Editor: ChieuNinh
Có lúc chính là người định không bằng trời định, buổi tối, Lỗ Đạt Mã thu thập xong đồ dùng dự định sáng sớm hôm sau liền cùng Dạ đi tìm muối, liền an tâm đi ngủ.
Lúc nửa đêm, Lỗ Đạt Mã đang ngủ được mơ hồ, cũng cảm giác có lông mềm như nhung nhẹ nhàng củng củng bắp đùi của nàng. Mở mắt ra liền thấy được đầu của Dạ.
"Dạ, đừng làm rộn, mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm muối đấy."
Lỗ Đạt Mã dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy đầu Dạ ra, lật người ngủ tiếp. Mấy ngày gần đây Dạ không chỉ thích lấy hình thái Tiểu Báo đi tản bộ ở bên cạnh nàng, lại còn rất dính nàng, nửa đêm thường hay ôm nàng cọ cọ gì cũng có. Diendanlequydon~ChieuNinh Mới đầu Lỗ Đạt Mã còn có chút xấu hổ lúng túng, sau đó lại suy nghĩ một chút, cái bộ dáng lông mềm như nhung giống như con mèo bự sủng vật của Dạ, cũng liền đón nhận.
Rất tự nhiên nàng hoàn toàn quy đổi cái tật xấu mới thêm này của Dạ là thiên tính của động vật họ mèo. Mình nuôi mèo nhỏ cún nhỏ gì đó, không phải cứ không có việc gì thì cũng dính ngấy bên cạnh chủ nhân đó sao.
"Ô...... Ô......"
Đột nhiên Dạ phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào gần như bi thương. Đây là Lỗ Đạt Mã chưa từng nghe qua, nàng ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: "Dạ?"
Một luồng nhiệt lưu tuôn ra từ giữa hai chân.
Ặc......, Lỗ Đạt Mã hiểu, "dì cả" xa cách chừng ba trăm ngày thì bây giờ tới cửa hỏi thăm. Nhất định là Dạ lại cho là mình bị thương, mới có thể gào thét như thế.
Nói thật, "Thân thích" nhà nàng đã lâu không đến, nàng cũng đã quên lãng. Trước kia cũng nghe qua kỳ kinh nguyệt không chuẩn, nửa năm không đến lần nào cũng có, còn mình có tính là phá kỷ lục rồi hay không, cách gần ba trăm ngày. Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, tình huống của nàng xuất hiện như vậy, hẳn là có quan hệ với chuyện sau khi xuyên qua tới đây thì không thích ứng, áp lực tinh thần lớn, nóng nảy, từ đó khiến cho nội tiết mất cân đối, chính là mới có thời gian chu kỳ ở đây cùng với thế giới trước kia của nàng ở thì không giống nhau.
"Dạ, ta không sao, cái này rất bình thường."
Lỗ Đạt Mã muốn giải thích với Dạ là cái chuyện giống như thế này mỗi tháng nàng cũng sẽ chảy máu bảy ngày mà không chết. Nhưng lại nghĩ lại, Dạ nhất định là nghe không hiểu. Sinh sống với Dạ một thời gian dài, Lỗ Đạt Mã gần như có thể khẳng định, kể cả thứ gì tương tự như giống cái hắn cũng không có tiếp xúc qua. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đừng nói giống cái, từ lúc Lỗ Đạt Mã xuyên qua tới đây, ngay cả một giống đực cũng không có thấy qua ngoại trừ Dạ sẽ thay đổi tới đổi lui.
Hơn nữa, coi như Dạ có tiếp xúc qua giống cái đồng loại, ai biết các nàng có phải cũng giống như mình hay không, mỗi tháng chảy máu bảy ngày đấy.
Lỗ Đạt Mã muốn đứng dậy đi lấy băng vệ sinh. Mà Dạ lại cố chấp ấn nàng nằm ở trên đệm da thú, không để cho nàng ngồi dậy.
Lần trước Lỗ Đạt Mã ra máu, Dạ vẫn luôn cho rằng là bị dã thú tới thương tổn. Lúc này ra máu là ở nửa đêm, ở bên cạnh hắn, như vậy là mình không cẩn thận làm nàng bị thương? Trong lòng Dạ áy náy, biết rõ nàng rất nhỏ yếu, mình nên cẩn thận, nhất định là sau khi mình ngủ lộn xộn làm thương tổn tới nàng.
Dạ ảo não, hối hận ở trong lòng.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắn chằm chằm, gương mặt rối rắm, không để cho nàng ngồi dậy thì làm sao nàng chỉnh đốn thảm trạng của mình hả.
"Dạ? Dạ? Ngươi để cho ta đứng lên có được hay không, ta muốn lấy vài thứ."
Trong nháy mắt Dạ hóa hình người ở trước mắt nàng, nhào tới ôm Lỗ Đạt Mã, hỏi: "Cái gì?"
"Cái đó."
Lỗ Đạt Mã chỉ vào một bọc đồ được da thú bao lấy trong ngăn kéo gỗ.
Dạ ôm nàng đi tới lấy. Hắn cho rằng đây là Lỗ Đạt Mã muốn lầy đồ dùng tới chữa thương. Lần trước nàng thụ thương chính là dùng cái này, đúng rồi, còn có tro sau khi nhóm lửa. Không thể không nói, Dạ có sức quan sát bén nhạy và khả năng ghi nhớ tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Biết phương pháp Lỗ Đạt Mã chữa thương không giống với mình, không cần liếm, vá một cái hoặc khoét một cái, lại vẽ loạn vài thứ là được, quá trình này rất đau, nhưng mà cũng rất có tác dụng. Vì vậy, khi hắn phát hiện Lỗ Đạt Mã ra máu thì cũng không có giống như kiểu trước đây là muốn liếm giúp nàng.
Hắn nhẹ nhàng thả Lỗ Đạt Mã lên trên đệm da thú, xốc rèm da thú dùng làm vách ngăn, đi ra phòng ngoài ôm chậu than mai rùa đã tắt lửa đi vào. Bây giờ khí trời cũng không còn lạnh nữa, chậu than cũng không cần đốt liên tục.
Dạ lấy than tro từ trong chậu than nâng đến trước mặt Lỗ Đạt Mã.
"Những thứ này? Dùng?"
"Dạ, cám ơn ngươi!"
Đối với Dạ tri kỷ, Lỗ Đạt Mã khen thưởng ấn lên một nụ hôn trên trán hắn.
Lúc này "dì cả" tới năm ngày, rất bình thường, cũng không có đau đớn khó nhịn như lần trước, mặc dù còn có chút căng trướng bụng, nhưng cũng ở trong phạm vi Lỗ Đạt Mã có thể tiếp thu.
Trong năm ngày này, Dạ lại xem nàng trở thành một bảo bối dễ vỡ, cái gì cũng không để cho nàng làm, đi tới chỗ nào không phải ôm thì chính là cõng. Nướng thịt xong thì xé thành từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ cho nàng ăn. Hơn nữa giống như Lỗ Đạt Mã chăm sóc lúc hắn bị thương, đi trong suối bắt cá, hầm thành canh, đút cho nàng uống từng muỗng một.
Buổi tối lúc đi ngủ, Dạ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chỉ cần Lỗ Đạt Mã hơi có động tĩnh, hắn liền cảnh giác tỉnh lại, tra xét xem Lỗ Đạt Mã có khó chịu gì không.
Rốt cuộc đợi đến sau khi "dì cả" nói tạm biệt, Lỗ Đạt Mã thở phào một cái, nếu cái này lại trể thêm mấy ngày, nàng cũng sợ tố chất thần kinh của Dạ. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã phát hiện, cho dù nàng không chảy máu nữa, biểu hiện của Dạ vẫn là cái dạng kia, cẩn thận trước sau như một.
Hết chương 52.
P/s: Mình giải thích một chút suy nghĩ của anh chàng Dạ này: ‘Biết phương pháp Lỗ Đạt Mã chữa thương không giống với mình, không cần liếm, vá một cái hoặc khoét một cái, lại vẽ loạn vài thứ là được, quá trình này rất đau, nhưng mà cũng rất có tác dụng.’ Ý của ảnh là: 1) vá một cái: là nói lúc chị khâu lại vết thương cho anh; 2) khoét một cái: là nói chị rạch da lấy răng của rắn còn sót lại trong vết thương rắn cắn lúc đầu hai người gặp nhau; 3) vẽ loạn vài thứ là nói chị bôi mỡ động vật lên vết nứt nẻ da tay cho nó mềm da và đỡ đau í.
Có lúc chính là người định không bằng trời định, buổi tối, Lỗ Đạt Mã thu thập xong đồ dùng dự định sáng sớm hôm sau liền cùng Dạ đi tìm muối, liền an tâm đi ngủ.
Lúc nửa đêm, Lỗ Đạt Mã đang ngủ được mơ hồ, cũng cảm giác có lông mềm như nhung nhẹ nhàng củng củng bắp đùi của nàng. Mở mắt ra liền thấy được đầu của Dạ.
"Dạ, đừng làm rộn, mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm muối đấy."
Lỗ Đạt Mã dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy đầu Dạ ra, lật người ngủ tiếp. Mấy ngày gần đây Dạ không chỉ thích lấy hình thái Tiểu Báo đi tản bộ ở bên cạnh nàng, lại còn rất dính nàng, nửa đêm thường hay ôm nàng cọ cọ gì cũng có. Diendanlequydon~ChieuNinh Mới đầu Lỗ Đạt Mã còn có chút xấu hổ lúng túng, sau đó lại suy nghĩ một chút, cái bộ dáng lông mềm như nhung giống như con mèo bự sủng vật của Dạ, cũng liền đón nhận.
Rất tự nhiên nàng hoàn toàn quy đổi cái tật xấu mới thêm này của Dạ là thiên tính của động vật họ mèo. Mình nuôi mèo nhỏ cún nhỏ gì đó, không phải cứ không có việc gì thì cũng dính ngấy bên cạnh chủ nhân đó sao.
"Ô...... Ô......"
Đột nhiên Dạ phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào gần như bi thương. Đây là Lỗ Đạt Mã chưa từng nghe qua, nàng ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: "Dạ?"
Một luồng nhiệt lưu tuôn ra từ giữa hai chân.
Ặc......, Lỗ Đạt Mã hiểu, "dì cả" xa cách chừng ba trăm ngày thì bây giờ tới cửa hỏi thăm. Nhất định là Dạ lại cho là mình bị thương, mới có thể gào thét như thế.
Nói thật, "Thân thích" nhà nàng đã lâu không đến, nàng cũng đã quên lãng. Trước kia cũng nghe qua kỳ kinh nguyệt không chuẩn, nửa năm không đến lần nào cũng có, còn mình có tính là phá kỷ lục rồi hay không, cách gần ba trăm ngày. Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, tình huống của nàng xuất hiện như vậy, hẳn là có quan hệ với chuyện sau khi xuyên qua tới đây thì không thích ứng, áp lực tinh thần lớn, nóng nảy, từ đó khiến cho nội tiết mất cân đối, chính là mới có thời gian chu kỳ ở đây cùng với thế giới trước kia của nàng ở thì không giống nhau.
"Dạ, ta không sao, cái này rất bình thường."
Lỗ Đạt Mã muốn giải thích với Dạ là cái chuyện giống như thế này mỗi tháng nàng cũng sẽ chảy máu bảy ngày mà không chết. Nhưng lại nghĩ lại, Dạ nhất định là nghe không hiểu. Sinh sống với Dạ một thời gian dài, Lỗ Đạt Mã gần như có thể khẳng định, kể cả thứ gì tương tự như giống cái hắn cũng không có tiếp xúc qua. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đừng nói giống cái, từ lúc Lỗ Đạt Mã xuyên qua tới đây, ngay cả một giống đực cũng không có thấy qua ngoại trừ Dạ sẽ thay đổi tới đổi lui.
Hơn nữa, coi như Dạ có tiếp xúc qua giống cái đồng loại, ai biết các nàng có phải cũng giống như mình hay không, mỗi tháng chảy máu bảy ngày đấy.
Lỗ Đạt Mã muốn đứng dậy đi lấy băng vệ sinh. Mà Dạ lại cố chấp ấn nàng nằm ở trên đệm da thú, không để cho nàng ngồi dậy.
Lần trước Lỗ Đạt Mã ra máu, Dạ vẫn luôn cho rằng là bị dã thú tới thương tổn. Lúc này ra máu là ở nửa đêm, ở bên cạnh hắn, như vậy là mình không cẩn thận làm nàng bị thương? Trong lòng Dạ áy náy, biết rõ nàng rất nhỏ yếu, mình nên cẩn thận, nhất định là sau khi mình ngủ lộn xộn làm thương tổn tới nàng.
