Thái độ Sở Thận luôn lạnh nhạt dửng dưng, Khương Nguyệt nhìn không ra có gì lạ. Nhưng may vẫn còn Tuyên Ninh công chúa Sở Tương. Từ nhỏ Sở Tương đã được nuông chiều, tính tình vô cùng hoạt bát. Nàng thấy Khương Nguyệt như cô vợ nhỏ theo sau Sở Thận, nhìn không nổi, mặc kệ sự phá rối của Cố Ý Thâm, lôi kéo Khương Nguyệt chuyện trò.

Ánh mắt Khương Nguyệt luôn để ý Sở Thận. Có lẽ do Sở Tương quá mức nhiệt tình, nàng không ngăn được, bèn không đi theo Sở Thận nữa, mà cùng Sở Tương nói chuyện.

“Không cần gọi công chúa, cứ gọi ta là Tuyên Ninh thôi.” Sở Tương mỉm cười, “Hơn nữa, về sau chúng ta là người một nhà, đừng xa lạ như thế, đúng không?”

Người một nhà? Khuôn mặt Khương Nguyệt ửng hồng, nàng gật đầu nói: “Vậy người gọi ta là A Nguyệt đi.” Nếu không cứ một tiếng “tiểu tẩu tử”, hai tiếng “tiểu tẩu tử”, nàng không biết phải làm sao nữa.

Sở Tương thấy Khương Nguyệt ngại ngùng, tức khắc đã hiểu, nói: “Được rồi, biết là da mặt ngươi mỏng.” Nếu không phải bây giờ Khương Nguyệt còn nhỏ, e là đường huynh nàng đã vội cưới vào cửa, yêu thương chiều chuộng rồi. Những năm trước nàng rất hay lo lắng việc chung thân đại sự của đường huynh. Giờ thấy hắn ra cửa dẫn theo tiểu cô nương, chẳng phải đang thừa nhận thân phận vương phi của Khương Nguyệt sao? Nghĩ đến đường huynh thật sự thích Khương Nguyệt, Sở Tương cũng vui vẻ yên tâm.

“Hôm đó ta vén rèm của xe ngựa lên, chứng kiến đường huynh bảo vệ ngươi nghiêm ngặt như là bảo bối trong lòng. Ta chưa từng thấy hắn lo lắng cho cô nương nào như vậy. A Nguyệt, ta nghe Cố Ý Thâm nói, ngươi được đường huynh nuôi?” Chỉ mới quen biết mà hỏi vậy có hơi đột ngột, nhưng tính tình Sở Tương là vậy, muốn gì nói đó. Huống hồ, nàng vô cùng thích Khương Nguyệt, nên không giấu diếm thắc mắc trong lòng, hỏi thẳng.

Thảo nào hắn chẳng sốt ruột với hôn sự của bản thân. Thì ra đã sớm nuôi vợ, còn giấu rõ kỹ. Sở Tương lầm bầm vài tiếng trong lòng.

Khương Nguyệt sửng sốt, nói: “Từ nhỏ ta đã lớn lên trong sơn trang, là nương… lão vương phi nuôi ta.”

Sở Tương nhạy bén bắt được cách xưng hô trong lời của nàng, không kìm được cong môi nháy mắt, trong đôi mắt hạnh linh động ngập tràn sự trêu chọc. Ai nha, gọi nương rồi cơ à~

Cái nhìn của nàng làm Khương Nguyệt đỏ mặt đến tận mang tai, giải thích: “Lão vương phi luôn coi ta như con gái, cho nên…”

“Ta hiểu mà”. Khóe miệng Sở Tương nhếch lên, “Tiểu tẩu tử”

Lại nữa. Khương Nguyệt không thể làm gì nàng, đành cười trừ, giữ im lặng.

Hai nam nhân đang nhàn nhã uống trà, quan sát tiểu cô nương ở bên ngoài. Nhìn hai nàng trò chuyện vui vẻ với nhau, không khỏi thấy vui. Cố Ý Thâm thấy Sở Thận không yên lòng, cặp mắt đào hoa tràn đầy ý cười, trêu ghẹo nói: “Sao hôm nay lại chịu đưa cô con dâu nuôi từ bé yểu điệu thướt tha này ra ngoài thế?”

Giấu kỹ hơn mười năm, nay nàng duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp đáng yêu mà nơi này còn nhiều con cháu quý tộc. Nếu nàng bị để mắt đến, bình giấm chua này không đổ ra chắc?

Hắn vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó, chỉ nói có vài câu mà Sở Thận lại chuốc hắn say như chết, hại hắn trưa hôm sau mới tỉnh, sau đó bị sư phụ nghiêm khắc khiển trách một trận. Nha đầu Sở Tương kia còn cười nhạo hắn một phen.

Cố Ý Thâm biết thừa nam nhân bên cạnh sớm đã chướng mắt hắn, bây giờ nói không lựa lời, rõ ràng là thèm đòn. Sở Thận thấy Cố Ý Thâm định nói nữa bèn chậm rãi quay sang lườm: “Uống trà của ngươi đi.”

Cố Ý Thâm: “…” Tức gì khiếp thế?

Cố Ý Thâm ấm ức, giả vờ khóc lóc, nghĩ thầm: Bọn họ là huynh đệ đã hơn hai mươi năm, nhưng mà… Bây giờ có vợ là không cần huynh đệ nữa. Đúng là sói mắt trắng, đồ sói mắt trắng!

(1)Sói mắt trắng ám chỉ những người vô ơn, qua cầu rút ván.

Đáng thương cho Cố công tử bất đắc dĩ nhấp một ngụm trà, lại không cẩn thận bị bỏng lưỡi, đau ứa nước mắt.

Sở Thận thấy vậy, hả hê nhếch miệng.

Cố Ý Thâm: Sói mắt trắng!

Chắc do tính tình Sở Tương hoạt bát náo nhiệt, Khương Nguyệt cũng dần không câu nệ. Hai cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau hớn hở trò chuyện. Nhưng dù sao hôm nay Sở Tương cũng là thọ tinh, một lát sau đã có người tới gọi nàng.

Sở Tương rời đi, một mình Khương Nguyệt đi vào trong viện, nhìn ngắm bố cục lầu các, đình đài tinh xảo trong phủ công chúa, cái nào cũng đều lộng lẫy quý khí. So với Đoan vương phủ thì phủ công chúa lớn hơn nhiều, có thể thấy được hoàng thượng cực kỳ yêu thương vị công chúa này. Tuyên Ninh công chúa Sở Tương mất mẹ từ nhỏ, nhưng lại có phụ hoàng cùng anh trai yêu thương, vô cùng hạnh phúc.

Khương Nguyệt cụp mắt, nghĩ đến thân thế của mình. Nàng không biết cha mẹ mình còn sống hay không, nhưng từ nhỏ nàng đã muốn gặp bọn họ. Tuy lão vương phi đối xử với nàng rất tốt, còn cả Sở Thận, cũng là người thân của nàng, nhưng mà…

Nàng biết Cố Ý Thâm là học trò yêu quý của quốc sư, nên mong rằng một ngày nào đó mình có thể gặp quốc sư, hỏi thăm về thân thế.

Có lẽ quá tập trung suy nghĩ, Khương Nguyệt không để ý đến xung quanh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nhóm các cô nương xinh đẹp đứng cùng một chỗ trong viện, chuyện trò vui vẻ.

Đều là những cô nương đương độ xuân thì nở rộ rực rỡ, hôm nay lại ăn mặc tỉ mỉ, xinh đẹp chói mắt, người nào cũng yêu kiều hơn hoa. Thấy có người nhìn mình, Khương Nguyệt không biết có nên đi qua đó không, lòng căng thẳng.

Nếu không đi thì người khác sẽ nghĩ nàng tỏ ra kiêu ngạo. Huống chi đều là các cô nương cùng lứa, nàng cũng không cần ngại ngùng.

Khương Nguyệt nhớ tới lời căn dặn lúc trước của Sở Thận, căng thẳng trong lòng vơi đi, mỉm cười tự nhiên, chủ động đi tới chào hỏi.

Mặc dù Khương Nguyệt không biết các nàng nhưng quý nữ trong Phàn thành đã sớm chú ý đến nàng. Trước đó Khương Nguyệt bước xuống từ xe ngựa của Đoan vương, hơn nữa còn bị Đoan vương ôm xuống trước mặt mọi người, cử chỉ thân thiết mờ ám như vậy, đã sớm tuyên bố rõ ràng thân phận.

Nhìn nàng mặc quần áo lộng lẫy đẹp đẽ, nhẹ nhàng nhưng không kém phần rực rỡ, lại không thấy nàng giọng khách át chủ hay giở giọng mỉa mai, nhưng dung mạo xuất chúng làm họ phải liếc mắt để ý.

Ôn Thanh Họa đã nhìn thấy nàng từ trước. Giờ thấy nàng đứng một mình, biết thêm từ nhỏ nàng được nuôi dưỡng ở sơn trang, chưa rành sự đời nên nàng ta có ý muốn nhìn nàng lúng túng. Ngày ấy nàng ta không dễ gì mới gặp được cô mẫu, nhưng cô mẫu cũng chỉ nhắc đến Khương Nguyệt. Đối với Khương nguyệt rất mực yêu thương. Trong lòng nàng ta khó chịu nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, trái lương tâm mà tán thưởng.

“Hóa ra là Khương cô nương. Lần trước đến chỗ biểu ca, chúng ta có duyên gặp một lần, không biết Khương cô nương còn nhớ không?” Ôn Thanh Họa mỉm cười, thân mật hỏi.

Nữ tử xinh đẹp dịu dàng như Ôn Thanh Họa, Khương Nguyệt sao có thể quên được, cười nói: “Ta nhớ.”

Mỗi người ở đây đều là các cô nương xinh đẹp, được nuông chiều từ nhỏ, là hòn ngọc quý trong phủ. Hơn nữa có mấy người còn đem lòng mến mộ Đoan vương Sở Thận, chăm chăm muốn làm Đoan vương phi. Chỉ là Đoan vương không hứng thú với nữ sắc, như vậy tình địch cũng thành tỷ muội tốt, trong khuê phòng không có việc gì thì thường xuyên gặp mặt. Bề ngoài vô cùng thân thiết hài hòa, mở miệng một tiếng tỷ tỷ muội muội nhưng trong lại bằng mặt mà không bằng lòng, mỗi người đều mang ý xấu riêng.

Nữ tử lớn lên trong nhà cao cửa rộng, từ nhỏ đã quen với việc lục đục trong nhà, đầu óc ai cũng rất nhanh nhạy, không phải là người dễ đối phó. Nói thật, Tần Yên cũng là một người có tính tình thẳng thắn, thấy Ôn Thanh Họa nhanh chân gặp người sang bắt quàng làm họ, không khỏi cười khẩy, giễu cợt nói: “Mất mặt.”

Thấy gia thế tốt, bèn chủ động kết giao, thật mất mặt Vệ Quốc Công phủ.

Sắc mặt Ôn Thanh Họa cứng đờ nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Nàng ta cười nói: “Khương cô nương với biểu ca thân cận với nhau, nghĩ đến chuyện sắp tới nên ta muốn bắt chuyện, trò chuyện đôi câu. Sau thành người một nhà cả mà. Sao muội lại nói thế?”

Lời Ôn Thanh Họa nghe thì thân mật tự nhiên nhưng các quý nữ nghe xong, càng sinh lòng bất mãn với Khương Nguyệt. Ngày nào Đoan vương còn chưa cưới vợ thì các nàng vẫn còn hy vọng. Ấy vậy mà lúc này lại nhảy ra một nha đầu xinh đẹp không rõ nguồn gốc, hơn nữa lại cùng Đoan vương thân mật, thêm lời Ôn Thanh Họa nghe như Khương Nguyệt ở tại Đoan vương phủ, trong lòng càng khó chịu.

Quý nữ đại phòng sao lại không biết xấu hổ như vậy? Mặc dù Đại Diệu không có quá nhiều ràng buộc với nữ tử, nhưng chưa xuất giá, cứ đến ở trong nhà nam tử thế này thì quá phóng đãng rồi.

Nữ tử như này, nếu không có gương mặt xinh đẹp thì có tư cách gì mà trở thành Đoan vương phi?

Nói thật, Tần Yên không có thái độ thù địch gì với Khương Nguyệt, chỉ coi thường Ôn Thanh Họa thôi. Đến nay, nàng lại có chút thiện cảm với Khương Nguyệt. Nàng coi thường nhất loại âm thầm ganh đua tranh đoạt, chăm chăm muốn trở thành Đoan vương phi, bay lên đầu cành, trên mặt còn tỏ vẻ hòa nhã, so với tỷ muội ruột còn thân thiết hơn, dối trá không chịu được!

“Đoan vương gia không lên tiếng, các ngươi nhốn nháo cái gì?”

Âm thanh như ngọc vỡ, vô cùng dễ nghe, làm các quý nữ sửng sốt, vội vàng đưa mắt nhìn sang góc phòng. Nữ tử vừa lên tiếng nhìn qua chừng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo trưởng thành hơn, kiều mị trang nhã, có khí chất lạnh lùng mà ít nữ tử có được.

Ngón tay ngọc thon dài cầm tách trà, nhấp một ngụm. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều đẹp như một bức họa.

Cô nương này chính là con gái của Tả tướng Đại Diệu – Thẩm Bảo Tuyền.

Thẩm phủ có hai mỹ nhân. Trưởng nữ Thẩm Bảo Du, bảy năm trước đã gả vào cung, trở thành thái tử phi cao quý. Thẩm Bảo Tuyền cũng là một mỹ nhân yêu kiều, dung mạo so với thái tử phi chỉ hơn chứ không kém, các quý nữ bình thường không thể nào có khí chất như nàng. Trên người cô nương này có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ. Cũng phải thôi, Thẩm tả tướng không có con trai, chỉ có hòn ngọc quý trên tay, từ nhỏ đã được hoàng hậu nuôi dạy, nhưng việc này không để cho người ngoài biết.

Thẩm Bảo Tuyền đứng dậy, vạt váy nhẹ bay, chậm rãi đi tới bên người Khương Nguyệt. Vóc người Bảo Tuyền cao gầy, đứng trước Khương Nguyệt còn cao hơn nàng một cái đầu. Mà trên người Thẩm Bảo Tuyền còn có khí chất cao quý, khiến người ta cảm thấy mình thấp hơn hẳn.

Mặc dù không nói ra nhưng người Phàn thành đều biết, Thẩm Bảo Tuyền là người phù hợp nhất cho vị trí Đoan vương phi.

Hôm nay Thẩm Bảo Tuyền diện váy vàng nhạt, cùng màu với Khương Nguyệt. Cả hai đều có quan hệ không rõ ràng với Đoan vương. Giờ họ chạm mặt, mọi người xung quanh đều quan sát với tâm trạng xem kịch hay.

So dung mạo, Thẩm Bảo Tuyền tuy đẹp nhưng thua xa Khương Nguyệt. Về khí chất, từ nhỏ Khương Nguyệt được nâng niu chiều chuộng, tất nhiên kém Thẩm Bảo Tuyền. Huống hồ, muốn trở thành Đoan vương phi, chỉ dựa vào dung mạo là không đủ. Có đôi khi, quá xinh đẹp lại thành tội. Dân gian đều biết, cưới vợ phải cưới vợ hiền, mà hậu duệ quý tộc hoàng thất ngoại trừ một chữ “hiền” ra thì phải xem xét cả bối cảnh gia thế. Dù Khương Nguyệt có thân thế tốt ra sao cũng không so được với con gái của Tả tướng tôn quý Thẩm Bảo Tuyền. Mà Khương Nguyệt đâu phải người có thân thế tốt. Chỉ sợ nàng ta xuất thân thấp kém, vì để vào Đoan vương phủ mà sử dụng một ít thủ đoạn bỉ ổi.

Nhưng dù sao các nàng cũng biết được chút thông tin, đó là Đoan vương vẫn thích nữ tử, lời đồn đồng tính tự động biến mất.

Nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng Thẩm Bảo Tuyền thích hợp trở thành Đoan vương phi hơn Khương Nguyệt, nhưng bây giờ Đoan vương đang sủng ái Khương Nguyệt, bọn họ đều thấy cả. Hai bên đều không thể đắc tội, chỉ đơn giản đứng sang một bên xem kịch vui. Nếu Thẩm Bảo Tuyền ức hiếp người mới được sủng ái, Đoan vương biết được, cũng không còn mấy phần thiện cảm với Thẩm Bảo Tuyền, lại được thổi gió bên gối gì đó nữa, Thẩm Bảo Tuyền sẽ vô duyên với vị trí Đoan vương phi.

Vậy các nàng sẽ vui mừng xiết bao.

Nhưng tiếc thay, thái độ của Thẩm Bảo Tuyền với Khương Nguyệt vô cùng thân mật. Nụ cười tươi hiện lên trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, tự nhiên phóng khoáng, ôn hòa nói: “Nhìn qua chắc ta hơn ngươi vài tuổi, vừa nãy nghe Ôn Thanh Họa nói ngươi họ Khương, vậy khuê danh của ngươi là gì?”

Thấy cô nương khí chất không tầm thường, hào quanh tỏa ra xung quanh, Khương Nguyệt hơi căng thẳng. Sau thấy người tỏ thái độ ôn hòa với mình, nàng mới bình tĩnh hơn: “Ta là Khương Nguyệt, không biết cô nương…”

“Ta họ Thẩm, tên Bảo Tuyền, ngươi cứ gọi Bảo Tuyền là được. Hôm nay ta gặp được ngươi cũng là có duyên, chi bằng kết bạn với nhau, sau này có thời gian rảnh sẽ gặp mặt, không biết ý của A Nguyệt như nào?” Một tiếng “A Nguyệt” này vô tình hay cố ý kéo gần khoảng cách lại.

Khương Nguyệt cười, trên mặt là vẻ ngây ngô của con gái, cảm thấy Thẩm Bảo Tuyền khí chất như vậy, nhưng tính tình lại dịu dàng thân thiết, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.” Hôm nay ra ngoài, lúc nào nàng cũng sợ mình mắc sai lầm. Nàng vốn không có bạn, nay lại có một cô nương hào phóng chủ động kết giao, nàng hết sức vui mừng.

Bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm nay lại thành như này làm nhóm khuê nữ hơi thất vọng. Sau đành cùng nhau nói chuyện phiếm, chủ đề xoay quanh đồ trang sức, quần áo. Tuy tỏ ra vui thích nhưng thực chất là muốn khoe khoang với nhau.

Tần Yên thấy Thẩm Bảo Tuyền trò chuyện ăn ý, mím môi lại, nói với Ôn Thanh Họa: “Nhìn xem, người ta cũng chướng mắt ngươi, làm thân cái gì? Đúng là lấy mặt lạnh dán mông nóng. Nực cười!”

Nghe vậy, sắc mặt Ôn Thanh Họa tái nhợt, siết chặt tay, vô cùng tức giận.

Đã qua một lúc lâu Sở Thận không thấy Khương Nguyệt. Song, nàng lại không ở cùng chỗ với Sở Tương, hắn bèn bước vào viện đi tìm. Đi qua hành lang, hắn bắt gặp Khương Nguyệt ngồi trên ghế đá dưới tán cây ngọc lan trong sân. Tiểu cô nương của hắn đang cùng nữ tử trước mặt nói chuyện, mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, nhìn vừa đơn thuần lại ngốc nghếch.

Hắn rất bất ngờ.

Vốn nghĩ nàng được nuôi trong khuê phòng, giờ ra ngoài sẽ không thích ứng được. Mà những cô nương này, chẳng ai là đèn cạn dầu. Nàng không phải đối thủ của bọn họ, bị ức hiếp là bình thường. Tuy nghĩ nên để cho nàng từ từ trưởng thành nhưng dù sao cũng là người hắn nuôi từ nhỏ, ngoài mặt không nói gì chứ trong lòng vẫn ngầm thiên vị hơn.

Sở Thận hắn cũng không vô tình. Nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tính bao che khuyết điểm. Hắn ở thôn trang thường xuyên nghe được mấy lời như “Cha nghiêm khắc nuông chiều con gái” Nói thật, lúc đầu đúng là hắn coi nàng như con gái mà nuôi nấng.

“Tham kiến vương gia.”

Thấy Sở Thận tới, các quý nữ lập tức hành lễ, phần lớn đều lộ vẻ thẹn thùng, một chốc lại ngẩng đầu lén nhìn một cái, ngay cả Thẩm Bảo Tuyền đang ngồi cũng lập tức đứng dậy hành lễ.

Phải biết rằng dung mạo Đoan vương Sở Thận tuấn tú, giống như bước ra từ trong tranh, lúc bình thường không phải muốn nhìn là nhìn được.

Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt Sở Thận vẫn như bình thường, lại nhớ đến lúc trước tự nhiên hắn tức giận, trong lòng hơi khó chịu, nhưng… lúc này hắn đặc biệt đi tìm mình à? Nghĩ tới điều này, tâm tình không vui trước đó của Khương Nguyệt bay đi hết, vội đi tới trước mặt Sở Thận, mỉm cười.

Không có quy củ gì cả. Chúng nữ tử thầm nghĩ

Sở Thận không nói gì, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, xoay người rời đi.

Chúng nữ tử nhốn nháo thể hiện ánh mắt ghen tỵ, chỉ có mình Thẩm Bảo Tuyền trở lại chỗ của mình, chậm rãi uống trà, sắc mặt không đổi.

Sau dạ tiệc, Khương Nguyệt cùng Sở Thận lên xe ngựa, trở về Đoan vương phủ.

Thời tiết ban ngày hơi nóng nhưng về đêm lại trở lạnh. Khương Nguyệt chỉ mặc quần áo mùa xuân mỏng manh nên giờ thấy lạnh. Sở Thận thấy thế, cởi ngoại bào trùm lên người nàng, bình thản chỉnh xiêm y cho nàng, động tác vô cùng dịu dàng.

Cách nhau quá gần, thậm chí Khương Nguyệt còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Nàng nhìn hàng lông mi hắn đen như mực, xinh đẹp vô cùng, che đi tròng mắt, cũng che đi cảm xúc. Hôm nay nàng cảm nhận được tâm trạng Sở Thận không tốt, nhưng sao lại tức giận thì không hiểu.

Chẳng lẽ, nàng đã làm sai điều gì sao? Khương Nguyệt âm thầm suy nghĩ lại.

Thấy không khí ngột ngạt, Khương Nguyệt cong môi, vui vẻ nói: “Hôm nay ta gặp được rất nhiều cô nương trạc tuổi mình trong viện. Đặc biệt là Bảo Tuyền, rất xinh đẹp.”

Bảo Tuyền? Sở Thận cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, trông ngu ngốc vô cùng.

Đúng là tiểu cô nương, mới lần đầu gặp mặt đã thân thiết, một chút phòng bị cũng không có.

“Thẩm Bảo Tuyền là con gái Tả tướng, từ nhỏ đã có năng lực hơn người. Bây giờ mới 15 tuổi đã toàn quyền xử lý chuyện trong nhà. Ngươi với nàng ta mới quen, không nên quá thân thiết.”

Nghe Sở Thận nói xong, phản ứng đầu tiên của Khương Nguyệt là… thật lợi hại!

Còn phản ứng thứ hai…

“Diễn Chi ca ca, sao ngươi biết rõ vậy?” Khương Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

Không ngờ nàng sẽ hỏi điều này, Sở Thận nghẹn lời.

Sao hắn lại biết? Hoàng thượng luôn lo lắng chuyện chung thân của hắn, sớm đã chọn ra rất nhiều quý nữ trong Phàn thành đưa cho hắn xem xét, vừa ý nhất là con gái của Thẩm tả tướng, không ngừng lải nhải bên tai hắn rằng nàng rất tốt. Dù hắn không muốn nghe, nhưng nhiều lần như vậy vẫn biết đôi chút.

Vốn Sở Thận định nói thật, nhưng hắn lại muốn xem phản ứng của nàng. Mà có khi phản ứng ấy chẳng như hắn mong muốn, còn rước bực vào thân.

Vậy nên Sở Thận không nói gì, chỉ lạnh nhạt bảo: “Việc này Phàn thành đều biết, ta chỉ nghe được chút ít.”

Thì ra là vậy! Khương Nguyệt cong môi cười, cầm lấy áo choàng khoác trên người, toàn mùi hương mát lạnh của Sở Thận. Giờ cả người nàng ấm hẳn lên. Nàng cảm thấy hôm nay trôi qua rất vui vẻ. Nhìn Sở Thận có vẻ không vui, trong đầu nàng bỗng xuất hiện ý nghĩ muốn làm hắn vui.

Khương Nguyệt nhớ tới lời Tiết ma ma nói với mình.

Nếu nàng làm vậy, Sở Thận có vui không? Khương Nguyệt không tin lắm.

Do dự hồi lâu, rốt cuộc Khương Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi nghiêng đầu nhìn gò má của Sở Thận, từ vị trí của nàng nhìn sang, mặt Sở Thận góc cạnh rõ ràng, dáng dấp hết sức tuấn mỹ.

Khương Nguyệt ngơ ngác nhìn hồi lâu, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, tay nắm chặt trong áo, sau đó bày ra vẻ thấy chết không sờn xích lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Sở Thận một cái.

Làm xong, Khương Nguyệt vội ngồi xuống, mặt nóng hừng hực như lửa đốt, cúi đầu, giọng nói dịu dàng cất lên: “Diễn Chi ca ca, cám ơn ngươi, hôm nay ta rất vui.”

Xúc cảm mềm mại trên mặt hiển nhiên làm cho Sở Thận ngây ngẩn, im lặng hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn nàng. Nhưng tiểu cô nương ngồi bên cạnh cúi đầu, sợi tóc hai bên rủ xuống, dáng điệu e thẹn. Lỗ tai tiểu cô nương của hắn đỏ hồng, ngay cả cổ trơn bóng cũng ửng đỏ lên. Quá sức ngây thơ, đáng yêu!

Tim Sở Thận đập loạn, máu sôi trào trong cơ thể, miệng khô khốc, hô hấp dồn dập mà nét mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi nói: “Không cần cảm ơn.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Che mặt (*/ω*) trong lòng xốn xang~ Tối nay Sở Đại Bảo không ngủ được rồi, nhớ lại ING… Cười gian ác~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện