Lúc này, rèm xe ngựa bị xốc lên, Diệp Linh cuộn một lớp chăn đi ra.
Diệp Huyền vội vứt nhánh cây cời lửa trong tay xuống, sau đó tới trước mặt Diệp Linh, ôn nhu nói:
- Làm ồn tới ngươi sao?
Diệp Linh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Thường cách đó không xa, nói khẽ:
- Ca, không sao chứ?
Diệp Huyền cười nói:
- Không có việc gì!
Thanh âm Diệp Huyền vừa dứt, hơn mười người đã phi ngựa tới sau lưng Tần Thường. Nam tử cầm đầu xuống ngựa, hơi khom người với Tần Thường:
- Tiểu thư, người không sao chứ?
Tần Thường quay người, một chưởng đánh lên mặt nam tử kia:
- Không sao chứ? Sao ngươi không đợi ta chết rồi tới nhặt xác một thể?
Nam tử vội quỳ gối xuống:
- Là thuộc hạ chậm trễ, mong tiểu thư thứ tội!
Tần Thường hừ lạnh một tiếng:
- Về ta tính sổ với ngươi sau!
Nói xong, nàng nhìn về huynh muội Diệp Huyền cách đó không xa:
- Hiện nên xử lý chuyện giữa hai chúng ta.
Diệp Huyền hơi suy nghĩ, sau đó nói:
- Hai huynh muội ta chỉ đi ngang qua, không muốn gây tai họa.
Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, trên gương mặt xinh đẹp ánh lên một vệt dữ tợn:
- Không muốn gây tai họa? Được, tới đây, ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái, hôm nay ta bỏ qua cho hai huynh muội ngươi, thế nào?
Diệp Huyền nhíu mày:
- Chỉ vì ta không bị ngươi lợi dụng? Thứ cho ta nói thẳng, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì, dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi?
Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, nụ cười có chút dữ tợn:
- Ta muốn ngươi hiểu, hậu quả của việc không giúp ta. Ngươi…
Tần Thường nói tới đây, Diệp Huyền đã đột nhiên tiến tới, nàng còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã một tay tát tới.
Ba!
Một tiếng tát tai vang vọng trong đêm tối.
Tần Thường trực tiếp bị tát bay, giờ khắc này, nàng thực sự có chút không thể hiểu nổi, trong tình cảnh này, kẻ trước mắt lại dám đánh nàng?!
Mà bên cạnh, những người kia vừa tỉnh hồn, lập tức vọt tới vây Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh liền ngừng lại!
Bởi, chân Diệp Huyền, đã đạp lên bụng Tần Thường!
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Tần Thường dưới chân:
- Sự thật chứng minh, có một số kẻ, không hiểu tiếng người!
Nói xong, hắn lại cúi người tát tới.
Ba!
Gương mặt xinh đẹp của Tần Thường trực tiếp sưng phồng lên.
- Càn rỡ!
Nam tử cầm đầu kia phẫn nộ:
- Ngươi có biết nàng là ai không? Nàng chính là Tần tiểu thư của La thành!
La thành!
Diệp Huyền đương nhiên biết thành này, nó vốn rất gần Thanh thành!
Nhìn qua nam tử mới lên tiếng:
- Nếu ta là người, hiện ta sẽ tuyệt không uy hiếp, mà nên nhanh chóng xin lỗi nhận sai.
Uy hiếp?
Ai cũng biết nói! Thế nhưng, thường mấy lời uy hiếp, đều vô cùng vô dụng, người không có năng lực, mới đi dùng lời nói để uy hiếp!
- Thật, thật xin lỗi!
Tần Thường dưới chân đột nhiên mở miệng:
- Vị công tử này, là tiểu nữ có mắt không tròng, mong công tử đại nhân đại lượng không so đo, Tần gia ta tất có thâm tạ!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn Tần Thường, sắc mặt người này đã hoàn toàn không còn vẻ dữ tợn lúc trước, thậm chí có chút đáng yêu điềm đạm, thế nhưng, hai tay lại chăm chú xiết chặt.
Diệp Huyền mỉm cười, nhấc nhẹ bàn chân, lập tức lại đạp mạnh xuống yết hầu Tần Thường.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Tần Thường trợn mắt, trong đôi mắt, đầy vẻ không thể tin được, trong đó, còn có một tia hối hận.
Thấy Diệp Huyền trực tiếp giết Tần Thường, đám người kia lập tức ngây dại!
Diệp Huyền thu chân, đi tới bên cạnh Diệp Linh, nhẹ vuốt tóc Diệp Linh:
- Nàng ta không hề có ý cầu xin tha thứ, chỉ là muốn tạm thời thoát thân, sau đó điên cuồng trả thủ chúng ta!
Hắn không phải là người thích giải thích, thế nhưng, hắn không muốn tạo thành ấn tượng lãnh huyết vô tình trong mắt muội muội.
Diệp Linh khẽ lắc, ôm chặt tay Diệp Huyền:
- Bất kể ca làm đúng hay sai, muội sẽ vĩnh viễn ủng hộ ca!
Diệp Huyền thầm cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn về những người cách đó không xa:
- Thế nào, các ngươi không động thủ sao?
Những tên thị vệ này, thực lực đều chỉ tầm Tứ phẩm trở xuống, đối với hắn mà nói, căn bản không thể tạo thành uy hiếp.
Nam tử cầm đầu kia nhìn Diệp Huyền:
- Đến cùng thì ngươi là ai?!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
- Thanh thành, họ Diệp!
Nam tử trầm giọng:
- Thanh thành… họ Diệp… ngươi là người Diệp gia?!
Diệp Huyền bình thản:
- Ta không phải người Diệp gia!
Nam tử kia nào tin? Hắn vung tay lên, những người kia muốn mang thi thể Tần Thương đi, Diệp Huyền lại đột nhiên động, tới cạnh thi thể Tần Thương, chân phải ngoắc một cái, túi đen bên hông Tần Thương trực tiếp bay tới trong tay hắn!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử trung niên kia liền trở nên khó coi.
Đưa mắt gắt gao nhìn Diệp Huyền, sau đó nói:
- Thanh thành Diệp gia, Tần gia ta nhớ kỹ!
Nói xong, phất tay để người mang thi thể Tần Thường rời đi.
Bọn hắn đương nhiên không dám động thủ, bởi Tần Thường đã đạt tới Ngự Khí cảnh còn không thể ngăn nổi Diệp Huyền, dù có là do Diệp Huyền bất ngờ xuất thủ, nhưng nếu không có thực lực, mấy cái bất ngờ đó cũng chỉ là phù vân!
Bọn hắn hiểu rõ, Diệp Huyền không phải là người mà bọn hắn có thể đối kháng!
Nói đơn giản hơn một chút, chính là bọn hắn sợ chết!
Sau khi đám người này rời đi, Diệp Huyền mới mở cái túi đen, nhìn thoáng qua, thần sắc trong mắt liền hơi động!
Linh thạch!
Trong cái túi đen này, có mười sáu viên linh thạch!
Cái gọi là linh thạch, chính là một loại đá ẩn chứa thiên địa linh khí, linh khí trong linh thạch, có trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện. Linh thạch bình thường chia thành hạ phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch, cực phẩm linh thạch, ngọc phẩm linh thạch, tiên phẩm linh thạch, tuyệt phẩm linh thạch.
Ở Thanh thành, dù là hạ phẩm linh thạch cũng cực hiếm, mà trong túi này, tất cả đều thượng phẩm linh thạch, không chỉ thế, thậm chí còn có một viên cực phẩm linh thạch!
Một viên hạ phẩm linh thạch, chí ít có thể đổi được trăm lượng vàng, đủ cho một người bình thường sống thoải mái mười năm.
Mà hiện tại, trong túi này có tới mười sáu viên thượng phẩm linh thạch!
Coi như Diệp gia, dốc cả nhà cũng không có nhiều linh thạch như thế!
Phát tài!
Diệp Huyền thu túi, thần săc dần trở nên ngưng trọng!
Hắn không biết Tần Thường này kiếm đâu nhiều thượng phẩm linh thạch như thế, nhưng có thể xác định, bất kể là Tần gia hay thế lực sau lưng đám truy sát Tần Thường trước đó, đều không dễ bỏ qua cho số linh thạch này!
Mệnh mạch của một thế gia là mỏ vàng, thế nhưng, muốn thoát ly phạm trù cấp thấp thế gia, chỉ có linh thạch, chỉ có linh thạch mới có thể bồi dưỡng được càng nhiều cường giả!
Mà nhiều linh thạch như thế, đủ để bồi dưỡng được mấy người đạt tới Ngự Khí cảnh, thậm chí là Lăng Không cảnh!
Nghĩ tới điểm này, Diệp Huyền vội dập đống lửa, sau đó cùng Diệp Linh lái xe rời đi.
- ------------
Phóng tác: xonevictory
Diệp Huyền vội vứt nhánh cây cời lửa trong tay xuống, sau đó tới trước mặt Diệp Linh, ôn nhu nói:
- Làm ồn tới ngươi sao?
Diệp Linh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Thường cách đó không xa, nói khẽ:
- Ca, không sao chứ?
Diệp Huyền cười nói:
- Không có việc gì!
Thanh âm Diệp Huyền vừa dứt, hơn mười người đã phi ngựa tới sau lưng Tần Thường. Nam tử cầm đầu xuống ngựa, hơi khom người với Tần Thường:
- Tiểu thư, người không sao chứ?
Tần Thường quay người, một chưởng đánh lên mặt nam tử kia:
- Không sao chứ? Sao ngươi không đợi ta chết rồi tới nhặt xác một thể?
Nam tử vội quỳ gối xuống:
- Là thuộc hạ chậm trễ, mong tiểu thư thứ tội!
Tần Thường hừ lạnh một tiếng:
- Về ta tính sổ với ngươi sau!
Nói xong, nàng nhìn về huynh muội Diệp Huyền cách đó không xa:
- Hiện nên xử lý chuyện giữa hai chúng ta.
Diệp Huyền hơi suy nghĩ, sau đó nói:
- Hai huynh muội ta chỉ đi ngang qua, không muốn gây tai họa.
Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, trên gương mặt xinh đẹp ánh lên một vệt dữ tợn:
- Không muốn gây tai họa? Được, tới đây, ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái, hôm nay ta bỏ qua cho hai huynh muội ngươi, thế nào?
Diệp Huyền nhíu mày:
- Chỉ vì ta không bị ngươi lợi dụng? Thứ cho ta nói thẳng, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì, dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi?
Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, nụ cười có chút dữ tợn:
- Ta muốn ngươi hiểu, hậu quả của việc không giúp ta. Ngươi…
Tần Thường nói tới đây, Diệp Huyền đã đột nhiên tiến tới, nàng còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã một tay tát tới.
Ba!
Một tiếng tát tai vang vọng trong đêm tối.
Tần Thường trực tiếp bị tát bay, giờ khắc này, nàng thực sự có chút không thể hiểu nổi, trong tình cảnh này, kẻ trước mắt lại dám đánh nàng?!
Mà bên cạnh, những người kia vừa tỉnh hồn, lập tức vọt tới vây Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh liền ngừng lại!
Bởi, chân Diệp Huyền, đã đạp lên bụng Tần Thường!
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Tần Thường dưới chân:
- Sự thật chứng minh, có một số kẻ, không hiểu tiếng người!
Nói xong, hắn lại cúi người tát tới.
Ba!
Gương mặt xinh đẹp của Tần Thường trực tiếp sưng phồng lên.
- Càn rỡ!
Nam tử cầm đầu kia phẫn nộ:
- Ngươi có biết nàng là ai không? Nàng chính là Tần tiểu thư của La thành!
La thành!
Diệp Huyền đương nhiên biết thành này, nó vốn rất gần Thanh thành!
Nhìn qua nam tử mới lên tiếng:
- Nếu ta là người, hiện ta sẽ tuyệt không uy hiếp, mà nên nhanh chóng xin lỗi nhận sai.
Uy hiếp?
Ai cũng biết nói! Thế nhưng, thường mấy lời uy hiếp, đều vô cùng vô dụng, người không có năng lực, mới đi dùng lời nói để uy hiếp!
- Thật, thật xin lỗi!
Tần Thường dưới chân đột nhiên mở miệng:
- Vị công tử này, là tiểu nữ có mắt không tròng, mong công tử đại nhân đại lượng không so đo, Tần gia ta tất có thâm tạ!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn Tần Thường, sắc mặt người này đã hoàn toàn không còn vẻ dữ tợn lúc trước, thậm chí có chút đáng yêu điềm đạm, thế nhưng, hai tay lại chăm chú xiết chặt.
Diệp Huyền mỉm cười, nhấc nhẹ bàn chân, lập tức lại đạp mạnh xuống yết hầu Tần Thường.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Tần Thường trợn mắt, trong đôi mắt, đầy vẻ không thể tin được, trong đó, còn có một tia hối hận.
Thấy Diệp Huyền trực tiếp giết Tần Thường, đám người kia lập tức ngây dại!
Diệp Huyền thu chân, đi tới bên cạnh Diệp Linh, nhẹ vuốt tóc Diệp Linh:
- Nàng ta không hề có ý cầu xin tha thứ, chỉ là muốn tạm thời thoát thân, sau đó điên cuồng trả thủ chúng ta!
Hắn không phải là người thích giải thích, thế nhưng, hắn không muốn tạo thành ấn tượng lãnh huyết vô tình trong mắt muội muội.
Diệp Linh khẽ lắc, ôm chặt tay Diệp Huyền:
- Bất kể ca làm đúng hay sai, muội sẽ vĩnh viễn ủng hộ ca!
Diệp Huyền thầm cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn về những người cách đó không xa:
- Thế nào, các ngươi không động thủ sao?
Những tên thị vệ này, thực lực đều chỉ tầm Tứ phẩm trở xuống, đối với hắn mà nói, căn bản không thể tạo thành uy hiếp.
Nam tử cầm đầu kia nhìn Diệp Huyền:
- Đến cùng thì ngươi là ai?!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
- Thanh thành, họ Diệp!
Nam tử trầm giọng:
- Thanh thành… họ Diệp… ngươi là người Diệp gia?!
Diệp Huyền bình thản:
- Ta không phải người Diệp gia!
Nam tử kia nào tin? Hắn vung tay lên, những người kia muốn mang thi thể Tần Thương đi, Diệp Huyền lại đột nhiên động, tới cạnh thi thể Tần Thương, chân phải ngoắc một cái, túi đen bên hông Tần Thương trực tiếp bay tới trong tay hắn!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử trung niên kia liền trở nên khó coi.
Đưa mắt gắt gao nhìn Diệp Huyền, sau đó nói:
- Thanh thành Diệp gia, Tần gia ta nhớ kỹ!
Nói xong, phất tay để người mang thi thể Tần Thường rời đi.
Bọn hắn đương nhiên không dám động thủ, bởi Tần Thường đã đạt tới Ngự Khí cảnh còn không thể ngăn nổi Diệp Huyền, dù có là do Diệp Huyền bất ngờ xuất thủ, nhưng nếu không có thực lực, mấy cái bất ngờ đó cũng chỉ là phù vân!
Bọn hắn hiểu rõ, Diệp Huyền không phải là người mà bọn hắn có thể đối kháng!
Nói đơn giản hơn một chút, chính là bọn hắn sợ chết!
Sau khi đám người này rời đi, Diệp Huyền mới mở cái túi đen, nhìn thoáng qua, thần sắc trong mắt liền hơi động!
Linh thạch!
Trong cái túi đen này, có mười sáu viên linh thạch!
Cái gọi là linh thạch, chính là một loại đá ẩn chứa thiên địa linh khí, linh khí trong linh thạch, có trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện. Linh thạch bình thường chia thành hạ phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch, cực phẩm linh thạch, ngọc phẩm linh thạch, tiên phẩm linh thạch, tuyệt phẩm linh thạch.
Ở Thanh thành, dù là hạ phẩm linh thạch cũng cực hiếm, mà trong túi này, tất cả đều thượng phẩm linh thạch, không chỉ thế, thậm chí còn có một viên cực phẩm linh thạch!
Một viên hạ phẩm linh thạch, chí ít có thể đổi được trăm lượng vàng, đủ cho một người bình thường sống thoải mái mười năm.
Mà hiện tại, trong túi này có tới mười sáu viên thượng phẩm linh thạch!
Coi như Diệp gia, dốc cả nhà cũng không có nhiều linh thạch như thế!
Phát tài!
Diệp Huyền thu túi, thần săc dần trở nên ngưng trọng!
Hắn không biết Tần Thường này kiếm đâu nhiều thượng phẩm linh thạch như thế, nhưng có thể xác định, bất kể là Tần gia hay thế lực sau lưng đám truy sát Tần Thường trước đó, đều không dễ bỏ qua cho số linh thạch này!
Mệnh mạch của một thế gia là mỏ vàng, thế nhưng, muốn thoát ly phạm trù cấp thấp thế gia, chỉ có linh thạch, chỉ có linh thạch mới có thể bồi dưỡng được càng nhiều cường giả!
Mà nhiều linh thạch như thế, đủ để bồi dưỡng được mấy người đạt tới Ngự Khí cảnh, thậm chí là Lăng Không cảnh!
Nghĩ tới điểm này, Diệp Huyền vội dập đống lửa, sau đó cùng Diệp Linh lái xe rời đi.
- ------------
Phóng tác: xonevictory
Danh sách chương