Editor: ChieuNinh
Không thể không nói, năng lực khép lại miệng vết thương của Dạ thật sự là quá cường hãn, ngắn ngủn bốn năm ngày thì đã tốt hơn bảy tám phần, có thể vận động linh hoạt rồi.
Khi Lỗ Đạt Mã lại không còn hạn chế hắn biến hình nữa, chuyện đầu tiên Dạ làm, chính là khiêng con cự thú đã bị đông cứng như nước đá ở trong hẻm núi trở lại. Lột da, thu thập sạch sẽ, Dạ liền đặt ở trên bình đài ngoài động. Trời đông giá rét, không bao lâu thì thịt cự thú đã trở thành khối băng.
Thời điểm Dạ làm sạch cự thú, Lỗ Đạt Mã tránh về trong sơn động, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn câu "quân tử tránh xa nhà bếp". Nàng thật sự không có cách nào quên được thảm trạng cự thú chết đi ở chính trên tay của mình.
Da cự thú bị đốt cháy đây một mảng, kia một chỏm, không theo chuẩn mực nào. Lỗ Đạt Mã cảm thấy hai cái răng nanh của cự thú hết sức sắc bén, còn có móng vuốt của nó cũng thật dài, giống như dao bào, nghĩ tới những thứ này có thể làm thành công cụ gì đó, thì đều giữ lại.
Lỗ Đạt Mã đặt tên cho cự thú này ——gấu răng kiếm.
Sau khi thương thế của Dạ lành lại thì rạng sáng mỗi ngày bắt đầu đi ra ngoài săn bắt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Mà Lỗ Đạt Mã thì ngốc ở trong động, từ khi Dạ đi ra ngoài thì bắt đầu lo lắng không yên, sợ hắn gặp lại cự thú hung ác mà khó dây dưa nào đó, đợi đến nhìn thấy Dạ hoàn hảo trở lại thì cả trái tim lơ lửng mới quay trở lại trong bụng.
Dạ vẫn như cũ là nhìn thấy con nào thì bắt con đó.
Man Hoang lịch thời điểm ghi lại đến mùa đông ngày thứ tám mươi sáu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhiệt độ ngoài động đã âm dưới bốn mươi độ. Đã liên tục ba ngày Dạ không có bắt được con mồi, từ mấy ngày trước thì hắn đã bắt đầu giảm bớt lượng thức ăn.
Hôm nay Dạ vẫn như cũ tay không mà về, vẻ mặt hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra ảo não, còn có chút giống như đưa đám. Hắn cầm một khối thịt gấu răng kiếm không lớn từ trên bình đài trở vào trong động.
Miếng thịt ở trong mắt Lỗ Đạt Mã xem ra chỉ đủ cho nàng ăn một bữa, đối với Dạ mà nói, không đủ dính răng.
Mà trên thực tế, khối thịt này chính là Dạ cầm cho nàng.
Nướng chín rồi, Dạ giao thịt vào trong tay Lỗ Đạt Mã, ý bảo nàng ăn, còn mình thì xoay người cầm nồi mai rùa đi ra ngoài động lấy tuyết.
Lỗ Đạt Mã đang cầm thịt còn có chút nóng tay, trong đầu có chút giật mình. Đây là Dạ quyết định không ăn cái gì sao? Cũng bởi vì đã vài ngày hắn không có bắt được con mồi? Nhưng mà rõ ràng bọn họ có dự trữ thức ăn có thể ăn mà! Tại sao hắn muốn lựa chọn đói bụng? Là đang tự trừng phạt mình sao? Hay là......
Chẳng lẽ cuộc sống như thế còn phải kéo dài thật lâu? Thức ăn bọn họ dự trữ căn bản không đủ để sống qua thời kỳ khó khăn nhất này? Như vậy rốt cuộc mùa đông nơi này sẽ kéo dài đằng đẵng?
Có thể ở thế giới này thời gian mùa đông thì chiếm cả nửa năm thậm chí nhiều hơn hay không? Nhưng mà, trong ấn tượng của Lỗ Đạt Mã, dáng vẻ thực vật ở đây, tuyệt đối không phải là ngắn ngủn hơn mười ngày hay mấy tháng sẽ trưởng thành. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Thân cây của chúng nó cao lớn, vả lại đều là lá rộng mà không phải là lá kim, căn bản không có yếu tố bị sinh tồn ở vùng băng giá.
Lỗ Đạt Mã có một phỏng đoán to gan——một năm ở đây, cũng có chuyển đổi bốn mùa giống với thế giới cũ của mình, chỉ khác biệt là một năm không chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày, có lẽ có bảy trăm ba mươi ngày, có lẽ dài hơn......
Ngày trước mỗi khi ngày nghỉ sắp kết thúc nàng đã từng ao ước, nếu như một năm có bảy trăm ba mươi ngày thì tốt, vậy thì kỳ nghĩ cũng sẽ kéo dài gấp đôi. Như vậy thời gian nàng có thể ở cùng với cha mẹ sẽ nhiều hơn một chút, có thời gian đi theo đám người bọn họ khảo cổ thám hiểm du lịch ở chung quanh dài hơn......
Những hình ảnh ấm áp được ở bên cạnh cha mẹ, rõ ràng lóe sáng ở trong đầu Lỗ Đạt Mã giống như ngôi sao ban đêm trên bầu trời, nhưng cũng là ngôi sao trước kia, vĩnh viễn không trở về được. Nghĩ đến tình cảnh hiện nay, Lỗ Đạt Mã cười khổ, vào lúc này nàng cũng không hy vọng thời gian kéo dài gấp đôi.
Dạ đặt cái nồi mai rùa chứa tuyết lên trên lửa, xoay người lại chỉ thấy Lỗ Đạt Mã ngơ ngác tay cầm miếng thịt, không biết ở đó đang nghĩ cái gì. Hắn đi tới, học bộ dạng Lỗ Đạt Mã sờ đầu hắn, dùng bàn tay xù xì xoa xoa tóc của nàng.
Mở miệng nói: "Đạt Mã, ăn! Không lạnh."
Bây giờ Dạ đã có thể dùng Hán ngữ tiến hành đối thoại với Lỗ Đạt Mã, nhưng có vài câu biểu đạt còn không được rõ ràng lắm. Mà ý tứ những lời này của hắn thật ra là đang nói: "Đạt Mã ăn nhanh đi, nếu không sẽ lạnh."
Lỗ Đạt Mã nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tại sao ngươi không ăn?"
"Không đói bụng!" Khi đang nói chuyện, ánh mắt của Dạ tránh né, cũng không nhìn thẳng Lỗ Đạt Mã.
"Thật?" Lỗ Đạt Mã hơi nheo mắt lại, làm sao nàng có thể tin tưởng?
"Ừ!" Dạ lấy hết dũng khí gật đầu. Nhưng trong bụng phát ra tiếng "ùng ục" đã bán đứng hắn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Hừ! Tên lường gạt!" Lỗ Đạt Mã đưa tay chọt chọt cái bụng của Dạ. Dưới sự kích thích, lại một tiếng "ùng ục" vang lên.
"Ngươi...... Ăn......" Lời nói dối bị vạch trần, Dạ không được tự nhiên làm bộ đi uống nước.
"Ăn chung!" Lỗ Đạt Mã kéo xuống một miếng thịt nhét vào trong miệng Dạ.
"Không!" Dạ mím chặt môi.
"Ngươi không ăn vậy ta cũng không ăn! Hừ!" Lỗ Đạt Mã giả bộ tức giận, để thịt xuống cái bàn gỗ bên cạnh, làm ra vẻ không thèm để ý đến hắn.
Dạ thấy thế, con ngươi màu tím sẫm lóe lóe, cầm thịt lên, kéo xuống một phần nhỏ, đưa đến khóe miệng Lỗ Đạt Mã.
"Đạt Mã ngoan! Ăn!"
Ặc..... Tình huống gì đây? Lỗ Đạt Mã vạch đen đầy đầu, cái chữ "Ngoan" này, bình thường đều là nàng dùng để dụ dỗ Dạ nghe lời, hôm nay ngược lại lại bị hắn dùng ở trên người mình rồi.
"Ngươi thì sao?" Ánh mắt Lỗ Đạt Mã liếc hắn, thái độ rất rõ ràng, ngươi không ăn thì cũng đừng nghĩ dụ dỗ ta ăn!
"Ngươi ăn!" Dạ vẫn cố chấp giơ thịt như cũ.
Lỗ Đạt Mã bĩu môi, cầm lên một miếng nhỏ ở trên bàn mình mới vừa kéo xuống đưa lên khóe miệng của Dạ giống như vậy.
Trong mắt Dạ giống như thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, cắn miếng thịt Lỗ Đạt Mã đưa tới.
Lỗ Đạt Mã vỗ vỗ đầu Dạ giống như đang vỗ đầu con cún nhỏ, vui vẻ nói: "Ừ, lúc này mới ngoan nè!"
Sau đó cười híp mắt cắn từng miếng thịt nhỏ Dạ đặt trên bờ môi.
Hai người cứ như vậy, ngươi một miếng ta một miếng chia nhau ăn hết một miếng thịt nướng không lớn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã cắn miếng nhỏ, từ từ nhai, xé thịt thành miếng lớn nhét vào trong miệng Dạ, tận lực để cho hắn ăn nhiều.
Ăn xong một miếng thịt, Lỗ Đạt Mã đội người vào trong gió rét đến trên bình đài lại ôm một miếng thịt to đi vào, gác ở trên lửa nướng.
Dạ có chút kỳ quái nhìn hành động của Lỗ Đạt Mã, lại cũng chỉ xem như nàng chưa có ăn no mà thôi.
Hết chương 46.
Không thể không nói, năng lực khép lại miệng vết thương của Dạ thật sự là quá cường hãn, ngắn ngủn bốn năm ngày thì đã tốt hơn bảy tám phần, có thể vận động linh hoạt rồi.
Khi Lỗ Đạt Mã lại không còn hạn chế hắn biến hình nữa, chuyện đầu tiên Dạ làm, chính là khiêng con cự thú đã bị đông cứng như nước đá ở trong hẻm núi trở lại. Lột da, thu thập sạch sẽ, Dạ liền đặt ở trên bình đài ngoài động. Trời đông giá rét, không bao lâu thì thịt cự thú đã trở thành khối băng.
Thời điểm Dạ làm sạch cự thú, Lỗ Đạt Mã tránh về trong sơn động, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn câu "quân tử tránh xa nhà bếp". Nàng thật sự không có cách nào quên được thảm trạng cự thú chết đi ở chính trên tay của mình.
Da cự thú bị đốt cháy đây một mảng, kia một chỏm, không theo chuẩn mực nào. Lỗ Đạt Mã cảm thấy hai cái răng nanh của cự thú hết sức sắc bén, còn có móng vuốt của nó cũng thật dài, giống như dao bào, nghĩ tới những thứ này có thể làm thành công cụ gì đó, thì đều giữ lại.
Lỗ Đạt Mã đặt tên cho cự thú này ——gấu răng kiếm.
Sau khi thương thế của Dạ lành lại thì rạng sáng mỗi ngày bắt đầu đi ra ngoài săn bắt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Mà Lỗ Đạt Mã thì ngốc ở trong động, từ khi Dạ đi ra ngoài thì bắt đầu lo lắng không yên, sợ hắn gặp lại cự thú hung ác mà khó dây dưa nào đó, đợi đến nhìn thấy Dạ hoàn hảo trở lại thì cả trái tim lơ lửng mới quay trở lại trong bụng.
Dạ vẫn như cũ là nhìn thấy con nào thì bắt con đó.
Man Hoang lịch thời điểm ghi lại đến mùa đông ngày thứ tám mươi sáu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhiệt độ ngoài động đã âm dưới bốn mươi độ. Đã liên tục ba ngày Dạ không có bắt được con mồi, từ mấy ngày trước thì hắn đã bắt đầu giảm bớt lượng thức ăn.
Hôm nay Dạ vẫn như cũ tay không mà về, vẻ mặt hắn không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra ảo não, còn có chút giống như đưa đám. Hắn cầm một khối thịt gấu răng kiếm không lớn từ trên bình đài trở vào trong động.
Miếng thịt ở trong mắt Lỗ Đạt Mã xem ra chỉ đủ cho nàng ăn một bữa, đối với Dạ mà nói, không đủ dính răng.
Mà trên thực tế, khối thịt này chính là Dạ cầm cho nàng.
Nướng chín rồi, Dạ giao thịt vào trong tay Lỗ Đạt Mã, ý bảo nàng ăn, còn mình thì xoay người cầm nồi mai rùa đi ra ngoài động lấy tuyết.
Lỗ Đạt Mã đang cầm thịt còn có chút nóng tay, trong đầu có chút giật mình. Đây là Dạ quyết định không ăn cái gì sao? Cũng bởi vì đã vài ngày hắn không có bắt được con mồi? Nhưng mà rõ ràng bọn họ có dự trữ thức ăn có thể ăn mà! Tại sao hắn muốn lựa chọn đói bụng? Là đang tự trừng phạt mình sao? Hay là......
Chẳng lẽ cuộc sống như thế còn phải kéo dài thật lâu? Thức ăn bọn họ dự trữ căn bản không đủ để sống qua thời kỳ khó khăn nhất này? Như vậy rốt cuộc mùa đông nơi này sẽ kéo dài đằng đẵng?
Có thể ở thế giới này thời gian mùa đông thì chiếm cả nửa năm thậm chí nhiều hơn hay không? Nhưng mà, trong ấn tượng của Lỗ Đạt Mã, dáng vẻ thực vật ở đây, tuyệt đối không phải là ngắn ngủn hơn mười ngày hay mấy tháng sẽ trưởng thành. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Thân cây của chúng nó cao lớn, vả lại đều là lá rộng mà không phải là lá kim, căn bản không có yếu tố bị sinh tồn ở vùng băng giá.
Lỗ Đạt Mã có một phỏng đoán to gan——một năm ở đây, cũng có chuyển đổi bốn mùa giống với thế giới cũ của mình, chỉ khác biệt là một năm không chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày, có lẽ có bảy trăm ba mươi ngày, có lẽ dài hơn......
Ngày trước mỗi khi ngày nghỉ sắp kết thúc nàng đã từng ao ước, nếu như một năm có bảy trăm ba mươi ngày thì tốt, vậy thì kỳ nghĩ cũng sẽ kéo dài gấp đôi. Như vậy thời gian nàng có thể ở cùng với cha mẹ sẽ nhiều hơn một chút, có thời gian đi theo đám người bọn họ khảo cổ thám hiểm du lịch ở chung quanh dài hơn......
Những hình ảnh ấm áp được ở bên cạnh cha mẹ, rõ ràng lóe sáng ở trong đầu Lỗ Đạt Mã giống như ngôi sao ban đêm trên bầu trời, nhưng cũng là ngôi sao trước kia, vĩnh viễn không trở về được. Nghĩ đến tình cảnh hiện nay, Lỗ Đạt Mã cười khổ, vào lúc này nàng cũng không hy vọng thời gian kéo dài gấp đôi.
Dạ đặt cái nồi mai rùa chứa tuyết lên trên lửa, xoay người lại chỉ thấy Lỗ Đạt Mã ngơ ngác tay cầm miếng thịt, không biết ở đó đang nghĩ cái gì. Hắn đi tới, học bộ dạng Lỗ Đạt Mã sờ đầu hắn, dùng bàn tay xù xì xoa xoa tóc của nàng.
Mở miệng nói: "Đạt Mã, ăn! Không lạnh."
Bây giờ Dạ đã có thể dùng Hán ngữ tiến hành đối thoại với Lỗ Đạt Mã, nhưng có vài câu biểu đạt còn không được rõ ràng lắm. Mà ý tứ những lời này của hắn thật ra là đang nói: "Đạt Mã ăn nhanh đi, nếu không sẽ lạnh."
Lỗ Đạt Mã nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tại sao ngươi không ăn?"
"Không đói bụng!" Khi đang nói chuyện, ánh mắt của Dạ tránh né, cũng không nhìn thẳng Lỗ Đạt Mã.
"Thật?" Lỗ Đạt Mã hơi nheo mắt lại, làm sao nàng có thể tin tưởng?
"Ừ!" Dạ lấy hết dũng khí gật đầu. Nhưng trong bụng phát ra tiếng "ùng ục" đã bán đứng hắn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Hừ! Tên lường gạt!" Lỗ Đạt Mã đưa tay chọt chọt cái bụng của Dạ. Dưới sự kích thích, lại một tiếng "ùng ục" vang lên.
"Ngươi...... Ăn......" Lời nói dối bị vạch trần, Dạ không được tự nhiên làm bộ đi uống nước.
"Ăn chung!" Lỗ Đạt Mã kéo xuống một miếng thịt nhét vào trong miệng Dạ.
"Không!" Dạ mím chặt môi.
"Ngươi không ăn vậy ta cũng không ăn! Hừ!" Lỗ Đạt Mã giả bộ tức giận, để thịt xuống cái bàn gỗ bên cạnh, làm ra vẻ không thèm để ý đến hắn.
Dạ thấy thế, con ngươi màu tím sẫm lóe lóe, cầm thịt lên, kéo xuống một phần nhỏ, đưa đến khóe miệng Lỗ Đạt Mã.
"Đạt Mã ngoan! Ăn!"
Ặc..... Tình huống gì đây? Lỗ Đạt Mã vạch đen đầy đầu, cái chữ "Ngoan" này, bình thường đều là nàng dùng để dụ dỗ Dạ nghe lời, hôm nay ngược lại lại bị hắn dùng ở trên người mình rồi.
"Ngươi thì sao?" Ánh mắt Lỗ Đạt Mã liếc hắn, thái độ rất rõ ràng, ngươi không ăn thì cũng đừng nghĩ dụ dỗ ta ăn!
"Ngươi ăn!" Dạ vẫn cố chấp giơ thịt như cũ.
Lỗ Đạt Mã bĩu môi, cầm lên một miếng nhỏ ở trên bàn mình mới vừa kéo xuống đưa lên khóe miệng của Dạ giống như vậy.
Trong mắt Dạ giống như thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, cắn miếng thịt Lỗ Đạt Mã đưa tới.
Lỗ Đạt Mã vỗ vỗ đầu Dạ giống như đang vỗ đầu con cún nhỏ, vui vẻ nói: "Ừ, lúc này mới ngoan nè!"
Sau đó cười híp mắt cắn từng miếng thịt nhỏ Dạ đặt trên bờ môi.
Hai người cứ như vậy, ngươi một miếng ta một miếng chia nhau ăn hết một miếng thịt nướng không lớn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã cắn miếng nhỏ, từ từ nhai, xé thịt thành miếng lớn nhét vào trong miệng Dạ, tận lực để cho hắn ăn nhiều.
Ăn xong một miếng thịt, Lỗ Đạt Mã đội người vào trong gió rét đến trên bình đài lại ôm một miếng thịt to đi vào, gác ở trên lửa nướng.
Dạ có chút kỳ quái nhìn hành động của Lỗ Đạt Mã, lại cũng chỉ xem như nàng chưa có ăn no mà thôi.
Hết chương 46.
Danh sách chương