Edit: Đậu Đậu
Beta: Naughtycat
 
Tiếng sấm đánh xuống vang dội, trên người Tần Tử Thực cùng với Tô Thanh Y đều đã bị đánh đến chỉ còn xương cốt, toàn bộ nội tạng đều bị cháy đen, chỉ còn linh căn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, không ngừng chuyển hoá lôi kiếp vào trong cơ thể mình.

 
Tần Tử Thực nhìn Tô Thanh Y chỉ còn lại một bộ xương khô ở trước mặt, rất muốn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt của nàng.
 
Trận thiên lôi cuối cùng chậm chạp không đánh xuống, nhưng không ai vì thế mà cảm thấy vui mừng.
 
Tô Thanh Y ngã vào bên cạnh hắn, trong lòng của Tần Tử Thực lại cảm thấy bằng phẳng.
 
“Thanh Y...” Hắn khẽ gọi nàng: “Nếu thật sự chết đi, như vậy, kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
 
Khô lâu dưới đất gian nan mở mắt, khàn khàn nói: “Chàng... Phải sớm... Đến tìm ta đó.”
 
Kiếp này, ta đã quá đau khổ, quá khó khăn.
 
Nếu có kiếp sau, hi vọng ngươi có thể sớm tìm đến ta.
 

Tần Tử Thực khẽ nở nụ cười, tuy rằng đã hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy nụ cười của hắn.
 
Một đạo thiên lôi cuối cùng gào thét đánh xuống, tuy hai người đều biết, bản thân mình đã không còn sức lực đi ngăn cản, nhưng vẫn không có chút sợ hãi nào.
 
A Thất nhìn đạo lôi kiếp ở phía xa kia, dường như máu trong cơ thể hắn cũng đã chảy hết, nhưng không biết vì sao vẫn không thể nhắm mắt được.
 
Hình như hắn đang đợi cái gì đó, nhìn về nơi xa.
 
Lôi kiếp đánh xuống làm cho ngàn dặm xung quanh rung động, mặt Nguyên Chân Tử cùng với Quang Lan đều đổi sắc, thanh thế lôi kiếp lớn như vậy, thật là chưa từng thấy mà.
 
Lúc mọi người cho rằng hai người nhất định sẽ chết, thì một đạo hoa quang từ trên Tinh Hà đồ tản ra, Tinh Hà đồ bay về phía lôi kiếp, đột nhiên mở ra, hoá thành một bức tranh rộng tấm hơn trăm dặm, che ở phía trên hai người Tần Tô, mặt trên vẽ dòng ngân hà lấp lánh sao trời, sấm sét trên trời giáng xuống, tất cả tinh hà đều tỏa ra ánh sáng, nhanh chóng chuyển động. Bức tranh che khuất cả bầu trời, trừ ánh sáng từ những vì sao thì bầu trời bị che khuất thành không còn chút ánh sáng nào.
 
Dường như lôi kiếp đều bị Tinh Hà đồ chuyển hoá, sau đó biến thành ánh sao lấp lánh, mềm mại rơi trên người của hai người Tần Tô, hai người bị bao bọc trong quầng sáng màu xanh lam, thân thể rung động, lực lượng của lôi đình còn sót lại từ trước nhanh chóng kết hợp với thân thể, dung nhập vào xương tủy cháy đen trong phế phủ của bọn họ, làm tất cả cơ quan bị phá hỏng một lần nữa có sức sống.
 
Lập tức Nguyên Chân Tử thầm kêu không ổn, lúc này cũng không dám đi đến chỗ lôi kiếp để giết hai người, chỉ có thể xoay người phân phó: “Nhanh đi nói cho Chưởng môn, hai người này sắp độ kiếp thành công, để Chưởng môn lập tức đi giết tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ kia, rồi cùng đón cường địch. Thông báo tới Thiên Kiếm tông, Huyễn Âm cung, Đoàn Tụ cung, Nhất Kiếm môn để họ phái người qua đây, nói cho bọn họ, chuyện kia đã có người biết rồi!”
 
“Vâng.”
 
Đệ tử xoay người chỗ khác, nhanh chóng đi thông báo. Nguyên Chân Tử nhìn sấm chớp phía xa kia, trong lòng vô cùng lo lắng.
 
Mà thân thể của Tô Thanh Y cùng với Tần Tử Thực đang dần khép lại, dưới sự trợ giúp của Tinh Hà đồ, hai người cùng nhắm mắt, đón nhận cửa ải cuối cùng cũng là cửa ải khó nhất khi độ kiếp – Tâm Ma kiếp.
 
Tô Thanh Y trải qua Tâm Ma kiếp cho tới giờ đều rất đơn giản. Năm đó nàng tu Thiện đao, chỉ cần giữ nội tâm thuần thiện, không có lòng hại người, rất dễ dàng thông qua. Nhưng mà hôm nay lại không giống thế.
 
Tâm là đạo của ta, tùy tâm tùy tính.
 
Nàng không biết Tâm Ma kiếp lần này sẽ cho nàng cửa ải khó như thế nào, mắt thấy xung người tràn ngập sương mù, nàng đi đến nơi sâu nhất, ký ức bắt đầu dần dần biến mất, đợi nàng đi đến cuối đường thì phát hiện mình đã thành một tiểu cô nương mười hai tuổi.
 
Nàng mặc một bộ váy nhỏ sạch sẽ ngồi ở đằng sau, đằng trước là mẹ vừa lái xe vừa lẩm bẩm nói.
 
“Sau khi mẹ với cha con ly hôn, con ở với cha con nhé. Mẹ muốn kết hôn với chú Trương, mang theo con không tiện, con hãy thông cảm cho mẹ.”
 
“Ồ.” Trong lòng của nàng chua xót khổ sở nhưng cũng không nói gì.
 
Sau khi đến trường học, mẹ vẫy vẫy tay với nàng rồi lái xe rời đi. Nàng đeo cặp sách đi vào trường, vừa đến cổng trường lập tức không nhịn được mà chảy nước mắt. Nàng không muốn để cho mọi người thấy dáng vẻ nàng khóc nên chạy thẳng đến rừng cây nhỏ phía sau núi trong trường, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
 
Khóc một lúc lâu, bỗng nhiên nàng nghe được bên cạnh có tiếng gì đó, cuống quít ngẩng đầu, thì nhìn thấy một thiếu niên cầm một quyển sách, ngơ ngác nhìn nàng.
 
Hắn mặc đồng phục ngay ngắn, dáng người béo tròn, thấy nàng nhìn qua, hắn hơi hơi xấu hổ, nghĩ một chút nói: “Cậu cứ khóc tiếp đi, tôi... Tôi đi ra xa một chút.”
 
“Cậu đứng ở đây bao lâu rồi?” Tô Thanh y đứng dậy, tức giận mắng: “Nhìn tôi khóc, cậu không biết đi ra xa một chút à?!”
 
Thiếu niên sững sờ, đỏ mặt, chậm rãi nói: “Tôi... Tôi sợ cậu nghĩ quẩn.”
 
Nghe lời nói này, Tô Thanh Y hơi sửng sốt, trong lòng dường như cũng không còn khó chịu nữa. Đạp một chân vào đá bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi quay đầu nói: “Nếu cậu sợ tôi nghĩ quẩn, vậy cậu đi chơi cùng với tôi đi.”
 
“Đi chơi?” Thiếu niên khó hiểu, Tô Thanh Y bực bội vẫy tay nói: “Tôi muốn trốn học! Cậu trốn cùng tôi đi!”
 
“Không nên không nên,” Thiếu niên xua tay: “Sắp phải vào lớp rồi, tôi đến đây sớm là để đọc sách, tôi...”
 
“Đi thôi!”
 
Tô Thanh Y cầm lấy sách của hắn, nhảy xuống chạy về hướng cổng trường. Dáng người thiếu niên béo phì, hoàn toàn không đuổi kịp nàng, trơ mắt nhìn nàng cầm sách chạy đi, chỉ có thể chạy theo sau nàng.
 
“Cậu... Cậu đừng chạy. Cậu trả sách lại cho tôi! Cái cậu này... Sao cậu có thể làm vậy!”
 
Nghe thấy âm thanh đằng sau có chút tức giận, vậy mà Tô Thanh Y lại cảm thấy tâm trạng khá lên một chút, một đường chạy chậm ở phía trước, đợi tới lúc thiếu niên đuổi kịp nàng, thì hai người đã ngồi trước cửa hàng điện tử. Tô Thanh Y đặt sách xuống trước ngực, tróng ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên, nàng vỗ ngực nói: “Dù sao cậu cũng đã trốn học, nếu cậu chơi game cùng tôi, tôi sẽ trả sách lại cho cậu. Nếu không thì chính cậu đến lấy đi.”
 
“Cậu... Cậu...” Thiếu niên bị hành vi mặt dày của nàng làm cho kinh sợ, một lúc sau, mới nặn ra được một câu: “Cậu thật là không biết xấu hổ!”
 
“Tùy cậu,” Tô Thanh Y xoay người đi vào cửa hàng điện tử, sau khi bỏ tiền vào trò chơi, nhìn thấy hắn còn ở cửa nhìn quanh, dứt khoát đi qua, một tay túm lấy hắn kéo vào, không kiên nhẫn nói: “Cậu nặng quá đấy.”
 
Thiếu niên có chút xấu hổ mỉm cười, sau đó nói: “Tôi... Tôi không biết chơi.”
 
“Đến đây, tôi dạy cậu chơi.” Tô Thanh Y kéo hắn đến trước máy chơi game, sau khi chỉ hắn các nút cơ bản, rồi bắt đầu cùng hắn ra sức chém giết.
 
Dù sao cũng là thiếu niên, ngoài miệng nói không được, nhưng khi đã chơi trò chơi, căn bản sẽ không dừng được. Hai người ở quán game chơi cả một buổi chiều, Tô Thanh Y lại lôi kéo hắn đi uống nước giải khát, đi dạo khu vui chơi. Tính tình hắn cũng tốt, nàng mắng hắn là heo hắn cũng không nói lại, chỉ lẳng lặng mỉm cười, có đôi khi cúi đầu cười xấu hổ.
 
Nhìn một lúc, vậy mà Tô Thanh Y lại cảm thấy, hắn cũng không xấu.
 
Tuy hắn rất béo, khi đến gần còn có thể ngửi thấy trên người hắn có mùi, nhưng nếu nhìn kỹ, thật ra mặt mày hắn lớn lên nhìn rất được, nếu gầy đi thì sẽ là một người rất đẹp trai.
 

Chơi cả một ngày, hai người lại ngồi xổm ở bậc thang ăn kem, rốt cuộc Tô Thanh Y mới nhớ ra hỏi: “Cậu tên là gì?”
 
“Tần Tử Thực...” Hắn cầm hai cây kem, khi ăn rất vui vẻ. Tô Thanh Y lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Thật phí một cái tên hay như vậy. Cậu thật sự quá béo mà...”
 
Thiếu niên đờ người, nhưng không nói gì chỉ yên tĩnh cúi đầu ăn kem, Tô Thanh Y suy nghĩ một chút lại nói: “Béo không phải là chuyện quan trọng, rốt cuộc mấy ngày cậu mới tắm một lần?!”
 
“Tôi... Mỗi ngày tôi đều lau qua.” Tần Tử Thực đỏ mặt, ấp úng: “Nhà tắm đòi hai đồng một lần, tôi lại hay ra mồ hôi...”
 
“Vậy sao nhà cậu không xây một cái phòng tắm?”
 
Tần Tử Thực lắc đầu, nghiêm túc nói: “Phải tiết kiệm tiền, sau này còn phải đi học, bị bệnh cũng phải có tiền.”
 
Nghe đến mấy câu này, Tô Thanh Y có phần ngạc nhiên, trước tới giờ nàng không có tiếp xúc qua người như thế, liền lung tung hỏi này nọ.
 
“Nhà cậu rộng bao nhiêu?”
 
“Cha mẹ cậu làm gì? Tiền lương bao nhiêu?”
 
“Tối nào cậu cũng phải đi giúp mẹ cậu bán khoai lang nướng á? Vậy sao thành tích của cậu vẫn tốt như thế nhỉ? Tần Tử Thực... Tôi nhớ được năm nay cậu học lớp sáu à?”
 
“Mẹ cậu vất vả như thế mà cậu còn ăn nhiều như vậy, cậu không làm bác… thất vọng à?!”
 
Nghe Tần Tử Thực nghiêm túc trả lời những câu hỏi của nàng, trong lòng nàng không biết vì sao cũng từ từ an tĩnh lại.
 
Đột nhiên nàng phát hiện, thật ra cuộc sống của nàng rất tốt. Dù cha mẹ nàng luôn cãi nhau, luôn đập đồ đạc trong phòng, nhưng mà… nàng không thiếu tiền.
 
Không cần vào lúc trời đông giá rét phải ngồi trên đường lớn bán khoai lang nướng, không cần mỗi ngày phải thức khuya đọc sách, không cần phải cố ý mua một bộ quần áo rộng để mặc vài năm liền.
 
Nàng nhìn Tần Tử Thực bình thản nói mọi thứ, cuối cùng nàng nói: “Thật ra hôm nay cho mình xin lỗi, là mình tùy hứng rồi.”
 
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chân thành nói: “Cha mẹ mình ly hôn, mình thấy rất khó chịu. Rốt cuộc làm cho cậu không đi học được, thật xin lỗi.”
 
Tần Tử Thực sửng sốt, một lúc sau, hắn lại hỏi nàng: “Vậy cậu còn khó chịu không?”
 
“Không,” Tô Thanh Y quay đầu nhìn về xa xăm, hờ hững nói: “Cậu như vậy mà còn sống tốt, mình có cái gì mà khó chịu? Về sau mình sẽ sống thật tốt, vui vẻ mà sống.”
 
Nói xong, nàng đứng dậy hờ hững nói: “Đi thôi.”
 
“Tôi... Tôi đưa cậu về.” Tiểu mập mạp đứng dậy, đi theo phía sau nàng, nghiêm túc nói: “Cậu là con gái.”
 
Tô Thanh Y ngẩn người, nàng không biết đây là tâm tình gì. Năm đó mười hai tuổi, lần đầu tiên có người, nghiêm túc như vậy nhìn nàng, nói với nàng, cậu là con gái.
 
Nàng khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Hắn đưa nàng đến trước cửa nhà, sau đó vẫy tay.
 
Ngày hôm sau khi nàng đến trường học, đang cùng chị em nói chuyện cười đùa thì gặp được hắn ở cửa ra vào, hắn hang hái vẫy chào nàng, đám chị em nở nụ cười: “Thanh Y, sao cậu quen tên béo thối kia thế?”
 
Tô Thanh Y vốn định đáp lại, nhưng trong tiếng cười của mọi người, nàng lại đờ ra, hờ hững dời ánh mắt đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Không quen.”
 
Nói xong, nàng cùng mọi người rời đi, Tần Tử Thực ngây người, hắn không ngốc, thậm chí hắn còn rất mẫn cảm. Thế là hắn lập tức hiểu được lý do Tô Thanh Y quay đầu rời đi. Từ đó về sau, hắn có thấy cũng không nói chuyện với nàng.
Nhưng mà Tô Thanh Y lại len lén quan tâm hắn, có một loại áy náy không rõ ở trong lòng nàng, một mặt nàng sợ người khác cười nhạo không dám đến gần, một mặt lại biết thật ra Tần Tử Thực là một người vô cùng tốt.
 
Nàng lén dõi theo hắn, hắn đọc sách rất nghiêm túc, buổi tối phụ mẹ đi bán khoai lang nướng, mỗi ngày hắn luôn mỉm cười với mọi người, bất cứ ai nhờ hắn giúp đỡ, hắn đều không từ chối.
 
Nhưng mọi người luôn cười nhạo hắn, cười hắn béo, cười trên người hắn có mùi, cười hắn không bao giờ thay đồng phục, cười hắn nghèo trước giờ không tham gia tụ hội lớp.
 
Vì thế nụ cười hắn cũng chậm rãi mất đi. Hắn bắt đầu dè dặt cẩn trọng, càng ngày càng quái gở, mỗi ngày đều ngồi ở chỗ của mình, không bao giờ chủ động đi nói chuyện với người khác.
 
Một năm, hai năm, ba năm, lúc thi vào cấp ba, hắn lấy được thành tích đứng đầu toàn thành phố thi vào trường Nhất Trung, cha của Tô Thanh Y nhờ người quen biết, cũng sắp xếp cho nàng vào Nhất Trung.
 
Cũng chính năm đó, Tần Tử Thực gặp gỡ chân mệnh nữ thần của hắn, Trầm Hàm Ngữ.
 
Trần Hàm Ngữ là hoa khôi của khoa bọn họ, dáng người xinh đẹp, thành tích cũng tốt, là bàn trước bàn sau với Tần Tử Thực.
 
Cô ta là người duy nhất cười với Tần Tử Thực, mượn tẩy của hắn, rất nhanh Tần Tử Thực lập tức rơi vào sự dịu dàng của đối phương, mỗi ngày chạy tới chạy lui vì cô ta. Gần như dùng tất cả nhiệt tình của mình.
 
Tô Thanh Y nhìn Tần Tử Thực chủ động giảng bài cho cô ta, dùng tất cả tiền mình để giành được mua cho cô ta kẹp tóc mà cô ta thích, mỗi ngày lặng lẽ đi theo sau Trần Hàm Ngữ đưa cô ta về nhà...
 
Cũng không biết vì sao, dường như chăm chú nhìn theo một người trong thời gian dài, sẽ không giải thích được mà đặt đối phương vào trong lòng, nghĩ rằng người này thuộc về mình.
 
Tô Thanh Y không thích Trần Hàm Ngữ, nhưng bản thân nàng càng đáng ghét hơn bởi vì sợ lời đồn mà không dám đến gần Tần Tử Thực.
 
Nàng biết mình không bằng Trần Hàm Ngữ, vì vậy nàng dứt khoát không quan tâm đến Tần Tử Thực nữa, nhưng nàng không ngừng nghe mọi người bàn tán, nói Tần Tử Thực tốt với Trần Hàm Ngữ ra sao, nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cũng nói Trần Hàm Ngữ có bạn trai, bạn trai của cô ta là Cao Sâm năm hai của Nhất Trung cũng là người có chút nổi tiếng, nghe nói trong nhà có tiền, lớn lên nhìn cũng được, chẳng qua người không quan tâm đến chuyện xung quanh như Tần Tử Thực chắc chắn sẽ không biết.
 
Nàng cho rằng chuyện này coi như xong.
 
Nhưng có một ngày nàng đến trường, nàng đang trên đường vào lớp thì nghe được âm thanh nhiều người đang cười cợt, nàng biết đây là có người đang bị chế giễu, cũng không định dính líu vào, nhưng khi đến gần, nàng lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
 
“Tôi thích cậu, nhưng tôi lại vừa nghèo vừa béo lại còn ngu ngốc, tôi không xứng với cậu.”
 
Tô Thanh Y như bị sét đánh, nàng đẩy đám người ra xông vào, nhìn thấy người nàng đặt trên đầu quả tim đang quỳ dưới đất, máu mũi rơi xuống mặt đất, trên người đều là dấu chân. Nàng không nhịn được, một quyền đánh tới, sau khi mắng Cao Sâm cùng Trần Hàm Ngữ xong, nàng quay đầu đi đến trước mặt Tần Tử Thực.
 
Khi đó nàng muốn khóc, nàng nghĩ, đều do nàng, không xuất hiện, không bảo vệ hắn.
 
Lời đồn đại thì có là gì? Người khác cười nhạo thì có sao chứ?
 
Lòng của mình, mới là quan trọng nhất.
 
Vì thế nàng vươn tay ra với hắn, nặn ra một nụ cười.
 
“Đừng sợ,” nàng ôn hoà lên tiếng: “Ta đến rồi.”
 
Tô Thanh Y mỹ nhân cứu anh hùng Tần Tử Thực, từ đó về sau, Tô Thanh Y trở thành người hầu nhỏ của Tần Tử Thực. Khi đó dường như Tần Tử Thực bị thương tổn quá lớn, gần như không mở miệng ra nói chuyện, nhìn thấy nơi đông người sẽ sợ hãi. Vì thế Tô Thanh Y cẩn cẩn thận thận không dẫn hắn đi đến nơi đông người, ra sức nói chuyện với hắn, chọc cho hắn cười.
 
Không biết có phải bởi vì nàng giúp hắn hay không mà hắn luôn nghe lời nàng.
 
Nàng muốn hắn thay đổi tất cả thói quen xấu, mỗi ngày nàng dẫn hắn về nhà nàng tắm rửa, mỗi ngày cùng hắn chạy bộ, hạn chế lượng đồ ăn của hắn, mua cho hắn rất nhiều quần áo...
 
Hắn từ từ gầy đi, một năm sau, gần như không ai có thể nhận ra hắn là người từng bị mọi người gọi là tên béo thối.
 
Dáng người hắn cao gầy, mặt mày giống như vẽ, an tĩnh ung dung, mỗi lần ngồi ở bên cửa sổ chăm chú làm bài, đều sẽ có rất nhiều bạn nữ đứng bên ngoài cửa sổ. Có đôi khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy, hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, rồi lại cúi đầu.
 
Nàng nhìn hắn ngày càng tốt lên, trong lòng không có một chút vui sướng nào.
 
Bởi vì, nàng biết rõ, nàng thích hắn, nhưng hắn lại không thích mình.
 
Nàng quá ồn ào, nàng nói nhiều, lúc nàng nói chuyện, hắn sẽ không nhịn được mà nhíu mày;
 
Nàng không dịu dàng, lại không đẹp, thành tích cũng không tốt, nàng ở bên hắn thật lâu, có một ngày không thể nhịn được nữa, thậm chí hỏi nàng: “Cậu cứ đi theo tôi làm gì?”
 
Nàng thấy được kiểu người mà hắn thích, biết nếu hắn muốn đối tốt với một người, có thể sẽ tốt đến thế nào.
 
Nhưng nàng không buông tay được, đoạn tình cảm này thành chấp niệm của nàng, trong lòng của nàng luôn nghĩ, không sao nàng sẽ luôn ở bên hắn, nàng vẫn sẽ luôn thích hắn. Hắn không thích dáng vẻ dở dở ương ương của nàng, nàng lập tức nuôi tóc dài; hắn thích con gái dịu dàng như nước, nàng lập tức mặc váy trắng.
 
Cuối cùng nàng lấy hết dũng khí để bày tỏ, nhưng hắn lại chần chừ nói cho nàng rằng bọn họ chỉ là bạn bè.
 
Trong nháy mắt đó, sự không cam lòng ùn ùn kéo đến, nàng hét lên với hắn: “Nhưng tôi thích cậu, tôi tốt với cậu như thế, vì sao cậu lại không thích tôi?!”
 
Nhưng sau khi hét lên xong, nàng cũng hiểu được. Nàng thích hắn, cũng không nhất định hắn sẽ phải đáp lại.
 
Nàng nhìn hắn ấp úng mở miệng, cuối cùng chỉ khóc nói không nên lời.
 
Sau này, cuối cùng hắn bị nàng làm cho cảm động.
 
Hắn không từ chối nàng nữa, tuy rằng không chủ động, nhưng cũng sẽ yên tĩnh đáp lại nàng. Năm đó thi đại học, rốt cuộc hắn cũng đồng ý với nàng nàng. Hắn nói -- nếu cậu không cùng tôi học một trường đại học, trời Nam biển Bắc, mặc kệ bao xa, tôi đều đi tìm cậu.
 
Nàng cho rằng, đây chính là điểm cuối cùng của đoạn tình cảm này, giờ phút đó, nàng thật sự cho rằng, hắn thích nàng.
 
Nhưng sau này nàng từ từ phát hiện thật ra không giống nhau.
 
Cảm kích không giống với yêu.
 
Hắn sẽ không giống như lúc thích Trần Hàm Ngữ; hắn chưa bao giờ chủ động đối xử tốt với nàng, hắn chưa bao giờ quấn lấy nàng, nếu như nàng không liên lạc với hắn thì hắn có thể vài ngày cũng không nói câu nào với nàng.
 
Tình cảm của hắn giống như mặt hồ tĩnh lặng không chút rung động nào, êm đềm mà ấm áp.
 
Hắn đối với nàng không tốt à? Tốt, nàng muốn cái gì, hắn đưa cái đó.
 
Nhưng nếu nàng không cần, hắn sẽ không đưa.
 
Nếu như chưa từng biết được khi hắn yêu một người thế nào thì có lẽ nàng sẽ không đau đớn đến vậy. Nhưng nàng đã được chứng kiến hắn yêu một người như thế nào, vì thế bây giờ thời gian giống như một con rắn độc đang gặm cắn nàng vậy.
 
Nàng tự nói với mình vô số lần, nên buông tay, nên rời đi. Đã đau khổ như vậy rồi, vì sao còn không rời đi?
 
Nhưng luôn có một tia hy vọng lặng lé nói với nàng, đợi thêm một chút, đợi thêm một chút, biết đâu hắn sẽ thích nàng thì sao?
 
Sau này cậu của nàng vào tù, chuyện làm ăn của cha nàng xuống dốc, nàng từ một thiên kim tiểu thư rơi xuống làm một người bình thường.
 
Lúc này nàng vô cùng yếu đuối, nàng càng không thể rời bỏ hắn, nàng cần một người để nàng dựa vào đi hết đoạn đường khó khăn này.
 
Nàng chưa từng nói ra nỗi lòng của nàng, sự bất an của nàng, sự sợ hãi của nàng, sự băn khoăn của nàng. Mỗi ngày nàng đều cười toe toét bên cạnh hắn, hắn lại lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười, mãi cho đến khi nàng tốt nghiệp, hắn thi đậu công chức, hai người bọn họ đính hôn.
 
Một ngày trước khi hai người bọn họ đính hôn, thật ra nàng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, đúng lúc hai người đang dạo phố thì nàng nhìn thấy Trần Hàm Ngữ.
 
Bảy năm không gặp, Trần Hàm Ngữ đã thành một cô gái rất bình thường, nhưng khi Tần Tử Thực nhìn thấy cô ta lại lập tức dừng bước.
 
Đêm hôm đó, Tô Thanh Y không ngủ cả một đêm, buổi tối ngày hôm sau, nàng ở trước mặt tất cả mọi người cầu hôn Tần Tử Thực.
 
Tần Tử Thực khá kinh ngạc, nhưng hắn đã quen với loại chủ động này, vì thế hắn gật đầu, nói được. Khi đó hắn cười, nhưng nàng đã không phân biệt được nụ cười của hắn là thật hay giả.
 
Không lâu sau khi đính hôn, hắn được điều ra ngoài làm công việc. Nàng yêu cầu hắn mỗi ngày gọi video, hắn không từ chối, nhưng mỗi khi gọi video, dáng vẻ hắn dường như rất mệt mỏi.
 
Có một ngày vào buổi trưa, Tô Thanh Y đột nhiên bị một người bạn cũ chọc trên wechat, sau đó đưa một đoạn chát Trần Hàm Ngữ nói chuyện cùng bạn bè cho nàng xem. Bên trong là một cái ảnh Trần Hàm Ngữ chụp cùng Tần Tử Thực, phía trên còn vẽ một trái tim.
 
Cả người Tô Thanh Y đều phát run, nàng ngay lập tức gọi điện thoại cho Tần Tử Thực, ở trong điện thoại dịu dàng hỏi hắn: “Tử Thực, gần đây anh gặp lại bạn học cũ à?”
 
“Em nói ai?” Tần Tử Thực sửng sốt, Tô Thanh Y gượng cười haha: “Trần Hàm Ngữ ý.”
 
“Gặp được, cô ấy đến ký kết hạng mục này.”
 
Tần Tử Thực nói rất thản nhiên, Tô Thanh Y ra sức tự an ủi mình, sau đó dưới sự chỉ đạo của bạn bè, nàng dùng một nick phụ lặng lẽ thêm blog Trần Hàm Ngữ.
 
Trên blog Trần Hàm Ngữ càng ngày càng viết nhiều chuyện liên quan đến Tần Tử Thực, Tô Thanh Y không dám đi hỏi. Nàng giống như là một người mắt mù tai điếc, đợi Tần Tử Thực chủ động mở miệng nói với nàng.
 
Sau đó có một đêm, Tần Tử Thực cả đêm không về, hắn tự chụp ảnh gửi cho Tô Thanh Y xem là ở tại trong một nhà trọ. Sáng hôm sau, trên blog của Trần Hàm Ngữ đăng một hình ảnh mặt trời mọc tự chụp, Tô Thanh Y so sánh nhìn ra ngoài cửa sổ, không khó khăn lắm để xác định là chụp chung ở một phòng.
 
Hôm đó nàng không đi làm, lấy thuốc lá ra hút hết điếu này đến điếu khác.
 
Nàng muốn đi hỏi Tần Tử Thực, nhưng mỗi lần lấy điện thoại ra bấm đến tên hắn, nàng lại không có dũng khí ấn xuống.
 
Nàng nên hỏi cái gì?
 
Hỏi hắn - Tần Tử Thực, có phải anh với Trần Hàm Ngữ ở cùng một chỗ đúng không?
 
Nếu hắn nói không phải, nàng có tin không?
 
Nàng liên tục mở ra đóng vào bật lửa, đột nhiên trào phúng phát hiện cho dù Tần Tử Thực có nói cái gì đi nữa, nàng đều không tin.
 
Nàng biết hắn thích Trần Hàm Ngữ, nàng biết hắn không thích mình, nàng biết người như Trần Hàm Ngữ có lẽ chỉ là chơi đùa sẽ không kết hôn đối với Tần Tử Thực, nàng biết đối với Tần Tử Thực mà nói Tô Thanh Y nàng có lẽ là kết quả tốt nhất.

 
Trần Hàm Ngữ là ánh trăng sáng, là nốt ruồi son trong lòng của hắn. Nàng làm bạn với hắn đã quá lâu, cũng bỏ ra quá nhiều rồi.
 
Nàng hút hết cả gói thuốc, cuối cùng tự nói với mình.
 
Chỉ cần Tần Tử Thực nói với nàng hắn thích nàng, nàng sẽ tin.
 
Chỉ cần Tần Tử Thực thích nàng, nàng sẽ tin Tần Tử Thực không phải là người như vậy.
 
Đêm hôm đó nàng uống rất nhiều rượu, say khướt ở nhà đợi hắn. Lúc hắn đưa tay ôm nàng, cả người nàng run rẩy buồn nôn.
 
Nàng cho hắn cơ hội, nhưng cho đến giây phút cuối cùng, hắn cũng chưa từng nói hắn thích nàng.
 
Sáng hôm sau, nàng dọn tất cả mọi thứ, lúc rời khỏi hắn, nàng như trút được gánh nặng. Giống như là tội phạm bị nhốt mười một năm, nay cuối cùng cũng được tự do rời đi.
 
Xoá bỏ tất cả tin tức, tất cả thông tin cá nhân, rời xa khỏi tất cả những địa chỉ mà hắn biết, liên hệ với bạn thân ngày xưa.
 
Bạn bè cũ nhao nhao ra chủ ý cho nàng, như thế nào trừng trị loại nam nhân cặn bã chân đạp hai thuyền này, nàng cười không nói.
 
Oán hận sao? Đau khổ sao?
 
Thật ra thì cũng không phải, nội tâm nàng mờ mịt, có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu. Hình như có người, ở tương lai xa xôi đang đợi nàng, lam bào bạch sam đi ở phía trước.
 
Nàng cùng với bạn thân đi ở trên quảng trường, nhìn thấy Tần Tử Thực ở trước mặt nàng gào khóc.
 
Hắn vươn tay về phía nàng, trong mắt đều là đau đớn.
 
“Tô Thanh Y... Em đừng đi...” Dường như hắn đang hối hận, dường như lại là đau khổ.
 
“Anh không có quan hệ bất chính... Anh không có bất cứ quan hệ gì với Trần Hàm Ngữ... Đều do cô ta lừa gạt em.”
 
Hắn ra sức giải thích, nhưng nội tâm của nàng chậm rãi đã không còn dậy sóng.
 
Đâu phải không thể không rời xa hắn được?
 
Rời khỏi hắn, cuộc sống vẫn tiếp tục thôi.
 
Nàng bị hắn nhốt mười một năm, nàng đau khổ vùng vẫy mười một năm, thật ra Trần Hàm Ngữ chỉ là cái cớ để nàng rời đi thôi, nếu không có Trần Hàm Ngữ, có lẽ sớm hay muộn gì cũng có một ngày nàng rời khỏi hắn thôi.
 
Tô Thanh Y ngỡ ngàng nhìn Tần Tử Thực khóc lóc ở trước mặt, nghe hắn nói một lần rồi lại một lần, anh thích em, em đừng đi.
 
Những gì giấu ở trong lòng hết thảy đều kết thúc đi, ký ức lộn xộn hiện lên, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, xoa lên mặt của hắn.
 
“Tần Tử Thực,” Nàng cười ôn hòa: “Em không trách anh, em thả anh đi, cũng thả em đi.”
 
Tần Tử Thực ngơ ngác nhìn nàng, dường như không thể tin được. Tô Thanh Y trân trọng nhìn hắn, ôn hoà nói: “Tần Tử Thực, thật ra em muốn rời khỏi anh từ rất lâu rồi.”
 
“Em với anh sẽ không có hạnh phúc, từ đầu đến cuối, em đều rất đau khổ. Nội tâm của em bị tình yêu với anh giam cầm, thật ra em nên rời đi sớm.”
 
“Có Trần Hàm Ngữ hay không, đều cũng sẽ giống nhau. Cho dù anh không ở cùng với cô ta, cho dù không có cô ta đến làm cho em có cơ hội này, em nghĩ ở một giây trước khi bước vào lễ đường em sợ rằng em cũng sẽ đào hôn. Em rất thích anh, nhưng... Bảy năm, em thích đến sợ.”
 
“Tần Tử Thực,” Tô Thanh Y cười dịu dàng: “Chúng ta không hợp nhau. Quen anh, em thật sự đau khổ... Thật đáng buồn.”
 
Cùng với hắn, nàng không có bất kỳ hạnh phúc nào có thể kể ra.
 
Nàng chỉ đang gò ép chính mình, giống như yêu tinh vẽ lên một gương mặt, giả thành dáng vẻ hắn thích.
 
Nhưng cho dù là thế thì hắn vẫn không thích nàng.
 
Hắn không nói được câu anh thích em với nàng, cho dù có nói cho nàng, nàng cũng sẽ hoài nghi, hắn có phải là càng yêu một người con gái khác hay không.
 
Đây không phải là lỗi của hắn, là do tình yêu của Tô Thanh Y quá bá đạo mạnh mẽ, không hợp với hắn.
 
Nàng sớm nên nghe theo lòng của mình, không nên cưỡng cầu, không nên chấp nhất.
 
Lấy tâm thành đạo, thế nên thong dong mà sống. Nếu đã mạnh mẽ cưỡng ép bản thân mình mà lại phải sống thảm thương như thế, vì sao không dừng lại quay người rời đi?
 
“Tần Tử Thực,” Nàng đứng dậy, thoải mái nở nụ cười: “Xin lỗi, lúc trước em không nên gọi người đánh anh, không nên ở tung tin đồn nhảm trên báo, không nên bắt nạt anh như vậy. Anh thật sự, là một người tốt. Chỉ là không phải là một người yêu tốt thôi.”
 
Mây mù xung quanh dần dần tan đi, Tô Thanh Y chậm rãi mở mắt. Một đạo kim quang từ trên người nàng phóng lên trời, nàng kinh ngạc phát hiện mình đã đột phá đến Xuất Khiếu kỳ.
 
Nhưng người bênh cạnh lại hoàn toàn không có động tĩnh gì. Tần Tử Thực nhíu chặt mày, hình như còn đắm chìm ở bên trong Tâm Ma kiếp. Tô Thanh Y cũng không để ý đến hắn nữa, loại chuyện đột phá tâm cảnh này từ trước đến nay chỉ có thể dựa vào chính mình, tay nàng vẽ một cái trận pháp bố trí ở bên cạnh Tần Tử Thực, nhìn về phía Tinh Vân môn có một cột sáng dựng thẳng lên trời.
 
Tinh Vân môn truyền đến âm thanh ngâm xướng, đây là thanh âm của Sơn Hà tế, Tô Thanh Y nhíu mày, rốt cuộc bọn họ đi nơi nào tìm được người thuần Âm thuần Dương để hiến tế vậy?
 
Trong đầu hiện lên bóng dáng của Mai Trường Quân, Tô Thanh Y thầm hô không tốt, sau khi đặt tầng tầng phòng hộ cùng với một cái truyền tống trận chỗ Tần Tử Thực, nàng liếc mắt nhìn Tần Tử Thực một cái, khẽ cắn môi, vẫn là bay về phía Tinh Vân môn.
 
Vừa tới sườn núi Tinh Vân môn, Tô Thanh Y nhìn thấy Lận Quan Tài toàn thân đều là vết thương, trên thân kiếm Bạch Cốt của hắn đã có vết nứt, vẫn từng bước từng bước đi lên phía trước, Tô Thanh Y đỡ lấy Lận Quan Tài, khẩn trương nói: “Thật sự là Trường Quân bị bắt rồi?!”
 
“Ừm...” Lận Quan Tài khó nhọc trả lời: “Nhanh...”
 
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi lên cứu người!”
 
Tô Thanh Y dìu Lận Quan Tài sang bên cạnh, rồi trực tiếp xông lên, Lận Quan Tài đứng ở trên đường lên núi, hít vào một hơi, lại tiếp tục leo lên trên.
 
Mà Tần Tử Thực vẫn đang còn mắc kẹt ở trong Tâm Ma kiếp.
 
Dường như hắn được quay về thời thơ ấu, rất nhiều năm trước, hắn vẫn còn là một tiểu mập mạp.
 
Hắn nhìn thấy rất nhiều ký ức mà hắn chưa từng thấy, thì ra hắn đã gặp Tô Thanh Y từ sớm như vậy... Thì ra lần đầu tiên chơi game, chính là Tô Thanh Y dạy hắn.
 
Ở trong Tâm Ma kiếp Tô Thanh Y chân thật như vậy, theo năm tháng dần lớn lên, khuôn mặt càng ngày càng giống như Tô Thanh Y bây giờ, mà hắn cũng chậm rãi nhớ về quá khứ.
 
Nhớ đến nàng đã sớm rời khỏi hắn, nhớ đến sau khi nàng rời đi, cuộc sống đầy đau khổ tuyệt vọng của hắn.
 
Vì thế hôm sau, sau khi nàng khóc bắt hắn nói ra thích nàng, hắn nhớ ra tất cả, bắt đầu điên cuồng tìm nàng.
 
Hắn điên cuồng tìm kiếm ở trong thành phố này, hắn chờ nàng đến đánh hắn, hắn chờ nàng đến công ty căng băng rôn, nhưng lần này, cái gì nàng cũng không làm.
 
Hắn nghĩ giữa bọn họ nhất định có hiểu lầm, hắn có thể giải thích, hắn có thể sửa.
 
Hắn sẽ nói cho nàng, hắn thích nàng, như vậy sẽ có thể làm cho nàng ở lại.
 
Nhưng lúc này đây, tất cả mọi chuyện trong trí nhớ đều không xảy ra, vì thế hắn ôm một tia hi vọng cuối cùng, lần cuối thấy nàng là ở quảng trường nên hắn vẫn luôn ở đó đợi nàng.
 
Hắn đợi một ngày rồi lại một ngày, cuối cùng hắn lần nữa nhìn thấy nàng.
 
Lần này hắn không do dự, hắn khóc nói cho nàng biết hắn thích nàng, đừng đi.
 
Nhưng Tô Thanh Y lại nói với hắn rằng - xin lỗi, anh là người tốt, nhưng em thích anh, thích đến sợ.
 
Hắn kinh ngạc ngây người đứng ở nơi đó, nhìn trên mặt Tô Thanh Y bình tĩnh nở nụ cười ôn hoà, lần đầu tiên hắn biết, hoá ra ở cùng một chỗ với hắn nhiều năm như vậy, những gì hắn cho nàng chỉ là sự đau khổ mà thôi.
 
Hắn không tìm được bất kỳ lý do nào để giữ nàng lại.
 
Hắn cho rằng nếu bắt đầu lại lần nữa, hắn sẽ có thể sửa chữa sai lầm. Mà bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, giữa bọn họ, không phải do hiểu lầm cùng với sai lầm của một phút kia, một chuyện kia, một năm kia mà tạo thành kết cục như vậy. Mười một năm, trong những năm tháng dài đằng đẵng như vậy, dần dần tạo ra một khoảng cách.
 
Hắn không thay đổi được, cho dù có trở lại một vạn lần, Tô Thanh Y vẫn sẽ rời khỏi hắn.
 
Bởi vì nàng thích hắn, sớm đã thích đến sợ.
 
Hắn tuyệt vọng ở trong Tâm Ma kiếp, xung quanh tất cả đều là dáng vẻ Tô Thanh Y rời đi. Cùng xoay người, cùng rời đi, cùng người khác ở cùng một chỗ.
 
Hắn cười to, đưa tay che mắt, trong mắt đều là nước mắt.
 
Hắn không giữ được nàng, cho dù có như thế nào, cũng không giữ được nàng.
 
Cũng tốt.
 
Hắn chậm rãi mở mắt, hồng quang chợt lóe lên trong mắt, kim quang từ trên người của hắn phóng lên trời, nhưng nếu như có người chú ý thì sẽ phát hiện bên trong kim quang, có một cỗ hắc khí quấn quanh.
 
Tinh Hà đồ run lẩy bẩy, Tần Tử Thực giơ tay lên, thu lại Tinh Hà đồ.
 
Giữ không được, thì cướp thôi.
 
Nàng đi đến đâu, hắn theo đến đó; nàng yêu ai, thì hắn sẽ giết người đó.
 
Trên đời này, hắn vĩnh viễn, ở cùng với nàng.
 
Nhưng ý nghĩ này vừa loé lên, một đạo lam quang lại bao trùm lên hắc khí, Tần Tử Thực chợt tỉnh táo trở lại.
 
Không thể tổn thương nàng... Cũng không thể tự ý tổn thương người khác.
 
Đã từng yêu nhau, sao có thể đi đến tình trạng như thế này?
 
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người Tần Tử Thực, hắn cảm giác kinh mạch trong thân thể được rót đầy linh khí, cảm giác quen thuộc làm cho hắn lập tức hiểu được hắn đã trở về Đại Thừa kỳ.
 
Nhưng hắn không nhịn được nhíu mày, luôn cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ, hắn theo bản năng nhìn xung quanh không thấy Tô Thanh Y, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội gọi: “Thanh Y!”
 
Không có ai trả lời hắn, chỉ có ở hướng đại điện Tinh Vân môn truyền đến một tiếng nổ vang, đất rung núi chuyển. Ánh mắt hắn căng thẳng nhanh chóng chạy đến.
 
Mà ở trong tế đàn của Tinh Vân môn, Tô Thanh Y chân đạp tinh bàn, tay cầm trọng kiếm, thở hổn hển nhìn tầng tầng đệ tử xung quanh mình, lạnh lùng quát: “Tránh ra.”
 
Hô xong câu này, nàng nhịn không được chửi thầm má nó.
 
Tính ra Tinh Vân môn vậy mà lại là môn phái bị nàng đánh lên núi nhiều nhất! Đây là môn phái của nàng đó!
 
Không có ai lùi lại, nhưng cũng không có ai dám đến gần nàng. Nàng đã từng bị Tu Chân giới đuổi giết mười năm, những khả năng khác thì nàng không có, loại quần ẩu này lại được gặp nhiều nhất, vô số trận pháp trong tay đối phó loại quần ẩu này, đã sớm làm cho đám người này ăn mệt.
 
Nhưng lần này Tinh Vân môn lại liên kết với năm phái còn lại, ngoại trừ người của Thiên Kiếm tông không đến, còn những cao thủ của bốn phái còn lại đều đến đông đủ, dù bọn họ không gây thương tổn được tới nàng, nhưng cũng làm cho nàng không có cách nào tiến lên.
 
Giữa không trung vang lên tiếng ngâm xướng chú ngữ, hoa văn dưới đất sáng lên từng điểm, Mai Trường Quân hôn mê bất tỉnh bị trói ở giữa, Tô Thanh Y cảm thấy hoảng sợ, một kiếm chém tới, giận dữ nói: “Tránh ra!!”
 
Vừa mới dứt lời, sấm sét từ trên trời đánh xuống, rầm rầm rầm, ở xung quanh Tô Thanh Y bổ thành một hình vòng tròn, sau đó một tu sĩ mặc lam bào bạch sam từ trên trời hạ xuống, Tô Thanh Y vội nói: “Đi cứu Mai Trường Quân!”
 
“Ừ.”
 
Kiếm khí của Tần Tử Thực tràn ra, trực tiếp phóng về phía Mai Trường Quân, Nguyên Chân Tử đột nhiên từ phía sau đánh về phía Tần Tử Thực, Tô Thanh Y nhân cơ hội này chém ra một kiếm mở ra con đường máu, vọt đến trước mặt A Thất.
 
Mắt A Thất vẫn mở, hắn lặng lẽ nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch không giống như người bình thường, mang theo một loại cảnh đẹp thê lương quỷ dị.
 
Tô Thanh Y cắt đứt dây thừng trên người hắn, sau khi ôm lấy hắn, cả người nàng đột nhiên cứng lại.
 
Thân thể của hắn đã hoàn toàn lạnh lẽo, những chỗ tay nàng chạm đến đều cũng không có bất kỳ dấu hiệu linh lực và máu chảy nào.
 
“Đừng chạm vào...” A Thất khó khăn lên tiếng: “Ta ở đây... Vẫn luôn... Vẫn luôn đợi ngươi đến...”
 
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt tất cả đều là ngưỡng mộ nhu tình, giờ khắc này, khuôn mặt hắn đã hoàn toàn giãn ra, dịu dàng nhìn thẳng vào nàng, giống người kia vậy.
 
Tô Thanh Y run rẩy nhịn không được lên tiếng: “Hàn Đàm...”
 
“Ta không có tên,” hắn thở hổn hển nói, trên người sáng lên một vầng sáng nhạt: “Tên A Thất là bởi vì... Ta là con trai thứ bảy của phụ thân, hắn không đặt tên cho ta...”
 
“Thanh Y,” Hắn giơ tay lên, dường như muốn sờ vào khuôn mặt của nàng: “Ta vẫn luôn... Vẫn luôn hi vọng ngươi có thể đặt cho ta một cái tên. Ta rất cảm kích ngươi, nếu như không có ngươi, ta chưa bao giờ được biết... Con người còn có thể sống như vậy.”
 
“Ta hi vọng... Ta hi vọng, kiếp sau, ta có thể trở thành... Một người giống như Tần tiên sư vậy... Ta có thể giúp đỡ ngươi... Có thể bảo vệ ngươi...”
Càng về sau âm thanh của hắn cũng từ từ nhỏ dần, trên mặt đều là nụ cười khổ, nước mắt từ trong khóe mắt của hắn rơi xuống, rơi vào tay của Tô Thanh Y, cả người Tô Thanh Y đều run rẩy, nghe hắn chậm rãi nói: “Như vậy, ta sẽ có tư cách... Nói ta thích ngươi...”
 

“Cả đời này, ta muốn... Trở thành đệ tử của ngươi...”
 
“Ta muốn... Ở bên cạnh ngươi...”
 
A Thất nói xong, thân thể chậm rãi vỡ vụn ra, mỗi câu mỗi chữ, trầm thấp quanh quẩn: “Kiếp sau... Người nhất định phải nhận ra ta...”
 
“Tên ta... Hàn Đàm...”
 
Vừa dứt lời, cả người A Thất đều vỡ ra thành bụi màu vàng, chớp mắt biến mất trong gió.
 
Tô Thanh Y quỳ tại chỗ ngơ ngác, nhớ đến rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên nàng thấy Tạ Hàn Đàm.
 
Hắn nằm lẫn trong vũng bùn, được nàng nâng lên. Lần đầu hắn mở to mắt nhìn nàng, thần thái trong mắt của hắn, giống như là đã chờ ngàn năm.
 
“Tiên sư...” Khi đó hắn hỏi: “Ta với ngươi có phải đã từng gặp nhau hay không?”
 
Khi đó nàng cười rồi đáp: “Chắc chắn chưa từng gặp, dung mạo ngươi đẹp như thế, nếu ta đã từng gặp qua chắc chắn ta sẽ không quên.”
 
Hắn cúi đầu bật cười, ho khan, không nói tiếng nào.
 
Khi đó nàng cho rằng, hắn chỉ là đang nói đùa. Nhưng giờ phút này, chuyện cũ trước kia lại hiện lên, nàng đột nhiên có một suy đoán đáng sợ.
 
Nếu như việc trở về này không phải do hệ thống ngoại lệ mở cho nàng, mà là đã được định trước;
 
Nếu như bản thân hệ thống, cũng chỉ là một phần của thiên đạo...
 
Nếu như tất cả sau này, đều do hành động lúc này của bọn họ tạo thành...
 
Tô Thanh Y run rẩy ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tần Tử Thực đưa Mai Trường Quân cho Lận Quan Tài, Lận Quan Tài ôm Mai Trường Quân chạy xuống núi, Tô Thanh Y nhảy lên chặn phía trước cho Lận Quan Tài, cùng với Tần Tử Thực ngăn mọi người ở trên núi, hai người đứng trên con đường xuống núi, lưng dựa vào nhau, Tô Thanh Y chân đạp tinh bàn, tay cầm trọng kiếm, tóc Tần Tử Thực bay phất phới, kiếm ngọc chỉ xuống, phù triện màu vàng bay thành vòng xung quanh bọn họ, tất cả tu sĩ cũng nhau đánh tới.
 
Tần Tử Thực phi thân tiến lên, đánh ra kiếm khí bàng bạc, Tô Thanh Y nhanh chóng lui ra phía sau, một trận pháp màu vàng lập tức được ném ra, cùng với kiếm khí của Tần Tử Thực, quét ngang đám người đông đúc kia!
 
Mười mấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ nhảy về phía bọn họ, trong đó có hai người nhân dịp lộn xộn vọt xuống núi, đuổi sát Lận Quan Tài, Lận Quan Tài ôm Mai Trường Quân một đường chạy xuống núi, hai tu sĩ Xuất Khiếu kỳ ngày càng gần bọn họ, trong tay đồng thời phát ra hoa quang, trong chớp mắt, mười mấy đạo phù triện bay về phía Lận Quan Tài, Bạch Cốt kiếm trong tay Lận Quan Tài nhanh chóng vung lên chém trở về, nghênh tiếp hơn mười đạo phù triện, ánh sáng của kiếm khí và phù triện chạm vào nhau, gây ra chấn động, Bạch Cốt kiếm vỡ vụn, Lận Quan Tài phun ra một ngụm máu, cũng vào lúc đó, một bàn tay đâm vào trong lòng ngực của Lận Quan Tài. Hệ thống vang lên một tiếng lớn, vội vã nói: “Cách thời điểm đóng trận còn năm phút.”
 
Sau đó màn hình trong đầu Tô Thanh Y xuất hiện đồng hồ đếm ngược ba trăm giây, Tô Thanh Y quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lận Quan Tài bị một bàn tay xuyên qua ngực, bắn ra một đạo pháp quyết, giận dữ hét: “Buông hắn ra!!”
 
Tần Tử Thực cũng quay đầu lại, lập tức thuấn di đến bên cạnh Lận Quan Tài, chém một kiếm tới, tu sĩ đâm vào ngực Lận Quan Tài còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Bạch Ngọc kiếm chém thành hai nửa!
 
Tần Tử Thực túm lấy Mai Trường Quân, lại giữ chặt Tô Thanh Y vừa mới chạy đến, Tô Thanh Y bắt lấy Lận Quan Tài, Tần Tử Thực một kiếm bổ ra hư không, lập tức mang theo bốn người nhảy vào trong. Mấy tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ vội vàng nhảy vào trong khe hở mới được chém ra kia, trong tay Tô Thanh Y vẽ một trận pháp, nhanh chóng ném ra một cái trận pháp thuấn di. Một lúc sau, bốn người xuất hiện ở trên không trung của đảo Bồng Lai, Tần Tử Thực không còn sức lực để đỡ bốn người, bốn người lập tức rơi thẳng xuống.
 
Rơi xuống gió thổi ù ù làm Mai Trường Quân từ từ mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy mình sắp ngã xuống mặt đất, sợ đến mức hét ầm lên vội vàng triệu hồi pháp khí ra, Tô Thanh Y đang chuẩn bị ném ra phù phi hành, thì pháp khí của Mai Trường Quân đã vừa vặn tiếp được bốn người, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Đánh lâu như vậy, thật ra Tô Thanh Y cũng không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
 
Mai Trường Quân nhìn ba người đầu tiên là ngây người, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, nắm chặt lấy tay Lận Quan Tài nói: “Hắn bị sao vậy?!”
 
“Mai Trường Quân, ngươi nghe ta nói đây, những điều sau đây đều rất quan trọng, ngươi nhất định phải theo đó mà làm, nếu không Lận Quan Tài nhất định sẽ phải chết.”
 
Tô Thanh Y nắm chặt lấy tay Mai Trường Quân, nhìn số đếm trong đầu đang không ngừng giảm xuống.
 
58, 57, 56...
 
“Hộ Tâm thảo, Bách Linh châu, Phượng Hoàng lệ, trong vòng tám trăm năm nhất định ngươi phải tìm được hết những thứ này, đặt ở phía dưới mười trượng chỗ trung tâm Lâm Hải Thành, cực Âm đảo Bồng Lai. Về sau nếu ngươi gặp được một nam nhân đeo mặt nạ, mặc kệ hắn có biết ngươi hay không, ngươi nhất định phải nói cho hắn nơi chôn những thứ này.”
 
“Sau đó, trong tám trăm năm này, ngươi phải tìm đủ năm viên Ngũ Hành linh châu, phân biệt đặt tại Bồng Lai đảo đại biểu cho năm phương hướng thành trì chon dưới mặt đất mười trượng. Chuyện này quyết không được cho người khác biết. Nhớ kỹ chưa?!”
 
“Rốt cuộc ngươi là ai?!” Mai Trường Quân ngẩng đầu hỏi, Tô Thanh Y vừa mở miệng nói: “Ta...”
 
Vừa mới thốt ra thì thời gian đếm ngược kết thúc.
 
Tần Tử Thực bắt lấy Tô Thanh Y, Tô Thanh Y giữ chặt Lận Quan Tài đang hôn mê, tất cả đều bị gió lớn cuốn vào trong đường hầm.
 
Mai Trường Quân ngơ ngác nhìn ba người đột nhiên biến mất trước mặt mình, một lúc sau, mới run rẩy lên tiếng: “Lận Quan Tài?”
 
Không có ai đáp lại nàng, dường như những người này trước giờ chưa từng xuất hiện.
 
Sau này, nàng tìm khắp tứ hải bát hoang, tìm kiếm những thứ Tô Thanh Y dặn, chôn dưới đất. Nhưng thời gian lâu như thế, đi qua rất nhiều nơi, nàng lại không tìm được người nào tên là Lận Quan Tài cả.
 
Nàng cũng từng cố gắng đi tìm bằng hữu cạnh hắn. Nhưng mà Thanh Hư của Thiên Kiếm tông cùng với Lưu Huy của Tinh Vân môn, đã mất tích từ lâu.
 
Mãi đến mấy trăm năm sau, có người phi thăng, mọi người từ tàn quyển hai vị tu sĩ này lưu lại thì cho rằng đây là Thanh Hư đạo quân và Lưu Huy đạo quân mất tích năm đó.
 
Mà người đầu tiên tìm đến động phủ của hai người, chính là Mai Trường Quân.
 
Lúc ấy nàng lật tung tất cả mọi thứ của hai vị tu sĩ đó để lại, đều không có thứ gì, đề cập tới người gọi là Lận Quan Tài.
 
Người nam nhân đeo mặt nạ bạch ngọc dường như là một giấc mộng của nàng, chưa từng xuất hiện, chưa từng đến.
 
Một trăm năm, hai trăm năm.
 
Nàng không thể nhịn được nữa, đi khắp nơi tìm đan dược làm người ta quên hết tất cả.
 
Ký ức trở nên mơ hồ, nhưng nàng vĩnh viễn luôn nhớ kỹ nàng yêu một người. Chỉ cần một cái tên vô ý xuất hiện, trong đầu nàng sẽ hiện lên nhiều chuyện, làm nàng đau đớn đến muốn nổi điên lên, thẳng đến một ngày, nàng say rượu ở trong rừng cây bị Thẩm Phi tìm được.
 
Nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Phi, chợt nhớ tới.
 
Hắn nói, hắn là một sợi tơ tình của Thẩm Phi.
 
Hắn nói, hắn là một bộ phận của Thẩm Phi, chỉ là trước giờ Thẩm Phi không biết thôi.
 
Vì thế Mai Trường Quân cười ầm lên, nàng kéo tay Thẩm Phi, vừa khóc vừa cười.
 
“Sư huynh đã đến... Ta đã tìm thật nhiều năm... Thật nhiều năm.”
 
Hắn sẽ không chết, hắn vẫn luôn ở đây. Mai Trường Quân nhìn chăm chú Thẩm Phi, nhưng Thẩm Phi lại rơi vào một loại tuyệt vọng không thể thoát ra được.
 
“Trường Quân,” hắn run rẩy lên tiếng hỏi: “Muội đang nhìn ai?”
 
“Ngươi mà, sư huynh,” Mai Trường Quân lôi tay của hắn, lấy tay của hắn áp lên mặt, dịu dàng nói: “Sư huynh, muội thích huynh.”
 
Thẩm Phi trầm mặc không nói.
 
Sau này nàng vẫn luôn ở bên hắn, trong chớp mắt, lại qua hai trăm năm nữa.
 
Hắn vẫn luôn không có cách nào đột phá, mà Mai Trường Quân mỗi ngày đều bên cạnh hắn, nhưng Thẩm Phi biết, Mai Trường Quân nhìn từ trước đến giờ đều không phải là hắn.
 
Mà Liên Lạc đột phá Đại Thừa, bởi vì tư chất có hạn, không có cách nào đột phá tiếp, vì thế nàng ta tìm đến Thẩm Phi làm một giao dịch.
 
“Ta có thể lập Tâm Ma chú, đợi sau khi ta Độ Kiếp kỳ sẽ thay ngươi báo thù. Mà ngươi giao thân xác của ngươi cho ta.”
 
Đêm hôm đó, Thẩm Phi uống rất nhiều rượu, hắn đi tìm Mai Trường Quân.
 
Hắn nắm tay của nàng, khóc nói: “Trường Quân, muội còn nhớ hay không, năm đó ở Vạn Khô cốc, ta hứa với muội, ta tuyệt đối sẽ không rời xa muội.”
 
“Nhớ.” Mai Trường Quân dịu dàng nói: “Sư huynh, rất nhiều chuyện, muội đều nhớ hết, chỉ có sư huynh quên rồi.”
 
“Nhưng không sao cả,” Nàng đưa tay lên xoa mặt của hắn, cúi đầu nhìn hắn, chân thành nói: “Cho dù là sư huynh nhớ, hay là không nhớ, sư huynh vẫn là sư huynh. Muội vẫn luôn yêu sư huynh.”
 
“Trường Quân, Trường Quân,” Thẩm Phi nắm chặt tay nàng, khóc nói: “Ta không phải là người kia! Muội nhìn ta đi, ta thật sự không phải mà... Trường Quân, ta không báo thù. Ta và muội cùng đi nhé... Sau này, muội quên người kia đi, hai chúng ta ở cùng một chỗ. Chúng ta đã từng hứa với đối phương, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau mà...”
 
“Sư huynh,” Mai Trường Quân nắm chặt lấy tay hắn, ôn hoà nói: “Từ lúc huynh cứu muội lên từ dưới Âm Hồn nhai, muội liền nghĩ bất kể có như thế nào đi nữa thì muội đều yêu huynh.”
 
Nghe lời nói này, Thẩm Phi ngẩn người. Một lúc sau, hắn đẩy nàng ra, tức giận hét lên: “Ta không phải là hắn! Ta không phải!”
 
“Mai Trường Quân...” Thẩm Phi run giọng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nếu như ngươi không thể yêu ta, vậy ngươi hãy đi tìm người kia đi. Ngươi... Coi như ta chết rồi. Rời khỏi đảo Bồng Lai, càng xa càng tốt.”
 
“Ta cảm thấy ghê tởm ngươi,” Hắn ngẩng đầu lên, cả người đều đang phát run: “Ghê tởm đến mức khi ta nhìn thấy ngươi thì đều cảm thấy muốn giết ngươi!”
 
Mai Trường Quân ngây người, Thẩm Phi nói xong, xoay người rời đi.
 
Hôm đó mưa rất to, làm mặt hắn đọng đầy nước ấm áp, hắn vừa cười to vừa đi qua một cái mộ hoang.
 
Sau đó hắn đột nhiên dừng bước, cảm giác ngôi mộ phần này hình như còn có sinh khí. Hắn đưa tay lên xoa tòa mộ hoang kia, cười nhẹ: “Ta không muốn lại tiếp nhận phần đau khổ này nữa. Sau này, ngươi thay ta yêu nàng đi--.”
 
“Nói cho nàng biết ta đã chết, có lẽ nàng sẽ đau khổ nhỉ? Vậy thì để cho nàng đi xa một chút là được rồi.”
 
Nói xong, hắn ngồi xuống, ngày ấy, hắn lầm bầm nói hết quá khứ của hắn ở trên ngôi mộ, sau đó chặt đứt sợi tơ tình kia. Tơ tình bay vào trong thân thể người thai phụ đã chết kia, không lâu sau đó, đứa bé bò ra từ trong thân thể của người mẹ.
 
Mà giờ phút này, trong lòng Thẩm Phi không có một chút rung động gì. Cùng đêm đó, hắn đi đến tìm Liên Lạc, tự nguyện đưa thân thể Thiên linh căn cho Liên Lạc đoạt xá.
 
Sau này, một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm.
 
Mai Trường Quân nhìn tu vi của sư huynh mình đột nhiên tăng mạnh, cuối cùng trở thành chủ nhân của Bồng Lai đảo. Nàng vẫn luôn giúp hắn giết người, vì hắn diệt Quỷ Thi môn, mở cửa Âm Dương. Nàng vẫn luôn tin tưởng, người nàng yêu, là sống trong thân thể của người nam nhân này.
 
Có một ngày hắn sẽ một lần nữa xuất hiện, hắn sẽ xin lỗi nàng, sau đó sẽ như trước kia lặng lẽ yêu nàng.
 
Sau này, nàng gặp một thanh niên bò ra từ trong mộ hoang, khuôn mặt hắn nhìn giống Thẩm Phi, cái gì hắn cũng không hiểu, hắn nói, ngươi đặt tên cho ta đi.
 
Nàng muốn nói cũng được, nhưng chuyện cũ lại kéo về, bảy trăm năm đi qua, nàng phát hiện, hoá ra là nàng đã quên khuôn mặt cùng với tên của người kia. Thời gian quá dài, chỉ có phần chấp nhất kia khắc nào trong xương cốt của nàng, vĩnh viễn không thể quên.
 
Vì thế nàng nói: “Chính ngươi chọn một cái tên đi.”
 
Người nọ cau mày, rất lâu sau, cuối cùng hắn nói: “Lận Quan Tài.”
 
--------------
Naughtycat: Có thể bạn thừa biết, một chương này nó dài 12k chữ mọi người ạ, mình beta mà chóng cả mặt huhu. Mỗi chương nó ngày một dài lê thê lê thê lê thê... Cầu an ủi huhu


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện