Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Dù Khương Nguyệt không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng cũng biết mình không thể nhận chìa khóa kho bạc này được.

Tuy hôm qua nàng tức thái độ lạnh lùng nghiêm túc của Sở Thận nhưng suy cho cùng cũng là vì nàng không có lòng tin với chính mình. Nàng vẫn lo lắng bản thân chưa đủ tốt, mặc dù có lúc cố không nghĩ đến, nhưng trong lòng vẫn để ý. Đặc biệt là sau hôm đến phủ công chúa, nàng mới biết được có bao nhiêu cô nương đang nhăm nhe vị trí Đoan vương phi.

Vì vậy mà giọng Sở Thận chỉ hơi nặng nề thôi, nàng đã cảm thấy ấm ức, tâm trạng bùng nổ. Mà Tiết ma ma vẫn nhớ kỹ Sở Thận đối tốt với nàng nhường nào. Nàng không ngốc, cũng tự biết Sở Thận đối với mình rất tốt.

Người bên ngoài nói Đoan vương Sở Thận tính tình lạnh lẽo, không dễ thân cận. Nhưng từ nhỏ đến lớn đều là Sở Thận tự mình dạy dỗ chăm sóc nàng. Nàng ở gần Sở Thận nên biết tính hắn không phải lạnh lùng, chỉ là che giấu tâm tình quá kín, nếu không tiếp xúc sâu sẽ không thể nào phát hiện ra được. May mà nàng vẫn luôn ở bên Sở Thận, cũng cực kỳ sợ hắn.

Nàng đã nghĩ rất nhiều đến chuyện hôm qua, càng nghĩ càng thấy chột dạ.

“Diễn Chi ca ca, cái này… Ta không cần.” Khương Nguyệt cầm chìa khóa nhét vào tay Sở Thận, bình tĩnh nói: “Việc hôm qua là do ta có sai sót.” Nàng chỉ một mực để ý kim quan nên mới không nhịn được nhận lấy, cuối cùng vẫn là nàng làm sai. Chỉ là khi đó hào hứng mang đến cho Sở Thận, lại bị hắn tạt nước lạnh, vì vậy trong lòng mới buồn bã. Trước đây Sở Thận cũng nhiều lần răn dạy nàng, nhưng nàng không khó chịu như lần này.

Mắt phượng hẹp dài của Sở Thận lẳng lặng nhìn Khương Nguyệt, ánh mắt dần dần dịu dàng. Hắn biết nàng trước giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà hôm qua hắn cũng nóng nảy. Vốn nàng mang tâm trạng mong đợi đưa kim quan cho hắn, không ngờ hắn chẳng những không khen ngợi, lại còn mắng mỏ, nàng có ấm ức cũng là chuyện có thể hiểu được.

Ở vài phương diện đúng là nàng có thiếu sót, nhưng nói thế nào thì nàng vẫn là một cô nương nghe lời.

“Dù sao sau này cũng phải giao cho nàng, chỉ giao sớm hơn một hai năm mà thôi.” Sở Thận nhàn nhạt nói: “Mai nàng đi lấy một ít ngân lượng, sau đó chọn ra một món đồ trang sức đẹp mắt đưa sang Thẩm phủ, chuyện này coi như cho qua.” Đợi hai người thành hôn, việc như này tất nhiên sẽ giao lại cho nàng chuẩn bị. Giờ nàng đã ở đây, vậy cứ giao lại sớm cho nàng, nhỡ đến lúc ra ngoài không có bạc trong người, da mặt nàng lại mỏng sẽ không chủ động hỏi hắn ngân lượng.

Tiểu cô nương của hắn sau này sẽ gả cho hắn, tất nhiên là phải nuôi nấng cho tốt rồi.

Nghe được nửa câu đầu, Khương Nguyệt hơi đỏ mặt, lại nghe Sở Thận nói tiếp, thấy gò má mình càng ngày càng nóng, cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Ta biết rồi.” Bạc này tất nhiên nàng phải trả. Nếu Sở Thận không nói thì nàng cũng sẽ sớm trả bạc cho Bảo Toàn, chỉ là hiện tại nàng không có nhiều ngân lượng như thế, nên định tích cóp lại rồi trả sau.

“Ừ.” Sở Thận hài lòng gật đầu, lần nữa đặt chìa khóa vào tay nàng, nói: “Ta sai Thường Tả cầm một giỏ vải đến, bên ta vẫn còn hai giỏ, nếu nàng thích ăn thì sai nha hoàn sang lấy.”

Khương Nguyệt rất thích ăn vải, ngày hè nắng nóng chói chang được vải ướp lạnh là điều tuyệt vời nhất. Nàng cũng không ngại ngùng nữa, gật gật đầu, nhưng chiếc chìa khóa trong tay khiến nàng cảm thấy như nặng ngàn cân.

Song hôm nay khó có lúc Sở Thận nhượng bộ, nàng không làm kiêu, coi như hai người lại êm đẹp rồi.

Hôm sau Khương Nguyệt hẹn Thẩm Bảo Toàn ra ngoài. Trả bạc tận tay cho nàng ta thì tốt hơn.

Khương Nguyệt hẹn Thẩm Bảo Toàn tại Nhất Phẩm cư lần trước đi đến. Hôm nay Thẩm Bảo Toàn mặc một bộ váy nhẹ nhàng thanh thoát màu tiên hạnh (trắng ngà), vô cùng đoan trang, khí chất vô song. Khương Nguyệt vốn thẳng thắn nên vào thẳng vấn đề, nói nguyên nhân tới đây là muốn trả ngân lượng cho nàng ta và tối qua còn chọn được một đôi khuyên tai ngọc trai trong kho của vương phủ để tặng nàng ta.

Thẩm Bảo Toàn nhìn hộp khuyên tai ngọc trai có giá trị không nhỏ, đoán được nó có giá không dưới ba ngàn lượng. Khương Nguyệt vung tay quá hào phóng. Nhưng nàng ta lại nghĩ đến chuyện Khương Nguyệt ở vương phủ, mấy thứ này đương nhiên đều là Sở Thận đưa cho.

Thẩm Bảo Toàn khó chịu trong lòng, thầm nghĩ: Sở Thận thế mà lại chiều chuộng Khương Nguyệt.

“A Nguyệt, ngươi làm gì vậy?” Thẩm Bảo Toàn giả vờ kinh ngạc, không nhận ngân phiếu trong tay Khương Nguyệt.

Khương Nguyệt hơi ngượng, đỏ mặt nói: “Việc hôm trước ta vẫn nhớ kỹ, muốn sớm trả lại bạc cho ngươi, khuyên tai này ưu nhã phóng khoáng, cực kỳ hợp với ngươi nên ta muốn tặng cho ngươi.”

Nàng yêu nhất là trang sức châu báu. Hôm qua đi một vòng trong kho vương phủ, nhìn đồ tích lại như núi, thầm nghĩ Sở Thận thật sự lãng phí. Nếu nàng không vào cũng sẽ không biết kho của vương phủ lại lớn như vậy, từng rương rực rỡ muôn màu, nhìn hoa cả mắt, thế mới biết Sở Thận cho nàng chìa khóa này có ý nghĩa như nào.

Nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ.

Tuy nói như vậy không ổn nhưng Sở Thận bảo nàng nhận, vậy thì nàng cũng đành nhận. Nàng chưa từng biết tiết kiệm vì không phải sống trong cảnh cơ cực, vẫn luôn được sống trong nhung lụa. Bây giờ Sở Thận tin tưởng nàng như vậy, nàng cũng muốn thu bớt lại, tuyệt đối không thể phung phí tiền bạc, không thể để hắn thất vọng.

Nàng cầm gì từ trong kho ra đều được Tiết ma ma ghi lại. Chuyện này nàng chỉ nói cho một mình Tiết ma ma, bà nghe xong khen ngợi vương gia cưng chiều nàng không dứt.

Khương Nguyệt cau mày nhưng lại vui vẻ trong lòng: Nhưng… đây gọi là cưng chiều nàng sao? Thẩm Bảo Toàn không vui nói: “A Nguyệt à, quả nhiên ngươi không coi ta là bạn.”

Khương Nguyệt vội vàng giải thích: “Không phải, ta coi ngươi là bạn mà. Nhưng… Bảo Toàn này, ngươi không biết đâu, ngày ấy ta đưa kim quan cho Diễn Chi ca ca, hắn chẳng những không vui còn nghiêm khắc răn dạy ta một trận…” Nói đến điều này Khương Nguyệt đã không còn buồn bã, chỉ coi đó là do nàng quá yếu ớt, nửa câu cũng không nói ra được.

Thẩm Bảo Toàn sửng sốt, ân cần nói: “Đoan vương gia giáo huấn ngươi?”

Khương Nguyệt gật đầu, hai tay chống cằm, ấm ức nói: “Hung dữ lắm, mắng ta phát khóc.” Trước đây Sở Thận cũng từng dạy dỗ nàng, nhưng không biết lần này làm sao mà nàng nghe giọng hắn cực kỳ hung dữ, nghe thôi đã sợ đến mếu máo, giờ nghĩ lại thấy thật mất mặt.

Đây cũng chính là kết quả mà Thẩm Bảo Toàn nghĩ tới, chẳng qua giờ thấy Khương Nguyệt yên ổn, nhân tiện hỏi: “Vậy bây giờ…”

Dù sao cũng là chuyện giữa nàng và Sở Thận, nàng ngại nói với người khác, chỉ hàm hồ nói: “Là ta nghĩ không đủ chu đáo, may có Diễn Chi ca ca nhắc nhở.” Rồi cười nói: “Bảo Toàn, ta coi ngươi là bạn nên mới gặp đưa tận mặt. Ngươi xem có thích đôi khuyên tai này không?”

Thẩm Bảo Toàn biết nếu lúc này không nhận thì có vẻ xa cách quá. Giờ nàng ta kết thân với Khương Nguyệt thì chỉ bằng mặt với nhau thôi, để đụng tới tiền bạc có khi lại biến khéo thành vụng.

Thẩm Bảo Toàn ngắm hộp khuyên tai ngọc trai, mắt hạnh cong cong cười: “Đẹp lắm! A Nguyệt, ngươi khách sáo quá! Vậy ta nhận nhé.”

“Ngươi thích là tốt rồi.” Thấy Thẩm Bảo Toàn thích, Khương Nguyệt thở phào một hơi.

Thẩm Bảo Toàn đã nhận bạc và khuyên tai, giờ nàng không nợ nần gì nàng ta nữa. Từ nay về sau có qua lại với nhau, Khương Nguyệt sẽ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng lời Tiết ma ma dặn đi dặn lại vẫn khiến nàng bất an. Nàng liếc mắt quan sát Thẩm Bảo Toàn, thấy nàng ta nở nụ cười, thầm nghĩ: Nàng ta sẽ cướp Sở Thận sao?

Nàng không biết, trong lòng rối loạn.

Hai người nói chuyện một hồi, xong thấy nói đã lâu bèn cùng ra khỏi Nhất Phẩm cư.

Bên ngoài trời nắng chói chang, chóp mũi Khương Nguyệt đọng lại mồ hôi. Cô nương nào cũng sợ ra mồ hôi ngày hè. vì đổ mồ hôi như này thì lớp phấn trên mặt trôi đi hết. Khương Nguyệt vốn không thích tô son điểm phấn nên đến mùa hè đều để mặt mộc, lại khiến cho gương mặt trắng mịn như được điểm phấn tựa quả đào mọng nước, làm người khác chỉ muốn cắn một cái.

Lục Châu che ô cho tiểu thư nhà mình. Tiểu nha hoàn luôn nghịch ngợm hoạt bát hôm nay lại im lặng, cực kỳ ngoan ngoãn khéo léo. Hôm nay ra ngoài Tiết ma ma đã dặn dò rất kỹ lưỡng, trước kia nàng đối với Thẩm Nhị tiểu thư rất có thiện cảm, nhưng trải qua chuyện hôm đó liền sinh ra khoảng cách. Không nói đến việc Thẩm Nhị tiểu thư có cố ý hay không, nhưng tiểu thư nhà mình thương tâm khóc lóc là sự thật. Vừa rồi nàng đứng bên cạnh tiểu thư cũng vô tình hoặc cố ý quan sát Thẩm Nhị tiểu thư nói chuyện, mơ hồ thấy nụ cười kia không phải thật lòng, nhìn có vẻ xa cách.

Danh tiếng Thẩm Nhị tiểu thư vang khắp Phàn thành, so với Ôn tiểu thư dịu dàng nhã nhặn càng xuất sắc hơn. Tiểu thư nhà quan gia thế hiển hách như vậy lại hợp ý với tiểu thư không bước chân ra khỏi cửa nhà mình, quả thật hơi kỳ lạ.

Hơn nữa, nàng nghe ngóng được Thẩm Nhị tiểu thư vẫn luôn tự nhiên phóng khoáng, lại thoảng chút kiêu ngạo, rất ít khi chủ động kết bạn. Mà tiểu thư nhà nàng nếu như không có quan hệ với vương gia, thì cũng chỉ là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, không giỏi giao thiệp. Tiểu thư tuy xinh đẹp động lòng người, được người ta yêu thích, nhưng đã là nữ tử thì luôn có thái độ đối địch với cô nương xinh đẹp hơn mình, mà Thẩm Nhị tiểu thư này lại có thiện cảm với tiểu thư nhà mình, không có chút đối địch nào.

Hai ngày nay nàng tỉnh táo suy nghĩ, đã có cái nhìn khác với Thẩm Nhị tiểu thư.

Khương Nguyệt đang chào tạm biệt với Thẩm Bảo Toàn, lại thấy kiệu mềm tinh xảo hạ xuống bên ngoài Nhất Phẩm cư. Khương Nguyệt thấy nha hoàn mặc váy xanh đứng cạnh kiệu hơi quen mắt, lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Nha hoàn đó vén rèm xe lên, một cô nương xinh đẹp mặc váy hồng quần la bước xuống. Cô nương này chính là Ôn Thanh Họa có duyên vài lần gặp gỡ với nàng.

Nói thật lòng, Khương Nguyệt không có thiện cảm với Ôn Thanh Họa lắm. Nhớ tới ngày ấy Ôn Thanh Họa cùng Sở Thận đi dạo trong vườn, nàng không có cách nào thưởng thức cảnh đó, ngược lại còn bối rối.

Ôn Thanh Họa rõ cũng sửng sốt, không ngờ lại gặp Khương Nguyệt ở đây, lại còn bắt gặp nàng ở chung chỗ với Thẩm Bảo Toàn.

Đời trước, nàng ta coi Thẩm Bảo Toàn là đối thủ mạnh. Tuy thân phận nàng ta không bì được với ả, nhưng cô mẫu thương yêu nàng ta, mà cô mẫu thích nhất là cô nương dịu dàng. Thẩm Bảo Toàn này lại không thể dịu dàng, cũng không phải con dâu trong lòng cô mẫu. Nói đi nói lại thì vị trí Đoan vương phi này cuối cùng vẫn thuộc về nàng ta, lại không ngờ có Khương Nguyệt xuất hiện chắn đường.

Bây giờ Khương Nguyệt xuất hiện sớm hơn, lại cùng Thẩm Bảo Toàn kết giao, thật là chuyện hiếm thấy.

Ôn Thanh Họa biết Thẩm Bảo Toàn là người cực phóng khoáng khéo léo trong số những quý nữ có địa vị cao ở Phàn thành. Nhưng dù sao mọi người cũng là nữ nhân, đối với người tốt đẹp hơn mình tất sẽ sinh lòng đố kị. Những quý nữ này ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng sau lưng lại càng đố kị với Thẩm Bảo Toàn. Có điều, nàng ta lại khác biệt với họ. Nàng ta sinh ra cũng xinh đẹp, nhưng thân phận lại thấp, tuy ở tại phủ Vệ Quốc công, nhưng cũng chỉ ăn nhờ ở đậu, ngày thường hiền lành an tĩnh nên nhân duyên không tệ. Đương nhiên ngoại trừ Tần Yên luôn ngứa mắt với nàng ta.

Vốn nàng ta còn nghĩ, Khương Nguyệt xuất hiện sớm như thế, sẽ thẳng thắn chủ động tiếp cận, nhưng không ngờ Khương Nguyệt lại không thức thời, đi kết giao với Thẩm Bảo Toàn.

Thẩm Bảo Toàn bụng dạ thâm sâu khó lường này, đến nàng ta cũng phải kiêng kị ba phần, mà bây giờ ả lại tiếp cận Khương Nguyệt, có mục đích gì nàng ta không cần suy nghĩ cũng biết. Lúc đầu nàng ta còn bất mãn với Khương Nguyệt, nhưng giờ thấy ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi cũng là cơ hội tốt.

Ngày ấy Sở Thận công khai đưa Khương Nguyệt tới phủ công chúa, vô cùng quan tâm yêu thương Khương Nguyệt trước cái nhìn của hết thảy con cháu quý tộc ở Phàn thành, nàng ta không tin Thẩm Bảo Toàn chăm chăm muốn làm Đoan vương phi lại có thể nuốt trôi cơn tức này. Lúc này ngoại tổ phụ dồn ép gay gắt, nàng ta càng nghĩ càng không có cách nào. Giờ thì không cần phí sức, dù sao đời nào Thẩm gia bằng lòng hai tay dâng vị trí Đoan vương phi nhường lại cho kẻ khác.

Ngày ấy Khương Nguyệt lạnh nhạt với nàng ta, Ôn Thanh Họa cũng không vì bị đuổi mà ngượng ngùng, lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi.

Ôn Thanh Họa đi vào, nha hoàn Đại Mi bên người Thẩm Bảo Toàn mới thở dài nói: “Ôn tiểu thư kiêu ngạo thật.”

Thẩm Bảo Toàn nghe thấy thế bèn hạ giọng khiển trách vài câu, Đại Mi vừa nghe liền cúi đầu.

“Nha hoàn không hiểu chuyện, làm A Nguyệt chê cười rồi.” Thẩm Bảo Toàn hàm chứa ý xin lỗi.

Khương Nguyệt cười lắc đầu: “Không có gì.”

Thẩm Bảo Toàn nhìn đôi mắt trong suốt của Khương Nguyệt, thấp giọng nói: “Ôn tiểu thư cũng được coi là tiểu mỹ nhân số một, số hai của Phàn thành đấy, còn là biểu muội của Đoan vương, có điều…” như nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Bảo Toàn hơi ngừng lại, ngượng ngùng.

“Bảo Toàn, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Biết nàng sẽ nói vậy, Thẩm Bảo Toàn mới kéo nàng lại gần, nói nhỏ bên tai: “Có người nói Ôn tiểu thư mãi không có hôn phối là vì Đoan vương…” Nói xong mới phát giác có điều không ổn, Thẩm Bảo Toàn vội nói: “Ta không phải người hay nói linh tinh, những lời này vốn không nên nói ra, nhưng ta thấy A Nguyệt ngươi tính tình đơn thuần, nên mới… Mà thôi, thôi, coi như ta chưa nói gì nhé, A Nguyệt ngươi đừng để bụng.”

Thẩm Bảo Toàn là người thông minh, nếu nói rõ Ôn Thanh Họa là người như thế nào, sợ Khương Nguyệt nghe xong sẽ có khúc mắc với nàng ta, giờ nói những lời này, sẽ không khiến người khác thấy nàng ta nói linh tinh, ngược lại sẽ làm cho người ta thấy rằng nàng ta quan tâm đến mình, nên mới nhắc nhở.

“Đoan vương gia thích A Nguyệt như thế, tất nhiên không cần lo lắng đến những thứ này rồi. Ta thật hồ đồ.” Thẩm Bảo Toàn cười lúng túng.

Khương Nguyệt nghe xong, nhìn bên cạnh Thẩm Bảo Toàn nói: “Lời ngươi nói ta đều hiểu, chung quy, vẫn cảm ơn ngươi.” Sở Thận quá tốt đẹp, cô nương mến mộ hắn đương nhiên nhiều, Ôn Thanh Họa đương độ xuân thì, thích Sở Thận cũng là điều bình thường.

Nói xong Khương Nguyệt bước lên kiệu trở về Đoan vương phủ. Nàng ngồi trong kiệu, tâm tình vui vẻ lập tức tan thành mây khói, ngược lại thấy rối rắm. Tuy vừa rồi Thẩm Bảo Toàn đối với nàng chân thành tha thiết nhưng nàng vẫn mơ hồ thấy rằng có gì đó không đúng.

Nếu nói Ôn Thanh Họa lần lữa không có hôn phối vì mến mộ Sở Thận, như vậy Bảo Toàn… có phải chăng cũng thích Sở Thận?

Hôm nay ra ngoài nàng cầm ba ngàn lượng và một đôi khuyên tai từ trong kho. Tuy Sở Thận tin tưởng nàng, nhưng nàng vẫn muốn nói chuyện này cho hắn biết. Sở Thận luôn bận rộn, hôm nay đến buổi tối mới có thể về vương phủ, nghe nói là trong cung thiết yến, Sở Thận còn uống rất nhiều rượu.

Tiết ma ma vội vàng chuẩn bị canh giải rượu, để cho nàng đưa qua.

Khương Nguyệt bĩu môi: “Bên cạnh Diễn Chi ca ca không phải còn có Thường Hữu, Thường Tả sao?” Tất nhiên bọn họ sẽ chuẩn bị canh giải rượu, nàng bưng sang đấy làm gì.

Từ lúc Sở Thận đưa chìa khóa kho bạc trong phủ cho Khương Nguyệt, Tiết ma ma phát giác hắn càng ngày càng cưng chiều Khương Nguyệt. Yêu thương như vậy dù sao cũng nên bày tỏ một chút, nhưng tiểu thư nhà bà lại trái ngược, không hề làm gì? Giờ uống rượu mà đưa canh giải rượu, quan tâm một chút thì không còn điều gì tuyệt hơn.

Tiết ma ma khuyên nhủ đủ điều, Khương Nguyệt không thể không bưng canh giải rượu sang Chính Huy viện của Sở Thận, không ngờ buổi tối hắn không ở trong phòng, mà lại bận rộn ở thư phòng.

Chắc do uống nhiều rượu thật nên dù Sở Thận ngồi trước thư án, tay thon dài trắng nõn lại xoa mi tâm, hình như khó chịu lắm, ngay cả nàng đi vào cũng không nhận ra.

Đợi tới lúc Khương Nguyệt đi tới trước mặt hắn, để canh giải rượu lên trên thư án, Sở Thận mới ngẩng đầu nhìn.

Có lẽ do uống rượu nên đôi mắt hẹp dài của Sở Thận không trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, trái lại có chút mê ly, như thế lại càng đẹp hơn. Lông mi của hắn rất dài, cực kỳ thanh tú, giờ đây rũ xuống tạo thành một khoảng tối âm u. Hắn say rượu, gương mặt hiện lên màu hồng nhạt, nhìn vào khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn không ít.

Nhìn canh giải rượu trước mặt, Sở Thận có chút ngạc nhiên vui mừng, dù biết Khương Nguyệt không thể cẩn thận tỉ mỉ như thế, nhất định là Tiết ma ma dặn dò, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ. Hắn bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch, đặt bát xuống nói với Khương Nguyệt: “Lại gần đây.”

Khương Nguyệt nghe lời, đến gần một bước.

Sở Thận hơi bất mãn, nắm cánh tay nàng kéo về phía mình, trọng tâm Khương Nguyệt không vững, lảo đảo ngồi ngay trên đùi Sở Thận.

“Diễn… Diễn Chi ca ca?” Tiểu cô nương ngồi trên đùi lúc này như nai con rối loạn, mặt đỏ bừng.

Mấy ngày trước, thái tử phi Thẩm thị được chẩn đã mang thai ba tháng, hoàng thượng cực kỳ vui mừng, thiết yến khoản đãi văn võ bá quan. Còn nói dòng hoàng thất đơn bạc, thái tử điện hạ từ nhỏ đã yếu, sinh bệnh quanh năm. Mặc dù thành thân cùng thái tử phi đã bảy năm, cũng có mười mấy thiếp thất, nhưng tới bây giờ vẫn không có con dưới gối. Giờ thái tử phi đã có thai, đây là đứa bé đầu tiên của thái tử điện hạ, lại là con vợ cả, cũng khó trách hoàng thượng sẽ vui mừng đến thế.

Sở Thận ôm tiểu cô nương trong ngực, thấy nàng mềm nhũn như con mèo nhỏ, ngửi thấy thơm thơm. Trước đây hắn đối với chuyện sinh con nối dõi không hề gấp gáp, chuyện hoan ái nam nữ cũng không hứng thú, nhưng hôm nay lại không biết vì sao, hắn cũng muốn có một đứa bé, dù là trai hay gái.

“A Nguyệt.” Giọng Sở Thận trầm khàn.

“Vâng?” Khương Nguyệt khờ khạo ngẩng đầu đáp.

Sở Thận hơi say, tuy đã uống canh giải rượu nhưng đầu óc vẫn mơ màng. Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong ngực, không hề lạnh lùng như thường ngày, môi mỏng mấp máy: “Nhanh lớn lên đi.”

Lớn nhanh chút, thành thân với hắn, đến lúc đó hắn cũng sẽ có rất nhiều con cái thông minh lanh lợi. Nếu là con trai, hắn sẽ nghiêm khắc dạy bảo, còn là con gái, hắn sẽ cưng chiều yêu thương.

Khương Nguyệt như lạc vào sương mù, không biết vì sao đột nhiên Sở Thận lại nói cái này, chớp mắt thì thầm: “Ta lớn rồi mà.” Tiết ma ma nói nàng đã là đại cô nương.

Sở Thận nghe được lời này không nhịn được cong khóe môi, sau đó không nói gì nữa. Hắn không nói, Khương Nguyệt cũng không lên tiếng, cho đến khi Khương Nguyệt thấy không đúng lắm, mới ngoảnh lại nhìn Sở Thận.

Nàng thấy nam nhân bên người đầu cúi thấp, hơi thở đều đều, đang nhắm mắt yên tĩnh ngủ. Vì uống rượu nên trên người vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, không gay mũi lại khá dễ ngửi.

Khương Nguyệt ngắm nam tử tuấn tú vô song trước mắt, nhớ tới ban ngày gặp Ôn Thanh Họa, không vui nhéo chóp mũi của hắn, sẵng giọng: “Dáng dấp đẹp mắt như vậy làm gì, chỉ tổ rước lấy đào hoa.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sở đại bảo lòng dạ cầm thú bắt đầu rục rịch… Che mặt (*/ω*)

A Nguyệt: Ta không thèm sinh con với ngươi, nhỡ sinh ra một núi băng nhỏ thì phá như nào?

Sở đại bảo:….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện