Phạm vi thế lực Thái Hồ từ xưa tới nay phân thành hai phe lớn, Đông Thái Hồ vốn chưa định chủ. Bởi vì Thái Hồ dựa vào Tô Hàng, giao thông phát đạt, lại nắm giữ một đoạn hạ du dài trong sông chỗ xung yếu, có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Thời loạn lạc, trộm cướp thường lui tới đó, giết người cướp của; thời bình, cũng là thành lập bang phái, phân chia địa bàn, ngồi một chỗ mà thu phí thuyền bè qua lại. Từ sau khi Mộ Dung thế gia tiến nhập Thái Hồ, phân tranh ở Đông Thái Hồ từ đó trở nên bình tĩnh, ở Thái Hồ, đích thực không ai dám khiêu chiến Mộ Dung thế gia!
Còn lại Tây Thái Hồ là địa bàn của Tào Bang, bọn họ lấy hộ tống buôn bán là kế sinh nhai chủ yếu, bởi vì nắm giữ ngay chỗ xung yếu, lại là thế lực bản thổ, bởi vậy vẫn chính là lực lượng không thể bỏ qua ở Thái Hồ. Cho tới nay, Tào Bang cùng Mộ Dung thế gia tranh đấu gay gắt, thua nhiều thắng ít, ở thời thái bình thịnh thế này, cũng rất ít có cái gì gọi là xung đột, ngẫu nhiên chỉ là một ít tiểu xung đột, cũng bất quá là tranh chấp giữa tiểu thuộc hạ với nhau chút lợi ích thôi.
Chính là gần đây nhất, tứ đại thế gia đột nhiên mạnh mẽ vùng lên, Mộ Dung thế gia càng có ý khơi mào, thao túng chiến tranh! Ở Thái Hồ, trừ Mộ Dung thế gia cùng Tào Bang, gần đây nhất một thế lực mới lại quật khởi, Thái Hồ bang. Thái Hồ bang gần đây phát triển cực kì nhanh chóng, kẻ đứng phía sau duy trì bọn họ phát triển chính là tứ đại thế gia. Tứ đại thế gia thủ đoạn có thể nói là cao minh, dù sao Tào Bang cùng tứ đại thế gia đều là danh môn chính phái, nếu công nhiên khai chiến, thật có điểm khó thể nào nói nổi. Nhưng là có một Thái Hồ bang thì tình thế đã khác hẳn, cứ như vậy Tào Bang bị Mộ Dung thế gia cùng với bọn họ chèn ép, rõ ràng thực lực hiển nhiên không đông đảo. Bị song phương áp chế như vậy, Tào Bang thậm chí đã có một cỗ nguy cơ.
Nghe nói Lăng Phong ở Hàng Châu đả bại Liễu gia, sau đang trên đường thủy tới Kim Lăng, Tào Bang liền phái thuyền chung quanh tới tìm kiếm Lăng Phong, hy vọng Lăng Phong có thể xuất thủ trợ giúp bọn họ một tay. Dù sao Tào Bang cùng Hoa Sơn có quan hệ đồng minh thân mật, điểm này làm cho người Tào Bang cảm thấy thực vui mừng.
Điều khiến cho Hứa Phượng Phượng không tưởng được là Hoa Sơn chưởng môn phu nhân Bạch Quân Nghi cũng ở trên thuyền Lăng Phong, có cường thủ như thế tương trợ, nàng tự nhiên thập phần cao hứng!
Nhưng Lăng Phong hiểu được ý đồ Hứa Phượng Phượng, đến sau thuyền, ngoài dự đoán của mọi người, thốt ra một câu:
- Thực xin lỗi. Hứa phu nhân, việc này Lăng Phong ta không thể giúp!
Sư nương đang ngồi đó đầu tiên là một trận kinh ngạc, ngược lại cảm thấy Lăng Phong xác thực đã trưởng thành.
Lăng Phong vươn người đứng lên, thản nhiên nói:
- Hứa phu nhân, nàng có thể đi, người hiện tại cũng đã gặp được, ta sẽ về Hoa Sơn bẩm báo chi tiết với sư phụ sau!
- Bạch tỷ tỷ, nếu không phải tình huống nguy cấp, ta cũng sẽ không đến mà nhờ vả. Hy vọng tỷ có thể tương trợ Tào Bang lúc này đây..." Hứa Phượng Phượng thấy Lăng Phong không đáp ứng, chỉ có thể một bên năn nỉ Bạch Quân Nghi, mong rằng có thể đạt được duy trì!
Lăng Phong qua tấm khăn che mặt có thể thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Hứa Phượng Phượng một trận tái nhợt. Thử hỏi khăn mạng nào lại có thể ngăn cản ánh mắt của Lăng Phong, không cần nhiều lời cũng biết, Hứa Phượng Phượng quả là mỹ nữ tuyệt thế. Tuy so với sư nương có hơi kém một chút, nhưng phong vận thành thục thì thật là hoàn hảo; so với Tạ Lâm Lan, Lục Phỉ Nhi thực sự muốn hơn vài phần!
Lăng Phong thật sự không muốn khuôn mặt thanh tú này bị che phủ bởi thất vọng cùng ai oán, khuyên giải nói:
- Hứa phu nhân, nàng không cần phải nói, nỗi khổ trong lòng nàng ta có thể hiểu được. Nhưng là nàng cũng phải biết, phía sau Thái Hồ bang chính là Mộ Dung thế gia, nếu ta ra tay giúp các người, không nghi ngờ gì nữa chính là đem Hoa Sơn đặt ở thế đối lập với tứ đại thế gia. Thái Hồ bang cùng Tào Bang tranh đấu khi đó chính là ích lợi chi tranh, hoàn toàn nằm trong phạm vi giang hồ tranh đấu, bang phái khác thật không dễ nhúng tay vào. Sự tình cùng lúc theo mặt khác mà nói, Thái Hồ là chỗ xung yếu của Đại Vận Hà, sinh ý Lăng gia ta 90% đều ở Thái Hồ, nếu ta tham dự đả kích Thái Hồ bang, như vậy Lăng gia sinh ý ngày sau nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Ta có thể không cần, nhưng là ta không thể để phụ thân lo lắng, còn có Lăng gia nhiều người như vậy cần buôn bán trên sông này để kiếm cơm.
Sư nương đối với những lời nói này của Lăng Phong tỏ vẻ khen ngợi, quả thực, những lời của Lăng Phong vừa rồi, xác định hắn đã trưởng thành.
Hứa Phượng Phượng một trận trầm mặc, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngẩng lên, dũng cảm đối diện cùng Lăng Phong nói:
- Lăng thiếu hiệp, chỉ trách ta quá đường đột. Đã quấy rầy rồi, Bạch tỷ tỷ, sau này gặp lại.
Nói xong, quay về hai tỳ nữ phía sau nói:
- Tiểu Thúy, Tiểu Vi, chúng ta đi!"
Hứa Phượng Phượng xoay người ly khai, cước bộ kiên định mà có lực, biểu hiện ra sự kiên cường không giống người thường.
Lăng Phong nhìn tiên ảnh của mỹ nữ đi xa, nói với theo một câu:
- Hứa phu nhân, bảo trọng (ND: kẻo sau này ta luộc)
Hứa Phượng Phượng đứng ở trước mũi chiến thuyền, nhìn Lăng Phong, nói:
- Bảo trọng!!!
Nói xong, hai dòng lệ thủy như khỏa trân châu trắng noãn từ khóe mắt trào ra!
Hứa Phượng Phượng thời điểm đầu tiên nhìn thấy Lăng Phong, còn có một loại cảm giác đặc biệt khó nói thành lời, nhất là thái độ của Bạch Quân Nghi đối với Lăng Phong như vậy, làm cho nàng cảm nhận được vài phần hương vị khác. Lăng Phong một đoạn thời gian này ở giang hồ quả thực chính là một ngôi sao rực rỡ, Hứa Phượng Phượng nguyên bản kỳ vọng Lăng Phong có thể xuất thủ tương trợ Tào Bang đã muốn nguy ngập, nhưng là đã làm cho nàng một hồi thất vọng, không, phải nói là tuyệt vọng! Mang theo tuyệt vọng, Hứa Phượng Phượng ra lệnh giương buồm vượt sông mà đi. Trong nháy mắt, chiến thuyền đã khuất bóng sau làn sương mù dày đặc.
Nhìn Hứa Phượng Phượng đi xa, Bạch Quân Nghi trong lòng đồng dạng có một tia áy náy, đích thực, Hứa Phượng Phượng chính là tỷ muội nhiều năm với mình, hôm nay nàng tự mình tới cửa ghé thăm, nhất định trong lòng có điều khó xử. Nàng sở dĩ ra vẻ không hề đau khổ mà nhờ vả, chính là không muốn làm cho Bạch Quân Nghi khó xử quá mức.
Lúc này, viên thuyền phu nói đã sắp đến Ngô Trung, thuyền hoa phải đi bổ sung thêm một ít vật phẩm. Có ý muốn xin Lăng Phong cho cập bờ! Lăng Phong gật gật đầu đồng ý, vì thế thuyền hoa phải neo vào bến tàu trên!
Tới bến Ngô Trung, thời gian bữa sáng đã qua. Lăng Phong cùng sư nương còn chưa có ăn cái gì, vì thế liền đề nghị vào thị trấn tìm chút thức ăn phong vị. Thuận tiện mua luôn chút quần áo đồ dùng linh tinh.
Dọc theo đường đi, thân ảnh của Lăng Phong và sư nương hấp dẫn ánh mắt vô số người đi đường. Lăng Phong cùng sư nương lại hoàn toàn không thèm để ý!
Ăn qua bữa sáng, nghỉ ngơi một lát, Lăng Phong cùng sư nương vừa đi vừa tán ngẫu trong trấn. Tại đây không người nào quen biết bọn họ, cho nên có thể tự do thoải mái đi dạo, cùng hưởng thụ phong cảnh nơi này.
Đột nhiên phía sau tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Lăng Phong kéo sư nương đứng về một bên đường. Chỉ thấy hai con ngựa đang lao đến thật nhanh, kỵ sĩ từ xa con mắt quét ngang quét dọc nhìn từ trên xuống dưới sư nương Bạch Quân Nghi, vẻ mặt rất là vô lễ.
Trong đó một nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mà Lăng Phong đang nhìn bọn hắn chằm chằm, bỗng trên tay roi ngựa vung lên, mắng:
- Ngươi, lăn sang một bên cho ta, muốn lão tử đạp cho một phát phải không? Mẹ nó, lão già chết giẫm!
Chỉ thấy hắn huy động roi ngựa thẳng hướng Lăng Phong mà tiến tới, mà ở sau ngựa phía ngã tư đường còn có một lão nhân gia thống khổ, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Lăng Phong trong lòng vừa động, sải bước lướt tới giữa đường, hai tay nắm lấy dây cương hai con ngựa, dùng lực hãm lại. Hai người kia thiếu chút nữa là té ngã, giận dữ nhảy xuống ngựa tiến đến, thân thể thật là cường tráng.
Nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia mắng:
- Muốn chết!
Cây tiên trong tay nhằm mặt đối phương bổ tới.
Lăng Phong thân hình nhoáng lên một cái, đã tiến sát tới hắn, hung hăng một quyền giáng vào bụng, nam tử kia nhất thời cả người gục xuống, trong miệng khó chịu ách ách như muốn nôn.
Người nọ bên cạnh chỉ thấy hoa mắt một cái, đồng bạn đã bị hạ gục, biết Lăng Phong không phải là người thường, vội vàng chế trụ thân hình thủ thế.
Lăng Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn kỵ sĩ kia nói:
- Các ngươi vừa đụng người? Trung niên hán tử kia ngập ngừng nói:
- Vừa rồi Triệu lão Tam không cẩn thận lỡ tay một chút …
Lăng Phong hỏi:
- Người đâu?
Hán tử kia nói:
- Chúng ta có việc gấp, không kịp cứu hắn.…
Lăng Phong lạnh lùng nói:
- Việc gấp gì?
Hán tử kia do dự một chút đoạn nói:
- Chúng ta nóng lòng về bang phục mệnh…
Lăng Phong lạnh giọng hỏi:
- Bang gì?
Hán tử kia vội vàng ôm quyền nói:
- Tệ bang là Thái Hồ bang, các hạ nếu có thể nể chút mặt mũi...
Quần chúng bên cạnh nghe thấy lạnh giọng hừ hừ, hiển nhiên Thái Hồ bang này không phải là cái thứ gì tốt. Lăng Phong phất tay ngắt lời hắn, nói:
- Chờ người đến chúng ta nói sau…
Sư nương thanh âm truyền đến nói:
- Phong đệ, đừng thả bọn họ! Bọn họ làm bị thương lão bá bên kia kìa!
Lăng Phong lạnh lùng cười, hán tử kia run rẩy nói:
- Tại hạ hai người nguyện...
Lăng Phong nói:
- Câm miệng cho ta!
Hán tử kia vội vàng ngậm miệng lại, sư nương chạy vội tới bên cạnh, ôm kia lão hán kia, vẫn còn đau đến không ngừng mà rên hừ hừ.
Lăng Phong thấy lão bá một bên chân tím lại, sưng vù lên, nhờ sư nương đưa hắn đặt xuống đất, hỏi lại một tràng vừa qua, cẩn thận kiểm tra lại vết thương một chút, yên lòng nói:
- Lão bá, không việc gì, chính là gãy xương một chút, ta sẽ trị liệu giúp bá!
Sợ hắn lớn tuổi không chịu được đau đớn, Lăng Phong từ trong lòng lấy ra một viên Hoa Sơn cửu chuyển đan cho vào miệng lão bá nọ.
Sau khi lão bá nọ ăn đan dược xong, Lăng Phong mang hắn ôm lên, xoay người nhìn hán tử Thái Hồ bang kia.
Hán tử kia cuống quýt lấy ngân lượng giao cho sư nương, lại đối lão trượng trong lòng Lăng Phong thở dài nói:
- Tại hạ hai người không có mắt, va chạm vào ngài, cầu xin lão đại nhân ngài đại lượng.…
Sư nương hừ một tiếng, Lăng Phong cười nói:
- Nào có việc tiện nghi như thế?"
Đi ra phía trước, cước bộ khẽ ấn lên đùi hắn tử đang nằm nọ, chỉ nghe xương ống chân "răng rắc" một tiếng, nhất thời gào lên như heo bị chọc tiết.
Lăng Phong trừng mắt nhìn trung niên hán tử kia nói:
- Các ngươi có ý nghĩ trả thù?
Hán tử kia bị dọa đến cả người xuất mồ hôi lạnh, lắc đầu khom người cầu xin tha thứ nói:
- Tuyệt không dám...
Lăng Phong gật gật đầu nói:
- Đây là bài học cho các ngươi, về sau không được làm xằng làm bậy, bằng không ta đem các ngươi toàn chân phế bỏ!
- Vâng, thiếu hiệp!" Hai Thái Hồ bang đệ tử kia vội vàng cúi đầu xác nhận.
Lăng Phong căn bản khinh thường bọn hắn, đối với sư nương, nói:
- Bạch tỷ tỷ, chúng ta đi!
Sư nương gật gật đầu, giúp đỡ lão bá cùng nhau ly khai đường cái, ven đường người đi đường thấy Lăng Phong vì lão bá mà hết giận, đều nhịn không được xếp thành hàng vì bọn họ mà vỗ tay, vô cùng khen ngợi, kỳ thật đối với những việc làm của Thái Hồ bang cũng cực kì bất mãn.
Còn lại Tây Thái Hồ là địa bàn của Tào Bang, bọn họ lấy hộ tống buôn bán là kế sinh nhai chủ yếu, bởi vì nắm giữ ngay chỗ xung yếu, lại là thế lực bản thổ, bởi vậy vẫn chính là lực lượng không thể bỏ qua ở Thái Hồ. Cho tới nay, Tào Bang cùng Mộ Dung thế gia tranh đấu gay gắt, thua nhiều thắng ít, ở thời thái bình thịnh thế này, cũng rất ít có cái gì gọi là xung đột, ngẫu nhiên chỉ là một ít tiểu xung đột, cũng bất quá là tranh chấp giữa tiểu thuộc hạ với nhau chút lợi ích thôi.
Chính là gần đây nhất, tứ đại thế gia đột nhiên mạnh mẽ vùng lên, Mộ Dung thế gia càng có ý khơi mào, thao túng chiến tranh! Ở Thái Hồ, trừ Mộ Dung thế gia cùng Tào Bang, gần đây nhất một thế lực mới lại quật khởi, Thái Hồ bang. Thái Hồ bang gần đây phát triển cực kì nhanh chóng, kẻ đứng phía sau duy trì bọn họ phát triển chính là tứ đại thế gia. Tứ đại thế gia thủ đoạn có thể nói là cao minh, dù sao Tào Bang cùng tứ đại thế gia đều là danh môn chính phái, nếu công nhiên khai chiến, thật có điểm khó thể nào nói nổi. Nhưng là có một Thái Hồ bang thì tình thế đã khác hẳn, cứ như vậy Tào Bang bị Mộ Dung thế gia cùng với bọn họ chèn ép, rõ ràng thực lực hiển nhiên không đông đảo. Bị song phương áp chế như vậy, Tào Bang thậm chí đã có một cỗ nguy cơ.
Nghe nói Lăng Phong ở Hàng Châu đả bại Liễu gia, sau đang trên đường thủy tới Kim Lăng, Tào Bang liền phái thuyền chung quanh tới tìm kiếm Lăng Phong, hy vọng Lăng Phong có thể xuất thủ trợ giúp bọn họ một tay. Dù sao Tào Bang cùng Hoa Sơn có quan hệ đồng minh thân mật, điểm này làm cho người Tào Bang cảm thấy thực vui mừng.
Điều khiến cho Hứa Phượng Phượng không tưởng được là Hoa Sơn chưởng môn phu nhân Bạch Quân Nghi cũng ở trên thuyền Lăng Phong, có cường thủ như thế tương trợ, nàng tự nhiên thập phần cao hứng!
Nhưng Lăng Phong hiểu được ý đồ Hứa Phượng Phượng, đến sau thuyền, ngoài dự đoán của mọi người, thốt ra một câu:
- Thực xin lỗi. Hứa phu nhân, việc này Lăng Phong ta không thể giúp!
Sư nương đang ngồi đó đầu tiên là một trận kinh ngạc, ngược lại cảm thấy Lăng Phong xác thực đã trưởng thành.
Lăng Phong vươn người đứng lên, thản nhiên nói:
- Hứa phu nhân, nàng có thể đi, người hiện tại cũng đã gặp được, ta sẽ về Hoa Sơn bẩm báo chi tiết với sư phụ sau!
- Bạch tỷ tỷ, nếu không phải tình huống nguy cấp, ta cũng sẽ không đến mà nhờ vả. Hy vọng tỷ có thể tương trợ Tào Bang lúc này đây..." Hứa Phượng Phượng thấy Lăng Phong không đáp ứng, chỉ có thể một bên năn nỉ Bạch Quân Nghi, mong rằng có thể đạt được duy trì!
Lăng Phong qua tấm khăn che mặt có thể thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Hứa Phượng Phượng một trận tái nhợt. Thử hỏi khăn mạng nào lại có thể ngăn cản ánh mắt của Lăng Phong, không cần nhiều lời cũng biết, Hứa Phượng Phượng quả là mỹ nữ tuyệt thế. Tuy so với sư nương có hơi kém một chút, nhưng phong vận thành thục thì thật là hoàn hảo; so với Tạ Lâm Lan, Lục Phỉ Nhi thực sự muốn hơn vài phần!
Lăng Phong thật sự không muốn khuôn mặt thanh tú này bị che phủ bởi thất vọng cùng ai oán, khuyên giải nói:
- Hứa phu nhân, nàng không cần phải nói, nỗi khổ trong lòng nàng ta có thể hiểu được. Nhưng là nàng cũng phải biết, phía sau Thái Hồ bang chính là Mộ Dung thế gia, nếu ta ra tay giúp các người, không nghi ngờ gì nữa chính là đem Hoa Sơn đặt ở thế đối lập với tứ đại thế gia. Thái Hồ bang cùng Tào Bang tranh đấu khi đó chính là ích lợi chi tranh, hoàn toàn nằm trong phạm vi giang hồ tranh đấu, bang phái khác thật không dễ nhúng tay vào. Sự tình cùng lúc theo mặt khác mà nói, Thái Hồ là chỗ xung yếu của Đại Vận Hà, sinh ý Lăng gia ta 90% đều ở Thái Hồ, nếu ta tham dự đả kích Thái Hồ bang, như vậy Lăng gia sinh ý ngày sau nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Ta có thể không cần, nhưng là ta không thể để phụ thân lo lắng, còn có Lăng gia nhiều người như vậy cần buôn bán trên sông này để kiếm cơm.
Sư nương đối với những lời nói này của Lăng Phong tỏ vẻ khen ngợi, quả thực, những lời của Lăng Phong vừa rồi, xác định hắn đã trưởng thành.
Hứa Phượng Phượng một trận trầm mặc, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngẩng lên, dũng cảm đối diện cùng Lăng Phong nói:
- Lăng thiếu hiệp, chỉ trách ta quá đường đột. Đã quấy rầy rồi, Bạch tỷ tỷ, sau này gặp lại.
Nói xong, quay về hai tỳ nữ phía sau nói:
- Tiểu Thúy, Tiểu Vi, chúng ta đi!"
Hứa Phượng Phượng xoay người ly khai, cước bộ kiên định mà có lực, biểu hiện ra sự kiên cường không giống người thường.
Lăng Phong nhìn tiên ảnh của mỹ nữ đi xa, nói với theo một câu:
- Hứa phu nhân, bảo trọng (ND: kẻo sau này ta luộc)
Hứa Phượng Phượng đứng ở trước mũi chiến thuyền, nhìn Lăng Phong, nói:
- Bảo trọng!!!
Nói xong, hai dòng lệ thủy như khỏa trân châu trắng noãn từ khóe mắt trào ra!
Hứa Phượng Phượng thời điểm đầu tiên nhìn thấy Lăng Phong, còn có một loại cảm giác đặc biệt khó nói thành lời, nhất là thái độ của Bạch Quân Nghi đối với Lăng Phong như vậy, làm cho nàng cảm nhận được vài phần hương vị khác. Lăng Phong một đoạn thời gian này ở giang hồ quả thực chính là một ngôi sao rực rỡ, Hứa Phượng Phượng nguyên bản kỳ vọng Lăng Phong có thể xuất thủ tương trợ Tào Bang đã muốn nguy ngập, nhưng là đã làm cho nàng một hồi thất vọng, không, phải nói là tuyệt vọng! Mang theo tuyệt vọng, Hứa Phượng Phượng ra lệnh giương buồm vượt sông mà đi. Trong nháy mắt, chiến thuyền đã khuất bóng sau làn sương mù dày đặc.
Nhìn Hứa Phượng Phượng đi xa, Bạch Quân Nghi trong lòng đồng dạng có một tia áy náy, đích thực, Hứa Phượng Phượng chính là tỷ muội nhiều năm với mình, hôm nay nàng tự mình tới cửa ghé thăm, nhất định trong lòng có điều khó xử. Nàng sở dĩ ra vẻ không hề đau khổ mà nhờ vả, chính là không muốn làm cho Bạch Quân Nghi khó xử quá mức.
Lúc này, viên thuyền phu nói đã sắp đến Ngô Trung, thuyền hoa phải đi bổ sung thêm một ít vật phẩm. Có ý muốn xin Lăng Phong cho cập bờ! Lăng Phong gật gật đầu đồng ý, vì thế thuyền hoa phải neo vào bến tàu trên!
Tới bến Ngô Trung, thời gian bữa sáng đã qua. Lăng Phong cùng sư nương còn chưa có ăn cái gì, vì thế liền đề nghị vào thị trấn tìm chút thức ăn phong vị. Thuận tiện mua luôn chút quần áo đồ dùng linh tinh.
Dọc theo đường đi, thân ảnh của Lăng Phong và sư nương hấp dẫn ánh mắt vô số người đi đường. Lăng Phong cùng sư nương lại hoàn toàn không thèm để ý!
Ăn qua bữa sáng, nghỉ ngơi một lát, Lăng Phong cùng sư nương vừa đi vừa tán ngẫu trong trấn. Tại đây không người nào quen biết bọn họ, cho nên có thể tự do thoải mái đi dạo, cùng hưởng thụ phong cảnh nơi này.
Đột nhiên phía sau tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Lăng Phong kéo sư nương đứng về một bên đường. Chỉ thấy hai con ngựa đang lao đến thật nhanh, kỵ sĩ từ xa con mắt quét ngang quét dọc nhìn từ trên xuống dưới sư nương Bạch Quân Nghi, vẻ mặt rất là vô lễ.
Trong đó một nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mà Lăng Phong đang nhìn bọn hắn chằm chằm, bỗng trên tay roi ngựa vung lên, mắng:
- Ngươi, lăn sang một bên cho ta, muốn lão tử đạp cho một phát phải không? Mẹ nó, lão già chết giẫm!
Chỉ thấy hắn huy động roi ngựa thẳng hướng Lăng Phong mà tiến tới, mà ở sau ngựa phía ngã tư đường còn có một lão nhân gia thống khổ, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Lăng Phong trong lòng vừa động, sải bước lướt tới giữa đường, hai tay nắm lấy dây cương hai con ngựa, dùng lực hãm lại. Hai người kia thiếu chút nữa là té ngã, giận dữ nhảy xuống ngựa tiến đến, thân thể thật là cường tráng.
Nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia mắng:
- Muốn chết!
Cây tiên trong tay nhằm mặt đối phương bổ tới.
Lăng Phong thân hình nhoáng lên một cái, đã tiến sát tới hắn, hung hăng một quyền giáng vào bụng, nam tử kia nhất thời cả người gục xuống, trong miệng khó chịu ách ách như muốn nôn.
Người nọ bên cạnh chỉ thấy hoa mắt một cái, đồng bạn đã bị hạ gục, biết Lăng Phong không phải là người thường, vội vàng chế trụ thân hình thủ thế.
Lăng Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn kỵ sĩ kia nói:
- Các ngươi vừa đụng người? Trung niên hán tử kia ngập ngừng nói:
- Vừa rồi Triệu lão Tam không cẩn thận lỡ tay một chút …
Lăng Phong hỏi:
- Người đâu?
Hán tử kia nói:
- Chúng ta có việc gấp, không kịp cứu hắn.…
Lăng Phong lạnh lùng nói:
- Việc gấp gì?
Hán tử kia do dự một chút đoạn nói:
- Chúng ta nóng lòng về bang phục mệnh…
Lăng Phong lạnh giọng hỏi:
- Bang gì?
Hán tử kia vội vàng ôm quyền nói:
- Tệ bang là Thái Hồ bang, các hạ nếu có thể nể chút mặt mũi...
Quần chúng bên cạnh nghe thấy lạnh giọng hừ hừ, hiển nhiên Thái Hồ bang này không phải là cái thứ gì tốt. Lăng Phong phất tay ngắt lời hắn, nói:
- Chờ người đến chúng ta nói sau…
Sư nương thanh âm truyền đến nói:
- Phong đệ, đừng thả bọn họ! Bọn họ làm bị thương lão bá bên kia kìa!
Lăng Phong lạnh lùng cười, hán tử kia run rẩy nói:
- Tại hạ hai người nguyện...
Lăng Phong nói:
- Câm miệng cho ta!
Hán tử kia vội vàng ngậm miệng lại, sư nương chạy vội tới bên cạnh, ôm kia lão hán kia, vẫn còn đau đến không ngừng mà rên hừ hừ.
Lăng Phong thấy lão bá một bên chân tím lại, sưng vù lên, nhờ sư nương đưa hắn đặt xuống đất, hỏi lại một tràng vừa qua, cẩn thận kiểm tra lại vết thương một chút, yên lòng nói:
- Lão bá, không việc gì, chính là gãy xương một chút, ta sẽ trị liệu giúp bá!
Sợ hắn lớn tuổi không chịu được đau đớn, Lăng Phong từ trong lòng lấy ra một viên Hoa Sơn cửu chuyển đan cho vào miệng lão bá nọ.
Sau khi lão bá nọ ăn đan dược xong, Lăng Phong mang hắn ôm lên, xoay người nhìn hán tử Thái Hồ bang kia.
Hán tử kia cuống quýt lấy ngân lượng giao cho sư nương, lại đối lão trượng trong lòng Lăng Phong thở dài nói:
- Tại hạ hai người không có mắt, va chạm vào ngài, cầu xin lão đại nhân ngài đại lượng.…
Sư nương hừ một tiếng, Lăng Phong cười nói:
- Nào có việc tiện nghi như thế?"
Đi ra phía trước, cước bộ khẽ ấn lên đùi hắn tử đang nằm nọ, chỉ nghe xương ống chân "răng rắc" một tiếng, nhất thời gào lên như heo bị chọc tiết.
Lăng Phong trừng mắt nhìn trung niên hán tử kia nói:
- Các ngươi có ý nghĩ trả thù?
Hán tử kia bị dọa đến cả người xuất mồ hôi lạnh, lắc đầu khom người cầu xin tha thứ nói:
- Tuyệt không dám...
Lăng Phong gật gật đầu nói:
- Đây là bài học cho các ngươi, về sau không được làm xằng làm bậy, bằng không ta đem các ngươi toàn chân phế bỏ!
- Vâng, thiếu hiệp!" Hai Thái Hồ bang đệ tử kia vội vàng cúi đầu xác nhận.
Lăng Phong căn bản khinh thường bọn hắn, đối với sư nương, nói:
- Bạch tỷ tỷ, chúng ta đi!
Sư nương gật gật đầu, giúp đỡ lão bá cùng nhau ly khai đường cái, ven đường người đi đường thấy Lăng Phong vì lão bá mà hết giận, đều nhịn không được xếp thành hàng vì bọn họ mà vỗ tay, vô cùng khen ngợi, kỳ thật đối với những việc làm của Thái Hồ bang cũng cực kì bất mãn.
Danh sách chương