Mạnh Tuyết Lý không biết suy nghĩ của Tễ Tiêu, chỉ cảm thấy lời này của đối phương rất kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Nói như vậy ngươi thấy rồi? Song kiếm, pháp khí, hay là công pháp truyền thừa?”

Tễ Tiêu dời ánh mắt: “Đều không phải.” Hắn có chút xấu hổ, không chịu nói thêm nữa.

Mạnh Tuyết Lý suy ngẫm, từ trước đối với Yểm Vũ Quyện Phong y không biết gì cả, thậm chí hoài nghi chúng nó căn bản không tồn tại, là Hồ Tứ nhìn mình không vừa mắt, bịa ra tạo nên phong ba. Bây giờ lại cảm thấy, đây có thể là bảo vật Tễ Tiêu đặc biệt để lại cho con trai, Hồ Tứ không biết Tễ Tiêu dưới gối có một đứa con, bèn cho rằng nó thuộc về “đạo lữ”- người có quan hệ thân cận nhất với Tễ Tiêu.

Như vậy cũng tốt, người khác hiểu lầm mình mang dị bảo, sẽ khiến tdv an toàn hơn chút.

Vì vậy Mạnh Tuyết Lý kiên định cự tuyệt: “Ngươi cất đi! Ta không xem!”

Tễ Tiêu: “…” Chuẩn bị quà tặng không dễ như tu hành, hắn kỳ vọng tiểu đạo lữ thích, nếu y không thích, cũng chẳng sao, hắn lại nghĩ cách khác.

Kinh Địch nhìn xa xa hai người “liếc mắt đưa tình”, ho khan: “Bên kia có người tới.”

Còn chưa dứt lời, từ xa truyền tới tiếng kêu to: “Mạnh Tuyết Lý ở đâu?” Giọng nói từ xa đến gần, dần dần hai bóng người xuất hiện.

“Ở chỗ này!” Mạnh Tuyết Lý cất cao giọng trả lời, ánh mắt tỏ ý các đồng đội đứng sang một bên, nhường ra đất trống. Sân điện bằng phẳng, rộng rãi trở thành thiên nhiên lôi đài.

Trung Ương Thành tọa lạc ở trung tâm bí cảnh, được quần sơn bảo vệ, Mạnh Tuyết Lý đứng ở chính giữa sân điện, sáu cây cột đá cao lớn vây xung quanh, thật giống như đứng tại trung tâm thế giới. Dưới bầu trời đem quang đãng, giới tuyến phập phồng của những dãy núi có thể thấy rõ ràng, dải ngân hà lấp lánh ánh sao như một chiếc cầu vòm vắt ngang nửa bâu trời, rơi vào bên kia quần sơn.

Mạnh Tuyết Lý nghĩ, thời tiết này, rất thích hợp hoạt động gân cốt.

Thi đấu hậu kỳ, đệ tử dự thi còn dư lại không nhiều, đều tụ tập ở Trung Ương Thành. Bên ngoài bí cảnh, người bị hại trải qua “đạo đức khảo nghiệm” của Mạnh Tuyết Lý tập trung lại với nhau, tố khổ lẫn nhau. Nhưng trong bí cảnh, thường thường người dự thi không biết được tin tức ở bên ngoài. Trong đó có một số đệ tử chưa bị loại, chưa từng gặp Mạnh Tuyết Lý vẫn luôn nghĩ rằng, “đạo lữ của Kiếm Tôn” “nhỏ yếu, đáng thương, vô dụng”.

Cho nên khi bọn họ nghe thấy tiếng nói khiêu khích kia, phản ứng đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi sau đó mới tức giận.

Mạnh Tuyết Lý ăn nói thật ngông cuồng, bạn y là Tước Tiên Mnh nghe được cũng muốn đánh chết y, chỉ có một mình Tễ Tiêu là vẫn giữ được tâm trạng bình tĩnh.

Hai người dự thi đến đầu tiên, không dám tùy tiện đến gần Mạnh Tuyết Lý, đứng ở xa xa ngoài sân điện, nói với đám người Tiếu Đình Vân: “Này, các ngươi là trợ thủ của y? Chẳng phải lấy đạo tâm thề, một người ứng chiến sao?”

Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Chỉ có mình ta.”

Người vừa lên tiếng từ xa quan sát y, lại quan sát đám người Tiếu Đình Vân, bỗng nhiên như phát hiện ra cái gì, khẽ khàng “a” một tiếng: “Kinh Địch, là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”

Kinh Địch giao du rộng rãi, danh tiếng vang dội, không ít người biết hắn.

Kinh Địch tức giận hô: “Đánh thua. Bại tướng dưới tay nên đứng ở cái vòng này xem chiến, đợi kết quả.”

Vòng tròn là Tiếu Đình Vân vẽ, còn rất nhiều chỗ trống. Kinh Địch và đồng đội chưa từng thấy vòng bảo vệ tiểu đội đào mỏ trong đêm mưa, còn tưởng là làm ra vẻ, cho nên tư thái buông tuồng, ở trong vòng hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc chơi trận bàn, hoặc lau lò luyện đan.

Người tới hiển nhiên biết Kinh Địch, biết bản lĩnh của đại đệ tử Minh Nguyệt Hồ, cho nên rất kinh ngạc: “Các ngươi cũng thua?”

Từ Tam Sơn phụ họa: “Đúng vậy, thật sự chịu thua, nên đứng ở đây xem chiến vậy.”

Người tới ngạo nghễ nói: “Xem ra Băng Kính Ngọc Luân, Minh Nguyệt Kiếm cũng chỉ có thế.”

Kinh Địch chẳng hề tức giận, hắn biết kết cục của hai người này sau một chén trà, có lẽ không tới một chén trà, chỉ nửa chén.

Đệ tử có thể ở lại đến hậu kỳ, ai nấy đều cho rằng mình bản lĩnh cao cường, ai cũng không phục ai, nghe nói Mạnh Tuyết Lý đánh thắng Kinh Địch, chiến ý bộc phát dâng cao.

Một người khác hỏi: “Ngươi nói đánh thắng ngươi có thể được di vật của Kiếm Tôn, có thật giữ lời?”

Mạnh Tuyết Lý: “Đương nhiên giữ lời.”

Tước Tiên Minh học Từ Tam Sơn phụ họa: “Dây dưa lằng nhằng mất thời gian, là nam nhân thì lên đánh một trận đi, có phải nam nhân hay không!”

Hai người cởi bỏ đấu bồng, hóa ra lại là hai nữ tu mặc váy cài trâm, váy một hồng một tím, giọng nói cũng khôi phục trong trẻo: “Thật sự không phải.”

Tước Tiên Minh im bặt.

Tống Thiển Ý đứng dậy: “Thì ra là hai sư tỷ Hà Sơn.”

Nữ tu váy hồng liếc nhìn nàng: “Ngươi là Tống sư muội của Tùng Phong Cốc? Ngươi cũng đánh thua?”

Tống Thiển Ý chắp tay: “Tiểu muội ở bên cạnh xem chiến, nhìn biểu hiện của hai sư tỷ.”

Nữ tu váy tím hừ lạnh.

Tống Thiển Ý truyền âm nói với Mạnh Tuyết Lý: “Hà Sơn bàng môn công pháp nhiều, hai tỷ muội này thành danh nhờ ám khí, độc thuật, mị hoặc thuật, Mạnh trưởng lão chớ trông mặt mà bắt hình dong, khởi lòng thương hương tiếc ngọc.”

Mạnh Tuyết Lý: “…Được.”

Hai thiếu nữ không hề khinh địch, cảnh giới bước vào trong sân điện, một người đứng dưới cột đá trước mặt Mạnh Tuyết Lý, người còn lại đứng ở phía đối diện, ở sau lưng Mạnh Tuyết Lý.

Mạnh Tuyết Lý: “Thật ra thì một chọi một, có lợi với các ngươi hơn.”

Thiếu nữ váy hồng trước mặt hoài nghi nhìn y: “Ngươi quá xảo quyệt, một chọi một rõ ràng là ngươi được lợi, lại nói là đối với chúng ta có chỗ tốt, chỗ tốt gì?”

Mạnh Tuyết Lý: “Nhân tiện hướng dẫn.”

Chợt nghe tiếng gió ào ào sau lưng, nữ tu váy tím nhân cơ hội y nói chuyện, một dải lụa trắng lăng không mà tới, tiên phát chế nhân, roi dài của thiếu nữ váy hồng cơ hồ cũng theo đó mà đến.

Mạnh Tuyết Lý không quay đầu, vẻ mặt khó xử: “Chưa đủ nhanh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện