Ăn xong cơm trưa, cô tiễn mẹ Quý ra đến xe, dặn dò bà nghỉ ngơi, lại hứa hẹn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ Quý mới miễng cưỡng lên xe ra về.
Lý Mộng Nghiên không gọi tài xế đến đón, cô đi bộ lang thang qua những con phố quen thuộc, vừa đi vừa suy nghĩ ngẩn ngơ.
Những lúc tâm trạng rối ren, đi bộ cũng là cách để giải toả những áp lực.

Một năm này, cô đã thất thần đi qua không biết bao nhiêu những con phố.
Khi đó có phải anh đều lặng lẽ theo sau từng bước chân cô, dõi theo, bảo vệ cô.

Mà cô thì không biết gì hết.
Mấy ngày nay Quý Thừa An có vẻ rất bận rộn, thường đi sớm về khuya.

Dù ở cùng một nhà nhưng mấy ngày nay cô và anh vẫn không hề chạm mặt nhau.

Cô vốn không muốn chạm mặt anh, định chờ anh ra khỏi nhà rồi mới mở cửa phòng đi xuống ăn sáng.

Nhưng mấy hôm nay, cô vẫn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ thì đã nghe thấy tiếng xe anh chạy xa.
Anh rất bận rộn, cô nghĩ có lẽ do công việc tồn đọng trong một năm anh vắng mặt, dù sao Quý Gia Hào cũng không đáng tin lắm, xử lý công việc không dứt khoát được như anh.
Dù bận rộn, không gặp được cô, hàng ngày anh vẫn đều đặn nhắn tin, dặn dò cô, kể chuyện cười cho cô, dù cô luôn không trả lời.

Lại dành thời gian đặt những thứ bổ dưỡng về nhà, sai người làm nấu lên tẩm bổ cho cô.

Bận rộn mấy cũng sẽ vẫn quan tâm đến cô.
Đã mấy ngày không gặp mặt cô, anh rất nhớ cô, nhưng gần đây quả thật quá bận rộn, nếu như là trước đây, anh sẽ nghỉ luôn tại phòng nghỉ riêng phía trong phòng làm việc.
Nhưng giờ anh đang ở Lý gia, ở đó còn có Lý Mộng Nghiên.

Bận rộn đến tận khuya, anh cũng vẫn lái xe về Lý gia ngủ một giấc ngắn.

Chỉ vì muốn ở gần cô hơn một chút.
Thời gian đi lại trên đường làm bớt đi rất nhiều thời gian ngủ của anh, vậy nên khoảng thời gian này anh thiếu ngủ nghiêm trọng.

Thanh niên trai tráng đến mấy, làm việc quá sức lại không được nghỉ ngơi đủ, thời gian dài qua đi cũng sẽ dần kiệt sức.
Đêm nay anh quá chú tâm vào xử lý thông tin mà tổ chức mới truyền đến, không để ý thời gian, lúc nhìn vào đồng hồ đã thấy hiện gần một giờ đêm.
Anh vẫn định đứng dậy ra về thì đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ.

Anh ngồi lại nghỉ ngơi một chút nhưng vẫn không đỡ hơn.


Anh cố lê cơ thể tới phòng nghỉ, nằm lăn xuống giường, hôm nay không thể về nhà với cô được rồi.
Mẹ Lý đã gần hội phục hoàn toàn, ở nhà nhiều ngày làm bà rất ngứa ngáy tay chân.

Thấy ba Lý phải sang nước T bàn chuyện dự án mới, bà lằng lặc đòi đi theo.
Mẹ Lý cũng muốn để không gian riêng cho hai người vụ đắp tình cảm.
Mấy ngày hôm nay mẹ Lý không ở nhà, cô cũng không thấy quá vắng vẻ.

Tối đến chờ nghe tiếng xe anh trở về, cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, dần dần sẽ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay cô đã thức gần hết đêm vẫn không chờ được tiếng xe của anh.

Cũng không thấy tin nhắn nào của anh.
Cô lo lắng mà không chợp mắt chút nào.

Gần sáng vẫn không thấy anh về.

Không biết anh có phải bận rộn cả đêm không, cô không dám gọi điện thoại.

Ngày trước cũng có những giao dịch phải bàn bạc cả đêm cũng chưa xong, nhưng anh sẽ nhắn tin thông báo cho cô biết.
Vậy mà hôm nay anh không hề nói gì cho cô, Đợi đến trời vừa bắt đầu sáng đã vội vàng chạy tới công ty anh.

Trước đó anh vì quá mệt mỏi mà thiếp đi, không nhớ đến việc nhắn tin báo cho cô biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện