn chiếm hời được.
Thoạt trông có vẻ Tôn tam thiếu gia khá chán đời, chủ quán vừa bê rượu lên là gã gấp gáp rót đầy một ly rồi ngửa cổ tu sạch ngay.
Chưa uống xong hai ly, gã đã bắt đầu kể khổ với Nguyệt Phù.
“Ngươi là người hầu của đại ca nên chắc cũng sung túc, dù sao bây giờ đại ca cũng giữ hết của nả trong nhà. Nhưng ta thì không được vậy, ngoài ít bạc được phân mỗi tháng chẳng đủ uống rượu thì chẳng có gì sất, ai chịu nổi cuộc sống túng quẫn như vậy chứ.”
Nguyệt Phù lẳng lặng cầm chiếc ly khác lên nhấp một ngụm, sau đó hắn giật nảy mình, suýt lòi cả tai vì vị rượu cay xè.
Hắn bèn đẩy phắt ly rượu sang một bên, bắt đầu ngồi tiếc bạc.
Thằng nhãi ranh nhà họ Tôn này chẳng những phá của nhà mình mà còn dùng bạc của hắn để mua thứ khó nuốt thế nữa.
Sau khi nghe Tôn tam thiếu gia lải nhải một tràng, Trường Ly bảo Nguyệt Phù: “Huynh lừa gã ta kể thêm đi, nhất là tin tức về tên Tôn đại thiếu gia kia. Nếu hắn là người nắm quyền của nhà họ Tôn thì chắc chắn hắn chính là người giở mấy trò bẩn tưởi kia.”
Nguyệt Phù rót đầy một ly rượu cho Tôn tam thiếu gia rồi bắt đầu nhập vai.
“Đại thiếu gia cũng khổ lắm ạ...”
Mới nghe được nửa câu, Tôn tam thiếu gia đã nổi cáu ngay.
“Đại ca cũng khổ á? Huynh ấy thì có gì mà khổ hả! Hôm nay uống trà với đạo sĩ này, ngày mai chơi cờ với hòa thượng kia, ngày nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện, có mấy khi thấy huynh ấy ở nhà đâu chứ.”
Nghe vậy, Trường Ly thấy phấn khích ngay.
“Nguyệt Phù Nguyệt Phù, huynh mau hỏi thêm về hòa thượng và đạo sĩ đi.”
Nguyệt Phù ho khẽ hai tiếng rồi nghiêm túc nói: “Tam thiếu gia, ngài uống quá chén rồi, Đại thiếu gia đi gặp hòa thượng với đạo sĩ bao giờ chứ?”
Tôn tam thiếu gia lảo đảo giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt Nguyệt Phù.
“Ngươi, các ngươi đừng hòng lừa ta, tuy ta vô dụng nhưng không có tí gió thổi cỏ lay nào trong phủ qua nổi mắt ta đâu nhé.”
Mặt Nguyệt Phù trông càng nghiêm túc hơn.
“Tam thiếu gia à, Đại thiếu gia chưa từng gặp mấy người ngài kể thật mà.”
Tôn tam thiếu gia đỏ gay mặt, chỉ vào mắt mình.
“Nói, nói bậy, ta biết lâu rồi nhé. Cứ ngày đuôi năm hàng tháng là lại có kẻ lén lút tới nhà tìm đại ca. Ngày mười lăm tháng trước trăng tròn vành vạnh, ta đứng xa trông thấy một tên hòa thượng trọc đầu đi vào cổng, đầu hắn còn sáng loang loáng trong đêm cơ mà.”
(*) Ý là mấy ngày 5, 15, 25 á mà bí không biết edit sao.
Nguyệt Phù hoàn toàn đắm chìm trong vai người hầu, hắn đè vò rượu bên cạnh lại hòng cản Tôn tam thiếu gia uống tiếp.
“Sáng loang loáng gì chứ, chắc chắn hôm ấy ngài uống say nên nhìn lầm rồi.”
Ai cũng biết càng khuyên thì đám say càng hăng máu.
