Đây không phải là việc đơn giản, phải hết sức thận trọng! Ninh Giác không ngừng nhớ lại những tin tình báo do cấp dưới truyền về hay trong những quyển sách mà hắn đã đọc, sau đó vẻ mặt hắn ta thay đổi từ phấn khởi sang chau mày, cuối cùng lại thở dài.
Chuyện này vẫn không ổn.

Hắn ta không yên tâm về trung và hạ lưu sông Trường Giang, sợ chúng sẽ không chịu nổi áp lực này.

Dùng kênh đào làm lực lượng nòng cốt khơi thông vào biển, ngày thường thì không vấn đề gì nhưng khi mùa lũ tới thì e răng bên phía tỉnh thành phải gặp tai ương.
“Đề nghị này rất tốt nhưng chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lại, không thể qua loa như vậy được.

Muội phải biết rằng sức người không cách nào chống chọi lại đưco với sức mạnh của thiên nhiên.
Nước lửa vô tình, ta không thể tưởng tượng được nếu như kế hoạch này thất bại, dân chúng sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.

Nói sinh linh đồ thán cũng không quá.”
Thấy Ninh Giác không bị dã tâm làm choáng váng đầu óc mà còn muốn bàn bạc kỹ lưỡng, suy nghĩ vì dân, Ninh Tương Y gật gù khen ngợi, vỗ vai Ninh Giác.

“Thái tử ca ca không cần nghĩ nữa, muội đã tính xong hết cả rồi! Nếu huynh sợ phía nam Trường Giang không thể chịu nổi áp lực vậy thì so ta không sửa đường thủy đã thông qua Quảng Châu? Huynh có thể tạo được kênh đào thứ nhất thì cũng có thể tạo được cái thứ hai! Thiên hạ này muốn giàu lên thì phải sửa đường trước, mà muốn đả thông cả đất nước này không phải chỉ dựa vào một cái kênh đào là giải quyết!”
Lời nàng nói khiến Ninh Giác vô cùng động lòng, như một kiểu dã tâm muốn ép xuống cũng ép không nổi! Đường sông nối từ sông Hoài đến kinh thành?
Từ Trường Giang nối xuống Quảng Châu? Nam nhân trên đời này ai mà không muốn làm nên nghiệp lớn, xông ra một mảnh thiên địa? Công trình này không những vĩ đại mà còn khí thế ngút trời, có thể khiến cho người người chấn động! Thấy cuối cùng cũng đã động được Ninh Giác, Ninh Tương Y chỉ cười cười…
vấn đề tiếp theo là phải làm thế nào để thực hiện được việc này.

Chỗ tốt nhất của hoàng quyền cổ đại chính là đây.
Muốn làm việc gì chỉ cần có quyền lực và tài lực sung túc, sẽ có vô số người không tiếc tất cả mà ngảy vào, có thể nói là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Cho nên nếu như sau này có sơ suất, chỉ cần đào thêm một cái kênh nối liền giữa Trường tới Quảng Châu là được, có gì phải lo lắng?
Chỉ tiếc người tài quá ít, nếu không nhân cơ hội này tạo một cái cột phát điện Tam Hợp tại sông Trường Giang thì tốt biết bao nhiêu? Nàng cũng vì cái mơ ước này mà xấu hổ đỏ mặt không thôi.
Muốn xây một cái cột phát điện thật sự là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cho dù tất cả nhân viên kỹ thuật của Tam Hợp chuyển kiếp tới đây cũng chưa chắc làm được.
Đừng nói kỹ thuật luyện sắt đồng không đạt tiêu chuẩn, mà ngay cả xi măng dầu hỏa cũng chưa thấy đâu.

Nàng cũng chỉ dám lén lút mơ mộng trong lòng.

Mà Ninh Giác hắn ta càng suy ngẫm càng kích động.

Hắn bò xuống giường đi tới đi lui, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt càng ngày càng sáng!
“Muội nói không sai! Nói không sai! Là huynh thiển cận… Kế hoạch này thật đúng là…tuyệt diệu! Đại thiện!”
Ninh Giác không thể nghĩ ra bất kì từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của hắn ta hiện giờ, chỉ cảm thấy thật trong đầu nhu rót vào một nguồn máu mới, mở mang tầm mắt hơn! Nếu như thật sự có thể giao cho hắn ta làm chuyện này, như vậy sau khi chuyện thành, thứ hắn ta đạt được đã vượt qua vốn ban đầu rất nhiều lần!
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được tất cả đều là Ninh Tương Y – một tiểu cô nương mười tuổi nghĩ ra.

Nàng quá đa mưu túc trí, những điều kinh người này đã đủ khiến cho thế nhân chỉ nhớ đến tài hoa mà quên đi giới tính của nàng! “Chỉ có điều…”
Sau khi hưng phấn quá mức, vẻ mặt Ninh Giác lại suy sụp: “Chỉ có điều… xây dựng kênh đào lao dân phí của, thời gian lại lâu, huynh chỉ sợ…” Chỉ sợ kênh của hắn còn chưa đào xong thì thế cục trong triều đã ổn định, đây cũng là ngyên nhân mà những vị hoàng tử có dã tâm đều không chịu rời khỏi Kinh thành.
Ninh Tương Y cười cười, cao thâm khó đoán…
“Yên tâm đi, phụ hoàng vẫn còn trẻ, hơn nữa chí khí ngút trời, một lòng muốn lưu danh thiên cổ, chỉ cần để ông ta biết chỗ tốt của việc đả thông Nâm Bắc thì cho dù móc sạch quốc khố ông ta cũng sẽ ủng hộ! Huống chỉ…”
Nàng cười nhạt: “Nếu muốn kiếm tiền muội cũng có thể giúp một tay, hơn nữa muội còn một ít biện pháp nhỏ khiến cho đám lão già kia không thể ngáng chân! Còn về vấn đề thời gian, huynh cũng không cần lo lắng, muội có một ý, nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì một hai năm là có thể hoàn thành!”

“Một hai năm?” Cho dù Ninh Giác là người trấn định cũng bị con số nỳ làm cho sợ ngây người.

Hắn ta dự tính nhanh nhất cũng phải năm sáu năm.
Ninh Tương Y khẳng định gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng tự tin! “Đúng vậy, công trình lần này quá lớn, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng vừa hao tốn tiền tài, thời gian hoàn thành lại lâu, cho nên cho dù mấy vị hoàng tử có ngứa ngày trong lòng thì cũng sẽ không tranh với huynh.

Mà một minh chr sợ cũng không thể hoàn thành tốt việc này, huynh cần một ít người giúp đỡ…”
Nàng cười như một chú hồ ly nhỏ: “Mà người giúp đợc này không phải ai cũng có thể làm.

Huynh chỉ cần chờ lệnh của phụ hoàng, bổ nhiệm Hộ bộ, dùng danh nghĩa tương trợ đưa đám con trai trọng thần đi theo, như vậy đám lão thần muốn chia chén canh này chắc chắn sẽ không dùng vật liệu làm khó dễ huynh.”
“Dù sao ai mà chẳng biết nếu chuyện này thành nhất định sẽ lưu danh sử sách! Chẳng qua là hao tổn quá lâu, cho nên bọn họ nhất định chỉ phái đích thứ tử, thứ tử hoặc đám nhị thế tổ đi theo mà không phải những tinh anh được gia tộc bồi dưỡng tỉ mỉ.
Dù sao đây cũng coi như là đi rèn luyện.
Đến khi kênh đào được hoàn thành, bọn họ không những có thể mang về vinh quang cho gia tộc mà còn có cơ hội được phong thưởng, mà những người này lại không thuộc về trung tâm chính trị, căn bản không tạo thành uy hiếp cho chúng ta.
” Nàng càng nói càng cảm thấy sảng khoái! “Hiện tại Hoàng thượng mới xóa bỏ tính đặc thù của Thái tử, những hoàng tử kia nhất thời chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, khẳng định vẫn ở lại kinh thành đấu đá người chết ta sống.

Cho nên nếu huynh muôn đi, bọn họ không những không ngăn cản mà còn phải giúp huynh một tay.


Mà huynh muốn toàn quyền phụ trách chuyện này cũng rất đơn giản.”
Nàng nghỉ lấy hơi xong lại nói: “Vạn sự khởi đầu nan, lúc đầu bọn họ sẽ không tranh… đến khi thấy tiến độ của huynh nhanh như vậy, muốn tranh thì cũng đã qua một hai năm, có gấp thế nào thì cũng đã muộn…” Nói xong hai chữ cuối cùng nàng đã có thể tưởng tượng được cảnh đám hoàng tử kia đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.
Mà Ninh Giác lại bội phục nàng từ tận đáy lòng.

Có thể nói nàng đã sắp xếp chu toàn mọi mặt, thậm chí đã tìm ra đối sách giải quyết việc sau này sẽ thiếu hụt vốn, hay bị triều đình làm khó khăn, và các phương diện khó khăn khác.
Hắn ta nghĩ mãi mà không ra sao trong cái đầu nhỏ kia lại tài hoa đến vậy? Dường như tất cả đều đã có sẵn trong đầu, nàng chỉ cần tùy tay là có thể lấy ra.
Chuyện mà một đám mưu sĩ phải tỉ mỉ cân nhắc, nghiên cứu mấy tháng trời mới dám đưa ra quyết định, nàng chỉ càn dùng vài ba câu đã giải quyết ổn thõa, hơn nữa chỉ cần suy nghỉ trong một đêm.
Đang lúc Ninh Giác rung động, cảm động, lại có chút xấu hổ, Ninh Tương Y lại đột nhiên nói “Chẳng qua muội hy vọng chuyện này Ninh Úc có thể tham gia.” Nghe thấy Ninh Tương Y nhắc tới Ninh Úc, ngay cả hắn ta cũng không phát hiện, nụ cười trên mặt mình đã biến mất.
Mà Ninh Tương Y cũng không nhận thấy, nàng vẫn còn đang phân tích.
“Bởi vì Tây Châu đã có sẵn hồ chứa nước cho nên lần này Ninh Úc tới đó chỉ phụ trách lựa chọn đúng nơi thích hợp đào giếng, đo đạc vị trí rồi cho người nối liền với hồ nước ngầm là đủ rồi, cũng không mất quá nhiều thời gian.

Dù sao thì Trấn Tây Vương cũng đang ở đó, nó cũng không thể vượt quyền, những chuyện còn lại giao cho ông ấy là được.
Khi tiến vào giai đoạn cuối, nó hoàn toàn có thể buông tay, chỉ cần an bài ổn thõa mọi việc là có thể quay về, nhưng nếu muốn xây kênh đào thì lại khác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện