Sau khi yên lặng, Lăng Phong nằm xuống, để sư nương nằm trên người mình. Song phương tạm thời không nói lời nào, đều cảm thụ dư vận sau cao triều. Sư nương lại nhớ tới tuổi mười tám của chính mình, cảm giác thanh xuân lại xuất hiện trở lại. Lăng Phong vô cùng kiêu hãnh, hắn không muốn chỉ là tình một đêm với sư nương. Bởi vậy trong đầu hắn lại hiện lên những lời Linh Nhi vừa mới nói, sư phụ Lục Thanh Phong cần phải giải quyết, nhưng phải giải quyết ra sao, cần phải thật khéo, nếu không tất khiến cho võ lâm công phẫn, chính mình sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Sư nương nhắm mắt một hồi, lại quay qua nhìn Lăng Phong. Nàng lấy tay vuốt tóc Lăng Phong, thản nhiên cười nói:

- Phong nhi, sau này không nên tới đây, khi nào muốn sư nương, chúng ta có thể tới nơi khác mà!"

Bàn tay to của Lăng Phong trên người sư nương sờ loạn, nói:

- Hảo nương tử, ta muốn làm vợ chồng với nàng dài dài, biến nơi này thành hậu cung hạnh phúc của chúng ta!"

Sư nương cả giận nói:

- Nói bậy, chàng đang tưởng tượng chuyện gì thế? Chàng nghĩ sư phụ chàng không còn tồn tại sao?"

Lăng Phong nghe xong liền cười, nói:

- Hắn mỗi ngày đều bế quan, cho dù tồn tại cũng không khác gì một người chết. Sao có thể so được với ta… chẳng lẽ nàng không muốn theo ta mỗi ngày vân vũ sao? Vừa rồi chính nàng nói muốn ta cả đời XXX nàng như vậy mà…"

Sư nương nghe xong vô cùng xấu hổ, Lăng Phong cao hứng, ôm lấy sư nương rồi hôn hít. Hắn thiêu đậu tình dục của mỹ nữ này, để nàng một lần nữa cùng hắn xxx. Hắn thật muốn biến thành con sói đói, đem nàng xé xác ra.

Hai người một mực làm việc, thẳng cho tới khi không còn động đậy được nữa mới đình chỉ lại. Hai người mặc y phục, cùng nghỉ ngơi một hồi cạnh nhau.

Sư nương cười nói:

- Được rồi, Phong nhi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chàng về trước đi, vấn đề còn lại, thiếp sẽ tới giải quyết, không cho chàng dính vào đâu hiểu chưa?"

Lăng Phong 'ân' một tiếng, nói:

- Ta hiểu rồi. Ta cái gì cũng nghe nàng là được." Vừa nghĩ tới sư nương không thể hoàn toàn thuộc về mình, Lăng Phong có chút thất vọng.

Hai người đứng dậy, Lăng Phong rửa mặt. Cùng sư nương bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Sư nương dặn dò nói:

- Trên Hoa Sơn, chuyện của chúng ta, Chàng nhất định phải giữ kín miệng. Trước mặt mọi người, không được để ai nhận ra mối quan hệ của chúng ta."

Lăng Phong cười cười, nói:

- Sư nương, ta hiểu cả mà. Nàng chứ yên tâm đi!"

Thấy sư nương đoan trang nay có thêm vài phần vũ mị, trong đôi mắt đẹp bắn ra ánh sáng nhu hoà, hiển lộ hoàn toàn nhu tình của nữ tính. Lăng Phong nhìn phong nhũ phì đồn của sư nương, trong lòng thầm than, nếu cả đời có thể cùng sư nương sống chung thì cuộc sống thật tuyệt biết bao.

Lăng Phong xoay người rời khỏi phòng tắm, y phục vốn ẩm ướt, dưới sự vận công của hắn, toàn bộ đều đã khô cong. Toàn thân tinh thần sáng láng, tràn ngập phấn chấn.

Trên đại điện bữa tiệc chúc mừng đã kết thúc, Hoa Sơn đệ tử say tuý luý ngã trái ngã phải trở về phòng.

Lăng Phong mặc dù vừa mới cùng sư nương phiên vân phúc vũ một phen, nhưng chân khí dục vọng trong cơ thể lại tiếp tục bùng phát, dục vọng trong cơ thể hắn hoàn toàn bành trướng một cách điên cuồng, cơ hồ khó có thể khống chế. Lăng Phong cũng không biết nguyên nhân từ đâu? Từ khi tu luyện song tu Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh tới nay, hắn cảm giác mình càng ngày càng khó khống chế, nhất là đối với chuyện của Lam Phương Hoàng, chính mình hoàn toàn chinh phục như là tẩu hoả nhập ma. Nếu là trước kia, Lăng Phong hắn sẽ không làm chuyện như vậy. Sau chuyện với Lam Phượng Hoàng (là Tuyết Phượng Hoàng đó, có lẽ từ đây tác giả nhầm), Lăng Phong liền phát hiện ý chí kiên định của mình trước kia nay đã yếu đi, hơn nữa dục vọng mênh mông đối với nữ nhân càng ngày càng khó ức chế. Còn vì sao lại trở nên như vậy thì Lăng Phong đến giờ vẫn chưa tra ra? Tâm tình ngứa ngáy khó chịu khó nhịn, nửa đêm thật sự khó ngủ được, nhất thiết phải tìm người tới giải nhiệt. Tìm Tạ Lâm Lan đi! Lăng Phong bèn lặng lẽ đi tới bên ngoài phòng Tạ Lâm Lan. Ánh trăng nhu hoà chiếu lên mặt ngọc tuyết trắng của Tạ Lâm Lan phát ra ánh sáng lấp lánh, đẹp một cách huyền ảo. Lăng Phong cũng không vội vàng, hắn trèo lên giường, ôm lấy Tạ Lâm Lan hôn cuồng nhiệt. Tạ Lâm Lan trong lúc ngủ say đối với người đang xâm phạm nàng là Lăng Phong liền xuất ra một trọng chưởng, Lăng Phong dù võ công cao cường, do không phòng bị nên bị nàng đánh bay ra khỏi giường.

Tạ Lâm Lan mở to hai mắt, hỏi:

- Ai?"

- Lăng Phong 'a' một tiếng, nói:

- Hảo nương tử, là ta."

Tạ Lâm Lan 'a' một tiếng, ngạc nhiên hỏi:

- Sư đệ, sao lại là ngươi."

Lăng Phong có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Ta sợ nàng cô đơn, nên qua gặp nàng. Ai biết nàng thiếu chút nữa mưu sát thân phu!"

Tạ Lâm Lan mặc dù đối với Lăng Phong luôn bách y bách thuận, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngốc, a a cười nói:

- Phải không? Tướng công vừa mới làm gì với ta vậy?" Nàng tuy trong lúc mơ mơ hồ hồ, nhưng đối với chuyện Lăng Phong làm cũng có chút ấn tượng.

Lăng Phong đương nhiên không phải người dễ bị khi dễ, lập tức nói sang chuyện khác, nói:

- Không có gì a, chỉ là nhịn không được hôn nàng một chút thôi mà, nàng sao lại xuống tay nặng vậy chứ. Ta đến bây giờ vẫn còn đau nè!!" Nói xong Lăng Phong cố ý 'a' một tiếng thống khổ.

Tạ Lâm Lan chu miệng nhỏ nhắn nói:

- Người ta tưởng có kẻ xấu tiến tới định…" nghe thấy tiếng kêu thống khổ đó, nàng liền ân cần hỏi:

- Tướng công, không sao chứ?"

Lăng Phong vì muốn hưởng thụ sự phụng thị của thê thiếp xinh đẹp, làm bộ cực kỳ thống khổ nói:

- Ta không hề phòng ngự bị nàng đánh cho một chưởng, toàn thân đều đau đớn a." nói xong liền tựa trên người Lâm Lan, tay phải thừa cơ ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng.

Tạ Lâm Lan đúng là vẫn có một chút đơn giản, hơn nữa lại nàng yêu thương Lăng Phong, bị hắn nói ba xạo mà bị lừa, nàng khóc rống lên nói:

- Tướng công, xin lỗi, đều là tại thiếp xuống tay quá nặng." Thấy nàng thương tâm như vậy, Lăng Phong liền an ủi nàng:

- Hảo nương tử, nàng đừng khóc nữa, việc này cũng trách ta. Chúng ta tới giường ngồi một lát đi."

Lăng Phong dần dần biểu lộ ra động cơ của mình. Tạ Lâm Lan đáng yêu, vẫn đắm chìm trong tâm trạng tự trách vì đả thương hắn, không chút nào phát hiện ra ý đồ bất lương của Lăng Phong.

Tạ Lâm Lan dìu Lăng Phong, quan tâm hỏi:

- Tương công, chàng bị thương ở đâu? Để ta xem một chút."

Lăng Phong nói:

- Sao có thể bị thương chứ, nàng nhìn một chút đi!" Lăng Phong lôi kéo ngọc thủ của nàng về phía thất tinh ngọc châu sớm đã không nhẫn được của mình, nói:

- Nàng xem một chút đi."

Tạ Lâm Lan nắm lấy Thất tinh ngọc châu đỏ hồng, nóng bỏng của Lăng Phong, lộ ra khuôn mặt cười đỏ hồng, nói:

- Tướng công, chàng xấu lắm, chàng lừa người ta."

Lăng Phong cười nói:

- Ta sao lại lừa nàng chứ? Còn như vậy nữa thì ta thật sự sẽ 'thiêu thương' (bị bỏng) đó."

Thất tinh ngọc châu trong bàn tay trắng noãn của Tạ Lâm Lan không ngừng bành trướng, đạt tới mức độ lớn nhất, nhiệt khí phát ra như Thôi Tình tán (một loại xuân dược) tiến vào tâm hải của nàng, trong nháy mắt tình dục nàng bộc phát mãnh liệt.

Tạ Lâm Lan mặt ngọc đỏ bừng, hô hấp ngày càng nóng bỏng.

Lăng Phong kề sát vào tai nàng nói:

- Hảo nương tử, đêm nay ta muốn nàng, được không?"

Lúc này Tạ Lâm Lâm tình dục đại dộng, 'ân' một tiếng, gật đầu nói:

- Thiếp thân vốn là người của tướng công mà…" bộ dáng mặc cho hắn thoải mái ngắt hoa bẻ cành. Bộ dạng này thật khiến cho người khác động tâm, đã khiến cho tình dục hắn đại động.

Lăng Phong thấy Tạ Lâm Lan nửa đẩy nửa kéo, trong lòng mừng rỡ. Môi hắn chuyển qua môi đỏ mọng cuả Tạ Lâm Lan, tựa như kẻ chết đói gặm đồ ăn ngấu nghiến vậy, bàn tay to của hắn trước ngực nàng cơ hồ muốn xé y phục của Tạ Lâm Lan ra. Trải qua một phen thiêu đậu cùng khai du, mỹ mục của Tạ Lâm Lan khép lại thành một đường, cái mũi phát ra thanh âm mê người, khiến cho Lăng Phong cảm thấy quá đã. Mỹ nữ thời khắc này chính là lúc mê người nhất.

Đêm nay, Tạ Lâm Lan mặc một bộ áo ngủ màu phấn hồng bó sát, khiến cho vóc người xinh đẹp nổi bật hẳn lên. Song nhũ đột xuất, cặp đùi mượt mà xinh đẹp, cặp mông vừa tròn trịa vừa nảy nở, khiến cho người khác phải thèm thuồng. Nhất là Lăng Phong, thường xuyên hưởng tư vị của Tạ Lâm Lam, hắn biết chỗ mê người của nàng cũng không chỉ ở bên ngoài.

Tạ Lâm Lan lúc này đã không biết thẹn thùng nữa, lớn mật vươn cái lưỡi thơm tho ra, trên mặt, môi của Lăng Phong liếm một hồi, rồi tiến vào trong miệng Lăng phong mà mút, hai người dùng sức quấn lấy nhau. Tay bọn họ cũng bắt đầu hoạt động, đều sờ loạn trên người đối phương. Vì vậy mà dục hoả của hai người lại càng tăng cao.

Tay của Lăng Phong dừng động tác lại, muốn cởi y phục của Tạ Lâm Lan ra. Tạ Lâm Lan đẩy tay hắn ra , tự mình chủ động cởi sạch sẽ. Một thân lõa thể của nàng vẫn có đặc thù của nữ tử, vừa trắng vừa mịn, nhục quang bắn ra tứ phía, nhục hương toả ra khắp nơi, thấy hạ biên Lăng Phong nhảy nhảy, an bình không hạ xuống.

Tạ Lâm Lan giống như hiền thê giúp Lăng Phong loại bỏ y phục. Lăng Phong cảm thấy rất hạnh phúc, dù đang hưởng thụ sự phục vụ của Tạ Lâm Lam, hắn vẫn không quên nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Không phải trên song nhũ vuốt một cái, thì lại nắn mông nàng một chút. Thân thể nàng tràn ngập co dãn cùng hấp dẫn.

Lăng Phong để Tạ Lâm Lan ngồi trên giường, hai tay tách song thối nàng ra. Tạ Lâm Lan vì muốn làm cho hắn cao hứng, cũng không có cự tuyệt, chỉ xấu hổ như nữ hài. Bộ dạng của nàng làm cho Lăng Phong hồn bay phơi phới.

Một nữ nhân xinh đẹp khỏa thân, mông bị đặt bên ngoài giường, bởi vì hai chân bị tách ra làm địa phương thân bí kia bị bại lộ hoàn toàn.

Lăng Phong chịu phải kích thích này, ca ngợi nói:

- Hảo nương tử, nàng làm ta mê chết đi được." Vừa nói chuyện, Lăng Phong vừa tiến tới, ngồi xổm xuống một chút, hai tay tách đại thối ra.

Tạ Lâm Lan'a' một tiếng nói:

- Tướng công, chậm một chút, vào cẩn thận chút.

Lăng Phong cười hắc hắc nói:

- Ta sẽ thật ôn nhu, cho nàng thoải mái đến phát khóc." nói rồi Lăng Phong hống lên một tiếng, ép mạnh tới. Hai thân thể tuyết trắng đồng thời triền miên.

Trong lúc này nhất thời xuân sắc đầy phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện