“Bỏ bỏ bỏ!” Tuyết Liên đưa tay đâm mạnh vào đầu nàng một chút!”Ngày đại hỉ, nói cái gì mà chết hay không!”
Nói xong, nàng liếc nhìn bụng Ninh Tương Y một chút, “Bụng của ngươi sẽ to lên rất nhanh, người muốn sinh nó ra phải thua kém với người khác à?”
Nói đến câu này, hai mẹ con liếc nhìn nhau, đột nhiên im lặng quỷ kỳ lạ.

Tuyết Liên nghĩ đến chuyện lúc trước nàng vứt bỏ Ninh Tương Y rời đi, còn Ninh Tương Y cũng vô thức nghĩ đến cái này, có chút hổ thẹn.

Bình tĩnh mà xem xét, nàng đã mặc kệ Tuyết Liên tại sao phải rời đi, không có được, cho nên mất đi cũng không đau lòng.

Nhưng Tuyết Liên thấy nàng im lặng, không nhịn được nhẹ giọng giải thích vài câu.

“Lúc trước chuyện về con ta rất áy náy! Cho nên không hi vọng con của con cũng giống như vậy…”
Nàng muốn nói lại thôi, một đôi mắt long lanh nước chớp chớp nhìn Ninh Tương Y, dường như không biết bắt đầu nói từ đâu…
Ninh Tương Y sợ nàng khổ sở, làm bộc cảm thấy hứng thú nói, “ đúng, lúc trước tại sao ngươi phải giả chết chạy trốn? Là bởi vì không thích Hoàng đế sao?”
Tuyết Liên càng thêm xấu hổ, nàng nhìn vào nơi khác, nói nhanh.

“Không có… Lúc trước… Lúc trước ta cũng từng thích Ninh Kham, nhưng…Nhưng hậu cung ba vạn cung nữ, hắn nguyện ý yêu ta, nhưng không nguyện ý độc sủng ta! Ta rất khó chịu! Hơn nữa cũng có những âm mưu kia làm cho ta chán ghét.


Nói đến đây, nàng có chút chán ghét cau mày, “Nhiều nữ nhân như vậy, vì mong hắn ở bên mà không được đều trở nên vặn vẹo, ta không sợ những thủ đoạn của các nàng, nhưng… Có một ngày, ta thấy phiền chán.



Tuyết Liên nhìn Ninh Tương Y nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, gần như rất chăm chú, nháy mắt, còn muốn nghe.

Nàng thở dài, những chuyện quá khứ không muốn đối mặt, cả áy náy cùng nhau xông lên trong đầu, nàng biết mình là nữ nhân ích kỷ, vĩnh viễn không xứng làm mẫu thân một người vô tư như thế, cho nên cho dù yêu mến, nàng đối với Ninh Tương Y cũng không tiện nói ra miệng.

Nàng cầm lược chải đầu cho Ninh Tương Y, nàng không thích đội mũ cầu thai thì cứ không mang đi, Tuyết Liên búi tóc cho nàng, sau đó cài trâm gài tóc xinh đẹp vào.

Trong lúc chải đầu, nàng dường như mới làm rõ mạch suy nghĩ, nhìn trong gương, tiểu nữ tử xinh đẹp không tưởng nổi, đôi mắt ấm áp, nhẹ nghĩ lại bản thân trong quá khứ.

“Lúc trước ta cũng xinh đẹp giống như con.


Tuyết Liên cười có chút đắc ý, nàng hiện tại vẫn rất đẹp, nhưng thời gian vô tình, đến cùng thuở thiếu thời vẫn trôi xa theo thời gian.

“Ban đầu ta cũng rất thích Ninh Kham, nhìn ra được, hắn cũng rất thích ta, chẳng qua so sánh tới trước tới sau mà nói, bên cạnh hắn đã có rất nhiều người, hắn thích nhất ta, ta cũng chỉ là một trong số đó thôi.


Nói lên những điều này nàng có chút phiền muộn, lược chậm rãi chải xuống, gần như chải xuống không phải sợi tóc, mà là thời gian.

“Ngay từ đầu ta có thể chịu đựng, cảm thấy chỉ cần yêu nhau, cái gì cũng không quan tâm, thế nhưng theo thời gian càng ngày càng lâu, hắn có ta, còn vừa sủng hạnh người khác, buồn cười là vì ta được sủng ái nhất, còn luôn luôn phải nhận đố kị cùng hãm hại của người khác, ta có chút mệt mỏi! ”
“Những thủ đoạn kia, có cái rất dễ nhìn thấu, có cái cùng làm người khác khó mà đề phòng, cũng bởi thứ này mà lục đục với nhau, ta cảm thấy ta nên rời khỏi hắn.


Tuyết Liên đem trâm gài tóc cắm lên giữa mái tóc Ninh Tương Y, sắc mặt có chút hiện dịu
“Ta không muốn qua mấy năm nữa, cũng biến thành giống những nữ nhân kia, chỉ có tranh giành, không có tình cảm, cho nên ta quyết định, lúc hắn vẫn yêu ta, khi phần tình cảm này vẫn chưa thay đổi rời đi, chỉ là hắn chăm sóc ta quá tốt, ta chỉ có thể lựa chọn giả chết”
Nàng có chút hổ thẹn nói, “ thật xin lỗi, ta không thể mang người cùng đi…”
Nàng cũng không có khả năng mang Ninh Tương Y đi.

Tuyết Liên thở dài một tiếng, cầm khăn cô dâu tới, trước khi che lên, thấy Ninh Tương Y luôn nhìn nàng, nàng không nhịn được hỏi.

“Ngươi có thể cảm thấy ta rất ích kỷ… Ngươi không muốn gọi ta là mẫu thân, kỳ thật cũng không sai.


Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, có lẽ là vì tình cảm máu mủ, nàng lại cảm nhận được sự bất an áy náy, và mong đợi của nàng.

Nàng cũng không phải là không tự trách.


Nghĩ đến, Ninh Tương Y nở nụ cười xinh đẹp.

“Ta cảm thấy ngươi không sai, mỗi người đều là cá thể đơn độc, dựa vào cái gì ngươi là mẫu thân ta liền phải vì ta trả giá vô điều kiện Ngươi lúc đó trong tình cảnh đó, còn cực lực bảo vệ mạng của ta, ta đã rất cảm kích! Thật đó!”
Ninh Tương Y nói đến nghiêm túc, lại làm cho Tuyết Liên muốn khóc! con mắt nàng đỏ ngầu, nắm khăn cô dâu yếu ớt nói.

“Thật sự chưa từng oán hận sao? Người ta đều có mẫu thân, nhưng ngươi không có.


Tuyết Liên nhớ những năm gần đây, tin đồn liên quan tới Ninh Tương Y, mạnh mẽ, lỗi lạc, nhưng làm thế nào từ một tiểu cô nương không chỗ nương tựa trưởng thành đến nước này, nàng cho tới bây giờ cũng không dám theo đến cùng, chỉ là nhìn nàng có thể nở mày nở mặt sống tốt là đủ rồi, nếu không phải, ý trời trêu người, trong lúc còn sống, nàng vẫn có thể nhìn thấy nữ nhi của mình, hơn nữa còn là lúc nàng mất đi ký ức.

Cái này… Không phải là ông trời cho nàng cơ hội đền bù sao?
Tuyết Liên đột nhiên hiểu ra!
Ninh Tương Y nhíu mày, có chút khó hiểu nói, “ không có tình cảm thì lấy gì oán hận? Nếu như ta rất thảm hại, có lẽ sẽ bởi vì giận cá chém thớt mà oán trách người, nhưng ta cảm thấy ta đã sống rất tốt!”
Sư phụ đối xử với nàng rất tốt, Vân Đỉnh Sơn cũng thật có thú vị.

Tuyết Liên trong lòng đau xót, cười khổ cầm khăn cô dâu che lên cho nàng.

“Thật là một cô nương ngốc, cũng không biết nói dễ nghe dỗ dành ta… Không thấy ta rất đau lòng sao?”
Ninh Tương Y mắt bị vải đỏ che lại, nàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “Nữ nhân có thể quả quyết từ bỏ Hoàng đế giả chết trốn đi, lợi hại như vậy còn muốn ta dỗ dành à?”
Tuyết Liên cảm thấy buồn cười, thấy Ninh Tương Y đội khăn cô dâu trong ngoan ngoãn hơn nhiều, trong mắt hiện lên một tia kiên định.

“Chờ chút nữa người đừng nói chuyện, yên tâm thành hôn, chờ Nhiếp Chính Vương rời đi, chúng ta sẽ chuyển đi.


Ninh Tương Y nghiêng đầu một chút, “Tại sao phải đi?”.


Tuyết Liên thở dài, nàng cũng không nỡ bỏ nơi đã xây dựng mười mấy năm nay.

“Bởi vì nơi này đã không còn an toàn…”
Nàng không muốn bỏ rơi hoặc lợi dụng nữ nhi, còn muốn bảo vệ tộc nhân, vậy nên chỉ có chuyển đi.

Ninh Tương Y có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu, vừa nghĩ đến chờ chút phải ở trước mặt Ninh Úc bái biệt phụ mẫu, nàng liền có chút phát run.

“Ta sẽ cố gắng hết sức…”
Ninh Úc được Phúc Nhai nghênh đóm sau khi đi vào, hai mắt thăm dò xung quanh, trong lòng hoảng hốt nghĩ, hoàng tỷ có thể trốn ở đây hay không?
Dù sao nàng mất trí nhớ… Có thể cũng quên mất Tuyết Tộc là kẻ thù hay không?
Ninh Úc cũng không biết nàng quên đi toàn bộ hay vẫn nhớ một chút… Nhíu nhíu mày, hắn vô cùng chán ghét trạng thái mất khống chế này.

Phúc Nhai ở một bên cười làm lành, “Vương gia đại giá đến đây, đến Liên Quốc thật giống như rồng đến nhà tôm.


Ninh Úc nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng cười một tiếng.

“Thành chủ thật là không có thành ý, bản vương mới nói muốn tới uống rượu mừng, thành chủ… Liền sớm để nữ nhi thành hôn rồi sao? Là đề phòng bản vương à?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện