Edit: Trúc
 
Theo tiếng tụng kia truyền đến, sắc mặt Tô Thanh Liên đại biến, nàng ta dường như liên hệ với ai đó, ở phía sau Nhiễm Thù vội nói: “Là Nho Môn!”
“Nho Môn?” Nhiễm Thù nhíu mày: “Không phải bọn họ cũng không xuất thế à?”
“Không,” Tô Thanh Liên nhíu mày: “5000 năm trước, Thiên Đạo hàng kiếp, Nho Môn cũng từng xuất thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khác với năm đại môn phái Thiên Kiếm Tông, Tinh Vân Môn, Huyễn Âm Cung, Hợp Hoan Cung, Nhất Kiếm Môn sau này mới lớn mạnh, ba tông môn Nho Môn, Đạo Tông, Thiền Tông là môn phái dựa vào tín niệm nhân gian cung cấp nuôi dưỡng hình thành linh mạch. Càng là ở nhân gian hoạt động mạnh ở nhân gian, ở Tu Chân giới càng không cần xuất thế, đã có thể có được tài nguyên ông trời ưu ái của mình. Nho Môn ở nhân gian được các đời quân vương tôn sùng, sau khi chữ Hán ra đời càng trường thịnh không suy, cho nên ở tam tông bên trong Tu Chân giới thuộc về môn phái ngăn cách với thế nhân nhất.
Nhiễm Thù trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: “Nho Môn tới cũng không ngại, ta đã tgửi thư cho Đạo Tông Thiền tông.”
“Đạo Tông Thiền Tông... Sẽ quản việc này sao?” Tô Thanh Liên có chút do dự, Nhiễm Thù lạnh lùng cười: “Bây giờ không phải do bọn họ không giúp. Không lấy Nhiễm Diễm để hoàn thành Sơn Hà Tế, Tu Chân giới không chống nổi qua mười năm, ta muốn xem Đạo Tông Thiền tông có giúp việc này hay không?”
“Nhưng mà, chủ tử bên kia...” Tô Thanh Liên lộ ra vẻ do dự, Nhiễm Thù nhìn đám người chém giết, lạnh lùng nói: “Nếu hắn khăng khăng giúp Tô Thanh Y, vậy hắn không phải chủ tử của ngươi và ta. Không phải ngươi cũng chỉ vì giết Tô Thanh Y à?”
Nghe được lời này, Tô Thanh Liên lạnh mặt.
“Ngươi nói rất đúng,” Nàng ta nhìn trên người Tô Thanh Y lần lượt tuôn ra hoa quang, đánh bay đệ tử, sau đó chậm rãi nói: “Ta cũng chỉ là muốn giết Tô Thanh Y mà thôi.”
Vừa dứt lời, Tô Thanh Liên lập tức nhào tới, Tô Thanh Y thấy thân ảnh màu đen như con báo nhào tới, theo bản năng xoay người một cái, vội vàng lui ra ba trượng, sau khi thấy rõ là Tô Thanh Liên, rốt cuộc không nhịn được nói: “Vì sao ngươi còn sống?!”
“Vì sao?” Tô Thanh Liên cười cười, roi dài đầu rắn nhanh chóng đánh về phía Tô Thanh Y. Tô Thanh Y một bên dùng Vô Đạo cùng trận pháp chống đỡ đệ tử quanh người, một bên dùng kiếm chống đỡ roi dài của Tô Thanh Liên, nghe đối phương nói: “Đây không phải việc ngươi có thể quản.”
“Hệ thống!!” Tô Thanh Y có chút hỏng mất, ra sức gọi hệ thống: “Sao nàng ta còn sống?”
“Mẹ nó, ta cũng đang tra mà!” Hệ thống kích động nói: “Theo số liệu phân tích lúc trước ngươi đã giết nàng ta rồi mà.”
“Ta có một vấn đề,” Tô Thanh Y vừa đánh nhau cùng Tô Thanh Liên, vừa nói: “Quyển sách này, có phải cái bẫy hay không?”
“Đúng... Đúng không?” Hệ thống có chút nói lắp: “Chỉ còn mấy chương cuối cùng...”
“Tô Thanh Liên rốt cuộc là nhân vật gì?” Tô Thanh Y cau mày, hệ thống nói: “Thánh Nữ Ma tộc...”
“Nàng ta làm thế nào thành Thánh Nữ? Kỹ năng tất sát là gì?” Tô Thanh Y nhăn mày càng sâu. Tô Thanh Liên đánh hoàn toàn là dùng kỹ năng Ma tộc, hiện tại những người này đột nhiên nhảy ra một người huyết thống với nàng cũng không kỳ quái tẹo nào. Nàng chỉ tò mò là Tô Thanh Liên đều bị bóp nát nguyên thần, rốt cuộc làm thế nào sống lại?
Hệ thống như sắp khóc: “Không thấy nói! Trong sách, Mạc Vân từ chỗ Tần Tử Thực biết là nàng ta giết Tô Thanh Y, lập tức bỏ nàng ta. Sau đó nàng ta bị Tạ Hàn Đàm nhặt được, từ đây thề muốn tiêu diệt Thiên Kiếm Tông giết Mạc Vân cùng Tần Tử Thực, sau đó lại một đường đột phá, rất nghịch thiên trưởng thành...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng ta sẽ chết ư?” Tô Thanh Y nhìn động tác của Tô Thanh Liên càng lúc càng nhanh, đồng thời quan sát Nhiễm Thù.
“Nàng ta sớm đáng chết!” Hệ thống hô to, Tô Thanh Y biết hệ thống này thật vô dụng.
Nhiễm Thù vẫn luôn bất động, dường như nàng ta hoàn toàn không có ý ra tay, chỉ lẳng lặng chú ý Tô Thanh Liên cùng Tô Thanh Y. Tô Thanh Y biết nàng ta đang chờ đợi một cơ hội một kích thành công.
Nàng âm thầm đề phòng Nhiễm Thù, Tô Thanh Liên nhìn ra ý đồ của nàng, lập tức nói với Nhiễm Thù: “Nhiễm Thù, ngươi chờ cái gì, hai chúng ta cùng nhau lên!”

Nhiễm Thù nhàn nhạt liếc Tô Thanh Liên một cái, dường như không định theo lời mời của nàng ta. Tô Thanh Y cố ý lộ ra vẻ thả lỏng, cũng chính một khắc kia, Nhiễm Thù động!
Một trận pháp đột nhiên xuất hiện ở dưới chân Tô Thanh Y, có thể thấy được chuẩn bị đã lâu. Cũng may Tô Thanh Y cũng sớm đã chuẩn bị, trong tay một pháp khác trận lập tức đập xuống! Nhiễm Thù cũng chính vào lúc đó đột nhiên vọt vào chiến cuộc!
Tô Thanh Y đồng thời đối phó với hai tu sĩ cấp cao cùng vô số đệ tử bình thường, tuy là cao hơn một đại cảnh giới, cũng không khỏi có chút cố hết sức, nỗ lực đánh một lát, mặt đất bắt đầu run rẩy!
Tô Thanh Y quay đầu lại, thấy nước Linh Đàm bắt đầu quay cuống, Tần Tử Thực chữa trị thức hải sắp hoàn thành!
Ngưng Hoa vừa thấy thế này, ban đầu còn nhường Hiên Hoa, bây giờ bắt đầu không muốn sống nhào về phía Tần Tử Thực, Hiên Hoa bị nàng ta đánh bay, dùng kiếm cắt đứt bàn tay của mình, nhỏ máu lên phía trên kết giới, quanh thân nàng ta bùng lên ánh sáng, chém một kiếm lên kết giới! hốc mắt Tô Thanh Y muốn nứt ra, gào to, bất chấp tất cả nhào về phía nam nhân ở trung tâm Linh Đàm.
Roi dài của Tô Thanh Liên, trận pháp của Nhiễm Thù đồng thời đánh lên người Tô Thanh Y, lực đạo thật lớn đánh nàng về phía Tần Tử Thực, nàng ôm chặt Tần Tử Thực, cảm giác kiếm khí của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ xông thẳng đến, nhưng mà cũng chính vào lúc này một ánh sáng khác đột nhiên vọt đến, bảo vệ hai người Tô Tần ở trong vòng sáng. Theo sau đó chỉ nghe một tiếng phượng ngâm, phía trên không trung trống rỗng xuất hiện một trận pháp truyền tống, một đám tu sĩ áo trắng tay cầm quạt xếp nháy mắt xoay người đứng ở trước Tô Thanh Y, thân hình vừa chuyển, quạt xếp trong tay “Xoạch” một cái mở ra, lập tức tạo thành một bức tường ánh sáng, ngăn những đệ tử từ dưới Thánh sơn xông lên ở ngoài bức tường ánh sáng.
Tô Thanh Y ôm Tần Tử Thực còn nhắm chặt mắt, có chút mờ mịt ngẩng đầu, nàng lập tức thấy một đám tu sĩ mặc áo bào trắng trong tay quạt xếp tung bay, mang theo từng đạo ánh sáng bắn về đám người.
Những ánh sáng này đều mang theo sắc vàng thánh khiết, ôn hòa nho nhã.
Tô Thanh Y theo bản năng nhìn về phía sau, lập tức thấy ở sau đám cỏ dại, có một nam tử tuấn mỹ thân khoác áo choàng, trên vai đứng một con phượng hoàng trong tay đóng mở quạt xếp, mặt lạnh nhạt nhìn Ngưng Hoa.
“Nho Môn?”
“Là Nho Môn!”
Trong đám người có vài người nhận ra ký hiệu của Nho Môn, đại phái vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết này, lại chưa từng biến mất trong miệng các môn phái khác.
Đám đệ tử Nho Môn kết thành đại trận, một nhóm khác nhảy ra ngoài, một tay cầm quạt, một tay chắp ở sau người, lạnh nhạt lên tiếng: “Nho Môn đệ tử hộ đạo, nếu dám tiến lên, giết chết không tha!”
Các đệ tử nhất thời không có động tác, sôi nổi nhìn về phía Nhiễm Thù, sắc mặt Nhiễm Thù đổi lại đổi, Hoa Tưởng Dung đứng ở bên cạnh nàng ta lạnh lùng cười, giận dữ nói: “Hợp Hoan Cung của ta cũng là đại phái, chẳng lẽ lại sợ Nho Môn ngươi à?! Lên!”
Vừa dứt lời, Nhiễm Thù đã xuống quyết định, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu không thể bắt sống Nhiễm Diễm hiến tế, sau này sẽ không còn cơ hội. Báo cho các môn phái khác tiếp viện, hôm nay đừng nói là Nho Môn tới, cho dù là Thần tộc tới, cũng không ngăn được ta!”
Nói xong Hoa Tưởng Dung lại lần nữa ra lệnh, đệ tử Hợp Hoan Cung lập tức vọt lên, sắc mặt đệ tử Nho Môn không đổi, như hạc nhào vào đám người, cây quạt nhỏ trong tay như đao, xẹt qua ánh sáng duyên dáng, một người chiến mười người, chém giết đệ tử Hợp Hoan Cung.
Tô Thanh Y ngâm ở trong Linh Đàm, miệng vết thương trên người nháy mắt khép lại, nàng không dám chiếm dụng tài nguyên Linh Đàm, vội vàng nhảy từ Linh Đàm ra, thấy Nhiễm Thù đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nói: “Ta đã sớm nói nếu gặp lại ngươi không chết không ngừng.”
Trong tay Nhiễm Thù vừa chuyển, hóa thành lợi trảo, một pháp trận xuất hiện ở dưới chân nàng ta, nàng ta lạnh lùng nói: “Vậy tới đi.”
Tô Thanh Y không nói hai lời, trực tiếp lao ra ngoài trận pháp Nho Môn, trọng kiếm đánh thẳng về phía Nhiễm Thù, Nhiễm Thù hét lớn một tiếng với Tô Thanh Liên: “Ta chính mình tới!” Sau đó nhào về phía Tô Thanh Y!
Lợi trảo cùng trọng kiếm hung hăng va chạm vào nhau, trận pháp của hai người hung hăng va chạm, tầm mắt giống như lưỡi dao tàn nhẫn bổ về phía đối phương, Nhiễm Thù lạnh nhạt nói: “Ta chờ đợi ngày này, đợi rất nhiều năm rồi.”
“Ta vẫn luôn muốn biết,” Lợi trảo của nàng ta mang theo ma khí dày đặc, từng trảo hung hăng chụp vào Tô Thanh Y, Tô Thanh Y thu trọng kiếm, đổi thành Tư Tần, va chạm cùng lợi trảo, mỗi một lần đều dùng tới mười thành lực đạo, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn. Đối phương cũng lấy ra khí thế không chết không ngừng, cắn răng nói: “Giữa ngươi và ta, rốt cuộc ai mạnh?”
Trận pháp va chạm với nhau, tuôn ra ánh sáng cực lớn, đệ tử cấp thấp lập tức nhảy xa ra, giành cho hai người một khoảng chiến trường.
Vào lúc Tô Thanh Y cùng Nhiễm Thù đánh nhau, bên cạnh Linh Đàm, Ngưng Hoa gắt gao nhìn chằm chằm nam tử áo đen vừa mới xuất hiện này.
Người nam nhân này mạnh, rất mạnh.
Tu vi Độ Kiếp kỳ lại hoàn toàn khác với Hiên Hoa, hắn lẳng lặng nhìn nàng ta, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngưng Hoa, ở trong tâm ma kiếp sống có tốt không?”
Trong đầu Ngưng Hoa đột nhiên có gì đó hiện lên, nàng ta nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Người đối diện hơi hơi cong khóe miệng, quay đầu nói với tiểu phượng hoàng chỉ lớn bằng quả táo ở trên vai: “Nàng ta ngốc rồi, vui vẻ không?”
“Chiếp.” Tiểu phượng hoàng phát ra tiếng bất mãn, nam nhân thở dài. Hiên Hoa nhìn khuôn mặt nam nhân cùng tiểu phượng hoàng bên cạnh kia, đỏ mắt nói: “Nàng... Nàng...”
“Dưỡng phượng hồn hơn một ngàn năm,” Tần Thư Văn cười cười, nụ cười có chút chua xót: “Rốt cuộc mới lớn được như vậy. Thần tộc các ngươi thật sự khó nuôi mà...”
“Chiếp chiếp.” Tiểu phượng hoàng mổ mổ lỗ tai Tần Thư Văn, Tần Thư Văn có chút buồn rầu nói: “Được rồi, được rồi, không nói nàng.”
“Ngươi là ai?” Ngưng Hoa chen ngang bọn họ, nâng kiếm lên run rẩy nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Ta?” Tần Thư Văn nhìn về phía nàng ta, lạnh lùng nói: “Đại khái coi như kẻ thù của ngươi. Ngươi làm hại thê tử của ta bị đào nguyên đan, rút phượng tủy, còn kém chút hồn phi phách tán, ép cho ta thiếu chút nữa tự bạo nguyên thần, ngươi cảm thấy, ta là ai?”
“Nhưng mà,” Tần Thư Văn cười trào phúng: “Có lẽ ngươi cũng không nhớ rõ đâu. Tâm ma chưa qua, thần trí thiếu hụt, ở ảo cảnh của mình sống một ngàn năm, Ngưng Hoa, sống có tốt không?”
“Ảo cảnh?” Ngưng Hoa ngơ ngác mở miệng, rống đó hét lên giận dữ: “Không, không có khả năng! Ta đã phi thăng, ta đã bước lên đăng tiên lộ, ta...”
Đang nói, có ký ức vọt vào, Ngưng Hoa cảm thấy đau đầu, nàng ta giơ tay ôm lấy đầu, có chút khó khăn nói: “Ta đã cầu được trường sinh đại đạo, ta...”
“Trường sinh đại đạo?” Tần Thư Văn cười lạnh một tiếng: “Ngại quá, cả đời này, có lẽ ngươi đều cầu không được. Không phải mỗi một loại Đạo đều có thể phi thăng thành tiên, có lẽ sư phụ ngươi cũng không nói với ngươi.”
“Sư phụ ta đã phi thăng!” Ngưng Hoa đột nhiên ngẩng đầu: “Sư phụ sẽ không gạt ta, không có khả năng gạt ta!”
“Sư phụ ngươi?” Tần Thư Văn nâng tay lên, quạt giấy ở không trung vẽ một vòng tròn, trong hình ảnh hiện ra cảnh tượng một nữ tử tự vẫn, Ngưng Hoa đột nhiên mở to mắt, nghe thấy Tần Thư Văn nói: “Sau đăng tiên lộ là tiến vào tâm ma cảnh, sư phụ ngươi chưa từng ra khỏi được tâm ma cảnh, sớm đã tự vẫn chết rồi.”
“Không có khả năng...” Ngưng Hoa lắc đầu, run rẩy nói: “Không có khả năng...”
Nhưng mà rất nhiều ký ức dũng mãnh tràn vào, mất đi, nhớ rõ, dường như đều đang tỏ rõ tính chân thật trong lời nói của người trước mặt này.
Nàng ta bước lên đăng tiên lộ, nhưng mà, nàng ta chưa thành tiên.
Nếu nàng ta thành tiên, sao bây giờ nàng ta vẫn còn ở chỗ này?
Nếu nàng ta thành tiên, sao nàng ta lại si ngốc cuồng dại nhiều năm như vậy?
“Nếu thượng giới đến hạ giới dễ dàng như vậy,” Tần Thư Văn cười lạnh: “Ngươi cho rằng, hai tộc rồng phượng còn sẽ kệ các ngươi chà đạp hậu duệ của bọn họ như vậy à?! Chỉ bằng ngươi, còn tưởng rằng chính mình có thể vi phạm quy tắc Thiên Đạo hạ giới?”
“Không... Không phải...” Ngưng Hoa run rẩy, nhưng mà ký ức lại bừng lên toàn bộ. Nàng ta cảm giác tu vi của mình dường như đang biến mất từng chút một, nàng ta thét lên chói tai: “Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng!”
Nói xong, nàng ta rút kiếm bổ về phía Tần Tử Thực, giận dữ hét: “Các ngươi gạt ta, các ngươi nhất định muốn gạt ta không giết hắn!”
Tần Tử Thực ngồi ở bên trong Linh Đàm, trên người tản ra ánh sáng nhạt, Tần Thư Văn mở quạt xếp trong tay ra, hắn nhỏ giọng niệm chú, chú ngữ xuất hiện ở phía trên quạt xếp trắng tinh, rồi sau đó hóa thành từng đạo ánh sáng bay về phía Ngưng Hoa.
Ngưng Hoa vừa đón đỡ những ánh sáng này, vừa liều mạng chém về phía Tần Tử Thực, dù ánh sáng cắt qua thân thể của nàng ta, nàng ta vẫn mặc kệ tất cả đánh tới, mãi đến khi một thanh kiếm, đột nhiên đâm qua thân thể của nàng ta.
Nàng ta giơ kiếm ngưng ở không trung, chậm rãi cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong thân thể kia.
Thanh kiếm này nàng ta nhận ra, hơn hai ngàn năm trước, nàng tự tay chế tạo.
Khi đó, nàng ta còn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nàng ta nuôi một đứa bé, đứa bé kia nói với nàng ta, hắn muốn một thanh kiếm.

Vì thế nàng ta đi khắp nơi tìm huyền thiết, dùng tay nghề chẳng ra gì, từng búa từng búa gõ ra thanh kiếm này.
Thanh kiếm này đúc thật tốt.
Hơn hai ngàn năm qua đi, nó vẫn giống như đúc với lúc ban đầu.
Năm tháng trôi đi, lòng người thay đổi, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, thế sự xoay vần.
Nhưng mà thanh kiếm này lại giống như một loại chấp niệm, trước sau vẫn duy trì dáng vẻ năm đó, không thấy thay đổi chút nào.
Tất cả ký ức bừng lên, cuối cùng nàng ta đã nhớ lại toàn bộ.
Nàng ta mượn tay hắn giết Tần Phượng, nàng ta đưa hắn đi Bạch Trạch Cốc, nàng ta để hắn giết người, nàng ta cùng hắn thành hôn.
Tốt xấu, tất cả cuồn cuộn mà đến.
Làm một kiếm tu là không thể buông kiếm của mình. Nhưng mà khi nàng ta chậm rãi quay đầu lại, thấy khuôn mặt người phía sau cầm kiếm bình tĩnh, nàng ta đột nhiên cảm thấy, kiếm trong tay quá nặng.
“Hiên Hoa...”
Nàng ta nỉ non gọi.
Hiên Hoa rút kiếm ra, đột nhiên lại thọc vào, Ngưng Hoa còn chưa phản ứng lại, Hiên Hoa lại rút kiếm rồi lại đâm, bụng nàng ta đã bị đâm đến hỗn độn, Hiên Hoa chậm rãi chảy nước mắt.
Bên người là tiếng niệm chú của Tần Thư Văn, cây quạt nhỏ của hắn nhẹ phất, chú ngữ từ cây quạt bay ra dường như mang theo lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Vô số ký ức xoẹt qua giữa hai người, tay Hiên Hoa chậm rãi run rẩy, Ngưng Hoa không nhịn được mỉm cười, nàng ta xoay người sang chỗ khác, run rẩy đưa tay, vỗ khuôn mặt hắn.
Hiên Hoa ngơ ngác nhìn nàng ta, trên mặt là máu cùng nước mắt hòa lẫn.
“Hiên Hoa...” Nàng ta khàn khàn nói: “Ta cho rằng, chấp niệm của ta cũng đã đủ chấp nhất.”
“Ta cho rằng, ta có thể khắc chế.”
Nhưng mà đều là lừa mình dối người.
Một lần tâm ma kiếp, là hủy sạch không còn gì.
Tâm ma kiếp một ngàn năm, nàng ta nhìn thấy năm tháng sau khi phi thăng, khăng khăng chém sạch ái, chém sạch tình, như vậy phi thăng, cuối cùng lại có cái gì? Chẳng qua là cho bản thân một cái gông xiềng cùng nhà giam vô hình, một lần tịch mịch cùng tuyệt vọng chẳng có điểm cuối.
Nàng ta cho rằng mình không thèm để ý hắn, cho rằng mình chưa từng động tâm, nhưng mà trong ngàn năm kia lại hiểu ra, thật ra trái tim nàng ta đã sớm giao cho người này.
Nàng ta từ tâm ma kiếp đi ra, điên điên khùng khùng, người kia ở tâm ma kiếp, thành chấp niệm của nàng ta. Nàng ta chỉ nhớ rõ hắn tốt, chỉ nhớ rõ bọn họ có những năm tháng tốt đẹp. Nàng ta lại cố tình quên đi tất cả những gì mình làm, là vì không thể đối mặt với chân tướng tàn nhẫn.
Nhưng mà việc đã làm sẽ không hủy diệt, chịu vết thương sẽ không biến mất. Vào lúc cuối cùng nàng ta làm một người bình thường, nàng ta mới hiểu được, tất cả những gì mình đã làm, đều là tội ác như thế nào.
Nàng ta nhìn thanh niên trước mặt, nhớ lại hơn hai ngàn năm trước, năm đó hắn khó khăn lắm mới Trúc Cơ.
Một năm đó hắn đứng ở dưới cây hoa đào, phía sau đeo thanh kiếm nàng ta đúc cho hắn, chờ ở trước động phủ nàng ta. Nàng ta bế quan đi ra thấy hắn dựa vào dưới cây hoa đào, chậm rãi mở đôi mắt ra.
Đôi mắt kia thật là đẹp, như sông núi trải dài năm tháng, làm nội tâm không một gợn sóng của nàng ta chợt nhảy lên.
Đó là lần đầu tiên nàng ta ý thức được, đứa nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau nàng ta, đã trưởng thành nam nhân anh tuấn xuất sắc như vậy.
Khi đó trong mắt hắn trong vắt, tất cả đều là dịu dàng vui mừng, hắn không biết thế sự, không hiểu phàm trần. Khi đó trong lòng nàng ta cũng chưa từng có nhiều tạp niệm như vậy, nàng ta nhìn hắn, cũng chỉ nghĩ hy vọng cả đời này hắn đều có thể có một đôi mắt như vậy.
Hy vọng cả đời hắn đều không lớn lên. Cầm trường kiếm, đi trên đường, trừ ma vệ đạo, tâm như gương sáng, không nhiễm hạt bụi nhỏ.
Nhưng mà thời gian qua đi, thật ra nàng ta đã sớm quên đi mong muốn ban đầu của mình.
Nàng ta ôm dịu dàng và thiện ý tiễn hắn đi, hy vọng hắn đi tìm hiểu thế tục này. Nhưng mà 400 năm kia, nàng ta theo đuổi công danh lợi lộc, muốn nổi danh, sớm đã rơi vào hồng trần.
Khi đó, nàng ta đã mất đạo tâm của mình.
Nàng ta dùng lời sư phụ nói lừa bản thân, nàng ta biết đạo tâm của mình đã hủy, lại trước sau không muốn thừa nhận, chấp nhất đi phi thăng, chấp nhất đi khai tông lập phái.
Nàng thấy hắn sáng trong như minh nguyệt, càng thêm hiểu rõ bản thân hèn mọn. Vì thế có tạp niệm, coi tạp niệm trở thành chấp nhất, chung quy đi đến cuối cùng, đọa Đạo nhập Ma.
Nàng ta đâu phải hủy hoại bản thân ở tâm ma kiếp?
Thật lâu từ trước đó, khi nàng ta vì bảo vệ vị trí Chưởng môn mà coi hắn như linh thú, khi nàng ta cùng Chưởng môn các phái cùng nhau lấy nguyên đan phượng tủy của phượng hoàng cùng ăn để tăng tu vi, khi nàng ta không từ thủ đoạn giữ gìn thanh danh, khi nàng ta cùng các môn phái khác vì nhanh chóng tăng tu vi mà bắt giết yêu tu khắp nơi, nàng ta sớm đã đọa Đạo nhập Ma.
Nếu chấp niệm là Đạo, vậy không phải mỗi một loại Đạo đều đáng giá để Thiên Đạo chiếu cố, cho trường sinh.
Nhưng mà nàng ta hiểu ra quá muộn, hoặc là nói nàng ta vẫn luôn hiểu, chỉ là không dám đối mặt.
Trong mắt thanh niên trước mặt tĩnh mịch, mang theo quyết tuyệt đồng quy vu tận. Nàng ta run rẩy, khàn khàn nói: “Hiên Hoa, thật xin lỗi...”
Đáp lại nàng ta, lại là một kiếm.
“Ta hận ngươi.” Hắn đau đớn nói: “Ta cũng hận chính mình.”
“Thật xin lỗi,” Ngưng Hoa chậm rãi bật cười, nắm lấy kiếm của hắn, một kiếm chém vào trên vai chính mình, gian nan nói: “Ngươi đừng hận chính mình, là ta, thật xin lỗi ngươi.”
Nói xong, nàng ta run rẩy, quỳ xuống.
Tu vi của nàng ta dần dần tan đi, đạo tâm đã hủy, tâm ma đã qua, nàng ta cũng sẽ chậm rãi trở về lúc ban đầu, hóa thành phàm nhân.
Hiên Hoa nhìn người quỳ gối trước mặt, vươn tay đặt ở xương sống lưng của mình, ngón tay nàng ta đột nhiên cắm vào, nàng ta dùng chút linh lực còn lại cố gắng tách long cốt đã dung nhập vào xương mình ra, từng chút từng chút rút ra.
Cái đó quả thật quá đau đớn, nhưng mà nàng ta lại cảm thấy vui vẻ. Nàng ta từng chút rút xương ra, trên lưng bị xé rách đến máu tươi đầm đìa. Nhưng mà trên mặt nàng ta lại là sự bình tĩnh, sau khi rút toàn bộ long cốt ra, nàng ta run rẩy đưa cho Hiên Hoa, khàn khàn nói: “Đây là, ta thiếu ngươi.”
Hiên Hoa nhìn long cốt trong tay nàng ta, một lát sau, hắn vươn tay ra cầm long cốt dính máu kia.
Long cốt tỏa ra ánh sáng, từ lòng bàn tay hắn đi vào, từng chút về thân thể của mình. Hiên Hoa mặt không biểu tình, nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt trước mặt, trong mắt là đen tối không hòa tan được, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi thiếu ta, cho dù ngươi chết cũng còn không hết.”
Ngưng Hoa cười khổ, nàng ta nói: “Ta biết.”
“Ngươi cho ta, vốn là cũng đủ nhiều,” Nhớ lại năm đó hắn còn nhỏ tuổi đứng ở bên người mình, kéo tay áo nàng ta, nội tâm nàng ta một mảnh an bình, lần đầu thản nhiên như vậy, chậm rãi nói: “Mà ta lại còn ép ngươi, đưa hết tất cả cho ta.”
“Là ta sai.” Nàng ta run rẩy nói, nhặt kiếm của hắn lên, nhớ lại lời hắn nói trước khi phi thăng.
Hắn nói, ta nguyền rủa ngươi, cả đời yêu mà không được, cầu mà không thể, thiên đao vạn quả, vĩnh viễn không siêu sinh!

Đây là nguyện vọng của hắn.
Cả đời nàng ta đều khinh hắn nhục hắn, chưa bao giờ cho hắn cái gì. Đây là nhiều năm như vậy, duy nhất một lần hắn nói nguyện vọng với nàng ta, vì thế nàng ta sẽ thỏa mãn hắn.
Nàng ta dùng kiếm của hắn cắt từng miếng thịt trên người mình, từng miếng thịt rơi xuống dưới, giống như là ký ức dài dòng như vậy của nàng ta.
Nàng ta khàn khàn chứa mỉm cười, chậm rãi mở miệng: “Ta nhặt được ngươi năm ấy, ngươi mới năm tuổi, cực kỳ ngoan ngoãn. Khi đó ta rất thích ngươi, cảm thấy trên đời này, sao lại có đứa nhỏ đáng yêu như vậy.”
“Ngươi từ nhỏ ngoan ngoãn, cái gì đều không cần, duy nhất cùng ta nói chính là hâm mộ đạo đồng của Tử Dương đạo quân có một châu chấu cỏ. Thật ra ta không biết tết châu chấu, cố ý tìm một lão nông học, chỉ muốn dỗ cho ngươi vui vẻ.”
“Năm ngươi 21 tuổi Trúc Cơ, ta xuất quan gặp ngươi, khi đó, ta cảm thấy ngươi thật là cực kỳ anh tuấn. Ta nghĩ trên đời này không còn có người nào có thể anh tuấn hơn ngươi.”
“Năm ngươi 25 tuổi, ta mang ngươi dạo tuyết, tuyết rơi đầy trên tóc ta và ngươi, khi đó, lòng ta đã muốn đi với ngươi đến bạc đầu. Nhưng khi ta ý thức được điều này, ta sợ, ta sợ ngươi huỷ hoại đạo của ta, ta sợ ngươi rối loạn tâm ta. Cho nên ta đưa ngươi đi... Ta đưa ngươi rời đi.”
“Ta sợ ngươi, lại yêu ngươi.” Nàng ta si ngốc cười rộ lên, từng kiếm từng kiếm cắt bỏ máu thịt của chính mình. Hiên Hoa lẳng lặng nghe, khuôn mặt bình tĩnh, hai ngàn năm qua đi, chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt.
Ông ta nhìn máu thịt của nàng ta rơi xuống, cảm thấy rơi xuống không phải máu thịt của nàng ta, mà là hai ngàn một trăm năm này.
Nàng ta kể ra quá khứ, hắn đều nhớ rõ. Nàng ta tốt, nàng ta xấu, nàng ta là toàn bộ hai ngàn một trăm năm của ông ta, cho dù là hận, cũng điền vào cuộc đời của ông ta.
Nàng ta chém đi một khối máu thịt cuối cùng, lộ ra xương cốt cùng nội tạng máu chảy đầm đìa. Nàng ta ngửa đầu nhìn hắn, duỗi tay nắm lấy trái tim mình.
Chỉ kém một bước cuối cùng, nàng ta sẽ đi đến cuối cùng.
Nàng ta nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt ôn hòa. Giống như tu sĩ Trúc Cơ hai ngàn một trăm năm trước kia. Khi đó nàng ta không phải người đứng đầu kiếm đạo, nàng ta không khai tông lập phái, nàng ta không phải lão tổ đại năng sống ở trong truyền thuyết.
Nàng ta tên Ngưng Hoa, chỉ là một tu sĩ rất bình thường trong số đông đảo tu sĩ.
Hắn thích nàng ta như vậy, hắn thích chính là một Ngưng Hoa bình thường như vậy.
“Hiên Hoa,” Nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười: “Hai ngàn một trăm năm, ngươi còn gọi Hiên Hoa, còn giữ thanh kiếm này, làm gì đây?”
“Bởi vì,” Hiên Hoa khàn khàn mở miệng: “Ta thích ngươi của khi đó.”
“Bây giờ thì sao?”
“Rất nhiều năm trước,” Hiên Hoa nâng tay lên, chỉ vào ngực mình, chậm rãi nói: “Ta đã ở chỗ này, lập mộ bia vì Ngưng Hoa. Nàng ở lòng ta, đã chết đi rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi.”
Ngưng Hoa không nói gì, nàng ta ngơ ngác nhìn hắn. Sau một hồi, nàng ta cười nhẹ thành tiếng, nhắm mắt lại.
Nước mắt từ trong mắt nàng ta chảy xuống, nàng ta có chút muốn khóc, nhưng mà nàng ta đã lâu lắm rồi không biết khóc nữa.
Nàng ta nghĩ đến hình ảnh một thiếu nữ bình thường gào khóc, nhưng mà hơi hơi há miệng lại phát hiện, trước sau không thể khóc được.
Vì thế rốt cuộc nàng ta hiểu ra, có vài đồ vật đã mất đi, là không có cách nào quay đầu lại nữa.
Tựa như có vài người rời đi, là không có cách nào giữ lại.
Nàng ta thở dài: “Hiên Hoa...”
Cũng chính trong nháy mắt này, bàn tay nàng ta nắm lấy trái tim đột nhiên dùng sức, trái tim nháy mắt vỡ vụn, thân thể của nàng ta chậm rãi nứt thành mảnh nhỏ, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn thanh niên trước mặt rưng rưng mà đứng, khàn khàn nói: “Hiên Hoa à...”
Gió cuốn nàng ta thành từng mảnh nhỏ tan đi, mang tiếng thở dài nỉ non của nàng ta.
Nàng dường như có rất nhiều lời muốn nói, lại không thể tiếp tục. Hiên Hoa nhìn mảnh nhỏ tiêu tan ở trong gió, nhìn máu thịt trên mặt đất cười to thành tiếng.
Ông ta lảo đảo đi đến chỗ nàng ta quỳ, nhìn máu thịt đầy đất kia, cười lớn nắm lấy máu thịt, từng miếng từng miếng cắn xé nuốt xuống.
Ông ta vừa cười vừa rơi lệ, máu tươi trộn nước mắt từ khóe miệng ông ta chảy xuống, ông ta lại hồn nhiên không thèm để ý.
Hai ngàn một trăm năm, tình cảm này, cho dù là yêu hay là hận, cho dù là tuyệt vọng hoặc là vui mừng, đều kết thúc rồi.
Người nọ dùng phương thức quyết tuyệt mà thật đáng buồn như vậy, rốt cuộc để ông ta giải thoát.
Ông ta không hận, ông ta không đau khổ, ông ta được giải thoát rồi.
Nhưng thói quen đã quá lâu rồii, làm ông ta không thể thong dong rời đi, ông ta cắn xé máu thịt của nàng ta, nhớ lại nàng ta từ trước đến giờ.
Ông ta không nhớ nổi nàng xấu xa, chỉ nhớ rõ những năm đó, nàng ta cùng ông ta một chỗ.
Máu thịt của nàng ta bị cắn nuốt sạch sẽ, trên đời này rốt cuộc đã không có dấu vết của nàng ta. Hiên Hoa ngơ ngác quỳ trên mặt đất, thấy trong quần áo của nàng có gì đó.
Ông ta run rẩy kéo quần áo ra.
Trên mặt cỏ, một con châu chấu cỏ nhiễm máu lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Con châu chấu kia hơi ngả màu vàng, dường như đã rất lâu, rất lâu rồi.
Hiên Hoa run rẩy đưa tay nâng châu chấu lên, gắt gao ấn ở ngực, khóc thét thành tiếng.
 
Lời edit: Ở đây, mình giải thích một chút về xưng hô. Hiên Hoa là lão tổ của nam nữ chính, để hắn thì nghe không ổn nên mình để xưng là ông ta. Còn trong lời của Ngưng Hoa thì Hiên Hoa chỉ là người ngang hàng nên mình giữ nguyên là hắn. Cha của Tần Tử Thực cũng vậy nha, trong lời của nam nữ chính sẽ là ông ấy, còn với người ngang hàng vẫn để hắn. Hơi loạn xíu mong các bạn thông cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện