Tống Úc chỉ từng lặn hụp trong bể bơi, mà lại là trong tình huống đã đeo kính lặn nút bịt tai bịt mũi.

Lúc này lạnh lẽo thấu xương cưỡng ép rót vào lỗ tai và xoang mũi, cho dù không phải vịt lên can cũng bị cóng đến nỗi đã mất đi tỉnh táo.

Anh đạp nước kêu to, “Cố Thanh Trì! Anh không biết bơi!”

“Không phải anh là cá chép à?” Cố Thanh Trì cũng bị lạnh cóng, lúc nói chuyện cảm giác răng cũng đang đánh nhau, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ của Tống Úc thực sự là vừa đau lòng vừa muốn cười.

Mặt mũi Tống Úc tràn đầy nước, hai tay lại đập trên mặt nước, tóe lên vô số bọt nước.

Mắt anh chưa mở ra nhưng có thể nghe thấy một chút ý trào phúng trong lời nói của Cố Thanh Trì.

“Anh!” Một ngụm nước lạnh rót vào trong miệng, Tống Úc mang the tiếng khóc nức nở cầu cứu, “Mau với anh lên cái!”

Cố Thanh Trì ôm lấy cằm anh nhấc lên, “Anh, anh mặc áo cứu sinh đấy.”

Tống Úc hít đủ một hơi oxy, cuối cùng tự mình rõ ràng, cúi đầu nhìn áo cứu sinh màu cam trên người, bất đắc dĩ “À” một tiếng.

Sau khi lên bờ hai người lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, cũng may không có gió lạnh, bằng không chắc chắn có thể khiến người ta rét ngất đi.

Chỗ bác đỗ thuyền cách khách sạn hơi xa, nhưng cách nhà Chu Cảnh Trung chỉ khoảng hai mươi mét, Cố Thanh Trì trực tiếp dẫn Tống Úc đến nhà Chu Cảnh Trung gõ cửa.

“Em biết nhà này à?” Tóc Tống Úc đang không ngừng nhỏ nước xuống, chảy vào trong cổ, anh rét run lên.

“Hồi nhỏ em thường đến nhà chú ấy chơi,” Răng Cố Thanh Trì run lập cập, giơ tay xoa xoa mặt Tống Úc, “Đi vào thay quần áo khác tắm rửa.”

Cửa sân nhanh chóng được mở ra, vợ của Chu Cảnh Trung mở cửa, Chu Cảnh Trung đang ngồi ở trong sân khắc hoa cho một cái ghế gỗ lim.

“Ôi,” Bành Xuân Phương mượn ánh đèn trong sân miễn cưỡng nhận ra người đứng trước cửa, “Thanh Trì à? Cháu làm sao thế này?”

Chu Cảnh Trung nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên.

“Dẫn bạn cháu chèo thuyền, bị rơi xuống nước ạ,” Cố Thanh Trì gọi Chu Cảnh Trung một tiếng, “Chú Chu ơi, có thể mượn quần áo của chú để thay không? Mai cháu giặt sạch rồi trả lại cho chú.”

“Có thể đương nhiên có thể…” Chu Cảnh Trung vội vàng ném con dao trong tay vẫy tay với hắn, “Mau mau vào trong này đi, sao có thể rơi xuống nước chứ, giữa mùa đông này chơi gì không vui bằng chơi nước hả, mấy tuổi đầu rồi…”

Dáng người Chu Cảnh Trung khá gầy, vóc dáng cũng hơn mét bảy, thừa dịp hai người tắm rửa, ông trở về phòng lấy hai bộ quần áo của con trai đưa vào.

Đèn sưởi trong phòng tắm được mở hết, sáng đến chói mắt, hơi nước nóng ướt không ngừng tuôn ra ngoài phòng như con đập bị rò rỉ, Chu Cảnh Trung vội vàng khép cửa phòng lại.

Trong thoáng chốc hình như nhìn thấy Cố Thanh Trì ôm người trong lòng kỳ cọ tắm rửa? Ông lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình nhìn nhầm rồi.

Tắm nước nóng xong, Cố Thanh Trì và Tống Úc chân trước chân sau ra khỏi phòng tắm.

Tống Úc mặt quần áo của Chu Tiêu cũng coi như vừa người, Cố Thanh Trì miễn cưỡng mặc quần dài thành quần chín mươi phân, hơi giơ tay lên tay áo len đã tuột một đoạn.

Bành Xuân Phương đau lòng mắt cá chân của hắn lộ ra ngoài, sợ về sau bị viêm khớp, trở về phòng tìm đôi tất chân sọc đưa cho hắn.

Chỗ mắt cá chân của tất còn in hai con cừu vui vẻ.

Tống Úc vừa thấy cách ăn mặt lòe loẹt này, nhịn cười đến nỗi đau bụng.

Cố Thanh Trì không để ý tới mỹ quan, đi tất cừu vui vẻ vào sau đó nói tiếng cảm ơn.

Hai người cùng uống canh gừng cô đã nấu xong, dạ dày lập tức ấm áp.

Tận dụng thời gian nói chuyện phiếm, Bành Xuân Phương ném quần áo của hai người vào máy giặt, “Quần áo cứ để đó đi, cô giặt rồi phơi lên cho hai đứa, ngày mai tới lấy là được.”

“Cảm ơn cô.” Cố Thanh Trì và Tống Úc đồng thời mở miệng.

“Hầy, cảm cái gì.” Bành Xuân Phương xua xua tay, “Có thời gian thì thường về chơi đi, ban nãy đứng ở cửa sân cô suýt nữa không nhận ra cháu, nhìn thấy vết sẹo chỗ lông mày cháu mới nhớ ra.”

Bành Xuân Phương chỉ chỉ đuôi lông mày của mình.

Cố Thanh Trì cười cười nói: “Bình thường công việc bận quá, mãi không có thời gian, lần này cháu về trấn đến cục công an điền tư liệu, nhìn thấy có thuyền nhỏ, muốn dẫn bạn cháu vòng quanh trấn một vòng.”

“Đến cục công an điền tư liệu gì?” Chu Cảnh Trung bắt lấy trọng điểm hỏi.

“Cháu muốn làm cái thẻ căn cước.” Cố Thanh Trì thành thật nói.

“Thẻ căn cước!?” Chu Cảnh Trung khá là giật mình, “Cháu vẫn chưa làm thẻ căn cước à?”

Cố Thanh Trì kể lại mọi chuyện trải qua trong thời gian này cho Chu Cảnh Trung, vốn không muốn nhắc đến chuyện Cố Kiên bị bắt, kết quả dưới sự truy hỏi của Chu Cảnh Trung, đã nói hớ ra hết.

“Chú cũng đã nói ông ta không phải thứ gì tốt,” Chu Cảnh Trung vắt chéo chân, hai tay ôm cái cốc đặt lên đầu gối, “Năm đó ông ta mang cháu về nhà chú đã cảm thấy không được bình thường rồi.”

Cố Thanh Trì ngẩn người, nhíu mày ngước mắt nhìn về phía Chu Cảnh Trung.

Ánh mắt Chu Cảnh Trung đảo qua tường trắng trên đầu, mấp máy môi nhớ lại: “Chú với Cố Kiên quen nhau từ lúc mặt tã, từ nhỏ đã không học hành gì nhiều, có lẽ vào khoảng năm 95, ông ta dẫn theo vợ và con trai ra ngoài làm công, vợ ông ta và Xuân Phương quan hệ khá tốt, thường xuyên gọi điện thoại, vợ ông ta luôn phàn nàn với Xuân Phương ông ta say rượu đánh người, hơn một năm sau, Cố Kiên đã dẫn cháu về.”

“Chú vừa nhìn, đứa trẻ này không đúng, hỏi cả buổi ông ta mới nói thẳng với chú, nói vợ và con trai cả xảy ra tai nạn rơi xuống sông chết rồi, lúc vớt lên thi thể đã ngâm nát, cháu là con trai thứ của ông ta,” Chu Cảnh Trung nói, “Lúc ấy chú đã cảm thấy mông lung, vợ ông ta và Xuân Phương gọi điện chưa bao giờ nhắc đến chuyện mang thai lần hai, nhưng Cố Kiên lại vô cùng kiên trì nói cháu là con trai ông ta, chú cũng không có gì để nói.”

Cố Thanh Trì há miệng, nói không nên lời, ngoài lý liệu, hợp tình hợp lý.

Cố Thanh Trì rất khó tưởng tượng dáng vẻ năm đó Cố Kiên lẽ thẳng khí hùng nói ra lời này với người khác, rốt cuộc làm thế nào để mặt không đỏ tim không đập dồn.

Chẳng lẽ không chột dạ và sợ hãi sao?

Không, hẳn là ông ta có chột dạ, nếu không cũng sẽ không ngừng nói xin lỗi với hắn vào những lúc uống nhiều quá.

Chu Cảnh Trung căm tức lên án mạnh mẽ hành vi năm đó của Cố Kiên.

Tống Úc lắng nghe mà tê cả da đầu, suy nghĩ cũng cảm thấy nghĩ mà sợ, Cô Thanh Trì cứ thế sống chung hơn hai mươi năm với một kẻ buôn người, còn một mực gọi bố.

“Hầy, nếu như năm đó chú kiên trì đến báo cảnh sát, đoán chừng sau đó sẽ không có những chuyện liên tiếp như thế,” Chu Cảnh Trung ảo não “Chậc” một tiếng, lắc đầu thở dài, “Về sau cháu vào thành, cũng mất liên lạc, cũng không biết nhà cháu xảy ra chuyện lớn đến vậy.”

Bành Xuân Phương đang đan áo len trong tay, “Bây giờ muốn tìm người nhà của cháu không dễ dàng phải không? Hồ sơ từ hơn hai mươi năm trước còn có thể tìm được không?”

“Nếu nói khó cũng không khó, nếu nói đơn giản cũng không đơn giản,” Cố Thanh Trì cười nhạt một tiếng, “Bây giờ kỹ thuật phát triển, làm so sánh là có kết quả liền, nhưng nếu cha mẹ cháu từ bỏ tìm cháu, cháu coi như tìm xé trời cũng không có cách nào.”

Chu Cảnh Trung lại cầm lấy ấm nước nóng rót thêm nước nóng vào cốc thủy tinh cho hai người ủ tay, “Chuyện này trách chú.”

“Sao lại trách chú được.” Cố Thanh Trì cười một tiếng.

Thật ra hắn có thể hiểu được tâm trạng năm đó của Chu Cảnh Trung.

Cho dù là trong lòng ôm thái độ hoài nghi, cũng không có lập trường đi quản chuyện này, lại thêm cái tính nóng nảy của Cố Kiên, nếu thật sự báo cảnh sát, không chắc sẽ ồn ào đến mức độ nào đây.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đổi lại là hắn, có lẽ hắn cũng sẽ làm như không biết.

Hai người ở nhà Chu Cảnh Trung trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới về khách sạn.

Cố Thanh Trì hòa tan những ký ức đến chậm này vào trong hiện thực từng chút một, để khôi phục sự thật bị vùi lấp trong lòng đất hơn hai mươi năm.

Không quan tâm hiểu thế nào, đều cảm thấy quá khứ của mình trống rỗng nhợt nhạt, không có chút màu sắc nào.

Không phải hắn không dám nghĩ đến cha mẹ ruột, là vì thực sự quá khát vọng được nhìn thấy họ một lần nữa, ngay cả nằm mơ cũng sẽ mơ thấy mình trở về ngôi nhà ban đầu của mình.

Tỉnh dậy mới có thể ép buộc mình không nghĩ những chuyện này thêm nữa.

Cố gắng an ủi mình, mọi thứ đã được số phận sắp đặt, bây giờ có Tống Úc là đủ rồi, phải học được cách thỏa mãn.

Ban đầu hai người dự định chơi ở trấn một tuần mới trở về, đáng tiếc thời tiết không tốt, ngày thứ tư đã bắt đầu đổ mưa, mấy khu trồng cây cảnh muốn đi dạo cũng không mở cửa, cho nên chỉ có thể từ bỏ, trở về nhà sớm một ngày.

Cố Thanh Trì cũng không để ý hành trình bị chậm trễ, dù sao nằm ở trên giường cũng có thể làm rất nhiều chuyện.

Tống Úc ôm laptop chỉnh ảnh, Cố Thanh Trì xem hết một tập phim hoạt hình, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Úc một cái, “Sao anh vẫn đang sửa hả?”

“Anh định chọn những tấm đẹp đẹp để in ra, làm tường ảnh trong phòng khách.” Tống Úc hết sức chuyên chú sửa ảnh, cũng không ngẩng đầu lên.

“Em đang ở đây này, còn chỉnh ảnh chụp,” Cố Thanh Trì lại gần ôm eo anh, cằm chống trong hõm vai Tống Úc, “Xem ảnh còn không bằng xem em.”

Tống Úc cười, quay đầu sang hôn trán hắn một cái.

“Mỗi tấm ảnh đều có ý nghĩa của nó, đại diện cho mọi thứ xảy ra vào thời điểm này, tương lai đợi chúng ta già đi, lúc xem ảnh còn có thể nhớ đến, à, năm đó chúng ta thế mà còn đi qua nơi này, từng làm chuyện như vậy à ~ ”

Cố Thanh Trì khoa trương “À” một tiếng, “Năm đó chúng ta thế mà còn cùng rơi xuống nước.”

Tống Úc ngẩng đầu lên cười lớn, “Chuyện này nói ra có thể cười chết người, có lẽ trong mấy năm bác ấy cho thuê thuyền cũng chưa từng gặp phải chuyện này, hai tên đàn ông cùng rơi xuống nước.”

“Nói đến chuyện này, anh hoàn toàn không biết bơi à?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Biết mà, nhưng chỉ từng bơi trong bể bơi, cái loại chuẩn bị đầy đủ kính mắt nút bịt mũi nút bịt tai.” Tống Úc nói.

“Vậy thì đồng nghĩa với không biết bơi,” Đầu ngón tay Cố Thanh Trì bóp nhẹ một cái trên eo Tống Úc, “Đợi đến mùa hè sẽ đi bơi cùng anh.”

“Được, em biết bơi hả?” Tống Úc đặt tất cả các bức ảnh đã sửa xong vào một thư mục trong desktop.

Cố Thanh Trì nhìn thấy động tác này của anh, khóe miệng lập tức vểnh lên, “Biết chứ, cái gì em cũng biết.” Dứt lời, nâng một chân lên kẹp hai chân của tống Úc lại.

Tống Úc lập tức hiểu được ý của hắn, trái tim bỗng nhiên co lại, xoay người sang ôm lấy cổ hắn.

Cố Thanh Trì rút laptop ra khỏi giữa hai người, đặt trên mặt thảm.

Tống Úc ngồi cưỡi trên người Cố Thanh Trì, cúi đầu đụng đụng môi hắn, lại gần bên tai hắn, gần như là dùng giọng nũng nịu nhỏ giọng năn nỉ, “Em xoay sang chỗ khác được không…”

“Không muốn.” Cố Thanh Trì vô cùng sảng khoái bác bỏ đề nghĩ này.

“Em!” Tống Úc đặt mông ngồi trên đùi Cố Thanh Trì, nhíu mày lại, chỉ vào mũi hắn. “Anh đếm ba hai một, em ngoan ngoãn xoay sang chỗ khác cho anh, nếu không đừng trách anh chịch em không nể tình.”

Cố Thanh Trì làm như không nghe thấy, cúi đầu cắn đầu ngón tay anh một cái.

Tống Úc rút ngón tay ra chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong đầu suy nghĩ muôn vàn.

Cái thằng mất dại này bây giờ lại dám không nghe lời như thế?

Cố Thanh Trì giơ tay giữ chặt bả vai Tống Úc, gần như không tốn sức đã đặt người dưới thân, “Vừa nãy anh nói muốn chịch anh nhỉ?”

Hai mắt Tống Úc tối đen, cảm giá mông sắp xong đời, rất muốn hô ra khí thế, kết quả lúc mở miệng giọng nói cũng run, “Em.”

Cố Thanh Trì cười, bàn tay đi xuống dọc theo ngực anh.

Toàn thân Tống Úc run rẩy, hít một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, hai mắt nhắm nghiền.

Vừa tách răng môi ra, đã cảm thấy đầu lưỡi bị liếm một cái.

Anh kìm lòng không đặng vươn đầu lưỡi ra đáp lại, cảm nhận được nhiệt độ do cánh môi ướt mềm của Cố Thanh Trì mang tới.

“Gọi chồng, thì một lần, không gọi thì hai lần.” Cố Thanh Trì cắn một cái trong cổ anh.

Tống Úc bị hôn đến mê man, cũng không nghe rõ ý trong lời nói của hắn cho lắm.

Không đợi anh đáp lại, Cố Thanh Trì véo một cái ở bẹn đùi anh, “Ba lần.”

Một tiếng than nhẹ bật ra khỏi cổ họng.

Tống Úc bỗng nhiên kịp phải ứng số lần này nghĩa là gì, không muốn mông nở hoa, sợ đến nỗi nhanh chóng gọi một tiếng chồng.

Kết quả lão sói đuôi to ngược lại nhướng mày lên, chơi đến là hăng hái.

Tống Úc bị đè lên giường làm đến độ vòng eo bủn rủn, không thể động đậy, trong mắt phủ lớp hơi nước, gần như sắp không nhìn rõ mặt Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì ôm sau lưng anh, nghe từng chuỗi thở gấp mang theo tiếng nức nở ở bên tai, cả người hưng phấn kinh khủng giống như con sói hoang đói meo.

Vừa gặm cắn cổ Tống Úc, vừa khen anh, “Đáng yêu quá.”

“Biến thái quá.” Tống Úc nghiêng đầu cắn mạnh một cái trên cánh tay hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện