Editor: ChieuNinh
Cuối cùng, Lỗ Đạt Mã vẫn để cho Dạ gật đầu, mang theo mình đi vào rừng rậm. Dĩ nhiên, đây là dưới tình huống nàng làm vô số bảo đảm.
Lỗ Đạt Mã cũng nghĩ không thông, vốn dĩ Dạ không như vậy mà? Làm sao đến bây giờ xem mình thành đồ dễ vỡ như vậy? Cái này không cho phép, cái kia không được, nàng cũng không phải là giấy.
Hắc hắc, nàng cũng không biết, từ lúc dì cả nhà nàng chiếu cố hai lần, Dạ thật sự là coi nàng như là giấy rồi.
Trên lưng mang túi đeo da thú, cầm vũ khí lên, Lỗ Đạt Mã leo lên lưng Dạ, đi vào rừng rậm thám hiểm.
Mùa xuân rừng rậm tràn đầy sinh cơ, trên đất khắp nơi là chồi non, không có lá mục thật dầy như giữa hè đi qua đây, hoa nhỏ tím vàng đung đưa ở trong gió, sức sống dồi dào, trông rất đẹp mắt.
Lỗ Đạt Mã leo xuống từ trên lưng Dạ, bện một vòng hoa đội ở trên đầu, xoay người lui sang một bên, vừa hỏi Dạ có phải đẹp mắt hay không......
Sau đó, nàng bi kịch.
"A......"
Lỗ Đạt Mã chỉ có cảm giác mình hụt chân, ngã xuống.
Nơi này tại sao có thể có cái động? Đến khi không còn rơi trượt xuống nữa, Lỗ Đạt Mã bắt đầu mò mẵm. Cái động này có đường kính xem chừng khoảng một mét, thời điểm nàng mới vừa rớt xuống cảm giác từ cửa động đến vị trí hiện giờ của phải nghiêng một độ rất nhỏ. Nếu không mình cũng sẽ không giống như thắng xe mà dừng lại, vẫn còn trượt chân xuống. Mà vị trí bây giờ của nàng thì tương đối bằng phẳng.
"Đạt Mã! Đạt Mã!"
Ngoài động truyền đến Dạ kêu gọi.
"Dạ! Ta đang ở phía dưới, ta không sao!"
Lỗ Đạt Mã đáp lại.
Trong động tối đen như mực, nàng thử muốn đứng lên, kết quả đụng phải đầu, cái động này cũng không được cao lắm.
Cái động này hình thành thế nào?
Rất rõ ràng, là do động vật đào.
Sẽ là loại động vật gì đây?
Trong đầu Lỗ Đạt Mã nhanh chóng lướt qua một loại không có nhiệt độ, không có chân, phun ra đầu lưỡi thật dài —— rắn!
Ý nghĩ này, làm nàng rợn cả tóc gáy, liền hô to: "Dạ! Cứu mạng!"
Nhưng làm sao Dạ cứu được nàng? Cái động này đối với thân thể nho nhỏ một mét sáu lăm của nàng mà nói thì không tính là quá nhỏ, vừa vặn Dạ cao gần hai thước, muốn đi vào thì quá khó khăn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Nghe được nàng kêu lên, âm thanh của Dạ có chút bối rối: "Đạt Mã? Đạt Mã?" Hắn nóng lòng muốn cứu Lỗ Đạt Mã đi lên, bắt đầu dùng biện pháp ngu nhất —— đào đất.
"Dạ......"
Giọng của Lỗ Đạt Mã mang theo run run nức nở, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn lại nơi sâu phía trong động. Tuy nói cái gì cũng không thấy rõ, nhưng nàng cảm giác lại đột nhiên xuất hiện một con rắn khổng lồ, một hớp nuốt trọn lấy nàng.
Nàng cảm thấy vào giờ phút này, bắp chân của mình có chút chuột rút. Chỗ cửa động thỉnh thoảng có đất rớt xuống, Lỗ Đạt Mã biết, đó là Dạ đang nghĩ biện pháp cứu mình, như vậy hiện tại chuyện mình cần làm chính là tỉnh táo.
Thật sâu hít sâu hai cái, cuối cùng Lỗ Đạt Mã khiến cho tim đang nhảy "Bang bang" từ từ hoãn lại, chờ Dạ đào cửa động ra quá không thực tế, nàng thử bò lên trên......
Đậu đen rau giá, cái vương bát con lừa nào đào động! Lỗ Đạt Mã không nhịn được châm chọc. Độ nghiêng của cửa động cũng quá nhỏ đi, giống như ngồi thang trượt, bò hai cái liền trượt lại, nàng muốn nghĩ biện pháp khác.
"Dạ! Dạ! Đừng đào!"
Bị đất trên cửa động rớt xuống đập hai cái, Lỗ Đạt Mã ngăn cản hắn lãng phí thể lực.
Nàng không bò ra được, Dạ lại không vào được, phải làm gì đây? Nếu như có sợi dây thì tốt, có thể để cho Dạ kéo nàng đi lên.
Sợi dây? Đúng rồi!
Lỗ Đạt Mã vỗ đùi, nhảy dựng mạnh lên......
"Ai nha!"
"Đạt Mã? Đạt Mã?" Nghe được Lỗ Đạt Mã kêu rên, Dạ vội vàng hỏi thăm.
"Ô...... Dạ ta không sao." Lỗ Đạt Mã ôm đầu trả lời, một khi vui mừng bị đụng đầu, thật đúng là đau, sẽ không bị u một cục đi.
"Dạ, ngươi đi tìm dây leo thật dài, kéo ta đi lên!"
"Chờ ta!" Dạ trả lời lời ít mà ý nhiều. Rất nhanh ngoài động cũng không có động tĩnh, hẳn là hắn đi tìm dây leo rồi.
Lỗ Đạt Mã ngồi ở trong động, thận trọng không làm bất kỳ động tác gì, ngay cả hô hấp cũng vô cùng vô cùng khẽ khàng, nàng không muốn kinh động chủ nhân cái động này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm mới vừa rồi Dạ ở ngoài động, mình chỉ là kinh hoảng, mà bây giờ biết rõ Dạ đi tìm dây leo cứu mình, bất an và sợ hãi lại bắt đầu tràn ra.
Làm sao Dạ còn chưa trở lại? Lỗ Đạt Mã cảm giác giống như mình ngồi trong động một năm.
Có động tĩnh! Giác quan thứ sáu nói với Lỗ Đạt Mã, có cái gì đó đang tới gần nàng. Sẽ là cái gì? Nàng nhìn sâu vào trong động, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Dạ ngươi mau trở lại, một mình ta chịu đựng không nổi!
Âm thanh xôn xao càng ngày càng gần, Lỗ Đạt Mã chăm chú nhìn địa phương xuất hiện một đôi con mắt đỏ ngầu......
Không rảnh suy nghĩ đó là quái vật gì, Lỗ Đạt Mã theo bản năng cùng sử dụng tứ chi, liều mạng bò ra cửa động, nhưng ánh sáng đang ở trước mắt, như thế nào nàng cũng bắt không được nó.
"Hì hà hì hục" âm thanh đến rất nhanh sau lưng Lỗ Đạt Mã, nó bắt đầu dùng sức cắn xé da thú áo khoác của Lỗ Đạt Mã.
"A!" Lỗ Đạt Mã thét lên, nàng không dám nhìn về phía sau, trong đầu chỉ có một ý niệm —— bò! Leo lên mới có thể còn mạng sống! Một ít ánh sáng ngoài cửa động là toàn bộ hi vọng của nàng vào lúc này.
Đột nhiên, một chút ánh sáng cũng tự dưng biến mất ngay trước mắt Lỗ Đạt Mã, một dây leo lại duỗi xuống từ cửa động.
"Đạt Mã? Đạt Mã?"
Đây là tiếng của Dạ.
"Dạ...... Dạ......" Lỗ Đạt Mã khóc lên, nàng nắm thật chặt dây leo cứu mạng.
Chỉ trong một hơi thở, Dạ liền kéo nàng lên.
Lỗ Đạt Mã cũng không quản phía sau mông mình kéo theo cái gì, liền ôm cổ Dạ khóc sướt mướt. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Nhưng Dạ lại nhanh chóng kéo lấy nàng từ trên người của mình đi xuống, để qua một bên, tung người, biến hình......
Khi Lỗ Đạt Mã còn đang thút thít, Dạ ngậm một con thỏ béo bự dài một mét đứng ở trước mặt nàng.
Con thỏ kia chết không nhắm mắt một đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm.
Ặc......
Lỗ Đạt Mã nháy đôi mắt to còn treo nước mắt, con thỏ này chính là quái vật suýt tì nữa để cho mình mất vía ở trong động? Meo cái con mèo, mình xuyên qua đến vùng viễn cổ này thế nhưng lại làm Alice, kinh hồn tới du chơi trong hang thỏ!
"Hắc hắc......" Lỗ Đạt Mã mím môi, hướng về phía Dạ cười gượng hai tiếng.
Dạ ném thỏ chết qua một bên, thay đổi hình người duỗi cánh tay dài một cái, kéo Lỗ Đạt Mã vào trong ngực.
"Đạt Mã! Không sợ!"
Hắn vỗ nhẹ sau lưng của Lỗ Đạt Mã, an ủi nàng, trong lòng kiên định hơn với ý nghĩ của mình: Đạt Mã quá nhỏ bé......
Nếu Lỗ Đạt Mã biết hình tượng "chói lọi" của mình bị hủy ở trong tay một con thỏ mập, nhất định đập đầu xuống đất.
Ặc...... Thật ra thì nàng vẫn không có cái "hình tượng huy hoàng" gì, đúng không, đúng không!
Có chuyện xảy ra vừa rồi, Dạ cõng Lỗ Đạt Mã lên trên lưng, một tay ôm thỏ, chuẩn bị về nhà. Hắn cảm thấy Lỗ Đạt Mã bị giật mình, cần nghỉ ngơi.
Mà Lỗ Đạt Mã cũng bởi vì vừa bị xấu hổ, lại ngượng ngùng đưa ra cái yêu thiêu thân gì, khéo léo đợi ở trong hẻm núi, không có nhắc lại chuyện thám hiểm rừng rậm gì nữa.
Bây giờ nàng lại có chuyện mới để làm.
Mấy ngày này nhiệt độ giống như ngồi thang máy, bất chợt lập tức liền lên cao. Áo khoác da thú trên người Lỗ Đạt Mã đã không còn mặc nữa, này mùa xuân cứ nóng như vậy, đến mùa hạ còn không lột một lớp da sao? Nàng phải tìm tài liệu mỏng một chút, thoáng mát dễ làm y phục, tỷ như da cự mãng.
Nói thật, Cự Mãng thật không tệ, một tầng mỏng manh, dẻo dai không tệ. Mấu chốt là mặc lên người lành lạnh, lại còn thoáng khí, nhưng bởi vì không bảo tồn thỏa đáng nên xong đời rồi.
Thật muốn lại đi tìm mấy tấm để làm váy, nhưng nàng lại không nỡ khiến Dạ đi mạo hiểm. Lại nói, cho dù là Dạ muốn đi mạo hiểm như vậy, cũng không dễ dàng tìm thêm được một con Cự Mãng như vậy rồi.
Ăn qua điểm tâm, Lỗ Đạt Mã đi xem da con thỏ kia mấy ngày trước hại nàng luống cuống, hẳn là ngâm được không sai biệt lắm rồi. Lỗ Đạt Mã vớt ra từ trong nước tro rơm rạ, ừ, sờ lên cảm xúc không tệ, mềm nhũn, thật mỏng, dùng sức lôi kéo, có độ co dãn không tồi, nhìn kỹ còn giống như có thật nhiều lỗ chân lông nhỏ thoáng khí. Lỗ Đạt Mã thả da vào trong khe suối nhào tẩy, sau đó, treo đến chỗ thoáng mát hong khô.
Trong bụng tính toán, da này nhìn qua không tệ, không biết về sau làm gì, có lẽ có thể thay thế da mãng xà để làm y phục mùa hè?
Vừa nghĩ, lại ngồi lên "cái băng ghế ngồi", chuẩn bị làm giầy.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, về sau thời gian hoạt động ở bên ngoài càng ngày sẽ càng dài, Lỗ Đạt Mã dứt khoát kêu Dạ dùng cây gỗ dựa theo dáng vẻ cái bàn băng ghế trong động mà cũng làm một bộ dưới bóng cây ở bên ngoài. Hơn nữa nàng còn dùng da thú và dây leo bền chắc làm một cái võng. Lúc này Dạ đang nằm ở trên võng thượng đong đưa, rất là vừa lòng.
Hai ngày trước Dạ lại không được bình thường, ngày ngày hóa thành hình thái hắc báo, luôn dính ngấy ở bên người nàng, đi tới đâu thì đầu cạ, cái đuôi quấn, ngủ cũng như gấu Koala mà ôm dính nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Chỉ là qua hai ngày hắn liền trở lại bình thường, Lỗ Đạt Mã thấy hắn khác thường như vậy, cho rằng bởi vì mấy ngày trước nàng rơi vào trong động mang tới hiệu ứng dây chuyền, nàng cho là Dạ làm như vậy vì cho nàng cảm giác an toàn.
Nói đến giày, lúc này Lỗ Đạt Mã dự định làm giày xăng-̣đan, tuy nói mang giày cởi giày, chiều ngang hơi lớn, nhưng nàng lười không phải sao.
Làm giày xăng-̣đan đơn giản, cầm hai tấm ván gỗ, dựa theo khuôn mẫu chân, đục mấy lỗ, sau đó lấy dây da thú đã bện xong xỏ vào, một đôi đơn giản thoải mái mát lạnh liền ra lò.
Lỗ Đạt Mã mang ở trên chân thử một chút, vừa chân hơn mang giày nhiều. Nghĩ đến cũng đúng, thời điểm làm giày không có kinh nghiệm, vót hai tấm ván gỗ không sai biệt lắm coi như làm đáy giày, căn bản không có suy tính đường cong của bàn chân.
Dạ lười nhát nằm ở trên võng, thấy trên chân Lỗ Đạt Mã có đồ chơi mới, lại chít chít kêu nàng một tiếng: "Đạt Mã......"
Lỗ Đạt Mã giả bộ không nghe được.
"Đạt Mã......"
Dạ kéo dài âm thanh gọi nàng lần nữa.
Lỗ Đạt Mã vẫn vờ như không thấy như cũ. Thật ra thì ý định của Dạ nàng đã sớm hiểu, thấy đồ mới mẻ, thì hắn cũng muốn lấy một cái, giống như đứa bé.
Dạ leo xuống khỏi võng, cọ đến bên cạnh Lỗ Đạt Mã, chỉ chỉ chân của nàng, nói một chữ: "Muốn......"
Lỗ Đạt Mã không trả lời, nháy mắt nhìn hắn.
Dạ đảo tròn con ngươi màu tím sẫm, lại nói: "Mang vào, đi rừng rậm!"
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, như thế nào mà nàng lại cảm giác Dạ học xấu, cũng biết dùng chuyện nàng muốn làm nhất cám dỗ mình mắc câu rồi.
Chỉ là, cuối cùng Lỗ Đạt Mã cũng đã đạt thành hiệp nghị với Dạ như cũ, Lỗ Đạt Mã giúp hắn làm y phục, làm giầy, làm thức ăn ngon gì đó, mà hắn mỗi hai ngày mang Lỗ Đạt Mã đi vào trong rừng rậm một lần. Nhưng mà nàng còn phải thành thật đợi ở bên cạnh Dạ, không cho chạy loạn, lại rơi vào động hay nguy hiểm gì xuất hiện nữa, Dạ liền nhốt vào nàng trong sơn động, cũng đừng nghĩ ra cửa nữa.
Ăn qua cơm trưa, Dạ mang giày của hắn vào, cõng Lỗ Đạt Mã trên lưng ra khỏi hẻm núi đi vào rừng rậm.
Lần này Lỗ Đạt Mã ngã một lần nên khôn hơn một chút, theo thật sát bên cạnh Dạ, tuyệt đối sẽ không rời đi cách xa hắn cự ly hai bước.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy lần này Dạ mang nàng đi được không phải cái hướng lần trước kia, lần trước con đường kia địa thế bằng phẳng, mà hôm nay như có cảm giác đi lên.
Lại đi chừng có một giờ sau, bọn họ đi tới một chỗ sườn đồi, dưới sườn núi là một mảnh xanh um tươi tốt.
Dạ chỉ vào một chỗ phía dưới cho Lỗ Đạt Mã nhìn: "Đạt Mã! Nhà!"
Lỗ Đạt Mã bừng tỉnh hiểu ra, dưới sườn đồi này chính là hẻm núi bọn họ sinh hoạt, khó trách nàng cảm thấy có chút quen mắt.
Ngay tại lúc Lỗ Đạt Mã đưa cổ ra nhìn xuống, một tiếng kêu rít dài của loài chim truyền đến từ giữa không trung. Sau đó, Lỗ Đạt Mã liền cảm nhận được tiếng gió vù vù. Còn chưa đợi nàng ngẩng đầu, Dạ đã duỗi cánh tay dài một cái vác lấy nàng lên đầu vai, chạy như điên.
Tình huống gì?
Lỗ Đạt Mã cố gắng rướn người lên, lắc lắc cổ, thật vất vả mới nhìn được một hình ảnh mơ hồ, đó là một con đại bàng khổng lồ. Chỉ là tại sao nó muốn công kích mình và Dạ? Bọn họ cũng không có làm ra cái hành động gì tổn thương nó mà?
Khi đầu óc nàng còn mơ hồ, Dạ ngừng lại. Bọn họ đi tới một chỗ rừng rậm, đại bàng có cánh to lớn không cách nào bay vào được, nhưng nó vẫn không chịu rời đi, quanh quẩn không ngừng ở trên bầu trời trên rừng rậm, kêu gào.
"Dạ?" Lỗ Đạt Mã muốn hỏi Dạ đây là tình huống gì, lại phát hiện, gia hỏa này móc ra một cái trứng to lớn từ trong xách tay da thú của hắn. Nhìn cái trứng khổng lồ này còn phải lớn hơn trứng đà điểu một chút, nàng liền hiểu.
Thằng nhãi Dạ này không biết từ lúc nào thì ôm đứa bé người nhà người ta vào trong túi xách rồi, mà đại bàng săn thức ăn trở về vừa lúc nhìn thấy, cho nên một đường đuổi theo bọn họ không thả, chuyện này đặt vào kẻ làm mẹ nào cũng phải gấp.
Dạ đang cầm trứng khổng lồ lắc lư ở trước mắt Lỗ Đạt Mã, phát ra tiếng cười tương tự thở dốc, nói: "Ăn ngon!"
Lỗ Đạt Mã hiểu, Dạ mang nàng tới trên sườn núi chính là móc trứng chim. Hơn nữa lấy dáng vẻ hắn chạy trốn quen tay thạo việc mà nhìn, nhất định hắn làm trò không phải một lần.
Lỗ Đạt Mã nhận lấy trứng khổng lồ ước lượng chút, ít nhất cũng có bốn cân (1 cân = ½ kg), không biết hương vị thế nào, cho tới bây giờ nàng chưa từng ăn qua trứng đại bàng đâu, là luộc ăn? Hay là xào ăn đây? Nếu không trứng tráng tươi?
Chờ sau khi đại bàng quanh quẩn không trung đau lòng rời đi rồi, Lỗ Đạt Mã ôm trứng đại bàng vui vẻ đi theo Dạ về nhà.
Trở về hẻm núi, Lỗ Đạt Mã không nói hai lời liền đốt lửa lên trước, nàng muốn chưng bánh ngọt (ga-tô)......
Khi hai chén bánh ngọt nóng hổi ra nồi thì Dạ túng mũi ngửi cả buổi. Lỗ Đạt Mã lấy cá ướp muối mấy ngày trước, cắt nhuyễn, rắc lên phía trên, sau đó ý bảo Dạ có thể tiến lên phía trước rồi!
Dạ "xì xà xì xụp" cũng không quản có nóng bỏng miệng không, trong nháy mắt một chén to bánh ngọt chỉ thấy đáy.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt, lấy chén của mình đẩy tới trước mặt Dạ.
Dạ nháy nháy con mắt, lại đẩy trở về cho nàng, hơn nữa lè lưỡi liếm liếm môi mỏng, mang theo vẻ vẫn chưa thỏa mãn lại dáng vẻ ngượng ngùng.
Lỗ Đạt Mã vui vẻ, người này còn có thể ngượng ngùng cơ đấy, nàng cầm lấy cái chén gỗ to của Dạ, lấy hơn phân nửa bánh ngọt của mình chia cho hắn. Không phải Lỗ Đạt Mã hào phóng, một chén bánh ngọt có ít nhất hai cân, nàng tuyệt đối ăn không hết.
Dạ nhận lấy phần Lỗ Đạt Mã chia cho hắn, cong môi mỏng cười cười, bộ dáng kia cực kỳ mị hoặc, dĩ nhiên, phải xem nhẹ cái đầu như lông hạt dẻ của hắn, còn có mảnh vụn bánh ngọt treo trên miệng hắn, quá hủy hình tượng......
Từ lúc bỗng nhiên ăn được mỹ vị rồi, Dạ bắt đầu hứng thú đi tìm đủ loại thứ có thể ăn, cầm về cho Lỗ Đạt Mã làm. Quá khứ hắn chỉ sẽ mang về con mồi bắt được, hôm nay, trừ con mồi, hắn còn có thể mang về các loại trứng, có mang hoa văn, không mang hoa văn; cái to, cái nhỏ. Trùng hợp còn có thể mang về một chút "rau", Lỗ Đạt Mã đoán, đây là thời điểm hắn đi săn thấy động vật đang ăn, liền nhổ hết mang về, giao cho Lỗ Đạt Mã, xem có ăn được không. Ở trong những thực vật Dạ mang về, Lỗ Đạt Mã phát hiện thực vật tương tự với khoai tây, điều này làm cho nàng rất vui vẻ, ăn thịt lâu dài làm nàng càng ngày càng nhớ nhung đối với loại thức ăn hàm chứa tinh bột.
Cắt "khoai tây" cắt thành lát mỏng, bỏ vào trong chảo dầu, rất nhanh một nồi khoai tây chiên vàng óng ánh liền ra nồi rồi, Lỗ Đạt Mã vui vẻ ăn nhiều một trận. Vốn là Dạ hứng thú với thịt cũng ăn theo rất nhiều, xem ra hắn cũng thật thích cái mùi này.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Lỗ Đạt Mã cảm thấy hiện tại nhiệt độ sau giữa trưa đã tới khoảng ba mươi lăm ba mưới sáu độ, cũng không sai biệt lắm với mùa hè thế giới cũ của nàng, chỉ có lúc khuya thì còn có chút mát lạnh, khoảng hơn mười độ. Mà lịch Man Hoang nàng mới ghi vào "Mùa xuân ngày thứ chín mươi hai", cái này có phải quá không bình thường hay không? Mùa xuân cứ nóng như vậy, như vậy đến mùa hè nàng làm sao phải làm sao bây giờ? Ngày ngày ngâm mình ở trong khe suối sao? Ừ, cái chủ ý này không tệ. Lỗ Đạt Mã lại nghĩ, chẳng lẽ mùa ở đây cũng không phải phân phối tương đối chia đều giống như thế giới cũ của nàng?
Lỗ Đạt Mã dùng da thỏ làm cho mình một cái áo lót nhỏ cùng một cái váy ngắn, da thỏ mặc lên người mặc dù không có mát mẻ như da Cự Mãng, nhưng mà có độ co dãn và tính thoáng khí cũng không tệ, hơn nữa thấm mồ hôi. Gần đây Lỗ Đạt Mã kêu Dạ săn không ít thỏ về, ăn thịt đi, da làm y phục. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vì da thỏ mềm mại bó sát người, Lỗ Đạt Mã lại làm cho mình vài cái áo lót. Rốt cuộc, 34C "đi dạo" gần bốn trăm ngày ngày cuối cùng tìm được chốn "dựa vào", nàng không cần lo lắng vấn đề rũ xuống. Nữ hài tử nha, thích đẹp là thiên tính không thay đổi từ xa xưa, vóc người bị biến dạng, suy nghĩ một chút liền rất đáng sợ.
Nhưng vấn đề lại tới, Dạ rất có hứng thú với tiểu khả ái (áo ngực) của nàng, cái này Lỗ Đạt Mã rất muốn phun tào. Ngày đó thời điểm đi tắm trong lúc vô tình bị Dạ thấy được "Tiểu khả ái" của nàng, hắn liền giống như phát hiện được vùng đất mới, cầm lên học theo gắn vào trước ngực mình, buộc lại nửa ngày cũng không cài lên được, liền năn nỉ Lỗ Đạt Mã cũng cho hắn làm một cái.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy Dạ chẳng hiểu gì mà thỉnh cầu giống như là Thiên Lôi, bổ lấy nàng thất điên bát đảo. Chỉ là, ứng theo yêu cầu của Dạ, vẫn làm cho hắn một cái, mà Dạ chỉ mặc không quá năm phút đồng hồ liền cởi ra, một là không thoải mái, sau đó chính là "không giống nhau!"
Khi nói ba chữ này Dạ chỉ vào 34C của Lỗ Đạt Mã, sau đó hắn lại bổ sung hai chữ: "Sưng lên!"
Lúc ấy Lỗ Đạt Mã nghe, chỉ có một ý tưởng, "PIA" hắn bay. Lại lấy cái sân bay của hắn mà đi so sánh với Everest của mình, có thể giống nhau mới là gặp quỷ ấy. Còn nói nàng sưng lên, ngươi mới sưng lên, cả nhà ngươi mới sưng lên, Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt châm chọc.
Dĩ nhiên, châm chọc rồi, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, đầu óc của mình lại bị hạ xuống một bậc mới, nàng lại thảo luận vấn đề "ngực" cùng với một hắc báo sẽ thay đổi thành người.
Không tới hai ngày sau đó, đêm lại bắt đầu "giai đoạn dính ngấy", dĩ nhiên, lúc này trừ dính nàng, cọ nàng ra, lại thêm một tật xấu mới—— luôn muốn sử dụng cái miệng con báo của hắn cắn tiểu khả ái của nàng, điều này làm cho Lỗ Đạt Mã cực kỳ muốn phát điên.
Sau đó, "dì cả" của nàng tới thăm lần nữa.
Lỗ Đạt Mã tính ngày một chút, cách lần trước có hơn sáu mươi ngày.
Đây là vì sao?
Chẳng lẽ có quan hệ cùng với thời gian thế giới này? Nếu như giả thiết của nàng thành lập, một năm thế giới này bằng gấp đôi thế giới cũ của nàng. Như vậy nơi này một tháng cũng chính là sáu mươi ngày, nói như vậy, khoảng cách sáu mươi ngày "dì cả" nhà nàng sẽ tới một lần là bình thường rồi hả?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy cái ý nghĩ này của nàng phải là tương đối hợp lý. Sau khi nàng lấy kỳ kinh nguyệt của mình biến hóa hợp lý hoá rồi, một cái ý niệm lại nhảy ra ——mỗi lần trước kỳ kinh nguyệt mấy ngày, lấy mấy ngày chu kỳ rụng trứng đó, đều là giống như thời điểm tiết ra kích thích tố cao nhất. Mà nhiều lần Dạ dính ngấy ở bên mình, cũng đều thật khéo chính là mấy ngày đó.
Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......
Lỗ Đạt Mã có chút không dám nghĩ tiếp, nhưng mà, đại não thì lại là tự động hiện ra đáp án —— Dạ đang cầu hoan với nàng.
Đây là bản năng động vật hoang dã, bọn họ trời sanh khứu giác bén nhạy, sẽ căn cứ dựa vào là một loại mùi kích thích tố trên người giống cái tiết ra ngoài, để phán đoán có phải đối phương đến kỳ giao phối hay không. Mà trên người Dạ nhất định cũng có sẵn bản năng như vậy.
Nghĩ tới đây, Lỗ Đạt Mã có chút luống cuống, Dạ coi nàng giống như là cái gì? Không phải giống nàng ban đầu cho là người nhà sao? Đồng bạn? Mà là coi nàng như là giống cái bầu bạn?
Nhưng mà, bọn họ cũng không phải cùng một chủng tộc mà? Nàng sẽ không biến thành Tiểu Báo, chẳng lẽ Dạ không biết sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hay là nói, trong chủng tộc của Dạ, giống cái cũng có bộ dáng loài người, sẽ không biến thân? Chuyện này không có khả năng lắm, rất nhanh Lỗ Đạt Mã hủy bỏ điểm này, Dạ đã nói qua, từ khi hắn có trí nhớ tới nay chính là đi theo bên cạnh Rhona, cũng không có gặp qua chủng tộc giống như hắn.
Như vậy, đối với việc mình có hình thái nhân loại giống với hắn, rất tự nhiên cũng sẽ bị hắn xem thành đồng loại, có thể hắn sẽ cho là, trước giờ mình cũng không biến thân là do không muốn biến, không thích biến. Nếu như cái suy luận này thành lập, trong lòng Lỗ Đạt Mã có tám phần khẳng định: Dạ xem mình làm giống cái bầu bạn của hắn.
Cái ý nghĩ này khiến Lỗ Đạt Mã rùng mình một cái.
Nàng không tiếp thụ nổi.
Đúng, nàng không tiếp thụ nổi. Nàng và Dạ không phải đồng loại!
Nàng thừa nhận mình thích Dạ, rất yêu thích, rất yêu thích, nhưng cái thích đó là nàng cảm thấy hẳn là cái loại thích người nhà, bằng hữu, không liên quan đến tình yêu nam nữ. Dạ đối với nàng mà nói là Dị tộc, khác biệt giống như người địa cầu và người sao hỏa. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Dạ sẽ là trượng phu của nàng.
Mà muốn nàng phải giải thích như thế nào với Dạ đây?
Nàng không muốn nói, sợ sau khi nói xong sẽ mất đi Dạ. Nàng thừa nhận mình ích kỷ, nàng khát vọng cũng lệ thuộc vào Dạ cho nàng ấm áp và cảm giác an toàn.
Bây giờ Dạ còn u mê đối với chuyện nam nữ, thậm chí có thể là không biết gì cả. Nhưng mà, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ hiểu, đến lúc đó, nàng và Dạ sẽ như thế nào?
Dạ vẫn sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng như cũ, hay là đi tìm đồng tộc của hắn?
Nếu như có một ngày, Dạ tìm được đồng tộc của hắn, gặp được bầu bạn hắn muốn sinh hoạt cùng nhau, vậy nàng phải làm sao?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy đầu óc của nàng hỗn loạn.
Liên tiếp mấy ngày, nàng đều bị vây ở trong những vấn đề này không thoát ra được, nên rất là phờ phạc rã rượi.
Đối với "dì cả" đến thăm nàng lần này, ngược lại biểu hiện của Dạ không còn khẩn trương giống như hai lần trước nữa, có thể hắn cũng biết, Lỗ Đạt Mã chỉ là chảy máu, cũng sẽ không chết, mấy ngày nữa là tốt.
Dạ rất cẩn thận, rất quan tâm chăm sóc Lỗ Đạt Mã, mỗi ngày đều mang về một chút thứ Lỗ Đạt Mã thích ăn, hơn nữa lại cố ý đi trộm hai cái trứng của con đại bàng.
Đối với phần săn sóc này của Dạ, Lỗ Đạt Mã càng thêm rối rắm. Nàng cảm thấy như vậy là không công bằng đối với Dạ, Dạ có quyền biết rõ chân tướng cũng đi tìm hạnh phúc của chính hắn. Mà mình không nên ích kỷ độc chiếm hắn như vậy, nhưng nàng thật không bỏ được.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, trong đầu nàng có hai Tiểu Nhân Nhân đang không ngừng tranh đấu.
Tiểu Bạch đính hào quang nói: "Nói cho hắn biết!"
Tiểu Hồng giơ cái xiên nói: "Ngu ngốc mới nói cho hắn biết!"
Cuối cùng, Lỗ Đạt Mã vẫn để cho Dạ gật đầu, mang theo mình đi vào rừng rậm. Dĩ nhiên, đây là dưới tình huống nàng làm vô số bảo đảm.
Lỗ Đạt Mã cũng nghĩ không thông, vốn dĩ Dạ không như vậy mà? Làm sao đến bây giờ xem mình thành đồ dễ vỡ như vậy? Cái này không cho phép, cái kia không được, nàng cũng không phải là giấy.
Hắc hắc, nàng cũng không biết, từ lúc dì cả nhà nàng chiếu cố hai lần, Dạ thật sự là coi nàng như là giấy rồi.
Trên lưng mang túi đeo da thú, cầm vũ khí lên, Lỗ Đạt Mã leo lên lưng Dạ, đi vào rừng rậm thám hiểm.
Mùa xuân rừng rậm tràn đầy sinh cơ, trên đất khắp nơi là chồi non, không có lá mục thật dầy như giữa hè đi qua đây, hoa nhỏ tím vàng đung đưa ở trong gió, sức sống dồi dào, trông rất đẹp mắt.
Lỗ Đạt Mã leo xuống từ trên lưng Dạ, bện một vòng hoa đội ở trên đầu, xoay người lui sang một bên, vừa hỏi Dạ có phải đẹp mắt hay không......
Sau đó, nàng bi kịch.
"A......"
Lỗ Đạt Mã chỉ có cảm giác mình hụt chân, ngã xuống.
Nơi này tại sao có thể có cái động? Đến khi không còn rơi trượt xuống nữa, Lỗ Đạt Mã bắt đầu mò mẵm. Cái động này có đường kính xem chừng khoảng một mét, thời điểm nàng mới vừa rớt xuống cảm giác từ cửa động đến vị trí hiện giờ của phải nghiêng một độ rất nhỏ. Nếu không mình cũng sẽ không giống như thắng xe mà dừng lại, vẫn còn trượt chân xuống. Mà vị trí bây giờ của nàng thì tương đối bằng phẳng.
"Đạt Mã! Đạt Mã!"
Ngoài động truyền đến Dạ kêu gọi.
"Dạ! Ta đang ở phía dưới, ta không sao!"
Lỗ Đạt Mã đáp lại.
Trong động tối đen như mực, nàng thử muốn đứng lên, kết quả đụng phải đầu, cái động này cũng không được cao lắm.
Cái động này hình thành thế nào?
Rất rõ ràng, là do động vật đào.
Sẽ là loại động vật gì đây?
Trong đầu Lỗ Đạt Mã nhanh chóng lướt qua một loại không có nhiệt độ, không có chân, phun ra đầu lưỡi thật dài —— rắn!
Ý nghĩ này, làm nàng rợn cả tóc gáy, liền hô to: "Dạ! Cứu mạng!"
Nhưng làm sao Dạ cứu được nàng? Cái động này đối với thân thể nho nhỏ một mét sáu lăm của nàng mà nói thì không tính là quá nhỏ, vừa vặn Dạ cao gần hai thước, muốn đi vào thì quá khó khăn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Nghe được nàng kêu lên, âm thanh của Dạ có chút bối rối: "Đạt Mã? Đạt Mã?" Hắn nóng lòng muốn cứu Lỗ Đạt Mã đi lên, bắt đầu dùng biện pháp ngu nhất —— đào đất.
"Dạ......"
Giọng của Lỗ Đạt Mã mang theo run run nức nở, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn lại nơi sâu phía trong động. Tuy nói cái gì cũng không thấy rõ, nhưng nàng cảm giác lại đột nhiên xuất hiện một con rắn khổng lồ, một hớp nuốt trọn lấy nàng.
Nàng cảm thấy vào giờ phút này, bắp chân của mình có chút chuột rút. Chỗ cửa động thỉnh thoảng có đất rớt xuống, Lỗ Đạt Mã biết, đó là Dạ đang nghĩ biện pháp cứu mình, như vậy hiện tại chuyện mình cần làm chính là tỉnh táo.
Thật sâu hít sâu hai cái, cuối cùng Lỗ Đạt Mã khiến cho tim đang nhảy "Bang bang" từ từ hoãn lại, chờ Dạ đào cửa động ra quá không thực tế, nàng thử bò lên trên......
Đậu đen rau giá, cái vương bát con lừa nào đào động! Lỗ Đạt Mã không nhịn được châm chọc. Độ nghiêng của cửa động cũng quá nhỏ đi, giống như ngồi thang trượt, bò hai cái liền trượt lại, nàng muốn nghĩ biện pháp khác.
"Dạ! Dạ! Đừng đào!"
Bị đất trên cửa động rớt xuống đập hai cái, Lỗ Đạt Mã ngăn cản hắn lãng phí thể lực.
Nàng không bò ra được, Dạ lại không vào được, phải làm gì đây? Nếu như có sợi dây thì tốt, có thể để cho Dạ kéo nàng đi lên.
Sợi dây? Đúng rồi!
Lỗ Đạt Mã vỗ đùi, nhảy dựng mạnh lên......
"Ai nha!"
"Đạt Mã? Đạt Mã?" Nghe được Lỗ Đạt Mã kêu rên, Dạ vội vàng hỏi thăm.
"Ô...... Dạ ta không sao." Lỗ Đạt Mã ôm đầu trả lời, một khi vui mừng bị đụng đầu, thật đúng là đau, sẽ không bị u một cục đi.
"Dạ, ngươi đi tìm dây leo thật dài, kéo ta đi lên!"
"Chờ ta!" Dạ trả lời lời ít mà ý nhiều. Rất nhanh ngoài động cũng không có động tĩnh, hẳn là hắn đi tìm dây leo rồi.
Lỗ Đạt Mã ngồi ở trong động, thận trọng không làm bất kỳ động tác gì, ngay cả hô hấp cũng vô cùng vô cùng khẽ khàng, nàng không muốn kinh động chủ nhân cái động này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm mới vừa rồi Dạ ở ngoài động, mình chỉ là kinh hoảng, mà bây giờ biết rõ Dạ đi tìm dây leo cứu mình, bất an và sợ hãi lại bắt đầu tràn ra.
Làm sao Dạ còn chưa trở lại? Lỗ Đạt Mã cảm giác giống như mình ngồi trong động một năm.
Có động tĩnh! Giác quan thứ sáu nói với Lỗ Đạt Mã, có cái gì đó đang tới gần nàng. Sẽ là cái gì? Nàng nhìn sâu vào trong động, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Dạ ngươi mau trở lại, một mình ta chịu đựng không nổi!
Âm thanh xôn xao càng ngày càng gần, Lỗ Đạt Mã chăm chú nhìn địa phương xuất hiện một đôi con mắt đỏ ngầu......
Không rảnh suy nghĩ đó là quái vật gì, Lỗ Đạt Mã theo bản năng cùng sử dụng tứ chi, liều mạng bò ra cửa động, nhưng ánh sáng đang ở trước mắt, như thế nào nàng cũng bắt không được nó.
"Hì hà hì hục" âm thanh đến rất nhanh sau lưng Lỗ Đạt Mã, nó bắt đầu dùng sức cắn xé da thú áo khoác của Lỗ Đạt Mã.
"A!" Lỗ Đạt Mã thét lên, nàng không dám nhìn về phía sau, trong đầu chỉ có một ý niệm —— bò! Leo lên mới có thể còn mạng sống! Một ít ánh sáng ngoài cửa động là toàn bộ hi vọng của nàng vào lúc này.
Đột nhiên, một chút ánh sáng cũng tự dưng biến mất ngay trước mắt Lỗ Đạt Mã, một dây leo lại duỗi xuống từ cửa động.
"Đạt Mã? Đạt Mã?"
Đây là tiếng của Dạ.
"Dạ...... Dạ......" Lỗ Đạt Mã khóc lên, nàng nắm thật chặt dây leo cứu mạng.
Chỉ trong một hơi thở, Dạ liền kéo nàng lên.
Lỗ Đạt Mã cũng không quản phía sau mông mình kéo theo cái gì, liền ôm cổ Dạ khóc sướt mướt. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Nhưng Dạ lại nhanh chóng kéo lấy nàng từ trên người của mình đi xuống, để qua một bên, tung người, biến hình......
Khi Lỗ Đạt Mã còn đang thút thít, Dạ ngậm một con thỏ béo bự dài một mét đứng ở trước mặt nàng.
Con thỏ kia chết không nhắm mắt một đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm.
Ặc......
Lỗ Đạt Mã nháy đôi mắt to còn treo nước mắt, con thỏ này chính là quái vật suýt tì nữa để cho mình mất vía ở trong động? Meo cái con mèo, mình xuyên qua đến vùng viễn cổ này thế nhưng lại làm Alice, kinh hồn tới du chơi trong hang thỏ!
"Hắc hắc......" Lỗ Đạt Mã mím môi, hướng về phía Dạ cười gượng hai tiếng.
Dạ ném thỏ chết qua một bên, thay đổi hình người duỗi cánh tay dài một cái, kéo Lỗ Đạt Mã vào trong ngực.
"Đạt Mã! Không sợ!"
Hắn vỗ nhẹ sau lưng của Lỗ Đạt Mã, an ủi nàng, trong lòng kiên định hơn với ý nghĩ của mình: Đạt Mã quá nhỏ bé......
Nếu Lỗ Đạt Mã biết hình tượng "chói lọi" của mình bị hủy ở trong tay một con thỏ mập, nhất định đập đầu xuống đất.
Ặc...... Thật ra thì nàng vẫn không có cái "hình tượng huy hoàng" gì, đúng không, đúng không!
Có chuyện xảy ra vừa rồi, Dạ cõng Lỗ Đạt Mã lên trên lưng, một tay ôm thỏ, chuẩn bị về nhà. Hắn cảm thấy Lỗ Đạt Mã bị giật mình, cần nghỉ ngơi.
Mà Lỗ Đạt Mã cũng bởi vì vừa bị xấu hổ, lại ngượng ngùng đưa ra cái yêu thiêu thân gì, khéo léo đợi ở trong hẻm núi, không có nhắc lại chuyện thám hiểm rừng rậm gì nữa.
Bây giờ nàng lại có chuyện mới để làm.
Mấy ngày này nhiệt độ giống như ngồi thang máy, bất chợt lập tức liền lên cao. Áo khoác da thú trên người Lỗ Đạt Mã đã không còn mặc nữa, này mùa xuân cứ nóng như vậy, đến mùa hạ còn không lột một lớp da sao? Nàng phải tìm tài liệu mỏng một chút, thoáng mát dễ làm y phục, tỷ như da cự mãng.
Nói thật, Cự Mãng thật không tệ, một tầng mỏng manh, dẻo dai không tệ. Mấu chốt là mặc lên người lành lạnh, lại còn thoáng khí, nhưng bởi vì không bảo tồn thỏa đáng nên xong đời rồi.
Thật muốn lại đi tìm mấy tấm để làm váy, nhưng nàng lại không nỡ khiến Dạ đi mạo hiểm. Lại nói, cho dù là Dạ muốn đi mạo hiểm như vậy, cũng không dễ dàng tìm thêm được một con Cự Mãng như vậy rồi.
Ăn qua điểm tâm, Lỗ Đạt Mã đi xem da con thỏ kia mấy ngày trước hại nàng luống cuống, hẳn là ngâm được không sai biệt lắm rồi. Lỗ Đạt Mã vớt ra từ trong nước tro rơm rạ, ừ, sờ lên cảm xúc không tệ, mềm nhũn, thật mỏng, dùng sức lôi kéo, có độ co dãn không tồi, nhìn kỹ còn giống như có thật nhiều lỗ chân lông nhỏ thoáng khí. Lỗ Đạt Mã thả da vào trong khe suối nhào tẩy, sau đó, treo đến chỗ thoáng mát hong khô.
Trong bụng tính toán, da này nhìn qua không tệ, không biết về sau làm gì, có lẽ có thể thay thế da mãng xà để làm y phục mùa hè?
Vừa nghĩ, lại ngồi lên "cái băng ghế ngồi", chuẩn bị làm giầy.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, về sau thời gian hoạt động ở bên ngoài càng ngày sẽ càng dài, Lỗ Đạt Mã dứt khoát kêu Dạ dùng cây gỗ dựa theo dáng vẻ cái bàn băng ghế trong động mà cũng làm một bộ dưới bóng cây ở bên ngoài. Hơn nữa nàng còn dùng da thú và dây leo bền chắc làm một cái võng. Lúc này Dạ đang nằm ở trên võng thượng đong đưa, rất là vừa lòng.
Hai ngày trước Dạ lại không được bình thường, ngày ngày hóa thành hình thái hắc báo, luôn dính ngấy ở bên người nàng, đi tới đâu thì đầu cạ, cái đuôi quấn, ngủ cũng như gấu Koala mà ôm dính nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Chỉ là qua hai ngày hắn liền trở lại bình thường, Lỗ Đạt Mã thấy hắn khác thường như vậy, cho rằng bởi vì mấy ngày trước nàng rơi vào trong động mang tới hiệu ứng dây chuyền, nàng cho là Dạ làm như vậy vì cho nàng cảm giác an toàn.
Nói đến giày, lúc này Lỗ Đạt Mã dự định làm giày xăng-̣đan, tuy nói mang giày cởi giày, chiều ngang hơi lớn, nhưng nàng lười không phải sao.
Làm giày xăng-̣đan đơn giản, cầm hai tấm ván gỗ, dựa theo khuôn mẫu chân, đục mấy lỗ, sau đó lấy dây da thú đã bện xong xỏ vào, một đôi đơn giản thoải mái mát lạnh liền ra lò.
Lỗ Đạt Mã mang ở trên chân thử một chút, vừa chân hơn mang giày nhiều. Nghĩ đến cũng đúng, thời điểm làm giày không có kinh nghiệm, vót hai tấm ván gỗ không sai biệt lắm coi như làm đáy giày, căn bản không có suy tính đường cong của bàn chân.
Dạ lười nhát nằm ở trên võng, thấy trên chân Lỗ Đạt Mã có đồ chơi mới, lại chít chít kêu nàng một tiếng: "Đạt Mã......"
Lỗ Đạt Mã giả bộ không nghe được.
"Đạt Mã......"
Dạ kéo dài âm thanh gọi nàng lần nữa.
Lỗ Đạt Mã vẫn vờ như không thấy như cũ. Thật ra thì ý định của Dạ nàng đã sớm hiểu, thấy đồ mới mẻ, thì hắn cũng muốn lấy một cái, giống như đứa bé.
Dạ leo xuống khỏi võng, cọ đến bên cạnh Lỗ Đạt Mã, chỉ chỉ chân của nàng, nói một chữ: "Muốn......"
Lỗ Đạt Mã không trả lời, nháy mắt nhìn hắn.
Dạ đảo tròn con ngươi màu tím sẫm, lại nói: "Mang vào, đi rừng rậm!"
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, như thế nào mà nàng lại cảm giác Dạ học xấu, cũng biết dùng chuyện nàng muốn làm nhất cám dỗ mình mắc câu rồi.
Chỉ là, cuối cùng Lỗ Đạt Mã cũng đã đạt thành hiệp nghị với Dạ như cũ, Lỗ Đạt Mã giúp hắn làm y phục, làm giầy, làm thức ăn ngon gì đó, mà hắn mỗi hai ngày mang Lỗ Đạt Mã đi vào trong rừng rậm một lần. Nhưng mà nàng còn phải thành thật đợi ở bên cạnh Dạ, không cho chạy loạn, lại rơi vào động hay nguy hiểm gì xuất hiện nữa, Dạ liền nhốt vào nàng trong sơn động, cũng đừng nghĩ ra cửa nữa.
Ăn qua cơm trưa, Dạ mang giày của hắn vào, cõng Lỗ Đạt Mã trên lưng ra khỏi hẻm núi đi vào rừng rậm.
Lần này Lỗ Đạt Mã ngã một lần nên khôn hơn một chút, theo thật sát bên cạnh Dạ, tuyệt đối sẽ không rời đi cách xa hắn cự ly hai bước.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy lần này Dạ mang nàng đi được không phải cái hướng lần trước kia, lần trước con đường kia địa thế bằng phẳng, mà hôm nay như có cảm giác đi lên.
Lại đi chừng có một giờ sau, bọn họ đi tới một chỗ sườn đồi, dưới sườn núi là một mảnh xanh um tươi tốt.
Dạ chỉ vào một chỗ phía dưới cho Lỗ Đạt Mã nhìn: "Đạt Mã! Nhà!"
Lỗ Đạt Mã bừng tỉnh hiểu ra, dưới sườn đồi này chính là hẻm núi bọn họ sinh hoạt, khó trách nàng cảm thấy có chút quen mắt.
Ngay tại lúc Lỗ Đạt Mã đưa cổ ra nhìn xuống, một tiếng kêu rít dài của loài chim truyền đến từ giữa không trung. Sau đó, Lỗ Đạt Mã liền cảm nhận được tiếng gió vù vù. Còn chưa đợi nàng ngẩng đầu, Dạ đã duỗi cánh tay dài một cái vác lấy nàng lên đầu vai, chạy như điên.
Tình huống gì?
Lỗ Đạt Mã cố gắng rướn người lên, lắc lắc cổ, thật vất vả mới nhìn được một hình ảnh mơ hồ, đó là một con đại bàng khổng lồ. Chỉ là tại sao nó muốn công kích mình và Dạ? Bọn họ cũng không có làm ra cái hành động gì tổn thương nó mà?
Khi đầu óc nàng còn mơ hồ, Dạ ngừng lại. Bọn họ đi tới một chỗ rừng rậm, đại bàng có cánh to lớn không cách nào bay vào được, nhưng nó vẫn không chịu rời đi, quanh quẩn không ngừng ở trên bầu trời trên rừng rậm, kêu gào.
"Dạ?" Lỗ Đạt Mã muốn hỏi Dạ đây là tình huống gì, lại phát hiện, gia hỏa này móc ra một cái trứng to lớn từ trong xách tay da thú của hắn. Nhìn cái trứng khổng lồ này còn phải lớn hơn trứng đà điểu một chút, nàng liền hiểu.
Thằng nhãi Dạ này không biết từ lúc nào thì ôm đứa bé người nhà người ta vào trong túi xách rồi, mà đại bàng săn thức ăn trở về vừa lúc nhìn thấy, cho nên một đường đuổi theo bọn họ không thả, chuyện này đặt vào kẻ làm mẹ nào cũng phải gấp.
Dạ đang cầm trứng khổng lồ lắc lư ở trước mắt Lỗ Đạt Mã, phát ra tiếng cười tương tự thở dốc, nói: "Ăn ngon!"
Lỗ Đạt Mã hiểu, Dạ mang nàng tới trên sườn núi chính là móc trứng chim. Hơn nữa lấy dáng vẻ hắn chạy trốn quen tay thạo việc mà nhìn, nhất định hắn làm trò không phải một lần.
Lỗ Đạt Mã nhận lấy trứng khổng lồ ước lượng chút, ít nhất cũng có bốn cân (1 cân = ½ kg), không biết hương vị thế nào, cho tới bây giờ nàng chưa từng ăn qua trứng đại bàng đâu, là luộc ăn? Hay là xào ăn đây? Nếu không trứng tráng tươi?
Chờ sau khi đại bàng quanh quẩn không trung đau lòng rời đi rồi, Lỗ Đạt Mã ôm trứng đại bàng vui vẻ đi theo Dạ về nhà.
Trở về hẻm núi, Lỗ Đạt Mã không nói hai lời liền đốt lửa lên trước, nàng muốn chưng bánh ngọt (ga-tô)......
Khi hai chén bánh ngọt nóng hổi ra nồi thì Dạ túng mũi ngửi cả buổi. Lỗ Đạt Mã lấy cá ướp muối mấy ngày trước, cắt nhuyễn, rắc lên phía trên, sau đó ý bảo Dạ có thể tiến lên phía trước rồi!
Dạ "xì xà xì xụp" cũng không quản có nóng bỏng miệng không, trong nháy mắt một chén to bánh ngọt chỉ thấy đáy.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt, lấy chén của mình đẩy tới trước mặt Dạ.
Dạ nháy nháy con mắt, lại đẩy trở về cho nàng, hơn nữa lè lưỡi liếm liếm môi mỏng, mang theo vẻ vẫn chưa thỏa mãn lại dáng vẻ ngượng ngùng.
Lỗ Đạt Mã vui vẻ, người này còn có thể ngượng ngùng cơ đấy, nàng cầm lấy cái chén gỗ to của Dạ, lấy hơn phân nửa bánh ngọt của mình chia cho hắn. Không phải Lỗ Đạt Mã hào phóng, một chén bánh ngọt có ít nhất hai cân, nàng tuyệt đối ăn không hết.
Dạ nhận lấy phần Lỗ Đạt Mã chia cho hắn, cong môi mỏng cười cười, bộ dáng kia cực kỳ mị hoặc, dĩ nhiên, phải xem nhẹ cái đầu như lông hạt dẻ của hắn, còn có mảnh vụn bánh ngọt treo trên miệng hắn, quá hủy hình tượng......
Từ lúc bỗng nhiên ăn được mỹ vị rồi, Dạ bắt đầu hứng thú đi tìm đủ loại thứ có thể ăn, cầm về cho Lỗ Đạt Mã làm. Quá khứ hắn chỉ sẽ mang về con mồi bắt được, hôm nay, trừ con mồi, hắn còn có thể mang về các loại trứng, có mang hoa văn, không mang hoa văn; cái to, cái nhỏ. Trùng hợp còn có thể mang về một chút "rau", Lỗ Đạt Mã đoán, đây là thời điểm hắn đi săn thấy động vật đang ăn, liền nhổ hết mang về, giao cho Lỗ Đạt Mã, xem có ăn được không. Ở trong những thực vật Dạ mang về, Lỗ Đạt Mã phát hiện thực vật tương tự với khoai tây, điều này làm cho nàng rất vui vẻ, ăn thịt lâu dài làm nàng càng ngày càng nhớ nhung đối với loại thức ăn hàm chứa tinh bột.
Cắt "khoai tây" cắt thành lát mỏng, bỏ vào trong chảo dầu, rất nhanh một nồi khoai tây chiên vàng óng ánh liền ra nồi rồi, Lỗ Đạt Mã vui vẻ ăn nhiều một trận. Vốn là Dạ hứng thú với thịt cũng ăn theo rất nhiều, xem ra hắn cũng thật thích cái mùi này.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Lỗ Đạt Mã cảm thấy hiện tại nhiệt độ sau giữa trưa đã tới khoảng ba mươi lăm ba mưới sáu độ, cũng không sai biệt lắm với mùa hè thế giới cũ của nàng, chỉ có lúc khuya thì còn có chút mát lạnh, khoảng hơn mười độ. Mà lịch Man Hoang nàng mới ghi vào "Mùa xuân ngày thứ chín mươi hai", cái này có phải quá không bình thường hay không? Mùa xuân cứ nóng như vậy, như vậy đến mùa hè nàng làm sao phải làm sao bây giờ? Ngày ngày ngâm mình ở trong khe suối sao? Ừ, cái chủ ý này không tệ. Lỗ Đạt Mã lại nghĩ, chẳng lẽ mùa ở đây cũng không phải phân phối tương đối chia đều giống như thế giới cũ của nàng?
Lỗ Đạt Mã dùng da thỏ làm cho mình một cái áo lót nhỏ cùng một cái váy ngắn, da thỏ mặc lên người mặc dù không có mát mẻ như da Cự Mãng, nhưng mà có độ co dãn và tính thoáng khí cũng không tệ, hơn nữa thấm mồ hôi. Gần đây Lỗ Đạt Mã kêu Dạ săn không ít thỏ về, ăn thịt đi, da làm y phục. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vì da thỏ mềm mại bó sát người, Lỗ Đạt Mã lại làm cho mình vài cái áo lót. Rốt cuộc, 34C "đi dạo" gần bốn trăm ngày ngày cuối cùng tìm được chốn "dựa vào", nàng không cần lo lắng vấn đề rũ xuống. Nữ hài tử nha, thích đẹp là thiên tính không thay đổi từ xa xưa, vóc người bị biến dạng, suy nghĩ một chút liền rất đáng sợ.
Nhưng vấn đề lại tới, Dạ rất có hứng thú với tiểu khả ái (áo ngực) của nàng, cái này Lỗ Đạt Mã rất muốn phun tào. Ngày đó thời điểm đi tắm trong lúc vô tình bị Dạ thấy được "Tiểu khả ái" của nàng, hắn liền giống như phát hiện được vùng đất mới, cầm lên học theo gắn vào trước ngực mình, buộc lại nửa ngày cũng không cài lên được, liền năn nỉ Lỗ Đạt Mã cũng cho hắn làm một cái.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy Dạ chẳng hiểu gì mà thỉnh cầu giống như là Thiên Lôi, bổ lấy nàng thất điên bát đảo. Chỉ là, ứng theo yêu cầu của Dạ, vẫn làm cho hắn một cái, mà Dạ chỉ mặc không quá năm phút đồng hồ liền cởi ra, một là không thoải mái, sau đó chính là "không giống nhau!"
Khi nói ba chữ này Dạ chỉ vào 34C của Lỗ Đạt Mã, sau đó hắn lại bổ sung hai chữ: "Sưng lên!"
Lúc ấy Lỗ Đạt Mã nghe, chỉ có một ý tưởng, "PIA" hắn bay. Lại lấy cái sân bay của hắn mà đi so sánh với Everest của mình, có thể giống nhau mới là gặp quỷ ấy. Còn nói nàng sưng lên, ngươi mới sưng lên, cả nhà ngươi mới sưng lên, Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt châm chọc.
Dĩ nhiên, châm chọc rồi, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, đầu óc của mình lại bị hạ xuống một bậc mới, nàng lại thảo luận vấn đề "ngực" cùng với một hắc báo sẽ thay đổi thành người.
Không tới hai ngày sau đó, đêm lại bắt đầu "giai đoạn dính ngấy", dĩ nhiên, lúc này trừ dính nàng, cọ nàng ra, lại thêm một tật xấu mới—— luôn muốn sử dụng cái miệng con báo của hắn cắn tiểu khả ái của nàng, điều này làm cho Lỗ Đạt Mã cực kỳ muốn phát điên.
Sau đó, "dì cả" của nàng tới thăm lần nữa.
Lỗ Đạt Mã tính ngày một chút, cách lần trước có hơn sáu mươi ngày.
Đây là vì sao?
Chẳng lẽ có quan hệ cùng với thời gian thế giới này? Nếu như giả thiết của nàng thành lập, một năm thế giới này bằng gấp đôi thế giới cũ của nàng. Như vậy nơi này một tháng cũng chính là sáu mươi ngày, nói như vậy, khoảng cách sáu mươi ngày "dì cả" nhà nàng sẽ tới một lần là bình thường rồi hả?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy cái ý nghĩ này của nàng phải là tương đối hợp lý. Sau khi nàng lấy kỳ kinh nguyệt của mình biến hóa hợp lý hoá rồi, một cái ý niệm lại nhảy ra ——mỗi lần trước kỳ kinh nguyệt mấy ngày, lấy mấy ngày chu kỳ rụng trứng đó, đều là giống như thời điểm tiết ra kích thích tố cao nhất. Mà nhiều lần Dạ dính ngấy ở bên mình, cũng đều thật khéo chính là mấy ngày đó.
Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......
Lỗ Đạt Mã có chút không dám nghĩ tiếp, nhưng mà, đại não thì lại là tự động hiện ra đáp án —— Dạ đang cầu hoan với nàng.
Đây là bản năng động vật hoang dã, bọn họ trời sanh khứu giác bén nhạy, sẽ căn cứ dựa vào là một loại mùi kích thích tố trên người giống cái tiết ra ngoài, để phán đoán có phải đối phương đến kỳ giao phối hay không. Mà trên người Dạ nhất định cũng có sẵn bản năng như vậy.
Nghĩ tới đây, Lỗ Đạt Mã có chút luống cuống, Dạ coi nàng giống như là cái gì? Không phải giống nàng ban đầu cho là người nhà sao? Đồng bạn? Mà là coi nàng như là giống cái bầu bạn?
Nhưng mà, bọn họ cũng không phải cùng một chủng tộc mà? Nàng sẽ không biến thành Tiểu Báo, chẳng lẽ Dạ không biết sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hay là nói, trong chủng tộc của Dạ, giống cái cũng có bộ dáng loài người, sẽ không biến thân? Chuyện này không có khả năng lắm, rất nhanh Lỗ Đạt Mã hủy bỏ điểm này, Dạ đã nói qua, từ khi hắn có trí nhớ tới nay chính là đi theo bên cạnh Rhona, cũng không có gặp qua chủng tộc giống như hắn.
Như vậy, đối với việc mình có hình thái nhân loại giống với hắn, rất tự nhiên cũng sẽ bị hắn xem thành đồng loại, có thể hắn sẽ cho là, trước giờ mình cũng không biến thân là do không muốn biến, không thích biến. Nếu như cái suy luận này thành lập, trong lòng Lỗ Đạt Mã có tám phần khẳng định: Dạ xem mình làm giống cái bầu bạn của hắn.
Cái ý nghĩ này khiến Lỗ Đạt Mã rùng mình một cái.
Nàng không tiếp thụ nổi.
Đúng, nàng không tiếp thụ nổi. Nàng và Dạ không phải đồng loại!
Nàng thừa nhận mình thích Dạ, rất yêu thích, rất yêu thích, nhưng cái thích đó là nàng cảm thấy hẳn là cái loại thích người nhà, bằng hữu, không liên quan đến tình yêu nam nữ. Dạ đối với nàng mà nói là Dị tộc, khác biệt giống như người địa cầu và người sao hỏa. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Dạ sẽ là trượng phu của nàng.
Mà muốn nàng phải giải thích như thế nào với Dạ đây?
Nàng không muốn nói, sợ sau khi nói xong sẽ mất đi Dạ. Nàng thừa nhận mình ích kỷ, nàng khát vọng cũng lệ thuộc vào Dạ cho nàng ấm áp và cảm giác an toàn.
Bây giờ Dạ còn u mê đối với chuyện nam nữ, thậm chí có thể là không biết gì cả. Nhưng mà, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ hiểu, đến lúc đó, nàng và Dạ sẽ như thế nào?
Dạ vẫn sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng như cũ, hay là đi tìm đồng tộc của hắn?
Nếu như có một ngày, Dạ tìm được đồng tộc của hắn, gặp được bầu bạn hắn muốn sinh hoạt cùng nhau, vậy nàng phải làm sao?
Lỗ Đạt Mã cảm thấy đầu óc của nàng hỗn loạn.
Liên tiếp mấy ngày, nàng đều bị vây ở trong những vấn đề này không thoát ra được, nên rất là phờ phạc rã rượi.
Đối với "dì cả" đến thăm nàng lần này, ngược lại biểu hiện của Dạ không còn khẩn trương giống như hai lần trước nữa, có thể hắn cũng biết, Lỗ Đạt Mã chỉ là chảy máu, cũng sẽ không chết, mấy ngày nữa là tốt.
Dạ rất cẩn thận, rất quan tâm chăm sóc Lỗ Đạt Mã, mỗi ngày đều mang về một chút thứ Lỗ Đạt Mã thích ăn, hơn nữa lại cố ý đi trộm hai cái trứng của con đại bàng.
Đối với phần săn sóc này của Dạ, Lỗ Đạt Mã càng thêm rối rắm. Nàng cảm thấy như vậy là không công bằng đối với Dạ, Dạ có quyền biết rõ chân tướng cũng đi tìm hạnh phúc của chính hắn. Mà mình không nên ích kỷ độc chiếm hắn như vậy, nhưng nàng thật không bỏ được.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, trong đầu nàng có hai Tiểu Nhân Nhân đang không ngừng tranh đấu.
Tiểu Bạch đính hào quang nói: "Nói cho hắn biết!"
Tiểu Hồng giơ cái xiên nói: "Ngu ngốc mới nói cho hắn biết!"
Danh sách chương