Khi bên này khua chiêng gõ trống chuẩn bị xuất phát, bên kia Ninh Úc đã gần đến Tây Châu.

Vị trí của Tây Châu nói theo hiện tại, ở giữa Tây Tạng và Lhasa, thuộc về thung lũng phía nam Tháp Lý Mộc.

Quốc thổ Đại Dục vốn kéo dài, Tây Châu cũng dài, phía bắc giáp với Lâu Diệp, thảo nguyên phía nam cũng giáp với không ít tiểu quốc du mục, cho nên Tây Châu luôn là một trong ba nơi giữa, là cánh cửa bảo vệ đất nước Mắt thấy chưa đến hai ngày nữa là đến, Ninh Úc khế thở phào, đoạn đường này vô cùng thuận lợi, hắn đi qua sa mạc, ốc đảo, xem qua núi tuyết, thảo nguyên.

Lúc này hắn mới biết những gì mà hoàng tỷ miêu tả, cũng biết quốc gia của hắn hào hùng tráng lệ cỡ nào, non sông tốt đẹp mà bậc cha chú tổ tiên của hắn gây dựng nên đẹp như tranh vẽ nhường nào.

Lúc này, bọn họ đi ngang qua một thôn trang dựa vào ốc đảo, Ninh Úc lệnh cho mọi người dừng xe sửa soạn, chờ buổi tối không quá nóng bức lại xuất phát.

Người thôn trang biết bọn họ là người đi Tây Châu cứu tai, tiếp đón bọn họ vô cùng nhiệt tình, mà Ninh Úc thì được thu xếp vào nhà trưởng thôn.

Cho dù trên đường đi được quan sát nhiều hơn, Ninh Úc vẫn cảm thấy rất mới lạ, khuôn mặt của người ở đây khác nhiều điểm so với người kinh thành.

Hoàng tỷ từng nói, con người có rất nhiều kiểu diện mạo, thậm chí ở phương nam xa xôi, còn có người toàn thân đen nhánh đấy, đáng tiếc đoạn đường này hắn chưa từng gặp.

Bởi vì đi đường vất vả, ngoại trừ thu xếp thủ vệ canh gác, những người khác sắp xếp xong xuôi xong đều nghỉ ngơi, Ninh Úc năm trên giường lại không sao ngủ được.


Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì đoạn đường này hắn không hề nhận được thư từ kinh thành, phải biết thi thoảng những quản sự ở kinh thành cũng sẽ báo cáo tình huống với hắn, chẳng lẽ hoàng tỷ cảm thấy hắn đã rời khỏi kinh thành, truyền tin đường xá xa xôi, cho nên cần mẫn ôm hết vào người rồi? Nghĩ đến đây, Ninh Úc không khỏi cười một tiếng.

Hắn sờ lên tóc trong ngực… Không biết một mình hoàng tỷ ở hoàng cung… liệu có vui không? Nhớ từng cái nhăn mày nụ cười của đối phương, Ninh Úc chậm rãi chìm vào giấc ngủ, không biết trải qua bao lâu, một người lén vào chỗ ở của Ninh Úc.

Hắn giật mình, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm rơi vào vai kẻ mò tới!
Chậu nước rơi bịch xuống đất, Ninh Úc cũng không để ý tới, hắn bỗng mở to hai mắt: “Hoàng tỷ?!”
Thiếu nữ bị hắn dọa run lẩy bẩy, không dám động vào chậu nước rơi trên mặt đất, mà sau khi nhìn rõ, Ninh Úc có chút tiếc nuối trừng mắt, thì ra không phải hoàng tỷ, mà là một thiếu nữ giống nàng bảy phần.

Nhưng điều này không khiến hắn buông lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, trước giờ hắn chưa từng thấy công phu dịch dung, nhưng giống hoàng tỷ như vậy, chắc chắn có gì lạ.

“Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?” Kiếm trong tay hắn dán chặt vào cổ của đối phương, dường như chỉ cần đối phương nói sai một chữ, hắn sẽ chém xuống không nương tay chút nào, nét mặt lạnh lẽo như đang nhìn người chết, khiến cô gái trước mặt càng run lẩy bẩy hơn.

“Ta… Ta không biết đại nhân nói gì… Ta là con gái nuôi nhà trưởng thôn, tới đưa nước rửa mặt cho ngài.


Con gái nuôi của trưởng thôn? Ninh Úc nheo mắt quan sát đối phương: “Đã như vậy, vì sao cần ngươi làm việc của hạ nhân?” Ngữ khí của hắn rất lạnh, lại khiến gương mặt của tiểu cô nương trước mắt ửng đỏ: ‘Là ta… Là ta tự muốn tới…
Trước đó ta nhìn thấy ngài trên ngựa…” Ánh mắt của nàng ta sáng lấp lánh nhìn Ninh Úc, khi nàng ta làm dáng vẻ này, giống Ninh Tương Y đến tám phần!
“Ta… Ta ái mộ đại nhân, cho nên… cho nên mới… mới đi vào.

” Mặc kệ kiếm của Ninh Úc vẫn lạnh lùng đặt trên cổ nàng ta, nàng ta cúi đầu xuống, mặt càng đỏ hơn: “Nghe nói đại nhân còn muốn đi về phía tây… ta sẵn lòng đi theo đại nhân.

” Thể hiện lòng cảm mến xong, nàng ta không nói thêm gì nữa, vành tai hồng hồng, như đang chờ người trong lòng tuyên án.

Nhưng Ninh Úc lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, như một vị thẩm phán vô cảm, khiến lời nói dối của nàng ta trở nên vô cùng vụng về.

“Thật sao?” Ninh Úc cười nhạt, mũi kiếm lại dán lại gần nàng.

Hành động này của hắn khiến trái tim cô gái đập điên cuồng, cố ép mình bình tĩnh.


“… Là thật đấy, đại nhân… Ta… Ta hâm mộ ngài…”
Nàng ta vốn còn có chút khinh thường, một tên nhóc mới mười một tuổi vốn rất dễ bị lừa, vì sao còn phải cải trang thành dáng vẻ tỷ tỷ của hắn? Chẳng lẽ người ta còn có tâm tư không thể cho ai biết với tỷ mình?
Nhưng bay giờ, kiếm kề sát vào cổ không hề nhúc nhích, thậm chí nàng ta cảm thấy, nếu lúc ấy không nhờ gương mặt này của nàng ta, đối phương đã giết chết nàng ta ngay từ đầu rồi!
Giờ phút này, cuối cùng nàng ta cũng thấy sợ, bởi vì nàng ta phát hiện sau khi nàng ta nói xong câu đó, trên người Ninh Úc thật sự có sát khí! Tất cả những gì nàng ta nghĩ sẵn trong đầu bị nàng ta đè chặt trong cổ họng không dám nói một chữ, chỉ hi vọng đối phương có thể nể tình khuôn mặt này của nàng ta, thả cho nàng ta một con đường sống.

“Ngươi nói ngươi hâm mộ ta?” Chất giọng lạnh lùng của thiếu niên đột nhiên vang lên.

Cô gái nghe vậy mừng rỡ ngẩng đầu, nhưng chớp mắt này lại trở thành vĩnh viễn.

Có lẽ dù chết nàng ta cũng không nghĩ ra, vì sao nàng ta lại bị giết?
Mà sau khi giết nàng ta, cuối cùng Ninh Úc cũng cảm giác được điều không ổn, cô gái trước mắt rõ ràng là người trong cung phái tới, bởi vì biết quan hệ giữa hắn và hoàng tỷ cho nên mới dùng chiêu này, mà hoàng tỷ trong cung, chắc chắn cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra, lời giải thích duy nhất chính là…
Hoàng tỷ không ở trong cung.

Lúc này một người đi đến, thì ra là Bạch Sinh, hắn là người Ninh Tương Y cố ý thu xếp cho Ninh Úc.

Ninh Úc không khỏi nhìn hắn, bởi vì hắn ta là người hoàng tỷ cực kỳ tin tưởng, cho nên hắn cũng vô cùng tin tưởng.

Ngoại hình của Bạch Sinh vô cùng bình thường, thuộc kiểu nhét vào đám người không tìm ra được.

Lúc này hắn ta nhìn thi thể trên đất, thở dài một tiếng: “Điện hạ, ngài không nên giết người.



Dựa theo ý tưởng của Ninh Tương Y và Trấn Tây vương, bọn họ đều hi vọng Ninh Úc sẽ trở nên chính trực kiên nghị, như một người lính, nhưng Bạch Sinh hiểu hắn sâu hơn lại biết, đứa bé trước mắt đã ham giết chóc đến tận xương tủy, cho nên hắn ta chỉ có thể ngăn lại, hồi trước tàn sát giặc cỏ đã tạo cho người khác ấn tượng sợ hãi, không ngờ lúc tới gần Tây Châu lại phá giới.

“Quá ồn nên giết.

” Chẳng biết tại sao, Bạch Sinh lại cảm nhận được trong ánh mắt Ninh Úc nhìn hắn ta cũng có sát ý, nhận thức này khiến tim hắn run lên.

Bạch Sinh vội cúi mặt, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, kết quả quay thi thể lại nhìn, phát hiện nét mặt của đối phương cực kỳ giống Triêu Dương công chúa!
Trong lòng hắn ta giật mình, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng với tình nghĩa của điện hạ đối với công chúa, người này giống công chúa như vậy, dù có kỳ lạ cũng không nên giết như thế, chí ít nên tra hỏi lai lịch trước.

Hắn ta ngước mắt nhìn Ninh Úc, mà lúc này Ninh Úc ngồi trước bàn tùy tiện lật một quyển sách, hình như đang suy nghĩ điều gì, động tác chậm rãi, rõ ràng là quý công tử lạnh lùng, như thể kẻ vừa ra tay không phải hắn.

Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Bạch Sinh, Ninh Úc ngước mắt đen như ngọc nhìn qua, chỉ một cái nhìn mà khiến Bạch Sinh lạnh khắp cả người.

“Quá giống, trên thế giới này, chỉ cần một hoàng tỷ là đủ rồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện