Nhưng đám bán yêu đã mở miệng hoan hô: “Thật là lợi hại! Y là đạo lữ của Kiếm Tôn!”
“Mạnh trưởng lão, tổng bộ có hài lòng với chúng ta không?”
“Mạnh trưởng lão, Tiền chân nhân có chỉ thị mới gì hay không? Năm nay còn chiêu thu tiểu nhị mới sao?”
Những bán yêu này phần nhiều là thú ăn cỏ, hình thể nhỏ nhắn, không có mãnh thú như chó sói hổ báo, sau khi hóa hình đều mang hình dáng trẻ nhỏ, để lại tai, đuôi thú đặc thù của yêu tộc. Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, bọn họ bị Tiền gian thương bóc lột, nhưng vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp, thật không dễ dàng.
Mạnh Tuyết Lý mở mắt nói mò: “Tiền chân nhân nói, hắn rất hài lòng với mọi người, hắn vô cùng cảm tạ các ngươi.”
Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, bầu không khí trong rừng rậm thâm cốc trở nên nhiệt liệt. Mạnh Tuyết Lý cảm thấy hơi xấu hổ.
Bích Du vỗ vỗ hai cánh, tỏ ý chúng bán yêu an tĩnh: “Lần này Mạnh trưởng lão và đại đệ tử của y tới Yêu giới, Ám Hành chúng ta vâng lệnh Tiền chân nhân, bảo vệ, trợ giúp bọn họ đến Phong Nguyệt Thành, tham gia Vạn Yêu Đại Hội, nhớ lấy không được để lộ tin tức! Làm xong chuyện này, cuối năm kết tiền công sẽ có phần thưởng. Hiểu chưa?”
Các bán yêu lập tức trả lời: “Hiểu rồi!”
Nguyễn Khôi: “Nhớ kỹ nhiệm vụ vừa nãy ta phân phối, chú ý an toàn. Nào, lập lại nguyên tắc lần nữa.”
Các bán yêu đồng thanh nói: “Hanh Thông Tụ Nguyên không gì không thể!”
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt giống nhau như đúc, Tễ Tiêu truyền âm nói: “Tiền sư đệ đối với việc quản lý kinh doanh, đích xác rất có…”
Mạnh Tuyết Lý cố gắng suy nghĩ dùng từ: “Rất có ý tưởng.”
Bích Du hài lòng gật đầu, học theo thần thái của Tiền Dự Chi nói: “Dùng hai móng hai cánh sáng tọa kỳ tích. Tan họp.”
Các bán yêu tản đi, ăn ý không vào rừng sâu, thoáng cái đã biến mất không thấy, chỉ có con mèo nhỏ ban nãy đối tiếp ám hiệu là còn ở lại.
Mèo nhỏ giơ hai chân trước, câu nệ chắp tay với Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu, ngay sau đó hóa thành một thiếu niên với đôi tai mèo, tỏ vẻ tôn trọng với sư đồ Trường Xuân Phong.
Nguyễn Khôi giới thiệu: “Vị này là Chử Hoa, hai bên bờ sông Bạch Hà, hắn hiểu rõ hơn ta và Bích Du nhiều.”
Yêu giới bát ngát rộng lớn, địa hình phức tạp, thế lực các đại yêu lại hay thay đổi, mặc dù Bích Du, Nguyễn Khôi hàng năm chạy thương, cũng không dám nói hiểu rõ các nơi. Cho nên khu vực khác nhau, sẽ có tiểu nhị khác nhau tiếp ứng.
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu chào hỏi với Chử Hoa: “Làm phiền rồi.”
“Không dám nhận.” Chử Hoa thấy hai người thái độ hiền hòa, thoáng bình tĩnh lại, đi phía trước dẫn đường.
Chim bói cá dẻo miệng không chịu được yên tĩnh, vừa bay lượn, vừa giới thiệu: “Rời khỏi khu rừng này, đến nơi có thể nghe thấy tiếng nước chảy, là chúng ta đã tiến vào lãnh địa của Bạch Hà Đại Vương. Cả dòng Bạch Hà, bao gồm sáu trăm dặm xung quanh hai bờ sông trù phù, đều là địa bàn của Bạch Hà Đại Vương.
Bạch Hà sóng lớn ngút trời, đường thủy nguy hiểm, đáy sông là Thủy Tinh Cung của Đại Vương, binh tôm tướng cá tuần tra nghiêm ngặt. Chúng ta đi đường bộ, ngang qua Bạch Hà Thành phồn hoa, nhân tiện bán đi một số hàng hóa.”
Mạnh Tuyết Lý hỏi: “Lãnh địa Bạch Hàn hiện nay phải tiến cống bao nhiêu?”
Bích Du ngẩn ra, nhìn về phía Chử Hoa: “Cái này ta cũng không biết.”
Chử Hoa cũng ngớ cả người, nghĩ thầm Mạnh trưởng lão hiểu rất rõ về Yêu giới, đúng sự thật đáp: “Thủy tộc trong sông, cống nạp hai mươi hạ phẩm linh châu, yêu vật trong thành cống nạp ba mươi hạ phẩm linh châu.”
Mạnh Tuyết Lý thoáng cau mày: “Có thể cống nạp đủ sao?”
Chử Hoa đáp: “Một phần tiểu yêu không cống nạp nổi, sẽ làm công trả nợ, xây dựng cung điện mới cho Bạch Hà Đại Vương.”
Quy tắc ở Yêu giới trước sau đều như vậy. Trong lãnh địa của Yêu Vương phát triển hoàn thiện, tiểu yêu bị đại yêu sai phái, cống nạp cho đại yêu, đại yêu thì phụ trách che chở tiểu yêu, tránh cho những yêu vật khác nuốt ăn.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu: “Thật ra ta luôn không hiểu thú vui phải ở cung điện, Bạch Hà Đại Vương giàu có, muốn xây cung điện, Linh Sơn Đại Vương xưng vương rồi, chuyện thứ nhất cũng là xây cung điện. Ta xem còn không bằng Trường Xuân Phong của chúng ta.”
Tễ Tiêu cười cười: “Ngươi quen với Yêu Vương ở đây?”
Mạnh Tuyết Lý: “Coi như quen đi. Bạch Hà Đại Vương là Thủy tộc, yêu lực mạnh nhất khi ở trong nước, có thể điều động nước sông Bạch Hà, dâng lên sóng lớn ngất trời. Các yêu khác không đánh vào được, nàng cũng không muốn đi tấn công những nơi khác, Bạch Hà Thành hàng năm không có chiến sự, phát triển cũng không tệ lắm. Nàng không coi là hung ác tàn bạo, cũng không coi là khoan dung lương thiện, nếu nhất thiết phải đánh giá, thì nàng là một vị vương hợp cách.”
Giữa lúc hai người lặng lẽ nói chuyện phiếm, bầu không khí thân mật, chợt nghe Nguyễn Khôi nói: “Ta nghe nói, Bạch Hà Đại Vương là nữ yêu đẹp nhất Yêu giới.”
Chử Hoa vẩy vẩy tai mèo: “Cái này, theo như thẩm mỹ của Thủy tộc bọn họ, đích xác là vậy.” Cho dù có yêu không đồng ý, ở lãnh địa Bạch Hà, cũng không dám nói rõ.
Tễ Tiêu thu lại nụ cười, truyền âm hỏi Mạnh Tuyết Lý: “Vậy sao?”
Mạnh Tuyết Lý cố gắng nhớ lại: “Có đẹp hay không ta không biết, trắng là trắng thật, toàn thân so với lông chồn của ta còn trắng hơn, trắng đến phản quang, trắng đến chói mắt.”
Tễ Tiêu nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đã nhìn hết toàn thân rồi?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Nhìn thấy mấy lần, lúc ta mới vừa làm Tuyết Sơn Đại Vương, Tước Tiên Minh đề nghị kết minh với Bạch Hà, mỗi lần chúng ta đến Thủy Tinh Cung nghị sự, đều đúng lúc nàng đang tắm. Nàng vừa tắm, vừa trò chuyện với chúng ta. Mỗi lần nàng ta tắm đều giống như đánh giặc, cần một đám tiểu yêu hầu hạ…”
Mạnh Tuyết Lý nói đến thản nhiên, Tễ Tiêu nghe mà không vui: “Cho nên đã qua ba năm, ngươi còn nhớ rõ?”
Mạnh Tuyết Lý giật mình, lập tức phản ứng lại, ở dưới ống tay áo vươn tay ra, câu lấy ngón út của Tễ Tiêu, lấy lòng nói: “Đều là chuyện đã qua, ta bây giờ làm người, không nhìn yêu khác tắm nữa. Kiếm Tôn lòng dạ rộng rãi bao dung thiên hạ, mấy việc nhỏ nhặt đó sẽ không so đo với ta chứ?”
Tễ Tiêu rút ngón tay ra, sờ gáy y, mỉm cười tỏ ý không sao cả.
Mạnh Tuyết Lý yên tâm.
Sau đó y mới biết, mình yên tâm quá sớm.
Đoàn người và bán yêu vừa đi vừa tán gẫu, đi giữa rừng rậm, thỏ tai thính, chim bói cá mắt tinh, mèo nhỏ quen thuộc địa hình, không gặp phải những yêu vật khác.
Bích Du không quá quan tâm đến thẩm mỹ của Thủy tộc, hỏi Chử Hoa: “Bạch Hà Đại Vương khi nào đến Phong Nguyệt Thành, ngươi biết không?”
Đại Yêu Vương xuất hành, tất nhiên hiện trường phải hiển hách tùy tùng đông đảo. Yêu dưới quyền gặp nhau chuẩn bị bàn bạc nghi thức, vậy ắt có tin tức truyền ra.
Chử Hoa lắc đầu: “Bạch Hà Đại Vương gần đây đang chiêu mộ yêu tướng giỏi về bay lượn, hình như định để tộc chim kéo xe, bay thẳng tới Phong Nguyệt Thành. Dù sao pháp khí phi hành với đại yêu mà nói, chưa đủ oai phong.”
Mạnh Tuyết Lý giật mình: “Cái gì?” Một Thủy tộc hàng năm ngâm mình trong bồn tắm, tại sao đột nhiên muốn bay? Chử Hoa cũng buồn bực: “Có yêu nói, Đại Vương ở đáy sông đã chán, muốn đến chỗ cao xem thử. Suy nghĩ của đại yêu vật, ai cũng không hiểu…” Hắn bỗng nhiên gãi gãi tai mèo: “Các ngươi nghe xem, tiếng nước chảy! Sắp đến lãnh địa của Bạch Hà rồi!”
Tới gần bìa rừng, rốt cuộc lần nữa thấy sắc trời, ngoài rừng mơ hồ truyền tới tiếng nước sông chảy siết, tiếng sóng vỗ vào bờ, Mạnh Tuyết Lý chọc chọc Thận thú trong ống tay áo:
“Dậy đi nào, cho chút yêu khí.”
“Ngao-”
Thận thú há mồm, một luồng yêu khí đậm đặc thuần khiết, uy thế hào hùng từ từ tuôn ra, bao phủ lấy đám người Mạnh Tuyết Lý.
Chử Hoa giật mình, rúc vào sau lưng Nguyễn Khôi. Nguyễn Khôi dọc theo đường đi thường thấy dáng vẻ lười biếng của Thận thú, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Chử Hoa và bản năng, vẫn run lẩy bẩy.
Bích Du an ủi: “Đừng sợ, vị đại yêu này là đạo cụ biểu diễn, không ăn yêu.”
Thận thú thích nước thích nơi râm mát, nghe tiếng nước chảy lên tinh thần, càng tuôn ra nhiều yêu khí.
Tễ Tiêu thấy vậy, lôi Thận thú ra: “Không ổn.”
Mạnh Tuyết Lý phản ứng lại, nhận lấy Thận thú: “Đúng, lãnh địa Bạch Hà chúng ta chỉ đi ngang qua, không phải tới cướp địa bàn, yêu khí nên nhạt chút. Là loại nhìn qua không dễ chọc, không bị các yêu khác bắt nạt, lại không có ý khiêu khích, ngươi thử xem?”
Thận thú yên lặng, giống như đang suy ngẫm, hồi lâu, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu đờ đẫn mờ mịt: “Ngao?”
Mạnh Tuyết Lý: “Thôi bỏ đi, tùy cơ ứng biến vậy. Đi thôi!”
Đến cửa sông, nước sông chảy siết, bầy yêu đông đảo.
Bạch Hà Thành dựa núi cạnh sông, trước mặt là nước sông chảy siết, sau lưng là dãy núi Hắc Sơn. Mùa hè thế nước lên cao, cả tòa thành bao phủ trong hơi nước nhàn nhạt, như mưa khói. Nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu vào, vài con cò trắng giương cánh bay qua.
Mạnh Tuyết Lý híp mắt lại nhìn, trên tường thành chạm trổ cổ ngữ yêu tộc: Bạch Hà Thành.
Yêu tộc nguyên thân khổng lồ, để đại yêu tiện hoạt động gân cốt, kiến trúc ở Yêu giới so với nhân giới càng hùng vĩ. Kích thước của Bạch Hà Thành, phải gấp bốn năm lần Hàn Môn Thành.
Sắc trời gần hoàng hôn, yêu rời khỏi thành thì ít, vào thành nhiều, Mạnh Tuyết Lý toàn thân yêu khí đậm đặc, khiến yêu bên cạnh không ngừng tránh lui.
Vào trong thành, chỉ thấy chim trời bay lượn, tôm cua bò đầy đường, trên lưng chở đại yêu hóa hình. Bay trên trời, chạy trên đất, cái loại vật để cưỡi, các loại hình yêu vật, qua lại nườm nượp.
Tiểu yêu né tránh đại yêu, đại yêu quát mắng tiểu yêu, trên đường tiếng la, tiếng mắng chửi, tiếng rao hàng bên đường, tiếng cười nói, ầm ĩ ồn ào.
Chử Hoa giải thích: “Gần đây trong thành có tương đối nhiều yêu vùng khác tới. Bạch Hà Đại Vương chiêu mộ yêu tướng giỏi bay lượn, trèo leo, hứa hẹn trả số tiền lớn, yêu tới hưởng ứng nhiều vô số kể.”
Mạnh Tuyết Lý nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên một vị cá chép yêu đâm đầu đi tới. Thủy tộc hóa hình tuy mang hình dáng con người, nhưng trên mặt vẫn giữ lại râu cá thật dài, hai bên thái dương vẫn còn vài miếng vẩy.
Chử Hoa đang muốn chào hỏi hắn, lại nghe hắn nịnh nọt quyến rũ cười nói với Mạnh Tuyết Lý: “Quý yêu, ngài muốn dùng xe sao? Xe cua, xe rùa, dưới nước trên đất đều có thể dùng, ngài có thể mang theo người hầu, thị sủng, ung dung tự tại tham quan Bạch Hà xinh đẹp rạng rỡ, thuê một chiếc đi!”
Đại yêu thường thu phục thú lớn chưa mở linh trí làm vật cưỡi. Xa giá cho thuê trong Bạch Hà Thành, không phải xe ngựa xe bò như ở nhân gian, mà là con cua, con rùa to lớn do Thủy tộc địa phương huấn luyện nuôi dưỡng.
Lát sau, đám người Mạnh Tuyết Lý đã ngồi trên lưng một con cua màu xanh, không đi trên đường chính của Bạch Hà Thành, mà lẫn vào đám đông yêu.
Ba con bán yêu lần đầu tiên trải nghiệm loại đãi ngộ này, hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, Nguyễn Khôi nhỏ giọng nói: “Ta có cảm giác cáo mượn oai hùm, quang tông diệu tổ.”
Mạnh Tuyết Lý khoát tay, giống như đại yêu vùng khác khí thế vào thành: “Lần này tới Bạch Hà Thành, chúng ta ở khách sạn tốt nhất, ăn ở tửi lầu tốt nhất! Chử Hoa, tửu lầu tốt nhất trong thành ở đâu?”
Tễ Tiêu không biết làm sao cười cười, Mạnh Tuyết Lý truyền âm với đạo lữ nói: “Nơi tin tức linh thông nhất, chắc chắn là tửu lầu.”
Chử Hoa khó nén kích động:”Trân Châu Lầu, do Thủy tộc mở, chỉ tiếp đãi đại yêu lợi hại, tiểu yêu có tiền cũng không vào được. Thỉnh thoảng buổi tối ta lặng lẽ đi ngang qua, chỉ dám ngửi một cái.”
Mạnh Tuyết Lý giơ tay, nhẹ nhàng bóp đuôi Thận thú: “Lại tới chút nữa.”
Thận thú: “Ngao.”
Trước Trân Châu Lầu, hai vị trai sông yêu đứng ở cửa hầu hạ nghênh đón, một vị dắt con cua lớn đến ao nước ở hậu viện: “Xe cua của ngài được ăn no.”
Một vị khác dẫn bọn họ lên lầu: “Quý yêu mời đi lên lầu.”
Trong lầu trang trí tinh mỹ xa hoa, giao sa làm mành, minh châu làm đèn, trên vách tường khảm đầy bạch ngọc, trân châu, vỏ sò,…
Chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai, nhìn xuống phố phường không thể tốt hơn nữa.
Đợi Mạnh Tuyết Lý ngồi vào chỗ của mình, tiểu nhị trai sông nói: “Trân Châu Lầu chúng ta thủy sản phong phú, quý yêu muốn ăn cái gì?”
Mạnh Tuyết Lý nhìn về phía Chử Hoa nói: “Ngươi gọi đi. Cảm thấy cái gì ăn ngon nhất thì gọi cái đó.”
Chử Hoa: “Thật, thật không?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu.
Chử Hoa: “Cá vàng khô, cá bạc ướp khô, cá sạo khô, cá ngựa khô…”
Tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm. Lát sau, sáu mâm cá khô lục tục lên bàn, màu sắc giống nhau, bày đĩa giống nhau, mùi vị giống nhau.
Nguyễn Khôi lấy từ trong ngực ra một túi cỏ và cà rốt thái nhỏ.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, Bạch Hà Thành quả nhiên là thiên đường trong mộng của loài mèo-có ăn không hết cá khô.
Chử Hoa không dám động đũa: “Các ngươi ăn trước đi.”
Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi ăn đi. Ta ăn chay.” Y lấy ra túi trữ vật chuẩn bị đầy đủ đồ ăn vặt.
Chử Hoa và Bích Du nghe vậy, nồng nhiệt ăn cá khô.
Tễ Tiêu: “Ngươi có thể ăn thịt. Không sao.”
Mặc dù tu sĩ sau khi tích cốc, không có ham muốn ăn uống, nhưng Mạnh Tuyết Lý trước đây là linh điêu, ba năm không nếm được vị thịt, giống như có chút khổ.
Mạnh Tuyết Lý biết suy nghĩ của hắn, nhưng không muốn vi phạm lời thề, truyền âm nói: “Nói được là làm được, không thể đổi ý.”
Tễ Tiêu nghiêm túc suy nghĩ: “Coi như ta cưỡng ép ngươi ăn. Vì ta, ngươi có ăn hay không?”
Mạnh Tuyết Lý hai mắt phát sáng: “Bằng lòng vì đạo lữ vào nơi nước sôi lửa bỏng, uống canh ăn thịt!”
Ba vị bán yêu chỉ thấy Mạnh trưởng lão vốn nói ăn chay, bị đệ tử khuyên một câu, liền nhao nhao muốn thử cầm đũa lên.
Mạnh Tuyết Lý ăn chay suốt ba năm, đầy cõi lòng chờ mong nhai cá khô, vị thịt sống vị mặn nháy mắt kích thích đầu lưỡi, xông thẳng lên lỗ mũi, y suýt chút nữa bị sặc chảy nước mắt: “Xong rồi, ta hình như đã quá quen với việc ăn chay.”
Tễ Tiêu nếm thử, an ủi y: “Không phải do ngươi.”
Hắn gọi tiểu nhị trai sông đến: “Cá nóc hầm chén bạc, tôm rán giòn đuôi phượng, ngao xào ớt, sò hấp tỏi, có không?”
Mạnh Tuyết Lý rất cảm động.
Tiểu nhị nghĩ thầm, thì ra sáu đĩa cá khô chỉ là khai vị, bày này thật biết cách ăn uống: “Có! Nhưng giờ đúng lúc đông khách, nhà bếp ra thức ăn chậm, mời quý yêu chờ một lúc.”
Giữa lúc nói chuyện, tầng hai lục tục ngồi đầy yêu khách. Các bàn uống rượu tán gẫu, vô cùng náo nhiệt.
Nếu lắng nghe nội dung tán gẫu của bọn họ, đa phần đều nhắc đến “Phong Nguyệt Thành Vạn Yêu Đại Hội”.
Bàn cách vách, một con cá sấu yêu mắt say mông lung: “Ta nói này, chúng ta trông coi Bạch Hà, có ăn có uống, yêu khác không đánh vào được, ai ở bên ngoài làm Vạn Yêu Vương, mở cái gì Vạn Yêu Đại Hội, liên quan gì tới chúng ta!”
Một con sam yêu khác phụ họa nói: “Đúng đúng! Bên ngoài đổi Yêu Vương, liên quan gì tới Bạch Hà? Hơn nữa danh hiệu Linh Sơn Đại Vương này không tệ, vẫn tốt hơn Tuyết Sơn Đại Vương!”
Mạnh Tuyết Lý đang đợi thức ăn, trong lúc rảnh rỗi nghe bàn cách vách nói chuyện phiếm, vỗ vỗ bả vai sam yêu, kính hắn một ly rượu: “Vị yêu huynh này, xin hỏi ở đâu ra những lời này?”
Sam yêu kia quay đầu lại quan sát bọn họ: “Yêu vùng khác?”
“Đi ngang qua, du lãm Bạch Hà Thành rạng rỡ.”
“Chả trách ngươi không hiểu. Thủy tộc Bạch Hà chúng ta, từ xưa tới nay cói Thánh Tuyết Sơn như cha như mẹ, bởi vì mùa hè hàng năm, Thánh Tuyết Sơn, băng tan thành nước, chính là đầu nguồn của sông Bạch Hà. Linh điêu kia được xưng là Tuyết Sơn Đại Vương, rõ ràng chẳng phải đang ngồi lên đầu Đại Vương chúng ta hay sao?”
Giọng nói hắn khá lớn, thủy tộc cả sảnh đường nghe vậy rối rít phụ họa: “Đúng vậy, muốn làm cha đến điên rồi đi!”
Mạnh Tuyết Lý: “Thì ra là vậy.”
Thủy tộc của Bạch Hà lại có suy nghĩ như vậy. Chả trách năm đó thương nghị kết minh, thái độ của Bạch Hà Đại Vương không âm không dương, không lạnh không nóng, rõ ràng đã động tâm, nhưng giống như giận dỗi không chịu nhả ra.
Mạnh Tuyết Lý cười khổ, không chỗ giãi bày.
Y truyền âm với đạo lữ: “Thật ra ta không có ý này.”
Một con chồn, sao sẽ nghĩ đến việc làm cha của một bầy tôm cua cá rùa, trai sò cá sấu chứ?
Người cha này, ta làm có cái gì hữu dụng?
Tễ Tiêu gật đầu bảy tỏ đã hiểu.
Lại nghe thủy tộc bàn kia tiếp tục nói: “Tuyết Sơn Đại Vương dã tâm bừng bừng, năm lần bảy lượt đến thăm Thủy Tinh Cung, ta xem chính là muốn kết hôn với Đại Vương của chúng ta, còn không bằng Linh Sơn Đại Vương chưa từng đến lần nào.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng khoát tay: “Đồ ăn có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy!”
“Ngươi là yêu vùng khác, ngươi không biết những cái này. Bạch Hà Đại Vương là đệ nhất mỹ yêu Yêu giới, y dám nói không muốn cưới?”
Mạnh Tuyết Lý cả kinh, không để ý tới việc tranh cãi với sông yêu, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Tễ Tiêu, nhưng không nhìn ra vui giận. Thật may tiểu nhị trai sông mang thức ăn lên kịp thời, đồ ăn bầy đầy bàn, mùi thơm nức mũi.
Mạnh Tuyết Lý gắp thức ăn cho đạo lữ: “Ăn chút cá nóc.”
Tễ Tiêu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, giống như một con cá nóc.
“Mạnh trưởng lão, tổng bộ có hài lòng với chúng ta không?”
“Mạnh trưởng lão, Tiền chân nhân có chỉ thị mới gì hay không? Năm nay còn chiêu thu tiểu nhị mới sao?”
Những bán yêu này phần nhiều là thú ăn cỏ, hình thể nhỏ nhắn, không có mãnh thú như chó sói hổ báo, sau khi hóa hình đều mang hình dáng trẻ nhỏ, để lại tai, đuôi thú đặc thù của yêu tộc. Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, bọn họ bị Tiền gian thương bóc lột, nhưng vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp, thật không dễ dàng.
Mạnh Tuyết Lý mở mắt nói mò: “Tiền chân nhân nói, hắn rất hài lòng với mọi người, hắn vô cùng cảm tạ các ngươi.”
Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, bầu không khí trong rừng rậm thâm cốc trở nên nhiệt liệt. Mạnh Tuyết Lý cảm thấy hơi xấu hổ.
Bích Du vỗ vỗ hai cánh, tỏ ý chúng bán yêu an tĩnh: “Lần này Mạnh trưởng lão và đại đệ tử của y tới Yêu giới, Ám Hành chúng ta vâng lệnh Tiền chân nhân, bảo vệ, trợ giúp bọn họ đến Phong Nguyệt Thành, tham gia Vạn Yêu Đại Hội, nhớ lấy không được để lộ tin tức! Làm xong chuyện này, cuối năm kết tiền công sẽ có phần thưởng. Hiểu chưa?”
Các bán yêu lập tức trả lời: “Hiểu rồi!”
Nguyễn Khôi: “Nhớ kỹ nhiệm vụ vừa nãy ta phân phối, chú ý an toàn. Nào, lập lại nguyên tắc lần nữa.”
Các bán yêu đồng thanh nói: “Hanh Thông Tụ Nguyên không gì không thể!”
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt giống nhau như đúc, Tễ Tiêu truyền âm nói: “Tiền sư đệ đối với việc quản lý kinh doanh, đích xác rất có…”
Mạnh Tuyết Lý cố gắng suy nghĩ dùng từ: “Rất có ý tưởng.”
Bích Du hài lòng gật đầu, học theo thần thái của Tiền Dự Chi nói: “Dùng hai móng hai cánh sáng tọa kỳ tích. Tan họp.”
Các bán yêu tản đi, ăn ý không vào rừng sâu, thoáng cái đã biến mất không thấy, chỉ có con mèo nhỏ ban nãy đối tiếp ám hiệu là còn ở lại.
Mèo nhỏ giơ hai chân trước, câu nệ chắp tay với Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu, ngay sau đó hóa thành một thiếu niên với đôi tai mèo, tỏ vẻ tôn trọng với sư đồ Trường Xuân Phong.
Nguyễn Khôi giới thiệu: “Vị này là Chử Hoa, hai bên bờ sông Bạch Hà, hắn hiểu rõ hơn ta và Bích Du nhiều.”
Yêu giới bát ngát rộng lớn, địa hình phức tạp, thế lực các đại yêu lại hay thay đổi, mặc dù Bích Du, Nguyễn Khôi hàng năm chạy thương, cũng không dám nói hiểu rõ các nơi. Cho nên khu vực khác nhau, sẽ có tiểu nhị khác nhau tiếp ứng.
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu chào hỏi với Chử Hoa: “Làm phiền rồi.”
“Không dám nhận.” Chử Hoa thấy hai người thái độ hiền hòa, thoáng bình tĩnh lại, đi phía trước dẫn đường.
Chim bói cá dẻo miệng không chịu được yên tĩnh, vừa bay lượn, vừa giới thiệu: “Rời khỏi khu rừng này, đến nơi có thể nghe thấy tiếng nước chảy, là chúng ta đã tiến vào lãnh địa của Bạch Hà Đại Vương. Cả dòng Bạch Hà, bao gồm sáu trăm dặm xung quanh hai bờ sông trù phù, đều là địa bàn của Bạch Hà Đại Vương.
Bạch Hà sóng lớn ngút trời, đường thủy nguy hiểm, đáy sông là Thủy Tinh Cung của Đại Vương, binh tôm tướng cá tuần tra nghiêm ngặt. Chúng ta đi đường bộ, ngang qua Bạch Hà Thành phồn hoa, nhân tiện bán đi một số hàng hóa.”
Mạnh Tuyết Lý hỏi: “Lãnh địa Bạch Hàn hiện nay phải tiến cống bao nhiêu?”
Bích Du ngẩn ra, nhìn về phía Chử Hoa: “Cái này ta cũng không biết.”
Chử Hoa cũng ngớ cả người, nghĩ thầm Mạnh trưởng lão hiểu rất rõ về Yêu giới, đúng sự thật đáp: “Thủy tộc trong sông, cống nạp hai mươi hạ phẩm linh châu, yêu vật trong thành cống nạp ba mươi hạ phẩm linh châu.”
Mạnh Tuyết Lý thoáng cau mày: “Có thể cống nạp đủ sao?”
Chử Hoa đáp: “Một phần tiểu yêu không cống nạp nổi, sẽ làm công trả nợ, xây dựng cung điện mới cho Bạch Hà Đại Vương.”
Quy tắc ở Yêu giới trước sau đều như vậy. Trong lãnh địa của Yêu Vương phát triển hoàn thiện, tiểu yêu bị đại yêu sai phái, cống nạp cho đại yêu, đại yêu thì phụ trách che chở tiểu yêu, tránh cho những yêu vật khác nuốt ăn.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu: “Thật ra ta luôn không hiểu thú vui phải ở cung điện, Bạch Hà Đại Vương giàu có, muốn xây cung điện, Linh Sơn Đại Vương xưng vương rồi, chuyện thứ nhất cũng là xây cung điện. Ta xem còn không bằng Trường Xuân Phong của chúng ta.”
Tễ Tiêu cười cười: “Ngươi quen với Yêu Vương ở đây?”
Mạnh Tuyết Lý: “Coi như quen đi. Bạch Hà Đại Vương là Thủy tộc, yêu lực mạnh nhất khi ở trong nước, có thể điều động nước sông Bạch Hà, dâng lên sóng lớn ngất trời. Các yêu khác không đánh vào được, nàng cũng không muốn đi tấn công những nơi khác, Bạch Hà Thành hàng năm không có chiến sự, phát triển cũng không tệ lắm. Nàng không coi là hung ác tàn bạo, cũng không coi là khoan dung lương thiện, nếu nhất thiết phải đánh giá, thì nàng là một vị vương hợp cách.”
Giữa lúc hai người lặng lẽ nói chuyện phiếm, bầu không khí thân mật, chợt nghe Nguyễn Khôi nói: “Ta nghe nói, Bạch Hà Đại Vương là nữ yêu đẹp nhất Yêu giới.”
Chử Hoa vẩy vẩy tai mèo: “Cái này, theo như thẩm mỹ của Thủy tộc bọn họ, đích xác là vậy.” Cho dù có yêu không đồng ý, ở lãnh địa Bạch Hà, cũng không dám nói rõ.
Tễ Tiêu thu lại nụ cười, truyền âm hỏi Mạnh Tuyết Lý: “Vậy sao?”
Mạnh Tuyết Lý cố gắng nhớ lại: “Có đẹp hay không ta không biết, trắng là trắng thật, toàn thân so với lông chồn của ta còn trắng hơn, trắng đến phản quang, trắng đến chói mắt.”
Tễ Tiêu nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đã nhìn hết toàn thân rồi?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Nhìn thấy mấy lần, lúc ta mới vừa làm Tuyết Sơn Đại Vương, Tước Tiên Minh đề nghị kết minh với Bạch Hà, mỗi lần chúng ta đến Thủy Tinh Cung nghị sự, đều đúng lúc nàng đang tắm. Nàng vừa tắm, vừa trò chuyện với chúng ta. Mỗi lần nàng ta tắm đều giống như đánh giặc, cần một đám tiểu yêu hầu hạ…”
Mạnh Tuyết Lý nói đến thản nhiên, Tễ Tiêu nghe mà không vui: “Cho nên đã qua ba năm, ngươi còn nhớ rõ?”
Mạnh Tuyết Lý giật mình, lập tức phản ứng lại, ở dưới ống tay áo vươn tay ra, câu lấy ngón út của Tễ Tiêu, lấy lòng nói: “Đều là chuyện đã qua, ta bây giờ làm người, không nhìn yêu khác tắm nữa. Kiếm Tôn lòng dạ rộng rãi bao dung thiên hạ, mấy việc nhỏ nhặt đó sẽ không so đo với ta chứ?”
Tễ Tiêu rút ngón tay ra, sờ gáy y, mỉm cười tỏ ý không sao cả.
Mạnh Tuyết Lý yên tâm.
Sau đó y mới biết, mình yên tâm quá sớm.
Đoàn người và bán yêu vừa đi vừa tán gẫu, đi giữa rừng rậm, thỏ tai thính, chim bói cá mắt tinh, mèo nhỏ quen thuộc địa hình, không gặp phải những yêu vật khác.
Bích Du không quá quan tâm đến thẩm mỹ của Thủy tộc, hỏi Chử Hoa: “Bạch Hà Đại Vương khi nào đến Phong Nguyệt Thành, ngươi biết không?”
Đại Yêu Vương xuất hành, tất nhiên hiện trường phải hiển hách tùy tùng đông đảo. Yêu dưới quyền gặp nhau chuẩn bị bàn bạc nghi thức, vậy ắt có tin tức truyền ra.
Chử Hoa lắc đầu: “Bạch Hà Đại Vương gần đây đang chiêu mộ yêu tướng giỏi về bay lượn, hình như định để tộc chim kéo xe, bay thẳng tới Phong Nguyệt Thành. Dù sao pháp khí phi hành với đại yêu mà nói, chưa đủ oai phong.”
Mạnh Tuyết Lý giật mình: “Cái gì?” Một Thủy tộc hàng năm ngâm mình trong bồn tắm, tại sao đột nhiên muốn bay? Chử Hoa cũng buồn bực: “Có yêu nói, Đại Vương ở đáy sông đã chán, muốn đến chỗ cao xem thử. Suy nghĩ của đại yêu vật, ai cũng không hiểu…” Hắn bỗng nhiên gãi gãi tai mèo: “Các ngươi nghe xem, tiếng nước chảy! Sắp đến lãnh địa của Bạch Hà rồi!”
Tới gần bìa rừng, rốt cuộc lần nữa thấy sắc trời, ngoài rừng mơ hồ truyền tới tiếng nước sông chảy siết, tiếng sóng vỗ vào bờ, Mạnh Tuyết Lý chọc chọc Thận thú trong ống tay áo:
“Dậy đi nào, cho chút yêu khí.”
“Ngao-”
Thận thú há mồm, một luồng yêu khí đậm đặc thuần khiết, uy thế hào hùng từ từ tuôn ra, bao phủ lấy đám người Mạnh Tuyết Lý.
Chử Hoa giật mình, rúc vào sau lưng Nguyễn Khôi. Nguyễn Khôi dọc theo đường đi thường thấy dáng vẻ lười biếng của Thận thú, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Chử Hoa và bản năng, vẫn run lẩy bẩy.
Bích Du an ủi: “Đừng sợ, vị đại yêu này là đạo cụ biểu diễn, không ăn yêu.”
Thận thú thích nước thích nơi râm mát, nghe tiếng nước chảy lên tinh thần, càng tuôn ra nhiều yêu khí.
Tễ Tiêu thấy vậy, lôi Thận thú ra: “Không ổn.”
Mạnh Tuyết Lý phản ứng lại, nhận lấy Thận thú: “Đúng, lãnh địa Bạch Hà chúng ta chỉ đi ngang qua, không phải tới cướp địa bàn, yêu khí nên nhạt chút. Là loại nhìn qua không dễ chọc, không bị các yêu khác bắt nạt, lại không có ý khiêu khích, ngươi thử xem?”
Thận thú yên lặng, giống như đang suy ngẫm, hồi lâu, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu đờ đẫn mờ mịt: “Ngao?”
Mạnh Tuyết Lý: “Thôi bỏ đi, tùy cơ ứng biến vậy. Đi thôi!”
Đến cửa sông, nước sông chảy siết, bầy yêu đông đảo.
Bạch Hà Thành dựa núi cạnh sông, trước mặt là nước sông chảy siết, sau lưng là dãy núi Hắc Sơn. Mùa hè thế nước lên cao, cả tòa thành bao phủ trong hơi nước nhàn nhạt, như mưa khói. Nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu vào, vài con cò trắng giương cánh bay qua.
Mạnh Tuyết Lý híp mắt lại nhìn, trên tường thành chạm trổ cổ ngữ yêu tộc: Bạch Hà Thành.
Yêu tộc nguyên thân khổng lồ, để đại yêu tiện hoạt động gân cốt, kiến trúc ở Yêu giới so với nhân giới càng hùng vĩ. Kích thước của Bạch Hà Thành, phải gấp bốn năm lần Hàn Môn Thành.
Sắc trời gần hoàng hôn, yêu rời khỏi thành thì ít, vào thành nhiều, Mạnh Tuyết Lý toàn thân yêu khí đậm đặc, khiến yêu bên cạnh không ngừng tránh lui.
Vào trong thành, chỉ thấy chim trời bay lượn, tôm cua bò đầy đường, trên lưng chở đại yêu hóa hình. Bay trên trời, chạy trên đất, cái loại vật để cưỡi, các loại hình yêu vật, qua lại nườm nượp.
Tiểu yêu né tránh đại yêu, đại yêu quát mắng tiểu yêu, trên đường tiếng la, tiếng mắng chửi, tiếng rao hàng bên đường, tiếng cười nói, ầm ĩ ồn ào.
Chử Hoa giải thích: “Gần đây trong thành có tương đối nhiều yêu vùng khác tới. Bạch Hà Đại Vương chiêu mộ yêu tướng giỏi bay lượn, trèo leo, hứa hẹn trả số tiền lớn, yêu tới hưởng ứng nhiều vô số kể.”
Mạnh Tuyết Lý nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên một vị cá chép yêu đâm đầu đi tới. Thủy tộc hóa hình tuy mang hình dáng con người, nhưng trên mặt vẫn giữ lại râu cá thật dài, hai bên thái dương vẫn còn vài miếng vẩy.
Chử Hoa đang muốn chào hỏi hắn, lại nghe hắn nịnh nọt quyến rũ cười nói với Mạnh Tuyết Lý: “Quý yêu, ngài muốn dùng xe sao? Xe cua, xe rùa, dưới nước trên đất đều có thể dùng, ngài có thể mang theo người hầu, thị sủng, ung dung tự tại tham quan Bạch Hà xinh đẹp rạng rỡ, thuê một chiếc đi!”
Đại yêu thường thu phục thú lớn chưa mở linh trí làm vật cưỡi. Xa giá cho thuê trong Bạch Hà Thành, không phải xe ngựa xe bò như ở nhân gian, mà là con cua, con rùa to lớn do Thủy tộc địa phương huấn luyện nuôi dưỡng.
Lát sau, đám người Mạnh Tuyết Lý đã ngồi trên lưng một con cua màu xanh, không đi trên đường chính của Bạch Hà Thành, mà lẫn vào đám đông yêu.
Ba con bán yêu lần đầu tiên trải nghiệm loại đãi ngộ này, hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, Nguyễn Khôi nhỏ giọng nói: “Ta có cảm giác cáo mượn oai hùm, quang tông diệu tổ.”
Mạnh Tuyết Lý khoát tay, giống như đại yêu vùng khác khí thế vào thành: “Lần này tới Bạch Hà Thành, chúng ta ở khách sạn tốt nhất, ăn ở tửi lầu tốt nhất! Chử Hoa, tửu lầu tốt nhất trong thành ở đâu?”
Tễ Tiêu không biết làm sao cười cười, Mạnh Tuyết Lý truyền âm với đạo lữ nói: “Nơi tin tức linh thông nhất, chắc chắn là tửu lầu.”
Chử Hoa khó nén kích động:”Trân Châu Lầu, do Thủy tộc mở, chỉ tiếp đãi đại yêu lợi hại, tiểu yêu có tiền cũng không vào được. Thỉnh thoảng buổi tối ta lặng lẽ đi ngang qua, chỉ dám ngửi một cái.”
Mạnh Tuyết Lý giơ tay, nhẹ nhàng bóp đuôi Thận thú: “Lại tới chút nữa.”
Thận thú: “Ngao.”
Trước Trân Châu Lầu, hai vị trai sông yêu đứng ở cửa hầu hạ nghênh đón, một vị dắt con cua lớn đến ao nước ở hậu viện: “Xe cua của ngài được ăn no.”
Một vị khác dẫn bọn họ lên lầu: “Quý yêu mời đi lên lầu.”
Trong lầu trang trí tinh mỹ xa hoa, giao sa làm mành, minh châu làm đèn, trên vách tường khảm đầy bạch ngọc, trân châu, vỏ sò,…
Chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai, nhìn xuống phố phường không thể tốt hơn nữa.
Đợi Mạnh Tuyết Lý ngồi vào chỗ của mình, tiểu nhị trai sông nói: “Trân Châu Lầu chúng ta thủy sản phong phú, quý yêu muốn ăn cái gì?”
Mạnh Tuyết Lý nhìn về phía Chử Hoa nói: “Ngươi gọi đi. Cảm thấy cái gì ăn ngon nhất thì gọi cái đó.”
Chử Hoa: “Thật, thật không?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu.
Chử Hoa: “Cá vàng khô, cá bạc ướp khô, cá sạo khô, cá ngựa khô…”
Tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm. Lát sau, sáu mâm cá khô lục tục lên bàn, màu sắc giống nhau, bày đĩa giống nhau, mùi vị giống nhau.
Nguyễn Khôi lấy từ trong ngực ra một túi cỏ và cà rốt thái nhỏ.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, Bạch Hà Thành quả nhiên là thiên đường trong mộng của loài mèo-có ăn không hết cá khô.
Chử Hoa không dám động đũa: “Các ngươi ăn trước đi.”
Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi ăn đi. Ta ăn chay.” Y lấy ra túi trữ vật chuẩn bị đầy đủ đồ ăn vặt.
Chử Hoa và Bích Du nghe vậy, nồng nhiệt ăn cá khô.
Tễ Tiêu: “Ngươi có thể ăn thịt. Không sao.”
Mặc dù tu sĩ sau khi tích cốc, không có ham muốn ăn uống, nhưng Mạnh Tuyết Lý trước đây là linh điêu, ba năm không nếm được vị thịt, giống như có chút khổ.
Mạnh Tuyết Lý biết suy nghĩ của hắn, nhưng không muốn vi phạm lời thề, truyền âm nói: “Nói được là làm được, không thể đổi ý.”
Tễ Tiêu nghiêm túc suy nghĩ: “Coi như ta cưỡng ép ngươi ăn. Vì ta, ngươi có ăn hay không?”
Mạnh Tuyết Lý hai mắt phát sáng: “Bằng lòng vì đạo lữ vào nơi nước sôi lửa bỏng, uống canh ăn thịt!”
Ba vị bán yêu chỉ thấy Mạnh trưởng lão vốn nói ăn chay, bị đệ tử khuyên một câu, liền nhao nhao muốn thử cầm đũa lên.
Mạnh Tuyết Lý ăn chay suốt ba năm, đầy cõi lòng chờ mong nhai cá khô, vị thịt sống vị mặn nháy mắt kích thích đầu lưỡi, xông thẳng lên lỗ mũi, y suýt chút nữa bị sặc chảy nước mắt: “Xong rồi, ta hình như đã quá quen với việc ăn chay.”
Tễ Tiêu nếm thử, an ủi y: “Không phải do ngươi.”
Hắn gọi tiểu nhị trai sông đến: “Cá nóc hầm chén bạc, tôm rán giòn đuôi phượng, ngao xào ớt, sò hấp tỏi, có không?”
Mạnh Tuyết Lý rất cảm động.
Tiểu nhị nghĩ thầm, thì ra sáu đĩa cá khô chỉ là khai vị, bày này thật biết cách ăn uống: “Có! Nhưng giờ đúng lúc đông khách, nhà bếp ra thức ăn chậm, mời quý yêu chờ một lúc.”
Giữa lúc nói chuyện, tầng hai lục tục ngồi đầy yêu khách. Các bàn uống rượu tán gẫu, vô cùng náo nhiệt.
Nếu lắng nghe nội dung tán gẫu của bọn họ, đa phần đều nhắc đến “Phong Nguyệt Thành Vạn Yêu Đại Hội”.
Bàn cách vách, một con cá sấu yêu mắt say mông lung: “Ta nói này, chúng ta trông coi Bạch Hà, có ăn có uống, yêu khác không đánh vào được, ai ở bên ngoài làm Vạn Yêu Vương, mở cái gì Vạn Yêu Đại Hội, liên quan gì tới chúng ta!”
Một con sam yêu khác phụ họa nói: “Đúng đúng! Bên ngoài đổi Yêu Vương, liên quan gì tới Bạch Hà? Hơn nữa danh hiệu Linh Sơn Đại Vương này không tệ, vẫn tốt hơn Tuyết Sơn Đại Vương!”
Mạnh Tuyết Lý đang đợi thức ăn, trong lúc rảnh rỗi nghe bàn cách vách nói chuyện phiếm, vỗ vỗ bả vai sam yêu, kính hắn một ly rượu: “Vị yêu huynh này, xin hỏi ở đâu ra những lời này?”
Sam yêu kia quay đầu lại quan sát bọn họ: “Yêu vùng khác?”
“Đi ngang qua, du lãm Bạch Hà Thành rạng rỡ.”
“Chả trách ngươi không hiểu. Thủy tộc Bạch Hà chúng ta, từ xưa tới nay cói Thánh Tuyết Sơn như cha như mẹ, bởi vì mùa hè hàng năm, Thánh Tuyết Sơn, băng tan thành nước, chính là đầu nguồn của sông Bạch Hà. Linh điêu kia được xưng là Tuyết Sơn Đại Vương, rõ ràng chẳng phải đang ngồi lên đầu Đại Vương chúng ta hay sao?”
Giọng nói hắn khá lớn, thủy tộc cả sảnh đường nghe vậy rối rít phụ họa: “Đúng vậy, muốn làm cha đến điên rồi đi!”
Mạnh Tuyết Lý: “Thì ra là vậy.”
Thủy tộc của Bạch Hà lại có suy nghĩ như vậy. Chả trách năm đó thương nghị kết minh, thái độ của Bạch Hà Đại Vương không âm không dương, không lạnh không nóng, rõ ràng đã động tâm, nhưng giống như giận dỗi không chịu nhả ra.
Mạnh Tuyết Lý cười khổ, không chỗ giãi bày.
Y truyền âm với đạo lữ: “Thật ra ta không có ý này.”
Một con chồn, sao sẽ nghĩ đến việc làm cha của một bầy tôm cua cá rùa, trai sò cá sấu chứ?
Người cha này, ta làm có cái gì hữu dụng?
Tễ Tiêu gật đầu bảy tỏ đã hiểu.
Lại nghe thủy tộc bàn kia tiếp tục nói: “Tuyết Sơn Đại Vương dã tâm bừng bừng, năm lần bảy lượt đến thăm Thủy Tinh Cung, ta xem chính là muốn kết hôn với Đại Vương của chúng ta, còn không bằng Linh Sơn Đại Vương chưa từng đến lần nào.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng khoát tay: “Đồ ăn có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy!”
“Ngươi là yêu vùng khác, ngươi không biết những cái này. Bạch Hà Đại Vương là đệ nhất mỹ yêu Yêu giới, y dám nói không muốn cưới?”
Mạnh Tuyết Lý cả kinh, không để ý tới việc tranh cãi với sông yêu, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Tễ Tiêu, nhưng không nhìn ra vui giận. Thật may tiểu nhị trai sông mang thức ăn lên kịp thời, đồ ăn bầy đầy bàn, mùi thơm nức mũi.
Mạnh Tuyết Lý gắp thức ăn cho đạo lữ: “Ăn chút cá nóc.”
Tễ Tiêu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, giống như một con cá nóc.
Danh sách chương