Vì giết mà giết.
Lăng Vân cũng không phải là người thích giết chóc, thậm chí đối với những chuyện liên quan đến máu tanh hắn cũng rất không thích. Nếu như chứng kiến máu tươi chỉ biết sinh ra cảm giác hưng phấn, mà chưa phát ra buồn nôn, như vậy hắn cũng không phải là người bình thường, phỏng chừng cách biến thái không xa.
Nhưng là lúc này, thật sự là sinh mạng như cỏ rác......
Đơn thuần vì giết mà giết, vì kiếm mà giết!
Trong lòng hắn, kiếm đạo có địa vị chí cao, mà lúc này, muốn đột phá bình cảnh của kiếm đạo, hắn sẽ phải giết, làm cho kiếm này trở thành một thanh hung khí giết chóc, thật sự lột xác thành một hung khí đúng như bản chất của nó, thậm chí tắm máu mà thể nghiệm ý vị giết chóc, sinh ra thành một hung linh đại kiếm.
Vì kiếm đạo cực chí, nếu như giết chóc tầm thường, lại chẳng được tính là cái gì!
Dù là hết thảy thí luyện không gian Kiếm Sư đều thành vật huyết tế của Kiếm Linh, cũng có sao đâu?!
......
Ly khai tinh linh thần điện ngày thứ năm.
......
Bên trong sơn lâm, một đội ba mươi ba kiếm sư đang cảnh giác đi tới, không ngừng tìm kiếm.
Đột nhiên, một vị kiếm sư tuổi còn trẻ từ bên cạnh rừng thông chạy tới, kinh hỉ nói:
- Điện hạ, tìm được rồi, tìm được nam nhân kia rồi! Hắn hiện tại bị Vạn La đế quốc Kiếm Sư vây quanh, ngay tại trung tâm một mảnh rừng thông khổ chiến, điện hạ ngươi xem chúng ta có muốn đi qua bên đó hay không......
- Nói nhảm! Còn không nhanh chóng dẫn đường, nếu đi chậm bị người Vạn La đế quốc đem tiểu tử kia giết đi, nguyên tố tinh linh sẽ bị đoạt mất!
- Dạ dạ, chúng ta đi thôi!
- Đáng chết, Vạn La đế quốc tốc độ làm sao nhanh như vậy, hiện tại chỉ hy vọng tiểu tử kia trình độ tốt nhất đừng quá yếu, đừng để cho bị người Vạn La sớm giết chết!
......
Ly khai tinh linh thần điện ngày thứ mười.
......
Bên trong rừng thông, vẫn đang là một đội Kiếm Sư, bất quá lần này nhân số hiển nhiên ít đi rất nhiều, đếm đi đếm lại, khó khăn lắm được hai mươi ba người, hơn nữa hai mươi ba người này còn có một ít người bị thương. Lúc này, trong mắt bọn họ hàm chứa quang mang phẫn nộ, hướng vào trong rừng cây quan sát hung thần ác sát, tựa hồ kẻ này cùng bọn họ không đội trời chung!
Lúc này, vị Kiếm Sư tuổi trẻ phụ trách dò đường lần nữa từ bên cạnh chạy ra, do dự nói:
- Điện hạ, nữ nhân kia đã mang theo nguyên tố tinh linh rời đi từ phiến rặng núi, còn nam nhân kia, không cần phải đuổi giết tận cùng......Thực lực của hắn, dường như......
- Hắn giết của chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, nếu như dễ dàng buông tha hắn, trở lại đế quốc như thế nào hướng tới phụ hoàng cùng với cả triều đại thần ăn nói!? Ngươi sợ cái gì, hắn cũng lại là một vị nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ tam giai Kiếm Sư mà thôi, chỉ biết trốn ở trung tâm rừng thông ngầm hạ sát thủ, nếu là chính diện giao phong, chúng ta chỉ cần tùy tiện năm người, đều đủ để đưa hắn vào chỗ chết!
-..Dạ.. Chúng ta đi thôi!......
......
Ly khai tinh linh thần điện mười lăm ngày.
......
Mười ba vị kiếm sư quần áo rách nát đang ngồi tại dưới cây đại thụ, vẻ mặt tiều tụy dựa vào gốc đại thụ, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trời không, trong mắt tràn ngập vẻ mê man cùng lo lắng, hoàn toàn không còn như lúc trước vừa tiến vào phiến khu vực này với một hùng tâm tráng chí.
Cây cối khẽ động, phát ra một trận rung nhẹ, lập tức hơn mười vị Kiếm Sư giống như sợ hãi nhảy dựng lên, khẩn trương cùng với hoảng hốt đối với âm thanh phát ra,liền quát:
- Người nào, đi ra cho ta, nếu như giả thần giả quỷ, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!
- Điện hạ, điện hạ đừng động thủ, là ta, là ta…
Tất cả Kiếm Sư toàn bộ thở dài một hơi, vị Kiếm Sư được xưng là điện hạ cố nén nỗi sợ hãi trong giọng nói, lên tiếng hỏi:
- Như thế nào, như thế nào, cái tên hỗn đản kia không tại phụ cận à?
- Không có, không có, chúng ta nhanh chóng nhân cơ hội này mau đi thôi, phiến rừng rậm đáng chết này….
......
Ly khai tinh linh thần điện hai mươi ngày.
......
Ba vị Kiếm Sư người nào cũng gầy như da bọc xương, lưng tựa vào nhau, hữu khí vô lực hướng tới ba phương hướng cảnh giới, dù là ngẫu nhiên vang lên một tia gió thổi cỏ động, cũng lười ngẩng đầu nhìn lại.
Hoàng tử điện hạ phát giác được bốn phía thật sự quá an tĩnh, có chút bất an liếc mắt nhìn bốn phía, giọng nói có vẻ run rẩy run rẩy nói:
- Làm sao lâu như vậy còn chưa có trở lại? Có thể nào gặp phải ác ma kia hay không?
Lúc này, một tên Kiếm Sư trước mặt hoàng tử điện hạ đột nhiên giật mình, giống như chứng kiến một chuyện gì thật là khủng bố vậy, con ngươi đều muốn lòi ra ngoài, chỉ vào sau lưng hoàng tử, mở lớn miệng, muốn nói cái gì, rồi lại bởi vì lòng tràn đầy sợ hãi, một câu nói cũng nói không nên lời.
Vị hoàng tử điện hạ kia đột nhiên từ vẻ mặt của hắn cũng đoán được, trong nháy mắt sắc mặt một trận tái nhợt, lại không có một tia huyết sắc.
Hắn run rẩy chuyển thân, vô cùng gian nan vặn vẹo cái cổ của mình, hướng sau lưng nhìn lại.
Chẳng qua khi hắn chứng kiến sau lưng có một nam nhân vô thanh vô tức, tựa như u linh đứng sau lưng hắn không đầy nửa thước, cuối cùng nhịn không được, tinh thần hoàn toàn sụp đổ!
......
Ly khai tinh linh thần điện hai mươi lăm ngày.
......
Lối vào rặng núi, vài tên Kiếm Sư toàn thân là máu tươi, quần áo vô cùng rách rưới, hoảng hốt từ trong núi trốn thoát, phảng phất sau lưng bọn chúng có ác quỷ tàn khốc nhất trên thế gian đang đuổi theo bọn họ, người nào cũng biểu hiện trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Hơn mười tên Kiếm Sư mới từ bên ngoài chạy tới, một người có chút kỳ quái liếc nhìn mấy tên Kiếm Sư này đang rõ ràng rét lạnh, trong lòng âm thầm kỳ quái:
- Có thể tấn thăng trở thành Kiếm Sư tất nhiên là tâm chí kiên định hơn người bình thường rất nhiều, làm sao mấy người kia tựa hồ có vẻ bị hù doạ như vậy? Đến tột cùng là cái gì làm cho bọn hắn vô cùng sợ hãi nhu thế?
Hắn vừa nghĩ, ngăn cản một tên Kiếm Sư hỏi:
- Uy, vị bằng hữu kia, xin hỏi, nguyên tố tinh linh của tinh linh thần điện có tại phiến rặng núi này hay không?
- Ngươi...... Ngươi muốn vào rặng núi này!?
- Nghe nói bên trong này có nguyên tố tinh linh, muốn đi tìm chút vận may!
Vị kiếm sư kia giống như xem người chết nhìn vào hắn:
--Ngươi biết bên trong này có cái gì không?
- Ân? Không phải quỷ à?
" Quỷ, ha ha, ha ha, quỷ đã là cái gì chứ! Nói cho ngươi, ta cho ngươi nghe, bên này có một tam giai Kiếm Sư, hắn......
Nói đến đây, vị Kiếm Sư này đang phảng phất nhớ tới chuyện sợ hãi đó, thét lên chói tai co chân bỏ chạy, trong chớp mắt biến mất, hơn mười tên Kiếm Sư nhìn vào bên ấy, hiển nhiên đã bị hù dọa.
Tên Kiếm Sư vẻ mặt khinh thường, bĩu môi:
- Một tam giai Kiếm Sư bị hù dọa thành như vậy, khẳng định là những ngưởi này sống ở đại gia tộc, toàn là ở trong nệm ấm chăn êm chưa thấy qua sóng to gió lớn bao giờ!
Nói xong, hắn quay sang hơn mười tên Kiếm Sư sau lưng cười nói:
- Tốt rồi các vị, chúng ta đi thôi! Chẳng qua, tựa hồ trong rừng rậm có tam giai Kiếm Sư cản đường lợi hại, mọi người hãy cẩn thận một chút!
- Ha ha, tam giai Kiếm Sư, lấy thực lực đội ngũ chúng ta đừng nói tam giai Kiếm Sư, dù là tứ giai Đại Kiếm Sư tới, cũng phải đánh hắn chạy lên trời lẩn trốn không dám xuống!
- Ha ha ha, đi, bảo tàng tinh linh thần điện đang chờ chúng ta!
......
Ly khai tinh linh thần điện một tháng.
......
Một đội Kiếm Sư có chút kinh động nhìn vào cửa vào rặng núi kia, nhìn thấy mười mấy cổ thi thể mà giật mình, trong lòng suy đoán đến tột cùng là ma thú gì có uy năng lớn như thế, hơn mười vị Kiếm Sư cao thủ chết đi, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
- Phần mộ của Kiếm Sư, tử địa, cấm vào!
Bên trên một khối cự thạch, dùng máu tươi viết lên tám chữ chói mắt, tản ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, làm cho mọi người đều có một cảm giác vô cùng lạnh lẽo rung rợn như thấy quỷ giữa ban ngày.
- Đội trưởng, địa phương này tựa hồ cổ quái a!
- Hừ, ngươi cũng không có suy nghĩ, rặng núi có thể sinh ra nguyên tố tinh linh, sẽ là nơi bình yên sao?
- Một đội kiếm sư này, xem huy chương trên người bọn hắn, tựa hồ cấp bậc cũng không thấp a. Ân, ta xem xem, chỉnh thể thực lực của bọn họ sợ là không thấp so với chúng ta a!
- Không vào hang hổ, làm sao bắt được cọp con! Tiểu Diệp, ngươi nếu sợ thì chính mình lưu lại, chúng ta đi!
- Ai, đội trưởng, cẩn thận một chút!
- Ha ha ha ha, ngươi lưu lại bên ngoài canh chừng cho chúng ta nhé!
- Đội trưởng......!
......
Ly khai tinh linh thần điện hai tháng.
......
Tiểu Diệp nhìn vào nơi xa xa kia, sự an tĩnh giống như tử vong rừng rậm nơi quỷ sinh sống, trong lòng đang bình tĩnh, chợt trực giác cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ nội tâm, luồng sợ hãi này giống như ác ma lan tràn toàn thân, làm hắn toàn thân trên dưới cứng ngắc, cơ hồ không dám nhúc nhích.
Liếc mắt, gần liếc mắt, xa liếc mắt, đã đem đấu chí của tên Kiếm Sư này toàn bộ phá vỡ!
Dùng ánh mắt, phá vỡ đấu chí của một tên Kiếm Sư chính thức?!
Dù là Đại Kiếm Sư, sợ cũng không có loại uy thế khủng bố như thế này.
Nam nhân kia lại hết lần này tới lần khác làm được!
Nghĩ đến nam nhân kia đuổi giết vài tên Kiếm Sư tới sơn khẩu, nhìn thấy ánh mắt nọ, nội tâm của hắn nhịn không được lần nữa run rẩy lên, toàn thân lạnh lẽo, trên mặt nổi lên một trận tử vong tái nhợt.
Đó là một loại quỷ dị giỏi hơn hết thảy, trên khắp thiên địa, cả thảy vũ trụ đều bị hắn đem đạp dưới chân, rên rỉ thống khổ, một loại hờ hững khi giết chóc, tâm bình tĩnh như bàn thạch. Tựa hồ lúc ấy hắn giết chết, không phải các vị Kiếm Sư quốc gia nhất lưu hảo thủ chính thức, mà là mấy con kiến nhỏ bé hèn mọn...... Không, có thể ngay cả con kiến cũng so ra kém, giết chóc, trong mắt hắn tựa hồ bình thản, tựa như những Kiếm Sư này từ đâu đưa tới trước mặt hắn, tình nguyện để cho hắn mặc tình giết chóc!
Đường đường chính thức Kiếm Sư khổ tu đến vài chục năm, dưới cái liếc mắt, triệt triệt để để, tất cả đều không hề giữ lại!
Khoảnh khắc kia, hắn thật cho rằng chính mình đã chết!
Tiểu Diệp toàn thân trên dưới không biết từ nơi nào tuôn ra một cỗ khí lực, cả người thanh tĩnh không ít.
Nhất định phải nói cho mọi người, nơi này không có tinh linh thần điện, không có nguyên tố tinh linh, nơi này chỉ có một ác ma, một người không ngừng thu hoạch sinh mạng người khác, một ác ma vì giết mà giết!
Hắn cố nén sợ hãi trong lòng, chuyển động bước chân run rẩy, toàn thân suy yếu nhưng vẫn muốn ly khai nơi này, muốn đem tin tức này nói cho mọi người ở khắp thí luyện không gian, làm cho mọi người không nên vì tinh linh thần điện khốn nạn kia mà đi tới, thử một lần vận khí của mình, dẫn đến cùng chôn vùi tuổi trẻ quý giá cùng sinh mạng.
Nhưng mà, khi hắn cúi thấp đầu xoay người, lại đột nhiên phát hiện, một đôi chân không biết khi nào xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Tại nơi đó, còn có một cỗ không khí vô cùng khủng bố ngay cả khi đi ngủ cũng sẽ bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh.
Trong nháy mắt, Tiểu Diệp toàn thân huyết dịch đọng lại......
......
Ly khai tinh linh thần điện ba tháng.
......
Lại một đội Kiếm Sư tuổi còn trẻ nghi hoặc khó hiểu nhìn thoáng qua tám chữ bằng máu trên tảng đá to kia, mang theo một tia tự tin mà sinh ra sợ hãi, hướng về tinh linh thần điện nghe nói có bảo tàng rất lớn