Nàng Bạch Vân Thiên, là nữ nhi thứ ba của Hồ Đế Bạch Quân Thư, từ khi sinh ra đã được định sẵn là Hồ Đế kế tiếp của Hồ Linh Quốc. Nhờ vào duyên ngộ ngàn năm mới gặp mà không cần trãi qua thiên kiếp vẫn trở thành Tiên Nhân khi chỉ mới hai mươi tuổi. Năm nàng hai mươi mốt tuổi được phụ thân đưa đến Huyền Thiên Sơn bái sư học đạo, trãi qua năm vạn năm cuối cùng cũng đã tu thành Thần Quân, là vị Thần Quân trẻ tuổi nhất tỏng lịch sử tu tiên Thiên Giới. Cũng vào năm đó, Ma Giới tạo phản dẫn đến cuộc chiến Thiên Ma xảy ra, may mắn nhờ có sư phụ nàng là Minh Huyền Thần mà tất cả đã trở về bình yên, Ma Tộc bị đánh bại khó có thể ngóc đầu lên được. Nhưng cũng từ đó mà Thiên Giới mất đi một vị Chiến Thần, Minh Huyền Thần sư phụ nàng từ đấy không còn tung tích. Mười vạn năm sau, nàng từ một giấc ngủ sâu mà tỉnh dậy, Thiên Giới thay đổi, nàng cũng thay đổi vì trọng trách mà nàng phải gánh khi trở thành Nguyên Thần.
Ngày nàng tỉnh lại, mọi thứ đều không còn nhớ gì, giống như một tờ giấy trắng không lem chút mực nào. Những thứ nàng biết được chỉ là do những người tự xưng là thân nhân của nàng kể lại cho nàng nghe. Và điều duy nhất nàng hiểu rõ chính là từ sau khi nàng tỉnh lại, nàng đã trở thành Nguyên Thần, thế chỗ sư phụ nàng trở thành vị Thần bảo hộ Lục Giới chúng sinh tránh khỏi tai họa. Mang trong mình dòng máu của Thần, chỉ có thể vì thiên hạ mà sống, vì thiên hạ mà hi sinh.
Cứ thế, nàng đã trãi qua cuộc sống như vậy trong suốt ngàn năm. Nhưng nay có lẽ cuộc sống của nàng sẽ khác khi có tiểu đồ đệ Tử Ngọc mà nàng mới thu nhận này.
Trong một căn nhà nhỏ được xây trong rừng trúc bên cạnh một hồ nước xanh thẳm. Nữ tử đứng bên cạnh tay cầm sáo đặt bên môi thổi lên những giai điệu thanh lãnh mà dịu dàng. Nam tử chừng mười lăm tuổi tay cầm kiếm, kiếm chiêu xuất ra như nước chảy mây trôi, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy dòng linh lực hùng hậu. Nữ tử ánh mắt hài lòng nhìn nam tử, thổi được một lúc liền ngừng, nam tử không còn nghe thấy tiếng tiêu cũng ngừng xuất kiếm.
– Tử Ngọc, kiếm pháp của con có tiếng bộ không ít. Năm năm này không những kiếm pháp có tiến bộ vượt trội mà tu vi của con tăng tiến không ít. Vi sư tin rằng, chỉ cần vài năm sau, con có thể thuận lợi tu được tiên cốt.
– Đều nhờ công dạy dỗ của sư phụ.
Bạch Vân Thiên hài lòng nhìn đồ đệ của mình tài nhưng không kiêu, giỏi nhưng không ngạo. Thật sự là một đồ đệ giỏi.
– Sư phụ, không còn sớm nữa, đồ đệ vào nhà nấu đồ ăn cho người.
– Ân, đi đi. – Đồ đệ này không chỉ thông minh trong tu luyện, mà tài nấu ăn cũng rất tốt. Thật sự là nàng đã có món hời lớn rồi.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã được dọn lên bàn. Nhìn mấy món ăn cả sắc lẫn hương vị đều đủ cả khiến nàng thèm không thôi. Từ khi nhận đồ đệ này, ngày nào nàng cũng được ăn ngon, thật không biết nếu có ngày không còn đồ đệ ở bên cạnh thì nàng sẽ ra sao đây? Mặc dù Tiên Nhân không cần ăn vẫn có thể sống nhưng nếu không còn được ăn đồ ăn do đồ đệ nấu chắc nàng sẽ chết vì nhớ mất.
Tử Ngọc nhìn mỗ sư phụ nào đó ăn ngon lành thì thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ lạnh lùng. Điều này khiến nàng bất mãn không thôi. Làm gì mà cứ phải lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng chứ, trưng mặt đó cho ai xem vậy, nhắc nhiều lần mà đồ đệ này vẫn không nghe nên nàng cũng lười nói lại.
Có điều nàng vẫn không hay biết, chỉ khi nàng không để ý, y vẫn luôn nhìn nàng mỉm cười một cách hạnh phúc.
Ngày nàng tỉnh lại, mọi thứ đều không còn nhớ gì, giống như một tờ giấy trắng không lem chút mực nào. Những thứ nàng biết được chỉ là do những người tự xưng là thân nhân của nàng kể lại cho nàng nghe. Và điều duy nhất nàng hiểu rõ chính là từ sau khi nàng tỉnh lại, nàng đã trở thành Nguyên Thần, thế chỗ sư phụ nàng trở thành vị Thần bảo hộ Lục Giới chúng sinh tránh khỏi tai họa. Mang trong mình dòng máu của Thần, chỉ có thể vì thiên hạ mà sống, vì thiên hạ mà hi sinh.
Cứ thế, nàng đã trãi qua cuộc sống như vậy trong suốt ngàn năm. Nhưng nay có lẽ cuộc sống của nàng sẽ khác khi có tiểu đồ đệ Tử Ngọc mà nàng mới thu nhận này.
Trong một căn nhà nhỏ được xây trong rừng trúc bên cạnh một hồ nước xanh thẳm. Nữ tử đứng bên cạnh tay cầm sáo đặt bên môi thổi lên những giai điệu thanh lãnh mà dịu dàng. Nam tử chừng mười lăm tuổi tay cầm kiếm, kiếm chiêu xuất ra như nước chảy mây trôi, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy dòng linh lực hùng hậu. Nữ tử ánh mắt hài lòng nhìn nam tử, thổi được một lúc liền ngừng, nam tử không còn nghe thấy tiếng tiêu cũng ngừng xuất kiếm.
– Tử Ngọc, kiếm pháp của con có tiếng bộ không ít. Năm năm này không những kiếm pháp có tiến bộ vượt trội mà tu vi của con tăng tiến không ít. Vi sư tin rằng, chỉ cần vài năm sau, con có thể thuận lợi tu được tiên cốt.
– Đều nhờ công dạy dỗ của sư phụ.
Bạch Vân Thiên hài lòng nhìn đồ đệ của mình tài nhưng không kiêu, giỏi nhưng không ngạo. Thật sự là một đồ đệ giỏi.
– Sư phụ, không còn sớm nữa, đồ đệ vào nhà nấu đồ ăn cho người.
– Ân, đi đi. – Đồ đệ này không chỉ thông minh trong tu luyện, mà tài nấu ăn cũng rất tốt. Thật sự là nàng đã có món hời lớn rồi.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã được dọn lên bàn. Nhìn mấy món ăn cả sắc lẫn hương vị đều đủ cả khiến nàng thèm không thôi. Từ khi nhận đồ đệ này, ngày nào nàng cũng được ăn ngon, thật không biết nếu có ngày không còn đồ đệ ở bên cạnh thì nàng sẽ ra sao đây? Mặc dù Tiên Nhân không cần ăn vẫn có thể sống nhưng nếu không còn được ăn đồ ăn do đồ đệ nấu chắc nàng sẽ chết vì nhớ mất.
Tử Ngọc nhìn mỗ sư phụ nào đó ăn ngon lành thì thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ lạnh lùng. Điều này khiến nàng bất mãn không thôi. Làm gì mà cứ phải lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng chứ, trưng mặt đó cho ai xem vậy, nhắc nhiều lần mà đồ đệ này vẫn không nghe nên nàng cũng lười nói lại.
Có điều nàng vẫn không hay biết, chỉ khi nàng không để ý, y vẫn luôn nhìn nàng mỉm cười một cách hạnh phúc.
Danh sách chương