Mặc dù còn nợ Tống Úc mười nghìn tệ chưa trả, nhưng lúc này Cố Thanh Trì chỉ có thể mặt dày nói: “Căn cước của tôi có phải ở chỗ anh không.”

“Ừ, đúng vậy, cậu muốn dùng à?” Tống Úc vừa mở cửa vừa hỏi, nếu Cố Thanh Trì không nhắc chuyện này anh cũng đã quên mất.

“Ừ.” Cố Thanh Trì lên tiếng, trong tay Tống Úc xách theo hại hộp đồ ăn đóng gói mang về, mùi rất thơm.

“Cậu ngồi trước đi, tôi tìm cho cậu.” Tống Úc đặt đồ ăn lên bàn.

“Ừ,” Cố Thanh Trì rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống, quay đầu hỏi một câu, “Hôm nay cho cá ăn chưa?”

“Buổi sáng cho ăn một lần, cậu cho nó ăn một ít đi.” Tống Úc trong phòng ngủ gân cổ lên nói.

Cố Thanh Trì vừa vặn nắp bình ra đã nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua Tống Úc quỳ gối trên đùi hắn hôn hắn.

Lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

Tống Úc đột nhiên đi tới, suy nghĩ của hắn còn chưa kịp thu lại, mang tai cũng hơi hồng.

“Đêm hôm khuya khoắt sao đột nhiên muốn dùng thẻ căn cước, hay là ngày mai cậu phải đi ra ngoài?” Tống Úc trả lại thẻ căn cước cho hắn.

Cố Thanh Trì tới đây để lấy thẻ căn cước, không muốn làm cho Tống Úc lại lo lắng chuyện của hắn, thuận theo ý anh “Ừ” một tiếng, “Tôi dùng xong trả lại cho anh.”

“Cậu điên à, đây vốn là của cậu.” Tống Úc ngồi bên cạnh Cố Thanh Trì, còn cố ý kề rất gần.

“Không phải, tôi cảm thấy, mười nghìn tệ kia tôi vẫn chưa trả lại cho anh, có lẽ hơi chậm, công việc của tôi cũng vẫn chưa tìm được đây.” Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm cá bơi lội trong rãnh nước, cảm giác bụng của thai phụ kia lại to lên một ít.

Tống Úc nâng cánh tay lên khoác lên cổ Cố Thanh Trì, không nhẹ không nặng bóp sau gáy hắn, “Tôi không vội, cậu tích góp từ từ thôi, một ngày một đồng tiền, khi nào góp đủ rồi trả tôi.”

“Vậy còn phải tới ngày tháng năm nào.” Đề toán học này quá khó, Cố Thanh Trì không biết tính, mỉm cười nhét thẻ căn cước vào ví tiền của mình.

Sự đụng chạm tứ chi nhỏ xíu này cũng không khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí còn cảm thấy rất tự nhiên, tự nhiên đến mức hắn không hề nhận ra ánh nhìn nóng bỏng của Tống Úc.

Tống Úc nhìn chằm chằm gò má hắn, khóe môi bất giác cong lên.

Trên mặt Cố Thanh Trì hiếm khi không có vết bầm tím, vết sẹo nhỏ ở đuôi lông mày kia có thể bỏ qua không tính, vết sẹo trên trán cũng có một nửa ẩn trong tóc.

Tóm lại đó là vừa mắt không dứt ra được.

Trước kia mắt anh nhất định bị dính phân ruồi mới có thể cảm thấy Cố Thanh Trì không phải người tốt lành gì, ngẫm lại lúc trước một đấm của mình nện gò má của người ta sưng lên đã muốn dùng một cục gạch đập chết bản thân.

Sao mình có thể ra tay nặng với khuôn mặt như thế!

Mẹ nó quá hối hận.

Cũng may tính tình Cố Thanh Trì tốt đến mức nở hoa không so đo với anh.

Cố Thanh Trì đột nhiên quay đầu lại, Tống Úc hơi bối rối rời tầm mắt, trái tim đập rất nhanh.

“Có sạc pin không, điện thoại của tôi hết pin rồi.” Cố Thanh Trì nói.

“Có!” Tống Úc không dám nhìn thẳng hắn, lập tức trốn về phòng ngủ xoa mặt một cái.

Bụng Cố Thanh Trì reo mấy tiếng, đói đến nỗi hơi khó chịu, khi Tống Úc cầm cáp dữ liệu đi ra lần đầu tiên hắn chủ động mở miệng nói: “Tôi đói.”

Tống Úc nở nụ cười, “Vậy cậu đến đúng lúc, tôi vừa gói ít đồ ăn từ nhà ông ngoại về.”

“Vừa rồi tôi đã ngửi thấy mùi thơm, là thịt viên phải không.” Cố Thanh Trì nói.

“Vãi chưởng cậu có mũi chó à,” Tống Úc cúi người sạc điện cho điện thoại của Cố Thanh Trì, “Bà ngoài tôi làm, lải nhải cả buổi, cứ bảo tôi xách về.”

“Tốt thật.” Cố Thanh Trì nhỏ giọng cảm thán một câu.

Đồ Tống Úc xách về cũng có thể ăn ngay, một hộp vằn thắn, hai cái thịt viên, còn có một phần gà luộc.

“Đây là bữa ăn khuya của anh à?” Cố Thanh Trì nhận đũa Tống Úc đưa tới.

“Không phải, cậu cứ ăn hết đi.” Tống Úc nói.

“Có lẽ một cái cũng sẽ không thừa.” Cố Thanh Trì chọc một miếng vằn thắn, còn chưa kịp nấm ra nhân là gì đã tuột xuống theo thực quản, bắt đầu dư vị mới cảm thấy có lẽ là tôm bóc vỏ thịt lợn? “Ăn xong làm phiền ngài liếm sạch hộp cho tôi, tôi lười rửa.” Tống Úc cong ngón tay gõ nhẹ một cái lên mặt bàn.

Cuối cùng Cố Thanh Trì lộ ra một nụ cười đầu tiên của tối nay, vừa ăn vừa gật đầu.

Tống Úc rũ mắt, cười nhạt một tiếng.

Anh rất nhạy cảm với tất cả cảm xúc của Cố Thanh Trì.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh theo thói quen quan sát thay đổi rất nhỏ trên mặt Cố Thanh Trì để cảm nhận thay đổi trong cảm xúc của hắn.

Cố Thanh Trì không giống những đồng nghiệp kia của anh, cả ngày há hốc mồm cằn nhằn không ngừng, có vui vẻ hay không đều hiện ra mặt.

Cố Thanh Trì có chuyện gì đều thích giấu trong lòng, điểm này từ khi hai người mới quen đã có thể cảm giác rõ được, cho nên chỉ có thể thông qua một chút thay đổi rất nhỏ trên gương mặt hắn để cảm nhận sự dao động trong cảm xúc của hắn, là khó chịu hay vui vẻ.

Anh đã từng xem một tin tức liên quan đến nghiên cứu tâm lý của thanh thiếu niên, nói rằng tính cách con người đều được bồi dưỡng trong thời kỳ lớn lên, bắt đầu từ ngày đầu tiên bạn sinh ra đã tiếp nhận lây nhiễm của cảnh vật xung quanh.

Có người tính cách ôn hòa, có người nóng nảy dễ giận, có người tích cực hướng lên, cũng có người yếu đuối không chịu nổi.

Cái tật xấu quen giấu tất cả mọi chuyện ở đáy lòng của Cố Thanh Trì này chắc chắn có liên quan đến hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn.

Chắc là hắn không có đối tượng để tâm sự.

Cũng có lẽ là biết cho dù mình tâm sự cũng vô dụng, đến bây giờ anh vẫn có thể nhớ lại câu nói Cố Thanh Trì nói với anh, “Anh biết những chi tiết này có tác dụng gì? Ngoại trừ có thể góp một viên gạch vào đề tài câu chuyện giờ rỗi rãi của anh, anh có thể giúp gì cho tôi không”, sự tuyệt vọng trong đôi mắt khi đó.

Hắn không tin người khác sẽ thật lòng đối xử tốt với hắn, cũng không có người yêu không muốn rời xa.

Loại người này, nhìn bề ngoài đao thương bất nhập thật ra yếu đuối cực kỳ.

Cố Thanh Trì cúi đầu ăn vằn thắn, cái này đến cái kia, quai hàm phồng lên, thoạt nhìn giống như con chó hoang đói bụng vài ngày.

Khác biệt với ngày thường ăn như hổ đói, giờ phút này, cảm xúc buồn bã lại bất lực đã nhuộm ra từ khóe mắt đỏ hoe của hắn.

Tống Úc đứng dậy rót cho hắn cốc nước ấm.

Cố Thanh Trì ngửa cổ uống cạn hơn phân nửa cốc, khi cúi đầu xuống lông mi run nhè nhẹ mấy cái.

Tống Úc không nói chuyện, làm như không có việc gì lấy điện thoại ra.

Anh biết Cố Thanh Trì đang nén nước mắt.

Động tác này anh quá quen thuộc, hồi nhỏ bị bố mắng, lúc cảm thấy tủi thân lại bướng bỉnh muốn nén nước mắt về sẽ làm như thế.

Nhưng có lẽ Cố Thanh Trì không có kinh nghiệm gì, con ngươi phải trợn lên mới tương đối có tác dụng.

Mặc dù ngoài miệng anh cứ nói muốn nhìn Cố Thanh Trì diễn khóc, nhưng thật sự đến lúc này anh lại có phần không biết làm thế nào.

Anh không giỏi an ủi người khác, lát nữa nước mắt của Cố Thanh Trì thật sự “tí tách tí tách” rơi xuống thì phải làm sao mới tốt?

Không thì cho ôm một cái.

Khà khà.

Sau khi diễn nhiều lần cảnh tưởng lát nữa ôm nhau với Cố Thanh Trì ở trong lòng, anh lại cảm thấy xấu hổ với ý nghĩ định thừa lúc vắng mà vào tận dụng mọi thứ của mình.

Cố Thanh Trí nhét hai miếng vằn thắn cuối cùng vào miệng, sau đó để đũa xuống, hít mũi một cái, nước mắt cũng nghẹn về.

Tống Úc liếc hắn một cái, cảm thán trong lòng: Ồ, giỏi, ấn miếng bọt biển trong con ngươi phải không, thế này cũng có thể hút về?

Điều này khiến hai cánh tay nóng lòng muốn thử của anh không biết nên hạ thủ từ đâu.

Quả thực phục rồi!

Khi Cố Thanh Trì ăn đã chú ý trên mặt bàn có thêm một vật kỳ lạ, hình dạng hơi giống quạt điện.

“Đây là cái gì vậy?” Hắn cầm trong tay áng chừng, cũng nặng lắm, là chất liệu kim loại.

“Con quay đầu ngón tay, chưa chơi bao giờ à.” Tống Úc chống quai hàm nhìn hắn.

Cố Thanh Trì từng chơi con quay, nhưng tăng thêm ba chữ đầu ngón tay hắn đã cảm thấy mê man, đồ chơi này và con quay gần giống nhau à? Dẹt dẹt thì quay thế nào?

Hắn dựng thẳng con quay lên, đặt lên bàn dùng sức ném một cái, con quay gần như chưa đững vững đã rơi xuống đất.

Tống Úc cười sắp đau sốc hông, cúi người nhặt con quay lên chống trên đầu ngón tay của mình, sau đó dùng tay trái nhẹ nhàng quay một cái, con quay xoay tròn cực nhanh.

Giống như quạt điện!

Phải ứng đầu tiên của Cố Thanh Trì vẫn là cái này.

Tống Úc dùng đầu ngón tay đỡ con quay, nhẹ nhàng hất lên không trung, tiếp đó lại dùng ngón tay khác tiếp được con quay.

Con quay không ngừng hoán đổi trên đầu ngón tay Tống Úc, chốc lát cũng không ngừng, Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm giác vô cùng thần kỳ.

Ngón tay Tống Úc trắng nõn thon dài, lúc nhấc con quay lên khớp xương gập ra trông rất đẹp.

“Giỏi quá.” Cố Thanh Trì “Quá” xong miệng vẫn mở ra.

Tống Úc nhướng mày một cái, ném lên, con quay đổi lên đầu ngón tay trái.

“Trời **!” Cố Thanh Trì nở nụ cười.

Tống Úc cong ngón tay cái lên móc một cái, con quay lập tức dừng chuyển động, vững vàng đứng ở đầu ngón tay Tống Úc, “Thú vị đúng không.”

“Ừ,” Cố Thanh Trì nhận lấy con quay Tống Úc đưa tới, dùng đầu ngón tay đỡ thử xoay một chút, chưa đến hai giây đã ngừng.

Hắn dồn hết sức muốn để con quay xoay lâu hơn, kết quả vẫn chưa xoay được đã bay ra ngoài, đánh vào ngực Tống Úc.

“Đậu má cậu mưu sát à!” Tống Úc xoa ngực một cái.

Cố Thanh Trì cúi người nhặt con quay dưới đất lên, duỗi tay phải ra xoa tượng trưng trên ngực Tống Úc, “Xin lỗi nhá, tôi không cố ý.”

Tống Úc nhíu mày: “Xương ngực bị cậu đập gãy rồi!”

Cố Thanh Trì vốn muốn xoay con quay, vừa nghe lời này lập tức lo lắng, đồ chơi này làm bằng kim loại, có lẽ thật sự làm Tống Úc bị thương.

“Xin lỗi…” Hắn lại duỗi tay đặt trên ngực Tống Úc nhẹ nhàng xoa xoa, “Chỗ này đau không?”

Trong lòng Tống Úc sướng quá trời, cúi đầu cười yếu ớt, “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Cố Thanh Trì lập tức rút tay về tiếp tục chơi con quay, Tống Úc giận đến nỗi đỡ trán trợn trắng mắt.

Con mẹ nó cậu dịu dàng hai giây thì cánh tay sẽ gãy à!

Cố Thanh Trì thử nhiều lần cũng không thể ổn định con quay, cái đồ chơi này khi nhìn Tống Úc chơi cảm thấy rất đơn giản, vừa đến đầu ngón tay mình lại lung lay giống như uống say, ngón thay hơi run một cái đã rơi rồi, càng đừng nói đổi ngón tay.

Tống Úc cố gắng kiềm chế một kích động nào đó trong lòng, hít sâu điều chỉnh nhịp tim của mình, duỗi tay nắm ngón tay Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“Không thể dùng quá sức, chủ yếu vẫn là dựa vào kỹ xảo.” Tống Úc dùng tay kia nhẹ nhàng móc cánh con quay một cái, con quay nhanh chóng xoay tròn đồng thời khá là ổn định.

Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm con quay ở đầu ngón tay nở nụ cười, Tống Úc thu ngón tay sau đó cọ cọ bên môi mình.

**!

Sao lại có vị bia!

“Thú vị không?” Tống Úc gục xuống bàn nhìn hắn, Cố Thanh Trì có vẻ như cảm thấy rất hứng thú với đồ chơi này.

“Ừ, rất thú vị.” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng ngoắc cánh quạt, mặc dù con quay xoay không nhanh, nhưng dầu gì cũng coi như ổn định.

Tống Úc tìm một ảnh chụp màn hình về cách chơi con quay đầu ngón tay gửi vào Wechat cho Cố Thanh Trì, “Vậy thì tặng cậu, cậu cầm về chậm rãi nghiên cứu.”

Cố Thanh Trì vừa nghe thấy hai chữ “Trở về”, ánh mắt lập tức ảm đảm lại, duỗi tay nắm cánh quạt con quay, tiếp đó sắc mặt lại khôi phục dáng vẻ bình thường, “Anh không chơi nữa?”

“Tôi còn có một cái khác trâu bò hơn.” Ánh mắt Tống Úc cũng không bỏ qua thay đổi rất nhỏ này, anh dám chắc, nguyên nhân Cố Thanh Trì đột nhiên đến tìm anh lấy thẻ căn cước tuyệt đối không phải vì ngày mai ra ngoài.

“Tại sao tôi cảm thấy mỗi lần tôi đến nhà anh đều thuận tiện cầm cái gì đó về.” Cố Thanh Trì cười một tiếng, ôm hộp cơm đi vào phòng bếp.

Tống Úc đi theo vào lấy túi sữa chua uống.

Cố Thanh Trì ngồi trên sofa nhìn thoáng qua lượng pin của điện thoại, chống đỡ một đêm không có vấn đề gì, ngày mai về nhà lấy sạc pin là được.

“Có phải cậu gặp chuyện gì không vui không?” Tống Úc thăm dò hỏi.

Cố Thanh Trì sững sờ, “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là ầm ĩ một trận với bố tôi.”

“Sao vậy?” Tống Úc hỏi.

Cố Thanh Trì hời hợt kể lại chuyện đã xảy ra cho Tống Úc.

“Vậy cậu lấy lại thẻ căn cước là để ở khách sạn.” Tống Úc cuối cùng đã hiểu được.

Cố Thanh Trì gật gật đầu.

“Chẳng phải tôi đã nói cậu có chuyện khó xử thì nói với tôi à, chút chuyện bao lớn, mặt mày ủ rũ cả buổi tối,” Tống Úc vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Trì, rất sảng khoái nói, “Đừng đến khách sạn ở, phòng tôi nhường cho cậu.”

Khi Cố Thanh Trì mở miệng giải thích với Tống Úc đã đoán được có lẽ Tống Úc sẽ cho hắn ở nhờ, nhưng không ngờ thế mà lại còn tặng phòng cho hắn, “Vậy thì ngại lắm, tôi ngủ sofa là được rồi.”

“Tôi sợ cậu nghiêng người sẽ lăn xuống đất.” Tống Úc đè nén nội tâm mừng như điên, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói, “Giường của tôi rất rộng, hai chúng ta chen chúc đi.”

(con quay ngón tay)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện