- Diệp Huyền!
Mạc Thanh Huyền gắt gao nhìn Diệp Huyền, nếu ánh mắt có thể giết người, sợ là thi thể Diệp Huyền đã sớm lạnh.
Diệp Huyền không nhìn Mạc Thanh Huyền, lại quay nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Cha ngươi có từng mắng ngươi chưa?
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu.
Diệp Huyền lại hỏi:
- Đại bá ngươi có từng mắng ngươi chưa?
Thác Bạt Tiểu Yêu lại lắc đầu.
Diệp Huyền đột nhiên nộ chỉ Mạc Thanh Huyền, cả giận nói:
- Vậy hắn dựa vào cái gì mà dám mắng ngươi?
Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu liền xiết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Huyền trên không, mặt mũi đầy giận giữ
- Dựa vào cái gì mà ngươi mắng ta!
Diệp Huyền vội phụ họa, nộ chỉ Mạc Thanh Huyền:
- Ngươi dựa vào cái gì mà mắng một người ưu tú như thế?
Nghe Diệp Huyền, Thác Bạt Tiểu Yêu càng tức giận, ngực nhỏ phập phồng, thiết chùy trong tay càng rung động kịch liệt.
Diệp Huyền còn muốn nói thêm, Thác Bạt Tiểu Yêu đã đột nhiên òa khóc!
Khóc!
Diệp Huyền muốn nói, mội nuốt lại!
Có chuyện gì vậy?
Mạc Thanh Huyền cũng sửng sốt.
Thác Bạt Tiểu Yêu lau nước mắt, vô cùng ủy khuất:
- Đại bá ta, cha ta, ca ta, tam thúc ta đều chưa từng mắng ta, hắn, hắn dựa vào cái gì mà mắng ta! Dựa vào cái gì!
Diệp Huyền đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi… tiểu cô nương này, thực sự ủy khuất!
Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên nhìn Mạc Thanh Huyền, cả giận nói:
- Hai trăm ức, bồi cho ta hai trăm ức, nếu không, ta gọi đại bá ta đánh chết các ngươi.
Nói xong, nàng trực tiếp lấy ra một viên Truyền Âm thạch.
Mạc Thanh Huyền xiết chặt hai tay, sắc mặt âm trầm như nước.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Hai trăm ức?
Bán Thương Mộc học viện cũng không có nhiều tiền như vậy! Dù là có, hắn cũng sẽ không bồi!
Mạc Thanh Huyền nhìn qua Diệp Huyền:
- Chúng ta đi!
Nói xong, thân hình hắn liền rung lên, trực tiếp biến mất.
Đám Hắc Diễm kỵ cũng muốn đi, đúng lúc này, Diệp Huyền liền nói:
- Đừng để bọn hắn chạy, đánh chết bọn hắn!
Nói xong hắn trực tiếp xông ra.
Thác Bạt Tiểu Yêu cũng nắm thiết chùy đuổi theo…
Có điều, nàng không đuổi đám Hắc Diễm kỵ, mà là đuổi theo Mạc Thanh Huyền! Diệp Huyền vội giữ nàng lại:
- Hắn là cường giả Vạn Pháp cảnh đỉnh phong, tạm thời không đánh lại, trước đánh mấy tên này đã!
Nói xong, hắn chỉ đám Hắc Diễm kỵ:
- Đám người này, xuất thủ nhẹ một chút, đều là tiền a!
Thác Bạt Tiểu Yêu vô thức gật nhẹ, sau đó cứ vậy bị Diệp Huyền kéo tới…
Diệp Huyền muốn một người đánh năm mươi tên Hắc Diễm kỵ, thực sự có chút khó khăn, nhưng có thêm Thác Bạt Tiểu Yêu, lại không khó chút nào…
Giờ khắc này, hắn cũng không hề lưu thủ, bởi đám Hắc Diễm kỵ này thực sự không đơn giản, sơ sẩy chút là có thể lật thuyền!
Chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu mới ngừng lại.
Hai người cùng ngồi trên đất, xung quanh… đầy thi thể Hắc Diễm kỵ!
Bọn hắn một đường truy sát, đuổi gần trăm dặm, cuối cùng cũng chém hơn bốn mươi tên Hắc Diễm kỵ!
Hai người ngồi dưới đất, Thác Bạt Tiểu Yêu dựa vào Diệp Huyền, cùng thiết chùy chỉ đám thi thể Hắc Diễm kỵ không xa, có chút hiếu gì:
- Đáng bao nhiêu tiền?
Diệp Huyền nghĩ một hồi, nói:
- Rất nhiều, rất nhiều tiền!
Bốn mươi bộ trang bị!
Phần lớn đều là Minh khí, có thể nói là kiếm một khoản lớn!
Đáng tiếc số Hắc Diễm mã, sau khi đám kỵ binh bị chém, Hắc Diễm mã cũng đều chạy trốn, hắn cùng Thác Bạt Tiểu Yêu căn bản không ngăn được.
Nghỉ một hồi, Diệp Huyền mới thu lại đám trang bị kia, sau đó đem hai mươi bộ cho Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Hai mươi bộ này là của ngươi, ngươi có thể về Trung Thổ Thần Châu bán, cũng có thể tới Đại Vân Đế đô bán, làm thế nào, tự ngươi quyết định!
- Đi Đế đô!
Thác Bạt Tiểu Yêu không cả cần nghĩ.
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Đi, đi Đế đô!
Nói xong, hắn gọi Hắc Diễm mã của bản thân tới:
- Chúng ta cùng cưỡi!
Thác Bạt Tiểu Yêu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên Hắc Diễm mã, mà Diệp Huyền cũng nhảy tới sau lưng nàng, rất nhanh, hai người đã biến mất nơi xa.
Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu vừa rời đi, Mạc Thanh Huyền lại lần nữa xuất hiện, nhìn đám thi thể xung quanh, sắc mặt hắn bình tĩnh một cách lạ thường.
Một hồi sau, hắn quay người rời đi.
…
Trên một mảnh bình nguyên, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu cưỡi Hắc Diễm mã chạy như điên.
Trên lưng ngựa, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên hỏi:
- Kiếm tu, ta quên hỏi tên ngươi! Ngươi tên là gì?
- Diệp Huyền!
- Ngươi là kiếm chủ?
- Ừm!
- Sao lại yếu vậy?
Diệp Huyền: “…”
- Ta nói sai sao?
- Không… kỳ thực, không phải ta yếu, mà là ngươi quá mạnh, trước mặt ngươi, thiên tài yêu nghiệt gì gì đó, đều là cặn bã!
- Kiếm tu, dù ngươi hơi yếu một chút, nhưng lại rất thành thật, ta thích!
Diệp Huyền: “…”
Lần này, Thương Mộc học viện cùng Ám giới không tiếp tục phái người tới nữa, hai người một đường thuận lợi, cách Đế đô ngày càng gần.
…
Hoàng cung Đại Vân đế quốc!
Trong góc hoa viên nào đó, một nữ tử mặt hắc sam nắm tay một tiểu nam hài mặc lòng bào chậm rãi dạo bước.
Tiểu nam hài đột nhiên nghiêng đầu nhìn nữ tử:
- Tỷ, thái phó nói ta đã lớn, đã tới lúc cầm quyền!
Nữ tử dừng bước, nhìn tiểu nam hài:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tiểu nam hài yên lặng.
Nữ tử cười nói:
- Rất muốn đúng không?
Tiểu nam hài cúi đầu.
Nữ tử vuốt đầu tiểu nam hài:
- Không lâu nữa, thiên hạ này đều là của ngươi! Tỷ sẽ không tranh hoàng vị này!
Nói xong, nàng nhìn cách đó không xa, nơi có một cái lồng chim, trong lồng có một con hoàng yến!
Nhìn lồng chim, nữ tử đột nhiên cười nói:
- Không có lồng chim này, con chim kia sẽ được thấy bầu trời rộng lớn hơn.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn qua một bên:
- Truyền lệnh xuống, thái phó cả gan nói bậy, chém. Lý gia thông đồng ngoại nhân mưu phản, chém. Cố gia mưu phản, chém. Khánh gia mưu phản, chém. Điền gia mưu phản, chém…
Nàng một hơi nói tới hơn hai mươi thế gia, toàn bộ đều là hào môn vọng tộc của Đại Vân đế quốc!
Tiểu nam hài hoàn toàn bối rối.
- Rõ!
Trong bóng tối, có người lên tiếng, sau đó liền lặng lẽ thối lui.
Tiểu nam hài có chút kinh ngạc nhìn nữ tử, nữ tử lại cười nói:
- Chớ kinh ngạc, bọn hắn đều là khối u ác tính, sớm nên cắt ra. Ừm, còn có hai khối u ác tính lớn nhất, có điều, hẳn cũng nhanh thôi.
- ----------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Mạc Thanh Huyền gắt gao nhìn Diệp Huyền, nếu ánh mắt có thể giết người, sợ là thi thể Diệp Huyền đã sớm lạnh.
Diệp Huyền không nhìn Mạc Thanh Huyền, lại quay nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Cha ngươi có từng mắng ngươi chưa?
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu.
Diệp Huyền lại hỏi:
- Đại bá ngươi có từng mắng ngươi chưa?
Thác Bạt Tiểu Yêu lại lắc đầu.
Diệp Huyền đột nhiên nộ chỉ Mạc Thanh Huyền, cả giận nói:
- Vậy hắn dựa vào cái gì mà dám mắng ngươi?
Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu liền xiết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Huyền trên không, mặt mũi đầy giận giữ
- Dựa vào cái gì mà ngươi mắng ta!
Diệp Huyền vội phụ họa, nộ chỉ Mạc Thanh Huyền:
- Ngươi dựa vào cái gì mà mắng một người ưu tú như thế?
Nghe Diệp Huyền, Thác Bạt Tiểu Yêu càng tức giận, ngực nhỏ phập phồng, thiết chùy trong tay càng rung động kịch liệt.
Diệp Huyền còn muốn nói thêm, Thác Bạt Tiểu Yêu đã đột nhiên òa khóc!
Khóc!
Diệp Huyền muốn nói, mội nuốt lại!
Có chuyện gì vậy?
Mạc Thanh Huyền cũng sửng sốt.
Thác Bạt Tiểu Yêu lau nước mắt, vô cùng ủy khuất:
- Đại bá ta, cha ta, ca ta, tam thúc ta đều chưa từng mắng ta, hắn, hắn dựa vào cái gì mà mắng ta! Dựa vào cái gì!
Diệp Huyền đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi… tiểu cô nương này, thực sự ủy khuất!
Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên nhìn Mạc Thanh Huyền, cả giận nói:
- Hai trăm ức, bồi cho ta hai trăm ức, nếu không, ta gọi đại bá ta đánh chết các ngươi.
Nói xong, nàng trực tiếp lấy ra một viên Truyền Âm thạch.
Mạc Thanh Huyền xiết chặt hai tay, sắc mặt âm trầm như nước.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Hai trăm ức?
Bán Thương Mộc học viện cũng không có nhiều tiền như vậy! Dù là có, hắn cũng sẽ không bồi!
Mạc Thanh Huyền nhìn qua Diệp Huyền:
- Chúng ta đi!
Nói xong, thân hình hắn liền rung lên, trực tiếp biến mất.
Đám Hắc Diễm kỵ cũng muốn đi, đúng lúc này, Diệp Huyền liền nói:
- Đừng để bọn hắn chạy, đánh chết bọn hắn!
Nói xong hắn trực tiếp xông ra.
Thác Bạt Tiểu Yêu cũng nắm thiết chùy đuổi theo…
Có điều, nàng không đuổi đám Hắc Diễm kỵ, mà là đuổi theo Mạc Thanh Huyền! Diệp Huyền vội giữ nàng lại:
- Hắn là cường giả Vạn Pháp cảnh đỉnh phong, tạm thời không đánh lại, trước đánh mấy tên này đã!
Nói xong, hắn chỉ đám Hắc Diễm kỵ:
- Đám người này, xuất thủ nhẹ một chút, đều là tiền a!
Thác Bạt Tiểu Yêu vô thức gật nhẹ, sau đó cứ vậy bị Diệp Huyền kéo tới…
Diệp Huyền muốn một người đánh năm mươi tên Hắc Diễm kỵ, thực sự có chút khó khăn, nhưng có thêm Thác Bạt Tiểu Yêu, lại không khó chút nào…
Giờ khắc này, hắn cũng không hề lưu thủ, bởi đám Hắc Diễm kỵ này thực sự không đơn giản, sơ sẩy chút là có thể lật thuyền!
Chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu mới ngừng lại.
Hai người cùng ngồi trên đất, xung quanh… đầy thi thể Hắc Diễm kỵ!
Bọn hắn một đường truy sát, đuổi gần trăm dặm, cuối cùng cũng chém hơn bốn mươi tên Hắc Diễm kỵ!
Hai người ngồi dưới đất, Thác Bạt Tiểu Yêu dựa vào Diệp Huyền, cùng thiết chùy chỉ đám thi thể Hắc Diễm kỵ không xa, có chút hiếu gì:
- Đáng bao nhiêu tiền?
Diệp Huyền nghĩ một hồi, nói:
- Rất nhiều, rất nhiều tiền!
Bốn mươi bộ trang bị!
Phần lớn đều là Minh khí, có thể nói là kiếm một khoản lớn!
Đáng tiếc số Hắc Diễm mã, sau khi đám kỵ binh bị chém, Hắc Diễm mã cũng đều chạy trốn, hắn cùng Thác Bạt Tiểu Yêu căn bản không ngăn được.
Nghỉ một hồi, Diệp Huyền mới thu lại đám trang bị kia, sau đó đem hai mươi bộ cho Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Hai mươi bộ này là của ngươi, ngươi có thể về Trung Thổ Thần Châu bán, cũng có thể tới Đại Vân Đế đô bán, làm thế nào, tự ngươi quyết định!
- Đi Đế đô!
Thác Bạt Tiểu Yêu không cả cần nghĩ.
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
- Đi, đi Đế đô!
Nói xong, hắn gọi Hắc Diễm mã của bản thân tới:
- Chúng ta cùng cưỡi!
Thác Bạt Tiểu Yêu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên Hắc Diễm mã, mà Diệp Huyền cũng nhảy tới sau lưng nàng, rất nhanh, hai người đã biến mất nơi xa.
Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu vừa rời đi, Mạc Thanh Huyền lại lần nữa xuất hiện, nhìn đám thi thể xung quanh, sắc mặt hắn bình tĩnh một cách lạ thường.
Một hồi sau, hắn quay người rời đi.
…
Trên một mảnh bình nguyên, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu cưỡi Hắc Diễm mã chạy như điên.
Trên lưng ngựa, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên hỏi:
- Kiếm tu, ta quên hỏi tên ngươi! Ngươi tên là gì?
- Diệp Huyền!
- Ngươi là kiếm chủ?
- Ừm!
- Sao lại yếu vậy?
Diệp Huyền: “…”
- Ta nói sai sao?
- Không… kỳ thực, không phải ta yếu, mà là ngươi quá mạnh, trước mặt ngươi, thiên tài yêu nghiệt gì gì đó, đều là cặn bã!
- Kiếm tu, dù ngươi hơi yếu một chút, nhưng lại rất thành thật, ta thích!
Diệp Huyền: “…”
Lần này, Thương Mộc học viện cùng Ám giới không tiếp tục phái người tới nữa, hai người một đường thuận lợi, cách Đế đô ngày càng gần.
…
Hoàng cung Đại Vân đế quốc!
Trong góc hoa viên nào đó, một nữ tử mặt hắc sam nắm tay một tiểu nam hài mặc lòng bào chậm rãi dạo bước.
Tiểu nam hài đột nhiên nghiêng đầu nhìn nữ tử:
- Tỷ, thái phó nói ta đã lớn, đã tới lúc cầm quyền!
Nữ tử dừng bước, nhìn tiểu nam hài:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tiểu nam hài yên lặng.
Nữ tử cười nói:
- Rất muốn đúng không?
Tiểu nam hài cúi đầu.
Nữ tử vuốt đầu tiểu nam hài:
- Không lâu nữa, thiên hạ này đều là của ngươi! Tỷ sẽ không tranh hoàng vị này!
Nói xong, nàng nhìn cách đó không xa, nơi có một cái lồng chim, trong lồng có một con hoàng yến!
Nhìn lồng chim, nữ tử đột nhiên cười nói:
- Không có lồng chim này, con chim kia sẽ được thấy bầu trời rộng lớn hơn.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn qua một bên:
- Truyền lệnh xuống, thái phó cả gan nói bậy, chém. Lý gia thông đồng ngoại nhân mưu phản, chém. Cố gia mưu phản, chém. Khánh gia mưu phản, chém. Điền gia mưu phản, chém…
Nàng một hơi nói tới hơn hai mươi thế gia, toàn bộ đều là hào môn vọng tộc của Đại Vân đế quốc!
Tiểu nam hài hoàn toàn bối rối.
- Rõ!
Trong bóng tối, có người lên tiếng, sau đó liền lặng lẽ thối lui.
Tiểu nam hài có chút kinh ngạc nhìn nữ tử, nữ tử lại cười nói:
- Chớ kinh ngạc, bọn hắn đều là khối u ác tính, sớm nên cắt ra. Ừm, còn có hai khối u ác tính lớn nhất, có điều, hẳn cũng nhanh thôi.
- ----------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Danh sách chương