Dạ ảo não, hối hận ở trong lòng.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắn chằm chằm, gương mặt rối rắm, không để cho nàng ngồi dậy thì làm sao nàng chỉnh đốn thảm trạng của mình hả.
"Dạ? Dạ? Ngươi để cho ta đứng lên có được hay không, ta muốn lấy vài thứ."
Trong nháy mắt Dạ hóa hình người ở trước mắt nàng, nhào tới ôm Lỗ Đạt Mã, hỏi: "Cái gì?"
"Cái đó."
Lỗ Đạt Mã chỉ vào một bọc đồ được da thú bao lấy trong ngăn kéo gỗ.
Dạ ôm nàng đi tới lấy. Hắn cho rằng đây là Lỗ Đạt Mã muốn lầy đồ dùng tới chữa thương. Lần trước nàng thụ thương chính là dùng cái này, đúng rồi, còn có tro sau khi nhóm lửa. Không thể không nói, Dạ có sức quan sát bén nhạy và khả năng ghi nhớ tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Biết phương pháp Lỗ Đạt Mã chữa thương không giống với mình, không cần liếm, vá một cái hoặc khoét một cái, lại vẽ loạn vài thứ là được, quá trình này rất đau, nhưng mà cũng rất có tác dụng. Vì vậy, khi hắn phát hiện Lỗ Đạt Mã ra máu thì cũng không có giống như kiểu trước đây là muốn liếm giúp nàng.
Hắn nhẹ nhàng thả Lỗ Đạt Mã lên trên đệm da thú, xốc rèm da thú dùng làm vách ngăn, đi ra phòng ngoài ôm chậu than mai rùa đã tắt lửa đi vào. Bây giờ khí trời cũng không còn lạnh nữa, chậu than cũng không cần đốt liên tục.
Dạ lấy than tro từ trong chậu than nâng đến trước mặt Lỗ Đạt Mã.
"Những thứ này? Dùng?"
"Dạ, cám ơn ngươi!"
Đối với Dạ tri kỷ, Lỗ Đạt Mã khen thưởng ấn lên một nụ hôn trên trán hắn.
Lúc này "dì cả" tới năm ngày, rất bình thường, cũng không có đau đớn khó nhịn như lần trước, mặc dù còn có chút căng trướng bụng, nhưng cũng ở trong phạm vi Lỗ Đạt Mã có thể tiếp thu.
Trong năm ngày này, Dạ lại xem nàng trở thành một bảo bối dễ vỡ, cái gì cũng không để cho nàng làm, đi tới chỗ nào không phải ôm thì chính là cõng. Nướng thịt xong thì xé thành từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ cho nàng ăn. Hơn nữa giống như Lỗ Đạt Mã chăm sóc lúc hắn bị thương, đi trong suối bắt cá, hầm thành canh, đút cho nàng uống từng muỗng một.
Buổi tối lúc đi ngủ, Dạ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chỉ cần Lỗ Đạt Mã hơi có động tĩnh, hắn liền cảnh giác tỉnh lại, tra xét xem Lỗ Đạt Mã có khó chịu gì không.
Rốt cuộc đợi đến sau khi "dì cả" nói tạm biệt, Lỗ Đạt Mã thở phào một cái, nếu cái này lại trể thêm mấy ngày, nàng cũng sợ tố chất thần kinh của Dạ. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã phát hiện, cho dù nàng không chảy máu nữa, biểu hiện của Dạ vẫn là cái dạng kia, cẩn thận trước sau như một.
Hết chương 52.
P/s: Mình giải thích một chút suy nghĩ của anh chàng Dạ này: ‘Biết phương pháp Lỗ Đạt Mã chữa thương không giống với mình, không cần liếm, vá một cái hoặc khoét một cái, lại vẽ loạn vài thứ là được, quá trình này rất đau, nhưng mà cũng rất có tác dụng.’ Ý của ảnh là: 1) vá một cái: là nói lúc chị khâu lại vết thương cho anh; 2) khoét một cái: là nói chị rạch da lấy răng của rắn còn sót lại trong vết thương rắn cắn lúc đầu hai người gặp nhau; 3) vẽ loạn vài thứ là nói chị bôi mỡ động vật lên vết nứt nẻ da tay cho nó mềm da và đỡ đau í.
Danh sách chương