Editor: ChieuNinh

Mùa xuân sắp trôi qua, Lỗ Đạt Mã đang làm mấy bận chuẩn bị tâm lý, phát hiện mình không có mang thai giống như trong dự liệu. "Dì cả" nhà nàng tới.

Ở thế giới này, mùa xuân hẳn là một mùa sinh sôi, lấy biểu hiện của nhóm báo nhân mà nói, phải là vô cùng dễ dàng có thai. Nhưng mà, trải qua Dạ cố gắng thường xuyên gieo giống như vậy, mình cũng không có mang thai, Lỗ Đạt Mã bắt đầu hoài nghi, mình và Dạ có phải có gien bài xích hay không. Nếu thật như vậy mà nói, tự nhiên cả đời nàng và Dạ cũng sẽ không có mấy đứa con ruột thịt.

Sau khi suy nghĩ đến điểm này, Lỗ Đạt Mã không biết là nên thương tâm khổ sở, hay là vui vẻ ăn mừng.

Theo lý mà nói, nàng nên may mắn, như vậy thì không cần lúc nào cũng lo sợ sẽ sinh ra một Tiểu Quái Vật hoặc không trọn vẹn, hoặc dị dạng. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã lại phát hiện, có một loại cảm giác mất mác không nói được tràn ngập trong lòng của nàng. Thật ra nàng khát vọng có thể thai nghén một tiểu sinh mệnh với Dạ.

Kể từ sau chuyến đi thảo nguyên trở lại, bị một nhà Cự Lang Rhona ảnh hưởng, Dạ trở nên cực kỳ nặng nề. Cái này rõ ràng hoàn toàn khác với hũ nút không biết nói chuyện trước kia. Khi đó mặc dù Dạ không quá rành dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, nhưng lại thỉnh thoảng trêu chọc vui đùa, thỉnh thoảng ra dáng manh chân thành. Hiện tại, trên người Dạ tựa như phủ thêm một tầng áo khoác gọi là tang thương, sa sút khi đó khiến cho Lỗ Đạt Mã nhìn vừa đau lòng lại khổ sở.

Lỗ Đạt Mã làm mặt dày, liên cám dỗ hắn làm chuyện vào ban ngày, mới thỉnh thoảng thấy một nụ cười ở trên mặt hắn.

Tiến vào mùa hè rồi, vẻn vẹn qua hơn mười ngày, mưa to phủ xuống giống như trước kia, so sánh với hai mùa hè trước, mưa năm nay tới hơi sớm.

Sau khi tiến vào mùa mưa không bao lâu, hình như Dạ lại càng trở nên không bình thường, ngay cả đam mê khuê phòng khuê phòng buổi tối hắn yêu thích, cũng bắt đầu tránh né. Mới đầu Lỗ Đạt Mã còn có thể liên hệ tới chuyện của Cự Lang Rhona, nhưng sau đó nàng lại phát hiện, cũng không hoàn toàn là chuyện như vậy. Tâm tình của Dạ hình như trở nên khá hơn một chút, không sa sút giống như một khoảng thời gian trước.

Chẳng lẽ là đã qua mùa xuân sinh sôi nẩy nở, cho nên hắn đang cần giảm bớt ở phương diện này? Không đúng!

Rất nhanh Lỗ Đạt Mã đã bỏ đi cái ý nghĩ này. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mùa xuân trước sau khi đi qua, cũng chưa từng thấy Dạ giảm bớt hứng thú đối với phương diện này. Cái này là vì sao vậy chứ? Thay lòng? Chán ghét mình?

Cũng không đúng!

Hiện tại, mặc dù Dạ cự tuyệt chuyện phòng the, lại chưa giảm thân mật với Lỗ Đạt Mã chút nào.

Lỗ Đạt Mã buộc lòng phải nghĩ tới chỗ xấu.

Không phải là phương diện kia Dạ có tật bệnh đi?

Nàng cần xác nhận một chút.

Buổi tối, Lỗ Đạt Mã dựa vào trong ngực ấm áp bền chắc của Dạ, đỏ mặt, giở trò với hắn......

Hô hấp của Dạ từ từ trở nên dồn dập, thân thể cũng dần dần ấm lên.

Lỗ Đạt Mã cảm thấy rõ ràng, thân thể của hắn trong nháy mắt căng thẳng.

Nhưng mà, Dạ lại vẫn giống như là không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Có phản ứng mà?

Không có bệnh tật mà?

Nhưng mà, tại sao......

Lỗ Đạt Mã không cam lòng bị Dạ làm lơ như vậy, tay nhỏ bé của nàng nhẹ như là lông ngỗng nhẹ bay mơn trớn trên cơ bụng sáu múi kiên cố của Dạ, chậm rãi xuống phía dưới......

Một bàn tay thô nhám đột nhiên nắm tay nhỏ bé mong muốn tác quái của Lỗ Đạt Mã.

"Đạt Mã, ngoan!"

Giọng nói Dạ khàn khàn, hơn nữa mang theo tiếng thở dốc nặng nề.

"Dạ......"

Lỗ Đạt Mã thì thào nhỏ giọng nói, âm thanh kia giống như tay nhỏ bé không xương, trêu chọc qua tim Dạ, để cho hắn không nhịn được lấy thân thể mình cọ sát một cái thân thể mềm mại của Lỗ Đạt Mã.

Được đáp lại, Lỗ Đạt Mã thừa thắng xông lên, đưa ra một tay nhỏ bé khác tìm kiếm về phía Dạ......

"Đạt Mã, không ngoan!"

Tay nhỏ bé tác quái bị bắt lần nữa, Lỗ Đạt Mã không cam lòng tự mình thể hiện đi ma sát hắn.

"Dạ......"

Hàm răng trắng ngà nhẹ nhàng cắn lên trước ngực Dạ.

"Đạt Mã!"

Thân thể Dạ trong nháy mắt căng thẳng, hắn há miệng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng rõ ràng. Một bàn tay như cái kìm lớn chộp hai tay nhỏ bé của Lỗ Đạt Mã vào cùng nhau, đưa ra cánh tay tráng kiện, cố định Lỗ Đạt Mã thật chặt ở trước ngực hắn......

"Lão! Thực! Ngủ! Cảm giác!"

Lỗ Đạt Mã có thể nghe hiểu được, thời điểm Dạ nói mấy chữ này là cắn răng nghiến lợi dường nào.

Bị giam cầm ở trong ngực Dạ, duy nhất có thể cử động chỉ có cái đầu nhỏ, Lỗ Đạt Mã bỏ qua gây sự, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ.

Lấy phản ứng của Dạ xem ra, cái phương diện kia rất bình thường, chỉ là tại sao phải chịu đựng đây?

Trong lòng thầm nhủ, mí mắt dần trầm xuống, hô hấp cũng biến thành mềm mại, Lỗ Đạt Mã dùng đầu nhỏ cọ xát ở trong ngực Dạ, tìm được tư thế thoải mái, từ từ thiếp đi......

Trong bóng tối, Dạ mở đôi mắt màu tím sẫm ra, trong tĩnh mịch lộ ra ẩn nhẫn và bất đắc dĩ, bàn tay giống như đang trả thù dùng sức bóp một cái ở trước ngực của Lỗ Đạt Mã.

"Ưmh......"

Lỗ Đạt Mã đang ngủ say hơi động đậy thân thể mềm mại một chút, vô ý thức nhẹ giọng kháng nghị, rồi không thấy có đoạn sau.

Dạ hít sâu một hơi thật dài, vùi đầu ở giữa tóc Lỗ Đạt Mã cũng từ từ thiếp đi......

Mấy ngày không lâu sau đó, Lỗ Đạt Mã phát hiện, giống như Tuyết cũng không bình thường, cũng không phải là nói không hề bình thường, ăn cơm, ngủ, săn bắt cũng vô cùng bình thường, chỉ có thái độ đối với mình thì thay đổi.

Đây là ý gì?

Phải nói Dạ đối với mình là "Sau bảy năm là ngứa ngáy", nhưng Tuyết không thể nói như vậy.

Lỗ Đạt Mã cảm thấy Tuyết đối với mình có chút xa cách rồi. Nhưng, muốn nói là xa cách đi nữa, chỉ là trên mặt hành động. Ở trong ánh mắt của Tuyết, Lỗ Đạt Mã vẫn có thể thấy cái loại lệ thuộc mơ hồ của đứa bé đối với mẫu thân.

Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, nếu như không phải là mình có ảo giác, chính là Dạ và Tuyết nổi điên rồi.

Nghi ngờ trước mắt, Lỗ Đạt Mã còn chưa có đáp án, những vấn đề mới lại tới. Bây giờ thể lực của nàng càng ngày càng không đủ, ngay cả kéo tơ cũng có thể ngủ, thật sự giống như con thoi biết thôi miên. Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm vào nó một lát, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, giống như bị Lão Vu Bà nguyền rủa mỹ nhân ngủ, nàng đều sợ ngày nào đó mình thật sự liền ngủ không tỉnh.

Dần dần, nàng lại bắt đầu không muốn ăn, vô luận là thịt nướng hay là thịt chiên, Lỗ Đạt Mã chỉ vừa tưởng tượng thì hoàn toàn không có khẩu vị. Trái cây còn để lại từ lúc mùa xuân và đậu phụ sữa khô, ngược lại nàng một lần có thể ăn được rất nhiều.

Mấy chục ngày phản ứng khác thường, hơn nữa Dạ và Tuyết biểu hiện ra hành động quái dị đối với nàng, Lỗ Đạt Mã đột nhiên có ý nghĩ xấu.

Không phải là nàng sắp chết đi!

Lỗ Đạt Mã cảm thấy mình hoài nghi rất có khả năng.

Chu kỳ thời gian của thế giới này và với thế giới cũ nàng ở, mùa chuyển đổi có khác biệt rất lớn. Mặc dù đến sau này, thân thể của nàng cũng vì thích ứng mà xảy ra một chút cải tạo, nhưng mà những thứ cải tạo này cũng không nhất định đủ để khiến cho nàng có thể hoàn toàn đồng bộ với thế giới này.

Như vậy, theo thời gian trôi qua, chức năng thân thể của mình hoặc thoái hóa, hoặc suy kiệt sẽ thấy càng thêm rõ ràng. Trạng thái bây giờ cũng là bởi vì tình huống chuyển biến xấu mà hiện ra đến bên ngoài.

Nghĩ tới đây, lòng của Lỗ Đạt Mã không khỏi đau thương.

Nàng thật vất vả thích nơi này, thích ứng phương thức cuộc sống ở đây.

Nàng không bỏ được Dạ, mặc dù hắn bá đạo, cố chấp, sẽ không nói lời hữu ích dụ dỗ mình, còn bụng dạ hẹp hòi. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã biết, nàng cũng không tìm được nam nhân nào khác đối với mình tốt hơn Dạ.

Tình cảm của Dạ đối với mình là thuần túy, không có trộn lẫn một chút công danh lợi lộc nào. Dạ thích mình, không phải là bởi vì mình xinh đẹp bao nhiêu, bao nhiêu tài giỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Bởi vì lấy thẩm mỹ quan của báo nhân ở thế giới này mà nói, mình rất yếu ớt, bộ dạng gió thổi không dậy nổi, thật sự là yếu ớt ghê gớm. Càng không cần phải nói, không có kỷ xảo săn bắt cường hãn và thân thể cường tráng kiện mỹ. Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, ở trong mắt của báo nhân, nàng nên tính là một tồn tại y hệt Tiểu Quái Vật.

Nhưng mà, Dạ cũng không ghét bỏ nàng, coi nàng như một bảo bối bảo hộ ở trong ngực.

Nếu như, mình chết đi, Dạ sẽ khổ sở một chút liền quên nàng, sau đó vui vẻ với người mới không?

Lỗ Đạt Mã không muốn bị Dạ quên, không muốn mất đi theo thời gian, bóng dáng của mình từng chút từng chút biến mất ở trong dòng chảy trí nhớ của Dạ. Nàng đã có chút hối hận, mình nên sớm bỏ xuống băn khoăn, tìm cách mang thai một đứa bé của mình và Dạ, như vậy, Dạ thấy đứa bé sẽ nhớ tới mình.

Chỉ là, như vậy có thể quá ích kỷ hay không?

Không nói mình và Dạ tổ hợp Dị tộc như vậy có thể dựng dục ra bảo bảo khỏe mạnh bình thường hay không. Ngay cả có một bảo bảo đáng yêu khỏe mạnh, một khi mình chết đi, thì đứa bé lúc nào cũng nhắc nhở Dạ, mình đã từng tồn tại qua. Tim Dạ có thể lúc nào cũng sống ở trong ưu thương hay không?

Thấy qua Dạ vì Cự Lang Rhona chết đi mà cực kỳ bi thương, Lỗ Đạt Mã cảm thấy còn chưa để lại một chút nhớ nhung, không tiếng động biến mất cũng tốt.

Đột nhiên Lỗ Đạt Mã có một ý tưởng hoang đường.

Sinh ly so với tử biệt có thể càng làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận một chút hay không?

Nàng có phải cũng có thể giống như con mèo, hết lúc tuổi thọ, trốn đến một địa phương không có ai có thể tìm được, một mình đối mặt với cái chết hay không?

Nhưng mà, cái ý niệm hoang đường này cũng chỉ là chợt lóe, liền bị nàng bỏ qua.

Nàng thật sự không bỏ được Dạ, có thể nhất thời chung đụng với hắn nhiều, dù là có thể nhìn hắn lâu hơn một chút cũng tốt.

Hơn nữa, nàng cũng không yên lòng Tuyết, đứa bé đã mất đi mẹ lúc còn thuở nhỏ giống như Dạ, còn chưa có trưởng thành.

Từ từ, Lỗ Đạt Mã thích ngủ và bệnh kén ăn càng ngày càng nghiêm trọng, thể lực nàng càng ngày càng không đủ, ngay cả ngồi lâu đứng lên thì trước mắt tối đen như mực.

Như vậy càng thêm khẳng định ý tưởng nàng cảm thấy mình sắp phải chết. Vì vậy, Lỗ Đạt Mã dùng tất cả thời gian còn tỉnh để đặc chế da, may quần áo cho Dạ và Tuyết, túi đeo lưng. Thời gian dài cọ sát, bọn họ đã thành thói quen mặc quần áo ở thời điểm hình người.

Lỗ Đạt Mã biết, một khi mình chết đi, như vậy cái thế giới này sẽ không tìm được người thứ hai biết làm quần áo.

Nàng muốn dạy tất cả cái mình biết cho Dạ và Tuyết, nhưng mà hai người bọn họ hình như cũng không hứng thú với học tập, ngược lại thích mạo hiểm trong mưa to chạy khắp núi tìm quả dại cho nàng ăn.

Bọn họ đây là đang cố gắng kéo dài tuổi thọ của mình sao?

Hiện tại Lỗ Đạt Mã, ngay cả trái cây hong khô và đậu phụ sữa khô cũng không ăn nổi nữa, thịt thì càng không cần phải nói rồi, đừng nói thấy, chỉ là ngửi được mùi, hoặc là suy nghĩ một chút thì trong dạ dày cũng sẽ cuồn cuộn kịch liệt.

Bây giờ nàng gần như chính là dựa vào nước, còn có quả dại Dạ và Tuyết tìm trở về duy trì mạng sống, sống qua ngày.

Nhưng mà, mùa hè ở trên thế giới này coi như là mùa thực vật ngủ đông, đại đa số trái cây đã sớm chín thành thục rồi tự rụng khỏi cây, ghim vào trong đất, chờ đợi mùa sinh trưởng lại tới, thành sợi mầm. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Dù là trái cây có chưa kịp thành thục, trải qua mưa như thác đổ đánh vào không phải rửa nát ở trên cành, thì chính là rửa nát ở trong đất bùn, hóa làm phân bón cho cây cối trong mùa tiếp theo.

Cho nên, Dạ và Tuyết có thể mang quả dại về, thật là quá khó khăn rồi.

Mưa to mùa hè này không mãnh liệt giống như hai mùa hè trước Lỗ Đạt Mã trải qua, mặc dù nước mưa không nhỏ, nhưng sẽ lại cho người ta cơ hội thở dốc, sau chừng mười ngày liền ngừng một chút.

Ở thời điểm mùa hè qua hơn một trăm ngày, Lỗ Đạt Mã bắt đầu buồn nôn nôn mửa, hơn nữa, khứu giác của nàng trở nên cực kỳ bén nhạy, dù là trên người Dạ và Tuyết có chứa một chút xíu mùi máu tanh, cũng sẽ làm nàng ói không ngừng.

Hơn nữa trong động không thể có mùi tanh thịt mới, ngửi được cái mùi kia, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ nôn đến đất trời đen kịt.

Dạ và Tuyết không còn kế sách. Ở cuộc sống bị cải thiện, phương diện ẩm thực cũng tiến hóa đến giai đoạn văn minh ăn đồ chín, lại thoái hóa, quay trở lại sinh hoạt ăn thịt sống.

Không có biện pháp, mang theo con mồi trở về trong động, Lỗ Đạt Mã ngửi được mùi sẽ bị nôn, nhưng bên ngoài đổ mưa to, muốn nổi lửa nướng thịt đó là không thể nào.

Vì vậy, mỗi ngày Dạ và Tuyết săn bắt trở lại, ăn no ở bên ngoài rồi, lại dùng lá cây tùng hương và nước mưa tẩy rửa vết máu trên người mấy lần, mới dám trở lại trong động gặp Lỗ Đạt Mã.

Dĩ nhiên, mùi trong miệng cũng phải đau khổ nhai lá cây tùng hương chát chát khử mùi. Nếu không, bị Lỗ Đạt Mã ngửi được, nàng liền nôn cho ngươi xem.

Ặc......

Lỗ Đạt Mã muốn nói, nàng cũng là bị ép bất đắc dĩ, không phải nàng cố tình gây khó cho người ta.

Dạ và Tuyết có thói quen ăn thịt nướng chín, mỗi ngày nhai thịt tươi giống như nhai sáp nến, vẻ mặt đau khổ. Lỗ Đạt Mã thấy mà đau lòng, nàng nhạy bén su nghĩ, nghĩ đến một chủ ý.

Cái động dùng để làm kho lương thực mùa đông tuy nói nhỏ một chút, nhưng có một cái bếp lò, nướng cá thịt gì đó thì vẫn không có vấn đề.

Vì vậy, Dạ và Tuyết sau mấy ngày khổ sở ăn thịt tươi, kết cấu ăn uống lại tiến hóa trở lại.

Khi mùa hè qua hơn hai trăm ngày ngày, Lỗ Đạt Mã có phát hiện kỳ quái, mình ngày ngày trừ uống nước và ăn mấy quả dại ra, thứ khác đều khó mà nuốt xuống. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ngay khi dưới tình huống này bụng của nàng lại có vẻ phình lên, cái này có phải thật là không có thiên lý hay không, nàng cũng sắp chết, thì không thể giữ lại một vóc dáng xinh đẹp sao!

Ực......

Đây không phải là nội tạng suy kiệt mà tạo thành trướng bụng hoặc là bệnh trướng nước đi.

Cũng không giống.

Gần đây nàng trừ thích ngủ, nôn mửa, kiêng ăn ra, trên thân thể không có những triệu chứng khó chịu khác.

Đợi chút, nàng hẳn là sẽ không —— mang thai?

Lỗ Đạt Mã hồi tưởng tình huống mấy ngày qua, càng cân nhắc càng giống như, hơn nữa, "dì cả" nhà nàng từ lần trước tới "bái phỏng" đã có hơn một trăm ngày chưa từng gặp mặt.

Lỗ Đạt Mã nghĩ tới, nếu như có que thử thai là tốt rồi, tránh cho mình suy đoán lung tung.

Ài, chưa từng sanh đứa bé, không có kinh nghiệm nha!

Nhưng mà, Dạ và Tuyết đã sớm biết sao?

Nếu như là câu trả lời khẳng định, vậy bọn họ lại phán đoán như thế nào?

Dựa vào mùi trên người mình tiết ra ngoài sao?

Bọn họ không nói cho mình, bởi vì cho rằng bản thân mình cũng có thể y theo mùi để phán đoán sao?

Ực......

Cái này rất có thể.

Ngay lúc đó Dạ và Tuyết mang theo quả dại trở lại, Lỗ Đạt Mã mặt nghiêm túc cầm bàn tay thô ráp dày rộng của Dạ đặt nhẹ lên trên bụng của mình, giọng điệu hơi nâng lên, nói: "Bảo bảo?"

Nghe được câu hỏi của Lỗ Đạt Mã, Da sững sờ mấy giây, sau đó phát ra tiếng cười "hắc hắc" ngây ngô, dùng sức gật đầu một cái.

"Bảo bảo!"

Thái độ là vui vẻ từ phát ra nội tâm.

Cái này hoàn toàn bất đồng với tập tính của báo nhân.

Bình thường giống đực báo nhân chắc là sẽ không nuôi dưỡng thú con, khi giống cái báo nhân thụ thai rồi, hai người sẽ tách ra, lại nói tập tính như vậy thật rất không chịu trách nhiệm.

Nhưng mà, Dạ biểu hiện, hoàn toàn là một phụ thân lòng tràn đầy mong đợi đứa bé sinh ra, cái này làm cho toàn bộ trong lòng Lỗ Đạt Mã đều là ấm áp.

Đây cũng là Rhona và Nhẫn dạy hắn.

Hết chương 95.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện