"Sư nương, nàng nói tìm ta có việc gấp, là chuyện tình gì vậy?" Lăng Phong ôm lấy sư nương, nói.
"Lục Thanh Phong muốn ta lấy Tiêu Dao bí tịch từ chàng!" Sư nương nói: "Hình như hắn đã biết chuyện của chúng ta, còn nói rằng nếu như không đáp ứng, hắn sẽ làm cho chàng thân bại danh liệt, có thể còn làm cho ta thành dâm phụ bị người người thoá mạ!"
"Sao?" Lăng Phong kinh hãi, hỏi: "Nói như vậy. Hắn…hắn đã phát hiện chuyện chúng ta có tình cảm từ khi nào vậy?"
"Tạ nghĩ là phát hiện trong khoảng thời gian đang ở Lạc Nhạn Phong." Sư nương nói.
"Không ngờ chưởng môn Hoa Sơn phái lại hèn hạ như vậy, thế mà có thể dùng chính thê tử của mình để đổi lấy võ công bí tịch. Phu quân, chàng không được đưa bí tịch võ công cho hắn!" Ân Bích Hà ở một bên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Chao ôi, không ngờ Bích Hà lại đứng về phía ta."
Ân Bích Hà nâng thân lên dựa sát vào người hắn, nói: "Người ta đã quyết tâm cả đời đi theo tên đại sắc lang chàng, chẳng lẽ chàng còn chưa cảm nhận được sao?"
"Như vậy mới là nương tử ngoan của ta chứ!" Lăng Phong cười ha hả, ôm lấy nàng mà vui sướng mà nhéo một cái.
Sư nương nói: "Nếu Lục Thanh Phong đã biết quan hệ của chúng ta, chúng ta phải chuẩn bị tốt đường lui, hắn nhất định không dễ dàng bỏ qua cho chàng đâu."
"Ðược rồi, lúc nàng xuống núi, có người nào biết không?" Lăng Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi.
"Chắc là không có!" Sư nương trả lời.
Lăng Phong nói: "Không thể khinh suất, nếu Lục Thanh Phong có thể để nàng tới đây, như vậy là hắn đã có sự đề phòng."
Sư nương nói: "Ta nghĩ chàng cùng các tỷ muội khác hãy tạm thời tránh né đi đã, ta ở lại Hoa Sơn..."
"Không được, trừ phi nàng cũng đi cùng ta, bằng không ta sẽ không rời đi." Lăng Phong nói.
"Ta là Hoa Sơn chưởng môn phu nhân, hắn không dám đối phó với ta đâu, huống chi ta còn có mẫu thân làm chỗ dựa, quan trọng là chàng thôi." Sư nương ân cần nói.
"Ta không sợ. . ." Lăng Phong suy nghĩ kế sách một lúc rồi nói: "Ta định như thế này, nàng đem tin tức ở hồ nước nói cho hắn, xem hắn có phản ứng gì, như vậy cũng làm cho chúng ta có thêm thời gian."
"Như vậy cũng tốt, nhưng mà nơi này nhất định phải rời đi, nếu không các tỷ muội bị Lục Thanh Phong bắt được, với bản chất của hắn sẽ dùng các nàng để quản chế chàng!" Sư nương nói.
Lăng Phong trả lời: "Hương Cách Lý Lạp thế ngoại đào viên đến nay chưa xây xong, giờ tới nơi nào đây?"
"Ðến Bạch Ðà Sơn đi, đó cũng là chốn bồng lai tiên cảnh, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều cơ quan, vả lại chưa có người nào có dũng khi đến gần Bạch Ðà Sơn!" Ân Bích Hà ở một bên nói! Sư nương gật đầu, nói: "Đó cũng là một ý kiến hay, ta nghĩ hay là cứ làm như vậy đi. Dù sao chúng ta cũng có thần hạc, có thể tư do qua lại."
"Các ngươi có tiên hạc, Bạch Ðà Sơn chúng ta cũng có thần điêu, ta có thể phát ra tín hiệu để gọi thần điêu Bạch Ðà Sơn bay tới nơi này, chúng ta có mười mấy con thần điêu, một thần điêu có thể chở được bốn đến năm người!" Ân Bích Hà đắc ý nói.
Lăng Phong nhìn Ân Bích Hà, nói: "Nàng có thần điêu, sao hôm nay không gọi nó trực tiếp đưa hàng bay về Bạch Ðà Sơn?"
"Tướng công, thật ra trong lòng người ta vốn không muốn rời đi, trong lòng vẫn hi vọng chàng có thể đuổi theo đưa người ta trở lại, nhưng mà chàng vẫn không có tới. Nếu như Ðiền Xuân Thu không xuất hiện, người ta thật sự muốn bỏ đi thể diện quay lại tìm chàng!" Ân Bích Hà ngượng ngùng nói, mê người như một đại cô nương vừa vể nhà chồng.
Lăng Phong mừng rỡ cười ha hả, nói: "Ai bảo nàng làm ra vẻ không nguyện ý làm nương tử của ta, ta tưởng nàng thật sự không yêu ta, thì ra là đã thầm thương trộm nhớ. Ðược rồi, cứ làm như vậy đi, bây giờ các nàng xuất phát bay vể Bạch Ðà Sơn, ta cùng sư nương trở về Hoa Sơn."
Ân Bích Hà nói: "Tướng công, chàng cùng tỷ tỷ sao vội vàng trở lại Hoa Sơn như vậy, cưỡi tiên hạc cùng chúng ta quay về Bạch Ðà Sơn một chuyến chẳng phải là hay hơn sao?"
"Tại sao?" Lăng Phong hỏi.
Ân Bích Hà trả lời: "Thứ nhất là để chàng thuận tiện nhận ra đường đến Bạch Ðà Sơn, thứ hai nếu chàng không cùng đi thì chư vị tỷ tỷ chưa chắc đã tin tưởng lời ta nói. Có chàng đi cùng, ta nghĩ mọi người sẽ nhận thức một tỷ muội như ta! Hơn nữa, cưỡi thần điêu phi hành, cũng chỉ mất tầm một hai canh giờ thôi, không tốn thời gian lắm đâu."
"Ta nghĩ thế cũng được, dù sao giờ đây cũng không quá cấp bách." Sư nương nói.
Lăng Phong gật đầu đồng ý: "Vậy thì việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên xuất phát đi thôi!"
"Vâng!!"
Chúng nữ nghe nói phải rời đi, mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng mà cũng phối hợp làm theo kế hoạch.
Lăng Phong cũng Thẩm Nhạn Băng, Lam Phượng Hoàng cưỡi tiên hạc, sư nương Bạch Quân Nghi cùng Ân Bích Hà một tổ, Ngọc Thanh phu nhân cùng Hứa Phượng Phượng một tổ, Thanh Lăng cùng Chu Tú Kỳ một tổ, Tư Lăng cùng Hương Lăng một tổ, Bạch Lăng cùng An Kỳ và Tô Kỳ một tổ, còn có mười hai tỳ nữ cùng Thanh Lăng đã phát sinh quan hệ, cũng điều khiển thần điêu cùng bay tới Tây Vực Bạch Ðà Sơn!
Nếu như có ai cho rằng Tây Vực khắp nơi là đại mạc, nơi nơi là cát vàng bay đầy trời, vậy thì người đó quả là kiến thức hẹp hòi. Bạch Ðà Sơn ở tây vực nằm ở hướng Nam của Thiên Sơn, vùng đất ở sâu trong vô tận đầm lầy, có Giang Nam đất đai phì nhiêu màu mỡ, có thể nói "Là cửa ải thượng du Giang Nam" một vùng sông nước cỏ cây xanh lá, rừng biếc hoa hồng, những cây cổ thụ to lớn, tuyết lê, dưa Ha-Mi. ..
Bạch Ðà Sơn ở trong vùng núi Thiên Sơn, bởi vì thếể núi hình lạc đà, lại do nguyên nhân ngọn núi cao vút tận tầng máy, hằng năm tuyết đọng trắng xóa, nổi bật lên giống như một con lạc đã trắng, bởi vậy được xưng là Bạch Ðà Sơn!
Bạch Ðà Sơn Trang thật sự giống như một tòa cung điện, nơi nó tọa lạc mây xanh vờn quanh, tuyết phong chiếu rọi lưng chừng núi, cực kỳ tráng lệ, nếu như không có thần điêu để phi hành tới được, chỉ đi bộ mà lên thì phải xuyên qua cây cối, lau sậy, còn có thiên trì, sườn núi đột ngột dựng đứng lên tận thành Bạch Ðà Sơn. Hơn nữa ở dưới tòa thành Ân Bích Hà xây dựng kín mít các loại ma trận còn có độc xà mãnh thú hộ vệ, khó trách chưa từng có người nào có thể vượt qua Bạch Ðà Sơn nửa bước!
Mà ở thiên trì xinh đẹp trên Bạch Ðà Sơn, nghe nói nơi này hồ nước trong suốt, long lanh như ngọc. Bốn phía là đồi núi vây quanh, cây cỏ màu lục cao như người, hoa dại trải dài như gấm, có "Thiên Sơn minh châu" danh tiếng vang dội. Cây cối cao chót vót, thông xanh ngắt, tùng mọc tầng tầng lớp lớp tràn ngập khắp núi rừng, phủ kín che đi cả mặt trời. Cảnh sắc như điêu thuyền lộng lẫy mà tươi đẹp.
Tương truyền ở thiên trì tên Bạch Ðà Sơn còn có một truyền thuyết đẹp tuyệt vời.
Ngọc Ðế cùng Vương Mẫu nương nương có bảy nữ nhi, thường được người ta gọi là bảy tiên nữ. Một ngày, bảy cô gái ở trên thiên đình cảm thấy buồn bã tịch mịch, liền từ trên thiên đình bay xuống du ngoạn nhân gian. Các nàng bay qua thảo nguyên, bay qua sa mạc, từ xa thấy được Thiên Sơn tuyết trắng cao vút tận tầng mây.
Các nàng bay lượn quanh ngọn núi vài vòng, rất thích vị trí cao nhất tại ngọn núi này, liền vội vã bay lên thiên đình, yêu cầu mẫu thân tạo ra trên núi một cái hồ để tắm rửa.
Vương Mẫu nương nương vô cùng thương yêu bảy cô con gái này, liền đáp ứng các nàng. Nàng ra lệnh Lôi Thần đào nên thiên trì, Vũ Thần tạo mưa. Lôi Thần tìm được ngọn núi gần đó ở Thiên Sơn tốn bảy ngày thời gian mới đào xong hồ, Vũ Thần tạo mưa liên tục bốn mươi ngày đêm cuối cùng mới đầy hồ, đó chính là thiên trì của Thiên Sơn.
Ven hồ ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc, cảnh đẹp tú lệ, thiên trì giống như một viên bảo thạch long lanh, ở xung quanh những mỏm đá kỳ dị mọc ra như sống đao, cửa vào bằng băng óng ánh sáng long lanh, mây xanh lơ lửng che trên đỉnh Thiên Sơn, hòa lẫn với ánh dương quang, tạo thành một bức tranh kỳ diệu như là tiên cảnh tại nhân gian.
Bởi vì đặc biệt tạo thành để cho bảy tiên nữ tắm rửa, cho nện thiên trì ấm áp, là một hồ tắm cực kỳ lý tưởng tại nhân gian. Nơi đây bốn mùa nhiệt độ ổn định, hơn nữa nghe nói nơi đây tiên nữ tắm rửa nên lưu lại rất nhiều tiên khí, bởi vậy nếu nữ nhân tắm táp ở đây da dẻ đều trở nên mềm mại xinh đẹp, kéo dài tuổi thọ, thanh xuân vĩnh viễn.
Bạch Ðà Sơn cũng không vì ở trên núi cao mà lạnh lẽo, nơi này bốn mùa như xuân, như là chốn bồng lai tiên cảnh vậy, mà tòa thành Bạch Ðà Sơn chỉ dùng đá cẩm thạch để xây đựng nên, cả tòa thành giống như là một cung điện trắng tinh rộng lớn rực rỡ cùng huy hoàng!
"Oa! Nơi này đẹp quá, thật là hùng vĩ quá!" Lam Phượng Hoàng hiểu biết rộng rãi, nhưng mà sau khi thấy Bạch Ðà Sơn vẫn không nhịn được mà than thở thốt lên.
Chúng nữ còn lại cũng có cảm giác giống như Lam Phượng Hoàng, lập tức yêu thích phong cảnh nơi đây.
Ân Bích Hà thấy mọi người thích nơi này, bản thân nàng đương nhiên rất vui vẻ, dù sao nếu nơi này có thể trở thành chỗ ẩn cư cuối cùng, như vậy đối với nàng đây là sự tình tốt đẹp nhất, dù sao hoàn cảnh nơi đây rất quen thuộc, hạ nhân đều của mình, cho dù bản thân không phải là vợ cả của Lăng Phong thì phân nửa cũng là chủ nhân nơi đây!
Lăng Phong đối với nơi này càng cảm thấy hứng thú chính là mỹ nữ. Ở Bạch Ðà Sơn hạ nhân tất cả đều là mỹ nữ, hơn nữa đó còn là Tây Vực mỹ nữ, không thiếu những nữ tử Tây Vực phong tình tóc vàng mắt xanh toàn thân trắng như tuyết, hơn nữa vóc người cao gầy kỳ lạ, đặc biệt mê người! Hơn nữa những mỹ nữ như vậy tại đây chiếm một nửa, nửa còn lại là những mỹ nữ là con lai giữa người Trung Nguyên và người Tây Vực. Mỹ nữ Trung Nguyên thuần chủng cũng không nhiều lắm. Dù cho mỹ nữ Trung Nguyên hay là mỹ nữ Tây Vực, hay là hỗn huyết mỹ nữ đều xinh đẹp mê người vô cùng. Chẳng lẽ đều là do các nàng tắm rửa tại nước nóng ở thiên trì sao"? Tính kỹ ra thì mỹ nữ đệ tử ở tòa thành Bạch Ðà Sơn này không dưới ba trăm người! Lăng Phong nghĩ tới đây, cả người cảm thấy hưng phấn vô cùng! Nơi này còn hơn Khởi Hương Cách Lý Lạp nhiều, càng thích hợp để làm nơi ẩn cư lâu dài, không phải cùng thế giới bên ngoài đấu tranh chém giết!
"Bích Hà, ta rất thích nơi này, ở nơi này ẩn cư ta cũng yên tâm hơn về các nàng!" Lăng Phong than thở nói.
Ân Bích Hà mim cười trả lời: "Vậy là tốt rồi, ta còn lo tướng công chàng không thích!"
"Ðã vất vả cả ngày, chi bằng nàng dẫn chúng ta tới thiên trì ngâm vào ôn tuyền thư giãn một chút được chứ, ta cũng muốn cùng các nàng vui đùa một lúc!" Lăng Phong rất nhanh lộ ra bản tính háo sắc, nghĩ tới có thể cùng các lão bà cùng nhau hí thủy, quả thật là chuyện tình hạnh phúc nhất thế gian.
Bầu trời xanh thẳm mây trắng lượn lờ, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, nước trong thiên trì gợn sóng lăn tăn màu ngọc bích, ấm áp dễ chịu, nhưng không thể che phủ đi xuân sắc tràn ngập trong hồ.
Bởi vì thiên trì ở sâu trong vùng đất bằng phẳng được quần sơn bao phủ, tứ phía là núi vây quanh, có nước suối nóng từ trong nham thạch chảy ta, cả cốc bốn mùa như xuân, cây cỏ kỳ đị, cây thung cây đong cực kỳ tươi tốt.
Giờ phút này, kiều thê mỹ thiếp của Lăng Phong như là tám vị tiên nữ sắp hàng chữ nhất chờ hắn ân sủng, quả thật giống như bảy tiên nữ mê người trên thiên đình!
……………….
Mặt trời đã ngả về hướng Tây, trong ao tiếng thở gấp cùng những tiếng rên rỉ đã từ từ lắng xuống, Lăng Phong lười biếng duỗi tứ chi cường tráng trong nước, con mắt sáng như sao khẽ khép lại, tùy ý để cho thân thể nửa chìm nửa nổi bập bềnh di động trên mặt nước.
Mỹ phụ vẫn như cũ lười biếng tựa thân thể mềm mại trắng như tuyết lên tảng đá bên hồ, trên đôi má đào xinh đẹp lộ ra vẻ mỉm cười thỏa mãn. Trong lúc nhất thời, Thiên Sơn thiên trì trở nến tĩnh lặng không một tiếng động.
"Tướng công, chàng phải trở về Hoa Sơn rồi, nhớ phải bảo trọng, phải thường xuyên trở về thăm chúng ta!" Khuôn mặt tươi quyến rũ của Ân Bích Hà toát ra thần sắc quan tâm thương yêu, tràn ngập ý nghĩ thương yêu và lưu luyến không nỡ xa cách. Thời khắc này, Lăng Phong đã cảm nhận được tình cảm vô cùng sâu đậm mà nàng dành cho mình!
Lăng Phong "Ừm!" một tiếng không nói thêm lời nào nữa. Quả thật, cùng với các lão bà ở cùng nhau, bất chợt phải rời khỏi những thân thể nở nang kiều mỵ này quả thật có chút không muốn. Nhưng mà còn có tiên hạc, qua lại cũng chỉ mất hơn một canh giờ, cho nên cũng không sợ không thể gặp các nàng.
"Chúng ta chờ chàng về! Nhất định phải trở về nha!" Mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần thân trắng như tuyết ở trong nước không thành thật mà quấn lấy người Lăng Phong như bạch tuộc.
Trải qua sự săn sóc tưới tắn nữ nhân đều như nhau, thân thể đều mẫn cảm vô cùng! Lăng Phong cảm khái, xoay người lại ôm lấy Ân Bích Hà đang uốn éo qua lại.
Ân Bích Hà yêu kiều rên lên một tiếng, cảm giác căng chặt thoải mái trên thân thể lại một lận nữa bắt đầu…
"Lục Thanh Phong muốn ta lấy Tiêu Dao bí tịch từ chàng!" Sư nương nói: "Hình như hắn đã biết chuyện của chúng ta, còn nói rằng nếu như không đáp ứng, hắn sẽ làm cho chàng thân bại danh liệt, có thể còn làm cho ta thành dâm phụ bị người người thoá mạ!"
"Sao?" Lăng Phong kinh hãi, hỏi: "Nói như vậy. Hắn…hắn đã phát hiện chuyện chúng ta có tình cảm từ khi nào vậy?"
"Tạ nghĩ là phát hiện trong khoảng thời gian đang ở Lạc Nhạn Phong." Sư nương nói.
"Không ngờ chưởng môn Hoa Sơn phái lại hèn hạ như vậy, thế mà có thể dùng chính thê tử của mình để đổi lấy võ công bí tịch. Phu quân, chàng không được đưa bí tịch võ công cho hắn!" Ân Bích Hà ở một bên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Chao ôi, không ngờ Bích Hà lại đứng về phía ta."
Ân Bích Hà nâng thân lên dựa sát vào người hắn, nói: "Người ta đã quyết tâm cả đời đi theo tên đại sắc lang chàng, chẳng lẽ chàng còn chưa cảm nhận được sao?"
"Như vậy mới là nương tử ngoan của ta chứ!" Lăng Phong cười ha hả, ôm lấy nàng mà vui sướng mà nhéo một cái.
Sư nương nói: "Nếu Lục Thanh Phong đã biết quan hệ của chúng ta, chúng ta phải chuẩn bị tốt đường lui, hắn nhất định không dễ dàng bỏ qua cho chàng đâu."
"Ðược rồi, lúc nàng xuống núi, có người nào biết không?" Lăng Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi.
"Chắc là không có!" Sư nương trả lời.
Lăng Phong nói: "Không thể khinh suất, nếu Lục Thanh Phong có thể để nàng tới đây, như vậy là hắn đã có sự đề phòng."
Sư nương nói: "Ta nghĩ chàng cùng các tỷ muội khác hãy tạm thời tránh né đi đã, ta ở lại Hoa Sơn..."
"Không được, trừ phi nàng cũng đi cùng ta, bằng không ta sẽ không rời đi." Lăng Phong nói.
"Ta là Hoa Sơn chưởng môn phu nhân, hắn không dám đối phó với ta đâu, huống chi ta còn có mẫu thân làm chỗ dựa, quan trọng là chàng thôi." Sư nương ân cần nói.
"Ta không sợ. . ." Lăng Phong suy nghĩ kế sách một lúc rồi nói: "Ta định như thế này, nàng đem tin tức ở hồ nước nói cho hắn, xem hắn có phản ứng gì, như vậy cũng làm cho chúng ta có thêm thời gian."
"Như vậy cũng tốt, nhưng mà nơi này nhất định phải rời đi, nếu không các tỷ muội bị Lục Thanh Phong bắt được, với bản chất của hắn sẽ dùng các nàng để quản chế chàng!" Sư nương nói.
Lăng Phong trả lời: "Hương Cách Lý Lạp thế ngoại đào viên đến nay chưa xây xong, giờ tới nơi nào đây?"
"Ðến Bạch Ðà Sơn đi, đó cũng là chốn bồng lai tiên cảnh, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều cơ quan, vả lại chưa có người nào có dũng khi đến gần Bạch Ðà Sơn!" Ân Bích Hà ở một bên nói! Sư nương gật đầu, nói: "Đó cũng là một ý kiến hay, ta nghĩ hay là cứ làm như vậy đi. Dù sao chúng ta cũng có thần hạc, có thể tư do qua lại."
"Các ngươi có tiên hạc, Bạch Ðà Sơn chúng ta cũng có thần điêu, ta có thể phát ra tín hiệu để gọi thần điêu Bạch Ðà Sơn bay tới nơi này, chúng ta có mười mấy con thần điêu, một thần điêu có thể chở được bốn đến năm người!" Ân Bích Hà đắc ý nói.
Lăng Phong nhìn Ân Bích Hà, nói: "Nàng có thần điêu, sao hôm nay không gọi nó trực tiếp đưa hàng bay về Bạch Ðà Sơn?"
"Tướng công, thật ra trong lòng người ta vốn không muốn rời đi, trong lòng vẫn hi vọng chàng có thể đuổi theo đưa người ta trở lại, nhưng mà chàng vẫn không có tới. Nếu như Ðiền Xuân Thu không xuất hiện, người ta thật sự muốn bỏ đi thể diện quay lại tìm chàng!" Ân Bích Hà ngượng ngùng nói, mê người như một đại cô nương vừa vể nhà chồng.
Lăng Phong mừng rỡ cười ha hả, nói: "Ai bảo nàng làm ra vẻ không nguyện ý làm nương tử của ta, ta tưởng nàng thật sự không yêu ta, thì ra là đã thầm thương trộm nhớ. Ðược rồi, cứ làm như vậy đi, bây giờ các nàng xuất phát bay vể Bạch Ðà Sơn, ta cùng sư nương trở về Hoa Sơn."
Ân Bích Hà nói: "Tướng công, chàng cùng tỷ tỷ sao vội vàng trở lại Hoa Sơn như vậy, cưỡi tiên hạc cùng chúng ta quay về Bạch Ðà Sơn một chuyến chẳng phải là hay hơn sao?"
"Tại sao?" Lăng Phong hỏi.
Ân Bích Hà trả lời: "Thứ nhất là để chàng thuận tiện nhận ra đường đến Bạch Ðà Sơn, thứ hai nếu chàng không cùng đi thì chư vị tỷ tỷ chưa chắc đã tin tưởng lời ta nói. Có chàng đi cùng, ta nghĩ mọi người sẽ nhận thức một tỷ muội như ta! Hơn nữa, cưỡi thần điêu phi hành, cũng chỉ mất tầm một hai canh giờ thôi, không tốn thời gian lắm đâu."
"Ta nghĩ thế cũng được, dù sao giờ đây cũng không quá cấp bách." Sư nương nói.
Lăng Phong gật đầu đồng ý: "Vậy thì việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên xuất phát đi thôi!"
"Vâng!!"
Chúng nữ nghe nói phải rời đi, mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng mà cũng phối hợp làm theo kế hoạch.
Lăng Phong cũng Thẩm Nhạn Băng, Lam Phượng Hoàng cưỡi tiên hạc, sư nương Bạch Quân Nghi cùng Ân Bích Hà một tổ, Ngọc Thanh phu nhân cùng Hứa Phượng Phượng một tổ, Thanh Lăng cùng Chu Tú Kỳ một tổ, Tư Lăng cùng Hương Lăng một tổ, Bạch Lăng cùng An Kỳ và Tô Kỳ một tổ, còn có mười hai tỳ nữ cùng Thanh Lăng đã phát sinh quan hệ, cũng điều khiển thần điêu cùng bay tới Tây Vực Bạch Ðà Sơn!
Nếu như có ai cho rằng Tây Vực khắp nơi là đại mạc, nơi nơi là cát vàng bay đầy trời, vậy thì người đó quả là kiến thức hẹp hòi. Bạch Ðà Sơn ở tây vực nằm ở hướng Nam của Thiên Sơn, vùng đất ở sâu trong vô tận đầm lầy, có Giang Nam đất đai phì nhiêu màu mỡ, có thể nói "Là cửa ải thượng du Giang Nam" một vùng sông nước cỏ cây xanh lá, rừng biếc hoa hồng, những cây cổ thụ to lớn, tuyết lê, dưa Ha-Mi. ..
Bạch Ðà Sơn ở trong vùng núi Thiên Sơn, bởi vì thếể núi hình lạc đà, lại do nguyên nhân ngọn núi cao vút tận tầng máy, hằng năm tuyết đọng trắng xóa, nổi bật lên giống như một con lạc đã trắng, bởi vậy được xưng là Bạch Ðà Sơn!
Bạch Ðà Sơn Trang thật sự giống như một tòa cung điện, nơi nó tọa lạc mây xanh vờn quanh, tuyết phong chiếu rọi lưng chừng núi, cực kỳ tráng lệ, nếu như không có thần điêu để phi hành tới được, chỉ đi bộ mà lên thì phải xuyên qua cây cối, lau sậy, còn có thiên trì, sườn núi đột ngột dựng đứng lên tận thành Bạch Ðà Sơn. Hơn nữa ở dưới tòa thành Ân Bích Hà xây dựng kín mít các loại ma trận còn có độc xà mãnh thú hộ vệ, khó trách chưa từng có người nào có thể vượt qua Bạch Ðà Sơn nửa bước!
Mà ở thiên trì xinh đẹp trên Bạch Ðà Sơn, nghe nói nơi này hồ nước trong suốt, long lanh như ngọc. Bốn phía là đồi núi vây quanh, cây cỏ màu lục cao như người, hoa dại trải dài như gấm, có "Thiên Sơn minh châu" danh tiếng vang dội. Cây cối cao chót vót, thông xanh ngắt, tùng mọc tầng tầng lớp lớp tràn ngập khắp núi rừng, phủ kín che đi cả mặt trời. Cảnh sắc như điêu thuyền lộng lẫy mà tươi đẹp.
Tương truyền ở thiên trì tên Bạch Ðà Sơn còn có một truyền thuyết đẹp tuyệt vời.
Ngọc Ðế cùng Vương Mẫu nương nương có bảy nữ nhi, thường được người ta gọi là bảy tiên nữ. Một ngày, bảy cô gái ở trên thiên đình cảm thấy buồn bã tịch mịch, liền từ trên thiên đình bay xuống du ngoạn nhân gian. Các nàng bay qua thảo nguyên, bay qua sa mạc, từ xa thấy được Thiên Sơn tuyết trắng cao vút tận tầng mây.
Các nàng bay lượn quanh ngọn núi vài vòng, rất thích vị trí cao nhất tại ngọn núi này, liền vội vã bay lên thiên đình, yêu cầu mẫu thân tạo ra trên núi một cái hồ để tắm rửa.
Vương Mẫu nương nương vô cùng thương yêu bảy cô con gái này, liền đáp ứng các nàng. Nàng ra lệnh Lôi Thần đào nên thiên trì, Vũ Thần tạo mưa. Lôi Thần tìm được ngọn núi gần đó ở Thiên Sơn tốn bảy ngày thời gian mới đào xong hồ, Vũ Thần tạo mưa liên tục bốn mươi ngày đêm cuối cùng mới đầy hồ, đó chính là thiên trì của Thiên Sơn.
Ven hồ ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc, cảnh đẹp tú lệ, thiên trì giống như một viên bảo thạch long lanh, ở xung quanh những mỏm đá kỳ dị mọc ra như sống đao, cửa vào bằng băng óng ánh sáng long lanh, mây xanh lơ lửng che trên đỉnh Thiên Sơn, hòa lẫn với ánh dương quang, tạo thành một bức tranh kỳ diệu như là tiên cảnh tại nhân gian.
Bởi vì đặc biệt tạo thành để cho bảy tiên nữ tắm rửa, cho nện thiên trì ấm áp, là một hồ tắm cực kỳ lý tưởng tại nhân gian. Nơi đây bốn mùa nhiệt độ ổn định, hơn nữa nghe nói nơi đây tiên nữ tắm rửa nên lưu lại rất nhiều tiên khí, bởi vậy nếu nữ nhân tắm táp ở đây da dẻ đều trở nên mềm mại xinh đẹp, kéo dài tuổi thọ, thanh xuân vĩnh viễn.
Bạch Ðà Sơn cũng không vì ở trên núi cao mà lạnh lẽo, nơi này bốn mùa như xuân, như là chốn bồng lai tiên cảnh vậy, mà tòa thành Bạch Ðà Sơn chỉ dùng đá cẩm thạch để xây đựng nên, cả tòa thành giống như là một cung điện trắng tinh rộng lớn rực rỡ cùng huy hoàng!
"Oa! Nơi này đẹp quá, thật là hùng vĩ quá!" Lam Phượng Hoàng hiểu biết rộng rãi, nhưng mà sau khi thấy Bạch Ðà Sơn vẫn không nhịn được mà than thở thốt lên.
Chúng nữ còn lại cũng có cảm giác giống như Lam Phượng Hoàng, lập tức yêu thích phong cảnh nơi đây.
Ân Bích Hà thấy mọi người thích nơi này, bản thân nàng đương nhiên rất vui vẻ, dù sao nếu nơi này có thể trở thành chỗ ẩn cư cuối cùng, như vậy đối với nàng đây là sự tình tốt đẹp nhất, dù sao hoàn cảnh nơi đây rất quen thuộc, hạ nhân đều của mình, cho dù bản thân không phải là vợ cả của Lăng Phong thì phân nửa cũng là chủ nhân nơi đây!
Lăng Phong đối với nơi này càng cảm thấy hứng thú chính là mỹ nữ. Ở Bạch Ðà Sơn hạ nhân tất cả đều là mỹ nữ, hơn nữa đó còn là Tây Vực mỹ nữ, không thiếu những nữ tử Tây Vực phong tình tóc vàng mắt xanh toàn thân trắng như tuyết, hơn nữa vóc người cao gầy kỳ lạ, đặc biệt mê người! Hơn nữa những mỹ nữ như vậy tại đây chiếm một nửa, nửa còn lại là những mỹ nữ là con lai giữa người Trung Nguyên và người Tây Vực. Mỹ nữ Trung Nguyên thuần chủng cũng không nhiều lắm. Dù cho mỹ nữ Trung Nguyên hay là mỹ nữ Tây Vực, hay là hỗn huyết mỹ nữ đều xinh đẹp mê người vô cùng. Chẳng lẽ đều là do các nàng tắm rửa tại nước nóng ở thiên trì sao"? Tính kỹ ra thì mỹ nữ đệ tử ở tòa thành Bạch Ðà Sơn này không dưới ba trăm người! Lăng Phong nghĩ tới đây, cả người cảm thấy hưng phấn vô cùng! Nơi này còn hơn Khởi Hương Cách Lý Lạp nhiều, càng thích hợp để làm nơi ẩn cư lâu dài, không phải cùng thế giới bên ngoài đấu tranh chém giết!
"Bích Hà, ta rất thích nơi này, ở nơi này ẩn cư ta cũng yên tâm hơn về các nàng!" Lăng Phong than thở nói.
Ân Bích Hà mim cười trả lời: "Vậy là tốt rồi, ta còn lo tướng công chàng không thích!"
"Ðã vất vả cả ngày, chi bằng nàng dẫn chúng ta tới thiên trì ngâm vào ôn tuyền thư giãn một chút được chứ, ta cũng muốn cùng các nàng vui đùa một lúc!" Lăng Phong rất nhanh lộ ra bản tính háo sắc, nghĩ tới có thể cùng các lão bà cùng nhau hí thủy, quả thật là chuyện tình hạnh phúc nhất thế gian.
Bầu trời xanh thẳm mây trắng lượn lờ, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, nước trong thiên trì gợn sóng lăn tăn màu ngọc bích, ấm áp dễ chịu, nhưng không thể che phủ đi xuân sắc tràn ngập trong hồ.
Bởi vì thiên trì ở sâu trong vùng đất bằng phẳng được quần sơn bao phủ, tứ phía là núi vây quanh, có nước suối nóng từ trong nham thạch chảy ta, cả cốc bốn mùa như xuân, cây cỏ kỳ đị, cây thung cây đong cực kỳ tươi tốt.
Giờ phút này, kiều thê mỹ thiếp của Lăng Phong như là tám vị tiên nữ sắp hàng chữ nhất chờ hắn ân sủng, quả thật giống như bảy tiên nữ mê người trên thiên đình!
……………….
Mặt trời đã ngả về hướng Tây, trong ao tiếng thở gấp cùng những tiếng rên rỉ đã từ từ lắng xuống, Lăng Phong lười biếng duỗi tứ chi cường tráng trong nước, con mắt sáng như sao khẽ khép lại, tùy ý để cho thân thể nửa chìm nửa nổi bập bềnh di động trên mặt nước.
Mỹ phụ vẫn như cũ lười biếng tựa thân thể mềm mại trắng như tuyết lên tảng đá bên hồ, trên đôi má đào xinh đẹp lộ ra vẻ mỉm cười thỏa mãn. Trong lúc nhất thời, Thiên Sơn thiên trì trở nến tĩnh lặng không một tiếng động.
"Tướng công, chàng phải trở về Hoa Sơn rồi, nhớ phải bảo trọng, phải thường xuyên trở về thăm chúng ta!" Khuôn mặt tươi quyến rũ của Ân Bích Hà toát ra thần sắc quan tâm thương yêu, tràn ngập ý nghĩ thương yêu và lưu luyến không nỡ xa cách. Thời khắc này, Lăng Phong đã cảm nhận được tình cảm vô cùng sâu đậm mà nàng dành cho mình!
Lăng Phong "Ừm!" một tiếng không nói thêm lời nào nữa. Quả thật, cùng với các lão bà ở cùng nhau, bất chợt phải rời khỏi những thân thể nở nang kiều mỵ này quả thật có chút không muốn. Nhưng mà còn có tiên hạc, qua lại cũng chỉ mất hơn một canh giờ, cho nên cũng không sợ không thể gặp các nàng.
"Chúng ta chờ chàng về! Nhất định phải trở về nha!" Mỹ phụ xinh đẹp tuyệt trần thân trắng như tuyết ở trong nước không thành thật mà quấn lấy người Lăng Phong như bạch tuộc.
Trải qua sự săn sóc tưới tắn nữ nhân đều như nhau, thân thể đều mẫn cảm vô cùng! Lăng Phong cảm khái, xoay người lại ôm lấy Ân Bích Hà đang uốn éo qua lại.
Ân Bích Hà yêu kiều rên lên một tiếng, cảm giác căng chặt thoải mái trên thân thể lại một lận nữa bắt đầu…
Danh sách chương