Sau khi Tễ Tiêu rời đi, dưới lớp bùn cát nơi đáy ao, một thanh trường kiếm khẽ chấn động, tựa như đang đáp lại tâm ý của chủ nhân.

Nó giống như mãnh thú ngủ đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng tỉnh lại, khiến địa mạch cả ngọn Trường Xuân Phong run rẩy trong thoáng chốc.

Ngu Khởi Sơ đang nằm trong chăn đột nhiên thức tỉnh, cùng chuột kim tiền đồng thởi nhảy lên, bốn mắt nhìn nhau.

“Động đất?”

“Chít chít?”

Con chuột này trước đây chỉ lớn bằng chén trà, bưng trọn trong lòng bàn tay. Không biết có phải do nhổ lông kích thích sinh trưởng, mà dần dần lại lớn lên, có thể nhét vào trong ngực.

Bóng trăng tây cố, đêm dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ngoài cửa sổ, tiếng gió xào xạc trong rừng.

Ngu Khởi Sơ tự lẩm bẩm: “Không động đất, nhất định là hôm nay ta quá căng thẳng. Hay là ngủ lúc nữa, trời sáng còn phải đi giao hoa đào cho Tiền chưởng quỹ…”

Chuột kim tiền cố gắng nhào lên, Ngu Khởi Sơ ôm nó dỗ: “Được rồi, ta không mang ngươi theo, đừng làm rộn, mau ngủ.”

Tiền Dự Chi lần đầu tiên thấy chuột nhỏ, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền: “Đây chính là chuột kim tiền chiêu tài của Mạnh trưởng lão? Nó sinh con không? Có bán không?”

Chuột kim tiền bực bội chui vào lòng Ngu Khởi Sơ, quay đuôi về phía Tiền Dự Chi. Từ đó về sau, chỉ cần Ngu Khởi Sơ nhắc tới Tiền chưởng quỹ, chuột nhỏ sẽ phản đối mãnh liệt.

Hắn lại ngủ thiếp đi, mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn tràn đầy tự tin đi khiêu chiến Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, kết quả bị hai người đánh cho răng rơi đầy đất.

Ngu Khởi Sơ hôm nay thắng nhiều bại thiếu, đối mặt khen ngợi nhưng mờ mịt lơ lửng, thậm chí không dám nhận. Hắn vẫn cho rằng ngộ tính của mình quá kém, không thích hợp luyện kiếm, thích hợp làm Trận phù sư hoặc Y tu hơn. Chỉ có như Mạnh Tuyết Lý hay Tiếu Đình Vân vậy, mới thích hợp làm võ tu đi.

Có người nói hắn quá khiêm tốn, mấy ngày ngắn ngủi nhập đạo, đã tiến bộ rất nhanh. Hẳn phải đi Hản Hãi bí cảnh, đánh nhau với những thiên chi kiêu tử kia, sao lại ở lôi đài trên Diễn Kiếm Bình, chuyên bắt nạt đám tu sĩ nhàn tản trông nhà giữ cửa.

Cũng có người nói vận khí của Mạnh Tuyết Lý quá tốt, tốt đến mức không phân rõ phải trái, không thể tưởng tượng nổi. Tổng cộng chỉ nhận có hai đệ tự, cả hai đều là thiên tài.

Vì vậy, Mạnh Tuyết Lý lúc này không hề hay biết, nguồn tiêu thụ hoa đào tơ vàng của Trường Xuân Phong càng ngày càng mở rộng.



Bè trúc to lớn trôi nổi trên sóng trắng cuồn cuộn, xuôi theo dòng, trên bè mọi người chuyện trò vui vẻ, phảng phất như bia ngắm bắt mắt nhất trên Hắc Thủy Hà.

Hai bên bờ sông là rừng cây rậm rạp, những nơi nguy hiểm, có các tu sĩ đếm không xuể ẩn giấu tung tích, âm thầm quan sát bè trúc.

Kinh Địch ỷ mình chiến lực cao cường, ôm kiếm trong tay, không sợ thần thức bên ngoài theo dõi.

Quả thật có những tiểu đội không biết tự lượng sức, định mai phục chặn lại bè trúc, Kinh Địch cố ý biểu hiện trước mặt Mạnh Tuyết Lý, không để đội viên ra tay. Trận phù sư, Luyện đan sư, Ngự thú sư có lòng tin với hắn, như không liên quan đến mình, khoanh tay xem náo nhiệt, giải thích kiếm chiêu cho Mạnh Tuyết Lý.

“Chiêu kiếm này lợi hại, chà, Minh Nguyệt Chiếu Đại Hải, ung dung khoáng đạt!”

“Ôi chao không được, Minh Nguyệt Xuất Quan Sơn!”

Sư phụ của Kinh Địch là chưởng môn Minh Nguyệt Hồ, luyện đương nhiên là Minh Nguyệt Kiếm.

Ba đệ tử Hàn Sơn bên tai đều là “minh nguyệt”, đương nhiên không vui, bọn họ không muốn bị Kinh Địch che chở, chủ sộng xuất chiến.

Vì vậy trong chiến đấu hôm nay, chỉ có kiếm tu và y tu bận rộn.

Tống Thiển Ý tu tập Hồi Xuân Thuật của Tùng Phong Cốc, có thể giúp võ tu khôi phục chân nguyên nhanh hơn, nếu sau cuộc chiến võ tu chân nguyên bạo động, nàng cũng có thể giúp một tay khơi thông.

Ba đệ tử Hàn Sơn lần đầu tiên được Hồi Xuân Thuật chữa trị, rối rít than thở: “Tiểu đội có y tu, thì ra là cảm giác tuyệt vời này.”

“Kinh Địch thật tốt số.”

Dọc theo đường đi Mạnh Tuyết Lý không có cơ hội hoạt động gân cốt, được bảo vệ nghiêm mật.

Đến hoàng hôn, nửa sông xanh nửa sông đỏ, thanh sơn lục thủy bao phủ giữa trời chiều mờ tối.

Kinh Địch đề nghị: “Mạnh trưởng lão, đã sắp đến Trung Ương Thành, nhưng trận pháp trên bè trúc cần củng cố. Theo ý kiến của ta, chúng ta lên bờ nghỉ một đêm, đề cao tinh thần, sáng mai lại lên đường.”

Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Vất vả rồi.”

Trưởng lão đồng ý, ba đệ tử Hàn Sơn tự nhiên không có dị nghị.

Mọi người cập bờ. Lưu Kính không hiểu, truyền âm hỏi Kinh Địch: “Trận pháp hoàn hảo không tổn hại, ngươi bảo ta củng cố cái gì? Tại sao chúng ta phải dừng lại nghỉ ngơi?”

Kinh Địch khẽ cười: “Bảo sao ngươi không có đạo lữ. Ban ngày anh hùng cứu mỹ nhân, buổi tối đương nhiên phải tranh thủ thời cơ, nắm bắt cơ hội. Nhìn mà học đi.”

Từ Tam Sơn mắng: “Thằng nhãi này, sớm muộn phải ăn đau một lần, mới biết trời cao đất rộng!”

Bên kia, Tống Thiển Ý nhân lúc vì ba đệ tử Hàn Sơn điều hòa lại chân nguyên, truyền âm với Mạnh Tuyết Lý: “Ta từng mua hoa đào của Trường Xuân Phong.”

“Vậy à?” Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, thế mà cũng phải truyền âm, mua hòa đào rất mất mặt sao? “Đợi ta trở về, nói với Tiền chưởng quỹ một câu, lần sau sẽ tặng ngươi một cây.”

Vốn là thứ không đáng tiền, bán hơi đắt mà thôi.

Tống Thiển Ý muốn nói lại thôi.

Kinh Địch có đôi khi quả thật không có giới hạn, bất chấp thủ đoạn gan lớn tận trời, nhưng cũng là người bạn đầy nghĩa khí, một đội trưởng có trách nhiệm. Nàng sẽ không bán đứng đội trưởng.

Nhưng Mạnh Tuyết Lý cũng thật thảm, sau khi Kiếm Tôn mất, y thân cô thế cô không nơi nương tựa, lại bị người ta thèm muốn sắc đẹp và tài sản.

Cuối cùng nàng uyển chuyển nhắc nhở: “Ngươi và ta cũng không quen, lại muốn tặng ta quà, để ta chiếm hời? Ngươi luôn ở Trường Xuân Phong không ra ngoài, không biết thế đạo hiểm ác. Thật ra lòng người khó dò, không phải ai cũng giống như Kiếm Tôn, đáng giá phó thác cả đời.”

Mạnh Tuyết Lý thoáng kinh ngạc, nghĩ thầm có gì từ từ nói, cô nương ngươi không phải thầm mến đạo lữ ta đấy chứ?

Bỗng nghe cách đó không xa Kinh Địch gọi: “Tới ăn cá!”

Tống Thiển Ý: “Đi thôi Mạnh trưởng lão.”

Nàng giống như chưa từng nói gì.

Sau khi lên bờ, Kinh Địch dùng kiếm khí đánh vào lòng sông, bắt được hơn chục con cá to béo. Hẳn bảo Trịnh Mộc nhóm lửa, còn mình nướng cá cho mọi người.

Ba đệ tử Hàn Sơn ăn cá ngoài cháy trong mềm, thầm nghĩ, họ Kinh cả đường vì bọn họ rào trước đón sau, cúc cung tận tụy, rốt cuộc có mưu đồ gì?

Chẳng nhẽ mình thật sự lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử?

Chỉ có Mạnh Tuyết Lý bất vi sở động, không uống rượu cũng không ăn thịt.

Bên đống lửa, hàng mi dày của thiếu niên rũ xuống thành bóng mờ, sống mũi cao thẳng, cằm nhỏ nhắn.

Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng xem càng đẹp, Kinh Địch thầm cảm thấy vui mừng: “Sao Mạnh trưởng lão không ăn? Không hợp khẩu vị?”

Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Ta ăn chay.”

Trương Tố Nguyên vội vàng giải thích: “Tễ Tiêu chân nhân đại tang, Mạnh trưởng lão ăn chay để tang.”

Vừa dứt lời, bốn người còn lại đồng loạt nhìn về phía Kinh Địch, bầu không khí nhất thời lúng túng.

Mạnh Tuyết Lý phát hiện không đúng:”Sao vậy?”

Kinh Địch phản ứng mau, đứng lên nghiêm túc nói:

“Mạnh trưởng lão, thật ra ta có chuyện muốn nói với ngươi! Việc này rất quan trọng, ta chỉ muốn thương lượng với một mình ngươi.”

Mạnh Tuyết Lý hơi nhíu mày: “Có thể.”

Ba đệ tử Hàn Sơn khẩn trương truyền âm, Mạnh Tuyết Lý tỏ ý không sao.

Kinh Địch và đồng đội của hắn cộng lại cũng không phải đối thủ của y, không sợ có âm mưu quỷ kế, vừa hay có thể thăm dò ý đồ của đối phương.

Mạnh Tuyết Lý đi theo Kinh Địch.

Bầu trời đêm quang đáng, vạn dặm không mây, dải ngân hà vắt ngang qua khoảng trời trên sông lớn, dần dần không nhìn thấy sườn núi cao chót vót ở bờ bên kia.

Bọn họ đi tới một bãi cỏ rộng rãi ở bờ sông. Mạnh Tuyết Lý đứng dưới trời sao, đấu bồng màu bạc đóng gió tung bay.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Kinh Địch nhìn y, cho dù biết bầu trời trong bí cảnh không phải chân thực, là ảo ảnh do Thận thú tạ ra, vẫn cảm thấy hình ảnh này rất đẹp, người bên cạnh rất đẹp.

Gió đêm êm dịu bầu không khí vừa vặn.

“Tuyết Lý, ta…”

Lời còn chưa dứt, bầu trời kịch liệt rung động, những ngôi sao trên trời lảo đảo như muốn rơi xuống.

Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ thâm gia thi đấu, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, sôi nổi bàn luận.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Thận thú bị quấy rầy?”

Thận thú tựa như bạch giao, hàng năm ngủ đông, là thủ vệ của bí cảnh, chiếm cứ đại cung sâu bên dưới Trung Ương Thành. Ngoại từ Tễ Tiêu chân nhân, không ai từng đi đến đó.

Con đường lát gạch sâu dưới đất, sâu thẳm mà quanh co, giao châu khảm nảm trên vách tưởng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Một bóng người đứng trước Thận thú, so với hình thể to lớn của Thận thú, hắn có vẻ nhỏ yếu rất nhiều. Thận thú lại cúi đầu, nhẹ nhàng nhả khói trắng.

“Ta đã trở lại.” Tễ Tiêu vuốt ve sừng của nó. “An tĩnh một chút.”

Vì vậy bầu trời của bí cảnh lại trở nên vững vàng.

Dưới ánh sao rực rỡ, Mạnh Tuyết Lý thoáng cau mày, Kinh Địch vội vàng nói: “Đừng đi, chỉ là Thận thú lấy hơi, không có gì đáng ngại, chúng ta tiếp tục.”

Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mất kiên nhẫn: “Nếu ngươi thật sự có việc quan trọng, thì đừng đông dài nữa!”

Kinh Địch hít thở sâu: “Tuyết Lý, thật ra ta muốn nói, ta vừa thấy ngươi…”

Tễ Tiêu vỗ vỗ đầu Thận thú: “Đạo lữ của ta ở đâu?”

Thận thú lần đầu tiên được hắn nhờ tìm người, cảm thấy mới mẻ, hóa ra người trước mắt này cũng chẳng phải không gì không thể. Nó hưng phấn xoay mình dưới tay Tễ Tiêu, liên tục nhả khí.

“Ầm!”

Một tiếng sét xé rách màn đêm, cuồn cuộn tiếng sấm như búa nặng nện xuống.

Bí cảnh chưa bao giờ xuất hiện thiên tượng quỷ dị như vậy. Bên đống lửa, mọi người ném xuống cá nướng, đột nhiên đứng dậy.

Ba đệ tử Hàn Sơn còn chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn tia chớp trên trời, bốn người còn lại đã chạy như điên theo hướng Kinh Địch rời đi.

Từ Tam Sơn: “Thôi xong!”

Tống Thiển Ý: “Hắn sẽ không thật sự bị sét đánh đi!”

Lưu Kính: “Kiếm Tôn trên trời có linh thiêng, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho hắn một mạng đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện