Editor: ChieuNinh
Thời gian Dạ và Lỗ Đạt Mã sinh sống với nhau không tính là ngắn, mặc dù vẫn không thể lưu loát dùng Hán ngữ để đối thoại với Lỗ Đạt Mã, về việc Lỗ Đạt Mã thao thao bất tuyệt, Dạ cũng chỉ có thể nghe hiểu một phần. Nhưng mà, chỉ một phần này cũng đủ cho hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lỗ Đạt Mã. Dạ nghe rõ, Lỗ Đạt Mã nói: nàng cần mình, tách khỏi mình thì nàng sẽ chết.
Lý giải thế này làm cho Hormone giống đực của Dạ lập tức tăng mạnh, hắn ngồi dậy, ôm lấy Lỗ Đạt Mã, liếm sạch nước mắt ở trên khóe mắt của nàng, sau đó rất nghiêm túc mà nói hai chữ: "Ăn cơm!"
Hai người cùng nhau ăn sạch sẽ cá nướng.
Hai ba ngày sau đó, Lỗ Đạt Mã ngoan ngoãn đợi ở trong động, cái này làm Dạ hết sức hài lòng.
Nhưng có một chuyện, làm Dạ không hài lòng lắm, đó chính là hắn lại có hai ngày không bắt được con mồi. Chuyện này lại khiêu khích tôn nghiêm giống đực của Dạ, hắn không cho Lỗ Đạt Mã đi ra ngoài bắt cá, mà mình lại không mang con mồi trở về, cái này làm hắn thật ngượng ngùng.
Lỗ Đạt Mã nhìn Dạ ngồi ở bên đống lửa rầu rĩ không vui, nàng nhẹ nhàng nghiêng người dựa qua, thử thăm dò nói: "Dạ, ngươi có thể đi bắt cá mà!"
Dạ nghe được hai chữ này con ngươi vốn đang xám tro đột nhiên bừng sáng lên.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lỗ Đạt Mã liền nấu chút canh thịt, một phần để mình và Dạ ăn hết, còn dư lại một chút để làm mồi câu. Hai người tới trên mặt băng, đốt lửa đục ra vài lỗ hỏng trên đó, sau đó bỏ mồi thức ăn vào.
Phải nói, mặc dù Dạ cường thế, bá đạo, cố chấp, nhưng ở phương diện học tập lại rất nhanh. Hơn nữa Dạ rất thông minh, Lỗ Đạt Mã chỉ nói cho hắn, cá nhìn thấy trên mặt nước là hư ảnh, bóng dáng cá chân chính thì núp ở phía dưới. Dạ liền nhẹ nhàng xiên một cái, ánh mắt nâng lên khoe khoang nhìn Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã giơ ngón tay cái lên: "Dạ, thật giỏi!"
Dạ cảm thấy cái khích lệ này không đủ, hắn nửa cúi người xuống ấn đầu của Lỗ Đạt Mã in một cái hôn ở trên trán của mình, sau đó mình cũng cũng in một cái ở trên trán Lỗ Đạt Mã mới coi như là hoàn thành.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy Dạ đều đã lập thành thói quen, muốn khen ngợi thì phải hôn trán.
Dạ học xong dùng cái xiên bắt cá, thì càng không để cho Lỗ Đạt Mã ra khỏi động. Vì vậy, Lỗ Đạt Mã trải qua cuộc sống chân không bước ra khỏi nhà, dĩ nhiên, trừ đi đại tiểu tiện.
Lỗ Đạt Mã đào một cái hố phía trên thì bắt ngang một cành cây to, mỗi lần đi vệ sinh xong thì lại dùng đất lấp lên. Về phần lấy cái gì để lau, đương nhiên là lá cây rồi, lúc trời còn nắng ấm Lỗ Đạt Mã phơi nắng không ít lá cây bản rộng có tính dẻo dai, loại lá cây này cho dù khô héo cũng sẽ không bị giòn tan dễ vỡ, làm giấy vệ sinh sử dụng tương đối hoàn mỹ. Cổ nhân dùng đá cụi, cọc gỗ gì đó, Lỗ Đạt Mã thật sự không dám khen tặng, như vậy là vẽ cái mông có phải hay không.
Dạ vẫn rất quy luật như cũ, bất luận thời tiết ác liệt cỡ nào, rạng sáng mỗi ngày cũng sẽ đi ra ngoài săn bắt, con mồi không phong phú, hoặc thời điểm không thu hoạch được gì mới đi bắt cá.
Lỗ Đạt Mã đối với hành vi này của Dạ rất là kính nể, có chút gần như là sùng bái. Nàng tự nhận chưa từng thấy qua người nào có thể làm được như Dạ, bất chấp mưa gió vẫn kiên trì bền bỉ, cho dù là người cần cù và thật thà cũng sẽ muốn trộm lười hai ngày đi! Nhưng Dạ mặc kệ có bao nhiêu gió tuyết cũng đi ra ngoài săn bắt, rõ ràng có đầy đủ thức ăn có thể để cho hắn nghỉ ngơi hai ngày, hắn cũng không chịu.
Lỗ Đạt Mã ở trong sơn động "Cửa lớn không ra, cửa sau không gần" sau ngày thứ một trăm thì tuyết ngừng rơi. Lỗ Đạt Mã cảm thấy rõ ràng nhiệt độ đang dần trở nên ấm áp. Mà chủng loại con mồi Dạ săn bắt được cũng bắt đầu bắt bẻ hơn, cũng không thấy hắn lại mang về những con mồi thịt dầy mà béo mập, ngược lại cũng là một ít động vật có thịt nạc thuần chất thiên về non mềm tinh tế.
Một ngày này, Lỗ Đạt Mã đánh dấu lịch Man Hoang mùa đông ngày thứ hai trăm mười sáu ở trên vách động. Sau đó, nàng lấy ra da thú cất giữ một mùa đông, dự định dùng tuyết tẩy sạch ở trên bình đài, tẩy đi hơi ẩm và bụi đất. Ở cái thế giới này không có đồ giặt tẩy thích hợp, da thú lại không thể giặt, giặt giũ sẽ làm chúng nó trở nên cứng rắn, hơn nữa bắt đầu có vết rách. Áo khoác của nàng và Dạ mặc một mùa đông đã có vết dầu loang lổ, dơ bẩn rõ ràng. Lỗ Đạt Mã thích sạch sẽ dự định làm một lượng đồ mới, vứt bỏ quần áo dơ bẩn bị thay thế.
Cũng không lâu lắm, Dạ liền mang theo con mồi trở lại. Hắn cũng giống như bình thường, làm sạch con mồi rồi nướng chín, sau đó đưa cho Lỗ Đạt Mã một miếng mềm nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ làm vài chuyện làm Lỗ Đạt Mã khó hiểu.
Hắn bắt đầu thu dọn nhà.
"Dạ, đây là người muốn làm gì?"
Lỗ Đạt Mã mắt nhìn thấy hắn thu dọn thịt khô dự trữ cùng với cái ly gỗ chén gỗ của bọn họ..., một chuyến một chuyến không biết dời đến địa phương nào, không nhịn được hỏi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Chuyển đi."
Dạ cầm chậu than sau khi tắt lửa, đáp lời.
"Ta biết rõ ngươi đang chuyển đi, nhưng tại sao phải chuyển đi à?" Không phải chỗ này ở thật tốt sao.
"Nguy hiểm!" Dạ vẫn không thể đối thoại lưu loát với Lỗ Đạt Mã, chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản biểu đạt ý của mình.
Ặc......, Lỗ Đạt Mã lại càng kỳ quái, nguy hiểm? Làm sao chỗ này sẽ nguy hiểm chứ? Ngay sau khi chuyển xong cái đệm da thú để bọn họ ngủ, Dạ trở lại lần nữa duỗi cánh tay dài một cái liền vác Lỗ Đạt Mã lên vai. Đã lâu không có bị đối xử như thế Lỗ Đạt Mã nhất thời không có phản ứng kịp, cứ như vậy mặc cho hắn khiêng mình đến trên cây thô to nhất trong khe núi.
Cái cây này trong lúc rãnh rỗi Lỗ Đạt Mã cũng đã thử đo lường qua, ước chừng sơ sơ chắc phải hơn mười người trưởng thành thân cao một mét tám mới có thể ôm hết.
Bị thả trên chạc cây, Lỗ Đạt Mã hoàn hồn, quan sát khắp mọi nơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dạ: "Ngươi nói dọn nhà chính là dời đến chỗ này?"
Dạ gật đầu một cái, chỉ chỉ phía sau của nàng: "Nơi này, nhà!"
Lỗ Đạt Mã quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có một hốc cây lớn. Nàng thò đầu vào bên trong, chỉ là một mảnh tối om om, đợi thích ứng với bóng tối trong hốc cây thì mới nhìn rõ. Cái hốc cây này rất lớn, đánh giá sơ sơ có khoảng bảy tám thước vuông, hốc cây này rõ ràng có dấu vết bị đào bới, vách cây rất bóng loáng, không có thô ráp gì. Lỗ Đạt Mã nghĩ, cái động này vốn có lẽ cũng không có lớn như vậy, có lẽ là vì Dạ vào ở mới làm lớn ra.
Gia sản của bọn họ Dạ cũng chồng chất đầy ắp ở đây, gần như không có chỗ cho một người ngồi. Lỗ Đạt Mã nghĩ không thông, sơn động vốn rộng rãi khô ráo ở thật tốt, tại vì sao lại muốn dời đến nơi này đây?
Chỉ là, Dạ nói dời đi qua nhất định có đạo lý của hắn, nhìn hình dáng cái động này cũng không phải mới hình thành, mà là có vẻ đã ở mấy năm. Nghe nói qua "Thỏ khôn có ba hang" không ngờ tên Tiểu Báo Dạ này cũng có hai cái động.
Thời gian Dạ và Lỗ Đạt Mã sinh sống với nhau không tính là ngắn, mặc dù vẫn không thể lưu loát dùng Hán ngữ để đối thoại với Lỗ Đạt Mã, về việc Lỗ Đạt Mã thao thao bất tuyệt, Dạ cũng chỉ có thể nghe hiểu một phần. Nhưng mà, chỉ một phần này cũng đủ cho hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lỗ Đạt Mã. Dạ nghe rõ, Lỗ Đạt Mã nói: nàng cần mình, tách khỏi mình thì nàng sẽ chết.
Lý giải thế này làm cho Hormone giống đực của Dạ lập tức tăng mạnh, hắn ngồi dậy, ôm lấy Lỗ Đạt Mã, liếm sạch nước mắt ở trên khóe mắt của nàng, sau đó rất nghiêm túc mà nói hai chữ: "Ăn cơm!"
Hai người cùng nhau ăn sạch sẽ cá nướng.
Hai ba ngày sau đó, Lỗ Đạt Mã ngoan ngoãn đợi ở trong động, cái này làm Dạ hết sức hài lòng.
Nhưng có một chuyện, làm Dạ không hài lòng lắm, đó chính là hắn lại có hai ngày không bắt được con mồi. Chuyện này lại khiêu khích tôn nghiêm giống đực của Dạ, hắn không cho Lỗ Đạt Mã đi ra ngoài bắt cá, mà mình lại không mang con mồi trở về, cái này làm hắn thật ngượng ngùng.
Lỗ Đạt Mã nhìn Dạ ngồi ở bên đống lửa rầu rĩ không vui, nàng nhẹ nhàng nghiêng người dựa qua, thử thăm dò nói: "Dạ, ngươi có thể đi bắt cá mà!"
Dạ nghe được hai chữ này con ngươi vốn đang xám tro đột nhiên bừng sáng lên.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lỗ Đạt Mã liền nấu chút canh thịt, một phần để mình và Dạ ăn hết, còn dư lại một chút để làm mồi câu. Hai người tới trên mặt băng, đốt lửa đục ra vài lỗ hỏng trên đó, sau đó bỏ mồi thức ăn vào.
Phải nói, mặc dù Dạ cường thế, bá đạo, cố chấp, nhưng ở phương diện học tập lại rất nhanh. Hơn nữa Dạ rất thông minh, Lỗ Đạt Mã chỉ nói cho hắn, cá nhìn thấy trên mặt nước là hư ảnh, bóng dáng cá chân chính thì núp ở phía dưới. Dạ liền nhẹ nhàng xiên một cái, ánh mắt nâng lên khoe khoang nhìn Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã giơ ngón tay cái lên: "Dạ, thật giỏi!"
Dạ cảm thấy cái khích lệ này không đủ, hắn nửa cúi người xuống ấn đầu của Lỗ Đạt Mã in một cái hôn ở trên trán của mình, sau đó mình cũng cũng in một cái ở trên trán Lỗ Đạt Mã mới coi như là hoàn thành.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy Dạ đều đã lập thành thói quen, muốn khen ngợi thì phải hôn trán.
Dạ học xong dùng cái xiên bắt cá, thì càng không để cho Lỗ Đạt Mã ra khỏi động. Vì vậy, Lỗ Đạt Mã trải qua cuộc sống chân không bước ra khỏi nhà, dĩ nhiên, trừ đi đại tiểu tiện.
Lỗ Đạt Mã đào một cái hố phía trên thì bắt ngang một cành cây to, mỗi lần đi vệ sinh xong thì lại dùng đất lấp lên. Về phần lấy cái gì để lau, đương nhiên là lá cây rồi, lúc trời còn nắng ấm Lỗ Đạt Mã phơi nắng không ít lá cây bản rộng có tính dẻo dai, loại lá cây này cho dù khô héo cũng sẽ không bị giòn tan dễ vỡ, làm giấy vệ sinh sử dụng tương đối hoàn mỹ. Cổ nhân dùng đá cụi, cọc gỗ gì đó, Lỗ Đạt Mã thật sự không dám khen tặng, như vậy là vẽ cái mông có phải hay không.
Dạ vẫn rất quy luật như cũ, bất luận thời tiết ác liệt cỡ nào, rạng sáng mỗi ngày cũng sẽ đi ra ngoài săn bắt, con mồi không phong phú, hoặc thời điểm không thu hoạch được gì mới đi bắt cá.
Lỗ Đạt Mã đối với hành vi này của Dạ rất là kính nể, có chút gần như là sùng bái. Nàng tự nhận chưa từng thấy qua người nào có thể làm được như Dạ, bất chấp mưa gió vẫn kiên trì bền bỉ, cho dù là người cần cù và thật thà cũng sẽ muốn trộm lười hai ngày đi! Nhưng Dạ mặc kệ có bao nhiêu gió tuyết cũng đi ra ngoài săn bắt, rõ ràng có đầy đủ thức ăn có thể để cho hắn nghỉ ngơi hai ngày, hắn cũng không chịu.
Lỗ Đạt Mã ở trong sơn động "Cửa lớn không ra, cửa sau không gần" sau ngày thứ một trăm thì tuyết ngừng rơi. Lỗ Đạt Mã cảm thấy rõ ràng nhiệt độ đang dần trở nên ấm áp. Mà chủng loại con mồi Dạ săn bắt được cũng bắt đầu bắt bẻ hơn, cũng không thấy hắn lại mang về những con mồi thịt dầy mà béo mập, ngược lại cũng là một ít động vật có thịt nạc thuần chất thiên về non mềm tinh tế.
Một ngày này, Lỗ Đạt Mã đánh dấu lịch Man Hoang mùa đông ngày thứ hai trăm mười sáu ở trên vách động. Sau đó, nàng lấy ra da thú cất giữ một mùa đông, dự định dùng tuyết tẩy sạch ở trên bình đài, tẩy đi hơi ẩm và bụi đất. Ở cái thế giới này không có đồ giặt tẩy thích hợp, da thú lại không thể giặt, giặt giũ sẽ làm chúng nó trở nên cứng rắn, hơn nữa bắt đầu có vết rách. Áo khoác của nàng và Dạ mặc một mùa đông đã có vết dầu loang lổ, dơ bẩn rõ ràng. Lỗ Đạt Mã thích sạch sẽ dự định làm một lượng đồ mới, vứt bỏ quần áo dơ bẩn bị thay thế.
Cũng không lâu lắm, Dạ liền mang theo con mồi trở lại. Hắn cũng giống như bình thường, làm sạch con mồi rồi nướng chín, sau đó đưa cho Lỗ Đạt Mã một miếng mềm nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ làm vài chuyện làm Lỗ Đạt Mã khó hiểu.
Hắn bắt đầu thu dọn nhà.
"Dạ, đây là người muốn làm gì?"
Lỗ Đạt Mã mắt nhìn thấy hắn thu dọn thịt khô dự trữ cùng với cái ly gỗ chén gỗ của bọn họ..., một chuyến một chuyến không biết dời đến địa phương nào, không nhịn được hỏi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Chuyển đi."
Dạ cầm chậu than sau khi tắt lửa, đáp lời.
"Ta biết rõ ngươi đang chuyển đi, nhưng tại sao phải chuyển đi à?" Không phải chỗ này ở thật tốt sao.
"Nguy hiểm!" Dạ vẫn không thể đối thoại lưu loát với Lỗ Đạt Mã, chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản biểu đạt ý của mình.
Ặc......, Lỗ Đạt Mã lại càng kỳ quái, nguy hiểm? Làm sao chỗ này sẽ nguy hiểm chứ? Ngay sau khi chuyển xong cái đệm da thú để bọn họ ngủ, Dạ trở lại lần nữa duỗi cánh tay dài một cái liền vác Lỗ Đạt Mã lên vai. Đã lâu không có bị đối xử như thế Lỗ Đạt Mã nhất thời không có phản ứng kịp, cứ như vậy mặc cho hắn khiêng mình đến trên cây thô to nhất trong khe núi.
Cái cây này trong lúc rãnh rỗi Lỗ Đạt Mã cũng đã thử đo lường qua, ước chừng sơ sơ chắc phải hơn mười người trưởng thành thân cao một mét tám mới có thể ôm hết.
Bị thả trên chạc cây, Lỗ Đạt Mã hoàn hồn, quan sát khắp mọi nơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dạ: "Ngươi nói dọn nhà chính là dời đến chỗ này?"
Dạ gật đầu một cái, chỉ chỉ phía sau của nàng: "Nơi này, nhà!"
Lỗ Đạt Mã quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có một hốc cây lớn. Nàng thò đầu vào bên trong, chỉ là một mảnh tối om om, đợi thích ứng với bóng tối trong hốc cây thì mới nhìn rõ. Cái hốc cây này rất lớn, đánh giá sơ sơ có khoảng bảy tám thước vuông, hốc cây này rõ ràng có dấu vết bị đào bới, vách cây rất bóng loáng, không có thô ráp gì. Lỗ Đạt Mã nghĩ, cái động này vốn có lẽ cũng không có lớn như vậy, có lẽ là vì Dạ vào ở mới làm lớn ra.
Gia sản của bọn họ Dạ cũng chồng chất đầy ắp ở đây, gần như không có chỗ cho một người ngồi. Lỗ Đạt Mã nghĩ không thông, sơn động vốn rộng rãi khô ráo ở thật tốt, tại vì sao lại muốn dời đến nơi này đây?
Chỉ là, Dạ nói dời đi qua nhất định có đạo lý của hắn, nhìn hình dáng cái động này cũng không phải mới hình thành, mà là có vẻ đã ở mấy năm. Nghe nói qua "Thỏ khôn có ba hang" không ngờ tên Tiểu Báo Dạ này cũng có hai cái động.
Danh sách chương