Tôn tam thiếu gia hất tay Nguyệt Phù ra, ôm khư khư vò rượu uống một ngụm to rồi lau bừa chỗ rượu tràn ra khóe miệng.
“Nhìn lầm gì chứ, tuy mắt ta ti hí nhưng tinh lắm nhé, chẳng những ta trông thấy cái đầu trọc sáng loang loáng mà còn thấy cả cây phất trần của lão đạo sĩ nữa, chẳng phải đó là người của Thanh Vân đạo quán hồi xưa à? Bọn họ cứ lén la lén lút, chẳng biết đang làm chuyện mờ ám gì.”
Trường Ly thật muốn nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô Tôn tam thiếu gia.
Phá gia chi tử là sao? Chính như Tôn tam thiếu gia đó.
Chuyện đàng hoàng thì không lo, nhưng chuyện xấu gì cũng chõ mặt vào.
Ngoài ăn nhậu chơi bời ra còn tung hê hết bí mật trong nhà mình cho người ngoài biết.
E là Tôn đại thiếu gia toan tính bao lâu cũng chẳng thể ngờ thằng em mình lại “giỏi” cỡ này.
Tôn tam thiếu gia uống nhiều quá nên mắt bắt đầu lờ ra.
Gã đang định giơ tay rót rượu thì gục xuống bàn.
Trán gã va xuống mặt bàn gỗ kêu cộp một tiếng.
Nghe vậy, Trường Ly tự dưng thấy đau trán theo.
Chủ quán đi ngang thấy vậy bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Tửu lượng cùng lắm là nửa vò mà lần nào cũng gọi cả vò làm chi không biết.”
Vì bọn họ đã lấy được tin tức hữu ích nên gã thiếu gia say như chết này chẳng còn tác dụng gì nữa.
Trường Ly và Nguyệt Phù chuẩn bị quay lại hội họp với Yên Cửu.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi quán rượu, vòng vèo về nhà họ Tôn.
Chủ quán vừa quay qua quay lại đã thấy trong quán chỉ còn mỗi con ma men.
Ông ta không kìm được mà lẩm bẩm: “Đáng lẽ mình nên tính thêm ít bạc, lần nào say cũng nằm bẹp trong quán làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của mình.”
Bên kia, Trường Ly và Nguyệt Phù đã quay lại trước cổng phủ họ Tôn nhưng không thấy Yên Cửu ở đó.
Trường Ly nhìn bức tường vây nói, “Chắc Tiểu Cửu lẻn vào phủ rồi, đúng lúc ta đã biến thành kiếm, bay vào thám thính rất tiện.”
Nguyệt Phù sờ cằm, “Ta có thể biến về nguyên hình.”
Vừa dứt lời, Nguyệt Phù đột nhiên biến mất, thay vào đó là một con thỏ to cỡ bàn tay.
Trường Ly nhìn bóng thỏ quen thuộc, gằn giọng nói: “Nguyệt Phù, quả nhiên huynh chính là kẻ đã cướp khoai lang của ta.”
Con thỏ nhỏ ngại ngùng ngó sang hướng khác, hôm ấy vì ăn khoai no quá mà hắn ăn ít hẳn một đĩa đồ kho.
“Chẳng phải vì ta không biết hình người của cô sao? Hơn nữa bọn cô nướng khoai trong miếu thỏ tiên làm ta tưởng bọn cô muốn cúng cho ta mà.”
Trường Ly nhìn con thỏ hùng hồn giảo biện, chậm rãi thở dài một hơi.
Thôi, coi như hai củ khoai lang kia là quà tặng bạn cũ mừng ngày gặp lại đi.
Nếu là con thỏ khác thì kiểu gì nàng cũng phải tẩn hắn một trận cho bõ tức.
Một kiếm một thỏ rón rén trèo tường vào phủ họ Tôn, sau đó rối rắm nhìn chằm chặp khoảng sân trước mặt.
Trường Ly suy nghĩ rồi nói, “Nếu Đại thiếu gia đang nắm quyền phủ họ Tôn thì chắc hắn sẽ ở nhà chính, bọn mình tới đó xem trước đi.”
Nhà chính luôn ở chính giữa phủ nên không khó tìm.
Lúc này Trường Ly chợt lấy làm may mắn vì phủ họ Tôn đã nghèo túng nên chỉ còn mỗi căn nhà này.
Nếu cả con hẻm đều là nhà hắn thì chẳng biết phải bắt đầu tìm từ đâu.
Bọn họ rón ra rón rén đi vào nhà chính, dọc đường không hề gặp bất cứ tôi tớ nào.
Nguyệt Phù lanh lẹ nhảy lên cầu thang, “Dù sao nhà họ Tôn cũng là nhà giàu, đâu đến nỗi đuổi sạch tôi tớ đi nhỉ?”
Trường Ly khẽ nói: “Nhìn Tôn tam thiếu gia là biết hầu hết chủ nhân trong phủ không biết làm gì, ngay cả ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, không có tôi tớ thì biết sống kiểu gì. Bọn mình không thấy ai ở đây thì có lẽ vì nơi này cất giấu bí mật không thể để người khác biết cũng không biết chừng.”
Nguyệt Phù rung tai tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ đi vào gian phòng ngủ đầu tiên, đang định tra xét thì nghe tiếng mở cửa kẽo kẹt.
Trường Ly và Nguyệt Phù lập tức chui xuống gầm giường.
Người này vừa bước vào phòng thì ở gian ngoài chợt vang tiếng người trò chuyện.
Người mới tới nhìn quanh phòng, tia được gầm giường là khom lưng chui xuống vào ngay, sau đó bắt gặp một cặp mắt thỏ đỏ lòm.
Chàng cố khống chế linh lực vô thức lưu động vì bị kích động, cố tỏ vẻ bình thản nói: “Thỏ huynh, trùng hợp ghê.”
Nguyệt Phù rụt rè gật đầu chào chàng.
Trường Ly cảm thấy gầm giường chật chội hẳn, khẽ nói: “Sao huynh lại chọn chỗ này, chen chúc mệt quá.”
Yên Cửu cúi xuống, bấy giờ mới trông thấy thanh kiếm mảnh dài đang núp chung chỗ với mình.
Chàng ngẩn ra, “Sao nàng lại biến thành kiếm rồi?”
Trường Ly: “Tại Dư sư huynh không đáng tin đó, huynh ấy chẳng thèm bảo ta là thuốc hóa hình có thời hạn. Nếu huynh ấy chịu nói sớm thì ta đâu đến nỗi chưa kịp ăn miếng đùi thỏ kho nào đã biến về nguyên hình chứ.”
Yên Cửu đang định mở miệng thì cửa phòng bị mở ra.
Một người một kiếm một thỏ dưới gầm giường bỗng im bặt.
Hai tiếng bước chân từ từ tới gần.
Một giọng đàn ông lạ hoắc vang lên trong phòng: “Chúng ta đã báo tin lâu lắm rồi mà, đáng lẽ giới tu đạo phải hành động rồi chứ?”
Một giọng già hơn lên tiếng: “Quy Nguyên Kiếm tông ở gần chỗ chúng ta nhất, nếu tính thời gian thì lẽ ra phải có người tới điều tra rồi. Nhưng này Tôn đại thiếu gia, dù kế hoạch của chúng ta có kín kẽ cỡ nào thì cũng phải đề phòng thằng ranh không nên thân nhà cậu làm hỏng chuyện đấy nhé.”
Tôn đại thiếu gia khựng lại, “Ta sẽ coi chừng thằng em mình và dặn nó đừng ra ngoài sinh sự nữa.”
Trường Ly dưới gầm giường nghe vậy thì thầm thấy buồn cười.
Muộn rồi nhé, Tôn tam thiếu gia đã bóc trần mấy người, ngay cả quần lót cũng không chừa lại rồi.
Không rối rắm bao lâu, trong đầu Nguyệt Phù đã thình lình hiện lên câu Trường Ly nói lúc trước.
Khó khăn lắm hắn mới dựng thẳng tai lên vì kích động, bất giác ha một tiếng.
“Ta có một người bạn hả?”
Giọng Trường Ly nghe vừa lí nhí vừa yếu ớt, ngay cả tua kiếm cũng vô thức rủ xuống vì chột dạ.
“Thì là kiểu bạn của Schrodinger đó.”
(*) Bạn của Schrodinger là tiểu thuyết của tác giả Mạc Mạc Mạc Kỉ kể về một người bạn không tồn tại.
Nguyệt Phù đơ ra một thoáng, nhất thời không hiểu mô tê gì.
“Schro gì cơ?”
Trường Ly vội vung tua kiếm, “Chuyện này không quan trọng, ta có thể giải thích...”
Nguyệt Phù tiện tay nhặt bộ váy kia lên rồi khoanh tay trước ngực, liếc xéo Trường Ly.
“Vậy cô nói đi, ta nghe đây.”
Trường Ly lược bớt khúc mình lưu lạc đến Nhân tộc thế nào, chỉ tập trung kể khúc quan trọng là mình đã bị mang về Mộ Kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông để chữa trị.
Kể xong câu cuối, nàng không quên dặn khẽ: “Bọn họ không biết ta là kiếm tới từ Yêu giới nên huynh đừng lỡ lời trước mặt Tiểu Cửu đấy, huynh ấy là Kiếm tu chính thống.”
Nguyệt Phù ngắm Trường Ly một lượt từ trên xuống dưới, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của nàng.
Nhân tộc luôn có nhiều thành kiến về Yêu tộc mà bọn Kiếm tu thì lại càng cố chấp hơn, nhỡ biết được xuất xứ của Trường Ly thì ai biết bọn họ sẽ làm chuyện cực đoan gì chứ.
Nguyệt Phù vừa nghĩ vừa cảm thán: “Bé Trường Ly đỉnh quá đi mất, không ngờ sau ngần ấy năm không gặp, cô đã thâm nhập vào nội bộ Kiếm tông rồi.”
Trường Ly đang tính đáp lời hắn thì sòng bạc bỗng vang tiếng huyên náo.
Ngay sau đó, gã mới vào bị hai tên đô con vứt ra ngoài.
“Tôn tam thiếu gia, đã rỗng túi còn tới sòng bạc làm gì hả? Mau về nhà nghịch bùn đi.”
Gã kia phủi bộ đồ nhăn nhúm, mặt đỏ bừng lên.
“Ai nói ta không có tiền hả? Chẳng qua hôm nay ta đi vội quá nên quên mang theo thôi. Tiền ta mượn máyd ông thì mấy ông cứ tới thẳng phủ họ Tôn mà đòi.”
Hai tên đô con liếc nhau rồi cười phá lên.
“Tôn tam thiếu gia, cậu tưởng phủ họ Tôn vẫn còn là phủ họ Tôn thuở trước hay sao? Giờ khác xưa rồi, nhà họ Tôn các cậu phải dùng hết nhà đất để gán nợ, chỉ còn mỗi cái nhà thờ tổ thì đào đâu ra bạc.”
Gã kia đỏ lan xuống cổ, lớn tiếng cãi: “Ai nói nhà ta không có bạc, chỉ toàn là tin vịt!”
Tên đô con chẳng thèm đôi co với gã, cứ thế đóng sập cửa lại không buồn đếm xỉa gì nữa.
Gã Tôn tam thiếu gia này tức tối giậm chân huỳnh huỵch, trỏ vào trong chửi đổng, “Cái khỉ gì vậy! Đúng là đồ giậu đổ bìm leo, mắt chó khinh người.”
Gã vừa lẩm bẩm vừa căm tức xoay người đi, lúc ngước lên trông thấy Nguyệt Phù đứng cạnh thì không khỏi nhíu mày.
“Ngươi là kẻ mới đứng trước phủ nhà ta đúng không? Ngươi theo dõi ta à?”
Nguyệt Phù chưa kịp giải thích thì Tôn tam thiếu gia đã híp cặp mắt vốn chẳng to lại, nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là đại ca ta sai ngươi theo dõi ta nhé?”
Trường Ly nghe vậy thì sáng mắt lên.
Thoạt trông có vẻ gã Tam thiếu gia này chẳng thông minh lắm, ngay cả lý do cũng nghĩ hộ họ luôn, đúng là đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Nàng vội thọc Nguyệt Phù một cái, “Mau nói “Đại thiếu gia cũng chỉ muốn tốt cho Tam thiếu gia” đi.”
Nguyệt Phù chưa kịp định thần đã mở miệng lặp lại y chang.
Tôn tam thiếu gia lập tức trợn mắt mắng xằng.
“Hừ, muốn tốt cho ta cái nỗi gì? Huynh ấy sợ ta tiêu tiền thì có.”
Đoạn, Tôn tam thiếu gia lia mắt nhìn cổ tay áo rủ bên hông của Nguyệt Phù, mở miệng hỏi: “Này, ngươi ra ngoài làm việc chắc có đem theo bạc chứ hả?”
Trường Ly lập tức nói: “Lấy ít bạc ra dụ gã ta cắn câu đi.”
Nguyệt Phù lục lọi ống tay áo hồi lâu mới tiếc nuối móc vài mẩu bạc vụn ra.
“Xùy, có tí thế này thôi hả? Xem ra làm công cho đại ca cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.”
Tuy miệng Tôn tam thiếu gia giở giọng bỉ bai nhưng tay lại nhanh nhẹn quơ hết số bạc vụn kia.
Gã ước chừng mấy lạng bạc vụn trong tay rồi nhìn sòng bạc đang đóng chặt cửa với ánh mắt không cam tâm.
“Chút tiền này chẳng đủ chơi một ván nữa, nhưng nếu cố thì cũng uống được vài ngụm rượu.”
Tôn tam thiếu gia chuyển hướng, thoăn thoắt đi sang một con hẻm khác.
Trường Ly và Nguyệt Phù lập tức bám theo.
Tôn tam thiếu gia mặc kệ cái đuôi phía sau.
Trót cầm tiền của người ta thì đành đi chung vậy.
Nếu không có tên này thì ai biết đại ca lại sai ai theo dõi gã nữa.
Tôn tam thiếu gia đi vào một quán rượu ở góc hẻm, ngồi ngay xuống một bàn trống rồi gân cổ lên gọi: “Chủ quán, cho ta một vò rượu lâu năm.”
Hiển nhiên chủ quán cũng quen gã, phản ứng đầu tiên là: “Tôn tam thiếu gia, tiếc quá đi mất, hôm nay rượu vừa bán hết rồi, hay hôm khác ngài lại tới nhé?”
Tôn tam thiếu gia hừ khẩy một tiếng, ném mấy lạng bạc vụn chưa cầm nóng tay xuống bàn.
“Hôm nay ta có mang theo tiền, không ghi sổ đâu.”
Mấy mẩu bạc vụn lăn lông lốc hai vòng, lóe ánh bạc sáng loáng.
Thấy là bạc thật, nụ cười trên mặt chủ quán tức khắc chân thành hơn ba phần.
“Ôi, ta lẩm cẩm quá, suýt thì quên sau bếp còn ít hàng tồn kho. Ngài chờ một lát nhé, để ta mang rượu lên cho ngài ngay!”
Bấy giờ Tôn tam thiếu gia mới hài lòng vắt tréo chân phán bừa: “Có mỗi cái chiêu vặt này mà đòi lừa mình.”
Trường Ly nhìn hai người họ trò chuyện mà thầm líu lưỡi.
Xem ra nhà họ Tôn giờ đã nghèo túng thật, có vẻ như gã Tôn tam thiếu gia này đang nợ như chúa chổm, ngay cả chủ quán rượu cũng biết chuyện gã rỗng túi.
Nguyệt Phù yên lặng ngồi ở băng ghế bên cạnh.
Rượu này mua bằng tiền của hắn, không thể để người nhà họ Tôn chiếm hời được.
Thoạt trông có vẻ Tôn tam thiếu gia khá chán đời, chủ quán vừa bê rượu lên là gã gấp gáp rót đầy một ly rồi ngửa cổ tu sạch ngay.
Chưa uống xong hai ly, gã đã bắt đầu kể khổ với Nguyệt Phù.
“Ngươi là người hầu của đại ca nên chắc cũng sung túc, dù sao bây giờ đại ca cũng giữ hết của nả trong nhà. Nhưng ta thì không được vậy, ngoài ít bạc được phân mỗi tháng chẳng đủ uống rượu thì chẳng có gì sất, ai chịu nổi cuộc sống túng quẫn như vậy chứ.”
Nguyệt Phù lẳng lặng cầm chiếc ly khác lên nhấp một ngụm, sau đó hắn giật nảy mình, suýt lòi cả tai vì vị rượu cay xè.
Hắn bèn đẩy phắt ly rượu sang một bên, bắt đầu ngồi tiếc bạc.
Thằng nhãi ranh nhà họ Tôn này chẳng những phá của nhà mình mà còn dùng bạc của hắn để mua thứ khó nuốt thế nữa.
Sau khi nghe Tôn tam thiếu gia lải nhải một tràng, Trường Ly bảo Nguyệt Phù: “Huynh lừa gã ta kể thêm đi, nhất là tin tức về tên Tôn đại thiếu gia kia. Nếu hắn là người nắm quyền của nhà họ Tôn thì chắc chắn hắn chính là người giở mấy trò bẩn tưởi kia.”
Nguyệt Phù rót đầy một ly rượu cho Tôn tam thiếu gia rồi bắt đầu nhập vai.
“Đại thiếu gia cũng khổ lắm ạ...”
Mới nghe được nửa câu, Tôn tam thiếu gia đã nổi cáu ngay.
“Đại ca cũng khổ á? Huynh ấy thì có gì mà khổ hả! Hôm nay uống trà với đạo sĩ này, ngày mai chơi cờ với hòa thượng kia, ngày nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện, có mấy khi thấy huynh ấy ở nhà đâu chứ.”
Nghe vậy, Trường Ly thấy phấn khích ngay.
“Nguyệt Phù Nguyệt Phù, huynh mau hỏi thêm về hòa thượng và đạo sĩ đi.”
Nguyệt Phù ho khẽ hai tiếng rồi nghiêm túc nói: “Tam thiếu gia, ngài uống quá chén rồi, Đại thiếu gia đi gặp hòa thượng với đạo sĩ bao giờ chứ?”
Tôn tam thiếu gia lảo đảo giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt Nguyệt Phù.
“Ngươi, các ngươi đừng hòng lừa ta, tuy ta vô dụng nhưng không có tí gió thổi cỏ lay nào trong phủ qua nổi mắt ta đâu nhé.”
Mặt Nguyệt Phù trông càng nghiêm túc hơn.
“Tam thiếu gia à, Đại thiếu gia chưa từng gặp mấy người ngài kể thật mà.”
Tôn tam thiếu gia đỏ gay mặt, chỉ vào mắt mình.
“Nói, nói bậy, ta biết lâu rồi nhé. Cứ ngày đuôi năm hàng tháng là lại có kẻ lén lút tới nhà tìm đại ca. Ngày mười lăm tháng trước trăng tròn vành vạnh, ta đứng xa trông thấy một tên hòa thượng trọc đầu đi vào cổng, đầu hắn còn sáng loang loáng trong đêm cơ mà.”
(*) Ý là mấy ngày 5, 15, 25 á mà bí không biết edit sao.
Nguyệt Phù hoàn toàn đắm chìm trong vai người hầu, hắn đè vò rượu bên cạnh lại hòng cản Tôn tam thiếu gia uống tiếp.
“Sáng loang loáng gì chứ, chắc chắn hôm ấy ngài uống say nên nhìn lầm rồi.”
Ai cũng biết càng khuyên thì đám say càng hăng máu.
Tôn tam thiếu gia hất tay Nguyệt Phù ra, ôm khư khư vò rượu uống một ngụm to rồi lau bừa chỗ rượu tràn ra khóe miệng.
“Nhìn lầm gì chứ, tuy mắt ta ti hí nhưng tinh lắm nhé, chẳng những ta trông thấy cái đầu trọc sáng loang loáng mà còn thấy cả cây phất trần của lão đạo sĩ nữa, chẳng phải đó là người của Thanh Vân đạo quán hồi xưa à? Bọn họ cứ lén la lén lút, chẳng biết đang làm chuyện mờ ám gì.”
Trường Ly thật muốn nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô Tôn tam thiếu gia.
Phá gia chi tử là sao? Chính như Tôn tam thiếu gia đó.
Chuyện đàng hoàng thì không lo, nhưng chuyện xấu gì cũng chõ mặt vào.
Ngoài ăn nhậu chơi bời ra còn tung hê hết bí mật trong nhà mình cho người ngoài biết.
E là Tôn đại thiếu gia toan tính bao lâu cũng chẳng thể ngờ thằng em mình lại “giỏi” cỡ này.
Tôn tam thiếu gia uống nhiều quá nên mắt bắt đầu lờ ra.
Gã đang định giơ tay rót rượu thì gục xuống bàn.
Trán gã va xuống mặt bàn gỗ kêu cộp một tiếng.
Nghe vậy, Trường Ly tự dưng thấy đau trán theo.
Chủ quán đi ngang thấy vậy bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Tửu lượng cùng lắm là nửa vò mà lần nào cũng gọi cả vò làm chi không biết.”
Vì bọn họ đã lấy được tin tức hữu ích nên gã thiếu gia say như chết này chẳng còn tác dụng gì nữa.
Trường Ly và Nguyệt Phù chuẩn bị quay lại hội họp với Yên Cửu.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi quán rượu, vòng vèo về nhà họ Tôn.
Chủ quán vừa quay qua quay lại đã thấy trong quán chỉ còn mỗi con ma men.
Ông ta không kìm được mà lẩm bẩm: “Đáng lẽ mình nên tính thêm ít bạc, lần nào say cũng nằm bẹp trong quán làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của mình.”
Bên kia, Trường Ly và Nguyệt Phù đã quay lại trước cổng phủ họ Tôn nhưng không thấy Yên Cửu ở đó.
Trường Ly nhìn bức tường vây nói, “Chắc Tiểu Cửu lẻn vào phủ rồi, đúng lúc ta đã biến thành kiếm, bay vào thám thính rất tiện.”
Nguyệt Phù sờ cằm, “Ta có thể biến về nguyên hình.”
Vừa dứt lời, Nguyệt Phù đột nhiên biến mất, thay vào đó là một con thỏ to cỡ bàn tay.
Trường Ly nhìn bóng thỏ quen thuộc, gằn giọng nói: “Nguyệt Phù, quả nhiên huynh chính là kẻ đã cướp khoai lang của ta.”
Con thỏ nhỏ ngại ngùng ngó sang hướng khác, hôm ấy vì ăn khoai no quá mà hắn ăn ít hẳn một đĩa đồ kho.
“Chẳng phải vì ta không biết hình người của cô sao? Hơn nữa bọn cô nướng khoai trong miếu thỏ tiên làm ta tưởng bọn cô muốn cúng cho ta mà.”
Trường Ly nhìn con thỏ hùng hồn giảo biện, chậm rãi thở dài một hơi.
Thôi, coi như hai củ khoai lang kia là quà tặng bạn cũ mừng ngày gặp lại đi.
Nếu là con thỏ khác thì kiểu gì nàng cũng phải tẩn hắn một trận cho bõ tức.
Một kiếm một thỏ rón rén trèo tường vào phủ họ Tôn, sau đó rối rắm nhìn chằm chặp khoảng sân trước mặt.
Trường Ly suy nghĩ rồi nói, “Nếu Đại thiếu gia đang nắm quyền phủ họ Tôn thì chắc hắn sẽ ở nhà chính, bọn mình tới đó xem trước đi.”
Nhà chính luôn ở chính giữa phủ nên không khó tìm.
Lúc này Trường Ly chợt lấy làm may mắn vì phủ họ Tôn đã nghèo túng nên chỉ còn mỗi căn nhà này.
Nếu cả con hẻm đều là nhà hắn thì chẳng biết phải bắt đầu tìm từ đâu.
Bọn họ rón ra rón rén đi vào nhà chính, dọc đường không hề gặp bất cứ tôi tớ nào.
Nguyệt Phù lanh lẹ nhảy lên cầu thang, “Dù sao nhà họ Tôn cũng là nhà giàu, đâu đến nỗi đuổi sạch tôi tớ đi nhỉ?”
Trường Ly khẽ nói: “Nhìn Tôn tam thiếu gia là biết hầu hết chủ nhân trong phủ không biết làm gì, ngay cả ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, không có tôi tớ thì biết sống kiểu gì. Bọn mình không thấy ai ở đây thì có lẽ vì nơi này cất giấu bí mật không thể để người khác biết cũng không biết chừng.”
Nguyệt Phù rung tai tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ đi vào gian phòng ngủ đầu tiên, đang định tra xét thì nghe tiếng mở cửa kẽo kẹt.
Trường Ly và Nguyệt Phù lập tức chui xuống gầm giường.
Người này vừa bước vào phòng thì ở gian ngoài chợt vang tiếng người trò chuyện.
Người mới tới nhìn quanh phòng, tia được gầm giường là khom lưng chui xuống vào ngay, sau đó bắt gặp một cặp mắt thỏ đỏ lòm.
Chàng cố khống chế linh lực vô thức lưu động vì bị kích động, cố tỏ vẻ bình thản nói: “Thỏ huynh, trùng hợp ghê.”
Nguyệt Phù rụt rè gật đầu chào chàng.
Trường Ly cảm thấy gầm giường chật chội hẳn, khẽ nói: “Sao huynh lại chọn chỗ này, chen chúc mệt quá.”
Yên Cửu cúi xuống, bấy giờ mới trông thấy thanh kiếm mảnh dài đang núp chung chỗ với mình.
Chàng ngẩn ra, “Sao nàng lại biến thành kiếm rồi?”
Trường Ly: “Tại Dư sư huynh không đáng tin đó, huynh ấy chẳng thèm bảo ta là thuốc hóa hình có thời hạn. Nếu huynh ấy chịu nói sớm thì ta đâu đến nỗi chưa kịp ăn miếng đùi thỏ kho nào đã biến về nguyên hình chứ.”
Yên Cửu đang định mở miệng thì cửa phòng bị mở ra.
Một người một kiếm một thỏ dưới gầm giường bỗng im bặt.
Hai tiếng bước chân từ từ tới gần.
Một giọng đàn ông lạ hoắc vang lên trong phòng: “Chúng ta đã báo tin lâu lắm rồi mà, đáng lẽ giới tu đạo phải hành động rồi chứ?”
Một giọng già hơn lên tiếng: “Quy Nguyên Kiếm tông ở gần chỗ chúng ta nhất, nếu tính thời gian thì lẽ ra phải có người tới điều tra rồi. Nhưng này Tôn đại thiếu gia, dù kế hoạch của chúng ta có kín kẽ cỡ nào thì cũng phải đề phòng thằng ranh không nên thân nhà cậu làm hỏng chuyện đấy nhé.”
Tôn đại thiếu gia khựng lại, “Ta sẽ coi chừng thằng em mình và dặn nó đừng ra ngoài sinh sự nữa.”
Trường Ly dưới gầm giường nghe vậy thì thầm thấy buồn cười.
Muộn rồi nhé, Tôn tam thiếu gia đã bóc trần mấy người, ngay cả quần lót cũng không chừa lại rồi.
Danh sách chương