Editor: ChieuNinh

Lỗ Đạt Mã đang ngủ mơ màng, lại cảm giác được có một cái đầu lông lá đang củng nàng.

Không cần nhìn, Lỗ Đạt Mã cũng biết đó là Dạ, "dì cả" của nàng hai ngày nữa cũng sẽ tới, cho nên Dạ bắt đầu có rảnh liền dính ngấy nàng.

Lỗ Đạt Mã lật người, đưa tay cánh tay ôm cổ Dạ, cọ xát da lông trên cổ hắn, lại nhắm hai mắt lại.

Chỉ là, hôm nay Dạ có chút không giống.

Hắn dùng cái đầu lông lá mè nheo củng Lỗ Đạt Mã một lát, liền thay đổi trở về hình người. Bắt đầu liếm láp vành tai Lỗ Đạt Mã, gặm cắn cổ của nàng, hắn lộ ra móng vuốt sắc bén cắt toàn bộ quần áo da thú trên người Lỗ Đạt Mã......

Bàn tay Dạ không có quy tắc gì dao động ở trên người của Lỗ Đạt Mã, xúc cảm thô ráp làm Lỗ Đạt Mã nhịn không được mà run rẩy. Dạ hôn hầu như không cách nào gọi là "hôn", mà gần như là gặm cắn, đến chỗ nào cũng mang cho Lỗ Đạt Mã từng trận tê dại......

Trong lúc mông lung, Lỗ Đạt Mã cảm thấy thân thể Dạ càng lúc càng nóng bỏng. Chỗ nào đó trên thân thể bị một vật cứng không ngừng va chạm, vội vàng nhưng không tìm được lối vào......

Khi Lỗ Đạt Mã cảm thấy hư không, một cơn đau như tê liệt từ giữa hai đùi nàng theo sống lưng truyền thẳng vào đại não.

"A!"

Lỗ Đạt Mã kêu đau một tiếng, há miệng liền cắn ngực Dạ......

Theo công kích càng lúc càng nhanh của Dạ, Lỗ Đạt Mã giãy giụa trong đau đớn và khoái cảm không biết tên, nàng cảm thấy trước mắt của mình xuất hiện vô số đốm sáng nhỏ......

Không biết đã trải qua bao lâu, ngay thời điểm khi Dạ từ trong loại sảng khoái hủy thiên diệt địa đi ra ngoài, Lỗ Đạt Mã đã không biết "tử trận" bao nhiêu lần.

Dạ ôm Lỗ Đạt Mã xụi lơ ở trong lòng mình, trong lòng tràn đầy tư vị khó có thể dùng lời diễn tả được. Hắn đang định từ từ hồi vị, đột nhiên túng cái mũi ngửi một cái, cũng một đường xuống phía dưới......

Khi thấy vết máu giữa hai chân Lỗ Đạt Mã thì Dạ có chút sững sờ.

Chỉ trong nháy mắt, trên mặt của hắn liền lại nhiễm lên một tầng ảo não —— hắn làm Đạt Mã bị thương.

"Đạt Mã? Đạt Mã?"

Dạ gọi Lỗ Đạt Mã, cũng lay vỗ nhè nhẹ, muốn gọi tỉnh nàng.

Lỗ Đạt Mã chỉ "rầm rì" một tiếng, liền nghiêng đầu chui vào trong ngực Dạ đi ngủ. Diendanlequydon~ChieuNinh

Nàng bị mệt muốn chết rồi.

Thể lực người bình thường và phi nhân loại thật không cách nào so sánh mà, có phải hay không.

Lỗ Đạt Mã hô hấp nhẹ mà mềm mại, mà nhìn ở trong mắt Dạ lại là mỏng manh yếu ớt.

Lỗ Đạt Mã không tỉnh lại, hơi thở lại nhỏ nhẹ như thế, Dạ cho là Lỗ Đạt Mã không ổn rồi, cũng bị hắn hại chết.

Hắn ôm Lỗ Đạt Mã thật chặt, trong cổ họng của hắn không ngừng phát ra tiếng "nức nở nghẹn ngào".

Cho đến khi trời sáng choang, Lỗ Đạt Mã cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mặt Dạ tràn đầy đau thương, dùng thảm da thú che kín lấy nàng, nhẹ nhàng để nằm ngang ở trên cái đệm. Hắn xoay người ra ngoài cửa động, hóa thân thành hắc báo, ngẩng cao đầu, phát ra gào thét kéo dài bi ai......

"Thật ồn ào......"

Lỗ Đạt Mã đang ngủ say sưa ngọt ngào bị tiếng hú bi thương của Dạ đánh thức.

Nàng dùng cánh tay chống đỡ muốn ngồi dậy.

"Hí...... đau......"

Lỗ Đạt Mã cảm thấy cả người nàng giống như bị tháo qua ráp lại, đau đớn chua xót nói không ra lời, đặc biệt là giữa hai chân, càng đau như bị thiêu đốt.

Đối với tiểu huynh đệ của Dạ, Lỗ Đạt Mã đã từng tình cờ hoặc tất nhiên cũng không ít lần đối mặt chào hỏi, cùng với bản thân mình không đồng bộ nha, giống như bút tự động lẻ năm và vỏ bút chì. (@_@: không giải thích nha)

"Dạ? Dạ?"

Giọng nói của Lỗ Đạt Mã rõ ràng đã bị khàn.

Tiếng hú của Dạ thật không dễ nghe chút nào.

Nghe được âm thanh Lỗ Đạt Mã, một tia chớp màu đen xông vào trong động, hóa thành bóng dáng Dạ.

"Đạt Mã, Đạt Mã, Dạ hư!"

Dạ ôm Lỗ Đạt Mã thật chặt ở trong ngực của mình tự trách nói. Đạt Mã tỉnh lại, thật tốt quá! Hắn dùng đầu cọ cổ Lỗ Đạt Mã, biểu đạt tâm tình của mình.

"Ừm!"

Lỗ Đạt Mã gật đầu, là rất hư.

Rạng sáng phát sinh sự kiện kích tình, Lỗ Đạt Mã không chỉ một lần cân nhắc qua, cũng biết tất nhiên sẽ xảy ra, nhưng mà, nàng còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng thật tốt mà! Không nghĩ tới Dạ đột nhiên tập kích như vậy có được hay không! Đây chính là lần đầu tiên của Đạt Mã cô nương có được không á!

Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, Lỗ Đạt Mã cũng từng ảo tưởng qua lần đầu tiên của mình phải là nàng ở trong ngực Nam Thần được dịu dàng đối đãi......

Ực, Nam Thần nha, nàng tìm được.

Nhưng mà, nàng không có được đối đãi dịu dàng.

Nàng cứ không giải thích được giao mất lần đầu tiên của mình như vậy. Ừ, lại còn rất thê thảm.

Lỗ Đạt Mã kéo cánh tay tráng kiện của Dạ qua, cắn lên một cái, bắt đầu nghiến răng cho hả giận.

"Ọt ọt......ọt ọt......"

Cái bụng nhắc nhở Lỗ Đạt Mã, đói bụng!

Há miệng buông cánh tay Dạ ra, Lỗ Đạt Mã nháy mắt, nhìn về phía Dạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo có đỏ hồng nhàn nhạt. Diendanlequydon~ChieuNinh Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng không có gì phải xấu hổ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra không phải sao, cái này rất bình thường, nàng và Dạ đều là người trưởng thành. Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt vẫn không tự chủ mà treo lên một tầng e lệ tiểu nữ nhi.

"Cái này, Dạ, ta đói rồi!"

Lỗ Đạt Mã hắng giọng một cái nói.

"Đói? Đói! Thịt nướng."

Dạ phản ứng kịp, nhẹ nhàng buông Lỗ Đạt Mã ra xoay người đi ra ngoài nấu cơm.

"Này! Dạ!"

Đầu người này hôm nay không dùng được rồi, không đốt lửa làm sao nướng thịt. Lỗ Đạt Mã bò người dậy, bước đi như con vịt từ từ ra khỏi cửa động.

"Dạ, cho ngươi mặt dây chuyền nhóm lửa!"

Lỗ Đạt Mã lấy dây chuyền thủy tinh trên cổ xuống.

Dạ ném xuống công việc trong tay, chạy tới nhanh chóng ôm lấy Lỗ Đạt Mã đưa nàng trở về trong động, rón rén thả vào trên đệm da thú bọn họ ngủ.

"Đạt Mã, bị thương, không được ra."

Bị thương? Không có bị thương mà? Lỗ Đạt Mã không hiểu ra sao, khi ánh mắt quét qua "hiện trường gây án" có một chút vết máu......

Ặc, được rồi, nàng bị thương.

Lỗ Đạt Mã đàng hoàng vùi ở trên đệm, hưởng thụ Dạ bưng nước đưa cơm.

Sau khi ăn xong, không chịu nổi dinh dính trên người, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ giúp nàng đun chút nước, muốn lau người một chút.

Dạ muốn đoạt lấy mà làm, kết quả bị Lỗ Đạt Mã đánh ra.

Loại chuyện như vậy quá mức tư mật, Đạt Mã cô nương tự nhận không có tu vi cao như vậy.

Cầm khăn lông nhỏ, vắt trong chậu nước, Lỗ Đạt Mã hơi nhớ tới cái bồn tắm lớn mai rùa rồi. Vào lúc này nếu có thể được ngâm ở trong nước ấm thì thật là tốt.

Ban đầu tới nơi này, vì thuận tiện đi trên đường, tất cả giản lược, cho nên rất nhiều thứ cũng không có mang tới.

Nhưng mà vật bồn tắm này thật đúng là nhu phẩm cần thiết cho cuộc sống. Tuy nói nơi này cách dòng suối nhỏ rất gần, bây giờ khí trời cũng càng ngày càng ấm áp, xuống sông bơi lội tắm gì đó, nước cũng không coi là lạnh. Nhưng vừa nghĩ tới bên mép nước kia vô luận lúc nào thì, chắc chắn sẽ có tốp năm tốp ba báo nhân ở đó, Lỗ Đạt Mã tự nhận không có đam mê tắm ở dưới con mắt bao người. Lại nói về sau trời lạnh, vẫn muốn tắm nước nóng hơn. Cho nên, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy một cái nữa.

Đối với chuyện có thể mang thai hay không, Lỗ Đạt Mã không có rối rắm, bởi vì nàng đang trong kỳ an toàn.

Hai ngày sau, "dì cả" của nàng  đúng hẹn viếng thăm rồi.

Cái vụ này là Dạ sợ hết hồn, hắn cho là đêm đó hắn làm "chuyện xấu" đối với Lỗ Đạt Mã tạo thành hậu di chứng. Trong con ngươi màu tím sẫm thời điểm nhìn Lỗ Đạt Mã luôn là toát ra ảo não, ưu thương và hối hận.

Lỗ Đạt Mã giải thích với hắn thật lâu, thật vất vả mới để cho Dạ hiểu được đây là ra máu bình thường, giống với bình thường cách một đoạn thời gian nàng ra máu, cũng không phải bởi vì chuyện đêm đó mà bị thương.

Cho dù như vậy, Dạ vẫn như một đứa bé phạm sai lầm thận trọng chăm sóc Lỗ Đạt Mã, giống như là đang đền bù sai lầm của hắn.

Cái này làm Lỗ Đạt Mã dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này thật sự là quá đơn thuần.

Trừ xảy sự kiện "ngoài ý muốn tập kích" lần này ra, những ngày sau này thật bình tĩnh, Dạ có thể là bị Lỗ Đạt Mã ra máu mà hù sợ, không có ý niệm hành động vượt rào nữa.

Chỉ là, Lỗ Đạt Mã vẫn là rất tò mò, làm sao hắn lại đột nhiên thông suốt. Dĩ nhiên, đáp án này ở ba ngày sau, Lỗ Đạt Mã hiểu —— nàng cũng thấy được "dã chiến" giống vậy.

Biểu diễn "dã chiến" chính là hàng xóm của bọn họ, một báo nhân giống đực và lão bà tạm thời của hắn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Nói là hàng xóm, nhưng mà sơn động của hắn đang ở cách Lỗ Đạt Mã bọn họ vẫn có khoảng cách nhất định rồi.

Nhóm báo nhân mặc dù không có phân chia lãnh địa rõ ràng, lại vô cùng chú trọng * và sinh hoạt tư mật, không thích bị người nhìn lén. Cái này ở một phương diện cởi mở khác của bọn họ lại hoàn toàn khác biệt.

Thời gian ở chỗ này, Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ rất ưa thích nơi này, cũng không có tính toán trở lại thung lũng.

Đối với điểm này, Lỗ Đạt mã thật vui mừng, bởi vì nàng cũng thích ở đây. Không riêng gì bởi vì có báo nhân kỳ lạ có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, rau dưa nơi này cũng nhiều hơn chỗ ở trước kia của bọn họ. Hơn nữa địa thế bằng phẳng, càng thêm thích hợp với nàng hoạt động.

Nếu tính toán ở lại định cư, Lỗ Đạt Mã bắt đầu chỉnh đốn cẩn thận "nhà" của bọn họ.

Đồ mang tới không nhiều lắm, có thật nhiều thứ phải xử lý, nói thí dụ như cái bàn, cái băng ghế ngồi, hộc tủ.......

Dạ nhận làm những thứ này, quen tay hay việc rất nhanh liền hoàn thành rồi.

Mà Lỗ Đạt Mã chia sơn động của bọn họ làm bốn khu vực: sảnh, phòng ngủ, phòng tắm còn có phòng chứa đồ lặt vặt.

Cái bàn, cái băng ghế ngồi, hộc tủ các loại vật phẩm trở về vị trí cũ, Lỗ Đạt Mã cảm thấy cái động này vẫn còn rất rộng rãi, nàng nghĩ muốn một cái giường lớn.

Vẽ ra bản vẽ vừa chỉ cho Dạ vừa cùng nhau nghiên cứu như thế nào khiến cho nó bền chắc, vừa đinh đinh đương đương nỗ lực hai ngày, làm ra cái giường đôi nhìn qua coi như không tệ. Vì xác định tính bền chắc của cái giường, Lỗ Đạt Mã nhún nhảy ở phía trên hồi lâu, không có phát hiện dấu hiệu muốn vỡ khung thì mới bỏ qua.

Giường rất lớn, nếu là thả vào thế giới cũ của Lỗ Đạt Mã có thể được xưng là KING¬SIZE. Không có biện pháp, ai bảo khổ người Dạ có chút lớn, cũng không thể để cho hắn nằm dài trên giường chân còn treo ở bên ngoài, bắc cái băng ghế đỡ đi.

Cho dù chỗ đặt cái giường khoa trương như vậy, trong sơn động vẫn không có trở nên chật chội.

Giường đã có, nhưng làm thế nào khiến cho cái giường trở nên mềm mại, nằm thoải mái, Lỗ Đạt Mã rầu rĩ.

Tất cả da thú bọn họ mang tới cũng đã trải ở phía trên, cũng không có làm giường trở nên mềm mại, hết cách rồi, da thú cũng không đủ lớn, mấy tấm nối tiếp ở chung một chỗ mới có thể phủ kín một cái giường lớn.

Sau đó Lỗ Đạt Mã suy nghĩ biện pháp, nàng lấy da thú vá thành một cái túi phủ hết giường lớn. Hái những thứ lá cây có chứa mùi vị hương tùng xuống hong khô, bỏ vào trong đó, lại ngăn nó chạy lung tung, nó có chút giống như gối đầu dùng lá trà hong khô bỏ vào. Như vậy, một cái giường lớn mang theo cái đệm mềm mại mới vừa ra lò, còn mang theo hương vị tùng nhàn nhạt, dễ ngửi vô cùng. Hơn nữa, chỉ cần định kỳ đổi đi lá cây bên trong, là có thể vĩnh viễn bảo đảm cái đệm mềm mại.

Lỗ Đạt Mã còn chế tạo ra hai cái gối đầu như thế.

Buổi tối nằm ở trên giường, Lỗ Đạt Mã cực kỳ thỏa mãn, rốt cuộc, rốt cuộc có thể ngủ ở trên giường ở cái thế giới này.

Có thêm da thú, Lỗ Đạt Mã làm một cái mành cửa, một rèm cửa sổ.

Lỗ Đạt Mã ở trên khung cửa sổ thả một cái ly gỗ, mỗi ngày đều sẽ hái một chút hoa dại nhỏ cắm hoa ở bên trong.

Nàng cảm thấy, cuộc sống càng ngày càng có tình thú.

Nhà thu thập xong, Lỗ Đạt Mã bắt đầu dốc lòng nghiên cứu thức ăn.

Đối với hai người tham ăn nàng và Dạ mà nói, chuyện này đúng là vô cùng trọng yếu.

Dạ phỏng theo dáng vẻ bếp lò trong hẻm núi lúc trước, cũng bắt đầu đắp một cái ở ngoài động của bọn họ, hơn nữa còn là ghép đôi hai cái. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Như vậy có thể đồng thời tiến hành hoạt động khác biệt, không cần chờ làm xong việc này rồi làm tiếp cái khác. Bình thường đều là Dạ nướng thịt ở một bên, Lỗ Đạt Mã chiên xào hầm luộc ở bên kia.

Lỗ Đạt Mã làm ra món ăn đầu tiên ở trên bếp lò mới của bọn họ—— chiên thịt viên, liền hấp dẫn hàng xóm của bọn họ cùng với lão bà (vợ) tạm thời của hắn tới đây.

Bọn hắn cũng không dám đến gần, chỉ ở trong khoảng cách an toàn rất xa nhìn chăm chú vào từng hành động của bọn họ. Cũng thỉnh thoảng hít lỗ mũi lên, liếm liếm đôi môi.

Mùi thơm thức ăn ngon hấp dẫn cực lớn đối với bọn họ.

Đột nhiên Lỗ Đạt Mã có một ý tưởng, có lẽ thông qua thức ăn nàng có thể thành lập một tầng quan hệ hữu nghị cùng với bọn họ? Nghĩ như vậy, nàng cũng làm như thế.

Làm xong thịt viên chiên, Lỗ Đạt Mã bưng cái mâm gỗ liền muốn đưa qua cho bọn họ một phần.

Lại bị vẻ mặt mất hứng của Dạ ngăn cản. Hắn cau mày, quai hàm bạnh lên, nuốt toàn bộ thịt viên chiên trong mâm vào trong bụng của mình.

Lỗ Đạt Mã dở khóc dở cười, đây rõ ràng chính là một đứa bé bảo vệ thức ăn thôi.

Lỗ Đạt Mã dùng hai mâm thịt viên chiên to và một miếng thịt nướng lớn cho Dạ ăn no, sau đó vừa hôn vừa ôm, lấy lòng hắn nửa ngày, Dạ mới đồng ý chia cho bọn hắn một chút.

Lỗ Đạt Mã biết, ý nghĩa thức ăn ở cái thế giới này đối với mỗi người—— là sinh mệnh.

Dạ có thể đồng ý lấy con mồi mình khổ cực bắt được chia sẻ cùng với người khác thật sự rất không dễ dàng.

Lỗ Đạt Mã cầm hai miếng thịt nướng nhỏ và một chút thịt viên chiên chuẩn bị đi đưa cho hàng xóm cách đó không xa đang chảy nước miếng thì lại bị một bàn tay to của Dạ kéo trở lại.

"Dạ?"

Lỗ Đạt Mã cho là Dạ lại thay đổi chủ ý.

Ai biết, Dạ nhận lấy cái mâm từ trong tay nàng đi tới về phía hai báo nhân kia.

Ặc......

Thế nào mà nàng quên mất, báo nhân không thích tiếp xúc với người xa lạ ở khoảng cách quá mức gần, nếu như có người xa lạ hoặc thú tiến vào trong phạm vi an toàn của bọn hắn, sẽ gợi ra địch ý của bọn hắn.

Dạ đang lo lắng an toàn của nàng.

Lỗ Đạt Mã nhìn Dạ cầm cái mâm gỗ trong tay chậm rãi, cẩn thận đến gần bọn họ, ở địa phương xa mấy chục bước cách vợ chồng báo nhân thì ngừng lại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng "khúc khích" như lưỡi cưa cưa gỗ, để cái mâm cầm trong tay xuống dưới đất. Xoay người đi trở về.

Vợ chồng báo nhân đối với Dạ sẽ có hành động như vậy hẳn là cảm thấy quái dị, bởi vì, không có ai sẽ vô duyên vô cớ chia sẻ thức ăn với người khác, hơn nữa còn là thức ăn ăn ngon như vậy.

Bọn họ túng lỗ mũi ngửi không ngừng, hình như đang do dự, có muốn tiến lên cầm hay không, có phải là có bẫy hay không?

Tính cảnh giác của báo nhân thật đúng là cao, chỉ là, tại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy muốn sinh tồn, tính cảnh giác là nhất định. Lỗ Đạt Mã đoán được bọn họ sẽ nghi ngờ, nàng dập lửa trong bếp lò, sau đó lôi kéo Dạ trở lại trong động bọn họ.

Nàng trốn ở sau cửa sổ, vén một góc rèm lên, len lén quan sát hành động của hai báo nhân.

Cuối cùng bọn họ không chống lại được mùi thơm hấp dẫn thức ăn ngon, thử thăm dò từng bước từng bước đến gần cái mâm đựng thức ăn.

Đối với cái mâm, bọn họ thấy mới lạ, mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng nhìn thấy Dạ và Lỗ Đạt Mã lấy ra bỏ vào, cũng biết cách dùng của nó. Giống cái báo nhân giống như thật thích cái mâm này, nàng vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve. Mà giống đực báo nhân hình như cảm thấy hứng thú đối với thức ăn hơn một chút.

Cuối cùng, rốt cuộc bọn họ bưng khay đi rồi......

Cái này làm Lỗ Đạt Mã hết sức thất vọng.

Nàng rất muốn xem một chút, thức ăn ngon trước mặt, đối với vợ chồng tạm thời tạo thành bọn họ sẽ phân chia thức ăn thế nào đây? Vẫn sẽ liều mạng dùng trị giá võ lực, người nào thắng người đó ăn sao?

Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng có chút hứng thú tệ hại rồi, lại còn mong đợi hai vợ chồng người ta đánh nhau......

Hết chương 84.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện