Hả?!
Ninh Tương Y kinh ngạc đến ngây người!
Gả cho Tiêu Uyên? Kỳ thật lúc trước nàng cũng nghĩ qua chuyện này, nếu năm mười tám tuổi, nàng muốn tìm người gả, gả cho Tiêu Uyên tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, dù sao Tiêu Uyên thực tế là bảo vật hiếm có, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, cũng không thể nào.

Bộ dạng Ninh Tương Y sững sờ đã thấy được đáp án! Ninh Úc cảm thấy lửa giận ngút trời!
Hắn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi đánh một cái vào mông Ninh Tương Y! Mỗi câu chữ nói với nàng!
“Ninh Tương Y! Ta cho nàng biết! Mặc kệ luân hồi bao nhiêu lần! Nàng đều chỉ có thể thích ta! Đều chỉ có thể ở bên ta!”
Là Ninh Tương Y thấy mình vô tội, “Vừa nãy không phải người nói, nếu như không có ngươi…”
Thấy khuôn mặt tuấn tú Ninh Úc trầm xuống, Ninh Tương Y cười trộm, “Nếu có ngươi thì quá dễ rồi, ta sẽ lựa chọn ngươi.

.


“…”
Ninh Úc kỳ dị bị nắm đuôi, nhưng hắn cảm thấy không thể cứ như vậy bỏ qua cho nàng.


“Thật sao? Không phải nàng cảm thấy người ta vóc dáng đẹp mắt, khiêu vũ cũng đẹp à?”
“Nói như thế cũng không sai…”
Thấy Ninh Úc híp mắt, Ninh Tương Y vội vàng bổ sung nói, “ nhưng… Dung mạo ngươi đẹp mắt nhất! Mà lại ngươi biết múa kiếm, ta cũng thích nhìn người múa kiếm.



Ninh Úc trầm mặt không nói gì, Ninh Tương Y chủ động nhón chân hôn hắn.

“Được rồi, bình dấm của ta! ”
Nàng nhẹ thở dài, chăm chú nhìn hắn, giọng nói dịu dàng vô cùng, “Cho dù dung mạo người bị hủy hết, cho dù võ công người mất hết, ta vẫn sẽ yêu ngươi, chỉ thích người, có được không? Đừng ghen nữa….


Ninh Úc mấp máy môi, tim lại nhảy rất nhanh.

Trong lòng tuyết rơi không ngừng, chỉ như một nam nhân bình thường yêu đương, sẽ có một chút lo lắng không đâu, cùng tưởng tượng kỳ quái.

Nhưng khi được nàng hôn mọi thứ đã được loại bỏ.

“Ta cũng chỉ yêu nàng…”
Ninh Úc dùng sức ôm chặt Ninh Tương Y, đột nhiên nhíu mày nói lầm bầm.

“Mỗi lúc ta cho rằng đã yêu nàng đến cực hạn, nhưng khi nhìn nàng lâu một chút lại yêu nàng một chút, nàng nói ta nên làm như thế nào?”
Ninh Tương Y nghe được lời ngọt ngào, “Đương nhiên không được khống chế phải luôn yêu ta nhiều hơn! Ta cũng sẽ càng ngày càng thích ngươi!”
Đang lúc hai người đang ngọt ngào, đột nhiên có một giọng nữ xen vào tiến đến.

“Thật đúng là làm người khác ghen tỵ!”
Ninh Tương Y sững sờ, ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen, Vân Cẩm.

Ngẫm lại đúng thế, bây giờ phu quân nàng là Vương Kính đứng đầu một thành, vẫn có thể mang nàng vào cung, đám đại thần chỉ cần giả vờ câm điếc, xem như không biết nàng là được.

Ninh Úc không thích cách nữ nhân này nhìn chằm chằm hoàng tỷ.

“Đi thôi, hoàng tỷ, người không liên quan, không cần để ý tới.


Hắn cũng chưa quên hoàng tỷ cần nghỉ ngơi.

Ninh Tương Y lại vỗ vỗ tay hắn nói, “Không sao, cũng coi là người quen cũ! Vậy, chúng ta đến phía trước cung điện, người đi về trước chờ ta có được không?”
Ninh Úc nhíu mày, Ninh Tương Y lại tiến đến hôn lên môi hắn, hai mắt sóng nước lấp lánh, “Có được không?”

Ninh Úc lòng bỗng mềm nhũn, sờ sờ đầu của nàng, có chút bất lực nói.

“Đều tùy nàng.


Hắn kết luận, toàn bộ hoàng cung Ngọc Hành đều không có ai lợi hại hơn hoàng tỷ, mà hắn còn thu xếp ám vệ theo bên cạnh nàng, không sợ nàng gặp nguy hiểm.

Vì hoàng tỷ đã muốn giải quyết một chút chuyện riêng tư, nên nếu không cần can thiệp thì chúng ta đừng xen vào.

“Ngươi tìm ta làm gì?”
Nhìn Ninh Úc đã đi trước, Ninh Tương Y hỏi thẳng.

Lúc trước nàng thương hại Vân Cẩm đơn thuần, lần lượt giúp đỡ, lại không biết nàng nhân tính phức tạp, chẳng biết lúc nào, nàng lại còn bắt đầu đố kị mình, cuối cùng còn ra tay với nàng, cho nên Ninh Tương Y đối với Vân Cẩm cũng không có ấn tượng tốt gì.

Vân Cảm thấy Ninh Úc rời đi cũng nhẹ nhàng thở ra, trực giác của nàng biết nam nhân kia rất khó chơi, khó đối phó, chỉ có một mình Ninh Tương Y thì dễ nói chuyện nhiều.

“Ta muốn người giúp ta khôi phục vị trí Thái hậu!”
Ninh Tương Y cho là mình nghe lầm, nàng thản nhiên cười nói, “kỳ lạ, vì sao ngươi tìm ta? Còn nữa, tại sao ta phải giúp ngươi?”
Vân Cảm thấy bốn bề vắng lặng, trầm tĩnh lại, vẻ mặt yếu ớt lúc này tràn đầy oán hận, nàng oán than nói.

“Chỉ có ngươi nói Uyên nhi mới nghe lọt, cho nên ta tìm người, nếu người chịu giúp ta… Ta sẽ chia cho ngươi 10% lợi nhuận của Ngọc Hành Kim Ngọc Ngân Trang giao cho ngươi! Ta biết trong tay ngươi cũng có 10%, nếu được thêm một phần của ta ngươi sẽ có 20%! Giao dịch này có đáng giá để công chúa động lòng?”
Nói đến Tiêu Uyên đối Vân Cẩm thực tế quá tốt, mặc dù miễn đi vị trí Thái hậu, thế nhưng sợ nàng ấm ức, vậy mà đem lại 10% Kim Ngọc Ngân Trang cho nàng, cái lợi ích này, đủ để cho nàng làm bao nhiêu người ao ước đến mắt đỏ!
Không phải nói không phải ai cũng sẽ đỏ mắt vì khoản lãi ròng này, nếu không bây giờ cũng không đến mức hết cách, Vân Cẩm cũng sẽ không nghĩ tới cầm cái này đến giao dịch với Ninh Tương Y.

Ninh Tương Y mắt co rụt lại, lập tức cười nhạt nói, “Ngươi biết 10% lãi bao nhiêu không?”

Vân Cẩm cũng không biết, nhưng mỗi một lần nàng đi Ngân Trang lấy tiền, gần như nàng có thể lấy mãi không hết.

Ninh Tương Y lại cười lạnh hỏi, “Ngươi biết trong tay của ta có 20% lãi, nếu ta muốn làm gì, có ý đồ xấu gì, Tiêu Uyên nguy hiểm cỡ nào không?”
Trong lòng lạnh lại, có lẽ sắc mặt Ninh Tương Y quá nghiêm túc, Vân Cẩm cảm thấy có chút chột dạ, “Ngươi làm sao lại có ý đồ xấu với Uyên nhi được?”
Lúc trước những chuyện kia, nàng đều nhìn thấy, Ninh Tương Y đối với Uyên nhi, không hề nghĩ ngợi chút nào mà trợ giúp, nàng thậm chí còn cân nhắc đến việc phát triển của Uyên nhi sau khi kế vị.

Ngọc Hành, một nước nhỏ nhất trong bốn nước, về nông nghiệp và chăn nuôi cũng không hơn gì các nước khác, để sau này không bị tụt hậu, nàng đã dày công ở Ngọc Hành hai năm rưỡi, đào bới sông ngòi, đào mỏ, trực tiếp đến Ngọc Hành đã mở ra con đường phát triển mới và có công nghiệp đi trước Tam quốc.

Đây đều là Uyên nhi nói với nàng, Ninh Tương Y đã đối xử với Uyên nhi tận tâm tận lực như thế, trong tay nàng có một 10% hay20% Ngân trang Ngọc Hành, có liên quan gì?
Ninh Tương Y có chút nhức đầu nâng trán, Tiêu Uyên có một mẫu thân không biết tốt xấu kiểu này, không biết khổ cực bao nhiêu…
“Lòng người sẽ thay đổi, nương nương… giống như lúc trước ta cũng không ngờ, người nhu nhược như người, cũng sẽ có ngày làm phản cắn ta một cái.


Vân Cẩm sắc mặt nháy mắt khó coi.

Ninh Tương Y coi nàng là mẫu thân Tiêu Uyên mà bỏ qua, than thở nói, “ nếu như người còn có một chút tự giác làm mẹ, lời hôm nay không được nhắc lại, chắc chắn Tiêu Uyên ca ca cũng không cho phép người đem chuyện này nói ra, 10% trong tay người cho dù đến trong tay ai, đối với Ngọc Hành đều một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu không muốn sinh chiến sự, chuyện này tốt nhất để đặt trong bụng mình!”
Thấy Ninh Tương Y quay người muốn đi, Vân Cẩm không còn cách nào, lại bắt đầu nghẹn ngào.

“Thế nhưng ngoài ngươi ra không ai có thể giúp ta! Ngươi không biết hiện tại Vương Kính quá đáng bao nhiêu! Hắn sau khi có chức quan liền thay đổi, hắn cưới ta còn chưa đủ, còn nạp thiếp! Đáng thương cho con của ta mới sinh chưa bao lâu!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện