Trong đầu Cố Thanh Trì đột nhiên hiện lên một từ: Hiểu ngầm.
Mặc dù hắn nghĩ cả buổi cũng không biết ngầm trong hiểu ngầm viết thế nào, nhưng chính là hiểu ngầm.
Hắn ôm di động trả lời một câu: Đỡ hơn nhiều rồi [mỉm cười]
Tống Úc ngồi dựa vào ghế lái, vỗ trán một cái.
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu có thể đừng gửi biểu cảm mỉm cười được không.
Cố Thanh Trì: Tại sao? Tống Úc cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào giải thích rõ ràng với tên thiểu năng này.
Một con cá tài hoa hơn người: Không tại sao cả! Tôi không thích biểu cảm này không được sao! Để tôi nhìn thấy lần nữa tôi sẽ cho cậu vào danh sách đen!
Cố Thanh Trì: Là vì bạn gái cũ của anh thường gửi cho anh à [mỉm cười]
Một con cá tài hoa hơn người: Cố Thanh Trì, để tôi nghe được cậu nhắc đến bạn gái cũ của tôi lần nữa tôi sẽ đập cậu thành mặt phẳng có tin không!
Cố Thanh Trì: [ mỉm cười ] ha ha, tôi không tin.
Tống Úc quả thực đã cạn lời rồi, thiểu năng này thật sự không phải cố ý ư!?
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu đi ra cho tôi!
Cố Thanh Trì: Đi đâu?
Một con cá tài hoa hơn người: Quán mì trộn tương chiên của thím Chu.
Cố Thanh Trì: Anh làm gì ở đó?
Một con cá tài hoa hơn người: Nói thừa! Tới đây tất nhiên là ăn mì rồi! Chẳng thế thì! Lau sàn hả!
Cố Thanh Trì: Anh không đi làm?
Một con cá tài hoa hơn người: Vừa thảo luận với khách hàng xong, chuẩn bị ăn cơm trưa, bớt nói nhảm, cậu tới đây cho tôi!
Cố Thanh Trì: Tới ngay.
Tống Úc mở dây an toàn xuống xe, giờ này là lúc ăn cơm, người qua lại đều giống như cá con giành ăn tuôn vào trong ngõ nhỏ.
Quán mì trộn tương chiên nằm ở con hẻm niên đại xa xưa, còn là lát gạch dưới đất, hai bên con hẻm đều là nhà dân kiểu cũ, gió bấc vừa thổi mảnh ngón trên nóc nhà cũng có thể rơi xuống.
Loại nhà cũ này bình thường cũng chỉ có những ông bà già đã ở đây cả đời bằng lòng ở, hoặc là cho những người khác tới đây làm công thuê.
Những mặt tiền cửa hàng vẫn có thể tồn tại trong hẻm nhỏ đều đã có năm tháng nhất định, mặc dù trang trí cũ nát nhưng khách hàng rất ổn định, đều là kinh doanh cũ, hoặc là kinh doanh mới do kinh doanh cũ mang đến.
Ví dụ như anh.
Nếu không phải Cố Thanh Trì có lẽ đời này anh cũng không biết trong thành phố này còn có một cửa hàng cũ trăm năm khiến người dư vị vô tận.
Buôn bán của quán mì trộn tương chiên vẫn thịnh vượng như lần trước tới, bà chủ đã trải bàn gấp ra bên ngoài cửa, Tống Úc sợ mặt trời chiếu, bèn ngồi trong phòng đợi.
Bà chủ cười đi tới hỏi anh ăn gì, anh nói, “Tôi đợi người, lát nữa gọi.”
“Được rồi.” Bà chủ rót cho anh cốc nước rồi đi chào hỏi khách hàng khác.
“Tới ngay” của Cố Thanh Trì “ngay” tối thiểu phải hơn hai mươi phút, bàn bên cạnh đã thay đổi hai nhóm người.
Khiến cho anh cũng thật sự rất ngại ngồi không chơi điện thoại, cứ cảm thấy ánh mắt của bà chủ đã từ “Trông cậu chàng này cũng rất anh tuấn” đã hoán đổi thành “Làm sao chỉ chiếm hố xí mà không ị”.
Tống Úc thực sự không nhịn được lại gửi tin nhắn đến.
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu ở nhà trang điểm à?
Cố Thanh Trì: Không phải, tôi đến ngay.
Một con cá tài hoa hơn người: Ngay của cậu đã sắp gần nửa tiếng rồi, con gái lấy chồng cũng không lề mề như cậu, tôi gọi trước nhá, cậu ăn gì tôi gọi giúp cậu luôn.
Cố Thanh Trì: Giống anh.
Tống Úc gọi hai phần mì trộn tương chiên nổi tiếng, lại thêm đĩa thịt bò kho, nhìn thấy bàn bên cạnh gọi sườn to nom rất muốn ăn anh cũng gọi hai miếng sườn to.
Cố Thanh Trì rửa mặt xong, ném toàn bộ quần áo bẩn đã thay ra vào máy giặt.
Tối hôm qua bố suốt đêm không về nhà, hắn đi ra ngoài cố ý lượn qua chỗ quán mạt chược cũng thấy cửa thế mà đang đóng.
Chuyện này hơi kỳ lạ, bố lại không thèm nói với hắn câu nào cứ đi như thế?
Hắn lướt danh bạ điện thoại một lát, xác định không có cuộc gọi nhỡ của bố.
Chẳng lẽ nổi giận vì chuyện tối qua?
Hầy, con mẹ nó phiền quá.
Hôm nay lại phải là hắn trông cửa.
“Cậu vừa dậy khỏi giường đấy à?” Tống Úc dịch sang bên cạnh, anh chiếm bàn bốn người ngồi, hai vị trí đối diện vừa bị một đôi người yêu ngồi, không biết tại sao, vừa nhìn thấy mặt Cố Thanh Trì lập tức hết giận.
“Lúc anh gửi tin nhắn tôi vừa dậy.” Cố Thanh Trì kéo ghế ra ngồi xuống, duỗi tay nhận đũa Tống Úc đưa tới.
“Hết sốt chưa?” Tống Úc hỏi, sắc mặt Cố Thanh Trì thoạt nhìn vẫn hơi tái nhợt.
“Không biết, vẫn chưa đo,” Cố Thanh Trì tách đũa dùng một lần ra, “Nhưng chắc là gần hết rồi.”
“Còn choáng đầu không?” Tống Úc giơ tay sờ sờ trán Cố Thanh Trì, cảm thấy vẫn hơi nóng, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều, chắc hẳn đã gần như hết rồi.
“Vẫn ổn.” Cố Thanh Trì cũng không né tránh, cúi đầu trộn mì, bởi vì thời gian bưng lên hơi lâu, mì hơi dính lại.
“Cổ họng của cậu sao khàn thành thế rồi?” Tống Úc hỏi.
“Tôi cũng không biết, chắc là buổi tối đi ngủ bị người bóp cổ.” Cố Thanh Trì tiện tay cầm cốc nước trên bàn lên.
Trong miệng Tống Úc còn đang đút mì, vừa giơ tay muốn ngăn hắn lại nói rằng đó là cốc tôi vừa uống qua, Cố Thanh Trì hơi ngửa đầu đã uống cạn sạch.
Lời nói sắp nhảy ra khỏi cổ lại nuốt xuống, Tống Úc chỉ coi như không biết, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Cố Thanh Trì đau họng, tốc độ ăn không bằng ngày thường, một miếng sườn to chậm rì rì nhai cả buổi.
“Không thấy ngon miệng à?” Tống Úc hỏi.
“Không phải,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ trái cổ của mình, “Đau.”
“Trong xe tôi có kẹo ngậm đau họng, lát nữa cậu cầm về, mát lạnh, mặc dù không có khả năng một viên thấy hiệu quả nhưng ngậm sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.” Tống Úc nói.
“Ừ, cảm ơn.” Cố Thanh Trì gật đầu.
“Lát nữa về nhà nghỉ ngơi đi, sớm biết cái đức hạnh này của cậu tôi đã không kéo cậu ra ngoài ăn cơm rồi.” Tống Úc nói.
“Tôi vốn cũng muốn ăn cơm mà.” Cố Thanh Trì lập tức nói.
Tống Úc cười một tiếng, rút khăn giấy lau miệng.
“Anh phải đi làm à?” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh một cái.
“Không sao không vội, cậu ăn từ từ.” Tống Úc cúi đầu lướt Weibo.
Cố Thanh Trì vừa ăn mì vừa nhìn màn hình di động của Tống Úc, “Anh cứ lướt lướt qua vậy, chữ còn chưa đọc hết phải không.”
“Chỉ xem hình mà,” Tống Úc cười nói, “Không thì tôi cũng đăng ký cho cậu một tài khoản để chơi?”
“À, được.” Cố Thanh Trì lấy di động ra, hắn muốn biết người như Tống Úc mỗi ngày xem những thứ gì.
Tống Úc đã đăng ký một tài khoản cho hắn, “Đặt biệt danh là gì?”
“Cố Thanh Trì.” Cố Thanh Trì nói.
“Đổi cái khác.” Tống Úc nói không hề do dự.
Cố Thanh Trì nghĩ thầm có lẽ trùng biệt danh với người khác rồi, bèn nói: “Vậy thì Cố Thanh Trì 1108.”
“Không phải, cậu cứ phải dùng tên thật để làm biệt danh à!?” Tống Úc quả thực đã không còn gì để nói, “Nào có người chơi cái gì cũng dung tên thật hả tôi cũng phục cậu rồi!”
“Vậy anh đặt tên là gì?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Giống Wechat của tôi.” Tống Úc nói.
“À,” Cố Thanh Trì nghĩ ngợi nói, “Nếu không thì Thanh Trì 1108?”
Tống Úc đã không muốn nói tiếp với hắn nữa, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu có chữ Trì nên tiện tay nhập vào, sau đó anh follow một số V blogger tương đối hài hước.
(V blogger: tài khoản blogger vip)
Anh không thể mặc kệ Cố Thanh Trì đặt hết thời gian rảnh ở trên chất độc canh gà trong vòng bạn bè nữa.
Cố Thanh Trì nhận lấy điện thoại sau đó nhìn thoái qua, cau mày, “Trì đường tế vũ song cái gì ngủ? Chữ này đọc là gì vậy?”
“Uyên, uyên trong uyên ương.” Tống Úc vừa đi vừa nói.
Cố Thanh Trì đọc lại tên, “Ý nghĩa có phải là hai con uyên ngủ trong hồ nước không?”
“Chắc là ý đó, dù sao đó là một câu thơ.” Tống Úc lười giải thích nhiều với hắn.
“À ~” Cố Thanh Trì mỉm cười nhét di động vào trong túi áo, hắn cảm thấy Tống Úc rất giỏi, thuận miệng đã có thể nói ra một câu thơ có chữ Trì.
Không hổ là người trí thức, hắn rất ghen tị.
Tống Úc lục mấy gói Ruykakusan trong xe, “Muốn vị gì?”
(Ruykakusan: một hãng kẹo ngậm ho)
Cố Thanh Trì không hiểu chữ nào trên bao bì, chỉ có thể nói: “Màu lam.”
“Vị này ngon.” Tống Úc chỉ chỉ chanh.
“Vậy lấy cái đó đi,” Cố Thanh Trì cầm thỏi màu vàng, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tống Úc ném thỏi còn lại vào xe.
Cố Thanh Trì vừa ăn vừa lấy hơi ngại, vốn còn muốn mời Tống Úc cốc đồ uống, nhưng Tống Úc vội về công ty đi làm, chỉ đành thôi.
Lần này bố vừa ra khỏi nhà là hơn một tuần không có tin tức gì.
Lần đầu Cố Thanh Trì cảm thấy hơi nóng ruột, cũng không phải lo lắng bố xảy ra chuyện gì, nói cho cùng đã là người từng trải, hắn chỉ cảm thấy mỗi ngày ngồi xổm ở quán mạt chược chẳng làm được tích sự gì quá lãng phí sinh mạng, hắn muốn đi ra ngoài tìm việc làm, cái loại ổn định ấy.
Trước khi quen biết Tống Úc hắn chưa từng có giác ngộ này, cảm thấy sống qua một ngày là một ngày, dù sao nhận một đơn hàng đã có thể khiến hắn ổn định mười ngày nửa tháng.
Nhưng bây giờ hắn lại rất muốn thể nghiệm cuộc sống như Tống Úc.
Mỗi ngày có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày là có thể có thu nhập cố định, không cần lo lắng sẽ bị người khác trả thù, cũng không cần lo lắng “Chạy nghiệp vụ” lần tiếp theo có thể bị thương hay không, còn có thể quang minh chính đại giới thiệu nghề nghiệp của mình với người khác, tiêu sái hơn chút đó là đưa danh thiếp của mình ra giống như Tống Úc.
Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy đẹp trai vãi chưởng.
“Tiểu Cố, rót cốc nước!” Người bên ngoài gọi một câu.
Cố Thanh Trì miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế sofa, mang theo ấm nước nóng đi ra ngoài.
“Có nước sôi để nguội không, trời nóng quá, còn rót nước nóng đấy à?” Ông chú hơi bất mãn.
“Hoặc là nước khoáng, chú cho tôi năm tệ làm phí chạy vặt tôi lập tức ra ngoài mua giúp chú.” Cố Thanh Trì nói.
Ông chú lấy ba đồng từ trong túi ra, “Tao chỉ có từng này, mày giúp tao mua một chai Đại Di Bảo, còn thừa coi như phí chạy vặt.”
Cố Thanh Trì thở dài.
Giữa người với người không giống nhau.
Tống Úc vừa ra tay là mười đồng đấy.
“Phải lạnh đấy.” Ông chú tiếp tục bổ sung nói.
Cố Thanh Trì không phản ứng ông ta, quay người vào nhà đeo tai nghe lên tiếp tục lướt xem vòng bạn bè của Tống Úc.
Mấy ngày nay Tống Úc đã không liên lạc với hắn, hắn cũng không tìm được chủ đề hay ho gì để nói chuyện với người ta, cũng chỉ có thể xem trạng thái mới của anh.
“Một tí của thợ cắt tóc và một tí của khách hàng cách nhau một dải Ngân Hà.”
Ảnh đi kèm là một tấm selfie trợn trắng mắt.
Chữ nghĩa Cố Thanh Trì không hiểu cho lắm, nhưng hắn đã nhìn ra Tống Úc thay đổi kiểu tóc rồi.
Tóc cắt ngắn đi một chút, trông mát mẻ gọn gàng, cảm giác thoáng cái từ thanh niên thành thị nhảy về thời cấp ba.
Tống Úc nói trong bình luận, “Tôi bảo anh ta cắt tí tí thôi, không phải cắt còn lại tí tí, T-T”
Nhìn đến đây Cố Thanh Trì coi như thấy rõ rồi, ngửa cổ cười hồi lâu.
Thật ra nhìn kỹ cũng không cắt đi bao nhiêu, vốn là tóc sau tai anh đã ngắn, chỉ là cắt hết tóc mái, nom thay đổi rất nhiều.
Cố Thanh Trì chần chừ một lúc, cuối cùng để lại một câu trong khung bình luận: Rất đẹp.
Mặc dù hắn nghĩ cả buổi cũng không biết ngầm trong hiểu ngầm viết thế nào, nhưng chính là hiểu ngầm.
Hắn ôm di động trả lời một câu: Đỡ hơn nhiều rồi [mỉm cười]
Tống Úc ngồi dựa vào ghế lái, vỗ trán một cái.
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu có thể đừng gửi biểu cảm mỉm cười được không.
Cố Thanh Trì: Tại sao? Tống Úc cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào giải thích rõ ràng với tên thiểu năng này.
Một con cá tài hoa hơn người: Không tại sao cả! Tôi không thích biểu cảm này không được sao! Để tôi nhìn thấy lần nữa tôi sẽ cho cậu vào danh sách đen!
Cố Thanh Trì: Là vì bạn gái cũ của anh thường gửi cho anh à [mỉm cười]
Một con cá tài hoa hơn người: Cố Thanh Trì, để tôi nghe được cậu nhắc đến bạn gái cũ của tôi lần nữa tôi sẽ đập cậu thành mặt phẳng có tin không!
Cố Thanh Trì: [ mỉm cười ] ha ha, tôi không tin.
Tống Úc quả thực đã cạn lời rồi, thiểu năng này thật sự không phải cố ý ư!?
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu đi ra cho tôi!
Cố Thanh Trì: Đi đâu?
Một con cá tài hoa hơn người: Quán mì trộn tương chiên của thím Chu.
Cố Thanh Trì: Anh làm gì ở đó?
Một con cá tài hoa hơn người: Nói thừa! Tới đây tất nhiên là ăn mì rồi! Chẳng thế thì! Lau sàn hả!
Cố Thanh Trì: Anh không đi làm?
Một con cá tài hoa hơn người: Vừa thảo luận với khách hàng xong, chuẩn bị ăn cơm trưa, bớt nói nhảm, cậu tới đây cho tôi!
Cố Thanh Trì: Tới ngay.
Tống Úc mở dây an toàn xuống xe, giờ này là lúc ăn cơm, người qua lại đều giống như cá con giành ăn tuôn vào trong ngõ nhỏ.
Quán mì trộn tương chiên nằm ở con hẻm niên đại xa xưa, còn là lát gạch dưới đất, hai bên con hẻm đều là nhà dân kiểu cũ, gió bấc vừa thổi mảnh ngón trên nóc nhà cũng có thể rơi xuống.
Loại nhà cũ này bình thường cũng chỉ có những ông bà già đã ở đây cả đời bằng lòng ở, hoặc là cho những người khác tới đây làm công thuê.
Những mặt tiền cửa hàng vẫn có thể tồn tại trong hẻm nhỏ đều đã có năm tháng nhất định, mặc dù trang trí cũ nát nhưng khách hàng rất ổn định, đều là kinh doanh cũ, hoặc là kinh doanh mới do kinh doanh cũ mang đến.
Ví dụ như anh.
Nếu không phải Cố Thanh Trì có lẽ đời này anh cũng không biết trong thành phố này còn có một cửa hàng cũ trăm năm khiến người dư vị vô tận.
Buôn bán của quán mì trộn tương chiên vẫn thịnh vượng như lần trước tới, bà chủ đã trải bàn gấp ra bên ngoài cửa, Tống Úc sợ mặt trời chiếu, bèn ngồi trong phòng đợi.
Bà chủ cười đi tới hỏi anh ăn gì, anh nói, “Tôi đợi người, lát nữa gọi.”
“Được rồi.” Bà chủ rót cho anh cốc nước rồi đi chào hỏi khách hàng khác.
“Tới ngay” của Cố Thanh Trì “ngay” tối thiểu phải hơn hai mươi phút, bàn bên cạnh đã thay đổi hai nhóm người.
Khiến cho anh cũng thật sự rất ngại ngồi không chơi điện thoại, cứ cảm thấy ánh mắt của bà chủ đã từ “Trông cậu chàng này cũng rất anh tuấn” đã hoán đổi thành “Làm sao chỉ chiếm hố xí mà không ị”.
Tống Úc thực sự không nhịn được lại gửi tin nhắn đến.
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu ở nhà trang điểm à?
Cố Thanh Trì: Không phải, tôi đến ngay.
Một con cá tài hoa hơn người: Ngay của cậu đã sắp gần nửa tiếng rồi, con gái lấy chồng cũng không lề mề như cậu, tôi gọi trước nhá, cậu ăn gì tôi gọi giúp cậu luôn.
Cố Thanh Trì: Giống anh.
Tống Úc gọi hai phần mì trộn tương chiên nổi tiếng, lại thêm đĩa thịt bò kho, nhìn thấy bàn bên cạnh gọi sườn to nom rất muốn ăn anh cũng gọi hai miếng sườn to.
Cố Thanh Trì rửa mặt xong, ném toàn bộ quần áo bẩn đã thay ra vào máy giặt.
Tối hôm qua bố suốt đêm không về nhà, hắn đi ra ngoài cố ý lượn qua chỗ quán mạt chược cũng thấy cửa thế mà đang đóng.
Chuyện này hơi kỳ lạ, bố lại không thèm nói với hắn câu nào cứ đi như thế?
Hắn lướt danh bạ điện thoại một lát, xác định không có cuộc gọi nhỡ của bố.
Chẳng lẽ nổi giận vì chuyện tối qua?
Hầy, con mẹ nó phiền quá.
Hôm nay lại phải là hắn trông cửa.
“Cậu vừa dậy khỏi giường đấy à?” Tống Úc dịch sang bên cạnh, anh chiếm bàn bốn người ngồi, hai vị trí đối diện vừa bị một đôi người yêu ngồi, không biết tại sao, vừa nhìn thấy mặt Cố Thanh Trì lập tức hết giận.
“Lúc anh gửi tin nhắn tôi vừa dậy.” Cố Thanh Trì kéo ghế ra ngồi xuống, duỗi tay nhận đũa Tống Úc đưa tới.
“Hết sốt chưa?” Tống Úc hỏi, sắc mặt Cố Thanh Trì thoạt nhìn vẫn hơi tái nhợt.
“Không biết, vẫn chưa đo,” Cố Thanh Trì tách đũa dùng một lần ra, “Nhưng chắc là gần hết rồi.”
“Còn choáng đầu không?” Tống Úc giơ tay sờ sờ trán Cố Thanh Trì, cảm thấy vẫn hơi nóng, nhưng tốt hơn hôm qua nhiều, chắc hẳn đã gần như hết rồi.
“Vẫn ổn.” Cố Thanh Trì cũng không né tránh, cúi đầu trộn mì, bởi vì thời gian bưng lên hơi lâu, mì hơi dính lại.
“Cổ họng của cậu sao khàn thành thế rồi?” Tống Úc hỏi.
“Tôi cũng không biết, chắc là buổi tối đi ngủ bị người bóp cổ.” Cố Thanh Trì tiện tay cầm cốc nước trên bàn lên.
Trong miệng Tống Úc còn đang đút mì, vừa giơ tay muốn ngăn hắn lại nói rằng đó là cốc tôi vừa uống qua, Cố Thanh Trì hơi ngửa đầu đã uống cạn sạch.
Lời nói sắp nhảy ra khỏi cổ lại nuốt xuống, Tống Úc chỉ coi như không biết, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Cố Thanh Trì đau họng, tốc độ ăn không bằng ngày thường, một miếng sườn to chậm rì rì nhai cả buổi.
“Không thấy ngon miệng à?” Tống Úc hỏi.
“Không phải,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ trái cổ của mình, “Đau.”
“Trong xe tôi có kẹo ngậm đau họng, lát nữa cậu cầm về, mát lạnh, mặc dù không có khả năng một viên thấy hiệu quả nhưng ngậm sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.” Tống Úc nói.
“Ừ, cảm ơn.” Cố Thanh Trì gật đầu.
“Lát nữa về nhà nghỉ ngơi đi, sớm biết cái đức hạnh này của cậu tôi đã không kéo cậu ra ngoài ăn cơm rồi.” Tống Úc nói.
“Tôi vốn cũng muốn ăn cơm mà.” Cố Thanh Trì lập tức nói.
Tống Úc cười một tiếng, rút khăn giấy lau miệng.
“Anh phải đi làm à?” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh một cái.
“Không sao không vội, cậu ăn từ từ.” Tống Úc cúi đầu lướt Weibo.
Cố Thanh Trì vừa ăn mì vừa nhìn màn hình di động của Tống Úc, “Anh cứ lướt lướt qua vậy, chữ còn chưa đọc hết phải không.”
“Chỉ xem hình mà,” Tống Úc cười nói, “Không thì tôi cũng đăng ký cho cậu một tài khoản để chơi?”
“À, được.” Cố Thanh Trì lấy di động ra, hắn muốn biết người như Tống Úc mỗi ngày xem những thứ gì.
Tống Úc đã đăng ký một tài khoản cho hắn, “Đặt biệt danh là gì?”
“Cố Thanh Trì.” Cố Thanh Trì nói.
“Đổi cái khác.” Tống Úc nói không hề do dự.
Cố Thanh Trì nghĩ thầm có lẽ trùng biệt danh với người khác rồi, bèn nói: “Vậy thì Cố Thanh Trì 1108.”
“Không phải, cậu cứ phải dùng tên thật để làm biệt danh à!?” Tống Úc quả thực đã không còn gì để nói, “Nào có người chơi cái gì cũng dung tên thật hả tôi cũng phục cậu rồi!”
“Vậy anh đặt tên là gì?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Giống Wechat của tôi.” Tống Úc nói.
“À,” Cố Thanh Trì nghĩ ngợi nói, “Nếu không thì Thanh Trì 1108?”
Tống Úc đã không muốn nói tiếp với hắn nữa, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu có chữ Trì nên tiện tay nhập vào, sau đó anh follow một số V blogger tương đối hài hước.
(V blogger: tài khoản blogger vip)
Anh không thể mặc kệ Cố Thanh Trì đặt hết thời gian rảnh ở trên chất độc canh gà trong vòng bạn bè nữa.
Cố Thanh Trì nhận lấy điện thoại sau đó nhìn thoái qua, cau mày, “Trì đường tế vũ song cái gì ngủ? Chữ này đọc là gì vậy?”
“Uyên, uyên trong uyên ương.” Tống Úc vừa đi vừa nói.
Cố Thanh Trì đọc lại tên, “Ý nghĩa có phải là hai con uyên ngủ trong hồ nước không?”
“Chắc là ý đó, dù sao đó là một câu thơ.” Tống Úc lười giải thích nhiều với hắn.
“À ~” Cố Thanh Trì mỉm cười nhét di động vào trong túi áo, hắn cảm thấy Tống Úc rất giỏi, thuận miệng đã có thể nói ra một câu thơ có chữ Trì.
Không hổ là người trí thức, hắn rất ghen tị.
Tống Úc lục mấy gói Ruykakusan trong xe, “Muốn vị gì?”
(Ruykakusan: một hãng kẹo ngậm ho)
Cố Thanh Trì không hiểu chữ nào trên bao bì, chỉ có thể nói: “Màu lam.”
“Vị này ngon.” Tống Úc chỉ chỉ chanh.
“Vậy lấy cái đó đi,” Cố Thanh Trì cầm thỏi màu vàng, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tống Úc ném thỏi còn lại vào xe.
Cố Thanh Trì vừa ăn vừa lấy hơi ngại, vốn còn muốn mời Tống Úc cốc đồ uống, nhưng Tống Úc vội về công ty đi làm, chỉ đành thôi.
Lần này bố vừa ra khỏi nhà là hơn một tuần không có tin tức gì.
Lần đầu Cố Thanh Trì cảm thấy hơi nóng ruột, cũng không phải lo lắng bố xảy ra chuyện gì, nói cho cùng đã là người từng trải, hắn chỉ cảm thấy mỗi ngày ngồi xổm ở quán mạt chược chẳng làm được tích sự gì quá lãng phí sinh mạng, hắn muốn đi ra ngoài tìm việc làm, cái loại ổn định ấy.
Trước khi quen biết Tống Úc hắn chưa từng có giác ngộ này, cảm thấy sống qua một ngày là một ngày, dù sao nhận một đơn hàng đã có thể khiến hắn ổn định mười ngày nửa tháng.
Nhưng bây giờ hắn lại rất muốn thể nghiệm cuộc sống như Tống Úc.
Mỗi ngày có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày là có thể có thu nhập cố định, không cần lo lắng sẽ bị người khác trả thù, cũng không cần lo lắng “Chạy nghiệp vụ” lần tiếp theo có thể bị thương hay không, còn có thể quang minh chính đại giới thiệu nghề nghiệp của mình với người khác, tiêu sái hơn chút đó là đưa danh thiếp của mình ra giống như Tống Úc.
Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy đẹp trai vãi chưởng.
“Tiểu Cố, rót cốc nước!” Người bên ngoài gọi một câu.
Cố Thanh Trì miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế sofa, mang theo ấm nước nóng đi ra ngoài.
“Có nước sôi để nguội không, trời nóng quá, còn rót nước nóng đấy à?” Ông chú hơi bất mãn.
“Hoặc là nước khoáng, chú cho tôi năm tệ làm phí chạy vặt tôi lập tức ra ngoài mua giúp chú.” Cố Thanh Trì nói.
Ông chú lấy ba đồng từ trong túi ra, “Tao chỉ có từng này, mày giúp tao mua một chai Đại Di Bảo, còn thừa coi như phí chạy vặt.”
Cố Thanh Trì thở dài.
Giữa người với người không giống nhau.
Tống Úc vừa ra tay là mười đồng đấy.
“Phải lạnh đấy.” Ông chú tiếp tục bổ sung nói.
Cố Thanh Trì không phản ứng ông ta, quay người vào nhà đeo tai nghe lên tiếp tục lướt xem vòng bạn bè của Tống Úc.
Mấy ngày nay Tống Úc đã không liên lạc với hắn, hắn cũng không tìm được chủ đề hay ho gì để nói chuyện với người ta, cũng chỉ có thể xem trạng thái mới của anh.
“Một tí của thợ cắt tóc và một tí của khách hàng cách nhau một dải Ngân Hà.”
Ảnh đi kèm là một tấm selfie trợn trắng mắt.
Chữ nghĩa Cố Thanh Trì không hiểu cho lắm, nhưng hắn đã nhìn ra Tống Úc thay đổi kiểu tóc rồi.
Tóc cắt ngắn đi một chút, trông mát mẻ gọn gàng, cảm giác thoáng cái từ thanh niên thành thị nhảy về thời cấp ba.
Tống Úc nói trong bình luận, “Tôi bảo anh ta cắt tí tí thôi, không phải cắt còn lại tí tí, T-T”
Nhìn đến đây Cố Thanh Trì coi như thấy rõ rồi, ngửa cổ cười hồi lâu.
Thật ra nhìn kỹ cũng không cắt đi bao nhiêu, vốn là tóc sau tai anh đã ngắn, chỉ là cắt hết tóc mái, nom thay đổi rất nhiều.
Cố Thanh Trì chần chừ một lúc, cuối cùng để lại một câu trong khung bình luận: Rất đẹp.
Danh sách chương