Edit: Yuuki Titan

Từ chơi cờ có thể thấy được phẩm tính (phẩm chất và tính cách) của một người, mà Tiểu Trúc Tử liền thuộc về cái loại không mừng không giận, thắng thua đều đối với hắn giống nhau, tâm tình bình thản. Mà Đường Tự này lại là cái loại mọi chuyện đều tranh, thắng lợi vui sướng đến từ đối thủ chật vật. Nhưng là gặp được một tên thắng thua đều là đầy mặt mộc, Đường Tự liền bắt đầu cảm giác nhàm chán. Hiện tại chính mình uất ức, cùng hoàng gia đối với hắn bất công hắn liền càng thêm tức giận, mà lại không được cùng người khác nói, đành phải xả trên người Tiểu Trúc Tử.

Hôm nay diện kiến, hắn vốn định khiến Hoàng đế hủy bỏ hôn sự của hắn và công chúa, liền tính việc không để người khác biết công chúa và người khác cùng nhau bỏ trốn.

Lời đồn hắn có thể không tin, thậm chí chỉ cầu phu nhân chính mình sau hôn nhân có thể an phận một chút. Nhưng lại không nghĩ tới tân hôn bị người khác diễn một vở kịch, hắn là nam nhân mà lão bà ngay tân hôn của hắn liền cùng tình nhân bỏ trốn, thể diện cùng tự tôn của hắn bị người ta đùa giỡn thật không dễ chịu chút nào.

Nghĩ đến khi công chúa trở lại, chính mình còn phải cùng nữ nhân lăng loàn kia chung một chỗ nửa đời người, hắn liền không thể đè nén tức giận trong lòng.

Đường Tự thắng không biết bao nhiêu bàn, đột nhiên bật dậy ném đi bàn cờ.

Làm một nô tài nhìn đến chủ tử có biểu hiện này là biết chủ tử đang sinh khí. Tiểu Trúc Tử lui về phía sau vài bước quỳ gối xuống đất.

“Nô tài đáng chết, thỉnh Phò mã gia bớt giận.”

“Không cần bảo ta là Phò mã, về sau gọi ta là Đường Tự đi. Đem đến cho ta một chậu nước đi, ta muốn ngủ.”

Tiểu Trúc Tử đem tới một chậu nước bưng đến bên giường. Đường Tự mới thoát tất, Tiểu Trúc Tử vội vàng giúp hắn bỏ tất còn lại xuống, sau đó đem hai chân của hắn để vào chậu nước.

Đường Tự biết chính mình nay là Trạng Nguyên, vẫn còn trên danh nghĩa Phò mã, là nên do nô tài hầu hạ, cũng liền không ngăn cản y.

Ấm áp từ đôi tay giữa lòng bàn chân khiến một cỗ ngứa ngáy khó nhịn từ lòng bàn chân dâng lên. Hắn đột nhiên nhớ tới hôn lễ mấy ngày trước cung nhân đưa cho hắn một đống đồ. Có vài món là Hoàng đế chu đáo nghĩ đến rằng sợ hắn cha mẹ mất sớm không ai giúp hắn diễn tập ứng phó những sự cố. Cái loại này không thể nói là hoàn hảo, trong lòng hắn liền có thứ gì đó rối loạn.

Cúi đầu nhìn nhìn đôi chân màu mật ong dao động…

Hoàng gia đối đãi hắn như thế, hắn lấy một thái giám thay cũng là không quá phận đi? Tiểu Trúc Tử xoay người đi bưng nước rửa đi, Đường Tự ở sau lưng nhìn bóng dáng y trong lòng đã có tính toán.

Tiểu Trúc Tử lấy khăn lau chân cho Đường Tự còn không biết nguy hiểm đã kề cận.

Đột nhiên Đường Tự kéo cổ tay y.

“Ngươi biết rõ nam nữ lúc làm tình như thế nào sao?”

“Nô tài là thái giám a”

“Ta ngược lại là nam nhân, nhưng là phải uất ức đi muốn làm thái giám.”  (==’)

“Phò mã gia ngài là người tốt, có lẽ công chúa qua vài ngày sẽ thay đổi chủ ý mà trở về.”

“Cái loại này nữ nhân này ta thà rằng không cần, giúp ta một đêm đi.”

“A! Nô tài là thái giám a.”

“Tại trước khi công chúa trở về ta không thể nạp thiếp, không thể truyền ra những lời đồn không tốt, chỉ có ngươi biết rõ bí mật này. Ta là nam nhân mà trong viện chỉ có ngươi và ta dĩ nhiên thời điểm bây giờ ta chỉ có thể chấp nhân ngươi. Ngưới thử dám nói không?”

“Nô tài là thái giám a…”

“Ngươi muốn chết à, tốt nhất là nên giúp ta đi.”

Tiểu Trúc Tử đứng ở nơi đó, nước mắt tích lại như muốn chảy xuống dưới, xem như cam chịu.

“Đem quần áo cởi ra.”

Tiểu Trúc Tử cởi hết quần áo, đứng ở trước mắt Đường Tự. Cúi đầu nhìn bàn chân mình, cắn môi dưới.

“Không có con cháu làn da liền so với người thường bóng loáng rất nhiều, xem ra là thật. Ngươi khóc cái gì? Lần đầu tiên của ta thế nhưng lại phải chấp nhận một sửu nhân như ngươi vậy nên là ta khóc mới đúng.”( Edit:*đạp đạp*) (Beta:*đạp ké* chết nè, này thì thích đóng vai tức phụ nè…)

Một đôi tay sờ lên cái eo trần trụi của Tiểu Trúc Tử, xúc cảm thực tốt lắm khiến hắn vừa lòng mà nheo lại ánh mắt.

“Không có chỗ đó cũng coi như bớt đi rất nhiều phiền não nha, lên giường nằm xuống đi.”

Nhìn không tới liền ngán mặt, chỉ nhìn thấy làn da màu mật ong bóng lóng sau lưng liền hưng trí lên rất nhiều.

Một gối đầu bị nhét vào dưới bụng Tiểu Trúc Tử, hậu đình hoa từ phiến mông bên trong liền lộ ra.

Đường Tự từ trong lòng cầm ra một cây bút lông, tại nụ hoa mẫn cảm kia , thấy được chỗ đó khẩn trương co rút lại liền vừa lòng.

Lạnh lẽo cấm cán bút vào nụ hoa đang co rút kia, bên trong cũng không ngừng đưa đẩy.

“Ân!”

“Nguyên lai thái giám cũng sẽ có cảm giác a.”

“Phò mã gia, ta cầu ngươi thả nô tài đi.”

Tiểu Trúc Tử mang ngữ điệu khóc nức nở cầu xin, lại tinh tế ngữ điệu mềm mềm lại khơi dậy Đường Tự hưng trí.

Đường Tự giải khai tiết khố lộ ra nam vật đứng thẳng của chính mình, đem bút trong tay tà tà hướng đến nụ hoa đang chống đỡ mở ra.

Hạ thân thẳng tiến vào đem bút lông triệt đi ra, đồng thời có tơ máu từ nụ hoa bị động tác trừu sáp của nam vật mang đi ra.

Cả người Đường Tự nằm trên lưng Tiểu Trúc Tử, xoa nắn làn da, cửa động kia không thể nghi ngờ khiến hắn mê muội, làm được kích tình xử, Đường Tự còn tại  trên lưng Tiểu Trúc Tử lưu lại dấu răng.

“A ân, ô ô! Chủ tử không cần a, không cần đi vào, đau quá a.”

“Ân ô ô, nguyên lai sự việc trên giường lại thoải mái như vậy, ngươi có biết mình có một thân thể rốt sao? Ngươi không có nói không thể có quyền lợi, nếu không phải là ta, ngươi đã sớm mất mạng a, đem mông cử động đứng lên.”

Tiểu Trúc Tử cử động lên mông,  Đường Tự có thể thẳng tiến đến càng sâu, đột nhiên Đường Tự bóp chặt eo Tiểu Trúc Tử, đem hạ thân dùng hết toàn lực đi ra phía trước thêm một chút, rồi sau đó nam vật liền mang theo bạch dịch cùng tơ máu đi ra.

Lại nhìn hậu đình kia, chất lỏng màu đỏ trắng từ bên trong tràn ra, nằm trên giường mới biết chính mình tiết hỏa khí, đột nhiên linh cảm của Đường Tự đại phát.

Hắn lấy ra bút lông mang theo huyết chất lỏng từ Tiểu Trúc Tử có chút phát ra ánh màu nâu vẽ trên lưng Tiểu Trúc Tử vẽ một bức cổ thụ quải mai đồ, rồi sau đó chạy đến trước bàn cầm tờ giấy trắng bám vào trên lưng Tiểu Trúc Tử, đem in xuống.

“Ngươi có một bộ thân mình tốt. Xem ta vẽ như thế nào?”

Đường Tự đem thân mình Tiểu Trúc Tử ôm lại, muốn Tiểu Trúc Tử xem bức tranh kia.

Tiểu Trúc Tử nhìn đến bức tranh, sắc mặt liền trắng bệch ôm lấy chăn trốn vào trong giường.

“Khó coi sao? Cũng quên đổi vài thứ.”

Đường Tự xoay người trở về cầm bức tranh họa thêm vài nét, một bức cổ thụ quải mai đồ trông rất sống động nổi bật trên giấy.

Đường Tự cầm đồ xoay người trở về còn muốn hắn xem, lúc này mới phát hiện Tiểu Trúc Tử căn bản không phải nhàn tranh vẽ được không tốt, mà là kinh sợ thần sắc.

“Nếu không phải nhờ ta, ngươi một đời cũng sẽ không biết cái gì gọi nam nữ ‘làm việc’, ngươi trước kia cũng là nam nhân, vài giọt máu mà thôi sợ cái gì? Nữ nhân lúc ấy cũng chảy máu  , bọn họ không phải cũng vậy , qua lần đầu tiên liền hảo, lại đây.”

Đường Tự đối với Tiểu Trúc Tử vươn ra một bàn tay, Tiểu Trúc Tử sợ bị kéo qua, càng thêm trốn vào trong giường.

Đường Tự lùi về, chậm rãi đem bức họa gấp lại đặt ở bên cạnh trường kỷ thượng trà, Tiểu Trúc Tử hiện tại tưởng rằng nguy hiểm đã qua, đột nhiên giữ hắn giữ chặt một chân của Tiểu Trúc Tử đem người kéo lại.

Mất đi chăn bảo vệ, toàn thân Tiểu Trúc Tử bại lộ ngay trước mặt Đường Tự, Tiểu Trúc Tử nhất thời nghiêng đầu cắn răng một cái, một tiếng cũng chưa nói ra. Tùy ý để Đường Tự kéo hai chân ra, đem thân thể nhìn một lượt từ trong ra ngoài một cách cẩn thận.

Đường Tự kéo Tiểu Trúc Tử qua, đặt tại chỗ đó ‘nhất trụ kình thiên’ của mình.

“Này chính là ngươi vứt bỏ, sử dụng nó vẫn là rất có lạc thú, tỷ như nói có thể cho nữ nhân sinh tiểu hài tử, có thể cho ngươi thoải mái đến phát khóc.”

Tiểu Trúc Tử thẹn thùng rút tay về, cảm giác trong lòng bàn tay chính mình nóng lên, tâm tư bắt đầu không vui,  Tiểu Trúc Tử dùng hai tay nắm chặt thân chăn muốn quên đi cái cảm giác nóng ướt kia.

Đột nhiên Đường Tự bắt lấy một chân Tiểu Trúc Tử đem thân mình chuyển vào trong , đem hai chân hướng thân mình hai bên áp vào, hạ thể thẳng tắp vùi vào bên trong thân mình Tiểu Trúc Tử.

“Ta hiện tại không có chức, thời gian lại thật nhàn hạ, ở trong phủ cũng không có việc gì làm, ta chính là có thời gian hao tổn cùng ngươi, hao tổn đến khi ngươi cầu xin tha thứ mới thôi.”

“Ô ô, a a, chủ tử, nô tài nô tài đã cầu xin tha thứ a, cầu ngài bỏ qua cho nô tài đi, chỗ đó thật quái, nô tài rất sợ.”

“Nơi nào quái?”

“Chính là chỗ đó, nó lại cảm thấy trướng, nô tài chịu không nổi.”

“Này chính là lạc thú sở tại, như vậy ngươi có hay không có chút dễ chịu?”

Đường Tự dùng lực sáp vài cái, để lại trong cơ thể Tiểu Trúc Tử có cảm giác một điểm bất động.

“Chủ tử chỗ đó chỗ đó! A a không muốn không muốn, đừng có ngừng.”

“Ngươi là không cần, vẫn là không cần ta dừng lại.”

“Đừng có ngừng, nô tài muốn! Nô tài muốn a.”

Tiểu Trúc Tử ngửa đầu về phía sau lâm vào trạng thái mê mang.

“Nói cầu ta thương ngươi, cầu ta.”

“Cầu ngài, cầu ngài chủ tử, cầu ngài thương ta, ôm chặt ta, cầu ngài, a ô ô.”

Tiểu Trúc Tử đã bị dục vọng kích thích thất mê bán tính, Đường Tự cũng kiên trì đợi vất vả, chiếm được kết quả chính mình muốn, hắn lập tức cử động nhanh hơn, ma sát, xoay quanh, một cảm giác ái tình  tuyệt vời  làm Đường Tự không hề muốn ngừng lại.

_________________________________________

Lần đầu edit H, có thể còn sai sót, m.n thông cảm cho ta nha~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện