Edit: Yuuki Titan
Tiểu Hà nghe được tiếng đập cửa, như nhặt được đại xá, kéo lên chiếc quần mới bị chủ tử y kéo xuống, thắt lại đai lưng đi ra mở cửa.
“Tiểu thiếu gia.”
“Tiểu Trúc thúc thúc, cha ta có ở đây không?”
Đường Tu Lễ – kế tử ( con riêng) sáu tuổi Đường Tự rất lễ phép ngẩng đầu hỏi Tiểu Hà.
“Ở bên trong, ngươi đi vào, chủ tử, ta đi xem bức tranh phơi ngoài viện đã khô chưa?.”
Tiểu Hà tìm lý do mà chạy ra, Đường Tu Lễ rất trịnh trọng khép cửa phòng lại.
“Phụ thân đại nhân, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
“Ngươi nói đi.”
Đường Tự ngồi xuống bàn đọc sách, kéo vạt áo khéo léo che đi nam căn đã dựng thẳng.
“Thỉnh ngài sau này thời điểm khi dễ Tiểu Trúc thúc thúc không nên lại để cho Trúc Căn thấy.”
“Ta khi dễ Tiểu Hà, ai nói? Tất cả mọi người đều thấy ta đối với y rất tốt.”
“Phụ thân đại nhân, Trúc Căn tối hôm qua đi tìm thúc thúc nhóc, nói nhóc thấy ngài đè thúc thúc y ở trên mặt cỏ trong sân viện, còn dùng tay đánh mông thúc thúc nhóc, thúc thúc nhóc kêu đau, nhóc bị dọa đến đến khi trở về còn khóc cả một đêm, đến hôm nay mắt vẫn còn sưng.”
Đường Tự lấy tay gãi đầu một cái.
“Đó là nhìn lầm rồi, thúc thúc nhóc ấy trên mặt đất tìm đồ, ta đang giúp y đập muỗi . Tiểu Trúc thúc thúc ngươi bị sâu trong cỏ cắn nên mới kêu đau .”
“Mong là như vậy, thỉnh phụ thân đại nhân bảo trọng thân thể, buổi tối rất lạnh không nên cởi bỏ hạ thể đi lại trong viện để tránh nhiễm bệnh, hài nhi cáo lui.”
“Chờ một chút, tiểu tử, có ai nói gì với ngươi đúng không?”
“Không có, chỉ có cha ta ( chỉ Đường Tục á) cùng ta nói cái vừa rồi gọi là Chu công chi lễ, bất quá hài nhi cho rằng thử lễ nên làm trên giường mới thích hợp.”
“Ngươi có cùng người nói qua cái gì không?.”
“Quân tử không nhiều lời.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta làm một cái giao dịch, chuyện này về sau không nên đang cùng người khác đề cập, bao gồm cả cha nương ngươi , phụ thân đáp ứng ngươi về sau sẽ hành sự ở nơi không người.”
“Hảo, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy ( cứ hiểu đơn giản là quân tử đã nói sẽ không nuốt lời) , hài nhi muốn đi học, xin được cáo lui trước.”
Đường Tu Lễ hài lòng chạy đi , Đường Tự ở phía sau hận đến cắn răng.
“Tiểu tử, Trúc Căn khóc lên đã chọc giận ngươi cùng phiền muộn a, không bằng phụ thân đổi cho ngươi một thư đồng khác.”
Đường Tự đột nhiên cảm thấy tiểu quỷ Trúc Căn kia rất vướng bận, thỉnh thoảng đi tìm thúc thúc của tiểu quỷ ấy ngoạn, hại hắn muốn làm cái gì cũng vướng chân vướng tay.
“Nếu như phụ thân cố ý như vậy, vậy giao dịch vừa rồi hủy bỏ, ta sẽ đem mọi việc báo cho cha ta biết, khiến hắn cấp cho Tiểu Trúc thúc thúc đòi một công đạo.”
“Ngươi…?”
Đường Tự tức giận đứng lên, hạ thể sốt ruột đánh vào góc bàn. Đau đến hắn lập tức bưng kín hạ thể, hít hơi nói một câu nói.
“Tiểu tử, ngươi lợi hại, thật không biết giống người nào?”
“Người khác đều nói hổ phụ sinh hổ tử, nói ta giống ngài, hơn nữa ta là do ngài khéo tay từ nhỏ giáo dục lớn lên không phải sao?”
“Ta?! Được rồi, ngươi có đi học không, ta còn có công sự. Tiện đường đi gọi Tiểu Trúc thúc thúc ngươi đi vào, để cho y không phải ở bên ngoài lăn lộn.”
Con của hắn nói một câu làm hắn nghẹn không có lời nào chống đỡ. Tức đến nội thương, cái tức này tự nhiên lại muốn phát ra tại nơi nào đó trên người ngốc nô tài kia.
Quả nhiên Tiểu Hà vừa vào cửa, liền nghe được cái mệnh lệnh muốn mạng y .
“Đem cửa đóng lại.”
Đường Tự bảo Tiểu Hà đi qua.
“Chui vào dưới đáy bàn đi.”
Tiểu Hà theo lời chui vào trong bàn, Đường Tự ngồi xuống, đem cái thứ mình gắng gượng từ trong quần giải phóng ra ngoài, lúc nãy bị đụng một chút còn đang đau nhức, hơn nữa mới vừa sưng còn không có tiêu tan đi. Hắn đau xót thế nên tất yếu muốn Tiểu Hà dùng miệng an ủi.
Tiểu Hà nghe được tiếng đập cửa, như nhặt được đại xá, kéo lên chiếc quần mới bị chủ tử y kéo xuống, thắt lại đai lưng đi ra mở cửa.
“Tiểu thiếu gia.”
“Tiểu Trúc thúc thúc, cha ta có ở đây không?”
Đường Tu Lễ – kế tử ( con riêng) sáu tuổi Đường Tự rất lễ phép ngẩng đầu hỏi Tiểu Hà.
“Ở bên trong, ngươi đi vào, chủ tử, ta đi xem bức tranh phơi ngoài viện đã khô chưa?.”
Tiểu Hà tìm lý do mà chạy ra, Đường Tu Lễ rất trịnh trọng khép cửa phòng lại.
“Phụ thân đại nhân, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.”
“Ngươi nói đi.”
Đường Tự ngồi xuống bàn đọc sách, kéo vạt áo khéo léo che đi nam căn đã dựng thẳng.
“Thỉnh ngài sau này thời điểm khi dễ Tiểu Trúc thúc thúc không nên lại để cho Trúc Căn thấy.”
“Ta khi dễ Tiểu Hà, ai nói? Tất cả mọi người đều thấy ta đối với y rất tốt.”
“Phụ thân đại nhân, Trúc Căn tối hôm qua đi tìm thúc thúc nhóc, nói nhóc thấy ngài đè thúc thúc y ở trên mặt cỏ trong sân viện, còn dùng tay đánh mông thúc thúc nhóc, thúc thúc nhóc kêu đau, nhóc bị dọa đến đến khi trở về còn khóc cả một đêm, đến hôm nay mắt vẫn còn sưng.”
Đường Tự lấy tay gãi đầu một cái.
“Đó là nhìn lầm rồi, thúc thúc nhóc ấy trên mặt đất tìm đồ, ta đang giúp y đập muỗi . Tiểu Trúc thúc thúc ngươi bị sâu trong cỏ cắn nên mới kêu đau .”
“Mong là như vậy, thỉnh phụ thân đại nhân bảo trọng thân thể, buổi tối rất lạnh không nên cởi bỏ hạ thể đi lại trong viện để tránh nhiễm bệnh, hài nhi cáo lui.”
“Chờ một chút, tiểu tử, có ai nói gì với ngươi đúng không?”
“Không có, chỉ có cha ta ( chỉ Đường Tục á) cùng ta nói cái vừa rồi gọi là Chu công chi lễ, bất quá hài nhi cho rằng thử lễ nên làm trên giường mới thích hợp.”
“Ngươi có cùng người nói qua cái gì không?.”
“Quân tử không nhiều lời.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta làm một cái giao dịch, chuyện này về sau không nên đang cùng người khác đề cập, bao gồm cả cha nương ngươi , phụ thân đáp ứng ngươi về sau sẽ hành sự ở nơi không người.”
“Hảo, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy ( cứ hiểu đơn giản là quân tử đã nói sẽ không nuốt lời) , hài nhi muốn đi học, xin được cáo lui trước.”
Đường Tu Lễ hài lòng chạy đi , Đường Tự ở phía sau hận đến cắn răng.
“Tiểu tử, Trúc Căn khóc lên đã chọc giận ngươi cùng phiền muộn a, không bằng phụ thân đổi cho ngươi một thư đồng khác.”
Đường Tự đột nhiên cảm thấy tiểu quỷ Trúc Căn kia rất vướng bận, thỉnh thoảng đi tìm thúc thúc của tiểu quỷ ấy ngoạn, hại hắn muốn làm cái gì cũng vướng chân vướng tay.
“Nếu như phụ thân cố ý như vậy, vậy giao dịch vừa rồi hủy bỏ, ta sẽ đem mọi việc báo cho cha ta biết, khiến hắn cấp cho Tiểu Trúc thúc thúc đòi một công đạo.”
“Ngươi…?”
Đường Tự tức giận đứng lên, hạ thể sốt ruột đánh vào góc bàn. Đau đến hắn lập tức bưng kín hạ thể, hít hơi nói một câu nói.
“Tiểu tử, ngươi lợi hại, thật không biết giống người nào?”
“Người khác đều nói hổ phụ sinh hổ tử, nói ta giống ngài, hơn nữa ta là do ngài khéo tay từ nhỏ giáo dục lớn lên không phải sao?”
“Ta?! Được rồi, ngươi có đi học không, ta còn có công sự. Tiện đường đi gọi Tiểu Trúc thúc thúc ngươi đi vào, để cho y không phải ở bên ngoài lăn lộn.”
Con của hắn nói một câu làm hắn nghẹn không có lời nào chống đỡ. Tức đến nội thương, cái tức này tự nhiên lại muốn phát ra tại nơi nào đó trên người ngốc nô tài kia.
Quả nhiên Tiểu Hà vừa vào cửa, liền nghe được cái mệnh lệnh muốn mạng y .
“Đem cửa đóng lại.”
Đường Tự bảo Tiểu Hà đi qua.
“Chui vào dưới đáy bàn đi.”
Tiểu Hà theo lời chui vào trong bàn, Đường Tự ngồi xuống, đem cái thứ mình gắng gượng từ trong quần giải phóng ra ngoài, lúc nãy bị đụng một chút còn đang đau nhức, hơn nữa mới vừa sưng còn không có tiêu tan đi. Hắn đau xót thế nên tất yếu muốn Tiểu Hà dùng miệng an ủi.
Danh sách chương