Sau nửa canh giờ, bốn người tới dãy núi Ngọc sơn, dãy núi Ngọc sơn mênh mông, căn bản không nhìn thấy phần cuối.

Sau khi bốn người Diệp Huyền tiến vào dãy núi mịt mờ, Bạch Trạch đột nhiên nhíu lại lông mày:

- Có chút không đúng!

Bốn người ngừng lại.

Bạch Trạch nằm rạp trên mặt đất, hắn khẽ hít hà mặt đất, một lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía ba người Diệp Huyền:

- Có khí tức nhân loại, không chỉ một!

Không chỉ một!

Mặc Vân Khởi đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên đi về phía nơi xa:

- Không sợ, ta phụ trách giết người, các ngươi phụ trách chôn là được!

Nói xong, hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt ba người Mặc Vân Khởi đại biến, Mặc Vân Khởi vội vàng xông ra ngoài:

- Diệp thổ phỉ, ngươi bình tĩnh một chút a...

Tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, mà phía sau hắn, là ba người Mặc Vân Khởi theo sát đằng sau.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, hắn vừa dừng lại, Mặc Vân Khởi lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, Mặc Vân Khởi đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền chỉ chỉ mặt đất cách đó không xa, Mặc Vân Khởi nhìn về phía mặt đất, lá cây đầy đất, không còn gì khác.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên khẽ giơ chân phải đá một cước, một tảng đá bay vào trong mảnh đất trước mặt không xa.

Oanh!

Toàn bộ mặt đất đột nhiên sụp đổ, cùng lúc đó, vô số mũi tên từ trong lòng đất đột nhiên bắn thẳng lên trời.

Trong nháy mắt, có khoảng hơn trăm mũi tên, mà trên đỉnh mỗi một mũi tên, đều có bôi chất lỏng màu xanh biếc, hiển nhiên là kịch độc!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Mặc Vân Khởi đại biến.

Nếu vừa rồi bọn hắn đi qua, tuyệt đối sẽ bị bắn thành con nhím!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhẹ nhàng điểm mũi chân một cái, cả người hắn bay thẳng ra bên phải, mà ở phía sau mấy cây đại thụ bên này, Diệp Huyền thấy được ba tên nam tử!

Ba người này vừa nhìn thấy Diệp Huyền, vẻ mặt lập tức đại biến, ba người liếc mắt nhìn nhau, đang muốn xuất thủ, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc...

Xuy xuy xuy!

Ba đầu người lập tức bay ra ngoài!

Diệp Huyền điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, cả người bay ra ngoài, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, hắn tới trước một cây đại thụ, hắn nhìn thoáng qua vị trí giữa đại thụ, nơi đó, có một dấu chân nho nhỏ.

Yên lặng một chớp mắt.

Ông!

Một thanh kiếm phóng lên tận trời, thế nhưng rất nhanh, Linh Tú kiếm đã trở về trong tay hắn.

Thế nhưng dưới chân hắn, lại thêm một đầu người đẫm máu!

Diệp Huyền đột nhiên đạp một cước lên trên đầu người kia, đầu ầm ầm vỡ vụn.

- Lợi hại!

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ cách đó không xa.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, ngoài xa vài chục trượng trước mặt hắn, một tên nam tử tóc dài đứng đấy, tướng mạo của nam tử có chút xấu xí, đặc biệt là miệng, còn thiếu một góc, mà con mắt cũng nhỏ hẹp như mắt chuột, cả người thoạt nhìn rất hèn mọn xấu xí.

Nam tử nhếch miệng cười một tiếng:

- Không hổ là người có giá trị treo thưởng lớn như thế, quả thật là có tài, có điều... Bây giờ mới là bắt đầu. Nghe nói muội muội của ngươi đã bị bỏ vào trong bí cảnh, chúng ta chờ ngươi trong bí cảnh, nếu ngươi tới chậm, hắc hắc...

Nói xong, hắn quay người, thân hình run lên, trực tiếp biến mất ở cách đó không xa.

Mà Diệp Huyền cũng đồng thời biến mất tại chỗ, thế nhưng, tốc độ của hắn rõ ràng chậm hơn nam tử tóc dài, khoảng cách giữa hắn và nam tử tóc dài càng lúc càng xa.

Nơi xa, nam tử tóc dài đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Có lẽ ngươi phải nhanh lên một chút, bằng không, muội muội của ngươi có thể sẽ hết sức thảm a, ha ha...

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nam tử tóc dài!

Người này, đúng là Mặc Vân Khởi.

Mặc Vân Khởi lạnh lùng nhìn nam tử tóc dài:

- Ngươi nghĩ ngươi rất nhanh?

Thanh âm vừa dứt, Mặc Vân Khởi đột nhiên biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, giữa sân đột nhiên xuất hiện một đạo tàn ảnh!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt nam tử tóc dài đại biến, hắn bay ngược về sau, tay phải vung lên phía trước, mấy đạo ánh bạc bắn ra từ trong lòng bàn tay của hắn!

Nơi xa, thân hình Mặc Vân Khởi lóe lên, tránh thoát số ám khí này, ngay lúc hắn muốn xuất thủ, nơi xa lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của nam tử tóc dài!

Mặc Vân Khởi ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa, nam tử tóc dài nằm rạp trên mặt đất, mà hai chân của hắn, đã bị Diệp Huyền chém đứt một lượt!

Diệp Huyền cũng không có ý tứ chém giết nam tử tóc dài, hắn đột nhiên một kiếm đâm vào xương quai xanh của nam tử tóc dài, sau đó cứ như thế mà kéo nam tử tóc dài đi về phía nơi xa, trên mặt đất, đều là máu tươi!

Nam tử tóc dài gằn giọng nói:

- Tạp chủng, cho lão tử thống khoái, cho lão tử một cái thống khoái...

Diệp Huyền không để ý tới nam tử tóc dài, cứ như vậy kéo hắn đi về phía nơi xa.

Lúc này, Bạch Trạch và Kỷ An Chi chạy tới, Mặc Vân Khởi thấp giọng thở dài:

- Những người này... Vì sao luôn muốn trêu chọc tên cuồng ma hộ muội này?

Cuồng ma hộ muội!

Ở chung với Diệp Huyền bấy lâu, bọn hắn phát hiện một điều, đó chính là, bình thường Diệp Huyền hết sức chơi cười, người vật vô hại, thế nhưng, hắn có một vảy ngược, đó chính là muội muội hắn!

Ai dám đụng muội muội hắn, tên này sẽ biến đổi trong nháy mắt!

Thật sự là cuồng ma hộ muội!

Mặc Vân Khởi thở dài lần nữa:

- Đi thôi, những người tới lần này, sẽ có quang minh chính đại, cũng có thật nhiều người giở trò...

Nói xong, hắn nhìn về phía Bạch Trạch và Kỷ An Chi:

- Bạch Trạch, thân thể của ngươi rất cường hãn, đợi lát nữa ngươi cứ ở bên cạnh hắn, thay hắn cản ám tiễn. Kỷ học tỷ, ngươi tranh thủ thời gian liên lạc với Kỷ lão đầu, xem thử hắn có thể tìm một vài cứu binh đến không, nói thật, chỉ bốn người chúng ta... Ta thật hoảng con mẹ nó a! Đặc biệt là Diệp thổ phỉ kia, thỉnh thoảng còn không bình thường!

Kỷ An Chi gật đầu:

- Ta đã liên lạc!

Bạch Trạch nhìn về phía Mặc Vân Khởi:

- Còn ngươi? Ngươi làm cái gì.

Mặc Vân Khởi nói khẽ:

- Tốc độ của ta là nhanh nhất trong bốn người, sau khi tiến vào, ta sẽ tách khỏi các ngươi, ta sẽ đi tìm Tiểu Linh Nhi trước, tranh thủ tìm được nàng trước những người kia! Đi thôi, để tên kia một mình lúc này, ta thực sự rất không yên tâm!

Nói xong, ba người vội vàng đi theo.

...

Diệp Huyền dùng kiếm kéo theo nam tử tóc dài kia đi ra rừng rậm, đi vào trên một bình nguyên, nam tử tóc dài vẫn đang điên cuồng gầm thét, muốn chết không thôi.

Mà Diệp Huyền cũng không cho hắn một cái thống khoái!

Đột nhiên, Diệp Huyền ngừng lại. Hắn quay người nhìn về phía nam tử tóc dài đang không ngừng kêu rên, nhìn nam tử tóc dài, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Trước kia ta quá nhân từ. Cho nên bọn hắn mới dám khi dễ muội muội ta, về sau, ta sẽ không.

Thanh âm vừa dứt, hắn đá mạnh một cước vào đầu nam tử tóc dài.

Ầm!

Cái đầu kia lập tức mang theo một cột máu bay thẳng lên không trung.

Tại chỗ, Diệp Huyền cầm kiếm đi về phía nơi xa, ánh mắt có chút ngốc trệ:

- Nha đầu, muội yên tâm, ca sẽ mang muội về nhà ngay lập tức... Bất kỳ ai làm tổn thương muội, một kẻ ca cũng sẽ không bỏ qua, một kẻ cũng không bỏ qua...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện