Editor: ChieuNinh
Nước lũ rút đi rồi, Dạ mới bắt đầu khôi phục đi ra ngoài săn bắt, nhưng mà hai ba ngày mới có thể bắt được một con mồi, hơn nữa đều là loài chim. Chỉ là, cho dù là không có bắt được con mồi, hắn cũng sẽ mang một ít trái cây trở lại cho Lỗ Đạt Mã ăn.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, mấy loài chim này chắc là đội quân tiên phong di chuyển trở về, qua vài ngày, hàng loạt động vật hẳn là cũng nên trở lại đi.
Nàng thật tò mò, những động vật này vào lúc nước lũ tới sẽ trốn đến nơi nào đây? Bọn nó nhất định sẽ không may mắn giống như Dạ mà tìm được một cái sơn động như vậy.
Như vậy, nhất định là bọn nó di chuyển rồi. Về phần di chuyển tới nơi nào? Dạ có biết không? Nếu như mà hiểu biết rõ tại sao không di chuyển theo cùng một lúc? Đáp án đương nhiên là không biết! Nếu như Dạ biết cũng sẽ không ở chỗ này bị nguy cơ chịu đói.
Lỗ Đạt Mã vẫn không quá yên tâm đối với nước trong dòng suối nhỏ, vẫn như cũ uống "nước cất" của nàng. Mà Dạ cũng đi theo tham gia náo nhiệt, chỉ cần là sự vật mới mẽ, hắn đều có hứng thú muốn thử.
Sau mười mấy ngày nước lũ thối lui, cuộc sống của bọn họ rốt cuộc trở lại quỹ đạo. Diendanlequydon~ChieuNinh
Lúc này, mỗi ngày Dạ đã có thể bắt trở lại dê sừng hươu hắn thích ăn nhất, mà rốt cuộc không cần không có lựa chọn thấy cái gì thì sẽ bắt cái đó rồi. Dĩ nhiên, hắn còn là rất cẩn thận nghĩ tới mang trái cây trở lại cho Lỗ Đạt Mã.
Mà Lỗ Đạt Mã lại được ăn sữa hồ lô và quả ngọt. Có lẽ, loại trái này nhất định là sau mưa to làm lễ rửa tội, nước lũ thối lui rồi mới bắt đầu kết quả.
Nói cách khác, hiện tại nên coi là tiến vào đến mùa thu đi. Vì vậy Lỗ Đạt Mã ấn định cái ngày nước lũ hoàn toàn thối lui trên lịch Man Hoang là ngày đầu tiên của mùa thu. Khi mùa thu qua hết, nàng sẽ có một lịch Man Hoang hoàn chỉnh rồi. Như vậy, nàng có nên cũng xác định Nguyên Đán, lễ mừng tết âm lịch gì hay không? Lỗ Đạt Mã cảm thấy hết sức tất yếu.
Nước suối dần dần trong suốt trở lại, những con cá nhỏ cá lớn cũng đều không biết từ nơi nào chui ra. Lỗ Đạt Mã cảm thấy nước suối có thể an toàn uống, mà Dạ thì vẫn làm "nước cất" không biết mệt. Dạ giống như một đứa bé to xác, hắn đối với "nước cất" này cũng không nhất định có bao nhiêu thích thú, chỉ là cảm thấy rất hứng thú đối với quá trình chưng cất, Lỗ Đạt Mã đối với cái này bày tỏ hết sức im lặng.
Thời điểm mùa xuân gừng gây tê bị Lỗ Đạt Mã vùi vào trong đất đột nhiên nảy mầm, cái này làm cho Lỗ Đạt Mã hết sức vui mừng. Gieo hồi lâu không có dấu hiệu sinh trưởng, nàng cũng quăng nó ra sau đầu rồi. Không ngờ, đã trải qua nước lũ, thế nhưng nó không có thối nát đi, ngược lại còn mọc lên.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng cần phải nghiên cứu một chút quy luật sinh trưởng của thực vật trong thế giới này.
Trong thế giới cũ của mình, mùa đông là thời điểm thực vật ngủ mùa đông, bọn chúng giấu cây hoặc mầm móng ở trong đất bùn, chờ đợi thời điểm mùa xuân đi tới thì bộc phát. Diendanlequydon~ChieuNinh Như vậy có phải thực vật ở thế giới này có hai mùa ngủ đông hay không? Mùa đông, trời đông giá rét không cách nào sống lâu, mùa hè, mưa to nước lũ cũng không cách nào sinh trưởng thật tốt. Cho nên, thực vật ở đây lựa chọn mọc rể nảy mầm vào mùa xuân hoặc là mùa thu, như vậy, đối với thực vật mà nói, thời tiết ở đây có thể phải chia làm mùa sinh trưởng và mùa ngủ đông.
Mà từng mùa trong đó đều có chừng ba trăm ngày, ba trăm ngày này hoàn toàn có thể bao trùm ba mùa xuân, hạ, thu của thế giới cũ. Thời gian này đủ để hoàn thành chu kỳ sinh trưởng của bọn chúng.
Lỗ Đạt Mã đang tiến hành vừa thử suy luận vừa nghiên cứu đối với thực vật sinh trưởng nơi này, liền tiến vào khảo sát thực tế.
Đối với thực vật rễ củ, thân củ cái này Lỗ Đạt Mã cũng chẳng thân quen, nàng muốn tìm hạt giống thực vật có chút bình thường, có thể nở hoa, kết quả, tới nghiên cứu.
Đương nhiên, bước đầu tiên chính là phải tìm mầm móng.
Vì vậy, vào một ngày cuối thu khí sảng, Lỗ Đạt Mã năn nỉ Dạ mang nàng vào rừng rậm.
Chu kỳ trái cây hoàn thành sinh trưởng vào mùa xuân gần như đều bị mưa to làm rụng hết, Lỗ Đạt Mã cầm cây gậy nhỏ bới trong bùn đất và lá mục hồi lâu, cũng không tìm được một hạt mầm nào, điều này làm cho nàng rất buồn rầu.
Chỉ là nàng tìm được không ít "khoai tây". Thấy cây hoàn chỉnh, Lỗ Đạt Mã mới phát hiện, vật này cũng không phải là thực vật thân củ hoặc là rễ củ, mà là trái cây.
Nó giống như đậu phộng, thời điểm đóa hoa ở héo tàn sẽ giống như đà điểu, tựa đầu ghim vào trong đất, sau đó sẽ từ từ kết thành trái cây. Lỗ Đạt Mã nghĩ, nàng hẳn nên gọi vật này là "đậu khoai tây", giống như "cây đậu".
Lỗ Đạt Mã đào rất nhiều "khoai tây" như vậy trở về. Nàng cảm thấy vật này nếu như trồng được, có thể dự trữ lương thực trong mùa đông và mùa hè rồi. Cho dù phơi nắng sấy khô hay là mài thành bột khô, đều rất dễ dàng dự trữ, không dễ dàng bị hư mất. Mấu chốt, đây là loại thức ăn tinh bột, tuyệt đỉnh!
Chỉ là, đối với Lỗ Đạt Mã, trồng hoa hoa chết, nuôi cá cá chết, ôm con cún con về nhà, còn làm cho nó yếu ớt nhiều bệnh, không thể không đưa đi cho người ta nuôi mà nói, phát triển sự nghiệp nuôi dưỡng, trồng trọt thật rất khó khăn.
Lỗ Đạt Mã đếm trên đầu ngón tay, cho tới nay, nàng có thể nuôi, vui vẻ nhảy nhót cũng chỉ có Dạ.
Ặc......
Đợi chút, dường như Dạ mới đúng là chủ nuôi, săn thú, bắt cá, nấu nước, nấu cơm, vẫn là Dạ đang nuôi nàng có được không á!
Lỗ Đạt Mã lắc đầu, coi thường cái vấn đề ai là chủ nuôi này.
Vì không muốn phải chịu đói, nàng nhất định phải nỗ lực, to gan làm thử.
Mang các loại "khoai tây" về, Lỗ Đạt Mã bắt đầu đại kế trồng trọt của nàng.
Ở trong hẻm núi, bên cạnh khoảnh đất nhỏ trồng trọt gừng gây tê, nàng mở ra một mảnh "vườm ươm" lớn, cách mỗi nửa thước trồng một củ khoai tây. Trồng ước chừng mười mấy hàng.
Sau đó Lỗ Đạt Mã làm một đề tài toán thuật, theo mười dãy để tính, mỗi một hàng trồng mười mầm móng khoai tây, đến mùa sinh trưởng kết thúc, nếu mỗi mầm móng khoai tây có thể kết mười củ khoai tây, như vậy nàng có được một đống bao nhiêu khoai tây nha!
Lúc này Lỗ Đạt Mã cũng không khác gì một nông phụ đang ôm một rổ trứng gà, liền muốn ấp trứng gà, gà đẻ trứng, trứng lại ấp trứng gà...... đầu óc chỉ nghĩ phát tài làm giàu. Mặt ước mơ, bộ dạng ngây ngô, cũng không hề nghĩ tới, nàng trồng có thể sống được hay không.
Gieo khoai tây xong, Lỗ Đạt Mã lại dùng cành cây nhỏ làm hàng rào rào quanh một vòng, làm thêm một cái cửa nhỏ, từ xa nhìn lại như thôn trang nông thôn. Lỗ Đạt Mã thoả mãn mà gật gật đầu, ừm! Không tệ! Tay Dạ càng ngày càng khéo léo.
Hắc hắc, các vị nhìn qua đã đoán đúng, cái gì mà giậu rào, hàng rào chứ, đều là Dạ động thủ làm. Lỗ Đạt Mã chỉ phụ trách nhép nhép miệng.
Sau đó, mỗi ngày Lỗ Đạt Mã đều ân cần đến thăm nom, tưới nước, bón phân.
Khụ! Khụ! Về phân bón là gì?? Chúng ta tự động tưởng tượng đi, dù sao cũng có cơ hội.
Đã qua ba mươi ngày, khoai tây không có nảy mầm một cây nào. Rốt cuộc Lỗ Đạt Mã không nhịn được nữa, đào ra một cây xem xét —— thối hết......
Đào một cái nữa.
Vẫn bị thối......
Lỗ Đạt Mã đều đào hết tất cả khoai tây đã trồng lên, đều là thối rữa!
Đây là tại sao hả?
Ở trong rừng rậm, không người để ý, có thể lớn lên thật tốt, mang về có người hầu hạ, ngược lại hư thối, quá không biết hưởng phúc! ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã oán thầm, chẳng lẽ những thứ này khoai tây chính là mệnh chịu khổ, ném đại trong đất không ai trông nom thì ngược lại mới sống tốt?
Ặc......
Đạt Mã cô nương, ngươi đúng rồi.
Tưới nước, bón phân thì cần số lượng vừa phải, hăng quá hoá dở đó! Cho dù ngươi chôn một quả cầu sắt vào trong đất, ngày ngày tưới nước, bón phân, nó cũng có thể bị rỉ sắt, mài mòn rồi.
Lỗ Đạt Mã quyết định thử "phương pháp bỏ mặc tự sinh trưởng" một chút.
Nàng năn nỉ Dạ lại dẫn nàng vào rừng rậm một lần nữa, đào rất nhiều khoai tây trở lại, mang chúng nó đến chôn trong thôn trang của nàng. Chẳng quan tâm, chỉ cách khoảng sáu bảy ngày đến nhìn đất đai, nhờ Dạ giúp đỡ tưới chút nước. Như vậy qua chừng mười ngày, mà lại nảy mầm.
Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ, nàng lại tìm được phương hướng mới cho cuộc sống ở Man Hoang của mình. Công việc đi ra ngoài săn thú dùng thể lực gì đó thì giao cho Dạ một thân kiên cường như vậy đi làm là xong.
Nàng đợi ở trong nhà, động não, động động miệng, thỉnh thoảng động động tay, đủ loại là tốt rồi. Trải qua những việc này, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, mình chỉ cần không cho Dạ thêm phiền toái chính là giúp hắn tốt nhất. Như vậy, hà cớ gì mà nàng không ở nhà làm một "nội trợ hiền" đây?
Phi! Phi! Xóa xóa, nàng và Dạ gọi là đồng bạn phân công rõ ràng.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, gần đây đầu óc mình bị tụt lợi hại, động một chút là sẽ liên tưởng quan hệ của nàng và Dạ thành hai vợ chồng. Chẳng lẽ cái này gọi nàng là "Tổng hợp chứng tịch mịch"?
Hoang sơn dã lĩnh, chỉ có hai người nàng và Dạ, quan hệ quá mức thân mật, cho nên nàng liền......
Như vậy là không đúng! Lỗ Đạt Mã lắc lắc đầu, không thèm ngẫm nghĩ thêm nữa.
Lỗ Đạt Mã đếm trên đầu ngón tay tính toán một chút, nếu như suy đoán của nàng là chính xác, như vậy mùa thu nơi này chắc cũng hơn hai trăm ngày, ba trăm ngày đi. Mình nhất thiết cần phải chuẩn bị vật tư trước để qua đông, sẽ không thể nhếch nhác giống như một mùa đông trước như vậy.
Đầu tiên, nàng kêu Dạ mỗi ngày lúc săn bắt trở lại, cũng mang về một chút khoai tây. Mặc dù nàng có trồng được một chút, nhưng không biết có thể thu hoạch được bao nhiêu, vì lý do an toàn vẫn nên chuẩn bị kỹ.
Nàng lấy khoai tây Dạ mang về cắt miếng hong khô, thả vào trong nồi nấu thử, không có gì khác biệt với khoai tây tươi, cũng có thể hòa tan trong nước biến thành cháo. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vì vậy, Lỗ Đạt Mã bắt đầu phơi nắng hàng loạt khoai tây khô. Bỏ đi phần nước vừa bảo quản tốt, không chiếm nhiều diện tích, lại không dễ dàng bị biến chất. Thời điểm mùa đông, kết hợp với mấy khối thịt nấu thành một nồi to, vừa ấm bụng lại bao ăn no.
Về thịt, Lỗ Đạt Mã không muốn chuẩn bị trước thời gian như vậy. Bây giờ khí trời vẫn còn rất nóng bức, muốn tích trữ cũng không bảo quản được, chờ thời điểm lại lạnh rồi dự trữ cũng không muộn.
Hiện nay, mỗi ngày con mồi Dạ bắt trở về, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ cắt lấy một miếng mỡ to từ phía trên đó dùng để thắng mỡ. Bất luận là xào thức ăn hay là dẫn cháy, đều dùng rất tốt, nàng có thể không đi gieo họa cho Gia Tộc Rùa rồi.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã bắt đầu chuẩn bị da thú, phải làm quần áo, còn có giày qua mùa đông. Trải qua một mùa đông trước đó, Lỗ Đạt Mã cảm thấy loại đồ vật da thú này vẫn là càng nhiều càng tốt.
Tính ra, đây là mùa thu thứ hai Lỗ Đạt Mã trải qua sau khi đi tới cái thế giới này rồi. Vẫn giống như trước kia, buổi sáng sương sớm rất nặng, làm cho thứ gì cũng đều giống như bị nước rửa qua. Mà khi sau khi mặt trời mọc, lại bắt đầu dữ dội, đất đai gần như bị phơi muốn nứt ra.
Hôm nay, Dạ đi săn thú trở lại, mang về mười cái trứng chim lớn nhỏ giống như trứng ngỗng. Tự lần trước ăn trứng chim, đến bây giờ, tính toán ra, Lỗ Đạt Mã có ba hơn trăm ngày chưa từng ăn qua, trời ạ hơn ba trăm ngày, tương đương với gần một năm ở thế giới cũ của nàng. Nếu tính ra như thế, nàng đến cái thế giới này đã ba năm, vẫn còn chưa có hoàn toàn trải qua đủ chuyển đổi một năm bốn mùa. Suy nghĩ một chút, thời gian trong nháy mắt, nàng cũng sắp hai mươi ba tuổi rồi. Dạ bao nhiêu tuổi? Dựa theo thời gian biểu của thế giới này để tính, bảy tuổi? Hay là tám tuổi? Nhất định vẫn chưa tới mười tuổi đi!
Lỗ Đạt Mã giương mắt nhìn Dạ đang thu thập con mồi bên dòng suối một chút.
Ặc......
Sao nàng có cảm giác mình có chút đang bắt nạt trẻ em ấy nhỉ.
Nhưng mà, lấy chiều cao và diện mạo của Dạ, thế nào cũng bơi không trong vào hàng ngũ người bạn nhỏ á.
Lỗ Đạt Mã quyết định, vì để cho tim mình an tâm thoải mái "nô dịch" Dạ, tuổi thọ của hắn cũng tính theo thời gian thế giới cũ của mình để tính. Như vậy, nếu như Dạ ở cái thế giới này sinh tồn bảy năm, lấy một năm một ngàn hai trăm ngày mà tính toán, đổi thành thời gian thế giới cũ của mình, nói cách khác Dạ cũng là khoảng hai mươi ba tuổi rồi. Cái bộ dáng này, hai người bọn họ không khác nhiều lắm, cũng không tồn tại ai khi dễ người nào. Ừ! Không sai, chính là như vậy! Lỗ Đạt Mã an ủi mình.
Nhìn mười cái trứng chim Dạ mang về, trong lúc bất chợt Lỗ Đạt Mã rất hoài niệm tư vị trứng vịt muối, có phải mình cũng có thể thử ướp một cái?
Muối thì có sẵn, chỉ là không có cái bình, không biết thùng gỗ có được hay không.
Lỗ Đạt Mã muốn thử một lần, ướp hư cũng chỉ lãng phí mấy cái trứng, không có gì lớn, Dạ sẽ không trách mình. Nàng cầm thùng gỗ cọ rửa sạch sẽ, rót nước sôi, thêm muối vào. Về phần thêm nhiều hay ít, bản thân Lỗ Đạt Mã cũng không rõ ràng lắm, đi theo cảm giác thôi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Sau đó nàng lấy trứng chim cọ rửa sạch sẽ từng trứng một, nào là phân chim đất cát, tất cả đều không chấp nhận được. Sắp xếp trứng chim xong, niêm kín trong thùng gỗ. Thời gian phải muối bao lâu hả? Lỗ Đạt Mã có chút buồn, ban đầu thời điểm nhìn bà ngoại muối trứng gà muối tại sao lại không có hỏi một chút đây. Thôi, liền quyết định một trăm ngày là được, đến lúc đó lấy ra nhìn tình huống.
"Đạt Mã?"
Hành động "quái dị" của Lỗ Đạt Mã lại thành công hấp dẫn "cục cưng tò mò" —— Dạ.
Tại sao không ăn? Tại sao phải rửa sạch để trong thùng? Tại sao phải thêm muối?
Dạ đứng ở bên cạnh nhìn nửa ngày, tò mò sắp chết rồi.
Hắn biến ra cái đuôi ở phía sau mông, quấn lên hông của Lỗ Đạt Mã, lỗ tai người cũng biến thành lỗ tai tròn nhỏ lông nhung mềm, vẫy tới vẫy lui làm nũng.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe miệng.
Tật xấu này Dạ bắt đầu từ lúc nào?
Hình như là một lần cuối cùng mình lấy nước mắt "trấn áp" hắn "tuyệt thực", hắn thay đổi thành dáng vẻ nửa người nửa mèo dỗ cho mình vui vẻ ấy. Về sau thì càng không thể ngăn cản.
Ai! Làm nũng gì chứ! Thật là buồn chết người ta à! Lỗ Đạt Mã hoàn toàn không có sức miễn dịch.
Đứa nhỏ này học xấu!
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã cho Dạ một nhận xét.
"Cái này gọi là trứng muối, mấy ngày nữa muối xong là có thể ăn."
Kéo cái đuôi hắn quấn ở ngang hông mình, Lỗ Đạt Mã chỉ huy Dạ mang thùng gỗ muối trứng cất vào sơn động. Trong sơn động râm mát, không thấy được ánh mặt trời, như vậy trứng sẽ không bị phơi hư, biến thành trứng thối.
Lỗ Đạt Mã không có ướp hết tất cả trứng chim, giữ lại mấy cái ăn đỡ thèm.
Nàng chà nồi, đổ dầu vào, đợi dầu nóng, đập một cái đổ vào, lại thêm muối, sau đó trở mặt, rồi sau đó vớt ra. Rất nhanh, sáu cái trứng tráng liền hoàn thành.
Dạ cất thùng gỗ vào trong động, ngửi vị liền chạy tới. Ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế gỗ, chờ đợi ăn cơm.
Lỗ Đạt Mã rút rút khóe mắt, nàng cảm thấy đứa nhỏ Dạ này nếu như sống ở thế giới cũ của nàng, có người cho cục đường, là hắn có thể chạy theo.
Trong tiếng hô "ăn ngon" của Dạ, bọn họ kết thúc bữa ăn sáng vui vẻ.
Bởi vì ăn điểm tâm là trứng chim, Dạ liền đi ướp muối dê sừng hươu hắn bắt trở về, treo chỗ thoáng mát trên cây, chuẩn bị buổi trưa nướng chín ăn thêm một bữa.
Bây giờ thói quen ăn uống của Dạ đã biến thành: "Điểm tâm muốn ăn nhiều, cơm trưa phải ăn no, cơm tối thì ăn ít" rồi.
Mắt nhìn thấy mặt trời càng lên càng cao, nhiệt độ cũng càng ngày càng nóng, Lỗ Đạt Mã quyết định trở lại tránh trong sơn động mát mẻ.
Kết quả, bi kịch xảy ra.
Nước lũ rút đi rồi, Dạ mới bắt đầu khôi phục đi ra ngoài săn bắt, nhưng mà hai ba ngày mới có thể bắt được một con mồi, hơn nữa đều là loài chim. Chỉ là, cho dù là không có bắt được con mồi, hắn cũng sẽ mang một ít trái cây trở lại cho Lỗ Đạt Mã ăn.
Lỗ Đạt Mã nghĩ, mấy loài chim này chắc là đội quân tiên phong di chuyển trở về, qua vài ngày, hàng loạt động vật hẳn là cũng nên trở lại đi.
Nàng thật tò mò, những động vật này vào lúc nước lũ tới sẽ trốn đến nơi nào đây? Bọn nó nhất định sẽ không may mắn giống như Dạ mà tìm được một cái sơn động như vậy.
Như vậy, nhất định là bọn nó di chuyển rồi. Về phần di chuyển tới nơi nào? Dạ có biết không? Nếu như mà hiểu biết rõ tại sao không di chuyển theo cùng một lúc? Đáp án đương nhiên là không biết! Nếu như Dạ biết cũng sẽ không ở chỗ này bị nguy cơ chịu đói.
Lỗ Đạt Mã vẫn không quá yên tâm đối với nước trong dòng suối nhỏ, vẫn như cũ uống "nước cất" của nàng. Mà Dạ cũng đi theo tham gia náo nhiệt, chỉ cần là sự vật mới mẽ, hắn đều có hứng thú muốn thử.
Sau mười mấy ngày nước lũ thối lui, cuộc sống của bọn họ rốt cuộc trở lại quỹ đạo. Diendanlequydon~ChieuNinh
Lúc này, mỗi ngày Dạ đã có thể bắt trở lại dê sừng hươu hắn thích ăn nhất, mà rốt cuộc không cần không có lựa chọn thấy cái gì thì sẽ bắt cái đó rồi. Dĩ nhiên, hắn còn là rất cẩn thận nghĩ tới mang trái cây trở lại cho Lỗ Đạt Mã.
Mà Lỗ Đạt Mã lại được ăn sữa hồ lô và quả ngọt. Có lẽ, loại trái này nhất định là sau mưa to làm lễ rửa tội, nước lũ thối lui rồi mới bắt đầu kết quả.
Nói cách khác, hiện tại nên coi là tiến vào đến mùa thu đi. Vì vậy Lỗ Đạt Mã ấn định cái ngày nước lũ hoàn toàn thối lui trên lịch Man Hoang là ngày đầu tiên của mùa thu. Khi mùa thu qua hết, nàng sẽ có một lịch Man Hoang hoàn chỉnh rồi. Như vậy, nàng có nên cũng xác định Nguyên Đán, lễ mừng tết âm lịch gì hay không? Lỗ Đạt Mã cảm thấy hết sức tất yếu.
Nước suối dần dần trong suốt trở lại, những con cá nhỏ cá lớn cũng đều không biết từ nơi nào chui ra. Lỗ Đạt Mã cảm thấy nước suối có thể an toàn uống, mà Dạ thì vẫn làm "nước cất" không biết mệt. Dạ giống như một đứa bé to xác, hắn đối với "nước cất" này cũng không nhất định có bao nhiêu thích thú, chỉ là cảm thấy rất hứng thú đối với quá trình chưng cất, Lỗ Đạt Mã đối với cái này bày tỏ hết sức im lặng.
Thời điểm mùa xuân gừng gây tê bị Lỗ Đạt Mã vùi vào trong đất đột nhiên nảy mầm, cái này làm cho Lỗ Đạt Mã hết sức vui mừng. Gieo hồi lâu không có dấu hiệu sinh trưởng, nàng cũng quăng nó ra sau đầu rồi. Không ngờ, đã trải qua nước lũ, thế nhưng nó không có thối nát đi, ngược lại còn mọc lên.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng cần phải nghiên cứu một chút quy luật sinh trưởng của thực vật trong thế giới này.
Trong thế giới cũ của mình, mùa đông là thời điểm thực vật ngủ mùa đông, bọn chúng giấu cây hoặc mầm móng ở trong đất bùn, chờ đợi thời điểm mùa xuân đi tới thì bộc phát. Diendanlequydon~ChieuNinh Như vậy có phải thực vật ở thế giới này có hai mùa ngủ đông hay không? Mùa đông, trời đông giá rét không cách nào sống lâu, mùa hè, mưa to nước lũ cũng không cách nào sinh trưởng thật tốt. Cho nên, thực vật ở đây lựa chọn mọc rể nảy mầm vào mùa xuân hoặc là mùa thu, như vậy, đối với thực vật mà nói, thời tiết ở đây có thể phải chia làm mùa sinh trưởng và mùa ngủ đông.
Mà từng mùa trong đó đều có chừng ba trăm ngày, ba trăm ngày này hoàn toàn có thể bao trùm ba mùa xuân, hạ, thu của thế giới cũ. Thời gian này đủ để hoàn thành chu kỳ sinh trưởng của bọn chúng.
Lỗ Đạt Mã đang tiến hành vừa thử suy luận vừa nghiên cứu đối với thực vật sinh trưởng nơi này, liền tiến vào khảo sát thực tế.
Đối với thực vật rễ củ, thân củ cái này Lỗ Đạt Mã cũng chẳng thân quen, nàng muốn tìm hạt giống thực vật có chút bình thường, có thể nở hoa, kết quả, tới nghiên cứu.
Đương nhiên, bước đầu tiên chính là phải tìm mầm móng.
Vì vậy, vào một ngày cuối thu khí sảng, Lỗ Đạt Mã năn nỉ Dạ mang nàng vào rừng rậm.
Chu kỳ trái cây hoàn thành sinh trưởng vào mùa xuân gần như đều bị mưa to làm rụng hết, Lỗ Đạt Mã cầm cây gậy nhỏ bới trong bùn đất và lá mục hồi lâu, cũng không tìm được một hạt mầm nào, điều này làm cho nàng rất buồn rầu.
Chỉ là nàng tìm được không ít "khoai tây". Thấy cây hoàn chỉnh, Lỗ Đạt Mã mới phát hiện, vật này cũng không phải là thực vật thân củ hoặc là rễ củ, mà là trái cây.
Nó giống như đậu phộng, thời điểm đóa hoa ở héo tàn sẽ giống như đà điểu, tựa đầu ghim vào trong đất, sau đó sẽ từ từ kết thành trái cây. Lỗ Đạt Mã nghĩ, nàng hẳn nên gọi vật này là "đậu khoai tây", giống như "cây đậu".
Lỗ Đạt Mã đào rất nhiều "khoai tây" như vậy trở về. Nàng cảm thấy vật này nếu như trồng được, có thể dự trữ lương thực trong mùa đông và mùa hè rồi. Cho dù phơi nắng sấy khô hay là mài thành bột khô, đều rất dễ dàng dự trữ, không dễ dàng bị hư mất. Mấu chốt, đây là loại thức ăn tinh bột, tuyệt đỉnh!
Chỉ là, đối với Lỗ Đạt Mã, trồng hoa hoa chết, nuôi cá cá chết, ôm con cún con về nhà, còn làm cho nó yếu ớt nhiều bệnh, không thể không đưa đi cho người ta nuôi mà nói, phát triển sự nghiệp nuôi dưỡng, trồng trọt thật rất khó khăn.
Lỗ Đạt Mã đếm trên đầu ngón tay, cho tới nay, nàng có thể nuôi, vui vẻ nhảy nhót cũng chỉ có Dạ.
Ặc......
Đợi chút, dường như Dạ mới đúng là chủ nuôi, săn thú, bắt cá, nấu nước, nấu cơm, vẫn là Dạ đang nuôi nàng có được không á!
Lỗ Đạt Mã lắc đầu, coi thường cái vấn đề ai là chủ nuôi này.
Vì không muốn phải chịu đói, nàng nhất định phải nỗ lực, to gan làm thử.
Mang các loại "khoai tây" về, Lỗ Đạt Mã bắt đầu đại kế trồng trọt của nàng.
Ở trong hẻm núi, bên cạnh khoảnh đất nhỏ trồng trọt gừng gây tê, nàng mở ra một mảnh "vườm ươm" lớn, cách mỗi nửa thước trồng một củ khoai tây. Trồng ước chừng mười mấy hàng.
Sau đó Lỗ Đạt Mã làm một đề tài toán thuật, theo mười dãy để tính, mỗi một hàng trồng mười mầm móng khoai tây, đến mùa sinh trưởng kết thúc, nếu mỗi mầm móng khoai tây có thể kết mười củ khoai tây, như vậy nàng có được một đống bao nhiêu khoai tây nha!
Lúc này Lỗ Đạt Mã cũng không khác gì một nông phụ đang ôm một rổ trứng gà, liền muốn ấp trứng gà, gà đẻ trứng, trứng lại ấp trứng gà...... đầu óc chỉ nghĩ phát tài làm giàu. Mặt ước mơ, bộ dạng ngây ngô, cũng không hề nghĩ tới, nàng trồng có thể sống được hay không.
Gieo khoai tây xong, Lỗ Đạt Mã lại dùng cành cây nhỏ làm hàng rào rào quanh một vòng, làm thêm một cái cửa nhỏ, từ xa nhìn lại như thôn trang nông thôn. Lỗ Đạt Mã thoả mãn mà gật gật đầu, ừm! Không tệ! Tay Dạ càng ngày càng khéo léo.
Hắc hắc, các vị nhìn qua đã đoán đúng, cái gì mà giậu rào, hàng rào chứ, đều là Dạ động thủ làm. Lỗ Đạt Mã chỉ phụ trách nhép nhép miệng.
Sau đó, mỗi ngày Lỗ Đạt Mã đều ân cần đến thăm nom, tưới nước, bón phân.
Khụ! Khụ! Về phân bón là gì?? Chúng ta tự động tưởng tượng đi, dù sao cũng có cơ hội.
Đã qua ba mươi ngày, khoai tây không có nảy mầm một cây nào. Rốt cuộc Lỗ Đạt Mã không nhịn được nữa, đào ra một cây xem xét —— thối hết......
Đào một cái nữa.
Vẫn bị thối......
Lỗ Đạt Mã đều đào hết tất cả khoai tây đã trồng lên, đều là thối rữa!
Đây là tại sao hả?
Ở trong rừng rậm, không người để ý, có thể lớn lên thật tốt, mang về có người hầu hạ, ngược lại hư thối, quá không biết hưởng phúc! ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã oán thầm, chẳng lẽ những thứ này khoai tây chính là mệnh chịu khổ, ném đại trong đất không ai trông nom thì ngược lại mới sống tốt?
Ặc......
Đạt Mã cô nương, ngươi đúng rồi.
Tưới nước, bón phân thì cần số lượng vừa phải, hăng quá hoá dở đó! Cho dù ngươi chôn một quả cầu sắt vào trong đất, ngày ngày tưới nước, bón phân, nó cũng có thể bị rỉ sắt, mài mòn rồi.
Lỗ Đạt Mã quyết định thử "phương pháp bỏ mặc tự sinh trưởng" một chút.
Nàng năn nỉ Dạ lại dẫn nàng vào rừng rậm một lần nữa, đào rất nhiều khoai tây trở lại, mang chúng nó đến chôn trong thôn trang của nàng. Chẳng quan tâm, chỉ cách khoảng sáu bảy ngày đến nhìn đất đai, nhờ Dạ giúp đỡ tưới chút nước. Như vậy qua chừng mười ngày, mà lại nảy mầm.
Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ, nàng lại tìm được phương hướng mới cho cuộc sống ở Man Hoang của mình. Công việc đi ra ngoài săn thú dùng thể lực gì đó thì giao cho Dạ một thân kiên cường như vậy đi làm là xong.
Nàng đợi ở trong nhà, động não, động động miệng, thỉnh thoảng động động tay, đủ loại là tốt rồi. Trải qua những việc này, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, mình chỉ cần không cho Dạ thêm phiền toái chính là giúp hắn tốt nhất. Như vậy, hà cớ gì mà nàng không ở nhà làm một "nội trợ hiền" đây?
Phi! Phi! Xóa xóa, nàng và Dạ gọi là đồng bạn phân công rõ ràng.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, gần đây đầu óc mình bị tụt lợi hại, động một chút là sẽ liên tưởng quan hệ của nàng và Dạ thành hai vợ chồng. Chẳng lẽ cái này gọi nàng là "Tổng hợp chứng tịch mịch"?
Hoang sơn dã lĩnh, chỉ có hai người nàng và Dạ, quan hệ quá mức thân mật, cho nên nàng liền......
Như vậy là không đúng! Lỗ Đạt Mã lắc lắc đầu, không thèm ngẫm nghĩ thêm nữa.
Lỗ Đạt Mã đếm trên đầu ngón tay tính toán một chút, nếu như suy đoán của nàng là chính xác, như vậy mùa thu nơi này chắc cũng hơn hai trăm ngày, ba trăm ngày đi. Mình nhất thiết cần phải chuẩn bị vật tư trước để qua đông, sẽ không thể nhếch nhác giống như một mùa đông trước như vậy.
Đầu tiên, nàng kêu Dạ mỗi ngày lúc săn bắt trở lại, cũng mang về một chút khoai tây. Mặc dù nàng có trồng được một chút, nhưng không biết có thể thu hoạch được bao nhiêu, vì lý do an toàn vẫn nên chuẩn bị kỹ.
Nàng lấy khoai tây Dạ mang về cắt miếng hong khô, thả vào trong nồi nấu thử, không có gì khác biệt với khoai tây tươi, cũng có thể hòa tan trong nước biến thành cháo. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vì vậy, Lỗ Đạt Mã bắt đầu phơi nắng hàng loạt khoai tây khô. Bỏ đi phần nước vừa bảo quản tốt, không chiếm nhiều diện tích, lại không dễ dàng bị biến chất. Thời điểm mùa đông, kết hợp với mấy khối thịt nấu thành một nồi to, vừa ấm bụng lại bao ăn no.
Về thịt, Lỗ Đạt Mã không muốn chuẩn bị trước thời gian như vậy. Bây giờ khí trời vẫn còn rất nóng bức, muốn tích trữ cũng không bảo quản được, chờ thời điểm lại lạnh rồi dự trữ cũng không muộn.
Hiện nay, mỗi ngày con mồi Dạ bắt trở về, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ cắt lấy một miếng mỡ to từ phía trên đó dùng để thắng mỡ. Bất luận là xào thức ăn hay là dẫn cháy, đều dùng rất tốt, nàng có thể không đi gieo họa cho Gia Tộc Rùa rồi.
Sau đó, Lỗ Đạt Mã bắt đầu chuẩn bị da thú, phải làm quần áo, còn có giày qua mùa đông. Trải qua một mùa đông trước đó, Lỗ Đạt Mã cảm thấy loại đồ vật da thú này vẫn là càng nhiều càng tốt.
Tính ra, đây là mùa thu thứ hai Lỗ Đạt Mã trải qua sau khi đi tới cái thế giới này rồi. Vẫn giống như trước kia, buổi sáng sương sớm rất nặng, làm cho thứ gì cũng đều giống như bị nước rửa qua. Mà khi sau khi mặt trời mọc, lại bắt đầu dữ dội, đất đai gần như bị phơi muốn nứt ra.
Hôm nay, Dạ đi săn thú trở lại, mang về mười cái trứng chim lớn nhỏ giống như trứng ngỗng. Tự lần trước ăn trứng chim, đến bây giờ, tính toán ra, Lỗ Đạt Mã có ba hơn trăm ngày chưa từng ăn qua, trời ạ hơn ba trăm ngày, tương đương với gần một năm ở thế giới cũ của nàng. Nếu tính ra như thế, nàng đến cái thế giới này đã ba năm, vẫn còn chưa có hoàn toàn trải qua đủ chuyển đổi một năm bốn mùa. Suy nghĩ một chút, thời gian trong nháy mắt, nàng cũng sắp hai mươi ba tuổi rồi. Dạ bao nhiêu tuổi? Dựa theo thời gian biểu của thế giới này để tính, bảy tuổi? Hay là tám tuổi? Nhất định vẫn chưa tới mười tuổi đi!
Lỗ Đạt Mã giương mắt nhìn Dạ đang thu thập con mồi bên dòng suối một chút.
Ặc......
Sao nàng có cảm giác mình có chút đang bắt nạt trẻ em ấy nhỉ.
Nhưng mà, lấy chiều cao và diện mạo của Dạ, thế nào cũng bơi không trong vào hàng ngũ người bạn nhỏ á.
Lỗ Đạt Mã quyết định, vì để cho tim mình an tâm thoải mái "nô dịch" Dạ, tuổi thọ của hắn cũng tính theo thời gian thế giới cũ của mình để tính. Như vậy, nếu như Dạ ở cái thế giới này sinh tồn bảy năm, lấy một năm một ngàn hai trăm ngày mà tính toán, đổi thành thời gian thế giới cũ của mình, nói cách khác Dạ cũng là khoảng hai mươi ba tuổi rồi. Cái bộ dáng này, hai người bọn họ không khác nhiều lắm, cũng không tồn tại ai khi dễ người nào. Ừ! Không sai, chính là như vậy! Lỗ Đạt Mã an ủi mình.
Nhìn mười cái trứng chim Dạ mang về, trong lúc bất chợt Lỗ Đạt Mã rất hoài niệm tư vị trứng vịt muối, có phải mình cũng có thể thử ướp một cái?
Muối thì có sẵn, chỉ là không có cái bình, không biết thùng gỗ có được hay không.
Lỗ Đạt Mã muốn thử một lần, ướp hư cũng chỉ lãng phí mấy cái trứng, không có gì lớn, Dạ sẽ không trách mình. Nàng cầm thùng gỗ cọ rửa sạch sẽ, rót nước sôi, thêm muối vào. Về phần thêm nhiều hay ít, bản thân Lỗ Đạt Mã cũng không rõ ràng lắm, đi theo cảm giác thôi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Sau đó nàng lấy trứng chim cọ rửa sạch sẽ từng trứng một, nào là phân chim đất cát, tất cả đều không chấp nhận được. Sắp xếp trứng chim xong, niêm kín trong thùng gỗ. Thời gian phải muối bao lâu hả? Lỗ Đạt Mã có chút buồn, ban đầu thời điểm nhìn bà ngoại muối trứng gà muối tại sao lại không có hỏi một chút đây. Thôi, liền quyết định một trăm ngày là được, đến lúc đó lấy ra nhìn tình huống.
"Đạt Mã?"
Hành động "quái dị" của Lỗ Đạt Mã lại thành công hấp dẫn "cục cưng tò mò" —— Dạ.
Tại sao không ăn? Tại sao phải rửa sạch để trong thùng? Tại sao phải thêm muối?
Dạ đứng ở bên cạnh nhìn nửa ngày, tò mò sắp chết rồi.
Hắn biến ra cái đuôi ở phía sau mông, quấn lên hông của Lỗ Đạt Mã, lỗ tai người cũng biến thành lỗ tai tròn nhỏ lông nhung mềm, vẫy tới vẫy lui làm nũng.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe miệng.
Tật xấu này Dạ bắt đầu từ lúc nào?
Hình như là một lần cuối cùng mình lấy nước mắt "trấn áp" hắn "tuyệt thực", hắn thay đổi thành dáng vẻ nửa người nửa mèo dỗ cho mình vui vẻ ấy. Về sau thì càng không thể ngăn cản.
Ai! Làm nũng gì chứ! Thật là buồn chết người ta à! Lỗ Đạt Mã hoàn toàn không có sức miễn dịch.
Đứa nhỏ này học xấu!
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã cho Dạ một nhận xét.
"Cái này gọi là trứng muối, mấy ngày nữa muối xong là có thể ăn."
Kéo cái đuôi hắn quấn ở ngang hông mình, Lỗ Đạt Mã chỉ huy Dạ mang thùng gỗ muối trứng cất vào sơn động. Trong sơn động râm mát, không thấy được ánh mặt trời, như vậy trứng sẽ không bị phơi hư, biến thành trứng thối.
Lỗ Đạt Mã không có ướp hết tất cả trứng chim, giữ lại mấy cái ăn đỡ thèm.
Nàng chà nồi, đổ dầu vào, đợi dầu nóng, đập một cái đổ vào, lại thêm muối, sau đó trở mặt, rồi sau đó vớt ra. Rất nhanh, sáu cái trứng tráng liền hoàn thành.
Dạ cất thùng gỗ vào trong động, ngửi vị liền chạy tới. Ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế gỗ, chờ đợi ăn cơm.
Lỗ Đạt Mã rút rút khóe mắt, nàng cảm thấy đứa nhỏ Dạ này nếu như sống ở thế giới cũ của nàng, có người cho cục đường, là hắn có thể chạy theo.
Trong tiếng hô "ăn ngon" của Dạ, bọn họ kết thúc bữa ăn sáng vui vẻ.
Bởi vì ăn điểm tâm là trứng chim, Dạ liền đi ướp muối dê sừng hươu hắn bắt trở về, treo chỗ thoáng mát trên cây, chuẩn bị buổi trưa nướng chín ăn thêm một bữa.
Bây giờ thói quen ăn uống của Dạ đã biến thành: "Điểm tâm muốn ăn nhiều, cơm trưa phải ăn no, cơm tối thì ăn ít" rồi.
Mắt nhìn thấy mặt trời càng lên càng cao, nhiệt độ cũng càng ngày càng nóng, Lỗ Đạt Mã quyết định trở lại tránh trong sơn động mát mẻ.
Kết quả, bi kịch xảy ra.
Danh sách chương