Lăng phong bị Lục Thừa Thiên đánh trúng một cỗ kiếm khí, đồng thời lại bị nội lực của sư nương kéo về phía sau, vì vậy cả người lập tức văng lên không trung.

Sau đó tất cả mọi người nghe thấy ""bùm" một tiếng, Lăng Phong đã rớt xuống ao sen bên cạnh luận võ trường.

Trước khi rơi xuống nước, Lăng Phong vẫn còn ý thức, liền dụng Quy tức đại pháp ngậm miệng nín thở. Thế nhưng dòng nước ào ào tràn vào miệng, rốt cục cũng bị nuốt vài ngụm xuống bụng. Lúc này toàn thân ướt sũng, Lăng Phong dần dần tỉnh táo trở lại.

Rơi xuống ao nước, bởi vì lực rất mạnh, cho nên Lăng Phong bị nhấn chìm xuống tận đáy. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trong cơ thể hắn xuất hiện vài dòng khí nóng chuyển động khắp các kinh mạch, đồng thời di chuyển hướng về nơi tiếp xúc giữa mông và đáy ao, cuối cùng đều tan biến đi.

Cứ như thế, Lăng Phong cảm thấy mông mình lún xuống, như ngồi trong một cái hố vậy.

Điều này làm cho Lăng Phong nghi hoặc, liền từ đáy nước ngẩng đầu nhìn lên. A a, kỳ lạ. Chỗ Lăng Phong ngồi quả nhiên là một cái hố nhỏ, không, không thể nói là hố, mà là động.

Đáy ao lại có thể bị ngồi xuyên thành một cái động, bởi vậy có thể thấy một chiêu vừa rồi của Lục Thừa Thiên đã dùng sức lớn như thế nào, rõ ràng là muốn đưa mình vào chỗ chết. Lăng Phong nghĩ tới đây, càng thêm hiểu rằng cuộc sống tương lai của mình tại Hoa sơn sẽ không có những ngày tháng yên bình.

Lại nói, Lăng Phong dập mông xuống đáy ao tạo thành một cái thủy động, hắn lấy tay khoét rộng động khẩu nhìn ra, rõ ràng là không thấy đáy. Trước mắt đâu đâu cũng là ánh sáng chói lòa, càng kỳ lạ hơn là nước ao không hề tràn vào cái động này, vẫn ở trên miệng động lưu chuyển bình thường, giống như cửa động được đậy lại bằng một tấm màng chắn trong suốt. Kỳ cảnh tựa như ánh trăng chiếu xuống đáy ao, lưu quang lấp lánh trông rất đẹp mắt. Nhất thời khiến Lăng Phong quên đi tình cảnh của mình lúc này, mãi đến khi hô hấp thấy khó khăn thì mới hồi thần.

Tạm thời bỏ qua hiếu kỳ, Lăng Phong trồi lên mặt nước.

- Sư đệ, sư đệ ngươi không sao chứ!!"
Tạ Lâm Lan là nguời đầu tiên lao tới, đưa tay kéo Lăng Phong từ dưới nước lên bờ.

Lăng Phong được tiếp xúc với ngọc thủ mềm mại của Tạ Lâm Lan, trong lòng không khỏi tán thưởng:

- Thật trơn, thật mềm."

Lúc này sư nương cùng Đàm Uyển Phượng, Hà Vĩ Thu đều đã chạy lại.

Đại sư huynh Lục Thừa Thiên cũng làm ra vẻ áy náy tiến lên an ủi:

- Sư đệ, ngươi không sao chứ, ta vừa rồi quên mất là ngươi mới nhập môn không lâu…"

- Thừa Thiên, ngươi cũng thật quá đáng, làm sao lại có thể dùng chiêu thức ác độc như vậy đối phó với đồng môn của mình." Sư nương tức giận trách Lục Thừa Thiên.

- Sư nương, đệ tử biết sai rồi, đệ tử cam nguyện nhận trừng phạt." Lục Thừa Thiên hướng về sư nương cúi đầu nhận lỗi. Lăng Phong đương nhiên nhìn ra, tên gia hỏa này chỉ là diễn kịch giả bộ, đúng là loại ngụy quân tử giết người không thấy máu. Lại nghĩ đến trước đây Vương Bỉnh Hạo hạ sát thủ với mình, phái Hoa sơn thật không hoàn toàn quang minh lỗi lạc như lời giang hồ đồn đại, mà ngược lại còn ẩn chứa sát khí trùng trùng.

Sư nương hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ vẻ bất mãn, cũng không lý tới Lục Thừ Thiên nữa, quay lại nhìn Lăng Phong nói:

- Lâm Lan, ngươi dìu Phong nhi về phòng nghỉ ngơi dưỡng thương…"

Tạ Lâm Lan gật đầu, lại nhìn sư nương nói:

- Sư nương, lần này xuống núi, con không muốn đi…"

Sư nương kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao?"

Tạ Lâm Lan cúi đầu, đáp:

- Con muốn ở lại chiếu cố sư đệ."

Lăng Phong nghe đến đó, trong lòng chợt nóng lên, phải biết rằng đây chính là lời nói trước mặt bao nhiêu Hoa sơn đệ tử, há có thể không khiến cho Lăng Phong cảm động . Bất quá nói lại, có người vui mừng thì cũng có người ưu sầu, Lăng Phong tất nhiên là cao hứng, thế nhưng Hà Vĩ Thu sắc mặt không phải là trắng bệch, mà biến hẳn thành xanh ngắt. Lăng Phong vạn lần không có nghĩ đến, mình mới lên núi không hơn một tháng, thế mà đã lần lượt đắc tội với toàn bộ "Hoa sơn tam anh" ba vị sư huynh, hết thảy nguyên do đều là vì nữ nhân. Nếu ngày nào đó mình cùng sư nương thân mật một chút, liệu có phải sư phụ sẽ giết chết ta không? Lăng Phong nghĩ, lại nhìn nhìn Hoa sơn phái còn có ba trăm mỹ nữ đệ tử, chỉ sợ ngày nào đó mình bản lãnh cao siêu, đem tất cả số mỹ nữ này chơi hết, lúc đó sẽ trở thành Hoa sơn công địch, thậm chí còn biến thành dâm tặc cả võ lâm truy giết cũng nên.

Nghĩ đến đây, Lăng Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh

Sư nương quay sang Tạ Lâm Lan gật đầu nói:

- Được rồi, vậy ngươi cứ ở lại." Nói rồi liền tiến lên cầm lấy cổ tay Lăng Phong coi mạch, cảm nhận được sự tiếp xúc với bàn tay nàng, Lăng Phong cả người nhiệt huyết như sôi trào. Ngửi được hương thơm mê người trên thân thể sư nương, thật giống như u cốc lan hoa say đắm …

Sư nương trước mặt, tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, vóc người thon thả, y phục trắng như tuyết, bên trên còn điểm xuyết vài đóa hoa lan, đều là tơ tằm thêu lên, chiếc váy dài bó sát lấy cơ thể tha thướt uyển chuyển, bộ ngực vút cao, chiếc eo nhỏ nhắn, đồn bộ căng tròn đầy đặn, thật là đẹp không nói nên lời, đường cong lả lướt, khuôn mặt như thu thủy, ánh mắt vũ mị, lưu chuyển, toát lên một vẻ phong tình thành thục vô hình, làn da mềm mại như hài nhi, khuôn mặt không hề dùng một chút phấn son trang điểm nào, thế nhưng so với dùng mấy thứ son phấn ấy còn mê người hơn gấp vạn, da dẻ mịn màng căng mọng, mi như viễn sơn, mắt phượng lấp lánh, dưới chiếc mũi dọc dừa là chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ hồng, mềm mọng trơn ướt, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một cái. Chiếc gáy thon dài trắng như thiên nga, nhũ phong sung mãn căng mẩy trước ngực như muốn đội lớp y phục mỏng manh mà thoát ra ngoài, đồn bộ săn chắc nẩy nở, kéo căng lớp vải bên ngoài dán vào sít sao, đôi chân ngọc thon dài thẳng thắp, mền mại vô song. Toàn thân phong tình mỹ lệ, khiến cho người ta sinh ra một loại dục vọng, hận không thể lột bỏ y phục trên người nàng, để tận mắt nhìn thấy phong thái bên trong. Mà điểm mê người nhất, chính là sư nương trời sinh có một loại quý khí, thánh khiết, ưu nhã, tri tính, lại sung mãn hiền thục, khiến cho người ta chỉ muốn cưỡi trên hạ thân nàng, điên cuống tận hưởng cảm giác nàng bị chà đạp, giày vò.

- Rất may không có thơng tổn lớn."
Sư nương bắt mạch cho Lăng Phong cảm thán nói một câu. Vừa rồi mọi người đều bị ngụm máu phun ra của Lăng Phong hù dọa, kỳ thật khi nãy sư nương ra tay ứng cứu, đã hóa giải kiếm khí trên người hắn đến mức thấp nhất, hơn nữa Lăng Phong trời sanh di bẩm, trong cơ thể tự nhiên có thể hóa giải một phần nội kình. Lúc trước phun ra một ngụm máu là bởi vì quá bất ngờ, cơ thể chưa kịp phản ứng, cho nên mới có tình cảnh như vậy. Bất quá đó lại là một chuyện tốt, bởi vì khi ói máu ra, thân thể ngược lại huyết khí thông suốt, không dễ dàng tạo thành nội thương. Bởi vậy võ lâm cao thủ đối chiêu, nếu là miệng phun máu tươi thì rất nhanh có thể phục hồi nguyên khí, nếu người nào áp chế không thổ huyết, thường là võ công bị phế hoặc không lâu sau thì lìa đời.

- Thừa Thiên, ngươi cứ tiếp tục tuyển chọn đệ tử xuống núi đi, nhớ kỹ, sau này còn đối đãi với sư huynh đệ đồng môn như vậy, ta sẽ phạt ngươi tới Tư quá nhai diện bích." Nói xong, sư nương xoay người rời đi. Bởi vì Lục Thừa Thiên cũng đã nói mình là vô tình sơ ý, cho nên không thể xử phạt hắn, chỉ có thể nhắc nhở hắn một chút. Đương nhiên, trong lòng sư nương, hình tượng Lục Thừa Thiên đã xấu đi rất nhiều.

- Sư đệ, ta dìu nguơi trở về." Tạ Lâm Lan trong lòng sở dĩ cảm thấy áy náy, đó là bởi vì nàng bảo Lăng Phong tham gia tuyển chọn, nếu không phải như thế, lăng Phong tuyệt đối sẽ không bị thương. Nhưng nàng đâu biết, Lục Thừa Thiên đối với Lăng Phong đã sinh ra bất mãn, cho nên tình cảnh này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, bây giờ bất quá chỉ là mới châm ngòi mà thôi.

Lăng Phong là người ân oán phân minh, người ta lấn hắn một thước, hắn sẽ lấn lại một trượng. Người ta ức hiếp hắn, hắn tất nhiên phải báo thù.

Lâm Phong được Tạ Lâm Lan dìu đi, một màn náo kịch "cừu sát" cũng theo đó mà qua đi.

Tạ Lâm Lan đỡ Lăng Phong, cơ hội tiếp xúc thân mật như vậy, Lăng Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua, toàn thân cơ hồ dựa cả vào trong ngực nàng.

Ở Hoa sơn, hắn cùng Tạ Lâm Lan có thể xem như là thân thuộc, chỉ có điều chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy, ngửi thấy hương thơm trên người Tạ Lâm Lan, Lăng Phong không khỏi một trận si mê.

Trở lại trong phòng, Tạ lâm Lan đỡ hắn ngồi xuống giường, lại lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, bảo hắn thay, lúc này nàng mới nhận ra ánh mắt như lửa của Lẳng Phong đang dán chặt trên người mình.

Tạ Lâm Lan lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Nhìn cái gì? Chẳng lẽ còn muốn ta thay y phục giúp ngươi nữa sao?"

Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, dù tức giận cũng rất xinh đẹp.

Bị sư tỷ nói như vậy, Lăng Phong có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu lúng túng, khuôn mặt thoáng đỏ lên, đáp:

- Không, không có…"

- Vậy ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?" Tạ Lâm Lan nói ra mới cảm thấy hối hận, bởi vì nàng hiểu được lời này như là bị tình nhân trêu chọc, thật không thỏa đáng, chỉ dành ngậm miệng không nói thêm nữa. Nhưng ngay cả như thế, nàng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, một tia đỏ hồng thoáng lướt qua khuôn mặt trắng như tuyết.

Khuôn mặt trắng hồng như hoa, đôi mắt nhu mị, như lưỡng hoằng thu thủy, mỗi khi chuyển động, toát lên vẻ phong tình nữ nhân, vô cùng động nhân, Lăng Phong cũng là nhiều ngày không phát tiết, lúc này thấy Tạ Lâm Lan thần thái hàm tình, không khỏi dục hỏa bùng phát. Trong lòng khát vọng thời gian dài khó có thể áp chế, liền nắm lấy ngọc thủ Tạ lâm Lan, nói:

- Sư tỷ, tỷ thật đẹp, cho nên, cho nên ta mới nhịn không được nhìn tỷ chằm chằm như thế."


- Nguơi…ngươi nói bậy bạ gì đó…"Tạ Lâm Lan trong lòng thấp thỏm, vừa mừng lại vừa sợ, chỉ đành quay người đi, sợ rằng Lăng Phong sẽ thấy được vẻ mặt ngượng ngùng kinh hỉ của mình.

- Sư tỷ, lời ta nói đều là thật, ta rất thích tỷ." Lăng Phong nói xong liền nắm lấy ngọc thủ của Tạ Lâm Lan, đem cánh tay khiết bạch như ngọc đặt lên miệng mình mãnh hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện