Lúc hơn ba rưỡi, Cố Thanh Trì vẫn không nhìn thấy cảnh tượng trong trí nhớ.Mới đầu hắn còn khen ngợi, bộ mặt thành phố đã cải thiện quá nhiều, hoàn toàn không nhận ra được, về sau mới phát hiện lúc điều hướng đã nhập sai một chữ, lái đến thị trấn bên cạnh rồi, bị Tống Úc chỉ vào huyệt thái dương càm ràm hơn mười phút.

Cuối cùng đè Tống Úc lên lưng ghế, dùng một nụ hôn sâu để chấm dứt.

Đây là kinh nghiệm hắn tích lũy được sau mấy tháng ở chung với Tống Úc, hễ là Tống Úc cất cao giọng sỉ nhục người, tuyệt đối không thể ồn ào với anh, nếu không Tống Úc sẽ giống con mèo xù lông, càng nhao nhao càng hung.

Mặc kệ chuyện lớn cỡ nào, chỉ cần một nụ hôn đã có thể giải quyết, không ăn thua nữa thì ném mạnh lên giường gãi ngứa cho đến khi trừng trị ngoan ngoãn tuân theo mới thôi.

Nhưng về sau cách gãi ngứa này có lẽ phải đổi thành cái khác, Cố Thanh Trì chống cằm nghĩ.

Xe lái đến trấn Khê đã hơn năm giờ chiều.

Chỗ nghỉ lại đã được Tống Úc đặt trên mạng trước, lúc anh xem hướng dẫn nhìn thấy có rất nhiều bình luận giới thiệu nhà trọ theo phong cách cổ xưa có tên là “Mãn Thế Đào Nguyên” này.

Nhà trọ được xây ở ven sông, sân được bao quanh bởi bức tường màu xám, cao khoảng hơn hai mét, trong sân trồng đầy cây đào, giống như tên của nó.

Bước vào cửa là một hành lang quanh co uốn lượn, dây leo xanh biếc treo đầu giá gỗ, vừa đổ một cơn mưa phùn, trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mát chỉ có ở thực vật.

Trong sân có những tảng đá kỳ lạ cao chót vót, cây bách cổ cao chọc trời, đình đài lầu các lung linh đẹp đẽ, có vẻ đẹp cổ vận khó nói lên lời.

(cổ vận: vần cổ Trung Quốc)

Cố Thanh Trì kéo hai chiếc vali lớn nhất, đi trên tảng đá xanh dày nặng, không kìm lòng được cảm thán, “Rất đẹp, cảm giác như xuyên qua về cổ đại.”

“Em không phải xuyên qua, em đã trở về triều đại thuộc về em.” Tống Úc quay đầu nhìn hắn một cái.

“Hửm?” Cố Thanh Trì không hiểu lắm.

“Em không phải từ cổ đại xuyên tới à?” Tống Úc nhớ lại ngày đầu tiên gặp Cố Thanh Trì, khóe miệng lập tức giương lên, “Ngày đầu tiên em gặp anh, hỏi anh mượn điện thoại, còn hỏi anh bấm số điện thoại như nào, lúc đó anh đã nghĩ có phải em xuyên từ cổ đại tới không.”

“Ấn tượng đầu tiên của anh về em có phải rất xấu không?” Cố Thanh Trì cười hỏi.

“Thật ra ấn tượng đầu tiên là đẹp, em mở miệng mới nhận ra em không phải người tốt.” Tống Úc sóng vai đi cùng hắn.

Cố Thanh Trì cười một hồi lâu, ngẩng đầu lên than nhẹ một tiếng, “Thời gian trôi qua nhanh thật, nhoáng cái đã hơn nửa năm trôi qua, mọi thứ đã là cảnh còn người mất.”

“Nhoáng cái cũng biết đọc thành ngữ.” Tống Úc cười cong mặt mày.

Ai có thể ngờ mình cuối cùng thế mà lại đến với tên lưu manh Cố Thanh Trì này.

À không đúng.

Cố Thanh Trì là nhóc dễ thương.

Những người phụ trách tiếp đãi trong nhà trọ cũng ăn mặc như người xưa, nam để bím tóc dài rũ xuống sau đầu, nữ mặc trang phục của phụ nữ Mãn Thanh, lược búi tóc Mãn Thanh, trên mặt trang điểm nhạt tinh thế thanh lịch.

“Quan khách phòng của anh ở tầng ba.” Một cô gái mặc bộ quần áo màu hồng đưa cho Cố Thanh Trì một cái chìa khóa.

“Cảm ơn.” Cố Thanh Trì vừa nhận chìa khóa, một thanh niên đứng ở bên cạnh đã xách vali lên giúp bọn họ.

Sau khi mở cửa, cậu thanh niên kiên nhẫn tỉ mỉ giới thiệu các cơ sở trong phòng, dặn dò xong mấy vấn đề an toàn sau đó khẽ cúi người lùi đến cửa, “Chúc hai người chơi vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Tống Úc cười gật đầu.

Căn phòng trang trí toàn bằng gỗ, cùng với một mảnh rừng trúc ngoài cửa sổ khiến Cố Thanh Trì có cảm giác hoàn toàn xuyên qua.

“Anh nói xem buổi tối có yêu quái không?” Cố Thanh Trì chỉ vào cây trúc ngoài cửa sổ. “Trúc yêu bay từ cửa sổ vào.”

“Trư yêu nặng như thế, bò không lên tầng ba đâu.” Tống Úc đẩy vali lên bàn trà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

(trúc đọc là zhú; trư đọc là zhū)

“Không phải trư yêu, là trúc yêu, cây trúc biến thành yêu tinh.” Cố Thanh Trì lại đi đến phòng tắm.

“Có phải em xem phim Tây Du Ký nhiều quá không, anh thấy em chính là tiểu yêu tinh, cả ngày gây tai vạ cho thiếu nam nhà lành thanh thuần lương thiện anh đây.” Tống Úc mặt không đỏ tim không đập dồn nói.

Cố Thanh Trì không để lại dấu vết lườm anh một cái, “Đó cũng là anh quyến rũ em trước.”

“Gì mà anh quyến rũ em trước, anh quyến rũ em ở đâu? Em tự để trần cánh tay xin anh bảo anh thoa thuốc giúp em, còn bảo anh sờ cơ bụng em, em có xấu hổ không hả?” Tống Úc kéo cao giọng.

Cố Thanh Trì đã hoàn toàn quen với hành vi chụp bô ỉa lung tung này rồi, không tranh luận với anh nữa, tham quan phòng tắm xong đi tới nói: “Em còn tưởng là bồn cầu cũng sẽ làm bằng gỗ lim.”

“Chắc còn phải khắc hoa cho em, sau đó em đi vệ sinh xong tự xách bô đi đổ đúng không?” Trong mắt Tống Úc ngậm cười trêu ghẹo nói.

“Vậy thì khỏi đi,” Cố Thanh Trì nghĩ ngợi nói, “Em muốn gửi lì xì cho người phát minh ra bồn cầu tự hoại.”

“Bồn cầu tự hoại do giáo sư Harrington người Anh phát minh, chẳng qua ông ấy đã đến một nơi rất xa, em không tìm được ông ấy đâu.” Tống Úc nói.

(James Harrington là một nhà lý luận chính trị người Anh về chủ nghĩa cộng hòa cổ điển. Ông nổi tiếng với ấn phẩm gây tranh cãi The Commonwealth of Oceana. Công trình này là một giải trình về một hiến pháp lý tưởng, được thiết kế để tạo điều kiện cho sự phát triển của một nước cộng hòa không tưởng.)

Cố Thanh Trì sững sờ hai giây, đột nhiên nhận ra “À” một tiếng, nghiêm túc thành khẩn vái không trung một cái, “Cảm ơn ngài đã phát minh ra bồn cầu tự hoại tạo phúc cho muôn vạn nhân dân.”

Tống Úc ngã ra sau, cười đến nỗi đệm cũng run rẩy.

Bởi vì trên đường kéo dài thời gian quá dài, Tống Úc thực sự quá đói, bữa tối trực tiếp giải quyết ở một quán mì gần nhà trọ.

Đối với anh mà nói, sinh nhật cũng chỉ là một hình thức mà thôi, trọng điểm không phải ăn gì chơi gì, là mà người đồng hành bên cạnh là ai.

“Sinh nhật vui vẻ.” Cố Thanh Trì xoa xoa trán Tống Úc.

“Hì hì, có em ở đây thì rất vui.” Tống Úc cầm mu bàn tay hắn hôn một cái.

Ra khỏi quán mì, hai người tản bộ dọc theo bờ sông.

Con phố cũ này vẫn chưa hoàn toàn thương nghiệp hóa, sau khi màn đêm buông xuống trở nên rất yên tĩnh.

Xung quanh phần lớn đều là người bản xứ ở, nhà ở đều là ngói xanh tường trắng, có người trồng mai vàng trong sân, lúc đi qua có thể ngửi thấy hương thơm thấm vào ruột gan.

Lúc hai người tay nắm tay đi ngang qua một ngã rẽ, nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm vẫn đang bày hàng ở vỉa hè.

Ông cụ ngồi dựa vào tường, trước mặt đặt một chiếc bàn vuông cao nửa mét, mặt bàn được phủ một mảnh vải cũ màu be, lúc này cụ đang cúi đầu, nghiêm túc buộc một chiếc đèn Khổng Minh, đôi bàn tay dãi dầu sương gió cóng đến đỏ bừng.

Một con chó vàng co ro bên chân ông, đèn đường màu vàng làm nổi lên vẻ gầy gò đáng thương lạ thường của chủ và con chó.

“Cụ ơi, đèn này bao nhiêu tiền một cái ạ?” Tống Úc chỉ chỉ đèn Khổng Minh đã buộc xong ở trên bàn hỏi.

“Tám đồng.” Ông cụ nói giọng bản xứ, sợ người nghe không hiểu, duỗi hai ngón tay làm dấu trong không trung.

“Rẻ vậy,” Tống Úc nói, “Cháu lấy hết những cái này, cục về sớm nghỉ ngơi đi.”

Ông cụ vui mừng quá đỗi ngẩng đầu lên, “Các cậu đến đây du lịch phải không?”

“Vâng ạ, đêm hôm khuya khoắt cụ còn bày hàng ở đây à, sao không làm ở nhà, ban ngày mang ra bán.” Tống Úc hỏi.

“Ban ngày ở đây không cho bày hàng bán, phải đợi giữ trật tự đô thị tan làm mới có thể đi ra ngoài.” Trong mắt ông cụ gần như chứa dòng nước mắt nóng, cho hết số đèn còn lại vào trong một chiếc túi, lúc lấy tiền ngón tay cũng hơi run lên.

Không biết là vì trời lạnh hay vì sao.

Sau đó trò chuyện với ông cụ một lúc mới biết con cái của ông đều làm công ở vùng khác, chỉ có năm mới mới có thể về nhà một lần.

Bà nhà mấy năm trước trúng gió đi rồi, trong nhà bây giờ chỉ còn lại ông và một con chó, về nhà ngược lại cảm thấy cô đơn, ở bên ngoài còn có thể nhìn người đi đường bên đường, trò chuyện đôi câu với người khác.

Hai người đứng ở giao lộ cùng ông cụ buộc xong chiếc đèn Khổng Minh cuối cùng, trò chuyện mãi còn bất ngờ biết được ông cụ hồi trẻ còn là một thầy bói.

Cố Thanh Trì cảm thấy thú vị, chuẩn bị bỏ tiền bảo ông bói một quẻ, ông cụ lập tức xua tay từ chối ý tốt của hắn, tỏ ý có thể đoán mệnh cách miễn phí cho hai người.

Đoán mệnh thường dựa vào đoán bát tự, nhưng Cố Thanh Trì ngay cả sinh nhật của mình cũng không rõ, chỉ có thể mở bàn tay trái cho ông xem tướng tay.

Ông cụ đọc một chuỗi lời nói khiến người nghe không hiểu, Cố Thanh Trì không hiểu ra sao gãi đầu một cái, “Có thể nói rõ ràng hơn không ạ? Có phải cháu có họa sát nhân không?”

“Não em có hố à?” Tống Úc chọc huyệt thái dương hắn. “Ông cụ nói em số tốt, tương lai nhất định thuận buồm xuôi gió, sau ba mươi tuổi có thể phát tài.”

Ông cụ cười vuốt râu, “Đạm mặc thanh trì, cái tên này của cậu đặt rất hay, ao mực thanh tịnh không tạp sắc, người đặt tên cho cậu chắc là mong cậu thanh nhã đa tài, cả đời làm người thanh chính.”

“Vậy có thể coi cho cháu không, cháu có mệnh phú quý không?” Tống Úc vẫn luôn lo lắng công ty của bố sớm muộn cũng có một ngày sẽ đổ trong tay anh.

“Phú quý, phải xem cậu định nghĩa nó như thế nào, có người cho dù kiếm mấy tỷ cũng vẫn cảm thấy chưa đủ,” Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay Tống Úc, cười nói, “Chỉ có biết thỏa mãn, học được biết ơn, mới là tài phú lớn nhất đời này của cậu.”

Trước khi đi ông cụ còn tặng cho hai người mỗi người một bùa bình an.

Tâm trạng Tống Úc rất tốt, đi đến bên hồ với Cố Thanh Trì, dựa lưng vào nhau viết lời cầu nguyện cho tương lai lên đèn Khổng Minh.

Lúc thả đèn, Tống Úc ngửa đầu chụp tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Trên đường về nhà, bố gọi điện tới, hiếm khi Tống Úc bình tĩnh đáp lại lời lải nhải của ông, “Con biết rồi, có thời gian sẽ về.”

“Chuyện của bạn anh đã giải quyết chưa?” Tống Chính Sơ hỏi.

“Giải quyết rồi.” Tống Úc ngồi trên ghế dài bên hồ, liếc Cố Thanh Trì đang nghịch bọt nước.

“Sao bố nghe nói nó vẫn ở cùng anh hả.” Tống Chính Sơ nói.

“Ở cùng thì ở cùng thôi, lại không phạm pháp.” Tống Úc cười nói.

Tống Chính Sơ ở trong điện thoại ho khan vài tiếng, không dễ gì mới hòa hoãn lại, “Được rồi, vậy anh tự chăm sóc bản thân cho tốt, buổi tối nhớ đi nghỉ sớm.”

“Ừm, bố hút ít thuốc thôi, đã ho như thế rồi.” Tống Úc nói.

“Bố ho khan không liên quan gì đến thuốc, chủ yếu là mấy bữa nay lúc lạnh lúc nóng, bị cảm.” Tống Chính Sơ lại ho hai tiếng.

“Thôi đi,” Tống Úc lườm một cái, học giọng điệu của bố, “Con bảo bố cai thuốc là vì tốt cho bố.”

Tống Chính Sơ vui mừng cười một tiếng, “Được rồi, bố biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại hai người nắm tay đi về.

Đi bộ gần mười cây số, bắp chân Tống Úc cũng căng đau, vừa vào phòng đã nhào lên giường lớn mềm mại không nhúc nhích.

Trong phòng mở hệ thống sưởi, chưa đến hai phút đã buồn ngủ đến độ mắt cũng không mở ra được.

“Đi tắm trước.” Cố Thanh Trì gãi gãi eo anh từ sau lưng.

Tống Úc vặn vẹo eo hai cái giống như con rắn, giọng ồm ồm nói: “Em tắm trước đi, để anh chợp mắt một lát.”

“Thôi đi, chợp mắt của anh chốc nữa lại ngủ như lợn chết gọi cũng gọi không dậy,” Cố Thanh Trì vỗ hai phát lên mông anh, cảnh cáo nói, “Nhanh lên! Dậy đi! Bằng không thì em cởi quần anh đấy.”

“Em cởi đi.” Tống Úc thực sự lười động đậy.

Tốc độ tay của Cố Thanh Trì như tia chớp, hai ba lần đã kéo quần ngoài của Tống Úc xuống, kéo xong còn cù lét anh.

Tống Úc bị bắt nạt cười ngặt nghẽo, trở mình giống như con cá ướp muối, giơ tay lắc lắc, “Kéo anh cái.”

Cố Thanh Trì nâng sau lưng Tống Úc, ôm anh ngồi dậy khỏi giường.

“Anh đếm một hai ba sau đó anh nhảy lên người em nhá.” Tống Úc đứng ở trên giường.

Cố Thanh Trì “Ừ” một tiếng, Tống Úc lập tức đếm một.

Không đợi Cố Thanh Trì dang hai tay ra đỡ, Tống Úc đã nhào lên, cả người treo trên người Cố Thanh Trì giống như con gấu túi.

Cố Thanh Trì lùi hai bước mới đứng vững, đưa tay ôm lấy đùi Tống Úc, ngừa đầu nói: “Hai ba bị anh ăn hết rồi à?”

Tống Úc phá lên cười, hai chân lúc này cũng dồn sức, quấn chặt sau lưng Cố Thanh Trì, “Đúng đấy, không được à?”

Cố Thanh Trì hôn cổ anh một cái, vừa cười vừa đi tới phòng tắm, “Hai ba không ăn được, em cho anh ăn cái khác.”

(Trang phục Mãn Thanh)

(Lược Mãn Thanh)

(Đèn Khổng Minh)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện