Nơi sâu nhất, bí mật, riêng tư nhất trong đầu Mạnh Tuyết Lý, hoàn toàn bị khí tức của Tễ Tiêu xâm chiếm.
Loại trình độ thần hồn trao đổi này, chấn động đến mức khiến y xương mềm gân tê, choáng váng từng trận, tựa như băng tuyết trên Tiếp Thiên Nhai trong một đêm tan chảy, ngàn cây hoa đào của Trường Xuân Phong đồng thời nở rộ.
Giờ khắc này, Tễ Tiêu cách y rất gần, lại tựa như rất xa xôi.
“Ân cứu mạng không cách nào báo đáp, nguyện từ đây đi theo Kiếm Tôn!”
“Ta có thể mặc dầy chút, ngươi làm cho ta một cái lò sưởi nhỏ đi.”
“Chỉ việc dặn dò, ta đối với ngài hết mực trung thành, nhật nguyệt chứng giám!”
…
“Ngươi ở bên cạnh ta, có ta bảo vệ ngươi bình an.”
“Đây là nơi ta chứng đạo, bằng lòng cùng ta hợp tịch sao?”
“Ta không họ Tễ, ta họ Tiếu.”
Từng chuyện cũ thoáng qua. Trong hoảng hốt, Mạnh Tuyết Lý nghĩ rằng quá khứ trăm năm, cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, không bằng thời gian đóa hoa nở rộ.
Tễ Tiêu nói bên tai y: “Nơi này không an toàn, đưa Quang Âm Bách Đại cho ta.” Giọng nói trầm ổn mà ôn hòa, thật giống như sợ dọa đến y.
Mạnh Tuyết Lý đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ, thân thể ngoan ngoãn làm theo.
Tễ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Ôm chặt ta.”
Phía tây, tia nắng cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chân trời, bóng tối mãnh liệt ùa tới, như thủy triều cắn nuốt bí cảnh. Giữa vùng hoang vu gió lớn gào thét, cỏ cây nghiêng ngả.
Lại một ngày trôi qua, cách thời gian Hãn Hải thi đấu kết thúc, chỉ còn ba ngày.
Trong bí cảnh diễn ra sự thay đổi không thể tưởng tượng, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, sông suối hồ ao đóng băng, núi rừng hoa cỏ đẫm sương.
Tễ Tiêu híp mắt lại, hắn biết Quy Thanh muốn làm gì.
Mạnh Tuyết Lý chân mềm nhũn như không xương, đứng không vững, may mà được Tễ Tiêu ôm vào lòng. Tễ Tiêu đem Quang Âm Bách Đại tháo rời thành song kiếm, ngự kiếm dẫn người lao về phía địa cung của Trung Ương Thành. Hắn một tay ôm vai tiểu đạo lữ, tay còn lại cầm kiếm. Gió lớn thổi bay vạt áo của hắn.
Gió rét gào thét, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ không mở nổi mắt. Y giương mắt nhìn lên, bầu trời sau khi nắng chiều đã tắt, vốn một nửa màu xanh đen một nửa màu đỏ nhạt xinh đẹp, lại xuất hiện vết nứt như mạng nhện, giống một mặt kính bị vỡ, hoặc mặt băng bị mãnh thú giẫm sụp.
Vết nứt nhanh chóng mở rộng, trải khắp bầu trời, cảnh tượng quỷ dị lại rung động.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Quy Thanh muốn luyện hóa bí cảnh.” Giọng nói của Tễ Tiêu từ đỉnh đầu truyền tới, nhẹ nhàng nhưng mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm.
Trong địa cung, Thận thú cảm thấy rất bất an, không thể chống đỡ thận khí biến hóa. Vì vậy ánh sao tán loạn, núi non biến mất, bầu trời bí cảnh vỡ vụn từng mảnh, lộ ra màu xám đen vốn có.
Bí cảnh vốn là một mảnh vụn không gian, quy tắc vận hành của nó do Tễ Tiêu dự tính, lúc nào mở, lúc nào đóng đều có định số.
Quy Thanh chân nhân nểu để lỡ lần này, phải đợi hai mươi năm sau Hãn Hải thi đấu mở ra, mới có cơ hội nắm nó trong tay, trừ khi tu vi của hắn, vượt qua Tễ Tiêu năm đó. Trận pháp khép kín mà đám người Ninh Nguy thiết lập ở truyền tống trận khắp nơi trong bí cảnh theo thứ tự sáng lên, giúp đỡ Quy Thanh luyện hóa bí cảnh.
Nhưng Tễ Tiêu chưa chết, chủ nhân của bí cảnh vẫn còn sống.
Quang Âm Bách Đại vùn vụt lao đi, Mạnh Tuyết Lý cảm nhận được khí tức của Tễ Tiêu sau lưng, đang lấy một loại tốc độ kinh khủng nào đó tăng lên, linh khí vô hình nồng nặc hội tụ về phía họ, hóa thành dòng nước xoáy hữu hình. Y ý thức được Tễ Tiêu đang hấp thu sức mạnh của bí cảnh, tranh đoạt thời gian với Quy Thanh.
Hai sức mạnh cường đại đối chọi với nhau trong không gian có hạn, tranh chấp lôi kéo, cơ hồ đem bí cảnh xé nát.
Bí cảnh bắt đầu sụp đổ.
Tiếng vang lớn đinh tai nhức óc so với tiếng sấm càng sợ hơn truyền tới, kiến trúc cổ xưa của Trung Ương Thanh nghiêng ngả, quần sơn trập trùng phía xa xa cũng bắt đầu sụp đổ. Đất đá văng tung tóe, nước ngầm phun lên, tạo thành suối phun cao đến mấy trượng.
Giới Ngoại Chi Địa sở dĩ cằn cỗi hoang vu, rất hiếm có dấu chân người, là bởi có rất nhiều mảnh vụn không gian trôi nổi. Những mảnh vụn ấy vô cùng mất ổn định, chúng nó sinh ra các dòng khí cực mạnh, hung ác, có thể cắn nuốt hết thảy vật còn sống.
Trời long đất lở bất quá như vậy. Trong dòng nước xoáy linh khí cuồng bạo, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ không thở nổi, đất đá như mưa rào bay đến, đánh vào trên người y.
Rồi rất nhanh sau đó cái gì cũng không có, đất đá hóa thành bột mịn, tiếng nổ lớn nháy mắt bé đi, có người bịt kín hai tai y.
Tễ Tiêu vì bọn họ dựng lên một tầng kiếm khí làm bình phong che chở, cũng duy trì phi kiếm được vững vàng.
Y như trở lại lúc mới quen Tễ Tiêu, vẫn còn là một con linh điêu, rúc vào lòng Tễ Tiêu, có Kiếm Tôn ngăn gió cản tuyết, ai cũng không thể thương tổn đến y.
Phi kiếm xuyên qua dòng suối bắn tung tóe, băng rơi đá nát, bay nhanh một đường, giống như đã đến tận thế, trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, đón gió ngự kiếm phi hành.
Mạnh Tuyết Lý ôm chặt hông Tễ Tiêu, đem nước mắt nuốt ngược trở lại.
Y nghĩ, dù tiếp theo có chết đi, chết ở trong lòng Tễ Tiêu, đời này cũng đáng.
Tễ Tiêu cảm nhận được người trong ngực run rẩy: “Sợ không?”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu lại gật đầu.
Y không sợ chết, chỉ sợ đây là một giấc mộng.
Tại sao chưa bao giờ nghĩ đến Tiếu Đình Vân chính là Tễ Tiêu? Người đời truy phủng hoa đào tơ vàng của Trường Xuân Phong, nhưng Mạnh Tuyết Lý trước nay không tin vào vận may của mình.
Tễ Tiêu chưa chết, còn nói thích y, luôn ở bên cạnh bảo vệ y, Mạnh Tuyết Lý có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Ta xứng với may mắn từ trên trời rơi xuống này sao? Ta không xứng đi.
Tễ Tiêu nói: “Đừng sợ. Có ta ở đây.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu, cảm giác choáng váng dần dần tan đi, trên người có chút khí lực.
Phi kiếm xông vào địa cung, lướt qua con đường lát gạch trong bóng tối, phía sau bọn họ không ngừng sụp đổ, xung quanh đất đá nổ tung, bụi mù cuồn cuộn.
Mạnh Tuyết Lý nhìn thấy Thận thú ở cuối con đường, gắng sức hô to: “Phế thú, chạy mau!”
Thận thú run lẩy bẩy, vẻ mặt vô tội. Nó không biết chạy đi đâu, vung vẩy đuôi tại chỗ, nhảy nhảy lên trên.
Mạnh Tuyết Lý hận sắt không thành thép: “Mau biến nhỏ lại!”
Thận thú lần này nghe hiểu, thân hình khổng lồ cấp tốc thu nhỏ lại.
Phi kiếm của Tễ Tiêu, sắp lướt qua đầu Thận thú, độ cao đột nhiên hạ xuống, Mạnh Tuyết Lý cúi người, vớt lên Thận thú, Tễ Tiêu điều khiển phi kiếm lên cao lần nữa, vọt về phía trước.
Mạnh Tuyết Lý nhét Thận thú mềm nhũn không xương vào lòng.
Trung tâm địa cung, một mặt ao xanh biếc yêu kiều. Nước ngầm dưới đất sôi trào.
“Rào!” Phi kiếm lao xuống ao, bắn lên cột nước cao ngất trời.
Chớp mắt sau đó, địa cung hoàn toàn sụp đổ.
Thời khắc căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc như vậy, trong đầu Mạnh Tuyết Lý vẫn chợt lóe một ý niệm rồi biến mất: Chỗ ở của Thận thú không tốt bằng mình, quả nhiên vẫn là mình tương đối được cưng chiều.
Tễ Tiêu vẫn chống đỡ bình phong bằng kiếm khí, ngăn cách nước biển mãnh liệt. Hắn tỏ ra thành thạo, thấy tiểu đạo lữ ngửa đầu nhìn mình, thậm chí nhếch miệng khẽ cười.
Bình phong kiếm khí chia tách nước biển, hai người rơi xuống mặt cát mịn. Quang Âm Bách Đại tỏa ánh sáng nhạt, chiếu sáng một vùng hải vực.
Tễ Tiêu hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu. Y vẫn hơi choáng váng đầu.
Tễ Tiêu yên tâm.
Mạnh Tuyết Lý mơ hồ nghe thấy tiếng giao ngâm, sinh lòng cảnh giác, còn chưa kịp quan sát xung quanh, trước ngửi thấy mùi máu tanh.
Tễ Tiêu ho khan, lấy kiếm làm trụ chậm rãi ngồi xuống: “Không sao rồi, đã về đến nhà. Đây là cá chép của ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy không hiểu, y chỉ thấy máu tươi tràn ra bên mép Tễ Tiêu, nhuộm đỏ vạt áo trước.
“Ngươi bị thương?!”
Tễ Tiêu khoát tay: “Không có gì đáng ngại.”
Cưỡng ép hấp thu sức mạnh bí cảnh, trong thời gian ngắn cấp tốc tăng lên tu vi, là hành động mạo hiểm. Trên thực tế, thân thể này không vì đó nổ tung mà chết, đã là hắn tính toán chính xác, khống chế kết quả.
Mạnh Tuyết Lý hôm nay trải qua nhiều biến cố, gắng kìm nước mắt, định đỡ đạo lữ mất mà tìm lại được đứng dậy: “Ngươi đừng nói nữa. Chúng ta lên bờ đã.”
Tễ Tiêu không chịu theo y: “Còn có đôi lời, nhất định phải nói, ta đã chuẩn bị mất ba ngày.”
Hắn từ trong ngực lấy ra hai thứ, là hai cây lược gỗ.
Mạnh Tuyết Lý hai mắt ngấn lệ mông lung, không thấy rõ mặt mũi của Tễ Tiêu, chỉ thấy lược gỗ hiện lên ánh sáng nhu hòa, lược răng hợp lại, thì thành trăng tròn, tách đôi thì thành bán nguyệt.
Tễ Tiêu ho khan, nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, cười: “Kinh Phong Vũ là thanh kiếm đầu tiên của ta, nó là kiếm gỗ, vốn gửi nhờ ở chỗ sư huynh Hồ Tứ. Ta lấy lại từ tay hắn, đánh ra một đôi lược, đặt tên là Yếm Vũ, Quyện Phong, tặng cho ngươi.”
Hắn để lược gỗ vào tay Mạnh Tuyết Lý: “Ta muốn cùng ngươi làm đạo lữ danh xứng với thực, được không?”
Người đời suy đoán Yếm Vũ Quyện Phong hẳn là trân bảo vô giá, nhưng chúng nó không phải thần binh bảo khí, cũng không phải công pháp bí kíp, chỉ là hai cái lược gỗ, hình thức đơn giản, bình thường.
Tựa như Mạnh Tuyết Lý trong cuộc đời oanh oanh liệt liệt của Tễ Tiêu, là nguyện vọng bình thản duy nhất.
Còn ngầm có ý lãng mạn: Ta đã chán ghét mưa gió nhân gian, nguyện vì quân chải đầu buộc tóc, sớm sớm chiều chiều.
Nhưng Tễ Tiêu chọn thời cơ không tốt lắm, mặc dù vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc: “Nếu không được, ta sẽ nghĩ cách khác.”
“A-” đáy biển vang liên tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Mạnh Tuyết Lý.
…
Sau khi cãi nhau với Mạnh Tuyết Lý, Tước Tiên Minh tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, hắn bay khỏi bí cảnh, không để ý Thận thú lo âu thấp giọng kêu gào, giương cánh xông thẳng lên bầu trời.
“Mạnh Tuyết Lý, ngươi lại yêu một người chết, sớm muộn gì cũng phải hối hận!”
Dưới mây mù, sa mạc Hãn Hải mênh mông bát ngát, gò cát mờ mịt lưu động theo gió, thay đổi hình dáng.
Ở Hãn Hải bát ngát, trời đất phảng phất không có biên giới, cũng không có những người hoặc yêu khác, chỉ còn lại mình hắn, giương cánh lướt qua bầu trời.
Ánh nắng chiều đã tắt, màn đêm buông xuống, bóng trăng di chuyển. Tước Tiên Minh dần dần nhận ra không đúng, lấy tốc độ của hắn, sớm đã bay ra khỏi bí cảnh, đến đại lục phía nam, tại sao phía dưới vẫn là cát vàng.
Mặt đất không có vật tham chiếu, chỉ có gò cát theo gió biến ảo, hắn dường như đã trở lại nơi bắt đầu.
Khổng tước đông nam phi, không thể không quanh quẩn.
Tước Tiên Minh gắng sức bay lên trên, dựa vào khí lưu áp lực trên trời vẫy cánh, bỗng nhiên cánh của hắn vỗ vào thứ gì đó lạnh lẽo, cứng rắn, phát ra tiếng động thanh thúy như chạm vào kim loại. Hắn chịu không nổi áp suất, đầu óc đau đớn, kiệt sức rơi xuống.
Một tia lạnh lẽo vọt lên dưới đáy lòng Tước Tiên Minh, lạnh đến tận lông đuôi – đây không phải bầu trời chân thực, hoặc là nói, không là thế giới thực.
Bầu trời ở đây, có một nắp đậy vô hình.
Khổng tước bay cao bảy ngày, cánh nặng như đeo chì, lại trở lại chỗ ban đầu. Rơi xuống đất lại bay ba ngày, kiệt cả sức, vẫn không ra được.
Hắn rốt cuộc ý thức được, mình bị nhốt vào một thứ hình tròn, như cái lồng, không có đường ra.
Mười ngày giày vò, Tước Tiên Minh cơ hồ sụp đổ, ngửa mặt lên trời hét: “Này, ngươi là ai-”
“Ngươi có gan thì xuất hiện đi-”
“Đợi ta ra ngoài, ta nhất định giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ mới được một con chim, yêu thích không buông tay, lúc nào cũng mang theo lồng chim màu vàng.
Lồng chim tinh xảo xinh đẹp, trong lồng rải một tầng cát mịn.
Con chim này có màu sắc sặc sỡ, cổ thon dài màu vàng nhạt, đôi cánh xinh đẹp màu quất hồng, lông đuôi màu lục lam sang trọng hoa lệ, sinh động bay tới bay lui, thỉnh thoảng ngưỡng cổ phát ra tiếng kêu chói tai, nhìn rất có sức sống.
Một đám mỹ tỳ sủng cơ vây quanh lồng cười nói, rất náo nhiệt.
Các nàng cũng trông thấy, lúc hoàng hôn, Hồ Tứ xách lồng đứng bên cửa sổ, đợi sao trời vừa lên, Hồ Tứ xoay người lại, trong lồng đã có một con chim.
Thu Quang nói: “Cảnh chủ thật lợi hại, con chim này thật sự tự bay vào!”
Xuân Thủy than thở: “Vẫn là một con khổng tước còn nhỏ, bộ lông của nó thật đẹp!”
“Nó cũng không nhỏ.” Hồ Tứ dửng dưng mỉm cười, khí định thần nhàn đóng lồng chim lại, treo lồng bên cạnh giường, khoát tay nói: “Tất cả lui xuống đi.”
Đại giao ở trong cái ao sóng biếc dập dờn trên Trường Xuân Phong, cũng chỉ là con cá chép nho nhỏ.
Biển trong ao, trời trong lồng. Chính là không gian thần thông của thánh nhân.
Tẩm điện quay trở về yên tĩnh, lư hương khói mỏng phiêu tán, tầng tầng màn rủ che lấp ánh đèn.
Vân thuyền đỏ sẫm neo đậu ba tháng, rốt cuộc di chuyển, dưới ánh trăng màu bạc, xuyên mây phá sương rời khỏi Hãn Hải, vững vàng bay về phía Thiên Hồ ở phương nam.
Loại trình độ thần hồn trao đổi này, chấn động đến mức khiến y xương mềm gân tê, choáng váng từng trận, tựa như băng tuyết trên Tiếp Thiên Nhai trong một đêm tan chảy, ngàn cây hoa đào của Trường Xuân Phong đồng thời nở rộ.
Giờ khắc này, Tễ Tiêu cách y rất gần, lại tựa như rất xa xôi.
“Ân cứu mạng không cách nào báo đáp, nguyện từ đây đi theo Kiếm Tôn!”
“Ta có thể mặc dầy chút, ngươi làm cho ta một cái lò sưởi nhỏ đi.”
“Chỉ việc dặn dò, ta đối với ngài hết mực trung thành, nhật nguyệt chứng giám!”
…
“Ngươi ở bên cạnh ta, có ta bảo vệ ngươi bình an.”
“Đây là nơi ta chứng đạo, bằng lòng cùng ta hợp tịch sao?”
“Ta không họ Tễ, ta họ Tiếu.”
Từng chuyện cũ thoáng qua. Trong hoảng hốt, Mạnh Tuyết Lý nghĩ rằng quá khứ trăm năm, cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, không bằng thời gian đóa hoa nở rộ.
Tễ Tiêu nói bên tai y: “Nơi này không an toàn, đưa Quang Âm Bách Đại cho ta.” Giọng nói trầm ổn mà ôn hòa, thật giống như sợ dọa đến y.
Mạnh Tuyết Lý đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ, thân thể ngoan ngoãn làm theo.
Tễ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Ôm chặt ta.”
Phía tây, tia nắng cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chân trời, bóng tối mãnh liệt ùa tới, như thủy triều cắn nuốt bí cảnh. Giữa vùng hoang vu gió lớn gào thét, cỏ cây nghiêng ngả.
Lại một ngày trôi qua, cách thời gian Hãn Hải thi đấu kết thúc, chỉ còn ba ngày.
Trong bí cảnh diễn ra sự thay đổi không thể tưởng tượng, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, sông suối hồ ao đóng băng, núi rừng hoa cỏ đẫm sương.
Tễ Tiêu híp mắt lại, hắn biết Quy Thanh muốn làm gì.
Mạnh Tuyết Lý chân mềm nhũn như không xương, đứng không vững, may mà được Tễ Tiêu ôm vào lòng. Tễ Tiêu đem Quang Âm Bách Đại tháo rời thành song kiếm, ngự kiếm dẫn người lao về phía địa cung của Trung Ương Thành. Hắn một tay ôm vai tiểu đạo lữ, tay còn lại cầm kiếm. Gió lớn thổi bay vạt áo của hắn.
Gió rét gào thét, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ không mở nổi mắt. Y giương mắt nhìn lên, bầu trời sau khi nắng chiều đã tắt, vốn một nửa màu xanh đen một nửa màu đỏ nhạt xinh đẹp, lại xuất hiện vết nứt như mạng nhện, giống một mặt kính bị vỡ, hoặc mặt băng bị mãnh thú giẫm sụp.
Vết nứt nhanh chóng mở rộng, trải khắp bầu trời, cảnh tượng quỷ dị lại rung động.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Quy Thanh muốn luyện hóa bí cảnh.” Giọng nói của Tễ Tiêu từ đỉnh đầu truyền tới, nhẹ nhàng nhưng mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm.
Trong địa cung, Thận thú cảm thấy rất bất an, không thể chống đỡ thận khí biến hóa. Vì vậy ánh sao tán loạn, núi non biến mất, bầu trời bí cảnh vỡ vụn từng mảnh, lộ ra màu xám đen vốn có.
Bí cảnh vốn là một mảnh vụn không gian, quy tắc vận hành của nó do Tễ Tiêu dự tính, lúc nào mở, lúc nào đóng đều có định số.
Quy Thanh chân nhân nểu để lỡ lần này, phải đợi hai mươi năm sau Hãn Hải thi đấu mở ra, mới có cơ hội nắm nó trong tay, trừ khi tu vi của hắn, vượt qua Tễ Tiêu năm đó. Trận pháp khép kín mà đám người Ninh Nguy thiết lập ở truyền tống trận khắp nơi trong bí cảnh theo thứ tự sáng lên, giúp đỡ Quy Thanh luyện hóa bí cảnh.
Nhưng Tễ Tiêu chưa chết, chủ nhân của bí cảnh vẫn còn sống.
Quang Âm Bách Đại vùn vụt lao đi, Mạnh Tuyết Lý cảm nhận được khí tức của Tễ Tiêu sau lưng, đang lấy một loại tốc độ kinh khủng nào đó tăng lên, linh khí vô hình nồng nặc hội tụ về phía họ, hóa thành dòng nước xoáy hữu hình. Y ý thức được Tễ Tiêu đang hấp thu sức mạnh của bí cảnh, tranh đoạt thời gian với Quy Thanh.
Hai sức mạnh cường đại đối chọi với nhau trong không gian có hạn, tranh chấp lôi kéo, cơ hồ đem bí cảnh xé nát.
Bí cảnh bắt đầu sụp đổ.
Tiếng vang lớn đinh tai nhức óc so với tiếng sấm càng sợ hơn truyền tới, kiến trúc cổ xưa của Trung Ương Thanh nghiêng ngả, quần sơn trập trùng phía xa xa cũng bắt đầu sụp đổ. Đất đá văng tung tóe, nước ngầm phun lên, tạo thành suối phun cao đến mấy trượng.
Giới Ngoại Chi Địa sở dĩ cằn cỗi hoang vu, rất hiếm có dấu chân người, là bởi có rất nhiều mảnh vụn không gian trôi nổi. Những mảnh vụn ấy vô cùng mất ổn định, chúng nó sinh ra các dòng khí cực mạnh, hung ác, có thể cắn nuốt hết thảy vật còn sống.
Trời long đất lở bất quá như vậy. Trong dòng nước xoáy linh khí cuồng bạo, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ không thở nổi, đất đá như mưa rào bay đến, đánh vào trên người y.
Rồi rất nhanh sau đó cái gì cũng không có, đất đá hóa thành bột mịn, tiếng nổ lớn nháy mắt bé đi, có người bịt kín hai tai y.
Tễ Tiêu vì bọn họ dựng lên một tầng kiếm khí làm bình phong che chở, cũng duy trì phi kiếm được vững vàng.
Y như trở lại lúc mới quen Tễ Tiêu, vẫn còn là một con linh điêu, rúc vào lòng Tễ Tiêu, có Kiếm Tôn ngăn gió cản tuyết, ai cũng không thể thương tổn đến y.
Phi kiếm xuyên qua dòng suối bắn tung tóe, băng rơi đá nát, bay nhanh một đường, giống như đã đến tận thế, trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, đón gió ngự kiếm phi hành.
Mạnh Tuyết Lý ôm chặt hông Tễ Tiêu, đem nước mắt nuốt ngược trở lại.
Y nghĩ, dù tiếp theo có chết đi, chết ở trong lòng Tễ Tiêu, đời này cũng đáng.
Tễ Tiêu cảm nhận được người trong ngực run rẩy: “Sợ không?”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu lại gật đầu.
Y không sợ chết, chỉ sợ đây là một giấc mộng.
Tại sao chưa bao giờ nghĩ đến Tiếu Đình Vân chính là Tễ Tiêu? Người đời truy phủng hoa đào tơ vàng của Trường Xuân Phong, nhưng Mạnh Tuyết Lý trước nay không tin vào vận may của mình.
Tễ Tiêu chưa chết, còn nói thích y, luôn ở bên cạnh bảo vệ y, Mạnh Tuyết Lý có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Ta xứng với may mắn từ trên trời rơi xuống này sao? Ta không xứng đi.
Tễ Tiêu nói: “Đừng sợ. Có ta ở đây.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu, cảm giác choáng váng dần dần tan đi, trên người có chút khí lực.
Phi kiếm xông vào địa cung, lướt qua con đường lát gạch trong bóng tối, phía sau bọn họ không ngừng sụp đổ, xung quanh đất đá nổ tung, bụi mù cuồn cuộn.
Mạnh Tuyết Lý nhìn thấy Thận thú ở cuối con đường, gắng sức hô to: “Phế thú, chạy mau!”
Thận thú run lẩy bẩy, vẻ mặt vô tội. Nó không biết chạy đi đâu, vung vẩy đuôi tại chỗ, nhảy nhảy lên trên.
Mạnh Tuyết Lý hận sắt không thành thép: “Mau biến nhỏ lại!”
Thận thú lần này nghe hiểu, thân hình khổng lồ cấp tốc thu nhỏ lại.
Phi kiếm của Tễ Tiêu, sắp lướt qua đầu Thận thú, độ cao đột nhiên hạ xuống, Mạnh Tuyết Lý cúi người, vớt lên Thận thú, Tễ Tiêu điều khiển phi kiếm lên cao lần nữa, vọt về phía trước.
Mạnh Tuyết Lý nhét Thận thú mềm nhũn không xương vào lòng.
Trung tâm địa cung, một mặt ao xanh biếc yêu kiều. Nước ngầm dưới đất sôi trào.
“Rào!” Phi kiếm lao xuống ao, bắn lên cột nước cao ngất trời.
Chớp mắt sau đó, địa cung hoàn toàn sụp đổ.
Thời khắc căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc như vậy, trong đầu Mạnh Tuyết Lý vẫn chợt lóe một ý niệm rồi biến mất: Chỗ ở của Thận thú không tốt bằng mình, quả nhiên vẫn là mình tương đối được cưng chiều.
Tễ Tiêu vẫn chống đỡ bình phong bằng kiếm khí, ngăn cách nước biển mãnh liệt. Hắn tỏ ra thành thạo, thấy tiểu đạo lữ ngửa đầu nhìn mình, thậm chí nhếch miệng khẽ cười.
Bình phong kiếm khí chia tách nước biển, hai người rơi xuống mặt cát mịn. Quang Âm Bách Đại tỏa ánh sáng nhạt, chiếu sáng một vùng hải vực.
Tễ Tiêu hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu. Y vẫn hơi choáng váng đầu.
Tễ Tiêu yên tâm.
Mạnh Tuyết Lý mơ hồ nghe thấy tiếng giao ngâm, sinh lòng cảnh giác, còn chưa kịp quan sát xung quanh, trước ngửi thấy mùi máu tanh.
Tễ Tiêu ho khan, lấy kiếm làm trụ chậm rãi ngồi xuống: “Không sao rồi, đã về đến nhà. Đây là cá chép của ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy không hiểu, y chỉ thấy máu tươi tràn ra bên mép Tễ Tiêu, nhuộm đỏ vạt áo trước.
“Ngươi bị thương?!”
Tễ Tiêu khoát tay: “Không có gì đáng ngại.”
Cưỡng ép hấp thu sức mạnh bí cảnh, trong thời gian ngắn cấp tốc tăng lên tu vi, là hành động mạo hiểm. Trên thực tế, thân thể này không vì đó nổ tung mà chết, đã là hắn tính toán chính xác, khống chế kết quả.
Mạnh Tuyết Lý hôm nay trải qua nhiều biến cố, gắng kìm nước mắt, định đỡ đạo lữ mất mà tìm lại được đứng dậy: “Ngươi đừng nói nữa. Chúng ta lên bờ đã.”
Tễ Tiêu không chịu theo y: “Còn có đôi lời, nhất định phải nói, ta đã chuẩn bị mất ba ngày.”
Hắn từ trong ngực lấy ra hai thứ, là hai cây lược gỗ.
Mạnh Tuyết Lý hai mắt ngấn lệ mông lung, không thấy rõ mặt mũi của Tễ Tiêu, chỉ thấy lược gỗ hiện lên ánh sáng nhu hòa, lược răng hợp lại, thì thành trăng tròn, tách đôi thì thành bán nguyệt.
Tễ Tiêu ho khan, nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, cười: “Kinh Phong Vũ là thanh kiếm đầu tiên của ta, nó là kiếm gỗ, vốn gửi nhờ ở chỗ sư huynh Hồ Tứ. Ta lấy lại từ tay hắn, đánh ra một đôi lược, đặt tên là Yếm Vũ, Quyện Phong, tặng cho ngươi.”
Hắn để lược gỗ vào tay Mạnh Tuyết Lý: “Ta muốn cùng ngươi làm đạo lữ danh xứng với thực, được không?”
Người đời suy đoán Yếm Vũ Quyện Phong hẳn là trân bảo vô giá, nhưng chúng nó không phải thần binh bảo khí, cũng không phải công pháp bí kíp, chỉ là hai cái lược gỗ, hình thức đơn giản, bình thường.
Tựa như Mạnh Tuyết Lý trong cuộc đời oanh oanh liệt liệt của Tễ Tiêu, là nguyện vọng bình thản duy nhất.
Còn ngầm có ý lãng mạn: Ta đã chán ghét mưa gió nhân gian, nguyện vì quân chải đầu buộc tóc, sớm sớm chiều chiều.
Nhưng Tễ Tiêu chọn thời cơ không tốt lắm, mặc dù vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc: “Nếu không được, ta sẽ nghĩ cách khác.”
“A-” đáy biển vang liên tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Mạnh Tuyết Lý.
…
Sau khi cãi nhau với Mạnh Tuyết Lý, Tước Tiên Minh tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, hắn bay khỏi bí cảnh, không để ý Thận thú lo âu thấp giọng kêu gào, giương cánh xông thẳng lên bầu trời.
“Mạnh Tuyết Lý, ngươi lại yêu một người chết, sớm muộn gì cũng phải hối hận!”
Dưới mây mù, sa mạc Hãn Hải mênh mông bát ngát, gò cát mờ mịt lưu động theo gió, thay đổi hình dáng.
Ở Hãn Hải bát ngát, trời đất phảng phất không có biên giới, cũng không có những người hoặc yêu khác, chỉ còn lại mình hắn, giương cánh lướt qua bầu trời.
Ánh nắng chiều đã tắt, màn đêm buông xuống, bóng trăng di chuyển. Tước Tiên Minh dần dần nhận ra không đúng, lấy tốc độ của hắn, sớm đã bay ra khỏi bí cảnh, đến đại lục phía nam, tại sao phía dưới vẫn là cát vàng.
Mặt đất không có vật tham chiếu, chỉ có gò cát theo gió biến ảo, hắn dường như đã trở lại nơi bắt đầu.
Khổng tước đông nam phi, không thể không quanh quẩn.
Tước Tiên Minh gắng sức bay lên trên, dựa vào khí lưu áp lực trên trời vẫy cánh, bỗng nhiên cánh của hắn vỗ vào thứ gì đó lạnh lẽo, cứng rắn, phát ra tiếng động thanh thúy như chạm vào kim loại. Hắn chịu không nổi áp suất, đầu óc đau đớn, kiệt sức rơi xuống.
Một tia lạnh lẽo vọt lên dưới đáy lòng Tước Tiên Minh, lạnh đến tận lông đuôi – đây không phải bầu trời chân thực, hoặc là nói, không là thế giới thực.
Bầu trời ở đây, có một nắp đậy vô hình.
Khổng tước bay cao bảy ngày, cánh nặng như đeo chì, lại trở lại chỗ ban đầu. Rơi xuống đất lại bay ba ngày, kiệt cả sức, vẫn không ra được.
Hắn rốt cuộc ý thức được, mình bị nhốt vào một thứ hình tròn, như cái lồng, không có đường ra.
Mười ngày giày vò, Tước Tiên Minh cơ hồ sụp đổ, ngửa mặt lên trời hét: “Này, ngươi là ai-”
“Ngươi có gan thì xuất hiện đi-”
“Đợi ta ra ngoài, ta nhất định giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ mới được một con chim, yêu thích không buông tay, lúc nào cũng mang theo lồng chim màu vàng.
Lồng chim tinh xảo xinh đẹp, trong lồng rải một tầng cát mịn.
Con chim này có màu sắc sặc sỡ, cổ thon dài màu vàng nhạt, đôi cánh xinh đẹp màu quất hồng, lông đuôi màu lục lam sang trọng hoa lệ, sinh động bay tới bay lui, thỉnh thoảng ngưỡng cổ phát ra tiếng kêu chói tai, nhìn rất có sức sống.
Một đám mỹ tỳ sủng cơ vây quanh lồng cười nói, rất náo nhiệt.
Các nàng cũng trông thấy, lúc hoàng hôn, Hồ Tứ xách lồng đứng bên cửa sổ, đợi sao trời vừa lên, Hồ Tứ xoay người lại, trong lồng đã có một con chim.
Thu Quang nói: “Cảnh chủ thật lợi hại, con chim này thật sự tự bay vào!”
Xuân Thủy than thở: “Vẫn là một con khổng tước còn nhỏ, bộ lông của nó thật đẹp!”
“Nó cũng không nhỏ.” Hồ Tứ dửng dưng mỉm cười, khí định thần nhàn đóng lồng chim lại, treo lồng bên cạnh giường, khoát tay nói: “Tất cả lui xuống đi.”
Đại giao ở trong cái ao sóng biếc dập dờn trên Trường Xuân Phong, cũng chỉ là con cá chép nho nhỏ.
Biển trong ao, trời trong lồng. Chính là không gian thần thông của thánh nhân.
Tẩm điện quay trở về yên tĩnh, lư hương khói mỏng phiêu tán, tầng tầng màn rủ che lấp ánh đèn.
Vân thuyền đỏ sẫm neo đậu ba tháng, rốt cuộc di chuyển, dưới ánh trăng màu bạc, xuyên mây phá sương rời khỏi Hãn Hải, vững vàng bay về phía Thiên Hồ ở phương nam.
Danh sách chương