Cùng lúc đó, ở bên ngoài Vô Tướng Các.

Số tu sĩ bị loại ngày một nhiều, họ xúm đen xúm đỏ ở đạo trường trước cửa Vô Tướng Các.

“Này đạo huynh, sao huynh bị loại thế?”

“Ta bị một con cá kỳ lạ ở sông nước đen tống ra đây, còn đạo hữu thì sao?”

“Trùng hợp ghê, ta cũng vậy, con cá kia tàn ác quá!”

“Ta thì khác, ta bị hai tên tu sĩ xảo trá lừa, hai đứa chúng nó một làm mồi, một mai phục, lừa ta thua thê thảm luôn.”

“Đạo hữu, huynh cũng gặp băng cướp hai người kia à? Có phải một trong hai tên mặc đồ vàng chóe luôn không?”

“Đúng đúng, chính là nó, thế mà lúc đầu ta lại bị cái vẻ yếu đuối của nó lừa mới tức chứ.”

“Đúng là con người thời nay trí trá khôn lường...”

Trường Ly và Yên Cửu không biết gì về những lời bàn tán bên ngoài Vô Tướng Các, lúc này bọn họ đã lên tầng bảy.

Yên Cửu đứng trước bức tường thành cao ngất, sắc mặt không đẹp đẽ gì.

“Ở đây chẳng có chút linh khí nào, mọi phép thuật đều mất tác dụng.”

Trường Ly cũng có cảm giác hỏa linh khí trong thân kiếm bị cô đặc lại, không thể sử dụng được.

“Chẳng lẽ bọn mình đang ở trong trận tuyệt linh?”

Đương lúc một người một kiếm hoang mang thì có một giọng nói vang lên trong không khí: “Tầng thứ bảy: Thử thách làm người phàm.”

Ngoài câu cụt lủn đó thì chẳng còn nhắc nhở gì khác.

Trường Ly ngửa đầu lên nhìn trời thắc mắc, “Bị đứng máy à?”

Nàng đợi vài giây mới bất lực nói: “Xem ra chỉ có ngần ấy tin tức thôi.”

Trường Ly xoay sang hỏi Yên Cửu, “Yên Tiểu Cửu, huynh thấy sao?”

Yên Cửu hơi dại ra, chàng còn thấy sao được nữa?

Chàng sắm vai một Kiếm tu bình thường đã khó khăn lắm rồi, giờ còn phải làm người phàm? Chẳng thà làm cáo phàm còn dễ hơn.

Yên Cửu vận dụng chút tế bào não ít ỏi còn sót lại để suy nghĩ rồi nhìn cổng thành nói, “Tóm lại cứ vào thành trước đã.”

Trường Ly và Yên Cửu ngoan ngoãn tới cổng thành xếp hàng.

Hàng người chờ vào thành rất dài, xếp trước họ là một ông cụ bán thức ăn. Ông ta gánh cái sọt ăm ắp rau dưa, bên trên phủ một lớp vải bố trắng.

Hàng người chầm chậm chuyển động. Đến lượt Yên Cửu, chàng bị tên lính gác cổng thành giơ tay chặn lại.

“Trông mặt cậu lạ hoắc, cậu là người ở nơi khác tới à?”

Yên Cửu đứng hình, đáp một tiếng: “Phải.”

Tên lính gác ngắm chàng mấy lượt, hơi khựng lại khi trông thấy Trường Ly.

“Phí vào thành là 20 đồng.”

Yên Cửu vô thức lục túi chứa đồ mới phát hiện không thể nào mở nó ra được nếu không có linh khí.

Chàng ngập ngừng nói: “Ta không mang theo tiền.”

Tên lính gác cười nhạo, “Không có tiền thì gán thanh kiếm của cậu đi.”

Mặt Yên Cửu biến sắc, nắm chặt chuôi kiếm nói: “Không được.”

Mặt tên lính gác đanh lại ngay, “Ta đã tốt bụng nghĩ cách giúp cậu mà cậu còn không cảm kích à? Tránh sang một bên giùm cái, đừng có chắn đường người khác.”

Đến khi bị đám người xếp sau đẩy sang một bên, Yên Cửu vẫn còn ngơ ra.

Dù làm yêu hay Kiếm tu thì xưa nay chàng muốn đến đâu là đến đó, chưa từng bị người ta nhốt ngoài thành chỉ vì 20 đồng bạc.

Trường Ly than thở: “Yên Tiểu Cửu, nếu Ân đạo hữu mà ở đây thì chỉ cần tháo bừa một món đồ trên người hắn cũng đủ qua cổng rồi.”

Yên Cửu nín thinh rất lâu mới đáp, “Quả nhiên không nên thả Ân đạo hữu tới tầng sáu một mình, ai mà ngờ bọn mình lại bị kẹt ngay bước đầu tiên là vào thành chứ.”

Chàng ngẩng đầu nhìn tường thành cao ngất như đang suy nghĩ về tính khả thi của việc trèo tường vào.

Trường Ly thấy thế vội đập tan ý định hoang đường này của chàng.

“Yên Tiểu Cửu, bây giờ huynh không có linh lực, nhỡ bất cẩn ngã từ bờ tường xuống chắc gãy cổ luôn á.”

Yên Cửu giơ tay sờ cổ, cười nói: “Cổ ta đâu có yếu dữ vậy.”

Trường Ly: “Huynh quên giờ huynh là người phàm rồi hả?”

Nụ cười trên mặt Yên Cửu đông cứng lại, chàng biết Nhân tộc rất yếu ớt, nhưng không ngờ người phàm lại yếu ớt dữ vậy.

Ngã từ bờ tường xuống mà cũng có thể mất mạng.

Trường Ly khẩn thiết nói: “Vậy nên cách an toàn nhất vẫn là đi qua cổng thành.”

Mặt Yên Cửu lộ vẻ khó xử, “Nhưng khoản phí vào thành...”

Trường Ly cũng bí rị, đúng là tiền bạc làm khó anh hùng, rõ ràng bọn họ có nhiều linh thạch như vậy mà lại chẳng lấy ra được cắc nào.

Trường Ly nhìn hàng người dài dằng dặc, đột nhiên nảy ra một ý.

“Nhiều người vào thành buôn bán như vậy thì chắc bọn họ là dân sống ở những thôn xóm gần đây, bọn mình có thể tìm một thôn nào đó ở lại rồi nghĩ cách kiếm tiền vào thành.”

Yên Cửu nghe vậy, lập tức tán thành: “Ý hay.”

Bọn họ đi tới cuối hàng, hỏi thăm một ông cụ hướng tới thôn xóm gần nhất rồi bắt đầu đi tới đó.

Không có linh lực nên đi đường lâu hẳn.

Yên Cửu đi trên con đường đất mù mịt cát bụi, cảm thấy vô cùng bất tiện.

Chàng không thể dùng phép bay để tăng tốc, cùng không thể dùng linh lực cản bụi.

“Hắt xì!”

Yên Cửu không kìm được mà hắt xì một cái.

Dù không có linh lực, mũi chàng vẫn nhạy cảm như trước.

Trường Ly nhìn chóp mũi đỏ ửng của Yên Cửu với ánh mắt thương hại, làm người đã khó rồi mà làm người phàm càng khó hơn.

Bọn họ đi dọc con đường đất, mất hai canh giờ mới trông thấy vài làn khói bếp chờn vờn phía đằng xa.

Giọng Trường Ly nghe hơi kích động, “Chắc ở ngay phía trước thôi.”



“Ọt ọt...” Bụng Yên Cửu khẽ kêu lên.

Tu sĩ có tu vi thấp thường dùng tích cốc đan, còn tu sĩ có tu vi cao đã tích cốc nên không cần ăn cơm, chỉ những ai thích thưởng thức món ngon thì mới ăn linh đồ ăn.

Lâu lắm rồi Yên Cửu chưa biết cảm giác đói khát là gì.

Trường Ly cũng nghe tiếng bụng chàng kêu, “Xem ra bọn mình còn phải tìm gì đó cho huynh ăn nữa, người phàm mà đói lâu quá là ngỏm như chơi á.”

Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp mấy cái, quả nhiên độ khó của cửa thứ bảy trong Vô Tướng Các không tầm thường chút nào.

Bọn họ đi về hướng khói bếp bốc lên, rốt cuộc cũng trông thấy căn nhà đầu tiên.

Yên Cửu đứng trước cánh cửa gỗ của căn nhà này, nhưng lừng khừng không chịu giơ tay gõ cửa.

Trường Ly nghiêm túc khuyên: “Yên Tiểu Cửu, mấy chuyện như vay tiền cứ làm nhiều là quen thôi, cái gì mà chẳng có lần đầu tiên.”

Tai Yên Cửu hơi đỏ lên, suốt mấy trăm năm đời yêu, chàng chưa từng khốn cùng tới đận này.

Chàng lí nhí nói: “Đợi chút, để ta suy nghĩ đã.”

Yên Cửu đang đứng do dự trước cánh cửa gỗ thì nó chợt mở két một tiếng.

Mụ đàn bà vừa mở cửa giật nảy mình khi trông thấy Yên Cửu, “Ối trời, cậu đứng trước cửa nhà ta làm gì thế hả?”

Yên Cửu vội lùi lại nửa bước, “Xin, xin lỗi.”

Trường Ly chọc mạnh vào eo Yên Cửu hai cái để giục chàng thốt ra câu thoại đã chuẩn bị từ trước.

Trước ánh mắt nghi ngờ của mụ đàn bà kia, Yên Cửu lắp bắp nói: “Ta đi ngang qua đây, dọc đường vô ý làm mất túi tiền, chẳng hay có thể vay một cái bánh bao không được chăng? Bao giờ có tiền ta sẽ trả gấp mười.”

Mụ nọ liếc nhìn khuôn mặt điển trai của Yên Cửu, khẽ đảo mắt mấy lượt.

“Cậu đợi ở đây một lát.”

Mụ ta khép cửa lại, xoay người đi vào trong nhà.

Nửa phút sau, mụ ta lại mở cửa, mang hai cái bánh bao không đã hơi ngả vàng ra.

“Nè, cho cậu đấy. Thằng nhóc lớn đùng vậy mà ăn mỗi một cái bánh bao không thì no làm sao được, cho cậu hẳn hai cái luôn.”

Yên Cửu vội nói cảm ơn, vừa nhận bánh bao không đã gấp gáp cắn một miếng, chẳng bận tâm nó có ngon hay không.

Mụ đàn bà thấy Yên Cửu ăn ngấu nghiến bèn vào lấy cho chàng nửa ly nước, “Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn.”

Sau khi xử xong hai cái bánh bao không, bụng Yên Cửu mới chịu yên một chút, không kêu ầm ĩ nữa.

Chàng cảm ơn mụ đàn bà kia lần nữa, đang tính chào từ biệt thì thấy trước mắt nhoè đi, thế rồi chàng lảo đảo hai bước, xỉu lăn ra đất.

Trường Ly thấy thế thì cả kinh, nàng lúc nào cũng giắt bên hông Yên Cửu nên giờ đang bị chàng đè lên nửa thân kiếm không động đậy nổi.

“Yên Tiểu Cửu?”

Yên Cửu không nhúc nhích gì, đôi mi cũng không chớp cái nào.

Mụ đàn bà thân thiện ban nãy hơi ngồi xuống, thận trọng kiểm tra xem Yên Cửu đã bất tỉnh thật chưa rồi mới lặng lẽ thở phào một hơi.

“Hai cái bánh bao và nửa ly nước đều bỏ thuốc cả, không lý nào lại không xỉu được.”

Trường Ly sợ điếng hồn, bọn họ vô tình gặp phải ổ cướp à?

Mụ đàn bà túm lấy cánh tay Yên Cửu lôi chàng vào kho chứa củi rồi tìm một sợi dây thừng dày bằng hai ngón tay trói cứng chàng lại.

Khi cửa kho chứa củi bị đóng lại, trong kho tức khắc tối bưng.

Trường Ly vội vặn vẹo thân kiếm để chui ra từ khoảng trống giữa Yên Cửu và sợi dây thừng.

Nàng quất chuôi kiếm vào má Yên Cửu, “Yên Tiểu Cửu, huynh mau tỉnh lại đi!”

Chẳng biết có phải mụ đàn bà kia bỏ thuốc mạnh quá không mà Trường Ly sắp đánh má Yên Cửu sưng vù nhưng chàng vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Trường Ly đau đầu thở dài một hơi.

Số bọn họ đúng là quá đen đủi.

Ai ngờ đi xin tí đồ ăn cũng gặp chuyện chứ.

Chẳng biết nếu có kẻ nào muốn giết Yên Tiểu Cửu thì một thanh kiếm như nàng có cản nổi không.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, ngoài kho chứa củi mới vang lên hai tiếng bước chân một trước một sau, tiếng trước nhẹ nhàng hơn đúng là của mụ đàn bà ban trưa.

Bà ta vừa đi vừa nói: “Vương quản sự, chắc chắn ngài sẽ hài lòng về đứa này.”



Vừa dứt lời, cửa kho chứa củi bị mở ra, ánh đèn dầu rọi vào đầu Yên Cửu, soi rõ khuôn mặt tuấn tú của chàng.

Vương quản sự vừa nhìn đã tỏ vẻ hài lòng.

“Đứa này trông không tệ, bà tìm đâu ra thế?”

Mụ kia cười hùa: “Đâu ra thì can gì, có thể làm Đại tiểu thư phủ Thành chủ hài lòng mới quan trọng, Vương quản sự nói xem có đúng không?”

Vương quản sự liếc mụ ta một cái đầy hàm ý, cũng không đả động gì thêm.

“Được, ta sẽ mang nó đi.”

Ông ta vứt một nén bạc nặng trĩu vào tay mụ đàn bà kia, “50 lạng, tiền trao cháo múc rồi nhé.”

Mụ kia cắn thử nén bạc, cười díu hết nếp nhăn lại, “Cảm ơn Vương quản sự.”

Vương quản sự vừa quay ra sau vẫy tay một cái là có hai gã sai vặt khum người bước lên, hợp sức dìu Yên Cửu ra ngoài ngay.

Trường Ly nấp trong áo choàng của Yên Cửu, nghĩ ngợi đủ thứ chuyện.

Xem ra khuôn mặt của Yên Cửu đã gây họa rồi, với lại chẳng biết Đại tiểu thư phủ Thành chủ mà họ vừa nhắc là người như thế nào nữa.

Trường Ly và Yên Cửu được đặt lên một cỗ xe ngựa xóc nảy chạy vào thành.

Trường Ly thấy tâm trí rối bời, nghĩ bụng: Quả nhiên con trai con đứa ra đường phải biết tự bảo vệ bản thân.

Sau khi ngồi xe ngựa rất lâu, Trường Ly và Yên Cửu bị đám sai vặt đưa vào một căn phòng ngủ, khi đi ra chúng đã khoá bằng một cái khóa to đùng rồi mới kéo nhau đi mất.

Trường Ly lập tức chui ra khỏi áo choàng, dùng sức còn mạnh hơn ban nãy để quất Yên Cửu.

“Yên Tiểu Cửu, huynh mà còn không tỉnh thì coi chừng mất toi sự trong sạch đấy!”

Chẳng biết câu này của Trường Ly có hiệu quả hay do thuốc mê đã hết tác dụng mà Yên Cửu mơ màng mở mắt ra.

“Sao thế?”

Ngay sau đó, Yên Cửu bỗng hít hà một hơi vì cơn đau trên má.

Lúc chàng tính đưa tay lên sờ mặt mới phát hiện tay mình đã bị trói ra sau lưng không động đậy nổi.

Trường Ly vội tuột khỏi vỏ kiếm, dùng hai ba nhát cắt đứt sợi dây thừng trên người chàng.

Yên Cửu cựa quậy tay chân tê cứng vì máu không lưu thông, ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”

Trường Ly bình tĩnh trả lời: “Yên Tiểu Cửu, chuyện là thế này, bây giờ có một tin xấu và một tin tốt, huynh muốn nghe tin nào trước?”

Yên Cửu do dự một thoáng, “Tin tốt là...”

Trường Ly: “Bọn mình vào thành rồi.”

Mắt Yên Cửu sáng rỡ, “Thế còn tin xấu là gì?”

Trường Ly: “Có người ham hố sắc đẹp của huynh nên mới trói bọn mình mang vào thành.”

Mặt Yên Cửu đông cứng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện