Mấy ngày sau đó, Yên Cửu luôn chăm chỉ đến lầu Phù Hương.
Mãi đến khi trạm dịch đưa đến một bức thư mới khiến chàng chùn gối.
Trong vòng chưa đầy một ngày, đám thương nhân Yên Cửu quen tại lầu Phù Hương đều hay tin cha chàng lâm bệnh nặng, đang cần gấp quả vô hoạn cứu mạng.
Xuân Nương Tử của lầu Phù Hương nghe được tin này từ miệng người khác. Ả dùng chiếc lược ngà thong thả chải mớ tóc đen trước ngực, hỏi: “Tin này có đáng tin không?”
Hầu gái khum người bẩm: “Đáng tin ạ, Yên công tử rất sốt ruột, đang nhờ mấy thương nhân hỏi giúp xem ở đâu có quả vô hoạn trăm năm tuổi.”
Xuân Nương Tử như có điều suy nghĩ, ả không sợ kẻ khác cần gì đó, mà chỉ sợ người ta không cần gì cả.
Chỉ cần ai cũng có điều khát cầu thì lầu Phù Hương của ả mới tồn tại lâu dài được.
Xuân Nương Tử bỏ chiếc lược ngà trên tay xuống, “Nếu ta nhớ không nhầm thì trong nhà kho phủ Thành chủ có một quả vô hoạn trăm năm tuổi đúng không?”
Hầu gái càng khum người thấp hơn, “Thưa vâng ạ, cô muốn mời Phương thành chủ tới lầu Phù Hương dự hội thử hương sao?”
Xuân Nương Tử gật đầu, “Đúng lúc bột Tiêu Dao lúc trước điều chế đã giao tới, chắc lọ thuốc này đủ để thành chủ đại nhân của chúng ta lung lay rồi.”
Cùng lúc đó, tại quán trọ, Yên Cửu đang ở trong phòng thi đánh đậu phộng với Trường Ly trong lúc chờ cá cắn câu.
Trường Ly vung mũi kiếm, quét hạt đậu phộng tròn vo vào ly trà trước mặt rồi thốt ra tiếng hoan hô, “Yên Tiểu Cửu, ván này ta lại thắng!”
Yên Cửu nghiến răng, nhất định do cơ thể người phàm đã hạn chế khả năng của chàng, nếu không sao chàng chơi ván nào là thua ván đó vậy.
Trường Ly ngâm nga khúc nhạc, dán một mẩu giấy trắng lên trán Yên Cửu, trên mặt chàng đã bị dán chi chít mười mấy mẩu giấy.
Yên Cửu thổi mẩu giấy đang chắn tầm nhìn của mình, “Nghỉ chơi, chán òm!”
Trường Ly thì lại sướng rơn, “Đừng mà, cùng lắm ta nhường huynh thắng một ván.”
Yên Cửu mất hứng thổi mẩu giấy trên mặt bay cao hơn, “Chẳng lẽ ta cần nàng nhường mới thắng được chắc?”
Trường Ly vội nói: “Đâu có, chắc chắn là vì huynh lo lắng nhiệm vụ quá nên mới không phát huy tốt.”
Yên Cửu miễn cưỡng bước xuống bậc thang nàng đưa.
Nhắc đến nhiệm vụ, Trường Ly không kìm được hỏi: “Huynh đoán xem Xuân Nương Tử liệu có cắn câu không?”
Yên Cửu ngẫm nghĩ, “Một cơ hội tốt như thế tự dưng xuất hiện mà bỏ lỡ thì tiếc biết bao? Bọn mình cứ chờ thêm đi, có khi ngày mai sẽ nhận được thiệp mời dự hội thử hương đấy.”
Đến giờ cơm tối, Yên Cửu cau mày ngồi ở sảnh chính, dùng đũa khuấy chén cơm trước mặt, không sao nuốt trôi nổi.
Một thương nhân quen chàng thấy thế bèn lại an ủi: “Yên huynh đệ vẫn chưa tìm được quả vô hoạn sao?”
Yên Cửu cười khổ, “Tạm thời vẫn chưa, nếu thật sự hết cách thì ta sẽ tới mấy tòa thành lân cận hỏi thăm xem sao.”
Thương nhân ngập ngừng nói, “Thành Trường Thu là tòa thành lớn nhất khu này rồi, nếu không tìm thấy ở đây thì nơi khác càng khó tìm.”
Yên Cửu cụp mắt, “Dù sao cũng phải thử một lần.”
Ở sảnh chính diễn trọn vở xong, Yên Cửu uể oải đi về phòng.
Vừa vào đến cửa, Trường Ly đã khen ngay: “Yên Tiểu Cửu, dạo này kỹ năng diễn xuất của huynh càng ngày càng đỉnh đấy.”
Yên Cửu xoa cái bụng chưa no, thấy hơi nhớ mớ bánh hấp lúc trước.
“Hết cách, cuộc sống bức bách mà.”
Chẳng biết có phải những chuyện xảy ra ở quán trọ đã truyền tới tai Xuân Nương Tử hay không mà ngày hôm sau, Yên Cửu nhận được lời mời của lầu Phù Hương.
Thấy hầu gái tới cửa nhắn lời, mặt Yên Cửu lộ vẻ do dự, “Được Xuân Nương Tử mời, đáng lẽ ta không nên từ chối mới phải, nhưng dạo này nhà ta gặp chuyện nên thật sự không nên ra ngoài tìm vui.”
Nụ cười trên mặt hầu gái vẫn tươi nguyên, “Sao Yên công tử biết nương tử nhà ta không thể giải quyết vấn đề thay ngài chứ?”
Yên Cửu sững người, cuối cùng vẫn bước lên xe ngựa của lầu Phù Hương.
Lần này gặp mặt, Xuân Nương Tử không sai ai rót rượu mà tự pha trà đãi chàng.
Trong khói trà nghi ngút, Yên Cửu có vẻ nhấp nhổm không yên.
“Xuân Nương Tử, nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta xin phép về trước.”
Xuân Nương Tử trộm quan sát vẻ mặt chàng, càng tin vào lời đồn nghe được từ quán trọ thêm vài phần.
Yên công tử vốn luôn thong dong bình thản mà lại lộ ra biểu cảm ấy chứng tỏ chàng rất sốt ruột về chuyện quả vô hoạn.
Xuân Nương Tử rót trà vào ly, đẩy về phía Yên Cửu.
“Yên công tử chớ vội, uống hết ly trà này rồi ta sẽ nói tỉ mỉ cho cậu hay.”
Yên Cửu bèn bê ly trà nóng bỏng lên uống cạn một hơi.
Trường Ly dưới bàn há hốc miệng.
Vì giữ chữ tín với Xuân Nương Tử mà Yên Tiểu Cửu liều mạng thật.
Xuân Nương Tử ngẩn ra một thoáng, rồi vội vàng bảo hầu gái mang nước lạnh đến.
“Để Yên công tử bị phỏng là lỗi của ta.”
Ngoài mặt Yên Cửu vẫn bình tĩnh rót một ly nước lạnh uống, nhưng bé cáo tí hon trong đầu lại đang ôm đuôi lăn lộn khắp đất.
Nước trà này nóng quá trời quá đất luôn! Sau khi uống hai ly nước lạnh, lưỡi Yên Cửu mới có cảm giác.
Xuân Nương Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, ả móc một tấm thiệp mời đỏ thẫm thếp vàng trong tay áo ra, khẽ đặt lên bàn.
Yên Cửu liếc sơ tấm thiệp mời, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc rất vừa phải, “Đây là gì vậy Xuân Nương Tử?”
Xuân Nương Tử ngồi thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Đây là thiệp mời tham dự hội thử hương.”
Yên Cửu càng thắc mắc hơn, “Hội thử hương?”
Xuân Nương Tử nhếch môi lên, “Ta nghe nói Yên công tử đang tìm quả vô hoạn khắp nơi, có lẽ hội thử hương này sẽ giúp được Yên công tử đấy.”
Mắt Yên Cửu sáng rực lên, hơi khuynh người, giọng nói nghe chừng rất gấp gáp: “Xuân Nương Tử nói thật sao?”
Xuân Nương Tử nhìn khuôn mặt lo lắng của chàng, càng cười tươi hơn, “Tất nhiên rồi.”
Ba ngày sau, tại hội thử hương.
Yên Cửu bị một hầu gái bịt mắt dẫn vào hội trường.
Tuy mắt chàng bị bịt kín nhưng Trường Ly núp trong tay áo lại lén nhìn rõ mười mươi.
“Là giếng trời ở sân sau lầu Phù Hương, lối đi xuống là phiến đá xanh thứ ba tính từ phải sang.” Trường Ly thì thầm thông báo dọc đường đi.
“Công trình này có quy mô rất lớn, chẳng lẽ Xuân Nương Tử nuôi cả một đội thợ xây sao?”
Yên Cửu nghe tiếng cô nhóc kiếm linh ríu rít nên không cảm thấy con đường tối tăm này khó đi mấy, thậm chí còn nhoẻn môi cười.
Hầu gái dẫn đường thấy dạo này Yên Cửu được lòng Xuân Nương Tử nên đối xử với chàng rất chu đáo, thấy vẻ hớn hở của chàng thì không kìm được mà hỏi: “Yên công tử có chuyện gì vui thế?”
Yên Cửu đi từng bước một dưới sự chỉ dẫn của cô ta, “Được dự hội thử hương mà còn không phải là chuyện vui hay sao?”
Hầu gái nghe chàng nói vậy thì nở hoa trong lòng.
Đúng thế, tấm thiệp dự hội thử hương là thứ biết bao người cầu mà chẳng có, nhưng nghe Yên công tử nói vậy vẫn khiến người ta sướng rơn lòng.
Đi thêm tầm hai khắc nữa, hầu gái mới kiễng chân lên tháo tấm vải đen bịt mắt cho Yên Cửu.
“Yên công tử, chúng ta tới nơi rồi.”
Yên Cửu hơi nheo mắt lại, cố thích ứng với ánh nến sáng rực.
Đây là một sảnh tiệc rất rộng, một vòng bàn gỗ đặc kê khắp bốn phía, trên bàn bày rượu và đồ ăn ngon chuẩn bị cho các vị khách quý.
Phía trước dựng một đài cao lộng lẫy hiện rõ mồn một dưới ánh đèn, thoạt trông có vẻ là nơi trưng bày những món đồ quý giá.
Yên Cửu khẽ giật mình, ai mà ngờ được bên dưới lầu Phù Hương hàng đêm vui thú buông tuồng lại giấu một nơi bí ẩn thế này.
Yên Cửu mang Trường Ly vào chỗ ngồi, nhìn những thứ bày trên bàn, thấy hơi tiếc nuối.
Tiếc là ở đây không có đậu phộng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, những vị trí xung quanh từ từ được lấp đầy.
Trường Ly nấp dưới bàn lặng lẽ quan sát khách khứa qua lại, nhìn cách ăn mặc và khí chất thì đều là người quyền thế giàu sang.
Nàng còn trông thấy ông chủ Lưu quen mắt trong đám đông.
Sau khi mọi người yên vị, đám hầu gái bước tới phát giấy bút cho mỗi người.
“Yên công tử, xin ngài hãy ghi thứ mình muốn lên tờ giấy màu xanh lơ và viết cái giá sẵn lòng trả vào tờ màu đỏ.”
Yên Cửu không cần suy nghĩ gì mà viết ba chữ quả vô hoạn thật to lên tờ màu xanh lơ, nhưng tờ đỏ lại làm khó chàng.
Đại tiểu thư phủ Thành chủ cũng chưa nói sẽ rót bao nhiêu kinh phí làm việc cho chàng, nếu viết ít thì có vẻ chàng không thành tâm mà viết nhiều lại sợ cái cô kia không trả.
Trường Ly thấy chàng khó xử bèn cổ vũ: “Cứ mạnh dạn viết đi, đường đường là phủ Thành chủ chẳng lẽ lại quỵt tiền huynh.”
Yên Cửu ngẫm nghĩ một lát, rồi viết nghìn lạng vàng.
Sau khi mọi người viết xong, đám hầu gái lần lượt tới thu mấy tờ giấy.
Rồi là hội thử hương chính thức bắt đầu.
Một hầu gái có khuôn mặt xinh đẹp quỳ trước bàn, đổ đầy hương vào chiếc hộp thượng hạng.
Yên Cửu nín thở ngay, “Khoan đã, chỗ ta khỏi cần...”
Hầu gái khẽ cười một tiếng, “Xuân Nương Tử đã dặn Yên công tử không ngửi được mùi hương nồng nên chỗ ngài sẽ dùng hương cam tùng ạ.”
Yên Cửu đang tính nói gì đó thì nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ vọng tới từ ghế bên cạnh.
Chàng ngạc nhiên nhìn sang, thấy một gã mặc đồ tím đang dựa vào lưng ghế gà gật.
Hầu gái khẽ thưa: “Đó là ông chủ của hiệu sách Trần thị, bởi bệnh cũ mà ông ấy mắc chứng khó ngủ, chỉ có ngửi mùi hương an thần ở chỗ bọn ta mới có thể ngủ ngon đến tận bình minh.”
Yên Cửu lặng lẽ nhíu mày, chàng và ông chủ Trần cách nhau một lối đi nhỏ nên mùi hương từ đó bay sang đây rất thoảng, lại còn bị mùi hương trước mặt chàng át mất phân nửa song chàng vẫn nhận ra mùi hương đó có trộn lẫn thứ gì đó khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đang nói dở thì bên phía còn lại của chỗ Yên Cửu chợt bốc khói trắng bao phủ vị khách ngồi đó, chắn hết tầm mắt người khác.
Hầu gái dõi theo ánh mắt chàng, dịu giọng giải thích: “Hà thiếu gia thích dùng bột Tiêu Dao trong hội thử hương, có rất nhiều khách quý đều thích dùng nó.”
Trường Ly nghe vậy bèn nhìn dáo dác dưới bàn, quả nhiên thấy sương khói chờn vờn khắp sảnh bao phủ hết mọi người.
Yên Cửu thắc mắc rất đúng lúc: “Bột Tiêu Dao?”
Hầu gái lấy một cái hộp nhỏ trong tay áo rồi mở ra, để lộ bột phấn trắng bên trong: “Là thứ này, dùng xong sẽ khiến người ta thấy lâng lâng như lên cõi tiên.”
Trường Ly nhìn đám khách ngẩn ngơ trong sảnh, lập tức kết luận: “Vừa nhìn đã biết là không phải thứ tốt lành gì.”
Yên Cửu vô cùng đồng ý với nàng, nhưng ngoài mặt lại làm bộ tò mò hỏi hầu gái: “Có thể cho ta xem qua không?”
Hầu gái ngoan ngoãn đồng ý. Yên Cửu dùng đầu ngón tay phết một chút bột phấn đưa lên mũi ngửi thử, sau đó quay đầu đi với vẻ ghét bỏ.
Hầu gái đang tính khuyên chàng thử cho biết, thấy thế thì nghẹn họng, đành im lặng châm hương.
Theo thời gian trôi, trong sảnh thi thoảng có khách hứng lên ôm hầu gái rời tiệc, cũng có khách dùng bột Tiêu Dao xong mặt đỏ phừng phừng, quần áo xộc xệch bị hầu gái dìu đi.
Yên Cửu nhìn cảnh chướng khí mù mịt trước mặt, bất giác nhíu mày hỏi, “Thứ ta viết lên giấy bao giờ mới có kết quả?”
Hầu gái thư thả đáp: “Yên công tử chớ có sốt ruột, bao giờ hội thử hương kết thúc là biết thôi.”
Yên Cửu đành tiếp tục nhẫn nại ngồi chờ, chỉ khi đưa tay vuốt ve chuôi kiếm trong tay áo mới khiến chàng thả lỏng.
Trường Ly bị sờ đến phát nhột, khàn khàn nói trong tay áo: “Yên Tiểu Cửu, có phải huynh sờ thứ bột kia xong vẫn chưa lau tay không hả?”
Bàn tay đang vuốt ve chuôi kiếm của Yên Cửu cứng đờ, ra sức phủi hai ngón tay.
“Đâu có, lúc nãy ta đã lấy khăn lau rồi, do nàng không nhìn thấy thôi.”
Trường Ly không thể biết chàng đã lau tay chưa vì cách một lớp bàn dày cộp, đành phải nuốt cơn nghi ngờ vào bụng.
Mãi đến khi trạm dịch đưa đến một bức thư mới khiến chàng chùn gối.
Trong vòng chưa đầy một ngày, đám thương nhân Yên Cửu quen tại lầu Phù Hương đều hay tin cha chàng lâm bệnh nặng, đang cần gấp quả vô hoạn cứu mạng.
Xuân Nương Tử của lầu Phù Hương nghe được tin này từ miệng người khác. Ả dùng chiếc lược ngà thong thả chải mớ tóc đen trước ngực, hỏi: “Tin này có đáng tin không?”
Hầu gái khum người bẩm: “Đáng tin ạ, Yên công tử rất sốt ruột, đang nhờ mấy thương nhân hỏi giúp xem ở đâu có quả vô hoạn trăm năm tuổi.”
Xuân Nương Tử như có điều suy nghĩ, ả không sợ kẻ khác cần gì đó, mà chỉ sợ người ta không cần gì cả.
Chỉ cần ai cũng có điều khát cầu thì lầu Phù Hương của ả mới tồn tại lâu dài được.
Xuân Nương Tử bỏ chiếc lược ngà trên tay xuống, “Nếu ta nhớ không nhầm thì trong nhà kho phủ Thành chủ có một quả vô hoạn trăm năm tuổi đúng không?”
Hầu gái càng khum người thấp hơn, “Thưa vâng ạ, cô muốn mời Phương thành chủ tới lầu Phù Hương dự hội thử hương sao?”
Xuân Nương Tử gật đầu, “Đúng lúc bột Tiêu Dao lúc trước điều chế đã giao tới, chắc lọ thuốc này đủ để thành chủ đại nhân của chúng ta lung lay rồi.”
Cùng lúc đó, tại quán trọ, Yên Cửu đang ở trong phòng thi đánh đậu phộng với Trường Ly trong lúc chờ cá cắn câu.
Trường Ly vung mũi kiếm, quét hạt đậu phộng tròn vo vào ly trà trước mặt rồi thốt ra tiếng hoan hô, “Yên Tiểu Cửu, ván này ta lại thắng!”
Yên Cửu nghiến răng, nhất định do cơ thể người phàm đã hạn chế khả năng của chàng, nếu không sao chàng chơi ván nào là thua ván đó vậy.
Trường Ly ngâm nga khúc nhạc, dán một mẩu giấy trắng lên trán Yên Cửu, trên mặt chàng đã bị dán chi chít mười mấy mẩu giấy.
Yên Cửu thổi mẩu giấy đang chắn tầm nhìn của mình, “Nghỉ chơi, chán òm!”
Trường Ly thì lại sướng rơn, “Đừng mà, cùng lắm ta nhường huynh thắng một ván.”
Yên Cửu mất hứng thổi mẩu giấy trên mặt bay cao hơn, “Chẳng lẽ ta cần nàng nhường mới thắng được chắc?”
Trường Ly vội nói: “Đâu có, chắc chắn là vì huynh lo lắng nhiệm vụ quá nên mới không phát huy tốt.”
Yên Cửu miễn cưỡng bước xuống bậc thang nàng đưa.
Nhắc đến nhiệm vụ, Trường Ly không kìm được hỏi: “Huynh đoán xem Xuân Nương Tử liệu có cắn câu không?”
Yên Cửu ngẫm nghĩ, “Một cơ hội tốt như thế tự dưng xuất hiện mà bỏ lỡ thì tiếc biết bao? Bọn mình cứ chờ thêm đi, có khi ngày mai sẽ nhận được thiệp mời dự hội thử hương đấy.”
Đến giờ cơm tối, Yên Cửu cau mày ngồi ở sảnh chính, dùng đũa khuấy chén cơm trước mặt, không sao nuốt trôi nổi.
Một thương nhân quen chàng thấy thế bèn lại an ủi: “Yên huynh đệ vẫn chưa tìm được quả vô hoạn sao?”
Yên Cửu cười khổ, “Tạm thời vẫn chưa, nếu thật sự hết cách thì ta sẽ tới mấy tòa thành lân cận hỏi thăm xem sao.”
Thương nhân ngập ngừng nói, “Thành Trường Thu là tòa thành lớn nhất khu này rồi, nếu không tìm thấy ở đây thì nơi khác càng khó tìm.”
Yên Cửu cụp mắt, “Dù sao cũng phải thử một lần.”
Ở sảnh chính diễn trọn vở xong, Yên Cửu uể oải đi về phòng.
Vừa vào đến cửa, Trường Ly đã khen ngay: “Yên Tiểu Cửu, dạo này kỹ năng diễn xuất của huynh càng ngày càng đỉnh đấy.”
Yên Cửu xoa cái bụng chưa no, thấy hơi nhớ mớ bánh hấp lúc trước.
“Hết cách, cuộc sống bức bách mà.”
Chẳng biết có phải những chuyện xảy ra ở quán trọ đã truyền tới tai Xuân Nương Tử hay không mà ngày hôm sau, Yên Cửu nhận được lời mời của lầu Phù Hương.
Thấy hầu gái tới cửa nhắn lời, mặt Yên Cửu lộ vẻ do dự, “Được Xuân Nương Tử mời, đáng lẽ ta không nên từ chối mới phải, nhưng dạo này nhà ta gặp chuyện nên thật sự không nên ra ngoài tìm vui.”
Nụ cười trên mặt hầu gái vẫn tươi nguyên, “Sao Yên công tử biết nương tử nhà ta không thể giải quyết vấn đề thay ngài chứ?”
Yên Cửu sững người, cuối cùng vẫn bước lên xe ngựa của lầu Phù Hương.
Lần này gặp mặt, Xuân Nương Tử không sai ai rót rượu mà tự pha trà đãi chàng.
Trong khói trà nghi ngút, Yên Cửu có vẻ nhấp nhổm không yên.
“Xuân Nương Tử, nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta xin phép về trước.”
Xuân Nương Tử trộm quan sát vẻ mặt chàng, càng tin vào lời đồn nghe được từ quán trọ thêm vài phần.
Yên công tử vốn luôn thong dong bình thản mà lại lộ ra biểu cảm ấy chứng tỏ chàng rất sốt ruột về chuyện quả vô hoạn.
Xuân Nương Tử rót trà vào ly, đẩy về phía Yên Cửu.
“Yên công tử chớ vội, uống hết ly trà này rồi ta sẽ nói tỉ mỉ cho cậu hay.”
Yên Cửu bèn bê ly trà nóng bỏng lên uống cạn một hơi.
Trường Ly dưới bàn há hốc miệng.
Vì giữ chữ tín với Xuân Nương Tử mà Yên Tiểu Cửu liều mạng thật.
Xuân Nương Tử ngẩn ra một thoáng, rồi vội vàng bảo hầu gái mang nước lạnh đến.
“Để Yên công tử bị phỏng là lỗi của ta.”
Ngoài mặt Yên Cửu vẫn bình tĩnh rót một ly nước lạnh uống, nhưng bé cáo tí hon trong đầu lại đang ôm đuôi lăn lộn khắp đất.
Nước trà này nóng quá trời quá đất luôn! Sau khi uống hai ly nước lạnh, lưỡi Yên Cửu mới có cảm giác.
Xuân Nương Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, ả móc một tấm thiệp mời đỏ thẫm thếp vàng trong tay áo ra, khẽ đặt lên bàn.
Yên Cửu liếc sơ tấm thiệp mời, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc rất vừa phải, “Đây là gì vậy Xuân Nương Tử?”
Xuân Nương Tử ngồi thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Đây là thiệp mời tham dự hội thử hương.”
Yên Cửu càng thắc mắc hơn, “Hội thử hương?”
Xuân Nương Tử nhếch môi lên, “Ta nghe nói Yên công tử đang tìm quả vô hoạn khắp nơi, có lẽ hội thử hương này sẽ giúp được Yên công tử đấy.”
Mắt Yên Cửu sáng rực lên, hơi khuynh người, giọng nói nghe chừng rất gấp gáp: “Xuân Nương Tử nói thật sao?”
Xuân Nương Tử nhìn khuôn mặt lo lắng của chàng, càng cười tươi hơn, “Tất nhiên rồi.”
Ba ngày sau, tại hội thử hương.
Yên Cửu bị một hầu gái bịt mắt dẫn vào hội trường.
Tuy mắt chàng bị bịt kín nhưng Trường Ly núp trong tay áo lại lén nhìn rõ mười mươi.
“Là giếng trời ở sân sau lầu Phù Hương, lối đi xuống là phiến đá xanh thứ ba tính từ phải sang.” Trường Ly thì thầm thông báo dọc đường đi.
“Công trình này có quy mô rất lớn, chẳng lẽ Xuân Nương Tử nuôi cả một đội thợ xây sao?”
Yên Cửu nghe tiếng cô nhóc kiếm linh ríu rít nên không cảm thấy con đường tối tăm này khó đi mấy, thậm chí còn nhoẻn môi cười.
Hầu gái dẫn đường thấy dạo này Yên Cửu được lòng Xuân Nương Tử nên đối xử với chàng rất chu đáo, thấy vẻ hớn hở của chàng thì không kìm được mà hỏi: “Yên công tử có chuyện gì vui thế?”
Yên Cửu đi từng bước một dưới sự chỉ dẫn của cô ta, “Được dự hội thử hương mà còn không phải là chuyện vui hay sao?”
Hầu gái nghe chàng nói vậy thì nở hoa trong lòng.
Đúng thế, tấm thiệp dự hội thử hương là thứ biết bao người cầu mà chẳng có, nhưng nghe Yên công tử nói vậy vẫn khiến người ta sướng rơn lòng.
Đi thêm tầm hai khắc nữa, hầu gái mới kiễng chân lên tháo tấm vải đen bịt mắt cho Yên Cửu.
“Yên công tử, chúng ta tới nơi rồi.”
Yên Cửu hơi nheo mắt lại, cố thích ứng với ánh nến sáng rực.
Đây là một sảnh tiệc rất rộng, một vòng bàn gỗ đặc kê khắp bốn phía, trên bàn bày rượu và đồ ăn ngon chuẩn bị cho các vị khách quý.
Phía trước dựng một đài cao lộng lẫy hiện rõ mồn một dưới ánh đèn, thoạt trông có vẻ là nơi trưng bày những món đồ quý giá.
Yên Cửu khẽ giật mình, ai mà ngờ được bên dưới lầu Phù Hương hàng đêm vui thú buông tuồng lại giấu một nơi bí ẩn thế này.
Yên Cửu mang Trường Ly vào chỗ ngồi, nhìn những thứ bày trên bàn, thấy hơi tiếc nuối.
Tiếc là ở đây không có đậu phộng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, những vị trí xung quanh từ từ được lấp đầy.
Trường Ly nấp dưới bàn lặng lẽ quan sát khách khứa qua lại, nhìn cách ăn mặc và khí chất thì đều là người quyền thế giàu sang.
Nàng còn trông thấy ông chủ Lưu quen mắt trong đám đông.
Sau khi mọi người yên vị, đám hầu gái bước tới phát giấy bút cho mỗi người.
“Yên công tử, xin ngài hãy ghi thứ mình muốn lên tờ giấy màu xanh lơ và viết cái giá sẵn lòng trả vào tờ màu đỏ.”
Yên Cửu không cần suy nghĩ gì mà viết ba chữ quả vô hoạn thật to lên tờ màu xanh lơ, nhưng tờ đỏ lại làm khó chàng.
Đại tiểu thư phủ Thành chủ cũng chưa nói sẽ rót bao nhiêu kinh phí làm việc cho chàng, nếu viết ít thì có vẻ chàng không thành tâm mà viết nhiều lại sợ cái cô kia không trả.
Trường Ly thấy chàng khó xử bèn cổ vũ: “Cứ mạnh dạn viết đi, đường đường là phủ Thành chủ chẳng lẽ lại quỵt tiền huynh.”
Yên Cửu ngẫm nghĩ một lát, rồi viết nghìn lạng vàng.
Sau khi mọi người viết xong, đám hầu gái lần lượt tới thu mấy tờ giấy.
Rồi là hội thử hương chính thức bắt đầu.
Một hầu gái có khuôn mặt xinh đẹp quỳ trước bàn, đổ đầy hương vào chiếc hộp thượng hạng.
Yên Cửu nín thở ngay, “Khoan đã, chỗ ta khỏi cần...”
Hầu gái khẽ cười một tiếng, “Xuân Nương Tử đã dặn Yên công tử không ngửi được mùi hương nồng nên chỗ ngài sẽ dùng hương cam tùng ạ.”
Yên Cửu đang tính nói gì đó thì nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ vọng tới từ ghế bên cạnh.
Chàng ngạc nhiên nhìn sang, thấy một gã mặc đồ tím đang dựa vào lưng ghế gà gật.
Hầu gái khẽ thưa: “Đó là ông chủ của hiệu sách Trần thị, bởi bệnh cũ mà ông ấy mắc chứng khó ngủ, chỉ có ngửi mùi hương an thần ở chỗ bọn ta mới có thể ngủ ngon đến tận bình minh.”
Yên Cửu lặng lẽ nhíu mày, chàng và ông chủ Trần cách nhau một lối đi nhỏ nên mùi hương từ đó bay sang đây rất thoảng, lại còn bị mùi hương trước mặt chàng át mất phân nửa song chàng vẫn nhận ra mùi hương đó có trộn lẫn thứ gì đó khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đang nói dở thì bên phía còn lại của chỗ Yên Cửu chợt bốc khói trắng bao phủ vị khách ngồi đó, chắn hết tầm mắt người khác.
Hầu gái dõi theo ánh mắt chàng, dịu giọng giải thích: “Hà thiếu gia thích dùng bột Tiêu Dao trong hội thử hương, có rất nhiều khách quý đều thích dùng nó.”
Trường Ly nghe vậy bèn nhìn dáo dác dưới bàn, quả nhiên thấy sương khói chờn vờn khắp sảnh bao phủ hết mọi người.
Yên Cửu thắc mắc rất đúng lúc: “Bột Tiêu Dao?”
Hầu gái lấy một cái hộp nhỏ trong tay áo rồi mở ra, để lộ bột phấn trắng bên trong: “Là thứ này, dùng xong sẽ khiến người ta thấy lâng lâng như lên cõi tiên.”
Trường Ly nhìn đám khách ngẩn ngơ trong sảnh, lập tức kết luận: “Vừa nhìn đã biết là không phải thứ tốt lành gì.”
Yên Cửu vô cùng đồng ý với nàng, nhưng ngoài mặt lại làm bộ tò mò hỏi hầu gái: “Có thể cho ta xem qua không?”
Hầu gái ngoan ngoãn đồng ý. Yên Cửu dùng đầu ngón tay phết một chút bột phấn đưa lên mũi ngửi thử, sau đó quay đầu đi với vẻ ghét bỏ.
Hầu gái đang tính khuyên chàng thử cho biết, thấy thế thì nghẹn họng, đành im lặng châm hương.
Theo thời gian trôi, trong sảnh thi thoảng có khách hứng lên ôm hầu gái rời tiệc, cũng có khách dùng bột Tiêu Dao xong mặt đỏ phừng phừng, quần áo xộc xệch bị hầu gái dìu đi.
Yên Cửu nhìn cảnh chướng khí mù mịt trước mặt, bất giác nhíu mày hỏi, “Thứ ta viết lên giấy bao giờ mới có kết quả?”
Hầu gái thư thả đáp: “Yên công tử chớ có sốt ruột, bao giờ hội thử hương kết thúc là biết thôi.”
Yên Cửu đành tiếp tục nhẫn nại ngồi chờ, chỉ khi đưa tay vuốt ve chuôi kiếm trong tay áo mới khiến chàng thả lỏng.
Trường Ly bị sờ đến phát nhột, khàn khàn nói trong tay áo: “Yên Tiểu Cửu, có phải huynh sờ thứ bột kia xong vẫn chưa lau tay không hả?”
Bàn tay đang vuốt ve chuôi kiếm của Yên Cửu cứng đờ, ra sức phủi hai ngón tay.
“Đâu có, lúc nãy ta đã lấy khăn lau rồi, do nàng không nhìn thấy thôi.”
Trường Ly không thể biết chàng đã lau tay chưa vì cách một lớp bàn dày cộp, đành phải nuốt cơn nghi ngờ vào bụng.
Danh sách chương