Kỷ lão đầu thấp giọng thở dài, tiến lên một bước, một bước này tới thẳng bên cạnh Diệp Huyền, lại nói:
- Đây là lựa chọn của ngươi, ta sẽ không có ý kiến. Cuối cùng, lúc tới Lưỡng Giới sơn, ngươi phải chú ý ba điểm, thứ nhất, chính là Thương Mộc học viện, rất có thể, hai đại yêu nghiệt cùng tam đại kỳ tài Thương Mộc học viện đều sẽ tới, nếu có gặp, đừng sính cường, nên chạy thì chạy. Thứ hai, cẩn thận người Đường quốc, Đường quốc cũng sẽ có người tới, quan hệ giữa Khương quốc cùng Đường quốc cũng như giữa Thương Lan học viện cùng Thương Mộc học viện vậy, ngươi hiểu.
Nói tới đây, lão hơi ngừng lại:
- Thứ ba, phải cận thận thiên tài các nước khác, ra khỏi Thương Lan sơn này, chuyện giết người đoạt bảo là chuyện hết sức bình thường. Phải biết, thiên tài đều phải giẫm lên thi thể các thiên tài khác mà quật khởi. Ta biết ngươi từ nhỏ đánh giết mà lớn, thế nhưng, sinh tồn bên ngoài sẽ càng thêm tàn nhẫn.
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Ta sẽ nhớ kỹ!
Kỷ lão đầu lại uống một hớp rượu, tiếp tục nói:
- Hỏa linh trong cơ thể muội muội ngươi không kiên trì được bao lâu, lần này tới động phủ của Kiếm chủ, động phủ kia ở khu vực núi lửa, nếu có cơ hội, ngươi có thể tìm một ít hỏa hệ thiên tài địa bảo, càng nóng càng tốt.
Diệp Huyền hơi thi lễ:
- Muội muội ta ở lại đây, làm phiền Viện trưởng chiếu cố!
Kỷ lão đầu nói:
- Yên tâm, ở Thương Lan sơn này, an toàn không lo.
Nói xong, lão dừng bước:
- Trước khi tới Lưỡng Giới sơn, luyện cho thành quyền thế đã, giờ thế của ngươi còn chưa đủ, quyền thế quyền thế, quyền chưa ra, thế đã xuất, tới mức đó mới gọi là quyền thế. Còn Chiến ý của ngươi, chớ có vội vàng, khoảng cách giữa ngươi và Võ đạo Tông sư còn một quá trình nữa, quá trình này phải từ từ bước chắc, không được phép vội vàng, hết thảy phải để nước chảy thành sông!
Diệp Huyền thi lễ thật sâu:
- Thụ giáo!
Kỷ lão đầu gật nhẹ:
- Trở về tu luyện đi, luyện thành quyền thế, sẽ có trợ giúp không nhỏ cho ngươi lúc tới Lưỡng Giới sơn!
Diệp Huyền lần nữa thi lễ, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền, Kỷ lão đầu nói khẽ:
- Không nóng không vội, thực sự là hạt giống tốt…
Nói xong, lão lại hung hăng uống một ngụm, sau đó quay người biến mất nơi xa.
Hậu sơn.
Diệp Huyền lần nữa đi tới trước ngọn núi nhỏ kia, rất nhanh, từng tiếng nổ rền vang, mà dưới thác nước, Bạch Trạch điên cuồng từ trong thác nước ngược dòng lên. Trong núi, Mạc Vân Khởi điên cuồng chạy trốn, mà lần này, không chỉ có một đầu Ma Lang đuổi theo hắn!
Khổ tu!
Trải qua trận chiến vừa rồi, ba người Diệp Huyền đều điên cuồng tu luyện.
Bởi ba bọn hắn, nhận thấy được thực lực của Thương Mộc học viện, mà sau này, bọn hắn lại nhất định phải đối đầu với đối phương.
Không ai muốn thua, càng không ai muốn chết!
Tu luyện, điên cuồng tu luyện!
Một thời gian sau đó, ba người Diệp Huyền điên cuồng tu luyện, trừ lúc ăn cơm đi ngủ, tất cả thời gian còn lại đều dành để tu luyện. Đặc biệt là Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch, lần giao chiến vừa rồi, hai người bọn hắn bị áp chế tới thảm, cơ hồ không có sức hoàn thủ, với tâm cao khí ngạo như bọn hắn, chuyện này, bọn hắn tuyệt không muốn lặp lại!
Nửa tháng sau.
Điên cuồng khổ tu, quả nhiên có hiệu quả.
Mạc Vân Khởi đã có thể thành thạo trước thế truy của hai đầu Ma Lang, đồng thời còn có thể tùy thời phóng phi đao phản kích, mà Bạch Trạch dưới thác, hiện không cần xích sắt kéo, mà đã có thể tự ngược dòng leo lên, thân thể cùng lực lượng của hắn đều đã có bước tiến thật lớn.
Còn Diệp Huyền…
Trước ngọn tiểu sơn.
Hai mắt Diệp Huyền hơi ngưng lại, toàn thân như một bức tượng điêu. Không biết qua bao lâu, hắn lần nữa mở mặt, tay nắm thành quyền.
Oanh!
Một cỗ uy thế vô hình từ trong cơ thể trào ra.
Nơi xa.
Bành!
Một khối cự thạch to tới mấy trượng ầm ầm vỡ vụn!
Thế!
Quyền thế!
Ngay lập tức, Diệp Huyền lại đột nhiên đánh xuống đất!
Oanh!
Lấy hắn làm trung tâm, phương viên mất chục trượng cùng lúc nổ tung, vô số đá vụn bắn lên đầy trời!
Diệp Huyền đứng lên, nhìn qua nắm đấm, ánh mắt đầy hưng phấn:
- Ta con mẹ nó thật lợi hại!
Mà đúng lúc này, biến cố chợt hiện.
Ba!
Một tiếng tát tai vang dội vang lên, Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay ra mấy chục trượng, đập mạnh vào vách núi!
Ầm!
Vách núi rung lên, vô số đá vụn rơi xuống.
Một hồi sau, Diệp Huyền chậm rãi bò lên, mà lúc này, bên má phải của hắn, đã nhiều thêm một cái dấu vuốt nho nhỏ…
…
Diệp Huyền hoàn toàn bất ngờ!
Ai đánh hắn?
Hắn nhảy dựng lên, triệu hồi Linh Tiêu kiếm, đề phòng nhìn bốn phía, thế nhưng lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
Thu lại ánh mắt, nhìn về phía Linh Tiêu kiếm, thân kiếm bóng loáng, phản chiếu dung mạo anh tuấn, vừa nhìn thấy dấu vuốt nhỏ trên mặt, sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống!
Hắn nhận ra dấu vuốt này!
Chính là dấu vuốt trên tờ giấy bay ra từ tầng hai!
Tồn tại ở tầng thứ hai xuất hiện?
Nghĩ tới điểm này, Diệp Huyền đổ mồ hôi lạnh. Hắn vội trở lại Giới Ngục tháp, thế nhưng Giới Ngục tháp lại bình tĩnh vô cùng, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có!
Diệp Huyền nhìn qua lối vào tầng hai, sắc mặt có chút cổ quái.
Hắn có thể xác định, kẻ đánh hắn nhất định là gia hỏa trên tầng hai, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì đối phương!
Lên đó đánh một trận? Muốn chết cũng không cần làm thế?!
Không thể trêu!
Diệp Huyền sờ má phải nóng rát, sau đó quay người rời Giới Ngục tháp.
Giữa trưa.
Bàn dài trong Thương Lan điện, bày tới mười mấy món ăn, chay mặn đều có, mùi thơm nức mũi.
Lần này, Kỷ An Chi không hề động đũa, bình tĩnh liếm đũa, không chút cố kỵ, mà đám người cũng đã sớm quen.
Kỷ lão đầu đột nhiên nói:
- Ăn xong bữa này, cũng là lúc các ngươi nên rời đi!
Rời đi?
Diệp Huyền nhìn Kỷ lão đầu:
- Bọn hắn cũng muốn đi Lưỡng Giới sơn?
Kỷ lão lắc đầu:
- Ta muốn đưa bọn hắn đi chỗ khác rèn luyện!
Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch:
- Bảo trọng!
Bạch Trạch gật đầu:
- Ngươi cũng vậy!
Mạc Vân Khởi cười hắc hắc:
- Lần sau gặp lại, chúng ta lại luận bàn!
Diệp Huyền cười cười, đang muốn nói, Diệp Linh đã tranh trước hừ lạnh:
- Ngươi nhất định không đánh lại ca ca ta!
Mạc Vân Khởi trợn trắng mắt:
- Đúng đúng, ca ca của ngươi là lợi hại nhất!
Hắn sớm hiểu rõ, ở cái Thương Lan học viện này, người không nên đắc tội nhất chính là tiểu nha đầunày, bởi địa vị của nàng vô cùng cao, ngoại trừ biết nấu cơm, còn biết rót rượu cho Kỷ lão đầu, nửa đêm còn làm cơm cho Kỷ An Chi… đặc biệt, nàng còn giúp bọn hắn giặt đồ… ngay cả Bạch Trạch cũng vô cùng yêu thích nàng! Nếu hắn tùy tiện đắc tội, chẳng khác nào đắc tội với tất cả mọi người.
Diệp Linh cười nhếch miệng, sau đó gắp cho Diệp Huyền một miếng thịt:
- Ca, ăn đi!
Diệp Huyền vuốt đầu Diệp Linh, ánh mắt đầy cưng chiều.
Mạc Vân Khởi đột nhiên lắc đầu thở dài:
- Ai, muội muội nhà người ta a!
Mọi người nhìn nhau bật cười.
Nửa canh giờ sau, Kỷ lão đầu dẫn theo Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch xuống núi.
Dưới núi, Mạc Vân Khởi vẫy tay với Diệp Huyền:
- Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ lại tới một trận!
Diệp Huyền cười cười:
- Được!
Bạch Trạch lại hơi thi lễ:
- Bảo trọng!
Nói xong, hắn cùng Mạc Vân Khởi bước nhanh theo Kỷ lão đầu.
Diệp Huyền kéo tay Diệp Linh đi tới trước mặt lac, nhìn thẳng Kỷ An Chi:
- Muội muội ta ở lại đây, có an toàn không?
Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyền, không nói.
Diệp Huyền cũng nhìn thẳng nàng, không hỏi.
Kỷ An Chi đột nhiên nghiêng người, sau một khắc, trên tay nàng đã xuất hiện một thanh đao mỏng như cánh vem thoáng cái, đã lướt ra ngoài mười trượng, nàng vừa dừng lại, mặt đất phía sau đã “xùy” một tiếng nứt ra.
Sâu không thấy đáy!
Không chỉ như thế, trong khe nứt kia, còn chất chứa một cỗ lực lượng không tan.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Diệp Huyền hơi ngưng lại, lòng thầm chấn động!
Ý cảnh!
Đao ý!
Con hàng tham ăn trước mắt này, lại lợi hại như thế?
Nghĩ một hồi, lại lại có chút sợ, bởi còn hàng tham ăn này, từng suýt nữa cầm đao chém hắn!
Lúc này, Diệp Linh đi tới trước mặt Diệp Huyền, đưa ra một cái túi:
- Ca, trong này có một đôi giày muội mới làm, còn có một ít lương khô, đều là muội làm, sau khi rời khỏi đây, ca chú ý bớt đánh nhau, chớ có làm bản thân bị thương, hơn nữa, muội ở đây sẽ ngoan ngoãn, không cần lo cho muội.
Diệp Huyền vuốt đầu muội muội:
- Chờ ca trở về!
Nói xong, hắn liền khoác túi rời đi.
- ----------------
Phóng tác: xonevictory
- Đây là lựa chọn của ngươi, ta sẽ không có ý kiến. Cuối cùng, lúc tới Lưỡng Giới sơn, ngươi phải chú ý ba điểm, thứ nhất, chính là Thương Mộc học viện, rất có thể, hai đại yêu nghiệt cùng tam đại kỳ tài Thương Mộc học viện đều sẽ tới, nếu có gặp, đừng sính cường, nên chạy thì chạy. Thứ hai, cẩn thận người Đường quốc, Đường quốc cũng sẽ có người tới, quan hệ giữa Khương quốc cùng Đường quốc cũng như giữa Thương Lan học viện cùng Thương Mộc học viện vậy, ngươi hiểu.
Nói tới đây, lão hơi ngừng lại:
- Thứ ba, phải cận thận thiên tài các nước khác, ra khỏi Thương Lan sơn này, chuyện giết người đoạt bảo là chuyện hết sức bình thường. Phải biết, thiên tài đều phải giẫm lên thi thể các thiên tài khác mà quật khởi. Ta biết ngươi từ nhỏ đánh giết mà lớn, thế nhưng, sinh tồn bên ngoài sẽ càng thêm tàn nhẫn.
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Ta sẽ nhớ kỹ!
Kỷ lão đầu lại uống một hớp rượu, tiếp tục nói:
- Hỏa linh trong cơ thể muội muội ngươi không kiên trì được bao lâu, lần này tới động phủ của Kiếm chủ, động phủ kia ở khu vực núi lửa, nếu có cơ hội, ngươi có thể tìm một ít hỏa hệ thiên tài địa bảo, càng nóng càng tốt.
Diệp Huyền hơi thi lễ:
- Muội muội ta ở lại đây, làm phiền Viện trưởng chiếu cố!
Kỷ lão đầu nói:
- Yên tâm, ở Thương Lan sơn này, an toàn không lo.
Nói xong, lão dừng bước:
- Trước khi tới Lưỡng Giới sơn, luyện cho thành quyền thế đã, giờ thế của ngươi còn chưa đủ, quyền thế quyền thế, quyền chưa ra, thế đã xuất, tới mức đó mới gọi là quyền thế. Còn Chiến ý của ngươi, chớ có vội vàng, khoảng cách giữa ngươi và Võ đạo Tông sư còn một quá trình nữa, quá trình này phải từ từ bước chắc, không được phép vội vàng, hết thảy phải để nước chảy thành sông!
Diệp Huyền thi lễ thật sâu:
- Thụ giáo!
Kỷ lão đầu gật nhẹ:
- Trở về tu luyện đi, luyện thành quyền thế, sẽ có trợ giúp không nhỏ cho ngươi lúc tới Lưỡng Giới sơn!
Diệp Huyền lần nữa thi lễ, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền, Kỷ lão đầu nói khẽ:
- Không nóng không vội, thực sự là hạt giống tốt…
Nói xong, lão lại hung hăng uống một ngụm, sau đó quay người biến mất nơi xa.
Hậu sơn.
Diệp Huyền lần nữa đi tới trước ngọn núi nhỏ kia, rất nhanh, từng tiếng nổ rền vang, mà dưới thác nước, Bạch Trạch điên cuồng từ trong thác nước ngược dòng lên. Trong núi, Mạc Vân Khởi điên cuồng chạy trốn, mà lần này, không chỉ có một đầu Ma Lang đuổi theo hắn!
Khổ tu!
Trải qua trận chiến vừa rồi, ba người Diệp Huyền đều điên cuồng tu luyện.
Bởi ba bọn hắn, nhận thấy được thực lực của Thương Mộc học viện, mà sau này, bọn hắn lại nhất định phải đối đầu với đối phương.
Không ai muốn thua, càng không ai muốn chết!
Tu luyện, điên cuồng tu luyện!
Một thời gian sau đó, ba người Diệp Huyền điên cuồng tu luyện, trừ lúc ăn cơm đi ngủ, tất cả thời gian còn lại đều dành để tu luyện. Đặc biệt là Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch, lần giao chiến vừa rồi, hai người bọn hắn bị áp chế tới thảm, cơ hồ không có sức hoàn thủ, với tâm cao khí ngạo như bọn hắn, chuyện này, bọn hắn tuyệt không muốn lặp lại!
Nửa tháng sau.
Điên cuồng khổ tu, quả nhiên có hiệu quả.
Mạc Vân Khởi đã có thể thành thạo trước thế truy của hai đầu Ma Lang, đồng thời còn có thể tùy thời phóng phi đao phản kích, mà Bạch Trạch dưới thác, hiện không cần xích sắt kéo, mà đã có thể tự ngược dòng leo lên, thân thể cùng lực lượng của hắn đều đã có bước tiến thật lớn.
Còn Diệp Huyền…
Trước ngọn tiểu sơn.
Hai mắt Diệp Huyền hơi ngưng lại, toàn thân như một bức tượng điêu. Không biết qua bao lâu, hắn lần nữa mở mặt, tay nắm thành quyền.
Oanh!
Một cỗ uy thế vô hình từ trong cơ thể trào ra.
Nơi xa.
Bành!
Một khối cự thạch to tới mấy trượng ầm ầm vỡ vụn!
Thế!
Quyền thế!
Ngay lập tức, Diệp Huyền lại đột nhiên đánh xuống đất!
Oanh!
Lấy hắn làm trung tâm, phương viên mất chục trượng cùng lúc nổ tung, vô số đá vụn bắn lên đầy trời!
Diệp Huyền đứng lên, nhìn qua nắm đấm, ánh mắt đầy hưng phấn:
- Ta con mẹ nó thật lợi hại!
Mà đúng lúc này, biến cố chợt hiện.
Ba!
Một tiếng tát tai vang dội vang lên, Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay ra mấy chục trượng, đập mạnh vào vách núi!
Ầm!
Vách núi rung lên, vô số đá vụn rơi xuống.
Một hồi sau, Diệp Huyền chậm rãi bò lên, mà lúc này, bên má phải của hắn, đã nhiều thêm một cái dấu vuốt nho nhỏ…
…
Diệp Huyền hoàn toàn bất ngờ!
Ai đánh hắn?
Hắn nhảy dựng lên, triệu hồi Linh Tiêu kiếm, đề phòng nhìn bốn phía, thế nhưng lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
Thu lại ánh mắt, nhìn về phía Linh Tiêu kiếm, thân kiếm bóng loáng, phản chiếu dung mạo anh tuấn, vừa nhìn thấy dấu vuốt nhỏ trên mặt, sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống!
Hắn nhận ra dấu vuốt này!
Chính là dấu vuốt trên tờ giấy bay ra từ tầng hai!
Tồn tại ở tầng thứ hai xuất hiện?
Nghĩ tới điểm này, Diệp Huyền đổ mồ hôi lạnh. Hắn vội trở lại Giới Ngục tháp, thế nhưng Giới Ngục tháp lại bình tĩnh vô cùng, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có!
Diệp Huyền nhìn qua lối vào tầng hai, sắc mặt có chút cổ quái.
Hắn có thể xác định, kẻ đánh hắn nhất định là gia hỏa trên tầng hai, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì đối phương!
Lên đó đánh một trận? Muốn chết cũng không cần làm thế?!
Không thể trêu!
Diệp Huyền sờ má phải nóng rát, sau đó quay người rời Giới Ngục tháp.
Giữa trưa.
Bàn dài trong Thương Lan điện, bày tới mười mấy món ăn, chay mặn đều có, mùi thơm nức mũi.
Lần này, Kỷ An Chi không hề động đũa, bình tĩnh liếm đũa, không chút cố kỵ, mà đám người cũng đã sớm quen.
Kỷ lão đầu đột nhiên nói:
- Ăn xong bữa này, cũng là lúc các ngươi nên rời đi!
Rời đi?
Diệp Huyền nhìn Kỷ lão đầu:
- Bọn hắn cũng muốn đi Lưỡng Giới sơn?
Kỷ lão lắc đầu:
- Ta muốn đưa bọn hắn đi chỗ khác rèn luyện!
Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch:
- Bảo trọng!
Bạch Trạch gật đầu:
- Ngươi cũng vậy!
Mạc Vân Khởi cười hắc hắc:
- Lần sau gặp lại, chúng ta lại luận bàn!
Diệp Huyền cười cười, đang muốn nói, Diệp Linh đã tranh trước hừ lạnh:
- Ngươi nhất định không đánh lại ca ca ta!
Mạc Vân Khởi trợn trắng mắt:
- Đúng đúng, ca ca của ngươi là lợi hại nhất!
Hắn sớm hiểu rõ, ở cái Thương Lan học viện này, người không nên đắc tội nhất chính là tiểu nha đầunày, bởi địa vị của nàng vô cùng cao, ngoại trừ biết nấu cơm, còn biết rót rượu cho Kỷ lão đầu, nửa đêm còn làm cơm cho Kỷ An Chi… đặc biệt, nàng còn giúp bọn hắn giặt đồ… ngay cả Bạch Trạch cũng vô cùng yêu thích nàng! Nếu hắn tùy tiện đắc tội, chẳng khác nào đắc tội với tất cả mọi người.
Diệp Linh cười nhếch miệng, sau đó gắp cho Diệp Huyền một miếng thịt:
- Ca, ăn đi!
Diệp Huyền vuốt đầu Diệp Linh, ánh mắt đầy cưng chiều.
Mạc Vân Khởi đột nhiên lắc đầu thở dài:
- Ai, muội muội nhà người ta a!
Mọi người nhìn nhau bật cười.
Nửa canh giờ sau, Kỷ lão đầu dẫn theo Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch xuống núi.
Dưới núi, Mạc Vân Khởi vẫy tay với Diệp Huyền:
- Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ lại tới một trận!
Diệp Huyền cười cười:
- Được!
Bạch Trạch lại hơi thi lễ:
- Bảo trọng!
Nói xong, hắn cùng Mạc Vân Khởi bước nhanh theo Kỷ lão đầu.
Diệp Huyền kéo tay Diệp Linh đi tới trước mặt lac, nhìn thẳng Kỷ An Chi:
- Muội muội ta ở lại đây, có an toàn không?
Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyền, không nói.
Diệp Huyền cũng nhìn thẳng nàng, không hỏi.
Kỷ An Chi đột nhiên nghiêng người, sau một khắc, trên tay nàng đã xuất hiện một thanh đao mỏng như cánh vem thoáng cái, đã lướt ra ngoài mười trượng, nàng vừa dừng lại, mặt đất phía sau đã “xùy” một tiếng nứt ra.
Sâu không thấy đáy!
Không chỉ như thế, trong khe nứt kia, còn chất chứa một cỗ lực lượng không tan.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Diệp Huyền hơi ngưng lại, lòng thầm chấn động!
Ý cảnh!
Đao ý!
Con hàng tham ăn trước mắt này, lại lợi hại như thế?
Nghĩ một hồi, lại lại có chút sợ, bởi còn hàng tham ăn này, từng suýt nữa cầm đao chém hắn!
Lúc này, Diệp Linh đi tới trước mặt Diệp Huyền, đưa ra một cái túi:
- Ca, trong này có một đôi giày muội mới làm, còn có một ít lương khô, đều là muội làm, sau khi rời khỏi đây, ca chú ý bớt đánh nhau, chớ có làm bản thân bị thương, hơn nữa, muội ở đây sẽ ngoan ngoãn, không cần lo cho muội.
Diệp Huyền vuốt đầu muội muội:
- Chờ ca trở về!
Nói xong, hắn liền khoác túi rời đi.
- ----------------
Phóng tác: xonevictory
Danh sách chương