Tống Úc quấn mình trong chăn, cả người đều mông lung.

Cảm giác không chỉ trái tim đang đập loạn, mỗi một kinh mạch, mỗi một tế bào toàn thân đều đang nhảy nhót, đầu óc và cơ thể cũng đang nóng lên.

Cũng không phải kiểu nóng muốn làm chút gì đó, chỉ là không có cách nào ổn định tâm thần để suy nghĩ chuyện.

Trong đầu không ngừng chiếu lại hình ảnh vừa rồi.

Cái tên thiểu năng Cố Thanh Trì mạch não phải dài khoảng một năm ánh sáng thế mà hôn anh.

Mặc dù thiểu năng không nói gì, nhưng ý tứ này đã rất rõ ràng.

Tống Úc nhéo cánh tay một cái nữa xác nhận mình không phải đang nằm mơ.

“Anh trở lại bình thường chưa?” Cố Thanh Trì khoanh tay dựa ở cửa hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm Tống Úc đã sắp mười phút, Tống Úc vẫn là dáng vẻ trừng mắt nhìn trần nhà như bị điểm huyệt, không biết còn tưởng là môi hắn có độc giết chết người ta rồi.

“Chưa.” Tống Úc nhỏ giọng phun ra một chữ, vặn vẹo cơ thể một vòng 180 độ giống như con sâu xanh thẫm, đầu treo ngược ở cuối giường, nhìn thấy một Cố Thanh Trì ngược, “Cậu có thể hôn tôi cái nữa không?”

“Sao anh vẫn chưa thôi hả.” Cố Thanh Trì cười.

“Tôi hơi không dám tin, tôi vẫn cảm thấy tôi đang nằm mơ.” Tống Úc nhìn ngược hắn.

“Anh đang nằm mơ.” Cố Thanh Trì đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tống Úc kéo chăn che kín mặt, không ngừng cười ngây ngô.

Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm ổ chăn phập phồng không ngừng kia, thực sự không nhịn được, đi tới vỗ vỗ đầu Tống Úc, “Anh muốn hòa làm một thể với ổ chăn à, hở ra là cuộn lại, không sợ ngạt chết hả.”

Tống Úc cười đến mức mặt đỏ rần.

Cố Thanh Trì túm lấy chăn bỗng chốc vén lên, cúi người xuống hôn một cái lên môi Tống Úc, lúc rời đi còn mang theo tiếng vang.

Tống Úc híp mắt lại, ánh đèn sáng choang trên đỉnh đầu chiếu rọi anh không mở mắt nổi.

Trong lúc ngẩn ngơ nghe thấy một câu, “Tôi đi nấu cháo.”

Anh lập tức quay đầu lại, giơ tay kéo góc áo của Cố Thanh Trì.

“Sao vậy?” Cố Thanh Trì duỗi tay nâng đầu anh về mép giường, đầu ngón tay cào nhẹ hai cái trong mái tóc màu đen.

“Mau nói cho tôi, tôi không nằm mơ.” Tống Úc nói.

“Hơi khó,” Cố Thanh Trì vuốt nhẹ một cái lên mũi anh, “Bởi vì tôi cũng không chắc chắn bây giờ tôi có đang nằm mơ không.”

Tống Úc sờ lên chóp mũi bị nhéo, cười càng vui vẻ hơn.

“Anh tiếp tục hoàn hoãn, tôi đi rửa mặt.” Cố Thanh Trì nhéo nhéo lòng bàn tay anh.

Tống Úc cầm tay Cố Thanh Trì không buông ra, trở mình, ngồi xếp bằng trên giường.

“Cố Thanh Trì, bây giờ tôi trịnh trọng, vô cùng vô cùng trịnh trọng đưa ra lời mời cậu yêu đương với tôi,” Đầu ngón tay Tống Úc vẽ một hình vuông trên ga giường, “Cậu nhấn xác nhận, hay là nhấn…”

Cố Thanh Trì nhướng mày nhìn anh.

Đầu ngón tay Tống Úc dịch sang bên cạnh, lại vẽ một ô vuông nữa, “Xác nhận đây?”

Một tay Cố Thanh Trì chống trên giường cười cong cả mặt mày, giơ tay phải vẫn cầm ngón tay Tống Úc lên, hôn khẽ một cái lên mu bàn tay anh.

Tống Úc đâm đầu ngã về ổ chăn, triệt để chết đuối trong nụ cười dịu dàng của Cố Thanh Trì.

Ngay cả hắn đi ra cửa cũng không có cảm giác gì.

Cố Thanh Trì đi trái dép lê tinh thần ngẩn ngơ đi vào phòng bếp, vô thức đổ gạo và nước vào nồi cơm điện rồi nhấn mở công tắc, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi vào phòng tắm.

Thật ra hắn cũng một đêm không ngủ, lúc hơn hai giờ không dễ gì sắp chợp mắt, lại nghe thấy âm thanh leng keng có thứ gì đổ trong phòng, sợ Tống Úc cảm thấy xấu hổ cũng không dám đi vào.

Sau khi tỉnh táo lần nữa lại ấp ủ buồn ngủ mấy tiếng đồng hồ, hắn vẫn đang nghĩ, nên dùng cách như thế nào để nói chuyện này với Tống Úc, ai biết con thỏ nhỏ tự đến cửa.

Chuyện này thuận lợi đến mức chính hắn cũng không có cách nào tưởng tượng, giống như Tống Úc nói, hắn cũng cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Nếu mỗi ngày trong tương lai Tống Úc đều có thể vui vẻ như bây giờ, hắn cảm thấy mình thế nào cũng đáng giá.

Mới sáng sớm Cố Thanh Trì đã mang đôi dép lê trái phải ngược nhau, nấu một nồi cơm trắng, xem cá nửa tiếng, cho ăn hai lần, rửa mặt ba lần vẫn hoàn toàn không biết, cuối cùng đầu gối đụng vào bàn trà mới phát hiện đi lộn dép.

Tống Úc rửa mặt xong, đi vào phòng bếp muốn xem Cố Thanh Trì đang nấu gì, thuận tay lấy túi sữa chua trong tủ lạnh ra định bụng hút uống.

“Sáng sớm bụng rỗng không thể uống lạnh, trước tiên để lạnh một lúc.” Cố Thanh Trì quay người giành lấy sữa chua trong tay Tống Úc đặt trên thớt, vỗ trán một cái nói, “À không phải… nóng một lúc.”

Tống Úc dẩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng không phải ông già bảy tám mươi tuổi, còn dưỡng dạ dày chứ…”

“Ai nói dưỡng dạ dày cứ phải cụ già bảy tám mươi tuổi mới có thể dưỡng, bữa đói bữa no như anh, có thể sống đến bảy tám mươi tuổi hay không cũng là một vấn đề.” Cố Thanh Trì vặn ga lên, quét lớp dầu vào chảo.

Tống Úc há to miệng ngáp một cái thật dài.

Cố Thanh Trì nhìn hốc mắt đỏ ửng của anh, hỏi: “Tối hôm qua không ngủ ngon à?”

“Không phải không ngủ ngon, là một đêm không ngủ.” Tống Úc dụi dụi đôi mắt hơi sưng, thuận tay cọ nước mắt ở khóe mắt lên ống tay áo của Cố Thanh Trì.

Tống Úc ngáp liên tục không ngừng, Cố Thanh Trì nhìn anh, cũng không nhịn được ngáp theo một cái, “Thật ra em cũng không ngủ được.”

“Tại sao em không ngủ được?” Tống Úc hỏi.

“Em đã bị đuổi ra khỏi phòng, còn ngủ thế nào được,” Cố Thanh Trì đổ trứng đã quấy đều với cà rốt thái nhỏ vào trong chảo, “Đang suy nghĩ một vài chuyện linh tinh.”

“Chuyện linh tinh là chuyện gì?” Một tay Tống Úc chống bên bếp, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thanh Trì.

“Chuyện liên quan đến anh thôi,” Cố Thanh Trì hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái, giơ chảo lên nhẹ nhàng đảo, trứng rải đều dưới đáy chảo, “Từ khi chúng ta quen biết đến bây giờ, những chuyện đã xảy chiếu trong đầu em lần này đến lần khác giống như chiếu bộ phim ngắn.”

“Anh cũng thế.” Tống Úc nhếch khóe môi lên nhìn hắn cười một tiếng.

Thật ra lúc này anh đã không để ý rốt cuộc Cố Thanh Trì đã từng có suy nghĩ gì về anh, quan trọng là vào giờ phút này Cố Thanh Trì đã chấp nhận anh.

Vậy mỗi ngày trong tương lai, anh đều sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cẩn thận chút tình cảm này, không cho Cố Thanh Trì có cơ hội hối hận về quyết định hôm nay của hắn.

Tống Úc nắm túi sữa chua lạnh như băng, dán lên mặt hạ nhiệt độ.

Cố Thanh Trì mở nắp nồi ra cuối cùng phát hiện mình thành công nấu cháo thành cơm trắng.

Lập tức cảm thấy đau đầu.

Hắn xới ra một ít cơm, phần còn lại thêm nước thêm nấm hương thịt băm tiếp tục nấu.

Tống Úc ở bên cạnh hút sữa chua nhìn hắn.

Lúc Cố Thanh Trì quay đầu, anh đưa ống hút đến bên miệng Cố Thanh Trì, “Uống không?”

“Không uống.” Cố Thanh Trì lắc đầu, từ trước đến giờ hắn không thích uống chế phẩm từ sữa cho lắm.

“Uống!” Tống Úc cưỡng ép chọc ống hút vào giữa khóe miệng hắn, Cố Thanh Trì hút một hơi tượng trưng, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm.

Về sau hắn tổng kết, có lẽ phải xem ai đút cho.

Chuyện này nếu đổi thành Mắt Lé, hắn đoán chừng có thể đập thẳng một cục gạch.

Cố Thanh Trì đổ trứng rán ra đĩa, Tống Úc xé một miếng bên rìa nhét vài trong miệng, “Em bỏ muối chưa? Sao không có vị.”

“Thật hả?” Cố Thanh Trì nếm một miếng thở dài, “Hình như quên rồi.”

Một buổi sáng này, hắn hoàn toàn mất tập trung.

“Không sao, không có vị anh cũng ăn được.” Tống Úc cười lại xé một miếng ăn.

Cố Thanh Trì chẹp miệng một cái, cảm thấy không ổn.

Lấy một chai sốt cà chua trong ngăn tủ ra, bóp một hình trái tim thật to trên trứng rán cà cốt, còn vẽ một con cá ở giữa.

Một bữa sáng này Tống Úc như kỳ tích không còn ồn ào muốn giảm béo, ăn hết cháo loãng với một miếng trứng rán to hơn cái mặt.

Dọn dẹp xong hai người một trước một sau ra ngoài, vai sóng vai vừa đi vừa nói chuyện.

Tại sao con cá mang thai ở rãnh vẫn chưa sinh cá con? Hôm nay phải bận những gì vào ban ngày?

Buổi tối muốn đi dạo siêu thị không?

Buổi tốt ăn chút gì được?

Xì dầu trong nhà lại sắp hết rồi.

Vẫn là những chủ đề giống như ngày thường, vẫn là hành trình giống như ngày thường, nhưng hết thảy lại hình như hoàn thoàn khác nhau.

Tóm lại yêu đương chính là một cảm giác vô cùng thần kỳ.

Có thể rất rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của đối phương từ một vài động tác nhỏ và trong ánh mắt của đối phương.

Cũng ví như khi Tống Úc vòng tay qua cổ hắn, dường như hắn có thể nhìn thấy đốm lửa nhỏ xuất hiện trong mắt Tống Úc.

Những động tác nhỏ này đặt ở trước kia hoàn toàn không cảm ứng được.

Nhưng bây giờ chỉ cần khi làn da chạm làn da, hắn cũng có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình một đường tăng lên theo nhịp tim.

Tống Úc dừng xe trên đường cái bên ngoài quán cà phê.

Khi Cố Thanh Trì cúi đầu tháo dây an toàn anh quay đầu chẹp miệng một cái, ho khan hai tiếng.

Cố Thanh Trì hơi nhếch khóe miệng lên, giả vờ như không biết gì đẩy cửa xe ra.

“Ê!…” Tống Úc vỗ đùi Cố Thanh Trì một cái, hất cằm lên.

Cố Thanh Trì cảm thấy rất đáng yêu, nhưng lại không kìm được nảy ra một bụng ý nghĩ xấu.

Hắn giơ tay che cả mặt Tống Úc, đẩy sang bên trái ra hiệu anh nhìn phía trước, “Lo lái xe đi, tối nay gặp.”

Tống Úc xoay mặt qua khiếp sợ nhìn hắn chằm chằm, quả thực không thể tin được.

“Trên đường lái chậm thôi.” Cố Thanh Trì cười nhắc nhở.

“Ừ!” Tống Úc mài mài răng, lườm một cái.

Cố Thanh Trì đóng cửa xe, không nhanh không chậm đi đến cửa quán cà phê.

Dùng khóe mắt liếc nhìn thấy xe Tống Úc vẫn bất động.

Anh quay đầu nhìn về phía ghế lái, bởi vì đã dán lớp màng cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tống Úc, nhưng có thể cảm ứng được chắc chắn anh đang bĩu môi.

Cố Thanh Trì quay người đi tới gõ cửa kính một cái.

Tống Úc quả nhiên vểnh môi lên trợn trắng mắt nhấn mở cửa sổ xe, “Làm gì, rơi đồ à?”

Cố Thanh Trì không nói gì, thò tay ôm sau gáy anh kéo nhẹ ra ngoài, cúi đầu hôn một cái lên môi Tống Úc.

Nụ hôn này thật sự quá đột ngột, đến nỗi khi đôi môi Cố Thanh Trì áp lên mắt trợn trắng của Tống Úc vẫn chưa kịp nhắm lại.

Trái tim bắt đầu từ lúc năm giờ đã chưa từng bình tĩnh, lúc này lại anh dũng tiến lên chạy về phía bệnh tim.

Cố Thanh Trì hôn xong sau đó cười nhéo nhéo lỗi tai Tống Úc, thấp giọng thì thầm, “Em đi đây, giữa trưa ăn nhiều vào, đừng học theo con thỏ.”

“À…” Tống Úc há miệng vô thức gật đầu một cái, “Biết rồi.”

Cố Thanh Trì cong khóe miệng vào cửa, trên mặt như viết mấy chữ đầy vườn sắc xuân, hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của một đám người.

Bản thân Cố Thanh Trì hoàn toàn không hay biết gì.

Thúy Hoa là người đầu tiên híp mắt lại hỏi: “Có phải cậu nhặt được tiền không?”

“Hả?” Ý cười ở khóe miệng Cố Thanh Trì cũng chưa dừng, sau khi kịp phản ứng vấn đề của cô, không tự giác giơ tay sờ lên vết sẹo trên đuôi lông mày, “Không…”

“Miệng đã sắp toét ra sau mang tai rồi,” Thúy Hoa chậc chậc hai tiếng, đóng gói một phần sandwich cho khách sau đó lại quay đầu hỏi, “Có phải cậu yêu đương rồi không?”

Vấn đề này vừa hỏi ra không khỏi làm cho Cố Thanh Trì đang uống nước sặc một ngụm.

Có rõ ràng vậy ư!?

Hắn nhéo nhéo quai hàm của mình, cảm thấy hơi mỏi.

Chủ đề mới của phòng riêng trên tầng hai sắp tung ra, trong quán lại mua thêm rất nhiều đồ mới, một buổi sáng Cố Thanh Trì chỉ làm việc tốn thể lực, vận chuyển hai cái xích đu lười, bốn cái bàn, lắp ba cái giá leo cho mèo.

Lúc đang chuẩn bị lắp một giá sách chạm rỗng to đùng, đột nhiên nghe thấy giọng Tống Úc, “Bà dự định nuôi mèo hoang hết à?”

Cố Thanh Trì còn tưởng là mình nghĩ quá nhiều xuất hiện nghe lầm, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chu Yên Nhiên cười đẩy cánh cửa khép hờ ra, “Đúng rồi, những con mèo trong công viên đáng yêu quá, ném chút đồ ăn là quấn lấy chân tôi không thả, mang về tắm sạch chắc chắn được người thích.”

“Vậy đến lúc đó tôi chắc chắn đến xem mèo mỗi ngày.” Khi Tống Úc nói lời này đang nhìn Cố Thanh Trì ngồi xổm trên đất.

“Vậy hai người từ từ trò chuyện, tôi xuống lầu kiếm đồ ăn trước.” Chu Yên Nhiên cười nói.

“Sao anh có thời gian đến đây?” Cố Thanh Trì ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, lúc này phải là thời gian ăn cơm ở công ty Tống Úc.

“Cả buổi sáng không có lấy một cái tin nhắn ngắn cũng không có cuộc gọi,” Tống Úc nhỏ giọng lẩm bẩm ngồi xổm xuống, đặt hộp thức ăn ngoài trong tay xuống đất, mặt dày mày dạn nói, “Nhớ em nhớ nhớ vô cùng nên tới đây thôi.”

Ngực Cố Thanh Trì ấm áp, cười, “Buổi sáng rất bận, cũng không có thời gian nhìn điện thoại, anh gửi tin nhắn cho em à?” Nói đoạn hắn lau lau tay, đứng dậy lấy điện thoại trên ghế sofa gần cửa.

Nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Tống Úc.

8:30

Một con cá tài hoa hơn người: Nhớ anh không Tiểu Trì? [ dễ thương.gif ]

9:01

Một con cá tài hoa hơn người: Em đang làm gì vậy?

9:10

Một con cá tài hoa hơn người: [ anh da đen dấu chấm hỏi.jpg ]

9:46

Một con cá tài hoa hơn người: [ anh da đen dấu chấm hỏi.jpg] nhân 3

10:30

Một con cá tài hoa hơn người: [ ba ba không cần mi nữa.jpg]

11:15

Một con cá tài hoa hơn người: Buổi trưa muốn ăn gì?

11:51

Một con cá tài hoa hơn người: Cố Thanh Trì! Em mau cút xuống đây cho anh!

“Xin lỗi, tối qua em chỉnh sang im lặng quên mở chuông,” Cố Thanh Trì cười ngây ngô cất điện thoại, xao xoa sau gáy Tống Úc, “Đừng giận mà.”

“Anh biết, nếu anh giận thật còn có thể hấp tấp chạy tới đây tìm em hả,” Tống Úc mở cơm hộp ra, lấy đũa dùng một lần gõ gõ lên mu bàn tay Cố Thanh Trì, “Nhanh đi rửa tay ăn cơm.”

“Ừ.” Cố Thanh Trì đi ra ngoài.

Tống Úc cúi đầu xuống, sờ sau gáy cười ngu.

Lúc Cố Thanh Trì trở về Tống Úc đã bày cơm hộp lên cái bàn nhỏ, vẫn đang gạt thịt lợn xào chua ngọt và thịt viên trong bát của mình vào trong hộp cơm của Cố Thanh Trì.

“Chậc.” Cố Thanh Trì nhíu mày.

Tống Úc hì hì hai tiếng giống như có tật giật mình, “Ngọt quá, anh không thích ăn.”

“Buổi sánh anh hứa với em như nào,” Cố Thanh Trì ngồi xuống sau đó lại gắp thịt viên về, thấp giọng nhẹ nói, “Nghe lời.”

Tống Úc chống cằm nhìn hắn.

Lúc Cố Thanh Trì nói lời này còn rất giống người lớn.

Khiến anh nhớ đến khi còn bé ông bà ngoại vì bảo anh ăn cơm, chính là mềm giọng thì thầm dỗ như thế.

Rất dịu dàng.

Cơm nước xong xuôi còn có thể có kẹo mút làm phần thưởng.

Tống Úc cắn miếng thịt viên, cười hỏi, “Ăn hết có thưởng không?”

“Có chứ,” Cố Thanh Trì nhấc mắt nhìn anh một cái, “Thưởng một nụ hôn.”

Tống Úc vừa cười vừa lườm một cái, “Lời nói này, giống như hôn anh một cái, anh có thể chiếm hời của em bao nhiêu ấy.”

“Không phải à?” Cố Thanh Trì cắn đũa cười.

“Em nói lý lẽ được không, em hôn anh.” Tống Úc dùng đũa chỉ chỉ Cố Thanh Trì lại chỉ chỉ mình, “Là em chiếm hời của anh được chưa.”

“Vậy anh chỉ nói có muốn không?” Cố Thanh Trì rất khó khăn thu lại ý cười, vui đến mức đuôi lông mày sắp bay lên.

Tống Úc im lặng không nói, gật đầu như gãi tỏi.

Đang ăn dở, Cố Thanh Trì đột nhiên hỏi cậu câu, “Cái kiểu vươn đầu lưỡi à?”

Một miếng cơm của Tống Úc suýt nữa sặc ra từ lỗ mũi, đỏ mặt ho cả buổi.

“Không phải à?” Cố Thanh Trì đưa chai nước khoáng qua nói tiếp, “Lần trước anh uống nhiều quá hôn em có phải muốn vươn lưỡi ra không?”

Tống Úc xấu hổ đỏ cả mặt, trong miệng ngậm ngụm nước không dễ gì mới nuốt xuống, “Xin em quên đi chuyện lần trước có thể không!?”

“Chuyện này sao có thể quên đây,” Cố Thanh Trì dựa vào ghế nhướng mày cười, “Phát huy ra hết những yêu pháp lần trước anh chưa phát huy xong đi.”

“Cuốn xéo,” Tống Úc cười đến mức cạn lời rồi, “Em mới yêu pháp.”

Cố Thanh Trì uống một hớp nước, cố ý thè lưỡi ra nhẹ nhàng móc môi dưới, trên bờ môi căng đầy lập tức sáng bóng mượt mà.

“Địu…” Mang tai Tống Úc đỏ bừng che nửa gương mặt, “Em còn như thế mẹ kiếp anh sắp cứng rồi.”

Cố Thanh Trì ngẩng đầu lên cười lớn, một lúc sau thò tay xuống gầm bàn sờ bẹn đùi Tống Úc một cái, “Em sờ xem.”

“Ôi **, mẹ nó em có độc à!” Tống Úc lập tức kẹp lấy bàn tay ngo ngoe muốn động của hắn.

Lúc Cố Thanh Trì đi vào không đóng cửa phòng riêng lại, một người tùy ý đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong này.

“Sờ một chút thì sao?” Cố Thanh Trì rút bàn tay về, dọc theo bên ngoài đùi Tống Úc sờ qua sờ lại mấy lần, “Không phải anh thích nói lời này à.”

Tống họa mi vốn đã có chút ít cảm giác, bị Cố Thanh Trì trêu chọc như thế quả thực muốn cọ cọ đứng lên.

“Cố Thanh Trì có phải hôm nay em bị người ta bỏ thuốc hay là trúng bùa ngải gì không hả?” Tống Úc vừa đẩy tay hắn ra vừa nói.

“Ai bỏ bùa em trong lòng anh còn không rõ ràng hả?” Cố Thanh Trì trở tay cầm ngón tay Tống Úc, nhẹ nhàng bóp bóp chỗ khớp xương.

Tống Úc mang gương mặt đỏ bừng rút ngón tay về cúi đầu xuống, “Ăn cơm đàng hoàng đi!”

Cố Thanh Trì cười đáp một tiếng.

Ôm mục đích không đơn thuần, bữa cơm này Tống Úc ăn cực nhanh, một hạt cơm cũng không thừa quét sạch bong toàn bộ.

Vị đối diện kia cũng ăn như hổ đói gió cuốn mây tan, thịt viên to bằng nửa nắm đấm một miếng một viên.

Mặc dù bình thường Cố Thanh Trì ăn gì cũng rất nhanh, nhưng hôm nay hình như giống như bật hack, thực quản có thể so với ống nước ngầm, chưa đến năm phút đã dọn sạch cơm chất thành như núi.

Nhịp tim Cố Thanh Trì đập rất nhanh, hơi mất tự nhiên dọn dẹp hộp cơm và đũa trên bàn, đầu ngón tay cũng hơi run run.

“Anh đi súc miệng!” Tống Úc khá là thành thật bày tỏ ra khát vọng trong lòng.

“À, em cũng đi…” Cố Thanh Trì cầm cái túi tiện tay ném vào thùng rác, bước nhanh đi theo vào nhà vệ sinh nam ở tầng hai.

Hai người nghiêm túc súc miệng, lại rửa mặt giống như cử hành nghi thức giao tiếp cỡ lớn gì đó.

Cố Thanh Trì vừa rửa mặt vẫn không quên trêu chọc, “Có phải anh sợ lát nữa em ăn được hạt cơm trong miệng anh không?”

“Em có thể ngậm miệng không.” Tống Úc tưởng tượng đến hình ảnh kia, cười đến đau cả bụng.

“Thật ra em không chê, anh thấy có khi nào em ghét bỏ đồ ăn anh đã nếm qua chưa.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc rút khăn giấy lau lau mặt, khi cảm xúc ấp ủ sắp đến nơi, bốn người đàn ông liên tiếp bước vào, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá.

Kéo khóa kéo xuống rồi bắt đầu chuyện lớn đời người, trong miệng còn ngâm nga điệu nhạc.

Mặc cho vừa rồi cảm xúc ấp ủ đến nơi đi nữa, phối thêm âm thanh nền tiêu hồn này cũng lộn ngược khẩu vị rồi.

Tống Úc đỡ trán đẩy Cố Thanh Trì ra ngoài cửa, “Về phòng riêng đi.”

Cố Thanh Trì xoa xoa chóp mũi, cười ngặt nghẽo, giày vò tới tới lui lui như thế tâm trạng vốn căng thẳng của hắn cũng bị quấy hết.

Tống Úc kéo Cố Thanh Trì vào phòng riêng, cong chân đóng cửa lại.

Khi Cố Thanh Trì còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Úc đặt lên mặt tường lạnh lẽo.

Xương hông của hắn bị Tống Úc đè chặt lại, không thể động đậy.

Màu sơn của mặt tường mặc dù đã quét sắp được hai tuần, phòng riêng cũng luôn được thông gió, nhưng vẫn mang theo một mùi dầu nhàn nhạt.

Cũng may mùi thơm trên người Tống Úc nhanh chóng bao trùm, phủ lên mùi đó.

Rất thơm, hôm nay hình như là vị bưởi.

Hắn nhìn thấy chính mình trong mắt Tống Úc.

Cố Thanh Trì nhếch khóe môi, một tay vịn eo Tống Úc, tay phải luồn vào trong sợi tóc sau gáy anh, rũ mắt xuống thưởng thức hai cánh môi mỏng kia.

Khóe miệng Tống Úc cũng vểnh lên.

Cố Thanh Trì nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lúc đang chuẩn bị hôn xuống cửa phòng riêng ở bên cạnh đột nhiên bị mở ra.

“Này, Thanh Trì, bánh dưới lầu kia… ôi chao!” Chu Yên Nhiên rõ ràng bị hai người chồng lên nhau dọa giật nảy mình, che ngực trợn tròn mắt.

Tống Úc bắn ra khỏi người Cố Thanh Trì, ngã vào ghế sofa lấy điện thoại nhấn mở Wechat cảm thán, “Tôi đã nói với cậu bình thường đừng cứ thức đêm lướt Weibo, ngày mai tôi mang cho cậu ít trà hoa cúc nhé.”

“À…” Cố Thanh Trì dán vào mặt tường không hề động, tay phải vẫn đang dừng lại giữa không trung, sực tỉnh sờ lên lông mày quay đầu lại hỏi: “Dưới lầu làm sao?”

Chu Yên Nhiên quét đến mang tai đỏ bừng của Tống Úc, rõ ràng không tin hai người này chồng lên nhau nhìn khoang miệng có bị loét hay không, nhưng cũng không vạch trần, trở tay chỉ chỉ cầu thang nói: “Dưới lầu… bánh quy nướng xong rồi, có người đang đợi.”

“Được, tôi đi làm.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc cúi đầu lướt điện thoại, Chu Yên Nhiên rất thức thời đi theo.

Sai khi cửa phòng riêng bị đóng lại, Tống Úc ngã vào trong ghế sofa thở dài một hơi.

Đợi một lúc lâu Cố Thanh Trì cũng không đi lên, mắt thấy thời gian làm việc đã qua rồi anh đành phải đi trước một bước.

Xuống lầu nhìn thấy Cố Thanh Trì đang ở đằng sau quầy bar vẽ bánh quy, một vòng người chặn xung quanh, anh cũng ngại đẩy đám người ra chen vào chào hắn một tiếng, để lại lời trên Wechat rồi đi.

Trở lại văn phòng vừa mới ngồi xuống đã nhận được tin nhắn trả lời của Cố Thanh Trì.

Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Phần thưởng buổi tối bù cho anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện