Việc buôn bán làm ăn của Hanh Thông Tụ Nguyên ở nhân gian chủ yếu là ngoài sáng, trong tối cũng kiếm tiền từ hai giới yêu, ma, chi nhánh ở đó được gọi là “Ám Hành”, chỉ có Tiền Dự Chi, và tâm phúc thuộc hạ của hắn mới biết.

Yêu giới có khoáng sản phong phú, tu sĩ nhân tộc có thể dùng để luyện chế pháp khí. Cây cỏ bình thường ở nhân giới, đến Ma giới, lại là vật hi hữu. Qua lại tam giới, lợi nhuận lớn, nguy hiểm cũng lớn, Ám Hành chú trọng tốt nhất không trọng nhiều, cầu giàu sang trong nguy hiểm.

Tiền Dự Chi nhét thiệp mời vào lòng: “Bảo tổng quản Ám Hành đến đây, càng nhanh càng tốt.”

Đại chưởng quỹ đáp dạ lui ra.

Ngu Khởi Sơ ở khách viện chưa đủ hai ngày, sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu đã đến thư phòng của Tiền Dự Chi.

Mạnh Tuyết Lý đêm qua biết được, y và Tễ Tiêu muốn thành chuyện tốt, không thể xong trong một sớm một chiều. Đã như vậy, không cần phải đuổi Ngu Khởi Sơ đi nữa, vẫn nên đón hắn về nhà cho sớm.

Gần đây Tiền Dự Chi và Tán Tu Minh bàn chuyện làm ăn, Hanh Thông Tụ Nguyên thường có tán tu lui tới, hai người mặc áo choàng đen, tựa như tán tư, vừa hay che giấu tai mắt người ngoài.

Ngu Khởi Sơ rất cảm động: “Mạnh ca! Sư huynh!”

Chuột kim tiền đứng trên đầu vai hắn, Thận thú rúc trong ngực hắn, từ xa nhìn lại, hắn giống một cái cây sai trĩu quả, rực rỡ muôn màu.

Mạnh Tuyết Lý lên tiếng đáp lại, Tễ Tiêu gật đầu.

Ngu Khởi Sơ tối qua ngủ ngon, đã quên ngày hôm qua giận dỗi với Tiền Dự Chi, không so đó hiềm khích lúc trước đưa chuột nhỏ cho hắn vuốt lông.

Mạnh Tuyết Lý chợt hỏi: “Tiền chân nhân, nơi này có tiện nói chuyện không?”

“Ta có trận pháp cách âm mạnh nhất, bàn chuyện cơ mật cũng không sợ.”

Mạnh Tuyết Lý cười cười với Tễ Tiêu.

Tiền Dự Chi khoanh tay ở bên cạnh xem, cảm thấy không đúng.

Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân chưa từng có cử chỉ thân mật, nhưng lúc hai người nhìn nhau cười, sự dịu dàng không cần ngôn ngữ đó, người mù cũng nhìn ra được.

Tiền Dự Chi muốn nói lại thôi: “Hai ngươi…”

Mạnh Tuyết Lý đối với Kiếm Tôn tình sâu tựa biển, tại sao lại thay lòng đổi dạ, có tình cảm với đệ tử? Có phải Tiếu Đình Vân quyến rũ y hay không, thằng nhóc này gan to thật. Lại dám trêu chọc Kiếm Tôn quả phụ.

Tễ Tiêu tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Dự Chi, ngươi lại nghiêm túc nhìn xem.”

Tiền Dự Chi như bị sét đánh.

Thời niên thiếu hắn luyện kiếm trên Diễn Kiếm Bình, nếu Tễ Tiêu đi ngang qua, bằng lòng chỉ điểm hắn một chiêu nửa thức, cuối cùng sẽ nói: “Dự Chi, ngươi lại nghiêm túc luyện xem.”

“Tiếu Đình Vân” trước mắt, thần thái, giọng nói giống y hệt Tễ Tiêu, tựa như cố nhân sống lại.

“Ngươi, ngươi…

Ngu Khởi Sơ rốt cuộc có thể làm sáng tỏ hiểu làm ở Tĩnh Tư Cốc chi biến: “Ta đã nói rồi, đêm đó không phải ta điều khiển kiếm, nhưng mà các ngươi không tin!”

Tiền Dự Chi kích động đứng dậy, cầm tay Tễ Tiêu, trên dưới trái phải quan sát hắn.

Tễ Tiêu: “Là ta.”

Tiền Dự Chi tự giác thất thố, vội vàng buông tay ra, có chút luống cuống chân tay: “Tốt, quá tốt rồi!”

Tễ Tiêu cười: “Những năm qua, đa tạ ngươi phí tâm lo liệu!”

Từ trước hắn cần cái gì, liền tìm Tiền Dự Chi từ trong kho riêng cầm đi, chưa từng hỏi tới việc buôn bán làm ăn, không biết mình có bao nhiêu tiền. Nếu chẳng phải chuyển thế trọng tu, dựa vào thân phận của Tiếu Đình Vân, cùng Mạnh Tuyết Lý đến Hanh Thông Tụ Nguyên, cũng sẽ không biết Tiền Dự Chi nhiều năm kinh doanh, đem kho riêng khuếch trương lớn đến mức độ nào.

Tiền Dự Chi khó khăn bình phục lại tâm tình, khoát tay nói: “Ta còn phải cảm ơn ngươi đã tín nhiệm ta, dẫu sao ta cũng được năm phần lợi, ta cũng là vì kiếm tiền cho mình!”

Ngu Khởi Sơ không nhịn được cười, vẻ mặt này của đối phương, thật giống như không làm gian thương, cả người sẽ khó chịu.

Tiền Dự Chi thở dài nói: “Cũng tốt, chỉ cần Kiếm Tôn ở đây, luôn có thể rửa sạch hiềm nghi Mạnh trưởng lão là yêu.”

Tiền Dự Chi gần đây vì chuyện này mà trở nên rầu rĩ, Hàn Sơn nguyên khí chưa khôi phục, địch mạnh ta yếu, lại không thể che giấu Mạnh Tuyết Lý mãi được, khiến người khác không rõ y sống chết.

Mạnh Tuyết Lý lại nói: “Không cần chứng mình. Ta trước đây chính là yêu. Ăn “Chuyển kiếp đan” của Hồ Tứ, sau khi làm người, mới hợp tịch với Tễ Tiêu.”

Một hồi trầm mặc.

Tiền Dự Chi kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt tựa khóc tựa cười, rốt cuộc hét lên: “Sao các ngươi không nói luôn một lần cho xong đi?! Cho chút thời gian không được sao?”

Ngu Khởi Sơ: “Không được! Không thể chỉ có mình ta bị dọa!”

Tiền Dự Chi bị Ngu Khởi Sơ cười nhạo, xấu hổ, phe phẩy mạnh cây quạt: “Ta là người đã trải qua sóng to gió lớn, chưởng quỹ Ám Hành của ta, chính là nửa yêu.” Nửa yêu chính là hỗn huyết của người và yêu, cha mẹ có một bên là người, một bên là yêu.

“Trước đây ngươi là yêu gì?” Hắn hỏi Mạnh Tuyết Lý.

Mạnh Tuyết Lý: “Yêu giới gọi ta là Tuyết Sơn Đại Vương.”

Tiền Dự Chi lần nữa im lặng, ánh mắt đảo quanh đôi đạo lữ này, cuối cùng nói: “Được rồi. Lần này không còn chuyện gì khác đấy chứ?”

Mạnh Tuyết Lý: “Ta tới vì Vạn Yêu Đại Hội.”

Tiền Dự Chi thành khẩn cầu xin: “Vạn Yêu Đại Hội còn một tháng nữa mới tới, nếu không gấp, chúng ta ngày mai lại nói có được không? Ta muốn một mình yên tĩnh chút.”

Mạnh Tuyết Lý nổi lòng trắc ẩn:”Quấy rầy!”

….

Phía nam Hàn Sơn, cách đó vạn dặm, chính là Minh Nguyệt Hồ.

Giống như Hàn Sơn quần sơn tụ hội vách núi dựng đứng, động phủ của các trưởng lão, phong chủ tọa lữa giữa núi; Minh Nguyệt Hồ cũng có hơn chục hòn đảo to to nhỏ nhỏ giữa hồ, trên đảo đình đài lầu các dựa sơn bàng thủy.

Đệ tử tới lui trên đảo, có người thích đạp nước lăng phong bay qua, có người thích ngồi thuyền nhỏ, có người quen đi trên đường trúc.

Mùa hè, mặt hồ rộng lớn, hơi nước bốc lên, mây khói lượn lờ. Trong hồ cá lội, bờ hồ cây xanh bóng mát. Nơi giáp ranh với bầu trời, chim trắng quanh quẩn trên không trung, kêu to không dứt.

Một năm cảnh đẹp, chính là vào thời điểm này. Năm ngoái cũng vào thời gian này, Kinh Địch hô bằng dẫn bạn, chỉ huy đệ tử trẻ tuổi dùng kiếm khí bắt cá đánh chim, đốt lửa bên hồ, cùng nhau nướng cá, nướng chim. Hắn là đại sư huynh của Minh Nguyệt Hồ, bởi vì thiên phú tu hành trác tuyệt, được Chưởng môn Vân Hư Tử yêu quý, ngày thường chơi đùa trong môn phái, không ai ngăn cản.

Năm nay lại khác, một đám đệ tử muốn đi thăm Kinh Địch, trước phải báo cho Chưởng môn, sau đó lại phải nhận được sự đồng ý của trưởng lão trông coi thủy lao. Mới có thể lặn xuống đáy hồ, tiến vào nơi sâu nhất của thủy lao canh phòng nghiêm ngặt, linh khí cơ hồ đoạn tuyệt, gặp mặt đại sư huynh.

Kinh Địch bởi vì công khai chống đối sư trưởng, bị giam vào nhà lao, đệ tử thân thiết với hắn, không đành lòng thấy hắn chịu khổ, vừa đấm vừa xoa khuyên nhủ hắn.

Một người nói: “Đại sư huynh, sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Không tin sư phụ, lại tin Mạnh Tuyết Lý, y khả năng còn không phải là người, mà là yêu đó!”

Kinh Địch cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Một người khác thấp giọng nói: “Kinh sư huynh, cho dù sư phụ làm gì, cũng là vì môn phái của chúng ta. Ngươi là đại sư huynh, người thừa kế tương lai của Minh Nguyệt Hồ, nói cách khác, những gì sư phụ làm bây giờ, đều là vì ngươi. Bí cảnh cũng đã sụp đổ, sau này không có Hãn Hải thi đấu nữa, trong bí cảnh từng xảy ra cái gì, không còn quan trọng nữa, ngươi trước hết nhận sai, chuyện này…liền qua.”

Kinh Địch rốt cuộc giương mắt: “Qua thế nào?”

Đệ tử kia vui vẻ nói: “Qua đi là qua đi! Sư phụ kỳ thác kỳ vọng rất lớn vào ngươi, nhất định có thể tha thứ cho ngươi!”

“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi cầu xin tha thứ, đại sư huynh!”

Lại nghe Kinh Địch tự giễu mà cười: “Ta không qua được. Ta muốn hỏi cho ra nhẽ, là sai sao?”

Các đệ tử nhất thời không biết nói gì.

Kinh Địch: “Các ngươi về đi, tu hành cho tốt, đừng quay lại nữa.”

Mọi người không biết làm sao, cho dù nói gì, Kinh Địch đều không lên tiếng đáp lại nữa. Bọn họ rời khỏi thủy lao, sau khi thấy lại mặt trời, không khỏi nghị luận:

“Mạnh Tuyết Lý sử dụng yêu pháp gì có thể mê hoặc Kinh sư huynh!”

“Mạnh Tuyết Lý dùng tà thuyết mê hoặc người khác, không thể tin!”

Đình giữa hồ, Vân Hư Tử vì Quy Thanh dâng trà.

Quy Thanh chân nhân luyện hóa bí cảnh không thành, gặp phản phệ. Nhưng hắn không muốn, cũng không thể để cho người khác biết hắn bị thương, thậm chí ở trước mặt Chưởng môn Vân Hư Tử, cũng phải ráng chống đỡ uy áp, không để lộ sơ hở.

Hắn cho rằng, Mạnh Tuyết Lý sử dụng yêu lực, cùng hắn tranh đoạt quyền kiểm soát bí cảnh, hai bên lôi kéo, dẫn đến bí cảnh sụp đổ. Khoảnh khắc bị phản phệ, hắn thậm chí cảm nhận được khí tức của Tễ Tiêu. Theo lý thuyết, Mạnh Tuyết Lý là đạo lữ của Tễ Tiêu, hai người khí tức dung hòa, dễ hiểu, không có gì kỳ quái.

Nhưng mà sau khi bị thương, cảm giác nguy hiểm không nói rõ bao phủ hắn, khiến hắn cảnh giác hết thảy xung quanh.

Đạt đến cảnh giới như Quy Thanh, có lúc trực giác so với phán đoán càng đáng tin hơn.

Vân Hư Tử phụng qua trà, cẩn thận thỉnh giáo: “Sư thúc, đệ tử ngày gần đây, lại gặp bế tắc..”

Quy Thanh tựa cười mà không phải cười nhìn hắn: “Bởi vì Kinh Địch? Ngươi bị hắn hỏi luống cuống?”

Vân Hư Tử ngầm thừa nhận.

“Tu hành từ Đại Thừa trở lên, kiên định tâm ý, là quan trọng nhất. Cho dù người khác nói cái gì, cũng nên cho rằng mình là đúng.” Quy Thanh than thở, “Ngày nào tâm ý của ngươi còn chưa kiên định, thì sẽ không thể chứng đạo thành thánh. Hắn hỏi ngươi, ngươi không thể theo suy nghĩ của hắn, phải tìm được cách chắc chắn, hỏi ngược lại hắn.”

Vân Hư Tử cung kính đáp: “Nhớ kỹ sư thúc dạy bảo.”

Quy Thanh khoát tay:”Lui xuống đi. Bảo Ninh Nguy tới đây.”

Lát sau, Ninh Nguy ngồi thuyền đến đình giữa hồ.

Quy Thanh chân nhân cười, so với lúc đối mặt với Vân Hư Tử, hòa ái thân thiết nhiều: “Lần này ngươi vì sư môn lập công, vi sư để ngươi thay thế Kinh Địch, làm đại sư huynh, có được không?”

Ninh Nguy bình tĩnh nói: “Hết thảy nghe sư phụ sắp xếp.”

Quy Thanh gật đầu: “Sư phụ còn có một việc, muốn ngươi đi làm. Đợi ngươi trở lại, ngươi chính là đại sư huynh, thiếu Chưởng môn của Minh Nguyệt Hồ.”

Hắn đưa qua một tấm thiệp mời, Ninh Nguy đưa tay nhân, thoáng cau mày: “Phong Nguyệt Thành, Vạn Yêu Đại Hội?”

….

“Ngươi muốn đi Vạn Yêu Đại Hội.” Trở lại Trường Xuân Phong, Tễ Tiêu lôi Mạnh Tuyết Lý vào phòng, nghiêm túc hỏi y.

Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Đúng vậy.”

Tễ Tiêu không nói gì.

Mạnh Tuyết Lý đột nhiên ý thức được không đúng, lập tức giải thích: “Xin lỗi, không phải ta cố ý gạt ngươi. Ngươi đừng giận ta.”

Tễ Tiêu vuốt ve gáy y: “Ta biết, ngươi một mình quen rồi, gặp chuyện chỉ muốn tự mình giải quyết. Ta vĩnh viễn sẽ không giận dỗi ngươi. Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể lệ thuộc vào ta nhiều hơn một chút.”

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, một dòng nước ấm trồi lên trong lòng, không nhịn được cầm lấy tay đạo lữ: “Lần đầu tiên ta gặp Tiền Dự Chi, hắn nói cũng làm ăn cả bên ngoài nhân giới. Ta nghĩ, chưa biết chừng hắn có cách có thể đi Vạn Yêu Đại Hội. Nếu không thành, ta lại tìm cách khác.”

Tễ Tiêu cười: “Tóm lại là phải đi?”

Mạnh Tuyết Lý cúi đầu: “Tước Tiên Minh cãi nhau giận dỗi ta, dựa theo sự hiểu biết của ta về hắn, hắn tám phần muốn đến Vạn Yêu Đại Hội quấy rối. Nhưng hắn không địch lại Linh Sơn Đại Vương, chẳng may gây ra đại loạn, hoặc rơi vào cạm bẫy, không thể toàn thân lui ra….Hắn tới tìm ta, vốn để báo tin, chuyện này bởi vì ta mà nên, ta không thể bỏ mặc hắn!”

Tễ Tiêu không nhịn được than thở: “Vậy ngươi nên biết, ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện