Ở Quan gia người ít tức giận nhất là nhị tiểu thư Quan Ngưng Yên, từ trước đến nay cô luôn mang khí chất tao nhã, nhưng giờ phút này đây, cô hổn hển đi về phía trước, không thể kiểm soát hành vi của mình.

Cha nuôi đã mất gần hai năm rồi, ông ấy vui đùa suốt cuộc đời, tới tận lúc này, năm anh chị em Quan gia vẫn không thể chạy thoát khỏi những trò đùa dai của ông ấy, để lại bản di chúc không khỏi khiến năm anh chị em dở khóc dở cười. Bất quá đối với Quan Ngưng Yên mà nói, đây cũng là trò đùa quá ác liệt nha.

“Chị hai! Chị bình tĩnh một chút nha!”

“Buông tay! Tôi không thể không giết lão đầu tử này!”

Em ba Quan Thiên Tuấn nhắc nhở, “Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, người đã chết rồi, giết ông ấy như thế nào?”

Em năm Quan Thiên Kình bên cạnh cũng phụ hoạ, “Trước khi muốn giết ông ấy, chị còn phải nghĩ biện pháp khiến cho ông ấy sống lại nha.”

“Hai người đừng đứng đó nói những lời vô nghĩa được không, mau tới cho một lời khuyên đi!” Quan Ngưng Ngọc mắng, giờ phút này mà hai tên đó còn nghiên cứu về vấn đề đó nữa.

Lâu ngày không gặp, ngày hôm nay bọn họ hội tụ ở phần mộ của cha để cúng bái, chỉ có chị hai là ngoại lệ, ngày hôm qua sau khi biết được chân tướng xong, chị ấy tức giận đến mức mất lý trí, giờ phút này đứng ở trước mộ không phải là cúng bái, mà là muốn mở quan tài tìm người tính sổ.

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, mọi người biết rằng, lần này đây rốt cục cũng đến phiên Quan Ngưng Yên.

Trong năm người, em ba, em tư, và em năm đều đã tìm được người bầu bạn, bọn họ hiểu được tại sao cha viết di chúc có bao nhiêu quá đáng, hơn nữa bọn họ cũng không cách nào lại hận ông, bởi vì tương lai dù có ra sao, ông cũng muốn bên cạnh bọn họ có người bầu bạn, dần dần bọn họ biết được những việc làm của ông cũng không hẳn là trò đùa dai, kỳ thật mỗi kế hoạch mà ông làm đều có những ý nghĩa sâu xa, chỉ có tự thể nghiệm qua, mới có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ông.

“Cha cũng thật tuyệt, lại có thể trực tiếp đem chị hai làm thành tiền đánh cược.” Nhớ đến Quan Thiên Kình hắn, hơn một năm trước còn có thể dùng năm lá bài xì phé để tuyển vợ, thật sự là so sánh với Quan Ngưng Yên còn may mắn hơn nhiều lắm.

“Bởi vì cha biết, tính cách của chị hai đặc biệt, chỉ có dùng loại phương pháp này mới có thể khiến chị ấy đi vào khuôn khổ.” Quan Thiên Tuấn nghĩ đến hai năm trước chính mình cũng bị chỉnh rất thê thảm, bất quá sau khi hồi tưởng lại, trong quá trình đó thật sự rất thú vị.

“Các người đừng nhiều lời nữa, mau mau tới giữ chặt chị hai lại!” Quan Ngưng Ngọc một bên hướng những người đó gào thét, một bên thì thở hổn hển ôm lấy Quan Ngưng Yên.

Chị hai ngày thường ôn nhu kiều mị, khí chất cao quý như là công chúa, bất quá một khi bị làm cho tức giận, thì người ấy tự cầu phúc đi.

Bốn người thay phiên nhau khuyên, nếu không ngăn cản kịp, Quan Ngưng Yên nhất định sẽ đào quan tài của cha lên.

“Chị hai, chị nghĩ thông suốt một chút đi, chị càng tức giận, cha sẽ càng đắc ý.”

“Đúng vậy, em biết chị tức đến mức muốn hộc máu, nhưng cha chính là ỷ vào mình không thể sống lại, chị sẽ không làm gì được ông ấy, cho nên mới sử dụng một chiêu hèn hạ này.”

“Bảo tôi không tức giận như thế nào! Ông ấy đem tôi trở thành tiền đánh cược với người ta, còn muốn tôi đứng ra gánh nợ, quả thật khinh người quá đáng!” Bây giờ Quan Ngưng Yên làm sao nghe được những lời họ khuyên, đời này cô chưa bao giờ chịu đựng sự sỉ nhục như thế.

A! Cô thật sự tức đến muốn hộc máu.

“Ngưng Yên, em bình tĩnh một chút, chỉ cần anh còn sống, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện hoang đường này phát sinh.” Anh cả Quan Thiên Tước hướng cô cam đoan.

“Đúng nha chị hai, chị mau mau hít sâu vào, sắc mặt chị đã trắng bệch như không còn chút máu nào.” Quan Ngưng Ngọc đau lòng dịu dàng an ủi.

Quan Ngưng Yên được đỡ sang một bên nghỉ ngơi, cô hiểu được cho dù chính mình tức chết đi được cũng sẽ không cách nào phát tiết, nhưng khi nghĩ tới mình không chút giá trị bị bán rẻ như vậy, cô vẫn là tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc khói.

“Ông ấy đem tôi bại bởi một người đàn ông chưa từng gặp mặt, lại muốn tôi bán mình để trả nợ, đúng là lão già không có lương tâm!”

“Bán mình chỉ là giả, cha chủ yếu là muốn chị lập gia đình.” Quan Ngưng Ngọc nói. Về điểm này cô rất hiểu, bởi vì cô cũng bị cha âm mưu lừa gả cho Tử Úy, chỉ là cô không hối hận, vừa nghĩ tới ông xã, trong lòng cô trào lên một cỗ ấm áp và ngọt ngào.

“Ông ấy muốn tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao? Hừ, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho ông ấy vừa lòng đẹp ý!” Quan Ngưng Yên lửa giận hừng hực thề.

Thật khó khăn mà! Quan Thiên Tuấn và Quan Thiên Kình liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chung một suy nghĩ, cha chắc chắn đã đoán được tình cảnh này mới cho chị hai vấn đề khó khăn như thế, cho tới bây giờ, bọn họ có ai thoát khỏi sự an bài của cha đâu? Hai người đồng thời nhìn về vẻ mặt thâm trầm của anh cả, anh ấy từ trước tới nay luôn trầm mặc ít nói, càng khó nhìn đến biểu tình khác trên khuôn mặt đó.

Đối với vị anh cả này, Quan Thiên Kình còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, thừa dịp anh cả và chị tư đan a ủi chị hai, cậu nhích đến bên tai anh ba nói nhỏ.

“Cho tới bây giờ em vẫn không nghĩ ra được, nếu cha thật sự muốn cho chúng ta hạnh phúc, vậy thì tại sao phải tính kế cho anh cả cưới một cô gái nhỏ còn chưa phát dục, gầy đến còn da bọc xương, em cảm thấy cho dù như thế nào cũng không xứng với anh cả.

“Hành vi của cha trước giờ chúng ta không đoán chính xác được, có lẽ cha có dụng ý của ông ấy! Tính ra thì cô bé kia hiện tại đã mười sáu rồi, nếu qua hai ba năm nữa sẽ là mười tám, mười chín……..A!” Quan Thiên Tuấn sợ run lên.

“Làm sao vậy?” Quan Thiên Kình hỏi.

“À…..không có việc gì.” Cậu lắc đầu, không đem những lời trong lòng nói ra, bởi vì không biết có đúng hay không.

Mười bốn tuổi vẫn là đứa nhỏ, nhưng mười tám tuổi thì sẽ không như vậy nữa a, có câu ngạn ngữ “Nữ nhi mười tám sẽ thay đổi”, khó khăn cách mấy vịt xấ xí cũng sẽ biến thành thiên nga?

Hẳn là không thể nào, cha sao có thể đoán được như thần, ngay cả người lớn lên như thế nào cũng đoán được?

Vận mệnh của anh cả như thế nào thật khiến cho người khác tò mò, bất quá bây giờ chỉ còn có một việc là sẽ chờ cô gái nhỏ kia lớn lên thì có thể biết được đáp án chính xác.

“Chị hai, có lẽ sự tình không tệ đến nỗi như chị nghĩ đâu, hay là cùng họ Triển kia đàm phán thử xem.” Quan Ngưng Ngọc đề nghị.

Em năm cũng an ủi: “Hay là em cùng anh ba giúp chị đi đánh cho bọn họ sợ mà rút lui.”

Mọi người trên dưới an ủi, tâm trạng Quan Ngưng Yên cũng tốt cũng tốt hơn một chút. Đừng nhìn cô ngày thường gợi cảm, thành thục, quyến rũ động lòng người, là nữ thần cao cao tại thượng, nhưng một khi nháo lên, tính tình sẽ bốc đồng như một đứa trẻ, đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt tùy thời có thể rơi xuống. Cũng chỉ có thể ở trước người nhà cô mới thể hiện tính tình thực sự của mình

Quan Thiên Tước thập phần đau lòng, cô là đứa em gái hắn ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt. Kỳ thật cả năm người, hắn thương nhất chính là cô, chỉ cần cô vừa khóc, bốn người khác chỉ có thể đầu hàng.

“Không khóc, không khóc, anh cả nhất định sẽ bảo vệ em.” Quan Thiên Tước nghiêm túc nói, chỉ có lúc này mới thể hiện ra tình thương của một người anh, biểu tình lạnh nhạt cũng nhu hòa đi nhiều.

Quan Ngưng Ngọc nhịn không được nhìn chằm chằm chị hai. Chị hai sao có thể khóc đẹp như thế, có khi khóc như hoa lê đái vũ, có khi điềm đạm đáng yêu như đứa trẻ ba tuổi, tóm lại có thể khiến cho người ta sinh ra lòng thương tiếc, không giống chính mình, giả khóc còn có thể, như nếu khóc thật liền. . .

Quan Thiên Kình liếc mắt nhìn chị tư một cái, “Chị làm gì mà than thở hoài vậy?”

“Nguyên lai khóc cũng là một kỹ thuật cao thâm, con người khi khóc cũng bất đồng như vậy, không hổ là chị hai, nhìn như thế nào cũng có mùi vị nữ nhân.”

Cậu nhếch miệng cười: “A, nam nhân bà cũng có thời điểm thông suốt sao? Cuối cùng cũng hiểu cái gì goi là nữ nhân, không đơn giản nha!”

Quan Ngưng Ngọc liếc về phía hắn, “Đại quê mùa còn dám chó chê mèo lắm lông, hừ, lại dám khi dễ chị mình.”

“Không khi dễ chị thì làm sao có cục cưng để ôm?”

“Lão nương cũng không phải chỉ cái này!”

Quan Thiên Tuấn đứng ở một bên không khỏi bật cười: “Anh thấy hai đứa có lẽ khi vào quan tài rồi vẫn còn đấu võ mồm, trước tạm dừng một chút đi! Chị Ngưng Yên lúc này sinh khí thực sự không nhỏ, cha đã thực sự tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của chị ấy.”

Trừ bỏ anh cả Quan Thiên Tước, ba người bọn họ cũng hiểu được dụng ý của cha, cũng không phải là nói hai ba câu có thể giải thích được rõ ràng.

Nhìn đến bộ dáng của chị hai, ba người bọn họ rất muốn lấy thân phận của người từng trải ra để khuyên bảo, bất quá, khi con người dưới cơn giận sẽ không nghe được lời khuyên, cũng chỉ chờ chị ấy của thể hiểu được, tin tưởng cha trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ an bài.

Khóc một hồi lâu, Quan Ngưng Yên rốt cục cũng tỉnh táo lại. Cô là dân nghiệp dư vẫn biết cách tắt vòi nước lúc thích hợp, khóc quá lâu sẽ có nguy hại đến sắc đẹp, chẳng những mắt sẽ phù lên, còn sinh ra nếp nhăn, cái này thật sự không có lời rồi, việc hiện giừ chính là mau chóng nghĩ một cách đối phó mới đúng.

“Chị không sao.” Cô lấy ra một cái khăn tay, tư thế ưu nhã lau khô nước mắt, đã phát tiết qua, tâm tình cũng tốt hơn nhiều

“Thật sự không có sao?” Quan Ngưng Ngọc vẫn như cũ có chút bận tâm.

“Yên tâm, chị không có dễ dàng khuất phục như vậy.”

Quan Ngưng Ngọc tràn đầy ngưỡng mộ mà nhìn chị hai. Thật bội phục chị hai luôn có thể giữ được bình tĩnh, tĩnh táo, trong thời gian ngắn có thể kiềm được lửa giận thật không dễ dàng, nhưng chị hai làm được, nếu là mình, có thể đã giận đến mất đem mộ địa san bằng.

Bất thình lình, Quan Ngưng Yên cười, còn cười đến hết sức quỷ mị mà tuyệt diễm.

“Nên khuất phục không phải là tôi, mà là nam nhân đang vọng tưởng đụng một cọng lông tơ của tôi. Muốn tôi trả nợ?” Cô cười lạnh, “Chỉ sợ hắn chịu không nổi, bởi vì trước hết tôi sẽ làm cho hắn trả giá thật lớn.”

Cô cười, làm cho những người khác nhìn sởn tóc gáy.

“Chị xác định là chị hai đã tỉnh táo lại rồi?” Quan Thiên Kình len lén hỏi bên tai Quan Ngưng Ngọc.

“Cái này. . .” Quan Ngưng Ngọc cũng không dám xác định.

“Cái này gọi là tức nước vỡ bờ.” Quan Thiên Tuấn thấp giọng nói.

Bốn người nhìn chằm chằm nụ cười của ma nữ, bắt đầu điên cuồng đổ mồ hôi lạnh. Cô có tỉnh táo lại hay không không xác định được, điều duy nhất có thể xác định chính là, đối phương sẽ chết rất thảm.

----Tôi là phân cách tuyến dễ thương----

Vào thu, thời tiết ban đêm khá mát mẻ, nếu như được ngâm trong bể tắm nước lạnh là tuyệt nhất. Mang theo sương lạnh của buổi tối, theo thường lệ, sau khi tập võ xong, Triển Lệnh Nham sẽ tới sau vườn ngâm nước một lát.

Một tay anh thành lập võ quán giữa sườn núi ở vùng ngoại thành Đài Bắc, nơi đây rất yên lạnh, người ở thưa thớt, bởi vì nơi đây không có những tòa nhà cao ốc, nếu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, có thể thưởng thức cả một vùng ngôi sao.

Dạy võ là nghề nghiệp của anh, anh thu sáu đồ đệ, mỗi đồ đệ cũng đã làm sư phụ, coi ra cũng không ít đệ tử.

An bài cho mỗi đồ đệ một cái thân phận, Triển Lệnh Nham bắt đầu ẩn cư, vốn tưởng rằng đã rời xa nơi thị phi, không ảnh hưởng đến những chuyện bên ngoài, ai ngờ hơn hai năm trước xuất hiện một lão gia họ Quan chạy tới võ quán, ban đầu còn tưởng rằng ông ấy cố ý làm loạn, hôm nay suy nghĩ lại một chút, nguyên lai những lời ông ấy nói là sự thật.

Anh nhớ lại lúc ấy chỉ là một trò khôi hài.

“Con gái của tôi thua trong tay cậu rồi, cậu hãy cố gắng thiết lập một mối quan hệ tốt để con bé yêu cậu, hắc hắc.” Quan Tiếu đạo nhân cười nói.

Triển Lệnh Nham sắc mặt âm trầm trả lời, “Tôi với ông đánh cược lớn nhỏ, là bởi vì ông là trưởng bối, hơn nữa tôi chưa từng nói phải đổi lấy người.” Đối phương dùng phương thức không ăn không uống bắt buộc anh đánh cược một ván, vốn là không để ý tới để cho ông ấy biết khó mà lui, không ngờ ông ấy thật đúng là ba ngày không ăn không uống , hơn nữa trước đó cũng không có nói là dùng “người” làm tiền đặt cược, căn bản là kiên quyết đưa người cho anh.

Đối mặt với người quái dị như vậy, Triển Lệnh Nham lạnh lùng như thế cũng phải chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Ba ngày không ăn không uống tinh thần còn tốt như vậy, ông ấy là quái vật sao?

“A, cậu định chơi xấu sao?”

“Chơi xấu hẳn là ông đi? Lão tiên sinh.”

“Gọi lão tiên sinh thật là khách khí, đây là danh thiếp của tôi.”

Triển Lệnh Nham không muốn cùng ông ta dính dấp quá nhiều, vốn định kêu người cứng rắn đưa ông ấy đi, nhưng khi nhìn thấy tờ danh thiếp trên bàn thì sợ run lên, con ngươi thâm trầm nâng lên, dừng ở khuôn mặt đang cười hì hì của đối phương.

“Đất đai ở đây là thuộc quyền sở hữu của ông? Tôi đã thấy chủ rồi, không phải là ông.”

“Bắt đầu từ hôm nay là của tôi, lão Vương đã bán cho tôi, hắn thật cao hứng mà trở về nhà đi cưới bà xã rồi, hắc hắc hắc.”

Lần thứ hai Triển Lệnh Nham chảy xuống mồ hôi lạnh. Nào có ai đưa tờ danh thiếp tuyên bố đất đai của mình như người này? Mà mảnh đất kia, thật không may mắn, đúng là mảnh đất anh đang dẫm lên, cũng chính là mảnh đất mà anh thuê của lão Vương để thành lập võ quán.

“Ông rốt cục muốn làm cái gì?”

“ Không có gì, đã đánh cược thua thì phải chấp nhận, nếu tôi thua đương nhiên phải trả nợ rồi, hiện tại con gái của tôi cùng mảnh đất đều là của anh, song hỷ lâm môn, rất vui nha, hắc hắc.”

“Tôi không muốn.” Con ngươi Triển Lệnh Nham trong nháy mắt bắn ra tia sát khí khiến người ta sợ không thôi.

“Rất tốt, rất tốt, tôi chính là xem trọng cậu, nhưng cậu lại trợn mắt với tôi, thật dọa người mà.”

“Mời ông trờ về, tôi sẽ không đáp ứng.” Anh tự mình xoay người, tính toán kết thúc trò khôi hài đang diễn ra.

“Nếu như không có võ quán, ba mươi mấy miệng ăn cũng không có chỗ ở, được không?”

Thân thể Triển Lệnh Nham khẽ run, dừng bước, trầm mặc không nói.

“Nhiều thương nhân vẫn muốn mua mảnh đất này, nếu cậu không cần, tôi chỉ đành bán cho họ thôi, bất quá tôi vẫn muốn bàn việc buôn bán với cậu hơn, hắc hắc hắc.”

Triển Lệnh Nham chậm rãi xoay người, lần thứ ba mồ hôi lạnh của anh rớt xuống, khuôn mặt hơi co rút tựa như tượng đá, nhìn chằm chằm khuôn mặt gian trá đang tươi cười của ông ta, cắn chặt răng phun ra hai chữ.

“Thành, giao.”

Ông ấy biến mất chẳng biết đi đâu, Triển Lệnh Nham vẫn như cũ nghĩ đây là một trò đùa, cho đến khi người giám sát đất đến, mới phát hiện Quan Tiếu đã đổi quyền sở hữu đất cho anh, anh lại nghĩ đến chuyện này cùng với sự thế chấp khác. (Tình: ta không dịch đc chỗ này ah~~)

Anh còn cảm nhận được Quan lão gia kia tựa hồ rất hiểu biết anh “một lời hứa đáng giá ngàn vàng”, không sợ anh không thực hiện.

Nhưng mà trừ tên, đầu mối gì ông ấy cũng không cho anh biết, hỏi anh làm sao tìm được?

Vì tìm Quan Ngưng Yên, anh tốn rất nhiều thời gian đến từng nơi hỏi thăm, thật vất vả mới có tin tức của cô.

Bể tắm được làm từ nham thạch, đường nước chảy vào là từ pho tượng sư tử bằng đá, mặt sư tử uy nghiêm hung dữ mãnh liệt được điêu khắc trông rất sống động, cái miệng há ngoác ra như gầm thét với trời cao, mà nước liền từ cái miệng này không ngừng chảy ra cuồn cuộn.

Triển Lệnh Nham ngâm mình thoải mái trong bể tắm, ngửa đầu cho nước lạnh từ trên đầu đổ xuống.

Bất luận là xuân hạ thu đông, anh đều tắm bằng nước lạnh.

Thân hình tráng kiện, bền vững chắc chắn mặc cho nước lạnh xối vào, chỉ có trải qua nhiều năm huấn luyện mới tạo được nghị lực siêu cường hơn người, mới có thể không sợ sự lạnh lẽo thấu xương, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ là đã oa oa kêu to, run lẩy bẩy.

Anh lộ ra nửa người bên ngoài, trên người mỗi khối thịt đều bền chắc cường tráng, thân hình hoàn mĩ giống như điêu khắc mà thành.

Anh nhắm mắt dưỡng thần, giống như một tượng đá bất động, mặc dù xung quanh mình là âm thanh tiếng nước chảy, anh vẫn nhạy cảm phát hiện được một luồng không khí chập chờn.

“Đi vào.” Anh trầm giọng ra lệnh, vẫn như cũ nhắm mắt lại.

Ngoài cửa có mấy bóng dáng đang lưỡng lự, vừa nghe được mệnh lệnh liền run lên.

Bất luận cẩn thận như thế nào, cũng không qua được Triển đại ca, cũng tốt, vốn là bọn họ đang chần chờ chọn ai làm vật hy sinh, hiện tại nghe được mệnh lệnh, lá gan cũng lớn hơn nhiều mà đi vào.

Một hai ba bốn năm sáu, sáu người theo vai vế mà xếp hàng đi vào.

Triển Lệnh Nham chậm rãi mở mắt ra, con ngươi sâu và đen lướt qua bọn họ một cái, đối với mấy đồ đệ này xuất hiện cũng không có ngoài ý muốn.

“Có chuyện gì?”

Đại đồ đệ Hồng Trung theo yêu cầu của những người kia đại biểu lên tiéng.

“Khụ. . .Triển đại ca, anh có muốn hay không suy nghĩ thêm một chút nữa?”

Lời nói không đầu không đuôi thế này, người ta nghe hiểu được mới là lạ, cho nên người phía sau nhéo bên hông Hồng Trung một cái, Hồng Trung tiếp tục giải thích, “Chính là. . .chuyện cưới chị dâu. . .”

Một đầu tóc đen ướt loạn làm cho Triển Lệnh Nham hiện ra vẻ cuồng dã không kiềm chế được, bất đông với vẻ tôn nghiêm thường ngày, giờ phút này tuy anh có một cỗ quyến rũ biếng nhác, nhưng không giảm sự uy nghiêm một phần nào.

Từ trước đến nay, những đồ đệ này đối với anh kính như thần, không dám xen vô việc riêng tư của anh, nếu không phải chuyện này là chuyện quan trọng, cho dù có mượn gan trời bọn họ cũng không dám hỏi.

Triển Lệnh Nham mặt không chút thay đổi, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, giọng nói bình thản vẫn như cũ: “Các người hi vọng tôi suy nghĩ như thế nào?”

Lần này, đổi lại là Lương Siêu ra trận.

“Kết hôn là đại sự của một đời người, chúng em rất quan tâm chuyện anh sẽ kết hôn với vị Quan tiểu thư kia, chúng em đều cho rằng cô ấy không xứng với anh.”

Biểu đạt ra ý kiến, mọi người liền nín thở chờ phản ứng của Triển đại ca. ( Tình: cứ Triển đại ca miết, y như trong Bao Công ) )

Triển Lệnh Nham không nổi giận, thái độ hết sức bình thản, tâm tư sâu xa khó dò. Lần nữa, anh nhắm mắt lại dưỡng thần, lạnh nhạt nói: “Làm sao thấy được cô ấy không xứng với tôi?”

Có thể nói đến trọng điểm, bọn họ chen lấn nhau nói ra.

“Anh phái chúng em đi thăm hỏi tin tức, sau khi nghe ngóng biết được những người họ Quan kia cũng rất kỳ lạ, gặp phải bọn họ không phải gãy xương nằm viện thì chính là bị thương ngoài ý muốn, hơn nữa người nhà họ Quan cũng rất lạnh lùng, năm anh chị em nhà đó đều ăn tươi nuốt sống người khác, rất máu lạnh.”

“Quan Ngưng Yên cùng em gái của cô ấy giống nhau cũng nổi danh hủy diệt đàn ông, nghe nói cô em gái không ít lần làm nhiều đàn ông bị gãy xương, nằm bệnh viện nhiều ngày.”

“Tôi còn nghe qua chuyện thảm hại hơn, có một người đàn ông bị cô em gái đá chỗ đó, từ đó không lên được.” ( Tình: chắc chết ) )

Một trận âm thanh sợ hãi vang lên liên tiếp, nhưng tin tức phía sau còn đáng sợ hơn.

“Đây không tính là gì, Quan Ngưng Yên kia càng đáng sợ hơn, chẳng những đem những người đàn ông xung quanh mê hoặc, nghe nói còn có người vì cô ấy mà nhà tan cửa nát.”

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người xôn xao, tiếng hút không khí ngày càng nhiều. Cưới người như vậy về nhà chẳng khác gì là cưới hồ li tinh, Triển đại ca của bọn họ chính là người đàn ông tốt hiếm thấy trên thế gian, tìm vợ phải là hiền thê lương mẫu, cá tính nhu thuận, biết lễ nghĩa liêm sỉ, mà không phải cưới một người như Quan Ngưng Yên.

Triển đại ca đối với mọi người ân trọng như núi, ban đầu nếu không phải Triển đại ca chứa chấp bọn họ, có lẽ bây giờ bọn họ lầm đường lạc lối, có khi còn chết yểu đầu đường.

Vì Triển đại ca, bọn họ cho dù bấp chấp gian nguy cũng không chối từ, nay đại ca muốn cưới vợ, bọn họ chỉ sợ đại ca sẽ bị sắp đẹp của nữ nhân kia mê hoặc.

“Các người nghe được tỉ mỉ chứ?” Giọng nói Triển Lệnh Nham thông thả như cũ, không có bất kỳ tâm tình nào.

Lương Siêu từ trước đến nay nói chuyện đều rất thẳng thắng, lớn tiếng nói: “Đại ca, lão già họ Quan bất quá chỉ đổ một ván với anh, liền thua mảnh đất cùng nữ nhân kia, trong chuyện này nhất định có quỷ.”

Những người khác cũng phụ họa, “Em đã nói rồi, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, em đoán rằng ông ta đem con gái mình cho anh, cho nên mới cố ý thua, nói không chừng con gái ông ấy chính là có bệnh gì đó không thể nói ra a!”

“Đúng vậy, đúng vậy, nào có ai làm cha mà lại đem con gái mình ra đặt cược rồi lại thua người khác chứ, hơn nữa vị tiểu thư họ Quan kia tự cao tự đại, đắc tội không ít người, gần nhất là có người tìm tới cửa để trả thù, cưới cô ấy có khác gì là đem phiền toái vào nhà.”

Mọi người đều bình luận, tranh nhau phát biểu ý kiến của mình, tóm lại một câu, bọn họ không muốn Triển đại ca bị cô gái kia phá hoại.

Quan Ngưng Yên kia, đẹp thì đẹp thật, nhưng rõ ràng là một người chuyên gây tai họa.

Triển Lệnh Nham thủy chung không lộ ra biểu tình nào, về chuyện của Quan Ngưng Yên, anh đã sớm nghe thấy, bất quá đối với chuyện này anh cũng không có tỏ thái độ, có lẽ vẫn nên xác minh chuyện này.

Anh lạnh nhạt từ trong bể tắm đứng lên, đem khăn lớn quấn quanh nửa thân dưới sau đó chậm rãi đi ra, quét qua sáu người một cái, ánh mắt tuy trầm tĩnh nhưng sâu trong đó là ánh lửa, làm tâm hồn mọi người bị khiếp sợ, làm cho mọi người an tĩnh lại, nín thở chờ anh mở miệng.

“Các người muốn nói chỉ những thứ này?”

Mọi người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sau đó nhất trí trả lời, “Đúng vậy.”

Khóe miệng Triển Lệnh Nham khẽ giơ lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

“Rất tốt, vậy câu trả lời của tôi là —— tôi sẽ cưới cô ấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện